Sau khi chuẩn bị xong thì cỗ xe tứ mã được Thạch Đang điều khiển vòng ra ngoài đường quan đạo, thùng xe được phủ bằng rèm đen nên bên ngoài không nhìn thấy được gì. Xe chạy nước kiệu được vài dặm thì gặp một toán hắc y võ sĩ đi ngược lại, hành động của bọn chúng như lùng sục dò tim, do vậy khi nhìn thấy cỗ xe tứ mã kín như bưng thì mọi ánh mắt đều chú ý nhìn vào. Phi Vân Tử khẽ vén rèm xe nhìn ra thì bất chợt phát hiện Mộ Dung Trường Thanh đang trà trộn trong đám võ sĩ này. Hắn mặc trường bào, bên hông đeo một thanh trường kiếm có hình dáng rất cổ quái, y phục lất phất bay trong gió, trông khí phái rất tiên phong đạo cốt.
Bất giác Phi Vân Tử kinh hãi thầm nghĩ:
“Thanh kiếm này có hình dáng cổ quái, trông không phải là trường kiếm của Mộ Dung Trường Thanh sử dụng trước đây, lẽ nào là một thanh bảo kiếm”.
Phi Vân Tử là kiếm khách thành danh nên thoạt nhìn lão đã thấy ngay chỗ phi phàm của thanh kiếm, do vậy bất giác lão lo lắng cho Thiên Y đại sư. Bởi lẽ Mộ Dung Trường Thanh có tuyệt nghệ siêu phàm, bây giờ lại thêm bảo kiếm thì đại hòa thượng làm thế nào ứng phó nổi? Chuyện này nhất định phải thông báo với đại hòa thượng một tiếng để lão ta có đối sách ứng phó kịp thời.
Nghĩ đoạn Phi Vân Tử quay lại thì không thấy Giang Hào đâu cả. Tả Hỉ và Nhan Ngọc cũng lặng lẽ biến mất, bọn họ hành động rất cẩn thận nên Phi Vân Tử không phát hiện được. Trên xe lúc này chỉ còn Mã Dũng tiềm phục dưới sàn, tùy lúc có thể ra tay ứng biến, Phi Vân Tử, Thiên Y đại sư và Thạch Đang ngồi ngoài đánh xe:
Phi Vân Tử khẽ thở ra rồi nói:
– Đại sư, trường kiếm của Mộ Dung Trường Thanh có khả năng là bảo kiếm nên đại sư phải khá cẩn thận mới được.
Do đạo sĩ dùng thuật truyền âm nhập mật nên Mã Dũng phủ phục sát bên cạnh cũng không nghe được gì. Thiên Y đại sư chỉ mỉm cười nhưng thần sắc cực kỳ nghiêm trang, điều này khiến Phi Vân Tử không thể phân biệt được đại hòa thượng đang xem thường cái chết hay là cảm thấy chẳng biết phải làm thế nào? Tam nhân đồng hành mà chỉ để mỗi một đại hòa thượng xuất hiện dụ địch thì không được công bằng lắm nhưng Phi Vân Tử lại không có được dũng khí như vậy. Không phải đạo trưởng sợ vong thân mà do thiền tâm định lực không bằng Thiên Y đại sư nên sợ rằng lúc ngộ biến không kiềm chế được sát cơ.
Lúc này cỗ xe tứ mã đã vượt qua hai hàng cận vệ của Mộ Dung Trường Thanh rồi lập tức rẽ vào một con đường vắng vẻ. Thạch Đang khá thành thạo địa hình Kim Lăng nên hắn lợi dụng khi cỗ xe rẽ vào đường vắng để cho Phi Vân Tử và Mã Dũng xuống xe ẩn thân, chờ cơ hội trà trộn vào đám hắc y võ sĩ của Tam Thánh hội. Trên xe lúc này chỉ còn mỗi Thiên Y đại sư, lão quan sát tình thế rồi nói với Thạch Đang:
– Tìm một nơi vắng vẻ cho lão nạp xuống nhé, rồi ngươi đánh xe quay về.
Thạch Đang không nghe đại sư nói tiếp nên bất giác quay lại vén rèm nhìn vào, nhưng trong xe nào có đại hòa thượng. Thì ra đại sư đã rời xe mà đi từ lúc nào rồi.
Hiện tại Thiên Y đại sư đang ung dung đi trên một đường quan đạo khác, đường này có rất nhiều hành nhân qua lại nhưng hết bảy tám phần là hắc y võ sĩ của Tam Thánh hội. Tuy nhiên, đại hòa thượng muốn gây sự chú ý cho bọn chúng nên bước đi nghênh ngang với tư thế rất kỳ quái. Khi nhìn thấy phía trước có hai toán hắc y võ sĩ tiến lại thì đại hòa thượng liền dừng bước, tay chống gậy đầu chim đứng tréo chân có vẻ chờ đợi.
Thoáng chốc hai toán võ sĩ đã tiếp cận và bao vây lấy hòa thượng vào giữa. Liền theo đó, từ phía sau có một cỗ xe tiến đến, màn xe được vén lên thì đại hòa thượng thấy hai thanh y tỳ nữ dìu Nam Cung Thu Nguyệt xuống xe. Nam Cung Thu Nguyệt cũng mang binh khí nhưng không phải là trường kiếm mà là Loan Nguyệt đao danh chấn thiên hạ.
Theo sự đồn đại trong võ lâm thì Loan Nguyệt đao có thủ pháp thi triển rất đặc biệt, trong vòng mười trượng có thể lấy được thủ cấp đối phương như lấy vật trong túi. Điều đó có nghĩa là đao có thể bay ra khỏi tay với một thủ pháp linh diệu và kỳ ảo. Lúc này Thu Nguyệt chăm chú nhìn Thiên Y đại sư một lát lạnh lùng nói:
– Hình như bản cô nương có nghe nói một nhân vật có hình dạng kỳ quái như lão trượng, thành Kim Lăng là nơi tiềm long ngọa hổ, nhiều tiền bối kỳ nhân mai danh ẩn tích, có lẽ lão trượng cũng là một trong số đó phải không?
Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Xem ra nha đầu ngươi thật khá giảo hoạt! Hòa thượng ta hóa trang thành nhân vật nào, ngay cả ta cũng không biết, vậy mà nha đầu ngươi lại dám nói là hình như đã nghe”.
Nghĩ đoạn lão ngửa mặt cười ha ha một tràng, rồi nói:
– Lão phu bốn mươi năm qua chưa rời nơi ẩn cư, tại sao giang hồ lại thay đổi quá nhiều như này? Tiểu nha đầu ngươi là ai? Xem khí thế thì hình như danh phận không nhỏ?
Thu Nguyệt lạnh lùng nói:
– Mười năm cũng đủ thương hải biến thành tang dâu chứ đừng nói là bốn mươi năm, bao lớp hoa nở hoa rụng thì có mấy độ người đến người đi! Xem ra lão trượng cũng là địa anh hùng một thời, có thể cho tiểu nữ biết đại danh không?
Thiên Y đại sư lại thầm nghĩ:
“Người có thể giả điên giả dại, y phục có thể xốc xếch nhưng tên tuổi thì không thể nói bừa, những nhân vật tiền bối võ lâm danh chấn giang hồ hiện nay còn sống mấy người?”.
Nghĩ đoạn đại hòa thượng liền tương kế tựu kế, nói:
– Đã từng nghe nói về bộ dạng của lão phu thì đương nhiên đã biết lão phu là ai rồi. Xem ra hạng hậu sinh vãn bối như tiểu cô nương có lẽ ra đời sau khi lão phu đã quy ẩn.
Nam Cung Thu Nguyệt cười khanh khách đáp:
– Vãn bối họ kép là Nam Cung, song danh Thu Nguyệt.
Thiên Y đại sư gật gù nói:
– Thì ra là người của Nam Cung thế gia! Nhưng xưa các người chỉ hành tẩu ở Giang Bắc, sao hôm nay bỗng nhiên lại chạy qua Giang Nam thế này?
Đại hòa thượng giả vờ rất giống lại nói năng khéo léo nên dù Nam Cung Thu Nguyệt là nhân vật khá giảo hoạt nhưng không tìm ra được chút sơ hở để nghi ngờ. Ả mỉm cười, nói:
– Lão tiền bối lánh thế bốn mươi năm nên giang hồ hoàn toàn thay đổi rồi.
– Lão phu đã thoái xuất giang hồ rồi! Chuyện giang hồ không nên xen vào mới phải.
Nói đoạn lão quay người bước đi và ngâm nga:
– Mưu đồ bá nghiệp nào có ích chi, vinh hoa phú quý, ngọc diện hoa dung chớp mắt cũng trở thành ảo mộng…
– Lão tiền bối!
Nam Cung Thu Nguyệt bước theo và nói tiếp:
– Qua bốn mươi năm bế quan tu luyện có lẽ võ công của tiền bối đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, thật khó khăn mới có được cơ duyên này, mong lão tiền bối chỉ giáo cho đôi điều.
Thiên Y đại sư cười ha ha rồi lạnh lùng nói:
– Nghe khẩu khí thì hình như cô nương muốn ngăn chận lão phu rồi, ha ha! Bốn mươi năm qua chưa có kẻ nào dám nói với lão như vậy.
Thu Nguyệt cũng cười nhạt rồi nói:
– Đó là do lão tiền bối tiềm cư bất xuất, sóng Trường Giang lớp sau tràn lớp trước, lớp người mới thay thế lớp người cũ là chuyện tất nhiên. Chí ít năm nay lão tiền bối đã ngoại cửu tuần, quá già rồi, đã quy ẩn thì tại sao lại tái xuất giang hồ?
Lời vừa dứt thì ả phất tay ra hiệu cho bảy võ sĩ tiến lên bao vây Thiên Y đại sư, ba đơn đao bốn trường kiếm cùng lúc đến nhanh như chớp. Cũng trong tích tắc đó Thiên Y đại sư quyết định phải cầu thắng nên lão vận dụng đủ bảy thành công lực phát chiêu.
Chỉ nghe một loạt thanh âm rắc rắc rắc… vang lên thì lập tức ba đao bốn kiếm đều thoát khỏi tay xuống đất. Đây là môn nội công kỳ ảo dùng khẩu quyết chữ “Chấn” rất khó luyện và cũng là một trong bốn đại chân quyết mà Đồng đại phu truyền thụ. Do Thiên Y đại sư có căn bản nội công thâm hậu nên dù môn tuyệt kỹ này rât khó luyện nhưng đại hòa thượng nhập môn rất nhanh và cũng đạt được thành tựu đáng kể.
Bảy võ sĩ đều bị chấn rơi binh khí một lúc, quả là tuyệt nghệ hiếm thấy trên giang hồ nên bọn chúng đều ngơ ngác đứng nhìn. Nếu Thiên Y đại sư muốn giết người thì đây là cơ hội tốt nhất để hạ thủ. Nhưng lão thừa hiểu sau khi giết người thì sẽ kích động một trường ác chiến, đó không phải là tâm nguyện của đại hòa thượng. Do vậy lão ngửa mặt cười ha ha rồi nói:
– Bọn hậu sinh các ngươi thật là tự đại ngông cuồng, bằng và chút công phu mèo cào đó mà cũng dám ngăn đường lão phu à?
Thu Nguyệt mỉm cười, nói:
– Tuyệt lắm! Vãn bối sẽ tự thân lãnh giáo mấy chiêu vậy.
Vừa dứt lời thì Loan Nguyệt đao cũng lập tức xuất thủ, lúc này Thiên Y đại sư mới thấy đao pháp quỷ dị và lợi hại. Rõ ràng là một thanh đao nhưng đao quang lay động biến ra nhiều ảo ảnh khiến đối phương không thấy phương vị thật của đường đao ở chỗ nào cả. Đại hòa thượng bất giác thất kinh, lão vội thi triển chiêu Bách Hoa Tề Phóng múa tít chiếc gậy đầu chim trước mặt.
Thu Nguyệt cười nhạt và bất ngờ thu đao nhưng rất nhanh chóng công tiếp một đao tới.
Lần này ả xuất liền tám chiêu khiến Thiên Y đại sư không thể phản kích mà chỉ lo chống đỡ thôi. Thu Nguyệt càng tự tin vào tuyệt nghệ của mình nên cười nhạt, nói:
– Đây gọi là Thiên Ngoại bát đao, mỗi thế đao đều có phương vị khác nhau, hình như lão tiền bối ứng phó quá vất vả phải không?
Thiên Y đại sư thản nhiên nói:
– Bốn mươi năm qua lão phu không vung đao múa kiếm nên đương nhiên trong lúc ứng biến phải có sơ hở rồi. Nhưng tiểu nha đầu ngươi cũng nên tiếp lão phu mấy chiêu thử xem.
Nói đánh là đánh, chiếc gậy đầu chim hoành ngang một đường rồi quất thẳng ra. Thu Nguyệt không dám khinh suất nghênh tiếp thế trượng như di sơn đảo hải nên đề khí tung người ra sau bảy tám thước. Nhưng chân vừa chạm đất thì thế trượng lại quét tới và Thu Nguyệt lại trở lại vị trí ban đầu trong như chưa hề dịch động. Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Khinh công quả nhiên phi phàm, nếu ta không được cơ duyên luyện tứ đại chân quyết của Đồng đại phu thì sợ rằng hòa thượng ta không phải là đối thủ của tiểu nha đầu này”.
Nghĩ đoạn lão lại quét tới một thế trượng nữa, lần này Thu Nguyệt có sự chủ động nên ả tung người lên không và xuất đao công kích, đao pháp như hoa tuyết từng lớp rơi xuống. Thiên Y đại sư tiếp được mấy chiêu thì vai phải bị Loan Nguyệt đao vạch một đường, thời cơ đã đến nên đại hòa thượng lập tức quay người chạy thẳng về phía Huyền Võ hồ.
