MỘT BÀ GIÀ BIẾN MẤT
Vào thời điểm thích hợp những đồ của dì Ada được gởi đến. Cái bàn giấy đáng yêu đã được lắp đặt .Chiếc bàn gia công truất quyền sở hữu những thứ linh tinh – chúng được bỏ riêng ra trong một góc tối của phòng tiền sảnh. Bức tranh vẽ ngôi nhà màu hồng nhạt bên con kênh Tuppence treo trên giá trên lò sưởi trong phòng ngủ nơi cô có thể ngắm nhìn nó mỗi buổi sáng khi uống tách trà sáng sớm.
Từ đó lương tâm cô còn làm phiền cô một chút nữa, Tuppence viết một lá thư giải thích bức tranh đã thuộc quyền sở hữu của họ như thế nào nhưng nếu bà Lancaster muốn đòi lui, cô sẽ để cho họ biết mà thu gom. Lá thư này cô gởi cho bà Lancaster, nhờ bà Johnson chuyển giúp đến khách sạn Cleveland, đường George, khu vực 1 hướng tây chuyển giúp.
Không có hồi âm, nhưng một tuần sau lá thư bị trả lại với dòng chữ “không biết địa chỉ người nhận’”ghi trên phong bì.
– Thật mệt làm sao, Tuppence nói.
– Có lẽ họ chỉ ở lại một hai đêm. Tommy phỏng đoán.
– Nhưng em nghĩ họ sẽ để lại một địa chỉ để chuyển thư chứ.
– Em có ghi” vui lòng chuyển giúp” không?
– Có, em có ghi. Em sẽ gọi điện cho họ để hỏi – chắc họ phải để lại một địa chỉ trong sổ đăng kí khách sạn.
– Anh sẽ vứt bỏ nó đi nếu anh là em. Tại sao cứ quan trọng hoá tất cả chuyện này? Anh hi vọng con mèo già đó quên mọi chyện về bức tranh rồi.
– Em cũng có ý định thử xem.
Tuppence ngồi xuống chỗ điện thoại và ngay lập tức liên hệ với khách sạn Cleveland.
Vài phút sau cô quay trở lại phòng làm việc của Tommy.
– Thật khá kì cục, Tommy – họ không từng Ở đó. Không có bà Johnson – không có bà Lancaster – không có phòng nào đăng kí cho họ cả. Không có bất cứ dấu vết nào chứng tỏ họ đã ở đó cả.
– Anh nghĩ cô Packard đã lấy cái tên khách sạn sai. Vội vàng ghi lại – rồi quên – và có lẽ đã đánh mất địa chỉ – hay nhớ lộn. Những việc như thế vẫn thường xảy ra, em biết mà.
– Tại Sunny Ridge em không hề nghĩ ra chuyện này. Cô Packard luôn là một người có năng lực.
– Có lẽ họ không đăng kí trước tại khách sạn và khách sạn đầy người, vì thế họ phải đi kiếm nơi khác. Em biết sự tiện nghi ở London là như thế nào rồi – có phải em định tiếp tục làm rùm beng lên không?
Tuppence rút lui.
Ngay sau đó cô trở lại.
– Em biết những gì em sắp làm. Em sẽ gọi điện cho cô Packard và em sẽ lấy địa chỉ của luật sư
– Luật sư nào?
– Anh không nhớ cô có nói đến một hãng những luật sư họ xếp đặt mọi thứ bởi vì gia đình Johnson đều ở ngoại quốc sao ?
Tommy, người đang bận rộn với bài diễn văn anh đang phác thảo để đọc trong một hiệp hội anh sắp tham dự, thì thầm – ‘chính trị đứng đắn nếu một khả năng như thế phải nảy sinh’ – nói: em đánh vần từ Khả năng như thế nào hả, Tuppence?
– Em có nghe những gì tôi đang nói không?
