Tess nao núng và dịch ra. “Em biết, em biết, lại là vụ đàn piano nữa. Em xin lỗi. Đây chính xác là điều em đang nói.”
Cô tránh ra, ráng đàn áp nhu cầu cần có anh đang khiến cô run rẩy, nhưng Nick với qua cô và nói, “Không, đấy không phải là ý anh. Có cái cần gạt – không đủ chỗ.” Anh hôn cô, và cô ngã sát vào anh, bỗng nhiên lại tuyệt vọng, lưỡi cô điên cuồng ve vuốt miệng anh, cần được giải phóng trước khi cô hét lên. Cô lướt tay xuống để mở khóa quần anh, và mặc dù anh cũng di chuyển để ngăn cô, cô vọ má vào ngực anh, cảm nhận những đường cong và cơ bắp cứng chắc bên dưới làn áo trước khi cô chiếm đoạt anh qua miệng mình. Bàn tay anh nằm trong những lọn tóc của cô khi cô dùng lưỡi lần theo cơ thể anh, mất hút trong mùi vị, nhiệt độ và lớp lụa trơn tuột của anh cho đến khi, sau vài phút, anh kéo đầu cô lên và hôn cô, tìm kiếm miệng cô bằng lưỡi anh.
“Em cần anh ngay bây giờ,” cô thở, và anh nói, “Anh biết.” Anh cúi xuống mở ngăn để đồ lấy ra một cái bao cao su rồi đóng nó lại. Tay anh lướt qua ngực cô khi anh chuyển động về phía trước và cô rên rỉ bởi sự đụng chạm đó.
“Bình tĩnh nào,” anh nói, và rồi giây sau anh trượt tay mình xuống dưới lưng cô, và nói. “Nhích lên.”
“Gì?” cô hỏi, nhưng nghiêng người sang, vẫn choáng váng bởi nỗi ham muốn, anh khéo léo điều chỉnh quanh cần gạt để trượt vào ghế hành khách bên dưới cô, kéo hông cô dựa vào anh từ đằng sau.
“Chờ một phút,” cô nói, và rồi cô chống lên bảng đồng hồ khi tay anh di chuyển xuống dưới làn váy và kéo quần trong xuống, nhiệt từ tay anh lan tỏa trên đùi cô khiến cô câm lặng bởi nhu cầu.
“Em là người thích mạo hiểm,” Nick nói từ phía sau cô, nhưng giọng anh mang vẻ cười đùa chứ không giận dữ. Cô cảm thấy anh đẩy thứ cứng rắn vào trong cô và cơ thể cô cong lại trong sự co thắt đầy sung sướng, rồi anh rùng mình và nói, “Ôi, Chúa ơi, Tess,”, cô cảm thấy vai mình hạ xuống, ráng giữ kiểm soát và chịu thua một cách khổ sở.
Chờ đã, cô muốn nói. Em không thích thế này. Em không thể thấy anh. Em không thể sờ anh. Em không thể nếm anh. Em không thể làm việc gì. Em không thể –
Nhưng một bàn tay anh bên dưới lớp áo đang mơn trớn ngực cô rất dịu dàng khiến cô không thể chịu nổi, những ngón tay của tay kia đang trượt trên đùi cô và bên trong cô ve vuốt với cùng nhịp độ như hông anh, và sức nóng làm mờ đi suy nghĩ của cô, cô tan ra trong anh, quên mất rằng tại sao cô không thích như thế này.
“Nick,” cô thở ra, anh đưa miệng mình đến sát tai cô và nói, “Sao?” hơi thở của anh ấm áp và cô cảm thất mình bắt đầu cuốn đi, cô bám chặt lấy sự tỉnh táo với tất cả sức mạnh của mình.
“Em không làm được gì cả,” cô nói, và nó nghe yếu ớt.
“Một lần thôi, hãy để anh làm tất cả,” Nick thì thầm. “Chỉ lần này thôi.”
Cô muốn nói với anh rằng cô là người cộng tác, một người trao tặng có trách nhiệm với khoái lạc của chính mình, nhưng anh cảm thấy quá tuyệt và cô không thể nói gì thêm nữa. Rồi cô cảm nhận sự tê tái nóng bỏng bắt đầu, và cô rên rỉ, biết rằng cực khoái sẽ tới, và chỉ chốc lát thôi, với nhận thức khủng khiếp là lần này cô thật sự không muốn có trách nhiệm. Cô muốn mọi thứ nơi anh, rồi cô thấy dễ chịu trong đợt sóng, để đầu mình dần dần chìm lên tay trên bảng đồng hồ khi Nick đưa cô vào sự mơ hồ chếnh choáng lần nữa và lần nữa.
***
“Em không thể tin là em đã để anh làm thế,” cô nói sau đó khi họ cuộn vào nhau trên giường. “Em ghét từ đằng sau.”
“Em không ghét từ đằng sau,” Nick buồn ngủ. “Ai đã nghe em tới tận Kentucky.”
“Thật đáng sợ,” Tess nói. “Em không thể nói không với anh.”
“Nói nghe xem,” Nick nói. “Anh đã thế nào trên đàn piano.”
“Em nghiêm túc đấy,” Tess nhấn mạnh. “Chuyện này giống như là hai người bạn thật sự thân thiết chia sẻ khoảng thời gian vui vẻ và tình dục tuyệt vời, và giờ em không thể rời anh.”
Nick hôn lọn tóc trên trán cô. “Luôn luôn hơn thế,” anh nói. “Em biết luôn luôn hơn thế.”
“Em thật lòng yêu anh,” Tess nói, và tay anh chặt hơn quanh người cô, cô run rẩy sát vào anh, sung sướng vì hơi ấm của anh.
“Anh cũng yêu em,” Nick nói. “Anh nghĩ chúng mình nên kết hôn.” Cô căng thẳng trong vòng tay anh, và anh lại hôn cô cho tới khi cô dịu đi. “Sao không?” anh thầm thì. “Đó là việc chúng ta nên làm bây giờ.”