– Lão tiền bối đừng chạy! Nam Cung thế gia rất cần một vị hộ pháp như lão tiền bối, hãy ở lại với Nam Cung thế gia đi!
Thanh âm như lướt trên đầu đại hòa thượng, thì ra Thu Nguyệt không kịp hạ xuống đất, khi thấy đối phương bỏ chạy thì ả lập tức hành không lướt theo ngay.
Thiên Y đại sư kinh hãi thầm nghĩ:
“Tuyệt nghệ vừa nói vừa hành không lướt đi thế này, xem ra hòa thượng ta chưa chắc đã thi triển được”.
Nghĩ đoạn đại hòa thượng lập tức tăng tốc phóng đi như tia chớp.
Thu Nguyệt tuy có khả năng hành không phi bộ nhưng tốc độ không nhanh, ả đành hạ xuống đất rồi xuất toàn lực truy theo. Do đã có tính toán nên Thiên Y đại sư luôn giữ một khoảng cách nhất định để dụ Thu Nguyệt đuổi theo đến Huyền Võ hồ. Khi lão xuống thuyền qua tiểu đảo thì thấy Nam Cung Thu Nguyệt đã đứng trên bờ hồ nhìn theo, một lát sau toàn bộ hắc y võ sĩ cũng rầm rập kéo đến. Lúc này trong dãy thạch thất trên tiểu đảo cũng đã có nhiều bóng người xuất hiện.
Thu Nguyệt đứng nhìn theo và thầm nghĩ:
“Nếu qua bên đó thì tình thế tất sẽ khó lường được, nhưng rốt cuộc là những kẻ nào ẩn cư ở đó mà lâu nay ta không nghe tin tức gì? Không lẽ bọn chúng đã an bày một trường quyết chiến bên trong bức tường kia…?”.
Vừa nghĩ đến đây thì lực lượng chủ lực của Tam Thánh hội cũng đã kéo đến, Mộ Dung Trường Thanh dẫn theo bốn nhân vật gọi là Tứ Đại Kim Cương xưa nay chưa từng xuất hiện và ba cỗ xa mã rộng lớn. Thu Nguyệt thừa hiểu trong xe đều là sát thủ bị khống chế bởi dược vật. Tán Hoa Tiên Tử cũng đưa Thập Nhị Kim Thoa đến nhưng hiện tại thì đã thiếu ba cô nương: Tam cô nương, Lục cô nương và Thất cô nương nên Thập Nhị Kim Thoa biến thành Cửu Đóa Tiên Hoa. Đặc biệt là phía sau Tán Hoa Tiên Tử có bảy vị Kim Bài kiếm thủ, dường như đây là một nửa chủ lực của Minh Nguyệt quán. Ngoài Tăng Phi Yến ra thì còn hai nhân vật sử dụng kiếm, kỳ dư bốn nhân vật kia đều là cao thủ đệ nhất về thuật pháp.
Tán Hoa Tiên Tử quan sát tình thế rồi nói:
– Tiểu đảo này không rộng lớn nên không tiện cho chúng ta dùng đại binh vây kích.
Trường Thanh liền hỏi:
– Ý của Tiên tử là… trước tiên phái cao thủ lên đảo thăm dò?
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:
– Cả ba chúng ta cùng đi, ta dẫn theo bốn vị Kim Bài kiếm thủ, Mộ Dung huynh đệ dẫn theo Tứ Đại Kim Cương, Nam Cung hiền muội dẫn theo Tứ Đại Phi Kiếm.
Ngừng một lát bà ta nói:
– Chúng ta lên tiểu đảo xem thử cao nhân quái vật nào ẩn cư trên đó, nếu có thể đối phó thì chúng ta liên thủ tận diệt. Tình thế trước mắt không cho phép chúng ta để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Trường Thanh tiếp lời:
– Chỉ biết bọn chúng là cao nhân võ lâm mà không biết là nhân vật nào, điểm này có cần phải làm rõ trước không?
Tán Hoa Tiên Tử lắc đầu, nói:
– Tuyệt đối không phải là bằng hữu rồi, Mộ Dung thế gia đã vang danh trên võ lâm Giang Nam suốt mấy mươi năm qua, nếu bọn chúng muốn kết giao thì đã sớm có liên lạc với Mộ Dung huynh đệ rồi. Mấy mươi năm án binh bất động, ẩn cư bất xuất, há có thể bọn chúng chịu cam tâm?
Thu Nguyệt xen vào:
– Những nhân vật này dường như đều đã cao niên mà chưa chết, xem ra có lẽ bọn họ nhờ vào một loại dược vật thần kỳ nào đó…
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:
– Xưa kia Chu Nguyên Chương lợi dụng những nhân vật trên giang hồ để thu thập nhiều kỳ trân bảo vật của võ lâm rồi bí mật cất giấu ở Kim Lăng này. Do đó, rất có khả năng những nhân vật ẩn cư này có quan hệ đến kho tàng bảo vật võ lâm. Đương nhiên, bọn chúng đã tập trung đông như vậy thì không thể đánh đố với vận khí mà tất nhiên là đã tìm ra manh mối rồi đến đây ẩn cư, cũng có khả năng bọn chúng đã đoạt được bảo vật.
Thu Nguyệt tiếp lời:
– Nếu bọn họ đều là những cao thủ và đã có sự phòng bị thì sợ rằng chúng ta khó lòng thâm nhập được.
Trường Thanh gật đầu, nói:
– Nam Cung hiền muội nói chí phải, nếu gặp phải cường địch thì có lẽ chúng ta không nên liều mạng mà nên điều động võ sĩ phóng độc hỏa gây khó dễ cho bọn chúng trước. Khi bóng đêm buông xuống chúng ta lại phát động sát thủ vô tình hợp với chủ lực chúng ta vây kích, như vậy mới có thể tận diệt được.
– Cũng mong là có được cơ hội như vậy.
Tán Hoa Tiên Tử nói tiếp:
– Sợ thì sợ nhưng chúng ta không có cơ hội để chờ đến tối mới đột nhập.
Bà ta lướt mục quang nhìn qua Thu Nguyệt và hỏi:
– Nam Cung hiền muội có tổng cộng bao nhiêu nhân thủ có thể thi triển độc hỏa?
Thu Nguyệt đáp:
– Tổng cộng có mười hai toán, mỗi toán bảy người, vị chi là tám mươi tư người, nhưng lần này… tiểu muội chỉ đưa đến Kim Lăng phân nửa là sáu toán nhân thủ.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu nói:
– Bọn chúng cũng có thể ngăn chận được một bộ phận cường địch, sáu toán nhân thủ tuy ít một chút nhưng cũng không sao. Sáu toán nhân thủ nếu cùng xuất động thì có thể biến tiểu đảo này thành biển lửa rồi, trước tiên hãy phối hợp với những võ sĩ tinh nhuệ, ba người vào toán kết thành mười hai toán bảo vệ bọn chúng. Ba chúng ta mỗi người dẫn thêm bốn thị vệ, như vậy là đủ để đột nhập tiểu đảo xem xét rồi.
Mộ Dung Trường Thanh tuy trên danh nghĩa là Đại hội chủ nhưng gặp những chuyện đại sự thế này, phần điều động đều do Tán Hoa Tiên Tử chủ trì.
Lúc này Phi Vân Tử và Giang Hào đã trà trộn vào đám hắc y võ sĩ của Nam Cung Thu Nguyệt, khi nghe nói tuyển mười hai toán nhân thủ lên tiểu đảo thì lập tức thể hiện dũng khí ra bên ngoài. Đại bộ phận võ sĩ hắc y đều không muốn đi nên hai người không cần tranh giành mà cũng được tuyển chọn. Môn hạ của Tán Hoa Tiên Tử là hữu tướng vô binh nên ba mươi sáu nhân thủ được tuyển chọn đều là người của Mộ Dung và Nam Cung thế gia. Cũng may là Giang Hào và Phi Vân Tử đều được phân về một toán nên cả hai đều ngầm đắc ý.
Chưa đầy một canh giờ sau thì toàn bộ binh mã chủ lực của Tam Thánh hội lên thuyền sang bờ bắc. Khi thuyền sang đến bờ thì sáu toán nhân thủ sử dụng độc hỏa lập tức tìm nơi thích hợp để mai phục, mười hai toán nhân thủ bảo vệ phân thành tiền hậu tả hữu để hổ trợ. Hơn năm mươi người xâm nhập lên tiểu đảo một cách rầm rộ khiến một số du khách phải kinh hãi chạy tán loạn nhưng phải nói rằng những nhân vật bên trong thạch thất khá trầm tĩnh, bọn họ không hề có một hành động nào.
Mộ Dung Trường Thanh, Tán Hoa Tiên Tử, Nam Cung Thu Nguyệt đứng thành hàng ngang đối mặt với dãy thạch thất. Tứ Đại Kim Cương, Tứ Đại Phi Kiếm và tứ vị Kim Bài kiếm thủ chia nhau đứng sau ba vị Hội chủ. Tuy nhân số chỉ trên năm mươi người nhưng đây là những nhân vật có tuyệt nghệ tinh thâm nhất trong Tam Thánh hội.
Khi cuộc bao vây đã triển khai xong nhưng bên trong dãy thạch thất vẫn không có động tĩnh gì. Mộ Dung Trường Thanh không nhẫn nại được nữa nên cười nhạt, nói:
– Nếu mấy lão này cố tình trầm khí rụt đầu như rùa thì chúng ta phóng hỏa đốt quách dãy thạch thất này cho rồi.
Trong thạch thất cũng không có phản ứng gì nhưng dường như có những ánh mắt đang ngầm theo dõi động tĩnh bên ngoài. Hồi lâu sau cánh cổng chính đột nhiên mở ra, một toán thanh y nhân mười hai người chậm rãi bước ra. Sau khi ra khỏi cửa thì toán thanh y nhân này phân thành hai hàng đứng ngay thẳng hai bên. Điều này biểu thí thân phận bọn chúng chỉ là bối phận đệ tử mà thôi. Sau khi mười hai thanh y nhân đứng nghiêm chỉnh thì có một lão nhân mặc bạch bào, tóc râu bạc nhu tuyết chậm rãi bước ra. Tiếp theo là một hắc bào lão nhân, lão này đội mũ đen, thắt lưng đen, cả giày vải cũng màu đen, do lão ta trùm mặt nên không nhìn được diện mạo. Nếu nhìn kỹ thì hai lão nhân này đứng chung với nhay chẳng khác gì hai quái vật, không có chút gì giống con người cả.
Phi Vân Tử thầm nghĩ:
“Bạch bào lão nhân kia có lẽ là Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn rồi, quả nhiên người như tên hiệu, nhưng không biết lão ta để râu tóc dài thế kia có tác dụng gì không?”.
Giang Hào cũng đang nghĩ:
“Nhân vật mặc hắc bào nhất định là Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận rồi, một người không có lỗ mũi, trên mặt lại có hai đốm đen nên tất nhiên là rất khó coi. Thảo nào lão lấy tên là Vĩnh Hận, nhưng không biêt tại sao lão ta lại bị mất mũi, bị người ta cắt đi hay là do bịnh tật hủy hoại?”.
Vừa nghĩ đến đây thì đã nghe Mộ Dung Trường Thanh lạnh lùng nói:
– Tiên tử nhìn xem, lão nhân mặc bạch bào kia đâu có điểm nào giống người! Phải chăng lão ta là Bạch Nhiệm Lão Yêu mà giang hồ đồn đại xưa nay.
Lời lẽ vô cùng ngạo mạn không có chút kính lão tôn hiền gì cả. Tán Hoa Tiên Tử chỉ mỉm cười không trả lời nhưng bà ta thừa hiểu Trường Thanh muốn kích động đối phương phát nộ mà xuất thủ trước. Thế nhưng bạch bào lão nhân tuyệt không có phản ứng gì. Kỳ thực do râu tóc che lấp khuôn mặt lão nên không ai thấy được thần sắc của lão ta như thế nào.
– Tu dưỡng khá lắm!
Mộ Dung Trường Thanh gật gật đầu rồi quét mục quang nhìn qua hắc bào nhân, nói tiếp:
– Lão huynh ngươi là nhân vật nào? Tại sao nhớ không ra và cũng không có một chút ấn tượng, không dám để người khác thấy diện mạo chân chính của mình thì tất là hạng không dám nhìn ánh sáng rồi.
Hắc bào nhân không có được phần trầm tĩnh như bạch bào nhân nên cười nhạt một tiếng rồi đưa tay vẫy vẫy Trường Thanh tựa như bằng hữu chào nhau vậy. Mộ Dung Trường Thanh nghĩ thầm:
“Chưởng pháp gì mà kỳ quái vậy, không phải đẩy, không phải vỗ, lẽ nào một chiêu như thế có thể đả thương người khác?”.
Vừa nghĩ đến đây thì hắn cảm thấy có năm luồng chỉ phong lạnh buốt đâm vào da thịt, bản thân hắn bất giác không tự chủ được mà phải bước lên trước một bước. Trường Thanh cả kinh, lúc này hắn mới nhận ra đây là một môn võ công cao minh nhưng hắn đã bị hấp lực kéo đến trước năm bước rồi. Nhất Chưởng Câu Hồn là một môn võ công cực kỳ quái dị, Mộ Dung Trường Thanh vì quá khinh suất nên khi bị khống chế thì muốn dừng bước cũng không dễ. Cũng may lúc đó Tán Hoa Tiên Tử phát hiện được sự bất thường nên kịp thời đánh ra một chưởng. Đạo chưởng phong như khoái đao cắt đứt năm luồng chỉ phong trong chớp mắt và cũng giải luôn huyệt đạo bị khống chế của Trường Thanh.
Mộ Dung Trường Thanh án hữu thủ vào đốc kiếm và phẫn nộ nói:
– Chưởng pháp quả nhiên lợi hại!
Nam Cung Thu Nguyệt lớn tiếng kêu lên:
– Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận! Gần trăm năm qua chỉ có duy nhất lão ta luyện được chưởng pháp này, không ngờ lão ta lại còn sống trên thế gian và lại tiềm tung ẩn tích trên tiểu đảo này.