– Phải, phải, ý kiến rất hay – tuyệt vời – huy hoàng – anh viết bài đó –
Tuppence bước ra ngoài – lại đâm đầu vào nói:
– K – H- A- M- A- N- G.
– Không thể nào – em dùng từ sai.
– Anh đang viết cái gì thế?
– Bài tham luận anh sắp đọc tại I.U.A.S. và anh muốn em để anh yên.
– Xin lỗi.
Tuppence rút lui. Tommy tiếp tục viết những hàng chữ rồi gạch bỏ. Khuôn mặt anh sáng bừng lên, như là ngòi bút đã tăng lên một bước. Một lần nữa cánh cửa bật mở.
– Nó đây, Tuppence nói. Partingdale, Harris, Lockeridge và Partingdale, dãy phố 32 khu Lincoln, Trung tâm phía Tây. Điện thoại Holborn 051386. Nhân viên điều hành của hãng là ông Eccles. Cô đặt một tờ giấy lên đầu gối Tommy. Bây giờ Chính anh đảm nhận việc này.
– Không! Tommy cương quyết đáp.
– Phải! Nhưng bà ta là dì Ada Của anh.
– Dì Ada thì bắt đầu từ đâu? Bà Lancaster không phải là dì ruột của tôi.
– Nhưng đó là những Luật sư. Tuppence nài nỉ. Việc của một người đàn ông là tiếp xúc với những luật sư. Họ chỉ nghĩ rằng bọn đàn bà là điên rồi không chịu lưu tâm đến.
– Một quan điểm rất nhạy cảm đấy nhỉ.
– Ô, Tommy – hãy Giúp em. Anh đi và điện thoại còn em thì kiếm tự điển và tìm cách đánh vần chữ khả năng.
Tommy nhìn vợ một cái, nhưng cũng bước ra.
Cuối cùng anh trở lại và nói giọng kiên quyết – công việc này bây giờ khép lại rồi, Tuppence.
– Anh gặp ông Eccles?
– Nói một cách nghiêm túc tôi đã gặp một ông Will nào đó không nghi ngờ gì ông ta là người được giao công việc buồn chán của hãng Partingford, Lockjaw và Harrison. Nhưng lão ta dẻo miệng và thông báo đầy đủ. Tất cả thư từ và trao đổi thông tin theo đường Ngân hàng Các Quận phía Bắc, chi nhánh Hammersmith, họ sẽ chuyển giúp. Và đây, Tuppence, hãy để tôi nói với em, dấu vết chấm dứt rồi. Ngân hàng sẽ chuyển tất cả các hiện vật – nhưng họ sẽ không để lại bất cứ địa chỉ nào cho em hay bất cứ ai hỏi cả. Họ có những quy định bí mật và họ sẽ kiên trì đến cùng. Môi họ được dán chặt như vị Thủ tướng tự đại của chúng ta.
– Được rồi. Em sẽ gởi một lá thư nhờ ngân hàng chuyển vậy.
– Hãy làm đi – và ơn Chúa, Để Tôi Một Mình – hay tôi sẽ không bao giờ viết xong bài diễn văn.
– Cám ơn, anh yêu. Em không biết sẽ làm gì khi không có anh. Cô hôn vào đầu anh.
– Đó là loại bơ ngon nhất đấy. Tommy nói.
Không đến tối thứ sáu tiếp theo Tommy bất ngờ hỏi: Nhân tiện nói luôn, em có nhận được hồi âm từ lá thư em nhờ ngân hàng chuyển?
– Thật tử tế anh đã hỏi. Tuppence mỉa mai đáp. Không, em không nhận được. Cô nói thêm với giọng đầy suy tưởng. Tôi nghĩ chắc không nhận được.
– Tại sao không?
– Anh có thật lưu ý đâu. Tuppence lạnh lẽo đáp.
– Nhìn đây, Tuppence – Tôi biết tôi khá bận – tất cả tại cái I.U.A.S. này – Ơn Chúa, mỗi năm chỉ có một lần.
