Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bức Họa Chết Người

Chương 16: Bà lancaster

Tác giả: Agatha Christie

Tuppence đứng đó cau mày, rồi, bất thình lình, hoàn toàn không ngờ trước, cánh cửa mở ra. Tuppence lùi lại một bứơc và thở gấp. Con người đối diện với cô là cái người cuối cùng trên thế giới cô mong gặp mặt. Đứng trong lề cửa, ăn mặc chính xác cùng bộ đồ bà ta đã mặc tại Sunny Ridge, và cũng cùng nụ cười với cái vẻ đáng yêu mơ màng đó, là bà Lancaster bằng xương bằng thịt.

– Ô, Tuppence kêu lên.

– Chào buổi sáng. Cô cần bà Perry chăng? Bà Lancaster nói. Đó là ngày phiên chợ, cô biết không. Quá may mắn tôi có thể đưa cô vào. Đôi khi tôi không thể tìm ra chìa khoá. Tôi nghĩ dù sao phải có một cái y hệt, phải không? Nhưng hãy vào đi nào. Có lẽ cô thích một tách trà hay một cái gì đó.

Giống như trong một giấc mơ, Tuppence băng qua bậc cửa. Bà Lancaster, vẫn còn giữ cái vẻ duyên dáng của một bà chủ nhà, dẫn Tuppence đi dọc theo vào phòng uống trà.

– Ngồi xuống nào. Bà nói. Tôi e là tôi không biết chỗ cất tách trà và các đồ trà. Tôi chỉ ở đây một hai ngày thôi. Nào – nào để tôi xem… Nhưng – chắc chắn – trước đây tôi đã gặp cô rồi, phải thế không?

– Phải, Tuppence nói, khi bà còn ở Sunny Ridge.

– Sunny Ridge, nào, Sunny Ridge. Cái ấy dường như nhắc tôi đến một cái gì. Ô, tất nhiên, cô Packard quý mến. Phải, đó là một nơi rất đẹp.

– Bà rời khỏi nơi ấy khá vội vàng.

– Người ta ai cũng rất thích ra lệnh cả. Bà Lancaster nói. Họ thúc dục cô. Họ không cho cô thời gian để Sắp Xếp những đồ dùng và Đóng Gói thích hợp hay Cái gì đó. Xin làm ơn, tôi bảo đảm. Dĩ nhiên, tôi rất yêu cô Packard quý mến, nhưng cô ta là một loại phụ nữ rất có khả năng điều khiển. Đôi khi tôi nghĩ thế, bà Lancaster thêm vào, sau khi cúi mình về phía Tuppence, tôi đôi khi nghĩ, cô biết không, rằng cô ta không hoàn toàn – bà vỗ trán đầy ý nghĩa. Tất nhiên nó Đã xảy ra. Đặc biệt đối với những đàn bà chưa chồng. Phụ nữ không có chồng, khỏi phải nói. Rất có thiên hướng làm những công việc tốt và chỉ có vậy nhưng đôi khi họ có những tưởng tượng rất kì dị. Những cha phó chịu đựng nhiều. Dường như đôi khi họ nghĩ, những phụ nữ này, rằng cha phó đã tạo cho họ một đám cưới tự nguyện nhưng thật ra ông không bao giờ làm một chuyện như vậy cả. Ồ vâng, Nellie khốn khổ. Trong một chừng mức nào thì quá nhạy cảm. Nơi giáo xứ ở đây cô thật tuyệt vời đó. Và cô luôn luôn là thư kí đệ nhất, tôi tin thế. Nhưng cũng thế thôi nhiều lúc cô có những ý đồ rất kì dị . Giống như đem tôi đi khỏi Sunny Ridge thân qúy không báo trước, rồi lên Cumberland – một ngôi nhà rất trống trải, và, một lần nữa bất ngờ, mang tôi trở về đây –

– Bà đang ở đây sao?

– Nếu cô có thể Gọi như vậy. Đó là một sự xếp đặt rất kì dị với nhau. Tôi chỉ ở đây hai ngày thôi.