Hắc bào nhân khai khẩu, nói:
– Tiểu nha đầu, ngươi làm sao biết được thân phận lão phu mà hồ ngôn bát đạo?
Lời này tuy không chính thức phủ nhưng cũng không thừa nhận.
Thu Nguyệt tiếp lời:
– Có một điển tích ghi chú về lão và cũng ghi rõ chưởng pháp Câu Hồn, lão lừa ta thế nào được?
Trường Thanh hạ giọng nói:
– Tiên tử, chúng ta cùng xuất thủ lấy mạng hai quái nhân này rồi hãy nói!
Tán Hoa Tiên Tử chậm rãi nói:
– Trận chiến này đã khó đánh rồi, thế sao không chờ xem bên trong thạch thất kia còn có những vị kỳ nhân tiền bối nào, mục đích của bọn họ là gi? Và ai thống lãnh bọn họ?
Trường Thanh gật đầu, nói:
– Xem ra giang hồ đồn đại Mao Sơn Lão Quái Quy Trường Linh xuất hiện ở Kim Lăng, cũng có khả năng lão ta tiềm cư ở nơi này.
Tiên tử thấp giọng nói:
– Do vậy phải nhẫn nại chờ xem. Muốn xuất thủ thì phải đánh cho có kết quả, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để sau này tránh gặp hậu họa.
Song phương chờ đợi hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì. Thu Nguyệt không kiên nhẫn được nên cười nhạt, nói:
– Mộ Dung huynh, hai chúng ta tiến lên phía trước, để Tiên tử tỷ tỷ ở ngoài tiếp ứng.
Tiên tử khoát tay, nói:
– Đừng vội! Nhẫn nại sẽ có lợi cho chúng ta đấy.
Sau một hồi lâu bất động thì bên trong thạch thất chợt có tiếng thở dài, tiếp theo là một giọng nói:
– Không ngờ bọn trẻ tuổi này chịu nhẫn nại còn khá hơn bọn lão nhân chúng ta.
Lời vừa dứt thì lại có một người bước ra. Phi Vân Tử quan sát thật kỹ nhưng không phải là Quy Trường Linh mà lão kỳ vọng, đây là một trường bào văn sĩ, lưng đeo trường kiếm, tay cầm kim chung. Nhân vật này niên kỷ chừng ngoại tứ tuần, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung tự tại khoáng dật như một ẩn sĩ. Thoạt nhìn người này có làn da trắng như một thư sinh văn nhã nhưng nhìn kỹ thì ai nấy đều có một cảm giác khủng khiếp. Không phải lão ta quá hung ác mà là quá mê hoặc, một thứ mê hoặc thật đáng sợ.
Tán Hoa Tiên Tử buột miệng kêu lên:
– Lạc Hồn chung. Đây là bảo vật thất truyền trong võ lâm mấy trăm năm qua, thế tại sao lại xuất hiện trên giang hồ?
Trung niên văn sĩ liền nói:
– Không ngờ trong lớp hậu bối mà còn có người biết được bảo vật này, không đơn giản, quả nhiên là một nhân tài không đơn giản!
Trường Thanh liền nói:
– Bọn chúng tiềm ẩn ở tiểu đảo này có lẽ cũng vì những bảo vật đó. Nghe nói Lạc Hồn chung là một kỳ bảo võ lâm, nhưng sau khi Chung chân nhân chết rồi thì không có ai sử dụng được vật này?
Trung niên văn sĩ cười ha ha, nói:
– Quả thực là rất khó sử dụng nên nó mới cướp đi của lão phu hai mươi năm tuế nguyệt.
Trường Thanh cười nhạt, nói:
– Hai mươi năm tuy không phải là một khoảng thời gian ngắn nhưng chưa chắc các hạ có thể sử được. Chung chân nhân không để lại điển phổ, các hạ chưa chắc là thiên tài để viết lại Lạc Hồn phổ.
Nói đoạn hắn ngầm vận công lực thi triển thuật truyền âm nhập mật nói với Thu Nguyệt và Tiên tử:
– Gã văn sĩ này tuy chưa biết danh tánh nhưng bất luận gã có kế thừa y bát của Chung chân nhân hay không, chúng ta cũng không thể mạo hiểm. Tại hạ tin tưởng là có thể kháng cự được mười tiếng chuông, nếu tại hạ và Tiên tử liên thủ lại thì trong vòng mười tiếng chuông đó có thể lấy mạng được gã. Ý Tiên tử thế nào?
Tán Hoa Tiên Tử cũng dùng thuật truyền âm nhập mật, nói:
– Trường kiếm của Mộ Dung huynh đệ có khả năng là một bảo kiếm nhưng chưa chắc có thể hủy được thần chung.
Trường Thanh nói tiếp:
– Đây không phải là bảo kiếm thông thường mà là bảo kiếm do phu phụ Can Tương – Mạc Tà từ đời Xuân Thu đúc thành. Nó không những chém sắt như chém bùn mà còn có thể tránh được tà thuật. Tiên tử cứ yên tâm, bảo kiếm này tất sẽ hủy được thần chung đó.
Tiên tử khẽ gật đầu rồi hỏi:
– Đã là Can – Mạc thần kiếm thì có lẽ Mộ Dung huynh đệ đã thu thập được một đôi?
Trường Thanh lắc đầu, nói:
– Không, Mộ Dung thế gia chỉ được một thanh Can Tương, còn thanh Mạc Tà không rõ lưu lạc phương nào. Di huấn của gia phụ nói rằng nếu không gặp tình thế vạn bất đắc dĩ thì không được để Can Tương kiếm xuất hiên trên giang hồ. Tình thế lúc này chính là thời cơ để bảo kiếm ra khỏi vỏ rồi.
Tiên tử tiếp lời:
– Nghe nói thanh âm của Lạc Hồn chung có thể khiến hồn xiêu phách tán, tại sao Mộ Dung huynh đệ không chờ nghe thử vài tiếng rồi hãy hành động?
Trường Thanh liền nói:
– Tại hạ không tin tiếng chuông có thể làm cho hồn xiêu phách tán, tại hạ và Tiên tử tuy không sợ nhưng hàng trăm thuộc hạ…
Lời chưa dứt thì Mộ Dung Trường Thanh đột nhiên xuất kiếm, ánh hàn quang tỏa ra mấy trượng, ngay cả Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn và Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận cũng bất giác quét bốn đạo tinh quang nhin theo. Dường như trung niên văn sĩ cũng bị thần quang phát ra từ lợi khí làm cho khiếp sợ nên lão đã đưa Lạc Hồn chung lên mà không gõ thành tiếng. Lão ta là nhân vật có kiến văn quảng bác nên vừa thấy ánh tinh quang từ thần kiếm xạ ra là nhận ra ngay Can Tương kiếm – một thần vật trong các loại bảo kiếm. Bảo kiếm này có thể chém sắt như chém bùn nên sợ rằng Lạc Hồn chung không chịu nổi một kiếm. Lòng đã có sự kiêng kỵ nên tất nhiên là không dám vọng động.
Lần đầu tiên Mộ Dung Trường Thanh xuất thần kiếm nên cảm thấy hùng khí chợt dâng lên, Tán Hoa Tiên Tử và Nam Cung Thu Nguyệt cũng đều bị hàn quang làm cho kinh hãi không thôi.
Tán Hoa Tiên Tử quan sát tình thế rồi nói:
– Mộ Dung huynh đệ, mau xuất kiếm hủy Lạc Hồn chung đi thôi! Nó là vật tà ác dùng để đối phó với hàng trăm người, nếu lưu lại thì có hại cho Tam Thánh hội chúng ta đấy.
– Nói chí phải!
Mộ Dung Trường Thanh đáp một tiếng rồi lập tức phi thân về phía trung niên văn sĩ, trường kiếm như một ánh chớp chém về phía tay cầm Lạc Hồn chung của trung niên văn sĩ. Bảo kiếm dài không đầy ba thước, nhưng mang theo luồng kiếm khí đến bảy, tám thước.
Trung niên văn sĩ không ngờ đối phương lại xuất chiêu nhanh như vậy nên nhất thời chưa kịp ứng biến thì kiếm thế đã tới nơi. Choang một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là Lạc Hồn chung danh chấn giang hồ bị Can Tương kiếm chẻ đôi thành hai mảnh. Nếu trung niên văn sĩ không kịp thời thu song thủ lại thì có lẽ đã bị trường kiếm tiến đứt luôn rồi.
Mộ Dung Trường Thanh nổi hùng tầm cười ha ha rồi liên tục xuất bay chiêu kiếm nữa. Bảo vật từng khiến hắc bạch lưỡng đạo trên giang hồ nghe danh đã hồn kinh phách tán là Lạc Hồn chung trong chốc lát đã hóa thành đống vụn vương vãi trên đất. Khi Trường Thanh ngước nhìn lên thì phát hiên trung niên văn sĩ đã không cánh mà bay mất tung tích. Lục Vĩnh Hận và Vạn Diệu Sơn cũng lui đến ngay cửa thạch thất, mười hai thanh y nhân vẫn đứng theo hàng ngũ chỉnh tề nhưng binh khí đã cầm sẵn trong tay.
Tán Hoa Tiên Tử thấy tình thế như vậy thì liền mỉm cười, nói:
– Mộ Dung huynh đệ, đã có thần vật trong tay thì lo gì đại sự bất thành?
Mộ Dung Trường Thanh quét mục quang nhìn Lục Vĩnh Hận, Vạn Diệu Sơn và mười hai thanh y rồi cười nhạt, nói:
– Xem ra bảo kiếm này đích thực có uy lực vô thượng rồi. Kiếm này tuy không sợ tà thuật nhưng hiện tại đối phương của chúng ta là người, là cao thủ có võ công tinh thâm…
Hắn chưa nói hết lòi thì từ trong thạch thất có một lão nhân mặc hắc y lừng lững bước ra, lão này thân hình ốm như cây sậy, trông tựa như chỉ còn da bọc xương, râu tóc đều bạc trắng như tuyết. Trường Thanh thấy vậy thì bất giác lui lại hai bước và ấp úng nói:
– Lão là Quy Trường Linh?
Hắc y lão nhân chậm rãi đưa tay vuốt râu rồi mỉm cười, nói:
– Tiểu tử ngươi cũng biết lão phu à?
Trường Thanh trấn định tinh thần rồi nói:
– Tại hạ nghe danh đã lâu…
Hắc y lão nhân phá lên cười ha hả rồi nói:
– Lão phu năm nay đã một trăm hai mươi ba tuổi rồi mà thân thể vẫn tráng kiện, tinh thần vẫn minh mẫn, xem ra sống tiếp ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề gì. Giang hồ đầy phong ba hiểm ác, người trường thọ không nhiều nên sống lâu như lão phu cũng có thể nói là quá sức tưởng tượng rồi. Thảo nào tiểu tử ngươi lại kinh ngạc như vậy.
Mộ Dung Trường Thanh nghe vậy thì nộ khí chợt phát, hắn cười nhạt, nói:
– Sống thêm mấy năm nữa rồi cũng mục nát như cỏ cây thôi, sống như vậy thì có gì vui thú?
Quy Trường Linh cũng cười nhạt rồi nói:
– Đã nhiều năm lão phu không bước chân vào giang hồ, xem ra tình thế có quá nhiều thay đổi rồi. Một lớp hậu sinh vãn bối chỉ trong một khoảng thời gian mà đã biến thành tinh quái, lão phu chưa kịp tìm các ngươi thì các ngươi đã tim đến lão phu rồi.
Trường Thanh cảm thấy sát khí dâng lên đằng đằng, hắn nắm chặt Can Tương kiếm và nói:
– Nghe nói lão đã luyện được Cương Thi ma công, thân thể cứng như sắt, đao kiếm không thể xâm phạm, nhưng quả thực tại hạ không tin tấm thân huyết nhục lại có thể đối kháng với đao kiếm. Hôm nay hạnh ngộ, hy vọng được lãnh giáo mấy chiêu.
Lời vừa dứt thì trường kiếm đã xuất thủ đâm tới nhưng Quy Trường Linh lách người tránh né một cách quỷ dị, lão lớn tiếng nói:
– Thật là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn!
Miệng nói tay lấy ra một đoản kiếm chừng hơn thước, trên thân kiếm đầy những hình vật và sắc thái như phù chú nên không thể nhìn thấy kiếm được chế tạo từ chất gì. Tuy nhiên có thể nhìn thấy từ thân kiếm ẩn hiện màu máu lấp loáng trong khá ghê tợn.
Quy Trường Linh mỉm cười, nói:
– Thiên cổ lợi khí có thể chém sắt đoạn kim, tuy lão phu có thể tránh được binh đao nhưng chưa ứng phó được Can Tương thần kiếm nên đành phải dùng đoản kiếm mấy mươi năm chưa động đến này thôi.
Nói đoạn lão múa đoản kiếm một vòng, thân kiếm mang theo ánh hào quang và có nhiều huyết ảnh lay động trong ánh hồng quang đó.
Mộ Dung Trường Thanh chau mày thầm nghĩ:
“Đây là những vật gì? Trong thật ly kỳ đến đáng khiếp! Xem ra lão quái vật này đã thành tinh rồi, nếu không mượn thần kiếm mà trừ đi thì e rằng hậu họa sẽ khôn lường. Vả lại nếu trừ diệt được lão ta thì có thể khiến cho những nhân vật trong thạch thất này phải khiếp phục, lúc đó không cần đánh cũng dễ dàng thu phục bọn chúng”.