“Em không chắc về việc chúng ta nên làm bây giờ.” Tess nhích ra một chút. “Em yêu anh, em thật lòng yêu anh, nhưng sống như thế này… Em không biết. Không phải là em. Em không biết.”
“Được rồi.” Anh kéo cô lại gần hơn. “Chỉ cần nghĩ về hôn nhân thôi. Chúng ta có thể nói chuyện vào buổi sáng.”
Cô cảm thấy cơ thể anh dịu đi khi anh chìm vào giấc ngủ, cảm thấy sức nặng của bàn tay anh đầy an ủi trên hông cô, trời đã gần hửng trước khi cô cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tess theo anh xuống nhà ăn sáng, nghiêng ngả vì thiếu ngủ trong khi anh lượn vòng quanh bếp, sửa soạn bánh mỳ và cà phê cho mình và phủ chỉ thị lên cô.
“Đón anh ở văn phòng lúc sáu giờ,” anh bảo cô, trong khi ngoạm bánh mỳ. “Anh có cuộc gặp muộn, vậy nên bắt tắc xi đến đó thay vì chờ anh ở nhà.”
“Được thôi,” Tess nói một cách mệt mỏi. “Tối nay chúng ta sẽ tiếp đãi ai vậy?”
“Gia đình Patterson và Norbert Welch,” Nick nói, và khi Tess lầm bầm, anh thêm, “Đừng nói gì về mớ giấy tờ trong bữa ăn. Anh sẽ đề nghị đi uống sau bữa tối và nếu Park đồng ý, bọn anh có thể bảo ông ta. Nhưng không buộc tội, hiểu không?” Anh giơ miếng bánh về phía cô để nhắc nhở trước khi cắn nó. “Anh muốn hợp đồng này, và bọn anh sẽ có nó. Đừng lộn xộn.”
“Em biết, em biết, anh sẽ trở thành cộng sự,” Tess nói, gắt gỏng vì quá mỏi mệt. “Em không hiểu làm cộng sự thì có khác biệt gì? Ý em là, tất cả những người chúng ta nịnh bợ suốt ba tuần qua đều đã phát điên vì anh rồi. Em không hiểu việc làm cộng sự sẽ giúp anh có được điều gì khi mà cả Riverbend đã nghĩ anh là Chúa trong bộ đồ ba mảnh.”
Nick dừng lại một khoảnh khắc, như thể anh sắp trả lời cô, nhưng thay vì vậy anh nói. “Em sẽ không hiểu đâu.”
“Thử xem,” Tess tựa đầu lên tay và ngáp. “Hãy cho em vài lý do hợp lý tại sao anh cần nó.”
“Được.” Nick lại do dự. “Khi anh mười tám,” cuối cùng anh nói, “Anh đã được nhận vào học ở Yale. Bố anh hết sức tự hào. Ông đã để dành tiền học đại học cho anh, nhưng thậm chí nó không đủ cho một năm học ở Yale. Tuy nhiên ông nói không vấn đề, ông đã làm việc thêm giờ ở nhà máy, và khi đó, ông có thể có lương hưu, và với học bổng một phần của anh, mọi thứ cũng ổn cả.”
“Nghe như một người cha tuyệt vời,” Tess nói, thẳng người một chút vì sự nghiêm túc trong giọng Nick.
“Rồi ngay trước Giáng sinh năm ấy, năm cuối của anh, ông bị nghỉ việc. Và bởi vì những trò được điều hành trong nhà máy, ông mất lương hưu. Ba tháng sau, vẫn thất nghiệp, ông mất lái và ông cùng mẹ đã chết.” Giọng Nick trở nên bằng phẳng, và anh kết thúc câu chuyện không chút biểu cảm. “Ông không để lại gì. Hai mươi ba năm làm việc ở nhà máy và cuối cùng ông tay trắng. Anh đã vượt qua. Ổn cả. Không đáng kể.” Hàm anh cứng lại và trông kiên quyết hơn bất kỳ khi nào Tess từng thấy. “Nhưng tất cả việc đó, cả đời làm việc, và rồi ông không có gì hết. Việc đó đã giết ông.” Anh bắt gặp ánh mắt cô. “Đó là lúc anh quyết định anh sẽ không bao giờ làm việc cho ai khác. Nếu anh là cộng sự, anh không phải làm việc cho ai khác.”
“Ồ,” Tess nói.
Nick lắc đầu. “Không đáng kể.”
“Phải,” Tess nói.
“Bánh mỳ của em được rồi. Nó đang nguội đấy.”
“Em rất tiếc,” Tess nói.
“Không sao. Chỉ cần đặt vào vài miếng nữa.”
“Không phải về bánh mỳ. Về cha mẹ anh.”
“Chuyện xảy ra đã hai mươi năm trước rồi, Tess,” Nick nói. “Nó qua rồi.” Anh đứng dậy để đi. “Đừng khóc lóc về chuyện đã qua. Anh chỉ muốn sự bảo đảm. Cho cả hai chúng ta. Cho con cái chúng ta. Anh không muốn chúng kết thúc mà không có gì. Vì vậy anh sẽ trở thành cộng sự, và không có gì có thể cản đường anh.”
“Con cái?” Tess nói. Nhưng anh chỉ hôn tạm biệt, môi anh lướt trên môi cô nhanh hơn thường lệ. Cô vùi mặt vào vai anh và nắm chặt áo khoác của anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm, và anh nói, “Anh biết. Anh cũng yêu em. Trở lại giường đi. Em sắp gục rồi.”
Cô ngồi lại bàn một lúc lâu sau khi anh đi, nghĩ về Nick, về cha Nick và vai trò cộng sự, điều bây giờ có thể cảm thông hơn. Cô đau đớn cho chàng Nick-mười-tám tuổi, người mà toàn bộ thế giới đã bị xé toạc dưới chân, nhưng cô đau đớn nhiều hơn cho chàng Nick-ba-tám tuổi, người đang mất cuộc sống của mình trong khi anh làm việc để chắc rằng thế giới sẽ không bao giờ bị xé toạc dưới anh lần nữa. Và bỗng nhiên cô nhận ra rằng anh không chỉ yêu cô, anh còn cần cô nữa. Cô là niềm hi vọng duy nhất của anh về cuộc sống thật sự, cuộc sống anh có thể bắt đầu một khi anh có vai trò cộng sự chết tiệt ấy. Khi anh là cộng sự, anh sẽ thoải mái hơn, và họ sẽ ổn. Anh sẽ cảm thấy được bảo đảm và ngừng cố gắng gây ấn tượng với mọi người, và anh sẽ ngừng cố gắng thay đổi cô. Cô có thể từ bỏ mớ quần áo đáng ghét ấy, Jekyll sẽ biến mất, và họ sẽ ổn.