– Trước đó, bà ở Rosetrellis Court, tại Cumberland –

– Phải, tôi tin rằng đó là tên của nó. Không phải là cái tên đẹp như Sunny Ridge, cô nghĩ vậy không? Thật sự chưa bao giờ tôi ổn định cả, nếu cô hiểu những gì tôi muốn nói. Và gần như không được điều hành tốt. Công việc không tốt khi người ta có một dấu ô nhục rất thấp kém. Còn nữa, tôi trở nên quen thuộc với những sự kiện và tôi tìm thấy một hai tình thân đáng thú vị ở đó. Một trong hai người biết một bà dì của tôi khá nhiều năm tại India. Thật dễ chịu, khỏi phải nói, khi cô tìm thấy Sự Liên kết.

– Chắc vậy rồi. Tuppence nói.

Bà Lancaster tiếp tụ nói vui vẻ.

– Giờ hãy để tôi xem nào, cô đến Sunny Ridge, nhưng không ở lại, tôi nghĩ thế. Tôi nghĩ cô đến thăm một trong những người khách ở đó chăng.

– Dì của chồng tôi, cô Fanshawe.

– Ô vâng. Vâng tất nhiên. Bây giờ tôi nhớ. Và không có chuyện gì về một đứa con của cô phía sau ống khói lò sưởi chớ?

– Không, Tuppence đáp, không phải đứa con của tôi.

– Nhưng cái đó cắt nghĩa tại sao cô đến đây, phải không? Người ta có rắc rối với một ống khói lò sưởi ở đây. Một con chim rơi vô đó, tôi hiểu điều đó. Chỗ này cần sữa chữa lại. Tôi không thích ở đây Chút Nào Hết. Không, tuyệt đối không và tôi sẽ nói với Nellie ngay khi tôi gặp cô.

– Bà đang ở mướn với gia đình Perry?

– Ừ, trong một chừng mức nào đó thì có, trong một chừng mức nào đó thì không. Tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng cô một điều bí mật, có thể không?

– Vâng, bà có thể tin ở tôi.

– Thật ra tôi không ở đây. Tôi không muốn nói trong phần nửa này của ngôi nhà. Đây là phần nhà của Perry. Bà ta đưa người về phía trước. Còn một phần khác, nếu cô lên lầu. Đi với tôi. Tôi sẽ đưa cô đi.

Tuppence đứng lên. Cô linh tính mình ở trong một giấc mơ khá điên khùng.

– Đầu tiên tôi phải khoá cửa, nó an toàn hơn.

Bà ta dẫn Tuppence lên một cầu thang hẹp lên tầng một. Bà ta đưa cô đi xuyên qua hai phòng ngủ với những dấu hiệu có người ở – tin chắc đó là phòng của gia đình Perry – xuyên qua một cánh cửa lớn nhô ra khỏi đó đi vào phòng khác kế bên. Nó gồm có một bồn rửa mặt và tủ áo quần cao bằng gỗ cây thích. Không có gì khác. Bà Lancaster bước đến cái tủ áo quần bằng gỗ thích, sờ soạng phía sau, rồi với sự nhẹ nhàng bất ngờ đấy cái tủ sang bên. Ở đó hình như có gắn những bánh xe nhỏ bên trên tủ quần áo và nó lăn ra khỏi bức tường khá dễ dàng. Phía sau tủ đựng quần áo khá kì lạ,Tuppence nghĩ, có một cái vỉ chắn lò. Trên cái giá trên lò sưởi có một tấm gương với một cái kệ nhỏ bên dứơi tấm gương mà trên kệ là những con chim bằng sứ trung hoa.

Trước sự kinh ngạc của Tuppence bà Lancaster nắm lấy con chim phía giữa ngăn kệ và đẩy mạnh. Rõ ràng con chim được gắn vào cái giá trên lò sưởi. Thật vậy bằng cái sờ tay nhanh Tuppence nhận thấy tất cả các con chim đều được gắn chặt vào phía dưới. Nhưng hệ qủa hành động của bà Lancaster có một tiếng lách cách rồi toàn bộ cái giá trượt khỏi bức tường đong đưa.