Ý đã quyết, sát cơ chợt dâng lên, Mộ Dung Trường Thanh ngầm vận công lực chuẩn bị công kích. Hắn từ từ nâng trường kiếm lên, thế kiếm tuy chậm nhưng kiếm khí bắn ra mãnh liệt vô cùng nhằm vào giữa ngực Quy Trường Linh. Ngay lúc đó đột nhiên Quy Trường Linh há miệng phun ra một làn khí trắng, lập tức Trường Thanh cảm thấy trong làn bạch khí có một vật như ngọc thể kích vào Can Tương thần kiếm. Tuy kình lực rất mạnh nhưng Trường Thanh vẫn cố gắng giữ cho thế kiếm không biến loạn. Làn bạch khí sau khi ra khỏi miệng Quy Trường Linh thì từ từ đan lên và tỏa ra như một làn sương mù chụp lấy bảo kiếm, tuy nhiên thần vật ngàn năm quả nhiên rất linh nghiệm, từ thân Can Tương kiếm dường như có một lực phản kháng tỏa ra khiến cho làn bạch khí không thể nào tiếp cận được. Nhờ vậy Trường Thanh cảm thấy áp lực dần dần mất đi và hắn lập tức xuất chiêu phản kích. Qua mấy chiêu thì bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý nên lập tức giả vờ như chống chọi một cách miễn cưỡng để buộc Thu Nguyệt và Tán Hoa Tiên Tử xuất thủ trợ chiến.
Quả nhiên, Thu Nguyệt thấy vậy thì liền nói:
– Tiên tử tỷ tỷ, hình nhù Mộ Dung huynh không cầm cự được nữa rồi, tiểu muội phải giúp một tay mới được.
Tán Hoa Tiên Tử khẽ nói:
– Mộ Dung huynh đệ nội công thâm hậu, bảo kiếm lại đang phát huy uy lực nên không cần chúng ta xuất thủ trợ chiến đâu.
Thu Nguyệt đã nắm tay lên chuôi đao nhưng nghe nói vậy thì lập tức buông ra. Ngay lúc đó đột nhiên từ bên trong thạch thất vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, trong làn khói đen mờ mịt đó ẩn hiện mười ánh ngân tinh bay về phía Mộ Dung Trường Thanh. Trong tình thế nguy hiểm như vậy, Mộ Dung Trường Thanh phải giả vờ ngã xuống để tránh ám khí. Bỗng nhiên hắn nghe thấy mấy tiếng rắc rắc vang lên, những ánh ngân tinh đều bị đao quang đánh rơi xuống đất. Tiếp đó lại nghe giọng của Thu Nguyệt nói:
– Khá khen cho thủ pháp ám khí Nhất Thủ Mãn Thiên Hoa! Ngoài Thiên Thủ Phi Hoa Đường Hồng thì còn ai có thể thi triển thủ pháp này?
Tán Hoa Tiên Tử tiếp lời:
– Quả nhiên Đường Hồng vẫn chưa chết, Thiên Thủ Phi Hoa là một kỳ tài về ám khí trên giang hồ gần trăm năm qua. Bà ta lại chế tạo ra nhiều ám khí kỳ quái, tuyệt nghệ đã đạt đến trình độ thượng thừa, lần này chẳng qua là một sự thử nghiệm mà thôi. Đáng tiếc là bà ta không muốn tiếp chiến nên không thể nào trông thấy được những thủ pháp tối diệu của bà ta.
Thu Nguyệt liền hỏi:
– Ý của Tiên tử tỷ tỷ là những nhân vật trong thạch thất đã thối lui bằng địa đạo bí mật?
Tiên tử gật đầu, nói:
– Không sai! Nam Cung hiền muội chẳng thấy bọn Lục Vĩnh Hận, Vạn Diệu Sơn, Quy Trường Linh đều biến mất trong làn khói mù vừa rồi rồi sao?
Lúc này Trường Thanh đã đứng lên, hắn nộ khí xung thiên xuất thủ đánh liền hai chưởng khiến làn khí đen dần dần phát tán bay đi. Cảnh vật từ từ sáng tỏ trở lại, cổng thạch thất không biết từ lúc nào đã đóng chặt im ỉm, hiện trường chỉ còn lại ba vị Hội chủ và bọn thuộc hạ.
Mộ Dung Trường Thanh quan sát hiện trường một lúc rồi nói trong sự tiếc nuối:
– Không ngờ một tiểu đạo nhỏ bé này mà lại có bí đạo. Thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Lại nói đến Phi Vân Tử và Giang Hào, cả hai đều nhân lúc khói tỏa mịt mù, bọn Tam Thánh hội hoang mang nên lập tức rời hiện trường lên thuyền vượt khỏi Huyền Võ hồ. Thiên Y đại sư cũng ẩn thân quan chiến gần đó và lão cũng nhân cơ hội này mà thoát thân. Hiện tại tất cả đều tề tựu tại Nam Bắc Đại Hành Xa, Giang Hào, Phi Vân Tử tuy chưa thay y phục nhưng đã gỡ lớp dịch dung trên mặt. Tam gia Trương Phụng Lâu, Ngũ gia Thiêt Phi Long, Lục gia Tịch Nhất Sơn đều đang ngồi quây quần bên chiếc bàn bát tiên. Phía sau Giang Hào còn có Hỏa Cung Đạn Tả Hỉ, Tử Mẫu Phiêu Thạch Đang, Kiếm Tề Phi Nhan Ngọc và Dục Huyết Đao Mã Dũng. Nhưng điều khiến Thiên Y đại sư và Phi Vân Tử ngạc nhiên là ngồi cạnh Trường Phiêu ngoài Phương Tú Mai, Lục Vân, Dương Linh, Trần San ra còn có hai vị cô nương Nghinh Xuân và Hòa Xuân. Thì ra hai ả nha đầu này đã mạo hiểm trốn khỏi Cô Tô để đến Kim Lăng. Thêm một điều khá ngạc nhiên là Tiêu Hàn Nguyệt cũng xuất hiện trong đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng Tri Cơ Tử. Có khả năng là Tiêu Hàn Nguyệt mang tin tức quan trọng của Đồng đại phu đến nhưng nhất thời không ai đoán được là hung hay cát. Giang Hào, đại sư, đạo trưởng đều rất nóng lòng muốn biết đến sự an nguy của Đồng đại phu nhưng tất cả đều nhẫn nại chờ đợi.
Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Lần này Bạch Trường Phiêu tập trung lực lượng như vậy là tất chuẩn bị cho hành động, hy vọng chàng đề xuất để mọi người cung thương lượng. Hiện tại Tam Thánh hội đã chính thức xung đột với lực lượng tiềm ẩn ở Kim Lăng thì tại sao không tọa sơn quan hổ đấu? Chờ cho bọn chúng rã rời gân cốt thì lúc đó tha hồ ngư ông đắc lợi, với cơ trí tinh nhạy của Bạch Trường Phiêu, lẽ nào chàng không nghĩ ra điều này?”.
Đại hòa thượng đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe Trường Phiêu khai khẩu:
– Đối phó với Tam Thánh hội, chúng ta chỉ cần binh tinh chứ không cần nhiều, nhân thủ tuy ít nhưng tài năng được vận dụng linh hoạt. Xin Trương tam gia, và Tịch lục gia soái lệnh đại bộ phận nhân thủ của Động Đình minh rời khỏi vùng thị phi, tốt nhất là rời xa Kim Lăng để tránh việc không kiềm được tức khí mà nhảy vào trường ác chiến. Xin Thiết ngũ gia hãy tuyển chọn vài chục thuộc hạ tinh nhạy mai phục tại Kim Lăng, không nhất thiết phải chọn người có võ công cao cường, quan trọng là phải linh hoạt, thông thạo địa hình Kim Lăng và có thể hóa thân thành nhiều hạng người khác nhau để xuất hiện. Những thuộc hạ này chỉ chuyên phụ trách công việc liên lạc…
Trương Phụng Lâu tiếp lời:
– Điều này xem ra không ổn thỏa rồi! Năm xưa Giang đại ca bảo bọn tại hạ tiềm ẩn gần hai mươi năm, tuy bọn tại hạ đã già nhưng chưa quên tâm nguyện và cũng tận tâm tận lực giáo luyện đệ tử đời thứ hai. Bọn tại hạ có thể không đảm đương được trọng trách nhưng tuyệt đối không sợ chết…
Trường Phiêu nghiêm túc:
– Thừa biết không phải địch thủ mà liều mạng quyết đấu thì cái chết đó không đáng giá chút nào. Vả lại đệ tử của Tam Thánh hội quá đông, dù có muốn tàn sát cũng không thể giết hết, chủ yếu là ba nhân vật đầu não và các cận vệ của bọn chúng. Những người này mới là thực lực của Tam Thánh hội mà phục binh Giang Nam của Động Đình minh sợ rằng khó có thể đối kháng với bọn chúng.
Trương Phụng Lâu muốn nói nhưng lại thôi. Bởi lẽ Trường Phiêu đã nói những lời rất thật, khó có thể tìm ra lý do để phản bác.
Trường Phiêu mỉm cười nói tiếp:
– Mặt khác, những cao thủ tiềm ẩn trên tiểu đảo giữa Huyền Võ hồ đều là những nhân vật thành danh trên giang hồ từ bốn năm mươi năm trước nên võ công và nội lực vô cùng thâm hậu. Hơn nữa người của quý minh cũng đã lưu lại bốn nam, ba nữ, bảy đệ tử tinh nhạy này tham dự vào đại cuộc cứu vãn giang hồ thì có thể nói là đã xuất nhân lực nhiều nhất rồi. Xin lượng thứ cho vãn bối nói thẳng, dù các vị ở lại cũng không giúp gì được cho đại cuộc, đôi khi người quá đông sợ khiến cho hành động bị ảnh hưởng cũng không chừng. Hơn nữa, nếu bị thương vong quá nhiều thì ngày sau lấy đâu ra nhân tài thu thập tàn cuộc ở võ lâm Giang Nam?
Thiếu Lâm tự có hàng trăm tăng lữ nhưng chỉ có một Thiên Y đại sư tham dự, kiếm pháp Võ Đang danh chấn giang hồ nhưng cũng chỉ có một Phi Vân Tử tham gia trường ác chiến này. Nhân vật của Động Đình minh nếu tính luôn Giang tam công tử là tám người như thế mà Trương tam gia chưa vừa ý sao?
Thần sắc của Trương Phụng Lâu lúc trắng lúc hồng, tuy trong lòng không được thư thái nhưng lão thừa hiểu là Trường Phiêu có hảo ý với mình. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, lão gật đầu, nói:
– Được, Trương mỗ nghe theo lời khuyến cáo của Bạch thiếu hiệp là sẽ đưa đại bộ phận nhân thủ rời Kim Lăng.
Thiên Y đại sư liền hỏi:
– Bạch thiếu hiệp, chúng ta có phải hành động gì không, xin thiếu hiệp nói rõ ra để mọi người cùng thương lượng?
Trường Phiêu mỉm cười, nói:
– Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi. Sau Ngọ ngày mai sẽ xuất động. Tuy hành động ban ngày này có vẻ nguy hiểm nhưng sẽ khiến cho đối phương bất ngờ, phương pháp là vẫn trà trộn vào người của Tam Thánh hội. Đại sư, đạo trưởng phải đột nhập vào toán cận vệ của Mộ Dung Trường Thanh, Giang tam công tử, Tiêu Hàn Nguyệt thâm nhập vào nhân mã của Nam Cung Thu Nguyệt.
Thiên Y đại sư gật đầu rồi quay sang hỏi Tiêu Hàn Nguyệt:
– Tiêu cô nương, Đồng đại phu vẫn khỏe chứ?
Tiêu Hàn Nguyệt thuận miệng nói:
– Vẫn khỏe! Rất khỏe!
Cả đại sư, đạo trưởng và Giang Hào đều ngạc nhiên trước câu trả lời của Tiêu Hàn Nguyệt, mọi người đều hướng mục quang nhìn qua Trường Phiêu như muốn hỏi sự thật nơi chàng. Trường Phiêu biết không thể giấu được nên khẽ thở dài rồi nói:
– Hiện tại Đồng đại phu không nói năng được, thân thể cứng đơ nhưng vẫn giữ được tâm mạch bình ổn. Tuy nhiên thể năng rói hư nhược. Trì Cơ Tử đang thu thập nhiều dược vật để cứu chữa…
Phi Vân Tử lắc đầu, nói:
– Với kiến thức y đạo bá tạp của Trì Cơ Tử thì làm sao cứu chữa? Bần đạo thấy cần phải mời một vị danh y thì may ra…
Trường Phiêu tiếp lời:
– Đồng đại phu có bao nhiêu năng lực thần kỳ chúng ta không thể nào biết được, chỉ cần Trí Cơ Tử tiếp xúc được sinh cơ thì có thể giúp cho Đồng đại phu hồi phục năng hoạt động như thường. Chuyện này phân nửa do thiên mệnh, phân nửa do con người quyết định, nếu mời danh y ở bên ngoài thì sợ rằng sự việc bị bại lộ. Ôi! Cũng đành vậy thôi!
Thiên Y đại sư gật đầu, nói:
– Chúng ta cũng đành tận lực là được, lão nạp cáo từ trước đây.
Tiêu Hàn Nguyệt liền nói:
– Đại sư, đạo trưởng, lần này vãn bối đến tham chiến tất sẽ có những hành động bất ngờ và cũng có phần trái với đạo lý giang hồ. Đó là loại Thiên Cơ Tâm Pháp Ký Thuật trên nửa sau cuốn bí kíp mà Đồng đại phu truyền lại, hôm nay vãn bối xin nói trước để mong rằng chư vị không trách quái vãn bối. Tất cả cũng vì sự bất đắc dĩ mà thôi!
Phi Vân Tử liếc nhìn qua Thiên Y đại sư rồi nói:
– Cô nương vì cứu đại kiếp của võ lâm mà không sợ tâm bị bị dày vò, hôm nay đã nói rõ mọi chuyện thì bọn bần đạo làm sao trách quái được. Cô nương cứ yên tâm hành sự.