– Khởi đầu vào ngày thứ năm, phải không? Trong năm ngày.
– Bốn ngày.
– Và các anh đi xuống một chỗ chỉ có vài người biết, một ngôi nhà cực kì bí mật tại nơi nào đó ở miền quê, làm những bài diễn văn, đọc những bản tham luận và những người đàn ông đại diện cho Lực lượng Giám sát Bí mật tại châu Âu và xa hơn. Em quên I.U.A.S. bênh vực cho cái gì. Ngày nay họ có những cái thuộc về thuở ban đầu –
– Liên Bang Hiệp Hội Bảo Vệ Quốc tế.
– Thật khó đọc! Hoàn toàn kì dị. Em mong toàn thể chỗ đó bị đặt máy ghi âm, mọi người đều biết rõ những cụôc đối thoại bí mật nhất của kẻ khác.
– Có khả năng xảy ra rất cao. Tommy nói với một nụ cười.
– Em giả thiết anh lấy làm thú vị?
– Trong một chừng mức nào đó thì có. Người ta gặp gỡ nhiều bạn cũ.
– Bây giờ tất cả đều khá lẩn thẩn rồi, em nghĩ thế. Có ai làm chuyện gì tốt không?
– Chúa ơi, thật là một câu hỏi khéo! Phải chăng người ta có thể tự tin rằng em có thể trả lời câu hỏi đó bằng một tiếng Có và Không giản dị –
– Vậy thì có bất kì ai trong số họ tốt chứ?
– Anh sẽ đáp Có. Một số người thật sự rất tốt.
– Ông già Jose có đến đó không?
– Vâng, ông ấy sẽ đến.
– Trông ông ta dạo này thế nào anh?
– Điếc đặc, gần như mù, bại liệt vì chứng thấp khớp – và em sẽ ngạc nhiên vì những cái ấy Không đánh gục được ông ta.
– Em hiểu rồi. Cô suy nghĩ. Em ước chi mình được đến đó.
Tommy có vẻ xin lỗi.
– Anh nghĩ em nên kiếm việc chi làm trong khi anh đi xa.
– Em có thể. Tuppence đáp với vẻ trầm tư.
Chồng cô nhìn cô với sự hiểu biết mơ hồ mà Tuppence luôn đánh thức trong ông.
– Tuppence – em định làm gì?
– Không có gì cả, tuy nhiên – em chỉ đang nghĩ đến mức ấy.
– Về cái gì?
– Sunny Ridge. Và một bà già ngồi nhấp từng ngụm sữa và nói chuyện có vẻ lang bang về những đứa trẻ chết và những cái lò sưởi. Nó hấp dẫn em. Em nghĩ chuyến tới chúng ta đến thăm dì Ada em sẽ cố gắng tìm hiểu hơn về bà – nhưng không có lần tới bởi vì dì Ada đã chết – và lần tới khi chúng ta ở Sunny Ridge – bà Lancaster đã – đã biến mất!
– Em muốn nói người của bà đã mang bà đi xa? Đó không phải là sự biến mất – điều này khá tự nhiên.
– Đó là một sự biến mất – không dấu vết địa chỉ – không phúc thư – đó là một mât tích có dự mưu. Càng ngày em càng tin chắc về điều đó.
– Nhưng –
– Nghe đây, Tommy – giả sử một lúc này hay lúc khác một tội ác đã xảy ra – dường như tất cả được bao bọc an toàn – nhưng rồi giả sử một ai đó trong gia đình đã thấy một cái gì đó, hay biết một chuyện gì đó – một người nào đó có tuổi và ba hoa – một người nào đó hay nói chuyện phiếm với kẻ khác – một kẻ nào đó bất ngờ bạn nhận ra có thể gây nguy hiểm cho bạn – anh sẽ làm gì về chuyện này?