– Tài tình, phải không nào? Bà Lancaster nói. Nó được làm cách đây lâu rồi, cô biết không, khi họ sửa đổi căn nhà. Cái lỗ của linh mục, cô biết đấy, họ thường gọi căn phòng này như vậy nhưng tôi không nghĩ đây thật sự là cái lỗ của linh mục. Không, chẳng có chi dính líu đến các linh mục cả. Tôi không bao giờ nghĩ vậy. Nào đi qua. Bây giờ đây là nơi tôi ở.

Bà ta đẩy một cái nữa. Bức tường trước mặt lùi lại đong đưa và một hai phút sau họ ở trong một căn phòng rộng trông quyến rũ với những cửa sổ mở ra phía con kênh và ngọn đồi đối diện.

– Một căn phòng đẹp, phải không? Bà Lancaster nói. Một khung cảnh đáng yêu thế kia. Tôi luôn luôn yêu thích nó. Khi còn con gái tôi sống ở đây.

– Ô tôi hiểu.

– Không phải là một ngôi nhà may mắn. Không, họ luôn luôn nói nó không phải là một ngôi nhà may mắn. Tôi nghĩ, cô biết. Bà ta thêm vào. Tôi nghĩ tôi nên đóng cửa lại lần nữa. Người ta không thể quá cẩn thận được.

Bà ta đưa tay ra và đẩy cánh cửa lớn họ vừa đi qua trở lùi lại. Tiếng lách cách vang lên khi bộ máy đưa về chỗ cũ.

– Tôi giả thiết đây là một trong những sửa đổi người ta tạo cho căn nhà khi họ cần một chỗ ẩn náu.

– Họ sửa đổi nhiều, bà Lancaster nói. Ngồi xuống. Cô cần một cái ghế dựa cao hay ghế dựa thấp? Tôi ưa một cái ghế dựa cao. Cô biết cho, tôi hơi bị thấp khớp. Tôi giả sử có lẽ cô nghĩ rằng có cái xác một trẻ con ở đây. Một ý tưởng tuyệt đối phi lí, cô có nghĩ vậy không hả?

– Vâng, có lẽ thế.

– Cảnh sát và kẻ cướp, bà Lancaster nói, với vẻ khoan dung. Người ta quá ngu ngốc khi người ta trẻ. Nói chung tất cả các loại sự việc. Những băng nhóm – những vụ đánh cướp lớn – nó quyến rũ người ta khi người ta trẻ. Người ta nghĩ làm con điếm của một tay súng là sự kiện tuyệt với nhất trần đời. Một lần tôi đã nghĩ thế. Tin tôi đi – bà ta đưa người về phía trước vỗ vào đầu gối Tuppence – tin tôi, Đó Không Phải Là Sự Thật. Thật ra không phải vậy. Một lần tôi đã nghĩ thế, nhưng người ta còn muốn nhiều hơn nữa. Không có sự kinh sợ thật sự trong chỉ việc đánh cắp đồ vật rồi bỏ trốn cùng tang vật. Việc đó cần tổ chức tốt, tất nhiên rồi.

– Bà muốn nói bà Johnson hay cô Bligh – bất cứ lúc nào bà gọi cô ta –

– Tất nhiên, cô ta luôn luôn là cô Nellie Bligh với tôi. Nhưng vì lí do đó hay lí do khác – cô ta nói, để tạo điều kiện thuận lợi cho mọi việc – thỉnh thoảng cô ta tự xưng là bà Johnson. Nhưng cô ấy không bao giờ lấy chồng cả. Cô là một phụ nữ chưa chồng bình thường.

Từ phía dưới âm thanh một tiếng gõ cửa vọng lên.

– Bạn thân mến, chắc phải là gia đình Perry trở về sớm. Tôi không có ý họ lại trở về ngay như thế.

Tiếng gõ cửa tiếp tục.

– Có lẽ chúng ta phải để họ vào, Tuppence gợi ý.