Xem tiếp hồi 21 Trừ diệt những sát thủ vô tình
Sau khi chuẩn bị xong thì cỗ xe tứ mã được Thạch Đang điều khiển vòng ra ngoài đường quan đạo, thùng xe được phủ bằng rèm đen nên bên ngoài không nhìn thấy được gì. Xe chạy nước kiệu được vài dặm thì gặp một toán hắc y võ sĩ đi ngược lại, hành động của bọn chúng như lùng sục dò tim, do vậy khi nhìn thấy cỗ xe tứ mã kín như bưng thì mọi ánh mắt đều chú ý nhìn vào. Phi Vân Tử khẽ vén rèm xe nhìn ra thì bất chợt phát hiện Mộ Dung Trường Thanh đang trà trộn trong đám võ sĩ này. Hắn mặc trường bào, bên hông đeo một thanh trường kiếm có hình dáng rất cổ quái, y phục lất phất bay trong gió, trông khí phái rất tiên phong đạo cốt.
Bất giác Phi Vân Tử kinh hãi thầm nghĩ:
“Thanh kiếm này có hình dáng cổ quái, trông không phải là trường kiếm của Mộ Dung Trường Thanh sử dụng trước đây, lẽ nào là một thanh bảo kiếm”.
Phi Vân Tử là kiếm khách thành danh nên thoạt nhìn lão đã thấy ngay chỗ phi phàm của thanh kiếm, do vậy bất giác lão lo lắng cho Thiên Y đại sư. Bởi lẽ Mộ Dung Trường Thanh có tuyệt nghệ siêu phàm, bây giờ lại thêm bảo kiếm thì đại hòa thượng làm thế nào ứng phó nổi? Chuyện này nhất định phải thông báo với đại hòa thượng một tiếng để lão ta có đối sách ứng phó kịp thời.
Nghĩ đoạn Phi Vân Tử quay lại thì không thấy Giang Hào đâu cả. Tả Hỉ và Nhan Ngọc cũng lặng lẽ biến mất, bọn họ hành động rất cẩn thận nên Phi Vân Tử không phát hiện được. Trên xe lúc này chỉ còn Mã Dũng tiềm phục dưới sàn, tùy lúc có thể ra tay ứng biến, Phi Vân Tử, Thiên Y đại sư và Thạch Đang ngồi ngoài đánh xe:
Phi Vân Tử khẽ thở ra rồi nói:
– Đại sư, trường kiếm của Mộ Dung Trường Thanh có khả năng là bảo kiếm nên đại sư phải khá cẩn thận mới được.
Do đạo sĩ dùng thuật truyền âm nhập mật nên Mã Dũng phủ phục sát bên cạnh cũng không nghe được gì. Thiên Y đại sư chỉ mỉm cười nhưng thần sắc cực kỳ nghiêm trang, điều này khiến Phi Vân Tử không thể phân biệt được đại hòa thượng đang xem thường cái chết hay là cảm thấy chẳng biết phải làm thế nào? Tam nhân đồng hành mà chỉ để mỗi một đại hòa thượng xuất hiện dụ địch thì không được công bằng lắm nhưng Phi Vân Tử lại không có được dũng khí như vậy. Không phải đạo trưởng sợ vong thân mà do thiền tâm định lực không bằng Thiên Y đại sư nên sợ rằng lúc ngộ biến không kiềm chế được sát cơ.
Lúc này cỗ xe tứ mã đã vượt qua hai hàng cận vệ của Mộ Dung Trường Thanh rồi lập tức rẽ vào một con đường vắng vẻ. Thạch Đang khá thành thạo địa hình Kim Lăng nên hắn lợi dụng khi cỗ xe rẽ vào đường vắng để cho Phi Vân Tử và Mã Dũng xuống xe ẩn thân, chờ cơ hội trà trộn vào đám hắc y võ sĩ của Tam Thánh hội. Trên xe lúc này chỉ còn mỗi Thiên Y đại sư, lão quan sát tình thế rồi nói với Thạch Đang:
– Tìm một nơi vắng vẻ cho lão nạp xuống nhé, rồi ngươi đánh xe quay về.
Thạch Đang không nghe đại sư nói tiếp nên bất giác quay lại vén rèm nhìn vào, nhưng trong xe nào có đại hòa thượng. Thì ra đại sư đã rời xe mà đi từ lúc nào rồi.
Hiện tại Thiên Y đại sư đang ung dung đi trên một đường quan đạo khác, đường này có rất nhiều hành nhân qua lại nhưng hết bảy tám phần là hắc y võ sĩ của Tam Thánh hội. Tuy nhiên, đại hòa thượng muốn gây sự chú ý cho bọn chúng nên bước đi nghênh ngang với tư thế rất kỳ quái. Khi nhìn thấy phía trước có hai toán hắc y võ sĩ tiến lại thì đại hòa thượng liền dừng bước, tay chống gậy đầu chim đứng tréo chân có vẻ chờ đợi.
Thoáng chốc hai toán võ sĩ đã tiếp cận và bao vây lấy hòa thượng vào giữa. Liền theo đó, từ phía sau có một cỗ xe tiến đến, màn xe được vén lên thì đại hòa thượng thấy hai thanh y tỳ nữ dìu Nam Cung Thu Nguyệt xuống xe. Nam Cung Thu Nguyệt cũng mang binh khí nhưng không phải là trường kiếm mà là Loan Nguyệt đao danh chấn thiên hạ.
Theo sự đồn đại trong võ lâm thì Loan Nguyệt đao có thủ pháp thi triển rất đặc biệt, trong vòng mười trượng có thể lấy được thủ cấp đối phương như lấy vật trong túi. Điều đó có nghĩa là đao có thể bay ra khỏi tay với một thủ pháp linh diệu và kỳ ảo. Lúc này Thu Nguyệt chăm chú nhìn Thiên Y đại sư một lát lạnh lùng nói:
– Hình như bản cô nương có nghe nói một nhân vật có hình dạng kỳ quái như lão trượng, thành Kim Lăng là nơi tiềm long ngọa hổ, nhiều tiền bối kỳ nhân mai danh ẩn tích, có lẽ lão trượng cũng là một trong số đó phải không?
Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Xem ra nha đầu ngươi thật khá giảo hoạt! Hòa thượng ta hóa trang thành nhân vật nào, ngay cả ta cũng không biết, vậy mà nha đầu ngươi lại dám nói là hình như đã nghe”.
Nghĩ đoạn lão ngửa mặt cười ha ha một tràng, rồi nói:
– Lão phu bốn mươi năm qua chưa rời nơi ẩn cư, tại sao giang hồ lại thay đổi quá nhiều như này? Tiểu nha đầu ngươi là ai? Xem khí thế thì hình như danh phận không nhỏ?
Thu Nguyệt lạnh lùng nói:
– Mười năm cũng đủ thương hải biến thành tang dâu chứ đừng nói là bốn mươi năm, bao lớp hoa nở hoa rụng thì có mấy độ người đến người đi! Xem ra lão trượng cũng là địa anh hùng một thời, có thể cho tiểu nữ biết đại danh không?
Thiên Y đại sư lại thầm nghĩ:
“Người có thể giả điên giả dại, y phục có thể xốc xếch nhưng tên tuổi thì không thể nói bừa, những nhân vật tiền bối võ lâm danh chấn giang hồ hiện nay còn sống mấy người?”.
Nghĩ đoạn đại hòa thượng liền tương kế tựu kế, nói:
– Đã từng nghe nói về bộ dạng của lão phu thì đương nhiên đã biết lão phu là ai rồi. Xem ra hạng hậu sinh vãn bối như tiểu cô nương có lẽ ra đời sau khi lão phu đã quy ẩn.
Nam Cung Thu Nguyệt cười khanh khách đáp:
– Vãn bối họ kép là Nam Cung, song danh Thu Nguyệt.
Thiên Y đại sư gật gù nói:
– Thì ra là người của Nam Cung thế gia! Nhưng xưa các người chỉ hành tẩu ở Giang Bắc, sao hôm nay bỗng nhiên lại chạy qua Giang Nam thế này?
Đại hòa thượng giả vờ rất giống lại nói năng khéo léo nên dù Nam Cung Thu Nguyệt là nhân vật khá giảo hoạt nhưng không tìm ra được chút sơ hở để nghi ngờ. Ả mỉm cười, nói:
– Lão tiền bối lánh thế bốn mươi năm nên giang hồ hoàn toàn thay đổi rồi.
– Lão phu đã thoái xuất giang hồ rồi! Chuyện giang hồ không nên xen vào mới phải.
Nói đoạn lão quay người bước đi và ngâm nga:
– Mưu đồ bá nghiệp nào có ích chi, vinh hoa phú quý, ngọc diện hoa dung chớp mắt cũng trở thành ảo mộng…
– Lão tiền bối!
Nam Cung Thu Nguyệt bước theo và nói tiếp:
– Qua bốn mươi năm bế quan tu luyện có lẽ võ công của tiền bối đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, thật khó khăn mới có được cơ duyên này, mong lão tiền bối chỉ giáo cho đôi điều.
Thiên Y đại sư cười ha ha rồi lạnh lùng nói:
– Nghe khẩu khí thì hình như cô nương muốn ngăn chận lão phu rồi, ha ha! Bốn mươi năm qua chưa có kẻ nào dám nói với lão như vậy.
Thu Nguyệt cũng cười nhạt rồi nói:
– Đó là do lão tiền bối tiềm cư bất xuất, sóng Trường Giang lớp sau tràn lớp trước, lớp người mới thay thế lớp người cũ là chuyện tất nhiên. Chí ít năm nay lão tiền bối đã ngoại cửu tuần, quá già rồi, đã quy ẩn thì tại sao lại tái xuất giang hồ?
Lời vừa dứt thì ả phất tay ra hiệu cho bảy võ sĩ tiến lên bao vây Thiên Y đại sư, ba đơn đao bốn trường kiếm cùng lúc đến nhanh như chớp. Cũng trong tích tắc đó Thiên Y đại sư quyết định phải cầu thắng nên lão vận dụng đủ bảy thành công lực phát chiêu.
Chỉ nghe một loạt thanh âm rắc rắc rắc… vang lên thì lập tức ba đao bốn kiếm đều thoát khỏi tay xuống đất. Đây là môn nội công kỳ ảo dùng khẩu quyết chữ “Chấn” rất khó luyện và cũng là một trong bốn đại chân quyết mà Đồng đại phu truyền thụ. Do Thiên Y đại sư có căn bản nội công thâm hậu nên dù môn tuyệt kỹ này rât khó luyện nhưng đại hòa thượng nhập môn rất nhanh và cũng đạt được thành tựu đáng kể.
Bảy võ sĩ đều bị chấn rơi binh khí một lúc, quả là tuyệt nghệ hiếm thấy trên giang hồ nên bọn chúng đều ngơ ngác đứng nhìn. Nếu Thiên Y đại sư muốn giết người thì đây là cơ hội tốt nhất để hạ thủ. Nhưng lão thừa hiểu sau khi giết người thì sẽ kích động một trường ác chiến, đó không phải là tâm nguyện của đại hòa thượng. Do vậy lão ngửa mặt cười ha ha rồi nói:
– Bọn hậu sinh các ngươi thật là tự đại ngông cuồng, bằng và chút công phu mèo cào đó mà cũng dám ngăn đường lão phu à?
Thu Nguyệt mỉm cười, nói:
– Tuyệt lắm! Vãn bối sẽ tự thân lãnh giáo mấy chiêu vậy.
Vừa dứt lời thì Loan Nguyệt đao cũng lập tức xuất thủ, lúc này Thiên Y đại sư mới thấy đao pháp quỷ dị và lợi hại. Rõ ràng là một thanh đao nhưng đao quang lay động biến ra nhiều ảo ảnh khiến đối phương không thấy phương vị thật của đường đao ở chỗ nào cả. Đại hòa thượng bất giác thất kinh, lão vội thi triển chiêu Bách Hoa Tề Phóng múa tít chiếc gậy đầu chim trước mặt.
Thu Nguyệt cười nhạt và bất ngờ thu đao nhưng rất nhanh chóng công tiếp một đao tới.
Lần này ả xuất liền tám chiêu khiến Thiên Y đại sư không thể phản kích mà chỉ lo chống đỡ thôi. Thu Nguyệt càng tự tin vào tuyệt nghệ của mình nên cười nhạt, nói:
– Đây gọi là Thiên Ngoại bát đao, mỗi thế đao đều có phương vị khác nhau, hình như lão tiền bối ứng phó quá vất vả phải không?
Thiên Y đại sư thản nhiên nói:
– Bốn mươi năm qua lão phu không vung đao múa kiếm nên đương nhiên trong lúc ứng biến phải có sơ hở rồi. Nhưng tiểu nha đầu ngươi cũng nên tiếp lão phu mấy chiêu thử xem.
Nói đánh là đánh, chiếc gậy đầu chim hoành ngang một đường rồi quất thẳng ra. Thu Nguyệt không dám khinh suất nghênh tiếp thế trượng như di sơn đảo hải nên đề khí tung người ra sau bảy tám thước. Nhưng chân vừa chạm đất thì thế trượng lại quét tới và Thu Nguyệt lại trở lại vị trí ban đầu trong như chưa hề dịch động. Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Khinh công quả nhiên phi phàm, nếu ta không được cơ duyên luyện tứ đại chân quyết của Đồng đại phu thì sợ rằng hòa thượng ta không phải là đối thủ của tiểu nha đầu này”.
Nghĩ đoạn lão lại quét tới một thế trượng nữa, lần này Thu Nguyệt có sự chủ động nên ả tung người lên không và xuất đao công kích, đao pháp như hoa tuyết từng lớp rơi xuống. Thiên Y đại sư tiếp được mấy chiêu thì vai phải bị Loan Nguyệt đao vạch một đường, thời cơ đã đến nên đại hòa thượng lập tức quay người chạy thẳng về phía Huyền Võ hồ.
– Lão tiền bối đừng chạy! Nam Cung thế gia rất cần một vị hộ pháp như lão tiền bối, hãy ở lại với Nam Cung thế gia đi!
