Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bản Chất Của Đĩ

Chương 24 : Máu Không Thể Chảy Ngược.

Tác giả: Hai Mặt - Thiên Địa
Chọn tập

Căn nhà 2 tầng trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1, đêm noel rực rỡ ánh đèn. 

Đèn hoa, cây thông, hang đá…tất tần tật đều do tôi và Thắm chung tay trang trí. 
Ngoài đường, từng đôi lứa tay trong tay hò hẹn, còn gia đình tôi, đang có 1 sự rạn nứt lớn.

“sao?bây giờ thử nói đi. Hai đứa mày làm chó gì trong đó mà ôm hôn nhau hả?mày nói đi! Mày nói đi!” – Mặt Thắm đỏ rần lên, giọng chị quát oang oang muốn đổ cả nhà. 
“anh…anh thề là cô ấy chủ động. anh không hề đáp trả, anh chỉ ngồi đó thôi”
“ngồi đó thôi, ngồi đó thôi? Nực cười, vậy hai đứa làm gì trong quán karaoke, chỉ có 2 người hả? mày còn dám nói dối tao”

Thắm xông thẳng vào cây thông, xô ngã cái cây xuống đất, tiện chân đá luôn cái hang chúa. 
“nói dối này, nói dối này, tao không để đàn ông lừa dối thêm lần nữa đâu”. 
Chị điên tiết đập phá đồ đạc trong nhà.

“cô ấy hẹn anh đến, sẵn anh cũng muốn gặp để nói rõ mọi chuyện, nhưng anh không biết trong quán chỉ có 2 người”
“mẹ kiếp! thôi im đi, mày nói dối giỏi lắm, tao ngu nên mới bị mày lừa lâu nay. ”
“Thắm, anh xin em, em hãy hỏi rõ cô ấy đi”

Thắm nhìn tôi, rồi thình lình nhặt bức tượng con lừa ném sượt qua tai tôi, trúng vào tấm kính treo tường bể tan tành.

“tao không muốn nhìn thấy con bé đó, cả mày nữa”
Thắm ngùn ngụt lửa giận lao lên lầu 2, tôi vội vàng chạy đuổi theo. 
“khoan đã Thắm, em phải nghe anh giải thích”

Đột nhiên Thắm quay lưng lại hỏi tôi. 
“con bé đó là công chúa trường Ngoại Thương đúng không?”
“người ta ví von như vậy thôi”
Thắm ném thẳng túi xách vào mặt tôi “mẹ kiếp, nhà nó giàu nứt đổ vách mà”
“anh không quan tâm đến cô ấy giàu cỡ nào. Anh không phải loại người tham tiền, em cũng biết rồi còn gì”

Tôi chụp lấy tay Thắm khi chị đang đặt lên nắm cửa.

“bỏ ra” -Thắm bình tĩnh nói. 
“dừng chuyện này ở đây được không?”
“thằng hai mặt khốn nạn!”
Chị gào lên rồi xô mạnh cửa lao vào phòng.

Tôi hốt hoảng “Thắm, em tính làm gì vậy?”
“bây giờ 1 là tao, 2 là mày, phải cuốn xéo khỏi cái nhà này. Mày chọn đi”

Lôi hết vở sách, đồ đạc của tôi trong tủ, Thắm hét “không thề là tao được, quên mất! Sao tao lại có ý nghĩ ra đi nhỉ?tao yêu mày quá đến phát rồ rồi thằng khốn, nhà này tao đổi được nhờ ăn nằm với việt kiều đấy. tao không có bố mẹ giàu có xây cho biệt thự như con bé kia đâu, mày qua nhà nó mà ở!”

Từng món đồ của tôi trong tủ bị Thắm quẳng hết xuống sàn nhà. 
Trong cơn giận chị giật đứt mấy chiếc móc treo quần áo
“mẹ chó, cái nhà này càng ngày càng không nghe theo lời tao rồi”

Tôi ôm chặt lấy Thắm:
“thôi đi Thắm, anh không có làm gì sai, anh đã nói với cô ta rằng anh yêu em, anh chỉ yêu mình em”
“bỏ tay ra”
“không, em giết anh đi”
“mày đừng tưởng tao không dám”
Chị Thắm đẩy mạnh tôi ra, rồi chộp lấy chiếc kéo trong ngăn tủ. tôi vẫn ôm cứng lấy chị sống chết không buông. 
“mày là ai? Mày là ai mà làm lương tâm tao thức tỉnh?cũng kéo mọi tất xấu của tao về hả?tao đã muốn tha cho mày, nhưng bây giờ tao chỉ muốn giết mày thôi”

Vừa nói Thắm vừa lấy mũi kéo đâm vào tay tôi. 
“a. . a. . ” tôi cắn răng chịu đựng, từng giọt máu lượn thành dòng nhỏ long tong xuống sàn.