Lần đầu tiên, Tess nghĩ về việc kết hôn với Nick mà không co rúm. Họ quá phù hợp với nhau.
Vấn đề duy nhất khiến họ chia rẽ là sự truy lùng thành công của anh, và một khi cái đó được thỏa mãn… hôn nhân, cô nghĩ, và mường tượng ra họ sống cùng nhau trong ngôi nhà này. Nếu họ kết hôn, cô có thể đòi hỏi vài màu sắc. Rồi cô có thể trở về sau khi làm việc ở Decker và Quỹ trong một ngôi nhà tươi tắn với Nick và… các con của họ.
Các con. Một trai một gái bởi vì Nick thích sự cân đối. Không tóc đỏ. Hai mái đầu đen gọn gàng bé nhỏ, như Nick. Cô sẽ phải giữ chúng tránh xa bể bơi – trừ khi chúng đã học bơi ở câu lạc bộ. Dĩ nhiên chúng sẽ học bơi ở câu lạc bộ. Chúng là con Nick mà. Và dứt khoát là mấy cái trường kỷ da thuộc sẽ phải bỏ đi – trừ khi cô nuôi dưỡng chúng sạch sẽ không thể tin được, như Nick. Và cư xử tốt không thể tin được, như Nick. Và dĩ nhiên, chúng sẽ phải đi học ở những ngôi trường đúng đắn, mặc đồ đúng đắn và chắc chắn sẽ chơi trò Moby Dick, và khi Tess hình dung ra chúng trong những bộ đồng phục, đột nhiên cô không thích chúng lắm.
Lũ nhỏ ngốc nghếch chán ngắt, cô nghĩ. Và rồi cô nghĩ, Dừng đi. Sẽ không như thế. Nick sẽ thay đổi khi anh trở thành cộng sự.
Có lẽ.
Có quá nhiều việc cần nghĩ và cô cũng đã nghĩ cả đêm, nên cô lên gác, thiếp đi và mơ thấy lũ con tóc sẫm đang nhìn cô với sự khinh thường và nói, “Ôi, mẹ ơi, ” rồi Nick về nhà và thông báo rằng anh đang điều hành cho chủ tịch nên cô phải có quần áo mới. Cô không thức giấc cho tới ba giờ, khi Gina gọi cô, cuồng loạn, vì cô ấy mới vừa đọc về việc đính hôn của Park trên báo.
“Sao anh ấy có thể đính hôn?” Gina nói qua làn nước mắt khi Tess tới căn hộ của cô. “Anh ấy đã ở bên mình mỗi đêm. Sao anh ấy có thể đính hôn với người khác?”
“Ôi, Gina,” Tess nói, xụp xuống chiếc ghế trường kỷ cũ rích của Gina và kéo bạn ngồi xuống cùng. “Nghe này, bồ ơi, Park chỉ…” Cô ráng nghĩ một cách nói tốt đẹp, nhưng sự thật là Park đã phản bội Gina và Tess đã không làm gì. “Park là một kẻ ngu ngốc,” cô nói. “Mình cũng vậy. Mình xin lỗi đã không nói cho cậu.”
Gina giật ra. “Cậu đã biết?”
“Nick đã bảo mình đừng dính vào,” Tess khổ sở nói. “Và mình đã nghĩ có lẽ sẽ không sao. Cậu đã quá hạnh phúc và… Ôi, chết tiệt, mình đã nhắm mắt. Mình xin lỗi. Nếu cậu không bao giờ tha thứ cho mình, mình cũng hiểu.”
“Anh ấy đã gặp cô ta bao lâu rồi?” Ánh mắt Gina cháy dữ dội vào Tess. “Bao lâu?”
“Mình không biết,” Tess nói. “Từ cách bố hắn nói, họ đã biết nhau từ lúc sinh ra.”
“Anh ấy đã biết cô ta trước mình?” Gina nói. “Vậy mình là cái gì? Một trò vui à? Anh ấy đã biết ngay từ đầu rằng…” Cô ngừng lại, nuốt xuống. “Và thậm chí anh ta không nói với mình. Anh ta để mình đọc thấy nó trên báo. Anh ta nghĩ mình không quan tâm sao?”
“Mình không biết,” Tess nói. “Mình không biết cả hai người họ nghĩ gì. Đôi khi mình nghĩ họ không hiểu chúng ta. Họ chỉ hiểu điều họ muốn. Có lẽ Park nghĩ cậu chỉ đang tìm kiếm một khoảng thời gian vui vẻ. Có lẽ Nick nghĩ mình thích trở thành Nancy Regan mới. Mình không biết. Ngay bây giờ mình chỉ muốn giết cả hai người.”
Gina chìm xuống ghế và nhặt một cái gối. Nó là một chiếc áo phông Cats, phồng căng bông nhồi và được may liền ở cổ, ống tay và gấu, trông nó giống một xác chết một cách kỳ cục khi cô ôm nó. Đó sẽ là vẻ ngoài của Park khi mình xong việc với hắn, Tess thề, và rồi cô tập trung vào Gina. “Cậu sao rồi? Cho mình hay. Cậu sẽ làm gì?”
“Mình không biết,” Gina nói từ cổ chiếc áo phông nhồi bông. “Mình không biết. Mình yêu anh ấy.”
Tess cảm thấy toàn bộ cơ thể mình lạnh đi. “Cậu sẽ không gặp lại hắn. Hãy bảo mình rằng cậu sẽ không gặp lại hắn. Cậu sẽ không làm thế.”
