3 ngày liên tiếp , tôi lựa chỗ ngồi thuận lợi nhất trong quán café Cát Tường, từ đây nhìn sang bên phía đối diện , chính là khúc đường Đào Duy Từ.
Chỗ này tôi “bao trọn gói” mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ , 3 ngày liền chờ tới khuya rất khuya mà mãi vẫn chưa thấy tăm tích bóng hồng.
Hay là chị ta chỉ xuất hiện 1 lần trong đời , rồi theo chiếc xe con hôm nọ biến mất khỏi thế gian luôn rồi?
Điện thoại đổ chuông , là thằng lẻo mép nhất lớp tên Teo gọi.
Tôi chẳng buồn nhấc máy.
Nó gọi đến cuộc gọi thứ 4 , tôi mới miễn cưỡng trả lời.
“ê, Bốn Mắt , mày đang ở đâu?”
“đang ngồi quán nước học bài thôi”
“qua bên Perfect (tên quán net) làm trận Dota nghe“
“không rảnh!” tôi không thích cái giọng chanh chua như ra lệnh của thằng Teo.
“thằng Mập kêu mày mà không qua thì…” chưa kịp dứt lời , tôi đã dập máy.
Chửi thầm mấy tiếng trong miệng , tôi chợt nhận ra có ở đây lâu hơn nữa thì khả năng bắt gặp Thắm vẫn ít ỏi đến đáng thương.
Liền liên tưởng đến cảnh tượng chị ta qua đêm cùng 1 lão đầu hói trong 1 khách sạn sang trọng.
Ruột gan tôi muốn lộn ngược.
Tới quán net quen thuộc phải đi qua đoạn đường Trần Phú trước nhà thờ con gà.
Bên lề dòng xe cộ inh ỏi tấp nập , tôi lê từng bước dọc theo vỉa hè trải đá trắng phau.
Màn đêm đen kịt , tương phản với ánh sáng vàng nhạt phát ra trên các bóng đèn đường.
Tôi bỗng nép sát vào dải hàng rào trắng của khu văn hoá thể thao, trên những mũi sắt nhọn hoắt, dây leo quấn quanh chằng chịt , đẹp đẽ và man dại.
Hằng đêm tôi đi ngang qua đây, bắt gặp những đôi tình nhân hò hẹn trong góc vắng.
Nhưng, đêm này sao vắng người lạ.
Trong bầu không khí thoáng đãng , đột nhiên đưa tới làn khói thuốc.
Trái tim tôi co quắp lại.
Cô gái váy đen ngồi lặng lẽ dưới bóng cây, bầu bạn cùng những loài dây leo hoang dã.
Cặp chân trắng muốt, dài bất tận dường như khiến cô khó lòng thu mình vào 1 góc, đành phải để nó tuỳ ý xoã ngang đường, chặn mất lối đi của tôi.
Tôi đưa mắt nhìn.
Vẫn y như lần đầu tiên, khuôn mặt Thắm hiện lên vẻ bất cần, nhất là mỗi khi chị kề môi vào điếu thuốc. tôi nghĩ phải học 3 năm chị mới hút được thành thạo như vậy.
Cặp mắt xếch hơi rũ xuống. trông chị đượm một nét từng trải và thương đau.
Tôi có cảm giác , Thắm đã có một ngày “làm việc” thật mệt mỏi.
và chị lặng đi trong sự bao dung của màn đêm…
Chân tôi không bước thêm được một bước nào nữa. lòng tôi khấp khởi vui mừng nhưng ngoài mặt lại trơ ra như tượng gỗ.
Thắm tiếp tục rít thuốc , nhả ra những cụm khói thật dài.
Đôi mắt xếch như coi khinh người khác, chuyển sang ngắm nghía tôi từ đầu tới chân.
Đêm khuya sương lạnh, chị chỉ độc mỗi tấm váy mỏng. nhưng nhìn dáng điệu chị , không hề giống 1 cô gái yếu đuối đang run rẩy nép vào góc tường.
Ánh mắt chị khiến tôi lạnh run.
“nhìn đủ chưa?” – Thắm hời hợt hỏi.
Tôi bỗng thấy mình giống như 1 kẻ chuyên rình trộm bị người khác bắt quả tang. Luống ca luống cuống không biết làm thế nào.
“em…em chỉ..chỉ đi qua thôi” vỏn vẹn có mấy chữ đó lắp ba lắp bắp trong miệng tôi.
“tốt thôi” – chị thản nhiên thu đôi chân dài, nép vào mình, một tay kéo váy lại ngay ngắn.
Thế có chúa trước đó tôi không hề nghĩ gì xa xôi , nhưng lúc này hành động của chị khiến tôi nóng bừng.
Tôi khẽ đằng hắng 1 tiếng , bước nhanh qua chị. Tôi đã chờ 3 ngày để được gặp chị , nhưng đến khi chạm mặt tôi lại sợ và muốn chuồn đi thật mau.
Bỗng cái giọng Sài gòn của Thắm gọi giật lại “ê, chị thấy cưng quen quen”
Chữ “cưng” của chị xướng lên như 1 nốt nhạc cao khiến tôi xao xuyến lạ.
Tôi hồi hộp đáp:
“mấy hôm trước em có nhìn thấy chị trên đường”
“ ồ, thảo nào , nhìn cưng khờ khờ vui nhỉ” đôi môi hồng bỗng nhoẻn miệng cười.
Tôi suýt nữa té xỉu.
“dạ…?” nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi cái mặt tôi khờ khờ thì có liên quan gì ở đây.
Tôi cười gượng “ mặt em lúc nào chả ngu ngu” dường như tay chân thừa thãi quá , tôi đành đưa lên đầu gãi gãi.
Chị Thắm nhếch môi , gật đầu , rồi hàng lông mi cong vút rũ xuống.
Không nói thêm một lời!