Đâm tôi, đâm tôi, đâm thêm nhiều nhát, Thắm phát tiết nỗi điên xong xuôi, hai gối cũng ngã quỵ.

Máu đổ lên áo tôi, bám cả vào người chị, cánh tay tôi không còn cảm giác. 
Nhưng chị không nhìn tôi, chỉ chăm chăm vào chiếc kéo.

Miệng yếu ớt nói “đi đi, con bé đó học giỏi, gia đình giàu sang có thế lực, em chỉ là con đĩ rẽ tiền thôi” -Dường như đã lấy lại bình tĩnh, Thắm đổi giọng. 
“anh không cần tiền, anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“đến khi chết đói anh sẽ hối hận”
“anh không hối hận”
“nhưng em hối hận” – Thắm gằn giọng
“anh có bao được cho em đồng nào không?thi thoảng hẹn hò đãi em được bữa ăn, li café, em nghèo, anh cũng nghèo, thế thì lấy chó gì bỏ vào mồm”
“Anh…. ” – một khi Thắm nói ra lời này, tôi không còn ngôn từ nào khác.

“em làm điếm bao nhiêu năm rồi anh biết không?” – đột nhiên Thắm hỏi. 
“bao nhiêu năm cũng được, anh không quan tâm đến quá khứ của em”
“vậy còn hiện tại, tương lai? Bây giờ em vẫn đang làm điếm đấy. ngày mới quay lại Sài Gòn giá lên như diều, nhưng bây giờ giảm dần rồi. em phải cày. em cày cho đến khi nào đủ trang trải lúc không còn nhan sắc thì thôi. anh ở đây chỉ làm tăng thêm rắc rối. cho nên hãy đi đi, làm ơn đi đi”

Đầu óc tôi quay cuồng, khung cảnh chung quanh chao đảo. 
Từng câu nói mang nặng nỗi mặc cảm của Thắm như đá tảng đả kích thâm tâm tôi.

Cũng không biết lúc đó nghĩ gì. 
Chỉ biết hơn mười phút sau tôi lặng lẽ đứng trước cửa chính, ngắm nhìn 1 lượt cuối quang cảnh trong nhà.

Cây thông, hang đá, đồ đạc đều đỗ vỡ, nằm lăn lóc. 
Không khí lạnh lẽo chết chóc.

Có tiếng bước chân, rồi Sami và Ngọc Dao Lam rón rén chui vào nhà giống hệt 2 con chuột nhắt.

Bắt gặp tôi đang đứng trước cửa, Sami la lên thất thanh \”á á, thằng Hai Mặt kìa\”. 
Ngọc Dao Lam tức thì nổi nóng
“cái thằng khốn nạn này, mày còn chưa đi à?”
Chị ta xông vào toan hành hung tôi.

“mày điên à Ngọc, còn chưa biết nó có lỗi hay không mà” -Sami giật ngược sư tử cái trở lại.

“tao không cần biết, là tại mày! Tất cả đều tại mày!”
“tại tôi ư?” – tôi nghĩ – “hình như là tại tôi thật, tại tôi không quyết đoán nói ra sự thật ngay từ đầu”

Ngọc Dao Lam chỉ vào mặt tôi, đay nghiến “là vì con bé trong trường đúng không?haha, tao đã nói rồi, đàn ông mà, thứ họ thèm muốn ở đĩ chỉ là nhan sắc và tình dục thôi, sau khi tìm được 1 đối tượng khác xứng đáng hơn, sẽ vứt bỏ đĩ như 1 món đồ chơi”
“mày đã thề với tao lúc còn ở Đà Lạt, mày còn nhớ không?lúc đó không hiểu sao tao lại tin mày, bây giờ nghiệm lại mới thấy mày đúng là thằng hai mặt. lời nói của mày ko có giá trị”