Thanh âm như lướt trên đầu đại hòa thượng, thì ra Thu Nguyệt không kịp hạ xuống đất, khi thấy đối phương bỏ chạy thì ả lập tức hành không lướt theo ngay.
Thiên Y đại sư kinh hãi thầm nghĩ:
“Tuyệt nghệ vừa nói vừa hành không lướt đi thế này, xem ra hòa thượng ta chưa chắc đã thi triển được”.
Nghĩ đoạn đại hòa thượng lập tức tăng tốc phóng đi như tia chớp.
Thu Nguyệt tuy có khả năng hành không phi bộ nhưng tốc độ không nhanh, ả đành hạ xuống đất rồi xuất toàn lực truy theo. Do đã có tính toán nên Thiên Y đại sư luôn giữ một khoảng cách nhất định để dụ Thu Nguyệt đuổi theo đến Huyền Võ hồ. Khi lão xuống thuyền qua tiểu đảo thì thấy Nam Cung Thu Nguyệt đã đứng trên bờ hồ nhìn theo, một lát sau toàn bộ hắc y võ sĩ cũng rầm rập kéo đến. Lúc này trong dãy thạch thất trên tiểu đảo cũng đã có nhiều bóng người xuất hiện.
Thu Nguyệt đứng nhìn theo và thầm nghĩ:
“Nếu qua bên đó thì tình thế tất sẽ khó lường được, nhưng rốt cuộc là những kẻ nào ẩn cư ở đó mà lâu nay ta không nghe tin tức gì? Không lẽ bọn chúng đã an bày một trường quyết chiến bên trong bức tường kia…?”.
Vừa nghĩ đến đây thì lực lượng chủ lực của Tam Thánh hội cũng đã kéo đến, Mộ Dung Trường Thanh dẫn theo bốn nhân vật gọi là Tứ Đại Kim Cương xưa nay chưa từng xuất hiện và ba cỗ xa mã rộng lớn. Thu Nguyệt thừa hiểu trong xe đều là sát thủ bị khống chế bởi dược vật. Tán Hoa Tiên Tử cũng đưa Thập Nhị Kim Thoa đến nhưng hiện tại thì đã thiếu ba cô nương: Tam cô nương, Lục cô nương và Thất cô nương nên Thập Nhị Kim Thoa biến thành Cửu Đóa Tiên Hoa. Đặc biệt là phía sau Tán Hoa Tiên Tử có bảy vị Kim Bài kiếm thủ, dường như đây là một nửa chủ lực của Minh Nguyệt quán. Ngoài Tăng Phi Yến ra thì còn hai nhân vật sử dụng kiếm, kỳ dư bốn nhân vật kia đều là cao thủ đệ nhất về thuật pháp.
Tán Hoa Tiên Tử quan sát tình thế rồi nói:
– Tiểu đảo này không rộng lớn nên không tiện cho chúng ta dùng đại binh vây kích.
Trường Thanh liền hỏi:
– Ý của Tiên tử là… trước tiên phái cao thủ lên đảo thăm dò?
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:
– Cả ba chúng ta cùng đi, ta dẫn theo bốn vị Kim Bài kiếm thủ, Mộ Dung huynh đệ dẫn theo Tứ Đại Kim Cương, Nam Cung hiền muội dẫn theo Tứ Đại Phi Kiếm.
Ngừng một lát bà ta nói:
– Chúng ta lên tiểu đảo xem thử cao nhân quái vật nào ẩn cư trên đó, nếu có thể đối phó thì chúng ta liên thủ tận diệt. Tình thế trước mắt không cho phép chúng ta để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Trường Thanh tiếp lời:
– Chỉ biết bọn chúng là cao nhân võ lâm mà không biết là nhân vật nào, điểm này có cần phải làm rõ trước không?
Tán Hoa Tiên Tử lắc đầu, nói:
– Tuyệt đối không phải là bằng hữu rồi, Mộ Dung thế gia đã vang danh trên võ lâm Giang Nam suốt mấy mươi năm qua, nếu bọn chúng muốn kết giao thì đã sớm có liên lạc với Mộ Dung huynh đệ rồi. Mấy mươi năm án binh bất động, ẩn cư bất xuất, há có thể bọn chúng chịu cam tâm?
Thu Nguyệt xen vào:
– Những nhân vật này dường như đều đã cao niên mà chưa chết, xem ra có lẽ bọn họ nhờ vào một loại dược vật thần kỳ nào đó…
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:
– Xưa kia Chu Nguyên Chương lợi dụng những nhân vật trên giang hồ để thu thập nhiều kỳ trân bảo vật của võ lâm rồi bí mật cất giấu ở Kim Lăng này. Do đó, rất có khả năng những nhân vật ẩn cư này có quan hệ đến kho tàng bảo vật võ lâm. Đương nhiên, bọn chúng đã tập trung đông như vậy thì không thể đánh đố với vận khí mà tất nhiên là đã tìm ra manh mối rồi đến đây ẩn cư, cũng có khả năng bọn chúng đã đoạt được bảo vật.
Thu Nguyệt tiếp lời:
– Nếu bọn họ đều là những cao thủ và đã có sự phòng bị thì sợ rằng chúng ta khó lòng thâm nhập được.
Trường Thanh gật đầu, nói:
– Nam Cung hiền muội nói chí phải, nếu gặp phải cường địch thì có lẽ chúng ta không nên liều mạng mà nên điều động võ sĩ phóng độc hỏa gây khó dễ cho bọn chúng trước. Khi bóng đêm buông xuống chúng ta lại phát động sát thủ vô tình hợp với chủ lực chúng ta vây kích, như vậy mới có thể tận diệt được.
– Cũng mong là có được cơ hội như vậy.
Tán Hoa Tiên Tử nói tiếp:
– Sợ thì sợ nhưng chúng ta không có cơ hội để chờ đến tối mới đột nhập.
Bà ta lướt mục quang nhìn qua Thu Nguyệt và hỏi:
– Nam Cung hiền muội có tổng cộng bao nhiêu nhân thủ có thể thi triển độc hỏa?
Thu Nguyệt đáp:
– Tổng cộng có mười hai toán, mỗi toán bảy người, vị chi là tám mươi tư người, nhưng lần này… tiểu muội chỉ đưa đến Kim Lăng phân nửa là sáu toán nhân thủ.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu nói:
– Bọn chúng cũng có thể ngăn chận được một bộ phận cường địch, sáu toán nhân thủ tuy ít một chút nhưng cũng không sao. Sáu toán nhân thủ nếu cùng xuất động thì có thể biến tiểu đảo này thành biển lửa rồi, trước tiên hãy phối hợp với những võ sĩ tinh nhuệ, ba người vào toán kết thành mười hai toán bảo vệ bọn chúng. Ba chúng ta mỗi người dẫn thêm bốn thị vệ, như vậy là đủ để đột nhập tiểu đảo xem xét rồi.
Mộ Dung Trường Thanh tuy trên danh nghĩa là Đại hội chủ nhưng gặp những chuyện đại sự thế này, phần điều động đều do Tán Hoa Tiên Tử chủ trì.
Lúc này Phi Vân Tử và Giang Hào đã trà trộn vào đám hắc y võ sĩ của Nam Cung Thu Nguyệt, khi nghe nói tuyển mười hai toán nhân thủ lên tiểu đảo thì lập tức thể hiện dũng khí ra bên ngoài. Đại bộ phận võ sĩ hắc y đều không muốn đi nên hai người không cần tranh giành mà cũng được tuyển chọn. Môn hạ của Tán Hoa Tiên Tử là hữu tướng vô binh nên ba mươi sáu nhân thủ được tuyển chọn đều là người của Mộ Dung và Nam Cung thế gia. Cũng may là Giang Hào và Phi Vân Tử đều được phân về một toán nên cả hai đều ngầm đắc ý.
Chưa đầy một canh giờ sau thì toàn bộ binh mã chủ lực của Tam Thánh hội lên thuyền sang bờ bắc. Khi thuyền sang đến bờ thì sáu toán nhân thủ sử dụng độc hỏa lập tức tìm nơi thích hợp để mai phục, mười hai toán nhân thủ bảo vệ phân thành tiền hậu tả hữu để hổ trợ. Hơn năm mươi người xâm nhập lên tiểu đảo một cách rầm rộ khiến một số du khách phải kinh hãi chạy tán loạn nhưng phải nói rằng những nhân vật bên trong thạch thất khá trầm tĩnh, bọn họ không hề có một hành động nào.
Mộ Dung Trường Thanh, Tán Hoa Tiên Tử, Nam Cung Thu Nguyệt đứng thành hàng ngang đối mặt với dãy thạch thất. Tứ Đại Kim Cương, Tứ Đại Phi Kiếm và tứ vị Kim Bài kiếm thủ chia nhau đứng sau ba vị Hội chủ. Tuy nhân số chỉ trên năm mươi người nhưng đây là những nhân vật có tuyệt nghệ tinh thâm nhất trong Tam Thánh hội.
Khi cuộc bao vây đã triển khai xong nhưng bên trong dãy thạch thất vẫn không có động tĩnh gì. Mộ Dung Trường Thanh không nhẫn nại được nữa nên cười nhạt, nói:
– Nếu mấy lão này cố tình trầm khí rụt đầu như rùa thì chúng ta phóng hỏa đốt quách dãy thạch thất này cho rồi.
Trong thạch thất cũng không có phản ứng gì nhưng dường như có những ánh mắt đang ngầm theo dõi động tĩnh bên ngoài. Hồi lâu sau cánh cổng chính đột nhiên mở ra, một toán thanh y nhân mười hai người chậm rãi bước ra. Sau khi ra khỏi cửa thì toán thanh y nhân này phân thành hai hàng đứng ngay thẳng hai bên. Điều này biểu thí thân phận bọn chúng chỉ là bối phận đệ tử mà thôi. Sau khi mười hai thanh y nhân đứng nghiêm chỉnh thì có một lão nhân mặc bạch bào, tóc râu bạc nhu tuyết chậm rãi bước ra. Tiếp theo là một hắc bào lão nhân, lão này đội mũ đen, thắt lưng đen, cả giày vải cũng màu đen, do lão ta trùm mặt nên không nhìn được diện mạo. Nếu nhìn kỹ thì hai lão nhân này đứng chung với nhay chẳng khác gì hai quái vật, không có chút gì giống con người cả.
Phi Vân Tử thầm nghĩ:
“Bạch bào lão nhân kia có lẽ là Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn rồi, quả nhiên người như tên hiệu, nhưng không biết lão ta để râu tóc dài thế kia có tác dụng gì không?”.
Giang Hào cũng đang nghĩ:
“Nhân vật mặc hắc bào nhất định là Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận rồi, một người không có lỗ mũi, trên mặt lại có hai đốm đen nên tất nhiên là rất khó coi. Thảo nào lão lấy tên là Vĩnh Hận, nhưng không biêt tại sao lão ta lại bị mất mũi, bị người ta cắt đi hay là do bịnh tật hủy hoại?”.
Vừa nghĩ đến đây thì đã nghe Mộ Dung Trường Thanh lạnh lùng nói:
– Tiên tử nhìn xem, lão nhân mặc bạch bào kia đâu có điểm nào giống người! Phải chăng lão ta là Bạch Nhiệm Lão Yêu mà giang hồ đồn đại xưa nay.
Lời lẽ vô cùng ngạo mạn không có chút kính lão tôn hiền gì cả. Tán Hoa Tiên Tử chỉ mỉm cười không trả lời nhưng bà ta thừa hiểu Trường Thanh muốn kích động đối phương phát nộ mà xuất thủ trước. Thế nhưng bạch bào lão nhân tuyệt không có phản ứng gì. Kỳ thực do râu tóc che lấp khuôn mặt lão nên không ai thấy được thần sắc của lão ta như thế nào.
– Tu dưỡng khá lắm!
Mộ Dung Trường Thanh gật gật đầu rồi quét mục quang nhìn qua hắc bào nhân, nói tiếp:
– Lão huynh ngươi là nhân vật nào? Tại sao nhớ không ra và cũng không có một chút ấn tượng, không dám để người khác thấy diện mạo chân chính của mình thì tất là hạng không dám nhìn ánh sáng rồi.
Hắc bào nhân không có được phần trầm tĩnh như bạch bào nhân nên cười nhạt một tiếng rồi đưa tay vẫy vẫy Trường Thanh tựa như bằng hữu chào nhau vậy. Mộ Dung Trường Thanh nghĩ thầm:
“Chưởng pháp gì mà kỳ quái vậy, không phải đẩy, không phải vỗ, lẽ nào một chiêu như thế có thể đả thương người khác?”.
Vừa nghĩ đến đây thì hắn cảm thấy có năm luồng chỉ phong lạnh buốt đâm vào da thịt, bản thân hắn bất giác không tự chủ được mà phải bước lên trước một bước. Trường Thanh cả kinh, lúc này hắn mới nhận ra đây là một môn võ công cao minh nhưng hắn đã bị hấp lực kéo đến trước năm bước rồi. Nhất Chưởng Câu Hồn là một môn võ công cực kỳ quái dị, Mộ Dung Trường Thanh vì quá khinh suất nên khi bị khống chế thì muốn dừng bước cũng không dễ. Cũng may lúc đó Tán Hoa Tiên Tử phát hiện được sự bất thường nên kịp thời đánh ra một chưởng. Đạo chưởng phong như khoái đao cắt đứt năm luồng chỉ phong trong chớp mắt và cũng giải luôn huyệt đạo bị khống chế của Trường Thanh.
Mộ Dung Trường Thanh án hữu thủ vào đốc kiếm và phẫn nộ nói:
– Chưởng pháp quả nhiên lợi hại!
Nam Cung Thu Nguyệt lớn tiếng kêu lên:
– Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận! Gần trăm năm qua chỉ có duy nhất lão ta luyện được chưởng pháp này, không ngờ lão ta lại còn sống trên thế gian và lại tiềm tung ẩn tích trên tiểu đảo này.