– Arsenic trong súp? Tommy gợi ý một cách vui vẻ. Đánh họ vào đầu – đẩy họ xuống cầu thang.
– Cái ầy khá cực đoan. Những cái chết bất ngờ lôi cuốn sự chú ý. Nên tính toán một số cách làm đơn giản hơn. Một viện dưỡng lão đẹp đáng kính trọng dành cho những quý bà có tuổi. Anh thăm viếng, tự xưng mình là bà Johnson hay bà Robinson – hay anh tìm một kẻ nào đó ở phía thứ ba không ai nghi ngờ để tạo ra những xếp đặt – thông qua một hãng cố vấn pháp luật đáng tin cậy anh quyết định những sắp xếp thuộc phạm vi tài chính. Có lẽ anh đã được ám chỉ rồi, người bà con có những liên tưởng và đôi khi những aỏ giác nhẹ nhàng – khá nhiều bà già khác cũng như vậy – Không ai nghĩ là chuỵên khác thường – nếu bà ta tán gẫu về chuyện sữa bị nhiễm độc, những đứa trẻ chết sau lò sưởi hay một vụ bắt cóc độc ác; không ai thật sự lắng nghe. Họ chỉ nghĩ đó là bà A hay bà B có những liên tướng đấy thôi – không người nào Chú ý hết.
– Ngoại trừ bà Thomas Beresford.
– Được rồi, Phải, em Đã chú ý.
– Nhưng tại sao?
– Em không hoàn toàn biết rõ. Tuppence chậm rãi đáp. Nó giống như những câu chuyện thần tiên. Bằng Cách Cắn Vào Những Ngón tay Tôi – Điều Độc ác Theo Đường Này Đến. Thình lình em cảm thấy sợ hãi. Em luôn nghĩ đến Sunny Riđge như một nơi chốn an bình hạnh phúc – rồi đột nhiên em cảm thấy ngạc nhiên… Đó chỉ là cách duy nhất em có thế nói. Em muốn tìm hiểu rõ hơn. Bây giờ bà già khốn khổ Lancaster đã biến mất. Một ai đó đã lẹ làng bí mật đem bà ta đi.
– Nhưng tại sao họ làm thế chứ?
– Em chỉ có thể nghĩ vậy bởi vì ngày bà ta càng tệ hơn – xấu hơn xét trên quan điểm của họ – nhớ lại nhiều hơn, có lẽ thế, nói chuyện với người khác nhiều hơn, hay có lẽ đã nhận ra một ai đó – hay một kẻ nào đó nhận ra bà ấy – hay đã kể cho bà nghe một điều gì đấy làm cho bà nảy ra một ý kiến mới về một chuyện đã xảy ra. Dù sao, vì lí do này hay lí do kia bà ta đã trở nên nguy hiểm đối với kẻ khác.
– Nhìn đây, Tuppence, toàn thể sự việc này là tất cả những sự việc và những người nào đó. Đó chỉ là một ý tưởng do em nghĩ ra mà thôi. Không cần thiết em phải theo đuổi những chuyện không phải là việc của em rôi làm mình bị khủng hoảng tinh thần nhé.
– Không có chi là khủng hoảng tinh thần theo lời anh cả, Tuppence đáp. Vậy anh không cần lo chi hết.
– Em hãy để Sunny Ridge yên.
– Em đâu nói mình sẽ trở lại Sunny Ridge. Em nghĩ họ đã kể cho em nghe tất cả những gì họ biết ở đó rồi. Em cho rằng nếu ở lại bà ấy hoàn toàn được an toàn. Em muốn khám phá nơi bà ấy ở Bây giờ. Em muốn đến bất cứ nơi nào bà ta ở Đúng thời trước khi một chuyện gì đó xảy đến cho bà.
– Làm sao mà em lại nghĩ có chuyện gì xảy đến cho bà chứ?