Bờ môi dưới của Gina run rẩy. “Mình không biết.”
“Cậu có ý gì đây, cậu không biết?” Tess khựng lại và gắng không hét lên. “Hắn sẽ kết hôn. Cậu sẽ làm gì? Trở thành cô nhân tình cảm thông của hắn sao? Mình biết cậu hết sức cố gắng thích nghi cuộc đời cậu với Park, nhưng cậu không nghĩ thế là hơi bị nhiều à?”
“Dừng đi, Tess,” Gina nói một cách mệt mỏi. “Không, dĩ nhiên mình sẽ không là nhân tình của anh ấy. Chỉ là mình cần nghĩ về chuyện này. Mình sẽ phải trả lại tất cả những gì anh ta đã tặng mình, và rồi… mình không biết. Mình cho là mình không muốn gặp anh ta nữa.”
“Mình cho là cậu không,” Tess nói. “Chúa ơi, mình cho là cậu không muốn.”
“Cậu có nghĩ là Nick sẽ giúp mang đống đồ ấy sau khi mình gói ghém không?” Gina hỏi. “Nick sẽ đưa cho anh ta chứ?”
“Dĩ nhiên rồi,” Tess nói. “Bất kể anh ấy muốn hay không. Cậu sẽ không bao giờ phải gặp lại con chuột đó nữa.”
“Anh ta không hẳn là chuột,” Gina nói. Rồi cô khụt khịt. “À, có lẽ thế.”
“Mình sẽ giết hắn,” Tess nói, đứng lên. “Mình sẽ kiếm kem, khoai tây nghiền, nước xốt và đủ lượng sô cô la che phủ Riverbend cho chúng ta, và khi chúng ta đã bình tĩnh nhờ đồ ăn, mình sẽ xé gã con hoang đó thành nhiều mảnh bằng đôi tay này.”
“Không, cậu sẽ không làm thế,” Gina nói, giọng cô nghe kiệt sức. “Cứ để anh ta đấy. Đó không phải vấn đề của cậu. Đó là lỗi của mình. Mình nên hiểu rõ hơn. Dù sao thì mình đã nghĩ anh ấy đang làm gì với một người như mình chứ?” Cô ngước lên nhìn Tess. “Mình thật sự đã nghĩ anh ấy yêu mình. Thật sự. Không ngốc ngếch sao? Bảo sao mình chưa từng tốt nghiệp cấp ba. Làm gì có não.”
Tess lại ngồi xuống và vòng tay ôm Gina, giữ cô ấy thật chặt. “Dừng đi,” cô nói. “Hãy dừng đi. Đây là lỗi của hắn, không phải của cậu.”
Gina vùi mặt vào vai Tess. “Đừng lo,” cô nói, giọng cô bị nghẹt lại. Rồi cô nhích đầu ra và nhìn Tess. “Ổn thôi. Mình đã bảo cậu rồi. Đó không phải vấn đề của cậu.”
Tess ráng nuốt cục nghẹn trong cổ, thứ hình thành mỗi lần cô thấy khuôn mặt bị nước mắt tàn phá của Gina. Có lẽ nó không phải vấn đề của cô, nhưng nó sẽ là ý muốn của cô khi cô tìm thấy Park, gã chó đẻ. “Cậu muốn loại Haagen-Dazs nào?” cô nói, và quay sang công việc kéo tinh thần Gina trở lại.
***
Hai giờ sau, Tess ào qua khu vực tiếp tân bên ngoài của hãng Patterson và Patterson để lùng kiếm máu. Máu của Park. Bắn tung tóe lên tường nếu có thể. Chỉ ý nghĩ về bộ dạng bị tàn phá của Gina cũng làm cô rung động. Cô sẽ tìm Park, và khi đó, chú ý tiếp theo trên báo sẽ là về cáo phó của hắn ta.
“Xin lỗi, thưa cô, nhưng – ”
Tess lờ người tiếp tân đi và bước mạnh qua những cánh cửa dẫn vào phòng luật.
Vài thư ký giật mình nhìn lên, và một người, khổ trung bình với cặp kính, thực sự cố gắng chặn đầu cô, nhưng khi Park lòi ra không hay biết từ văn phòng của hắn, cô xông tới chỗ hắn ta với ý đồ sát nhân duy nhất giúp dẹp đi mọi thứ trên đường của cô.
Cô túm lấy ve áo Park khi hắn nói chuyện với thư ký của mình và kéo hắn xoay qua, khuôn mặt giật mình của hắn chỉ cách cô vài inch. “Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ, đồ con hoang đồi bại,” cô rít. “Anh muốn chuyện này ở nơi công cộng hay riêng tư?”
“Tôi, à, có một khách hàng trong văn phòng tôi…” Park bắt đầu, lảm nhảm trong cơn sốc.
“Đây.” Một nàng tóc đen điềm tĩnh khoảng ba mươi mở cửa căn phòng phía bên kia. “Hãy sử dụng văn phòng của Nick.”
“Tôi không nghĩ vậy, Christine – ” Park nói, nhưng Tess nói, “Tuyệt,” và khi Park nói, “Thật tình, tôi không thể – ” cô túm lấy cà vạt của hắn và kéo hắn qua sàn vào phòng, đóng sầm cửa sau lưng họ.
“Đồ cặn bã đồi bại, tồi tệ, dối trá, lén lút lừa lọc,” Tess đập vào hắn, ép hắn lùi lại dựa vào tường. “Anh cứ phải làm tổn thương cô ấy sao? Quá nhiều rắc rối để cắt đứt quan hệ, quá khắc nghiệt để anh cho cô ấy biết rằng anh không thể gặp cô ấy nữa à, mà anh lại để nó tiếp tục mãi và rồi anh để cô ấy tìm ra từ một bài báo chết tiệt!”
“Cô đang nói về chuyện gì?” Park hỏi.
Điều đó khiến cô khựng lại. Park trông kinh hãi, nhưng trông hắn cũng không biết gì. Không có một chút nào vẻ tội lỗi trên mặt hắn. Chúa ơi, hắn thật ngu xuẩn. Thậm chí hắn không nhận ra điều hắn đã làm với Gina bằng thông báo đó. “Gina,” cô phát vào hắn. “Tôi đang nói về điều anh đã làm với Gina.”