Hắc bào nhân khai khẩu, nói:
– Tiểu nha đầu, ngươi làm sao biết được thân phận lão phu mà hồ ngôn bát đạo?
Lời này tuy không chính thức phủ nhưng cũng không thừa nhận.
Thu Nguyệt tiếp lời:
– Có một điển tích ghi chú về lão và cũng ghi rõ chưởng pháp Câu Hồn, lão lừa ta thế nào được?
Trường Thanh hạ giọng nói:
– Tiên tử, chúng ta cùng xuất thủ lấy mạng hai quái nhân này rồi hãy nói!
Tán Hoa Tiên Tử chậm rãi nói:
– Trận chiến này đã khó đánh rồi, thế sao không chờ xem bên trong thạch thất kia còn có những vị kỳ nhân tiền bối nào, mục đích của bọn họ là gi? Và ai thống lãnh bọn họ?
Trường Thanh gật đầu, nói:
– Xem ra giang hồ đồn đại Mao Sơn Lão Quái Quy Trường Linh xuất hiện ở Kim Lăng, cũng có khả năng lão ta tiềm cư ở nơi này.
Tiên tử thấp giọng nói:
– Do vậy phải nhẫn nại chờ xem. Muốn xuất thủ thì phải đánh cho có kết quả, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để sau này tránh gặp hậu họa.
Song phương chờ đợi hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì. Thu Nguyệt không kiên nhẫn được nên cười nhạt, nói:
– Mộ Dung huynh, hai chúng ta tiến lên phía trước, để Tiên tử tỷ tỷ ở ngoài tiếp ứng.
Tiên tử khoát tay, nói:
– Đừng vội! Nhẫn nại sẽ có lợi cho chúng ta đấy.
Sau một hồi lâu bất động thì bên trong thạch thất chợt có tiếng thở dài, tiếp theo là một giọng nói:
– Không ngờ bọn trẻ tuổi này chịu nhẫn nại còn khá hơn bọn lão nhân chúng ta.
Lời vừa dứt thì lại có một người bước ra. Phi Vân Tử quan sát thật kỹ nhưng không phải là Quy Trường Linh mà lão kỳ vọng, đây là một trường bào văn sĩ, lưng đeo trường kiếm, tay cầm kim chung. Nhân vật này niên kỷ chừng ngoại tứ tuần, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung tự tại khoáng dật như một ẩn sĩ. Thoạt nhìn người này có làn da trắng như một thư sinh văn nhã nhưng nhìn kỹ thì ai nấy đều có một cảm giác khủng khiếp. Không phải lão ta quá hung ác mà là quá mê hoặc, một thứ mê hoặc thật đáng sợ.
Tán Hoa Tiên Tử buột miệng kêu lên:
– Lạc Hồn chung. Đây là bảo vật thất truyền trong võ lâm mấy trăm năm qua, thế tại sao lại xuất hiện trên giang hồ?
Trung niên văn sĩ liền nói:
– Không ngờ trong lớp hậu bối mà còn có người biết được bảo vật này, không đơn giản, quả nhiên là một nhân tài không đơn giản!
Trường Thanh liền nói:
– Bọn chúng tiềm ẩn ở tiểu đảo này có lẽ cũng vì những bảo vật đó. Nghe nói Lạc Hồn chung là một kỳ bảo võ lâm, nhưng sau khi Chung chân nhân chết rồi thì không có ai sử dụng được vật này?
Trung niên văn sĩ cười ha ha, nói:
– Quả thực là rất khó sử dụng nên nó mới cướp đi của lão phu hai mươi năm tuế nguyệt.
Trường Thanh cười nhạt, nói:
– Hai mươi năm tuy không phải là một khoảng thời gian ngắn nhưng chưa chắc các hạ có thể sử được. Chung chân nhân không để lại điển phổ, các hạ chưa chắc là thiên tài để viết lại Lạc Hồn phổ.
Nói đoạn hắn ngầm vận công lực thi triển thuật truyền âm nhập mật nói với Thu Nguyệt và Tiên tử:
– Gã văn sĩ này tuy chưa biết danh tánh nhưng bất luận gã có kế thừa y bát của Chung chân nhân hay không, chúng ta cũng không thể mạo hiểm. Tại hạ tin tưởng là có thể kháng cự được mười tiếng chuông, nếu tại hạ và Tiên tử liên thủ lại thì trong vòng mười tiếng chuông đó có thể lấy mạng được gã. Ý Tiên tử thế nào?
Tán Hoa Tiên Tử cũng dùng thuật truyền âm nhập mật, nói:
– Trường kiếm của Mộ Dung huynh đệ có khả năng là một bảo kiếm nhưng chưa chắc có thể hủy được thần chung.
Trường Thanh nói tiếp:
– Đây không phải là bảo kiếm thông thường mà là bảo kiếm do phu phụ Can Tương – Mạc Tà từ đời Xuân Thu đúc thành. Nó không những chém sắt như chém bùn mà còn có thể tránh được tà thuật. Tiên tử cứ yên tâm, bảo kiếm này tất sẽ hủy được thần chung đó.
Tiên tử khẽ gật đầu rồi hỏi:
– Đã là Can – Mạc thần kiếm thì có lẽ Mộ Dung huynh đệ đã thu thập được một đôi?
Trường Thanh lắc đầu, nói:
– Không, Mộ Dung thế gia chỉ được một thanh Can Tương, còn thanh Mạc Tà không rõ lưu lạc phương nào. Di huấn của gia phụ nói rằng nếu không gặp tình thế vạn bất đắc dĩ thì không được để Can Tương kiếm xuất hiên trên giang hồ. Tình thế lúc này chính là thời cơ để bảo kiếm ra khỏi vỏ rồi.
Tiên tử tiếp lời:
– Nghe nói thanh âm của Lạc Hồn chung có thể khiến hồn xiêu phách tán, tại sao Mộ Dung huynh đệ không chờ nghe thử vài tiếng rồi hãy hành động?
Trường Thanh liền nói:
– Tại hạ không tin tiếng chuông có thể làm cho hồn xiêu phách tán, tại hạ và Tiên tử tuy không sợ nhưng hàng trăm thuộc hạ…
Lời chưa dứt thì Mộ Dung Trường Thanh đột nhiên xuất kiếm, ánh hàn quang tỏa ra mấy trượng, ngay cả Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn và Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận cũng bất giác quét bốn đạo tinh quang nhin theo. Dường như trung niên văn sĩ cũng bị thần quang phát ra từ lợi khí làm cho khiếp sợ nên lão đã đưa Lạc Hồn chung lên mà không gõ thành tiếng. Lão ta là nhân vật có kiến văn quảng bác nên vừa thấy ánh tinh quang từ thần kiếm xạ ra là nhận ra ngay Can Tương kiếm – một thần vật trong các loại bảo kiếm. Bảo kiếm này có thể chém sắt như chém bùn nên sợ rằng Lạc Hồn chung không chịu nổi một kiếm. Lòng đã có sự kiêng kỵ nên tất nhiên là không dám vọng động.
Lần đầu tiên Mộ Dung Trường Thanh xuất thần kiếm nên cảm thấy hùng khí chợt dâng lên, Tán Hoa Tiên Tử và Nam Cung Thu Nguyệt cũng đều bị hàn quang làm cho kinh hãi không thôi.
Tán Hoa Tiên Tử quan sát tình thế rồi nói:
– Mộ Dung huynh đệ, mau xuất kiếm hủy Lạc Hồn chung đi thôi! Nó là vật tà ác dùng để đối phó với hàng trăm người, nếu lưu lại thì có hại cho Tam Thánh hội chúng ta đấy.
– Nói chí phải!
Mộ Dung Trường Thanh đáp một tiếng rồi lập tức phi thân về phía trung niên văn sĩ, trường kiếm như một ánh chớp chém về phía tay cầm Lạc Hồn chung của trung niên văn sĩ. Bảo kiếm dài không đầy ba thước, nhưng mang theo luồng kiếm khí đến bảy, tám thước.
Trung niên văn sĩ không ngờ đối phương lại xuất chiêu nhanh như vậy nên nhất thời chưa kịp ứng biến thì kiếm thế đã tới nơi. Choang một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là Lạc Hồn chung danh chấn giang hồ bị Can Tương kiếm chẻ đôi thành hai mảnh. Nếu trung niên văn sĩ không kịp thời thu song thủ lại thì có lẽ đã bị trường kiếm tiến đứt luôn rồi.
Mộ Dung Trường Thanh nổi hùng tầm cười ha ha rồi liên tục xuất bay chiêu kiếm nữa. Bảo vật từng khiến hắc bạch lưỡng đạo trên giang hồ nghe danh đã hồn kinh phách tán là Lạc Hồn chung trong chốc lát đã hóa thành đống vụn vương vãi trên đất. Khi Trường Thanh ngước nhìn lên thì phát hiên trung niên văn sĩ đã không cánh mà bay mất tung tích. Lục Vĩnh Hận và Vạn Diệu Sơn cũng lui đến ngay cửa thạch thất, mười hai thanh y nhân vẫn đứng theo hàng ngũ chỉnh tề nhưng binh khí đã cầm sẵn trong tay.
Tán Hoa Tiên Tử thấy tình thế như vậy thì liền mỉm cười, nói:
– Mộ Dung huynh đệ, đã có thần vật trong tay thì lo gì đại sự bất thành?
Mộ Dung Trường Thanh quét mục quang nhìn Lục Vĩnh Hận, Vạn Diệu Sơn và mười hai thanh y rồi cười nhạt, nói:
– Xem ra bảo kiếm này đích thực có uy lực vô thượng rồi. Kiếm này tuy không sợ tà thuật nhưng hiện tại đối phương của chúng ta là người, là cao thủ có võ công tinh thâm…
Hắn chưa nói hết lòi thì từ trong thạch thất có một lão nhân mặc hắc y lừng lững bước ra, lão này thân hình ốm như cây sậy, trông tựa như chỉ còn da bọc xương, râu tóc đều bạc trắng như tuyết. Trường Thanh thấy vậy thì bất giác lui lại hai bước và ấp úng nói:
– Lão là Quy Trường Linh?
Hắc y lão nhân chậm rãi đưa tay vuốt râu rồi mỉm cười, nói:
– Tiểu tử ngươi cũng biết lão phu à?
Trường Thanh trấn định tinh thần rồi nói:
– Tại hạ nghe danh đã lâu…
Hắc y lão nhân phá lên cười ha hả rồi nói:
– Lão phu năm nay đã một trăm hai mươi ba tuổi rồi mà thân thể vẫn tráng kiện, tinh thần vẫn minh mẫn, xem ra sống tiếp ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề gì. Giang hồ đầy phong ba hiểm ác, người trường thọ không nhiều nên sống lâu như lão phu cũng có thể nói là quá sức tưởng tượng rồi. Thảo nào tiểu tử ngươi lại kinh ngạc như vậy.
Mộ Dung Trường Thanh nghe vậy thì nộ khí chợt phát, hắn cười nhạt, nói:
– Sống thêm mấy năm nữa rồi cũng mục nát như cỏ cây thôi, sống như vậy thì có gì vui thú?
Quy Trường Linh cũng cười nhạt rồi nói:
– Đã nhiều năm lão phu không bước chân vào giang hồ, xem ra tình thế có quá nhiều thay đổi rồi. Một lớp hậu sinh vãn bối chỉ trong một khoảng thời gian mà đã biến thành tinh quái, lão phu chưa kịp tìm các ngươi thì các ngươi đã tim đến lão phu rồi.
Trường Thanh cảm thấy sát khí dâng lên đằng đằng, hắn nắm chặt Can Tương kiếm và nói:
– Nghe nói lão đã luyện được Cương Thi ma công, thân thể cứng như sắt, đao kiếm không thể xâm phạm, nhưng quả thực tại hạ không tin tấm thân huyết nhục lại có thể đối kháng với đao kiếm. Hôm nay hạnh ngộ, hy vọng được lãnh giáo mấy chiêu.
Lời vừa dứt thì trường kiếm đã xuất thủ đâm tới nhưng Quy Trường Linh lách người tránh né một cách quỷ dị, lão lớn tiếng nói:
– Thật là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn!
Miệng nói tay lấy ra một đoản kiếm chừng hơn thước, trên thân kiếm đầy những hình vật và sắc thái như phù chú nên không thể nhìn thấy kiếm được chế tạo từ chất gì. Tuy nhiên có thể nhìn thấy từ thân kiếm ẩn hiện màu máu lấp loáng trong khá ghê tợn.
Quy Trường Linh mỉm cười, nói:
– Thiên cổ lợi khí có thể chém sắt đoạn kim, tuy lão phu có thể tránh được binh đao nhưng chưa ứng phó được Can Tương thần kiếm nên đành phải dùng đoản kiếm mấy mươi năm chưa động đến này thôi.
Nói đoạn lão múa đoản kiếm một vòng, thân kiếm mang theo ánh hào quang và có nhiều huyết ảnh lay động trong ánh hồng quang đó.
Mộ Dung Trường Thanh chau mày thầm nghĩ:
“Đây là những vật gì? Trong thật ly kỳ đến đáng khiếp! Xem ra lão quái vật này đã thành tinh rồi, nếu không mượn thần kiếm mà trừ đi thì e rằng hậu họa sẽ khôn lường. Vả lại nếu trừ diệt được lão ta thì có thể khiến cho những nhân vật trong thạch thất này phải khiếp phục, lúc đó không cần đánh cũng dễ dàng thu phục bọn chúng”.