Tôi bước ngang qua 2 bà chị, rồi mới dừng lại nói “em không làm gì sai, lời thề vẫn còn giá trị”

“khốn nạn, đến giờ này còn già mồm. mày làm sao biết được cái ngày bé Nhi nói mày đang cặp bồ với 1 đứa con gái trong trường, con Thắm đã cười, rồi nói nếu mày lừa dối nó thật, nó sẽ mặc toàn đồ màu nâu cho tụi tao xem. Mày có biết đồ màu nâu có ý nghĩa gì với nó không?hay là mày quên rồi, thằng chó! Con Thắm tin tưởng mày hoàn toàn, bây giờ mày dám phản bội nó. Ngày hôm nay bước ra khỏi đây, nếu để tao thấy mặt mày lần nữa thì tao sẽ giết mày. Tao không nói chơi đâu” – Ngọc Dao Lam quẳng cho tôi những từ ngữ cay đắng nhất thế gian. Lại còn luôn miệng dọa giết.

“thôi . mày đi lên lầu đi Ngọc”

Sami tới gần bên tôi nói nhỏ “chờ đến khi con Thắm bình tĩnh rồi hãy về, mà có chỗ nào tá túc chưa?”

Nữ hoàng rắc rối trong lúc rắc rối, không ngờ lại là người giúp tôi giải quyết.

Tôi chỉ gật đầu trong vô thức rồi kéo balo thẳng ra cổng.

Hay thật! bây giờ quả nhiên tôi đã bị đuổi khỏi nhà đúng như những lời Nhi Cây Trâm từng nói.

Trước khi rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng quát văng vẳng:
“hai đứa mày nữa!đi đâu thì đi đi, tao muốn ở một mình”

Dàn đèn nháy dăng ngang sân treo từ nhà ra tới cổng chợt tắt. 
Cánh cổng khẽ kêu kẽo kẹt 1 tiếng rồi đóng lại.

“Thắm sẽ mặc đồ màu nâu ư?” – có giọt nước lăn dài trên gò má tôi. 
Máu không thể chảy ngược, vậy chỉ có thể là nước mắt.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…. 
Tôi ở ké nhà trọ thằng Mon cùng lớp. lấy cớ là: “nhà cũ có thằng ăn cắp không sống tiếp được nữa. ”
Thằng Mon sống cùng với 1 đứa khác học bên Hồng Bàng.

Cái nhà trọ này là của gia đình con Mèo Ú, nó chính là cô chủ nhỏ. 
Từ ngày tôi chuyển đến, cả nhà vui vẻ hẳn ra.

Tôi nhớ sau cái đêm tôi bị đuổi khỏi nhà Thắm. 
Hồng Ngựa là người đầu tiên gọi cho tôi. Hỏi rõ mọi chuyện, rồi trầm ngâm dập máy. 
Tiếp theo là Linh DJ, bà chị ngực bự hứa sẽ bao che cho tôi ở tạm nhà Nicky. 
Giáo sư cũng liên lạc, nói rằng thằng con lớn cưới vợ dọn ra ở riêng, nhà còn phòng trống cho tôi, nếu tôi sang bên đó hàng ngày giáo sư sẽ đưa đón tới trường. 
Tôi đều khéo léo từ chối.

Mặt mũi thế này, còn dám gặp các thành viên của gia đình hay sao?

Sáng ngày hôm sau, tôi nghỉ học, nghỉ 3 hôm liền.

Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy, tôi vẫn ko tài nào dám gọi cho Thắm. 
Còn Mi Dán liên tục gọi cho tôi. 
Đến ngày thứ 3 tôi mới bắt máy. 
“nghe đây”
“trời đất, sao bạn lại tránh mặt mình, mình đã nói gì sai thì cho mình xin lỗi. tại sao mấy hôm nay không đi học, ai cũng lo cho bạn đó. mà sao mình gọi bạn không nhấc máy?bây giờ đang ở đâu mình qua ngay” – Mi Dán vừa nghe thấy giọng tôi đã xổ ngay 1 tràng như thủy điện.