Park chộp vai cô. “Chuyện gì với Gina? Cô ấy bị đau à? Cái gì – ”
“Dĩ nhiên, cô ấy đau, đồ ngu ngốc,” Tess nói, giật vai khỏi sự kìm giữ của hắn. “Cô ấy vừa mới đọc về vụ đính hôn của anh trên báo. Cô ấy đã nghĩ anh yêu cô ấy, cô ấy thật sự đã nghĩ – ”
“Vụ đính hôn nào?” Park nói. “Tôi không đính hôn. Gina nghĩ tôi đã đính hôn?”
“Tờ báo nói anh đã đính hôn,” Tess nói, nhưng giọng cô hạ xuống một quãng tám khi cô trừng trừng nhìn hắn. “Với Corinne.”
Biểu hiện trên khuôn mặt Park làm bay biến cơn thịnh nộ của cô. Rõ ràng là nếu có điều gì đó Park không muốn, thì đó là đính hôn với Corinne.
“Park,” Tess bình tĩnh nói, “ai đó đã nói với báo chí là anh đã đính hôn với Corinne. Đấy là một hiểu lầm sao?”
“Ôi, Chúa ơi,” Park nói. “Và Gina đã đọc nó? Tôi phải nói chuyện với cô ấy.” Anh xô qua Tess để lấy điện thoại của Nick, và Tess theo anh ta, dịu đi nhưng bối rối.
“Ai đã nói với báo chí là anh đã đính hôn?” cô hỏi trong khi anh ta đánh số như một người điên khùng. “Và tại sao giới báo chí lại tin hắn? Hay cô ta? Corinne? Corinne làm thế sao?”
“Không,” Park quả quyết, và rồi vẻ mặt anh ta thay đổi. “Gina? Gina? Không, chờ đã, Gina – ” Anh đặt điện thoại xuống và nuốt khó khăn khi anh ta nhìn Tess. “Cô ấy dập máy ngay khi nghe thấy giọng tôi.”
“Cô ấy thật sự bị hủy hoại, Park.”
“Tôi không làm thế,” anh nói ai oán. “Tôi sẽ không làm thế với cô ấy. Tôi không làm thế.”
“Tôi biết,” Tess nói. “Tôi nhận ra rồi. Lý do duy nhất giúp anh còn sống đấy. Ngồi xuống đi.”
Park chìm xuống ghế làm việc của Nick và vùi mặt trong tay. “Bố tôi đã làm việc này,” anh nói qua kẽ tay. “Ông muốn tôi kết hôn, ông đã chọn Corinne và giờ ông đang ép buộc tôi.”
“Ông ta thật sự nghĩ rằng nếu ông ta chỉ cần thông báo là anh sẽ lấy cô ấy, thì anh sẽ làm điều đó?” Tess hỏi không tin nổi.
Park nhìn lên từ sau bàn tay. “Tôi chắc hẳn sẽ làm thế nếu tôi không gặp Gina. Tôi sẽ có nhiều Corinne trong đời mình. Có lẽ cũng sẽ lấy một người.”
Tess ngồi xuống đối diện anh ta. “Anh sẽ lấy Corinne? Anh không thể nghiêm túc. Thế còn Gina?”
Park lại vùi đầu trong tay. “Cô ấy sẽ không nói chuyện với tôi nữa.”
Tess chống lại ham muốn đập anh ta. “Park, giải thích cho tôi nghe. Anh đã làm chuyện quái quỷ gì với Gina và Corinne tháng trước thế hả?”
Park dựa lưng và nhắm mắt trong nỗi đau. “Tôi đã có ý định bảo Gina là tôi không thể gặp cô ấy nữa. Tôi biết bố tôi sẽ không thích cô ấy, và có Corinne. Tôi đã có ý rời khỏi Gina. Nhưng tôi không thể.” Anh ta mở mắt nhìn Tess trong sự đau đớn khốn khổ. “Tôi chỉ không thể.” Anh nuốt xuống. “Tôi đã quyết tâm làm điều đó sau ngày hôm qua khi Nick chỉ ra đống lộn xộn tôi đang gây ra. Tôi đã qua đấy đêm qua, và tôi sẽ làm điều đó. Thật đấy.”
Anh ngừng lại, và Tess quan sát anh, sẵn sàng không tin mọi thứ anh ta nói nhưng cảm giác thương hại cho anh ta cùng lúc xuất hiện bất chấp ý muốn của cô.
“Và cô ấy mở cửa,” cuối cùng Park nói, “và cô ấy chỉ… rạng rỡ nhìn tôi, và tôi đã nghĩ cô ấy vừa trúng số hay là gì đó, nụ cười của cô ấy thật tươi tắn. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, và cô ấy nói…” Park nuốt xuống lần nữa. “Cô ấy nói, ‘Anh ở đây.’” Anh ta chớp mắt nhìn Tess. “ ‘Anh ở đây.’ Là tất cả những gì cô ấy nói. Nụ cười toe toét ấy chỉ bởi vì tôi ở đó. Chưa ai từng mỉm cười với tôi như thế trước đây.”
Tess dựa lưng vào ghế, niềm cảm thông mới mẻ, nhưng vẫn chán ngán với việc hắn ta tự cho mình là trung tâm đến mức nào. “Và đó là lúc anh biết anh không thể rời khỏi cô ấy – khi anh nhận ra cô ấy yêu anh,” cô nói chế giễu. “Ha, cực kỳ, Park, nhưng việc đấy vẫn bỏ lại Gina trong sự ghẻ lạnh.”
“Không,” Park nói. “Đó là lúc tôi biết tôi yêu cô ấy.”
Tess nhìn anh ta đầy ngờ vực. “Bởi vì cô ấy cười toe toét mỗi lần cô ấy thấy anh?”
“Không,” Park nói. “Bởi vì tôi cũng cười toe toét mỗi lần tôi thấy cô ấy.”