Ý đã quyết, sát cơ chợt dâng lên, Mộ Dung Trường Thanh ngầm vận công lực chuẩn bị công kích. Hắn từ từ nâng trường kiếm lên, thế kiếm tuy chậm nhưng kiếm khí bắn ra mãnh liệt vô cùng nhằm vào giữa ngực Quy Trường Linh. Ngay lúc đó đột nhiên Quy Trường Linh há miệng phun ra một làn khí trắng, lập tức Trường Thanh cảm thấy trong làn bạch khí có một vật như ngọc thể kích vào Can Tương thần kiếm. Tuy kình lực rất mạnh nhưng Trường Thanh vẫn cố gắng giữ cho thế kiếm không biến loạn. Làn bạch khí sau khi ra khỏi miệng Quy Trường Linh thì từ từ đan lên và tỏa ra như một làn sương mù chụp lấy bảo kiếm, tuy nhiên thần vật ngàn năm quả nhiên rất linh nghiệm, từ thân Can Tương kiếm dường như có một lực phản kháng tỏa ra khiến cho làn bạch khí không thể nào tiếp cận được. Nhờ vậy Trường Thanh cảm thấy áp lực dần dần mất đi và hắn lập tức xuất chiêu phản kích. Qua mấy chiêu thì bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý nên lập tức giả vờ như chống chọi một cách miễn cưỡng để buộc Thu Nguyệt và Tán Hoa Tiên Tử xuất thủ trợ chiến.
Quả nhiên, Thu Nguyệt thấy vậy thì liền nói:
– Tiên tử tỷ tỷ, hình nhù Mộ Dung huynh không cầm cự được nữa rồi, tiểu muội phải giúp một tay mới được.
Tán Hoa Tiên Tử khẽ nói:
– Mộ Dung huynh đệ nội công thâm hậu, bảo kiếm lại đang phát huy uy lực nên không cần chúng ta xuất thủ trợ chiến đâu.
Thu Nguyệt đã nắm tay lên chuôi đao nhưng nghe nói vậy thì lập tức buông ra. Ngay lúc đó đột nhiên từ bên trong thạch thất vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, trong làn khói đen mờ mịt đó ẩn hiện mười ánh ngân tinh bay về phía Mộ Dung Trường Thanh. Trong tình thế nguy hiểm như vậy, Mộ Dung Trường Thanh phải giả vờ ngã xuống để tránh ám khí. Bỗng nhiên hắn nghe thấy mấy tiếng rắc rắc vang lên, những ánh ngân tinh đều bị đao quang đánh rơi xuống đất. Tiếp đó lại nghe giọng của Thu Nguyệt nói:
– Khá khen cho thủ pháp ám khí Nhất Thủ Mãn Thiên Hoa! Ngoài Thiên Thủ Phi Hoa Đường Hồng thì còn ai có thể thi triển thủ pháp này?
Tán Hoa Tiên Tử tiếp lời:
– Quả nhiên Đường Hồng vẫn chưa chết, Thiên Thủ Phi Hoa là một kỳ tài về ám khí trên giang hồ gần trăm năm qua. Bà ta lại chế tạo ra nhiều ám khí kỳ quái, tuyệt nghệ đã đạt đến trình độ thượng thừa, lần này chẳng qua là một sự thử nghiệm mà thôi. Đáng tiếc là bà ta không muốn tiếp chiến nên không thể nào trông thấy được những thủ pháp tối diệu của bà ta.
Thu Nguyệt liền hỏi:
– Ý của Tiên tử tỷ tỷ là những nhân vật trong thạch thất đã thối lui bằng địa đạo bí mật?
Tiên tử gật đầu, nói:
– Không sai! Nam Cung hiền muội chẳng thấy bọn Lục Vĩnh Hận, Vạn Diệu Sơn, Quy Trường Linh đều biến mất trong làn khói mù vừa rồi rồi sao?
Lúc này Trường Thanh đã đứng lên, hắn nộ khí xung thiên xuất thủ đánh liền hai chưởng khiến làn khí đen dần dần phát tán bay đi. Cảnh vật từ từ sáng tỏ trở lại, cổng thạch thất không biết từ lúc nào đã đóng chặt im ỉm, hiện trường chỉ còn lại ba vị Hội chủ và bọn thuộc hạ.
Mộ Dung Trường Thanh quan sát hiện trường một lúc rồi nói trong sự tiếc nuối:
– Không ngờ một tiểu đạo nhỏ bé này mà lại có bí đạo. Thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Lại nói đến Phi Vân Tử và Giang Hào, cả hai đều nhân lúc khói tỏa mịt mù, bọn Tam Thánh hội hoang mang nên lập tức rời hiện trường lên thuyền vượt khỏi Huyền Võ hồ. Thiên Y đại sư cũng ẩn thân quan chiến gần đó và lão cũng nhân cơ hội này mà thoát thân. Hiện tại tất cả đều tề tựu tại Nam Bắc Đại Hành Xa, Giang Hào, Phi Vân Tử tuy chưa thay y phục nhưng đã gỡ lớp dịch dung trên mặt. Tam gia Trương Phụng Lâu, Ngũ gia Thiêt Phi Long, Lục gia Tịch Nhất Sơn đều đang ngồi quây quần bên chiếc bàn bát tiên. Phía sau Giang Hào còn có Hỏa Cung Đạn Tả Hỉ, Tử Mẫu Phiêu Thạch Đang, Kiếm Tề Phi Nhan Ngọc và Dục Huyết Đao Mã Dũng. Nhưng điều khiến Thiên Y đại sư và Phi Vân Tử ngạc nhiên là ngồi cạnh Trường Phiêu ngoài Phương Tú Mai, Lục Vân, Dương Linh, Trần San ra còn có hai vị cô nương Nghinh Xuân và Hòa Xuân. Thì ra hai ả nha đầu này đã mạo hiểm trốn khỏi Cô Tô để đến Kim Lăng. Thêm một điều khá ngạc nhiên là Tiêu Hàn Nguyệt cũng xuất hiện trong đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng Tri Cơ Tử. Có khả năng là Tiêu Hàn Nguyệt mang tin tức quan trọng của Đồng đại phu đến nhưng nhất thời không ai đoán được là hung hay cát. Giang Hào, đại sư, đạo trưởng đều rất nóng lòng muốn biết đến sự an nguy của Đồng đại phu nhưng tất cả đều nhẫn nại chờ đợi.
Thiên Y đại sư thầm nghĩ:
“Lần này Bạch Trường Phiêu tập trung lực lượng như vậy là tất chuẩn bị cho hành động, hy vọng chàng đề xuất để mọi người cung thương lượng. Hiện tại Tam Thánh hội đã chính thức xung đột với lực lượng tiềm ẩn ở Kim Lăng thì tại sao không tọa sơn quan hổ đấu? Chờ cho bọn chúng rã rời gân cốt thì lúc đó tha hồ ngư ông đắc lợi, với cơ trí tinh nhạy của Bạch Trường Phiêu, lẽ nào chàng không nghĩ ra điều này?”.
Đại hòa thượng đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe Trường Phiêu khai khẩu:
– Đối phó với Tam Thánh hội, chúng ta chỉ cần binh tinh chứ không cần nhiều, nhân thủ tuy ít nhưng tài năng được vận dụng linh hoạt. Xin Trương tam gia, và Tịch lục gia soái lệnh đại bộ phận nhân thủ của Động Đình minh rời khỏi vùng thị phi, tốt nhất là rời xa Kim Lăng để tránh việc không kiềm được tức khí mà nhảy vào trường ác chiến. Xin Thiết ngũ gia hãy tuyển chọn vài chục thuộc hạ tinh nhạy mai phục tại Kim Lăng, không nhất thiết phải chọn người có võ công cao cường, quan trọng là phải linh hoạt, thông thạo địa hình Kim Lăng và có thể hóa thân thành nhiều hạng người khác nhau để xuất hiện. Những thuộc hạ này chỉ chuyên phụ trách công việc liên lạc…
Trương Phụng Lâu tiếp lời:
– Điều này xem ra không ổn thỏa rồi! Năm xưa Giang đại ca bảo bọn tại hạ tiềm ẩn gần hai mươi năm, tuy bọn tại hạ đã già nhưng chưa quên tâm nguyện và cũng tận tâm tận lực giáo luyện đệ tử đời thứ hai. Bọn tại hạ có thể không đảm đương được trọng trách nhưng tuyệt đối không sợ chết…
Trường Phiêu nghiêm túc:
– Thừa biết không phải địch thủ mà liều mạng quyết đấu thì cái chết đó không đáng giá chút nào. Vả lại đệ tử của Tam Thánh hội quá đông, dù có muốn tàn sát cũng không thể giết hết, chủ yếu là ba nhân vật đầu não và các cận vệ của bọn chúng. Những người này mới là thực lực của Tam Thánh hội mà phục binh Giang Nam của Động Đình minh sợ rằng khó có thể đối kháng với bọn chúng.
Trương Phụng Lâu muốn nói nhưng lại thôi. Bởi lẽ Trường Phiêu đã nói những lời rất thật, khó có thể tìm ra lý do để phản bác.
Trường Phiêu mỉm cười nói tiếp:
– Mặt khác, những cao thủ tiềm ẩn trên tiểu đảo giữa Huyền Võ hồ đều là những nhân vật thành danh trên giang hồ từ bốn năm mươi năm trước nên võ công và nội lực vô cùng thâm hậu. Hơn nữa người của quý minh cũng đã lưu lại bốn nam, ba nữ, bảy đệ tử tinh nhạy này tham dự vào đại cuộc cứu vãn giang hồ thì có thể nói là đã xuất nhân lực nhiều nhất rồi. Xin lượng thứ cho vãn bối nói thẳng, dù các vị ở lại cũng không giúp gì được cho đại cuộc, đôi khi người quá đông sợ khiến cho hành động bị ảnh hưởng cũng không chừng. Hơn nữa, nếu bị thương vong quá nhiều thì ngày sau lấy đâu ra nhân tài thu thập tàn cuộc ở võ lâm Giang Nam?
Thiếu Lâm tự có hàng trăm tăng lữ nhưng chỉ có một Thiên Y đại sư tham dự, kiếm pháp Võ Đang danh chấn giang hồ nhưng cũng chỉ có một Phi Vân Tử tham gia trường ác chiến này. Nhân vật của Động Đình minh nếu tính luôn Giang tam công tử là tám người như thế mà Trương tam gia chưa vừa ý sao?
Thần sắc của Trương Phụng Lâu lúc trắng lúc hồng, tuy trong lòng không được thư thái nhưng lão thừa hiểu là Trường Phiêu có hảo ý với mình. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, lão gật đầu, nói:
– Được, Trương mỗ nghe theo lời khuyến cáo của Bạch thiếu hiệp là sẽ đưa đại bộ phận nhân thủ rời Kim Lăng.
Thiên Y đại sư liền hỏi:
– Bạch thiếu hiệp, chúng ta có phải hành động gì không, xin thiếu hiệp nói rõ ra để mọi người cùng thương lượng?
Trường Phiêu mỉm cười, nói:
– Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi. Sau Ngọ ngày mai sẽ xuất động. Tuy hành động ban ngày này có vẻ nguy hiểm nhưng sẽ khiến cho đối phương bất ngờ, phương pháp là vẫn trà trộn vào người của Tam Thánh hội. Đại sư, đạo trưởng phải đột nhập vào toán cận vệ của Mộ Dung Trường Thanh, Giang tam công tử, Tiêu Hàn Nguyệt thâm nhập vào nhân mã của Nam Cung Thu Nguyệt.
Thiên Y đại sư gật đầu rồi quay sang hỏi Tiêu Hàn Nguyệt:
– Tiêu cô nương, Đồng đại phu vẫn khỏe chứ?
Tiêu Hàn Nguyệt thuận miệng nói:
– Vẫn khỏe! Rất khỏe!
Cả đại sư, đạo trưởng và Giang Hào đều ngạc nhiên trước câu trả lời của Tiêu Hàn Nguyệt, mọi người đều hướng mục quang nhìn qua Trường Phiêu như muốn hỏi sự thật nơi chàng. Trường Phiêu biết không thể giấu được nên khẽ thở dài rồi nói:
– Hiện tại Đồng đại phu không nói năng được, thân thể cứng đơ nhưng vẫn giữ được tâm mạch bình ổn. Tuy nhiên thể năng rói hư nhược. Trì Cơ Tử đang thu thập nhiều dược vật để cứu chữa…
Phi Vân Tử lắc đầu, nói:
– Với kiến thức y đạo bá tạp của Trì Cơ Tử thì làm sao cứu chữa? Bần đạo thấy cần phải mời một vị danh y thì may ra…
Trường Phiêu tiếp lời:
– Đồng đại phu có bao nhiêu năng lực thần kỳ chúng ta không thể nào biết được, chỉ cần Trí Cơ Tử tiếp xúc được sinh cơ thì có thể giúp cho Đồng đại phu hồi phục năng hoạt động như thường. Chuyện này phân nửa do thiên mệnh, phân nửa do con người quyết định, nếu mời danh y ở bên ngoài thì sợ rằng sự việc bị bại lộ. Ôi! Cũng đành vậy thôi!
Thiên Y đại sư gật đầu, nói:
– Chúng ta cũng đành tận lực là được, lão nạp cáo từ trước đây.
Tiêu Hàn Nguyệt liền nói:
– Đại sư, đạo trưởng, lần này vãn bối đến tham chiến tất sẽ có những hành động bất ngờ và cũng có phần trái với đạo lý giang hồ. Đó là loại Thiên Cơ Tâm Pháp Ký Thuật trên nửa sau cuốn bí kíp mà Đồng đại phu truyền lại, hôm nay vãn bối xin nói trước để mong rằng chư vị không trách quái vãn bối. Tất cả cũng vì sự bất đắc dĩ mà thôi!
Phi Vân Tử liếc nhìn qua Thiên Y đại sư rồi nói:
– Cô nương vì cứu đại kiếp của võ lâm mà không sợ tâm bị bị dày vò, hôm nay đã nói rõ mọi chuyện thì bọn bần đạo làm sao trách quái được. Cô nương cứ yên tâm hành sự.
Xem tiếp hồi 21 Trừ diệt những sát thủ vô tình