– Không, chúng tôi không làm vậy. Bà Lancaster nói. Tôi không thể chịu được ngươi ta cứ xen vô như vậy. Chúng mình sẽ có một cuộc chuyện trò dễ chịu ở đây, phải không? Tôi nghĩ chúng mình sẽ ở lại đây – ồ bạn ơi, bây giờ họ đang gọi dưới cửa sổ. Hãy nhìn ra xem ai đó nào.

Tuppence bước tới cửa sổ.

– Đó là ông Perry, cô nói.

Từ phía dưới, ông Perry la hét.

– Julia! Julia!

– Xấc láo, tôi không cho phép con người như Perry gọi tên thánh của tôi như thế. Không, thật thế. Đừng lo, bạn. Bà ta thêm. Ở đây chúng ta hoàn toàn an ổn. Và chúng mình có thể có một cuộc nói chuyện nhỏ dễ thương. Tôi sẽ nói cho bạn biết về tôi – thật sự tôi có một cuộc đời rất đáng sống – đầy biến cố – Đôi khi tôi nghĩ tôi phải viết ra. Tôi bị lẫn lộn. Tôi là một cô gái hoang dã, và tôi bị lẫn lộn với – thật ra chỉ là một băng tội phạm thường. Không có lời nào cho nó. Một số tên rất không ai ưa. Nhắc cô, Có một vài người dễ thương. Giai cấp khá tốt.

– Cô Bligh?

– Không, không, cô Bligh không bao giờ dính líu đến tội ác. Không phải Nellie Bligh. Ô, không, cô ấy rất thánh thiện, cô biết đấy. Ngoan đạo. Chỉ có thế. Mà có nhiều hướng tôn giáo khác nhau. Có lẽ cô biết rồi, phải không?

– Tôi cho là có nhiều giáo phái khác nhau. Tuppence gợi ý.

– Phải, có, cho những người bình thường. Nhưng lại có những người khác bên cạnh những người bình thường. Có một số người đặc biệt, chịu những điều khiển đặc biệt. Có những tổ chức đặc biệt. Cô có hiểu những gì tôi muốn nói không, bạn thân mến?

– Tôi không nghĩ tôi làm vậy, Tuppence nói. Bà không nghĩ chúng ta phải để cho gia đình Perry vô sao? Họ đang lúng túng kìa –

– Không, chúng tôi sẽ không để cho gia đình Perry vào. Không cho đến khi – không cho đến khi tôi kể cho cô nghe tất cả về chuyện đó. Cô không được sợ hãi, bạn thân ạ. Tất cả hoàn toàn – hoàn toàn tự nhiên, hoàn toàn vô hại. Không hề có đau đớn. Chỉ giống như sắp lên giường ngủ. Không xấu xa chi.

Tuppence nhìn bà ta chằm chằm, rồi cô nhảy lên đi về phía cánh cửa trong tường.

– Cô không thể ra ngoài hướng đó. Bà Lancaster nói. Cô không biết cái then cài ở đâu. Đó không phải cái nơi cô nghĩ. Chỉ tôi mới biết thôi. Tôi biết tất cả những bí mật của chỗ này. Tôi sống ở đây với bọn tội phạm khi tôi còn là một cô gái cho đến khi tôi trốn chạy và được cứu vớt. Cứu vớt đặc biệt. Đó là những gì được định rõ cho tôi – chịu tội cho tôi – đứa trẻ, cô biết không – tôi giết nó. Tôi là một vũ công – tôi không cần một đứa con – trên đó, trên tường đó – là bức tranh của tôi – như một vũ công –

Tuppence nhìn theo ngón tay chỉ. Trên tường treo một bức sơn dầu, vẽ toàn thân, một thiếu nữ trong bộ đồ sa tanh trắng để lại với truyền thuyết’ Waterlily.’

– Waterlily là một trong những vai diễn hay nhất của tôi. Mọi người nói vậy đó.