“hôm nọ trong quán karaoke mình nói gì bạn còn nhớ không?”
Đầu dây bên kia im lặng. 
Mi Dán ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng dứt khoát: “còn nhớ”
“tốt, vậy đừng gọi nữa”
“mình không quan tâm đến chị ta, mình chỉ quan tâm đến bạn thôi, chị ta thì có gì hay kia chứ, mình cũng đâu có kém cạnh gì”
Tôi tắt máy. 
Mi Dán tiếp tục gọi vào máy tôi bền bỉ.

Đến ngày hôm sau, tôi đi học trở lại. 
Mi Dán đón tôi ngay trước cổng trường.

Công chúa dạo này khác hẳn, có nét gì đó sắc sảo hơn thường ngày. 
Chúng tôi lặng thinh ngồi cạnh nhau trong giảng đường.

Mi Dán quay sang tôi, chỉ nói gọn 1 câu “đừng tiếp tục với con đĩ đó nữa”

Bất giác xương sống tôi lạnh toát, rét tận đến tủy. 
Tôi quay sang nhìn cô nàng.

“bạn không cần phải kinh ngạc, bạn còn chưa biết hết về mình đâu”
tôi nói: “cho dù có là đĩ thì mình vẫn yêu Thắm”
Mi Dán nhìn tôi khó hiểu:
“bạn điên rồi”
“haha” – tôi cười gằn từng tiếng. 
Nhắc tới Thắm, nghe như có mùi khói thuốc đâu đây. 
Mà hình như đúng thế thật, vì mắt bỗng cay cay.

“người đó với bạn không có kết quả được đâu”
“buồn cười, bạn biết trước tương lai chắc?”
“hừ, là cái hạng gái đó thì có thể khác được sao, dơ bẩn!”
“đừng có nói về Thắm như vậy” – tôi đứng bật dậy khỏi hàng ghế. 
Sinh viên và thầy giáo trong giảng đường nhìn tôi chằm chằm. 
Không biết làm thế nào, tôi đành ngồi phịch xuống.

Lát sau, Mi Dán tiếp tục hỏi “hình như 2 người chia tay rồi?”
“vẫn chưa”

Công chúa chìm vào im lặng, tôi cũng ko biết nói gì hơn. 
Đến khi ra về, Mi Dán đi bộ cùng tôi suốt 1 đoạn đường, vừa đi vừa an ủi:
“bạn đừng buồn nữa, nhìn mình nè, từ nhỏ đến lớn mình lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ”
“phải rồi, ăn sung mặc sướng thì lấy chó gì mà buồn” -tôi nói thẳng. 
“này, mình đã làm gì mà bạn nói nặng với mình”
“xin lỗi” – miệng nói lời xin lỗi nhưng trong đầu tôi nghĩ thầm “nếu cô không hẹn tôi ra cái quán đó thì giờ này đã khác”
Bất giác tôi lại chán nản.

“mình nói câu này bạn đừng có giận nhé” – Mi Dán kéo tay tôi. 
“chuyện gì?”
“con đĩ đó không xứng với bạn, chị ta chỉ lợi dụng bạn thôi, bạn có biết những người xung quanh chị ta đều là điếm lâu năm không?bạn còn ở đó mình e là bạn sẽ bị dụ dỗ, rồi sa chân vào giới tội phạm chẳng hạn như ma túy, mại dâm, …đó là còn chưa kể đến có thể bị HIV nữa” giọng điệu cô nàng đầy cảnh giác, như thể cán bộ hình sự 20 năm trong nghề. 
“vớ vẩn” – tôi cười nhạt rồi cứ thế bỏ đi.

“ê này, bạn không chịu nghe lời khuyên của mình thì sẽ phải trả giá. Yến Nhi năm 4 cũng là điếm, bạn biết chưa?nhất định phải cảnh giác với chị ta”

Nghe Mi Dán nhắc tới Nhi Cây Trâm, máu lửa tôi sôi sục!
Cảnh giác với Nhi Cây Trâm ư?khỏi cần dặn tôi cũng biết thừa. 
Nhưng chị ta quá lợi hại. 
“mẹ kiếp!” tôi mắng to: “con cáo già bỉ ổi, con điếm mang bộ mặt thiên thần, mày cứ đợi đấy!”

Chọn tập
Bình luận