– Em không thích suy nghĩ. Nhưng em đang theo dấu đây. Em sẽ lại là Pruden Beresford, Thám tử tư. Anh có nhớ khi mình là đôi Thám tử Blunt rực sáng không?
– Có, Tommy đáp. Em là cô Robinson, thư kí riêng của anh.
– Không phải lúc nào cũng thế, dù sao, đó là những gì em sắp sửa làm trong khi anh đang diễn kịch tại Hoạt Động Gián Điệp Quốc Tế ở một chỗ ít người biết Manor. Đó là vì” Bảo vệ bà Lancaster” mà em sắp bận rộn đấy thôi.
– Có thể em sẽ tìm ra bà ta được ổn định hoàn toàn chứ sao.
– Em hi vọng thế. Không ai sẽ vui hơn em đâu.
– Em định bắt đầu như thế nào?
– Như em đã nói với anh, em mới bắt đầu nghĩ ra. Có lẽ một thông báo nào đó? Không, đó sẽ là một sai lầm.
– Vậy, hãy cẩn thận. Tommy nói, hơi bất lực.
Tuppence thậm chí không đáp lại.
Sáng thứ hai, Albert, người giúp việc chính của gia đình Beresford trong nhiều năm, từ khi anh ta còn là một gã giữ thang máy tóc màu cà rốt được họ thuyết phục tham gia vào những hoạt động chống bọn tội phạm tăng thêm niềm vui cho họ, đặt khay trà buổi sáng trên chiếc bàn giữa hai giường, kéo các màn cửa, loan báo đó là một ngày đẹp trời, rồi dời cái vẻ ngoài bệ vệ của anh ra khỏi phòng.
Tuppence ngáp, ngồi dậy, dụi mắt, rót một tách trà , cho một lát chanh mỏng vào, lưu ý rằng đó một ngày đẹp trời, mà bạn không bao giờ biết..
Tommy trở mình rên rỉ.
– Dậy, Tuppence nói. Hãy nhớ hôm nay anh sắp đi nhiều chỗ.
– Chúa ơi. Tommy nói. Tôi nhớ rồi.
Anh ngồi dậy và cũng tự mình rót một tách trà. Anh nhìn bức tranh trên giá với vẻ thưởng thức.
– Tôi dám nói, Tuppence, bức tranh của em rất đẹp.
– Đó là hướng mặt trời đi vào phía bên cửa sổ và thắp sáng ngôi nhà.
– Thanh bình thật.
– Nếu em có thể nhớ lại trước kia em đã nhìn thấy nó ở đâu.
– Anh không hiểu điều ấy lại quan trọng như vậy. Em sẽ nhớ lại lúc này hay lúc khác thôi.
– Cái ấy không tốt. Em muốn nhớ lại bây giờ.
– Nhưng tại sao?
– Anh không hiểu à? Đó là đầu mối duy nhất mà em có. Đó là bức tranh của bà Lancaster –
– Nhưng dù sao hai việc cũng không liên can tới nhau. Tommy nói. Anh muốn nói, sự thật có một lần bức tranh đã thuộc về bà Lancaster. Nhưng có thể đó chỉ là bức tranh bà ấy mua tại một cuộc triển lãm hay một ai đó trong gia đình bà ấy mua. Có thể là một bức tranh ai đó tặng bà như một món quà. Bà mang theo mình đến Sunny Ridge bởi vì bà nghĩ nó đẹp. Không có lí do gì bức tranh lại liên quan đến tư cách cá nhân bà ấy.
– Đó là đầu mối duy nhất em có.
– Đó là một ngôi nhà đẹp thanh bình.
– Cũng vậy thôi, em nghĩ đó là một ngôi nhà trống.
– Em nói sao, một ngôi nhà trống?
– Em không nghĩ có ai sống ở đó. Em không nghĩ có ai sẽ ló ra khỏi căn nhà đó. Không ai sẽ tình cờ đi bộ ngang cầu, không ai nới giây buộc thuyền và chèo đi xa.