Khuôn mặt Park nhăn lại thành một nụ cười toe toét khi anh ta nghĩ, và Tess nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm. “Đừng làm điều này với tôi. Tôi sẽ thấy tốt hơn nhiều khi ghét anh. Giờ tôi cần quan tâm đến cả hai người. Ôi, chết tiệt.”
“Tôi sẽ làm gì đây?” Park hỏi. “Gina sẽ không nói chuyện với tôi nữa.”
Tess có thể nghe thấy tiếng Nick đang nói, Ở ngoài chuyện này. Ha, quỷ tha ma bắt anh đi. Là lỗi của anh khi họ có hai đứa con ngốc ngếch. Cô ngồi thẳng lên và nhìn Park. “Được rồi, đây là việc anh sẽ làm. Trước tiên, anh sẽ gọi cho Corinne bảo cô ấy rằng anh không đính hôn. Rồi anh sẽ đến gặp Gina và mời cô ấy ăn tối với chúng ta tối nay.”
“Ăn tối với bố tôi á?” Park kinh hoảng nói. “Ông sẽ rất khủng khiếp với cô ấy. Tôi không thể làm thế.”
“Anh có nghiêm túc về chuyện yêu cô ấy không?” Tess sẵng giọng.
“Có, nhưng – ”
“Vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phải gặp bố mẹ anh,” Tess nói, “Và trong hoàn cảnh này, càng sớm càng tốt cho anh. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi bố anh bắt anh đính hôn với Công nương Di.”
“Ông sẽ rất khủng khiếp với cô ấy,” Park lặp lại. “Và mẹ tôi… Ôi, Chúa ơi, mẹ tôi – ”
“Anh sẽ phải đứng lên vì cô ấy,” Tess nói. “Gina đang trải qua địa ngục, và cô ấy sẽ không tin anh nghiêm túc với cô ấy trừ khi anh thông báo điều đó trước mặt bố mẹ anh. Anh nợ cô ấy.”
Park nuốt xuống. “Được rồi.” Anh lại kéo điện thoại về phía mình và ấn nút liên lạc với thư ký của mình. “Gọi Corinne cho tôi,” anh nói vào ống nghe và nhìn Tess.
“Khởi đầu tốt đấy,” Tess nói.
Khi Park xong việc cắt đứt vụ hứa hôn không thực của mình, Tess gọi Gina.
“Nghe mình này,” cô nói. “Park đang qua. Vụ hứa hôn là một hiểu lầm. Anh ta cần nói chuyện với cậu. Để anh ta vào.”
“Cậu khiến anh ấy làm thế!” Gina kêu điên cuồng. “Mình đã bảo cậu đừng dính vào. Cậu không thể khiến anh ấy yêu mình. Dừng lại đi. ”
“Gina, nghĩ chút đi. Cậu biết mình nghĩ về Park ra sao.” Tess tránh ánh mắt anh ta khi cô nói. “Sao mình lại cố gắng để hai người quay lại với nhau nếu anh ta cũng không muốn thế? Anh ta yêu cậu và anh ta khổ sở khi cậu bị tổn thương, và anh ta đang trên đường đến chỗ cậu, hãy để anh ta vào.”
“Anh ấy yêu mình?” Gina nói một cách đáng thương.
Tess che máy và bảo, “Đi đi,” với Park, người đang ra khỏi văn phòng. “Anh ta yêu cậu,” cô nói lại vào máy. “Đi rửa mặt đi và trang điểm một chút. Chúng ta sẽ đi ăn tối.”
***
Tess vẫn còn nửa giờ rảnh rang trước khi Nick trở lại, và cô dành thời gian đó để thám hiểm phòng làm việc của Nick. Nó gồm vải da nâu và đồ gỗ thay vì trắng và đen, nhưng nó có cùng nét biểu hiện như mọi thứ Nick sở hữu. Cái vẻ không-ai-sống-ở-đây. Khi cô bước qua để ngồi vào ghế làm việc của anh, cô trông thấy một bức hình trên bàn trong một khung ảnh đóng da.
Sự chú ý của cô dừng lại, Tess nhìn bức ảnh gần hơn. Bất cứ điều gì cô muốn tìm thấy trên bàn làm việc của Nick thì cũng không phải là cái này.
Bức hình là một khoảnh khắc của họ – lấm bùn và rối tung – là tấm ảnh cô giữ ở căn hộ của mình, và cô ngạc nhiên là anh đã để nó trên bàn làm việc khi mà trông anh thật khủng khiếp trong đó. Thật ra là cuốn hút khủng khiếp, nhưng rõ ràng đối chọi với hình ảnh hoàn hảo mà anh thể hiện với khách hàng. Cô cầm bức ảnh lên và đăm đăm nhìn nó, nhớ lại rằng ngày hôm ấy họ đã vui thế nào. Họ đã luôn luôn vui thế nào. Cô dùng ngón tay vạch theo khuôn mặt Nick, hết sức yêu anh và cô mỉm cười chỉ bởi vì bức hình của anh đang ở trước mặt cô. Nếu anh luôn luôn như thế, tươi cười và thoải mái, thay vì săn đuổi tham lam vai trò cộng sự chết tiệt đó. Có lẽ Nick có thể thay đổi, và có lẽ những đứa con của họ sẽ không là lũ nhóc ngốc nghếch. Park yêu Gina. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cô thở dài và nhìn lại hình ảnh của mình. Cô có một vết nhơ trên má và trông cô như lên mười vậy. Chắc chắn đó sẽ là hình ảnh lũ con của cô nếu không có gen Nick cân bằng lại. Cô cau mày nhìn bức ảnh, ghi lại những khuyết điểm của mình. Mái tóc cô đang dựng thẳng và khuôn mặt cô lấm bẩn. Cô không trang điểm và cô đang cười khoe cả hàm răng.
Tess trừng trừng nhìn bức hình, đột nhiên bị đánh. Trông cô như lên mười. Mười tuổi với bàn chân dài, nhưng cũng như mười tuổi.
Hoặc là tám.