Tuppence chậm chạp trở về và ngồi xuống. Cô giật mình nhìn bà Lancaster. Khi cô nhìn bà ta những hàng chữ lập lại trong đầu. Những từ nghe được tại Sunny Ridge.’ Có phải đó là đứa con tội nghiệp của cô không?’ Cô đã bị sợ hãi rồi, sợ hãi. Bây giờ cô cũng bị nỗi sợ. Cô chưa hoàn toàn chắc mình sợ hãi vì cái gì, nhưng cũng một nỗi sợ hãi hiện hữu đó. Nhìn khuôn mặt hiền lành, nụ cười khả ái kia.

– Tôi tuân theo những mệnh lệnh ban cho tôi – Có những người đại diện cho sự hủy diệt. Tôi được chỉ định làm điều ấy. Tôi nhận nhiệm vụ của mình. Chúng rời khỏi tội lỗi. Tôi muốn nói, những đứa trẻ tách khỏi tội lỗi ấy. Chúng chưa đủ lớn để phạm tội. Vì vậy tôi gởi chúng đến đấng tối cao khi tôi được chỉ định làm. Hãy còn ngây thơ lắm. Hãy còn chưa biết đến điều xấu ác. Cô có thể thấy thật là một vinh hạnh lớn lao khi được chọn lựa. Một trong những chọn lực đặc biệt. Tôi luôn luôn yêu trẻ con. Tôi không có con. Điều đó rất độc ác, phải vậy không, hay dường như độc ác. Nhưng những gì tôi làm thật sự là sự báo thù. Có lẽ cô hiểu cái tôi làm chứ.

– Không. Tuppence đáp.

– Ồ, hình như cô biết quá nhiều đấy. Tôi nghĩ có lẽ cô cũng biết chuyện đó nữa. Có một bác sĩ. Tôi đến ông ta. Hồi đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi và tôi sợ hãi. Ông nói nhờ ai đó mang đứa trẻ đi xa để cho không ai biết cũng ổn thôi. Nhưng chuyện ấy không ổn, cô biết rồi. Tôi bắt đầu có những giấc mơ. Tôi mơ đứa trẻ luôn luôn ở đó, hỏi tôi tại sao nó không bao giờ có cuộc sống. Nó nói với tôi nó cần có bạn. Đó là một đứa con gái, cô biết không. Vâng, tôi chắc đó là một đứa con gái. Nó đến và nó cần những đứa trẻ khác. Rồi tôi nhận mạng lịnh. Tôi không thể có con. Tôi lấy chồng và tôi nghĩ tôi có con, chồng tôi muốn trẻ con một cách mãnh liệt nhưng chúng không bao giờ đến, bởi vì tôi đã bị nguyền rủa, cô hiểu chứ. Cô hiểu điều đó chứ, phải không? Nhưng có một cách, một cách để chuộc lỗi. Chuộc lỗi cho những gì tôi đã làm. Cái tôi làm là sát nhân, không phải sao, và bạn chỉ có thể chuộc lỗi cho tội sát nhân này với những tội sát nhân khác, bởi vì những kẻ bị giết khác không phải là bị giết thật sự, chúng chỉ là sự Hi Sinh. Chúng sẽ được hiến tặng. Bạn đã thấy sự khác biệt chưa? Những đứa trẻ đến tiếp nối tình bạn với con tôi. Trẻ em với nhiều độ tuổi khác nhau. Mệnh lệnh sẽ đến và rồi – bà ta đưa người về phía trước và đụng vào Tuppence – thật là hạnh phúc để thi hành. Bạn thật hiểu điều đó chứ? Rất hạnh phúc khi giải phóng chúng để chúng đừng bao giờ biết đến tội lỗi như tôi biết tội lỗi. Tôi không thể nói với bất cứ ai, tất nhiên rồi, không ai từng biết được cả. Đó là sự kiện tôi từng chắc chắn. Nhưng đôi khi có những người họ bắt đầu biết hay từng nghi ngờ. Rồi dĩ nhiên – tôi muốn nói chúng cũng phải chết nữa để cho tôi phải được an toàn. Vì thế tôi luôn luôn được an toàn. Cô hiểu không?

– Không – không hoàn toàn hiểu.