– Lạy chúa tôi, Tommy nhìn cô chằm chằm. Có chuyện gì với em thế?
– Lần đầu tiên nhìn thấy nó em đã nghĩ vậy. Em nghĩ” thật là một ngôi nhà đẹp để ở.” Và rồi em nghĩ” Nhưng không ai sống đây cả, em chắc họ không ở.” Điều này cho anh thấy rằng em đã nhìn thấy nó trứơc đây. Đợi một phút. Đợi một phút… nó đang đến. Nó sẽ đến.
Tommy nhìn cô chằm chằm.
– Ngoài một Cửa sổ, Tuppence nói hụt hơi. Ngoài cửa một chiếc xe hơi? Không, không, đó sẽ là góc sai lầm. Chạy dọc theo con kênh… và một chiếc cầu nhỏ với một vòm cung và những bức tường màu hồng của ngôi nhà, hai cây dương, hơn hai cây. Có Nhiều cây dương liễu. Ồ anh thân yêu, nếu em có thể –
– Ồ, thôi thoát ra đi, Tuppence.
– Nó sẽ trở lại với em ngay.
– Chúa lòng lành, Tommy nhìn đồng hồ tay. Anh phải vội. Em và bức tranh Đã Thấy rồi của em.
Anh nhảy ra khỏi giường chạy vội đến phòng tắm. Tuppence dựa lưng vào gối khép mắt lại, cố gắng cưỡng bách sự hồi nhớ chỉ tồn tại một cách khó nắm bắt ngoài tầm với.
Tommy rót tách trà thứ hai trong phòng ăn thì Tuppence hiện ra đỏ mặt với chiến thắng.
– Em nhớ lại rồi. Em biết nơi em nhìn thấy ngôi nhà. Nó ở ngoài cửa sổ một đoàn tàu.
– Khi nào? Ở đâu?
– Em không biết. Em phải nghĩ đã. Em nhớ đã tự nhủ:” một ngày nào đó ta sẽ trở lại căn nhà đó” – và em cố gắng nhìn xem tên từng nhà ga tiếp đó là gì. Nhưng anh biết ngày nay đường rầy xe lửa như thế nào rồi. Họ phá đổ phân nửa nhà ga – còn nhà ga kế tiếp mà chúng ta đi qua thì bị giật đổ hoàn toàn, cỏ mọc lấn sân ga, không còn bảng hiệu hay cái gì khác.
– Cái cặp đựng tài liệu của tôi đâu rồi, Albert!
Một cuộc tìm kiếm cuồng nhiệt xảy ra.
Gần đứt hơi Tommy trở lại để nói lời tạm biệt. Tuppence đang ngồi suy niệm trước một dĩa trứng chiên.
– Chào em, Tommy nói. Và vì Chúa, Tuppence, đừng có mà chõ mũi vào những việc không phải việc của em.
– Em nghĩ, Tuppence nói, trầm tư mặc tưởng. Những gì em thật sự làm, là một cuộc hành trình vài ngày bằng xe lửa.
Tommy có vẻ nhẹ nhõm.
– Phải đấy. Anh nói giọng khích lệ, em thử đi xem sao. Mua một cái vé định kì. Có một số sơ đồ nơi em có thể du lịch qua một ngàn dặm trên khắp các quần đảo Anh quốc với một số tiền phải chăng. Cuộc đi này rất thuận tiện cho em. , Tuppence. Du hành bằng xe lửa em có thể nghĩ ra tất cả những phần có khả năng xảy ra. Chuyện đó ắt phải khiến em hạnh phúc cho đến khi anh trở về nhà.
– Chuyển tình yêu của em đến Josh nhé.
– Anh sẽ chuyển. Anh nói thêm, nhìn vợ trong một cử chỉ lo âu, anh ước em đi với anh. Đừng làm việc gì ngu ngốc nghe?
– Dĩ nhiên không. Tuppence đáp.