“Christine?” cô gọi, và Christine xuất hiện nơi ngưỡng cửa. “Chào, tôi là Tess.”
“Tôi cũng đoán vậy,” Christine nói. “Rất hài lòng được gặp chị. Chị đã làm gì với Park rồi?”
“Sửa chữa cuộc đời anh ta,” Tess nói. “Cho tôi hay, bức hình của tôi vẫn ở trên bàn Nick khi Norbert Welch ở đây à?”
“Phải,” Christine nói.
“Cô có nghĩ Welch thấy nó không?”
Christine dừng lại trong một phần triệu giây. “Ông ta đi quanh khá nhiều khi ông ta ở đây. Ông ấy thấy nó.”
Tess nhìn bức hình và chầm chậm lắc đầu. “Tôi sẽ bị nguyền rủa. Tôi sẽ bị nguyền rủa. Tôi chưa từng nghĩ về chuyện này.” Cô đặt tấm ảnh xuống và hỏi, “Tôi có thể gọi một cú đường dài bằng máy này không?”
“Chắc chắn rồi,” Christine nói. “Ấn số chín để nối ra ngoài.”
Năm phút sau, Tess nói chuyện với Elise trên điện thoại.
“Tập trung vào việc này, mẹ ơi,” cô bảo bà. “Vấn đề này quan trọng. Mẹ có nhớ con đã hỏi mẹ về Lanny không?”
“Dĩ nhiên mẹ nhớ,” Elise nói. “Mẹ chưa bị lẩn thẩn đâu.”
“Phải. Con xin lỗi.” Tess nói tiếp. “Một người khác đã tìm kiếm tập bản thảo và hắn đã tìm thấy nó. Con không thể hiểu ra làm thế nào hắn tìm thấy nó. Nhưng rồi con nghĩ, biết đâu hắn cũng biết Lanny? Biết đâu hắn cũng sống ở cùng khu với chúng ta khi Lanny viết câu chuyện ấy? Nên con muốn mẹ nhớ xem liệu có ai khác quanh quẩn trong mùa hè đó không. Nhỏ hơn Lanny. Béo hơn. Có lẽ già hơn một chút.”
“Ừm, có nhiều người trong vùng lắm, con yêu.”
“Tên người này là Welch,” Tess nói. “Norbert Welch.”
“Không,” Elise chậm rãi nói. “Mẹ không nhớ ai có tên như thế.”
“Chết tiệt,” Tess nói. “Con chắc là người này đã nhận ra bức ảnh của con và đấy là lý do hắn mời con tới bữa tiệc của hắn – để xem liệu con có nhớ câu chuyện không. Nếu không thì quá sức trùng hợp. Khu đó, con, Lanny và câu chuyện… Làm sao mà Welch – ”
“Người họ Welch duy nhất mẹ nhớ là Lanny,” Elise nói.
Tess thả rơi tấm ảnh. “ Dạ? ”
“Lanny Welch,” Elise nói. “Ông ấy là người duy nhất. Không phải là Norbert.”
“Họ của Lanny là Welch? Sao mẹ không bảo con?”
“Con có hỏi đâu. Và mẹ cũng không nhớ cho đến khi con nói tên ấy. Chúng ta không dùng họ nhiều lắm. Việc đó quan trọng không?”
“Có. Cảm ơn mẹ.” Tess treo máy trong nỗi sửng sốt. Lanny Welch? Có khi nào là em trai Norbert? Nhưng nếu thế thì tại sao Norbert lại nhận ra bức hình của cô nếu ông ta không ở vùng đó? Cô ấn nút liên lạc nội bộ. “Christine? Tên thật của Norbert Welch có phải là Norbert Welch không?”
“Phải,” Christine nói. “Norbert Nolan Welch.”
Tess chớp mắt. “Nolan?”
“Nick vừa gọi,” Christine nói. “Anh ấy đang về đây. Anh ấy bảo chị là anh ấy xin lỗi vì bắt chị phải chờ và anh ấy hi vọng rằng chị không buồn chán.”
“Không,” Tess nói, ráng sắp xếp điều cô vừa biết. “Tôi không buồn chán.”
Nolan.
Lanny.
Norbert Welch là Lanny.
Căn phòng quay cuồng và rồi đứng lại khi cô cố gắng quyết định xem cô cảm thấy thế nào, về kẻ thù ghê gớm nhất của Lanny lại là chính ông ấy, về việc làm sao mà Lanny lại phản bội mọi thứ ông tin tưởng và cũng là mọi thứ cô tin tưởng, về cuộc truy lùng để cứu người bạn đã mất tích rất lâu của cô kết cuộc lại là mất người bạn đó mãi mãi. Lanny không chết, nhưng có lẽ ông cũng không còn nữa.
Ông là Welch.
Nhưng vì lý do nào đó, khi cô đã hấp thụ tính tàn ác của sự thật, đó không phải là nơi tâm trí cô muốn đi. Nó muốn nghĩ về Nick. Nick và vai trò cộng sự. Bất kể cô cảm thấy thế nào về vai trò cộng sự đáng ghét ấy, nó cũng quan trọng đối với Nick và nó dựa trên Welch. Và lúc này cô có Welch đúng ở nơi cô muốn ông ta. Welch muốn làm chính trị như một kẻ bảo thủ, nhưng cô có thể kể cho cả thế giới biết rằng ông ta đã là một người cấp tiến trong những năm sáu mươi, rằng cùng lúc ông ta đã viết câu chuyện thần tiên mà ông ta đã giễu cợt mỗi từ trong đó. Cuốn sách kiêu kỳ nhỏ bé của ông ta có vẻ như sẽ không gần với sự khôi hài nếu người ta biết ông ta đã viết câu chuyện thần tiên ấy từ lúc đầu. Nó không có nhiều vấn đề với cô, nhưng nó sẽ gây ra nhiều vấn đề cho Welch bởi vì nó sẽ khiến ông ta như một kẻ ngốc. Tất cả những gì cô phải làm là, “Đừng xuất bản cuốn sách đó hoặc là tôi sẽ nói cho cả thế giới biết về Lanny và CinderTess,” và cô sẽ có ông ta. Mọi thứ ở đúng chỗ, và cuốn sách sẽ không được xuất bản.