– Nhưng cô có Hiểu. Đó là lẽ tại sao cô đến đây, phải không nào? Cô biết. Cô biết cái ngày tôi hỏi cô tại Sunny Ridge. Tôi thấy khuôn mặt cô. Tôi nói’ Có phải là đứa con tội nghiệp của cô không?’ Tôi nghĩ cô sẽ đến, có lẽ bởi vì cô là một người mẹ. Một trong những người mẹ có con bị tôi giết. Tôi hi vọng cô sẽ trở lại một lúc nào đó và rồi chúng ta sẽ có một li sữa cùng nhau. Thường thường là sữa. Đôi khi cocoa. Bất cứ ai hiểu về tôi.

Bà ta chậm rãi băng qua căn phòng và mở một tủ đựng chén bát trong một góc phòng.

– Bà Moody – Tuppence nói, là một người?

– Ô, cô biết về bà ta sao – con ấy không phải là một bà mẹ – con ấy là một người phụ trách trang phục cho diễn viên tại rạp hát. Con ấy nhận ra tôi vì thế nó phải chết. Thình lình bà quay lại bước về phía Tuppence tay cầm li sữa và mỉm cười khuyến khích.

– Uống đi, bà nói, uống đi.

Tuppence ngồi im lặng trong một phút, rồi cô nhảy bổ đến cửa sổ. Chụp một cái ghế, cô đập vỡ cửa gương. Cô đưa đầu ra ngoài cửa hét lên:

– Cứu! Cứu!

Bà Lancaster cười. Bà đặt cái li xuống một cái bàn nhỏ và dựa lưng vào trong ghế ngồi của mình và cười.

– Cô mới ngu ngốc làm sao. Cô nghĩ sẽ ai sẽ đến? Cô nghĩ ai Có Thể đến? Họ phải đập vỡ cửa lớn xuống, họ phải xuyên qua bức tường đó và lúc đó – có những sự việc khác, cô biết rồi đấy. Không cần phải sữa. Sữa là cách dễ dàng nhất. Sữa và coca thậm chí trà. Vì con Moody tôi bỏ trong coca – nó thích uống coca.

– Thuốc phiện sao? Làm thế nào bà kiếm được?

– Ồ, cách đó dễ thôi. Một người đàn ông tôi chung sống cách đây nhiều năm – ông ta bị ung thư – bác sĩ cho tôi liều cung cấp cho ông – tôi có trách nhiệm giữ – các liều thuốc khác nữa. Sau này tôi nói đã ném chúng đi hết rồi – nhưng tôi giữ chúng, và những liều thuốc khác và thuốc an thần nữa – tôi nghĩ một ngày nào đó chúng sẽ trở nên có ích – và chúng có ích thật – tôi còn có một liều dự trữ – tự tôi không bao giờ dùng – tôi không tin. Bà ta đẩy li sữa về phía Tuppence – Uống đi, nó là cách dễ chịu nhất. Cách khác – cái phìền là , tôi không thể nắm chắc chỗ tôi cất.

Bà ta đứng lên bắt đầu đi quanh phòng.

– Tôi để nó ở đâu? Tôi ở đâu đây? Bây giờ tôi quên việc tôi đang trở nên già.

Tuppence một lần nữa la hét.” Cứu!” nhưng bờ kênh còn vắng vẻ. Bà Lancaster còn đi quanh phòng.

Tôi nghĩ – tôi nghĩ chắc chắn – tất nhiên rồi, trong bị kim đan áo của tôi.

Tuppence quay lại khỏi cửa sổ. Bà Lancaster đang tiến về phía cô.

– Mi thật là một mụ đàn bà điên khùng. Lại cần cái cách này.

Bàn tay bà bắn ra và chụp lấy vai Tuppence. Bàn tay phải của bà đến phía sau lưng cô. Trong tay mụ ta một lưỡi dao găm dài mỏng. Tuppence vùng vẫy. Cô nghĩ: ” Mình có thể dừng mụ ta dễ dàng. Dễ thôi. Mụ là một bà già. Yếu đuối. Mụ không thể –

Thình lình trong cơn lạnh nỗi sợ hãi trào dâng cô nghĩ: ” Nhưng Ta cũng là một bà già nữa. Ta không mạnh như ta nghĩ. Ta không mạnh như mụ. Bàn tay, sự ôm chặt, ngón tay mụ. Ta giả sử bởi vì mụ điên và người điên, ta luôn luôn nghe, là mạnh.”