Và Nick sẽ không có khách hàng, bởi vì không có cuốn sách thì cũng không có hợp đồng để thương lượng.
Cô xem xét nó từ mọi góc cạnh có thể trong mười lăm phút tiếp theo, và mỗi khía cạnh trông nó đều như nhau. Nếu cô dừng cuốn sách lại, cô cũng dừng vai trò cộng sự. Nếu cô không dừng cuốn sách, cô sẽ hi sinh mọi thứ cô tin tưởng vì vai trò cộng sự của Nick.
Xin chào, bà Jekyll.
“Ôi, chết tiệt,” cô nói, và Nick nghe thấy khi anh lướt qua cửa.
“Gì vậy?” anh hỏi, thả cặp lên bàn. “Không, lúc này đừng nói. Chúng ta có năm phút trước khi phải tới nhà hàng. Em đang mặc cái quái gì thế?”
Tess nhìn xuống chiếc áo phông cùng váy ngắn của mình, mất trí ngay tức khắc. “Em chỉ vớ bừa,” cô nói. “Gina – ”
“Ồ, tuyệt,” anh nói. “Và chúng ta sẽ ăn tối ở The Levee. Christine! ”
Người thư ký xuất hiện ở cửa. “Anh vừa rống lên?”
“Cô đã thay thế cái áo vét đó chưa?” Nick nói, không rời mắt khỏi Tess. “Nếu em che cái áo phông kinh khủng ấy thì trông cái váy không tệ lắm. May làm sao là em có cặp chân tuyệt vời.”
Christine biến khỏi phòng và rồi trở lại, đưa cho Nick một hộp đồ. “Hàng Donna Karen, sọc xanh,” cô nói. “Đừng nói là tôi không cảnh báo anh.”
Tess lạnh người, nhìn cái hộp.
“Cảnh báo tôi chuyện gì?” Nick nói, nhưng Christine đã đi rồi.
“Cái gì trong hộp?” Tess hỏi với giọng được kiềm chế.
Nick trao nó cho cô. “Áo vét khoác ngoài. Trông em sẽ tuyệt lắm. Mặc vào và đi thôi.”
“Em có áo vét. Một chiếc áo xanh tuyệt vời. Em yêu nó.”
“Cái này tốt hơn.” Nick bật ngón tay với cô và quay lại cửa. “Đi nào, em yêu.”
“Không,” Tess nói, và Nick lạnh người với sự sắc nhọn trong giọng cô, anh quay lại đối diện với cô. “Anh đã lấy áo của em,” cô nói lạnh lùng. “Em đã bảo không, và anh đã lấy áo của em.”
“Tess, nó cũ rích rồi và trông nó kinh khủng như địa ngục ấy,” Nick nói. “Có vấn đề gì?”
“Vấn đề là đó là áo của em, và anh không thích nó nên anh ném nó đi. Và anh sẽ làm điều tương tự với em.” Tess hếch cằm. “Anh sẽ ném em đi. Anh sẽ biến em thành bà Jekyll. Điềm tĩnh, lịch thiệp, không quan tâm. Em đã nghe anh và suýt để Park và Gina xáo trộn cuộc sống của họ. Em biết anh muốn em ở ngoài những vấn đề đó và chỉ làm cảnh thôi, nhưng em không thể, Nick. Em không thể sống trong những bộ đồ thiết kế với đôi tay nắm chặt sau lưng trong khi mọi thứ trở nên tệ hại quanh em. Ngày hôm nay em đã phải giải thích cho Gina tại sao em lại đứng đó và để Park nói dối cô ấy, và làm thế nào mà ‘Nick bảo mình không dính dáng vào’ hoàn toàn không thỏa mãn được cả hai bọn em.”
“Cô ấy đã biết?” Nick nói, hốt hoảng.
“Bố Park đã nói với báo chí rằng con trai ông ta sẽ kết hôn với Corinne.”
“Chết tiệt.” Nick nhắm mắt và nghiêng đầu lại một chút trước khi anh nhìn cô. “Vậy giờ sao?”
“Em đã lo chuyện đó,” Tess nói. “Park sẽ giới thiệu Gina với bố mẹ anh ta ở bữa tối nay.”
Nick nhìn cô như thể cô mất trí. “Ồ, tuyệt, em đã lo chuyện đó ổn thỏa. Thật tuyệt. Cái đó sẽ làm Welch ấn tượng.”
“Welch có vấn đề của ông ta,” Tess nói. “Em.”
Nick khựng lại, cảnh giác. “Tess, anh đã bảo em là nếu em chờ cho tới sau bữa ăn – ”
“Anh luôn luôn bảo em,” Tess nói. “Giờ em sẽ bảo anh. Có nhiều vấn đề sai lầm trong cuộc đời em. Và em sẽ sửa chữa chúng. Và nếu anh không thể chấp nhận nó, vậy thì anh không thể chấp nhận em. Anh sẽ phải có em như chính em, hoặc không có gì nữa.”
“Đó là tối hậu thư?” Nick hỏi, hàm anh cứng lại.
“Gần như thế,” Tess nói. “Em đã cố gắng theo anh. Em không thể. Vậy đấy.” Cô khó nhọc nuốt xuống, và khi Nick không nói năng gì, cô đặt cái hộp lên bàn và mở nó. Chiếc áo vét thật đẹp. Cô lấy nó ra và giũ nó, nhưng rồi cô mất trí bởi một thứ khác trong hộp. Cô thả chiếc áo mới lên bàn và kéo lớp giấy lụa. “Ồ, phước cho Christine,” cô nói, và kéo chiếc áo cũ của mình khỏi chiếc hộp. Cô mặc nó mà không nhìn Nick. “Tốt hơn chúng ta nên đi thôi. Chúng ta sắp trễ nữa tối rồi,” cô nói, và rồi nhìn anh, vẻ thách thức trong lớp vải thô tả tơi của mình.
Nick mở cửa, khuôn mặt cứng như đá, rồi theo cô ra ngoài.