Lưỡi đao lấp lánh đang đến gần cô. Tuppence hét lên. Dưới xa cô nghe những tiếng la hét và những cú đấm. Bấy giờ có những cú đấm trên cánh cửa như có một người nào đó đang cố gắng dùng sức mạnh xô những cánh cửa sổ và cửa lớn.’ Nhưng họ không bao giờ xuyên qua được, Tuppence nghĩ.’ Họ sẽ không bao giờ đi qua được cánh cửa dày nặng trịch ở đây. Không trừ phi họ biết rõ máy móc.

Cô vung vẫy dữ dội. Cô vẫn còn tìm cách giữ bà Lancaster. Nhưng người kia là một người đàn bà to lớn mạnh khoẻ. Khuôn mặt bà vẫn còn giữ nụ cười nhưng nó không còn cái vẻ khả ái. Bây giờ nó có cái vẻ của một người đang tự mình lấy làm vui.

– Kate kẻ sát nhân, Tuppence nói.

– Mày biết tên của tao à. Nhưng bây giờ tao nhấn chìm cái tên đó rồi. Ta trở thành một kẻ giết người của chúa. Đó là ý muốn của chúa mà tao phải giết mày. Để cho mọi điều yên ổn. Mày đã hiểu điều đó chưa? Mày hiểu, sự việc ổn thôi.

Bây giờ Tuppence bị ép dựa vào bên hông của một cái ghế bành lớn. Với một cánh tay bà Lancaster nắm lấy cô tựa vào cái ghế, và áp lực tăng lên – không thể thối lui được nữa. Trong bàn tay phải cuả bà Lancaster mũi dao găm nhọn hoắt đến gần.

Tuppence nghĩ, ‘mình không được sợ hãi – mình không được sự hãi-’Nhưng theo sau điều đó là sự hiện diện của cái dao nhọn,’Nhưng ta phải làm gì đây?’ Sự vùng vẫy thì không có hiệu lực.

Rồi nỗi sợ hãi vẫn đến – cùng một nỗi sợ hãi sắc bén và lần đầu tiên đã biểu thị tại Sunny Ridge-

‘Có phải đứa trẻ tội nghiệp của cô không?’

Đó là lời cảnh báo đầu tiên – nhưng cô đã hiểu sai- cô đã không biết đó là một lời cảnh báo.

Mắt cô ngắm nhìn lưỡi thép đang đến gần nhưng khá xa lạ nó không phải là một thứ kim loại lấp lánh và sự hăm doạ của nó làm cô sợ hãi trong một tình thái tê liệt; khuôn mặt ở trên nó – đó là khuôn mặt đang mỉm cười hoà nhã của bà Lancaster – nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn – một người đàn bà đang đuổi theo thử nghiệm đã tự chỉ định cho mình, với sự sáng suốt dịu dàng.

Mụ không có vẻ điên khùng, Tuppence nghĩ – điều đó quá khủng khiếp – tất nhiên mụ không điên, bởi vì theo suy nghĩ riêng thì mụ thánh thiện. Mụ là một người hoàn toàn bình thường, sáng suốt – đó là cái mụ ta nghĩ – ô Tommy, Tommy, em đã vướng vào chuyện gì thế này?

Sự chóng mặt và bóng tối tràn ngập con người cô. Những cơ bắp giãn ra -nơi nào đó có tiếng đập vỡ cửa kính lớn. Nó đẩy cô đi xa, vào trong bóng tối và vô thức.

– Tốt rồi – bà đang quay lại – uống cái này đi, Bà Beresfold.

Một cái li ấn vào môi cô – cô chống lại dữ dội – sữa tẩm thuốc độc – ai đó đã nói thế một lần – một cái gì đó về ‘sữa tẩm độc?’ Cô sẽ không uống sữa tẩm độc. ..Không, không phải sữa – một mùi vị hoàn toàn khác –

Cô nhẹ người, môi cô mở ra – cô nhấp một ngụm –

– Brandy, Tuppence nói, công nhận.

– Hoàn toàn đúng! Tiếp đi – ngụm nữa nhé –

Tuppence lại nhấp. Cô dựa lưng vào gối, nhìn những cái xung quanh. Đỉnh một cái thang phô ra qua cửa sổ. Trước cửa sổ có một đống gương vỡ trên nền nhà.

– Tôi nghe tiếng kính vỡ.

Cô đẩy li brandy ra và mắt cô dõi theo cánh tay và bàn tay đến khuôn mặt của người đàn ông đang cầm nó.

– El Greco, cô nói.

– Xin lỗi.

– Không hề gì.

Cô nhìn quanh phòng.

– Bà ấy ở đâu – bà Lancaster, tôi muốn nói?

– Bà ấy – đang nghỉ – trong phòng kế bên –

– Tôi hiểu. Nhưng cô không chắc những gì cô hiểu. Cô sẽ hiểu nhanh ngay sau đó. Còn bây giờ trong một lúc chỉ có một ý tưởng vụt đến –

– Sir Philip Starke. Cô nói giọng chậm rãi đầy hồ nghi. Đúng không?

– Vâng – tại sao cô nói El Greco?

– Đang chịu đựng.

– Tôi xin lỗi.

– Bức tranh – tại Toledo – hay tại Prado – tôi nghĩ thế cách đây đã lâu. Cô nghĩ về nó – làm một cuộc khám phá – Tối qua. Một cuộc họp bạn – tại nhà cha mục sư giáo xứ –

– Cô đang khá lên rồi, ông ta khuyến khích.

Dù sao, dường như rất tự nhiên, ngồi ở đây, trong căn phòng này với mảnh gương vỡ trên sàn nhà, nói chuyện với người đàn ông này – với khuôn mặt đau khổ –

– Tôi phạm một sai lầm – tại Sunny Ridge. Tôi nhầm lẫn tất cả về bà ta – tôi sợ hãi, rồi thì – một – làn sóng sợ hãi – nhưng tôi đánh giá sai – Tôi không sợ bà ta – tôi sợ cho cô – tôi nghĩ một cái gì đó sắp xảy đến với cô – Tôi muốn bảo vệ cô – che chở cho cô – tôi – cô nghi ngờ nhìn ông. Ông có hiểu không? hay vang âm điên khùng?

– Không ai hiểu hơn tôi – không ai trong thế giới này.

Tuppence giật mình nhìn ông – cau mày.

– Ai – bà ta là ai? Tôi muốn nói Lancaster – bà Yorke – cái tên đó không thật – chỉ lấy từ một cây hồng – bà là ai – bà ta ấy?

Philip Starke nói một cách khó nghe.

‘Nàng là ai? Nàng? Con người thật, con người có thật

Nàng là ai – với dấu ấn của Chúa trên lông mày?

– Bà từng đọc Peer Gynt chưa, bà Beresfold?

Ông đi tới cửa sổ. Ông đứng đó một lát, nhìn ra – rồi ông quay nhanh lại.

– Cô ấy là vợ tôi, Chúa giúp tôi.

– Vợ ông – nhưng bà ấy chết rồi – cái bảng trong bàn thờ –

– Bà ấy chết ở ngoại quốc – đó là câu chuyện tôi dựng lên – và tôi dựng một tấm bảng ghi nhớ cô ấy trong nhà thờ. Người ta không thích hỏi nhiều câu hỏi về một quả phụ bị để lại một mình. Tôi không tiếp tục sống ở đây.

– Một số người nói cô bỏ ông.

– Cái ấy tạo thành một câu chuyện có thể chấp nhận được.

– Ông mang cô đi xa khi ông khám phá ra – về những đứa trẻ –

– Vậy ông biết về những đứa trẻ?

– Cô ấy kể với tôi – Dường như – không thể tin được.

Hầu hết thời gian cô hoàn toàn bình thường – không ai đoán được. Nhưng cảnh sát bắt đầu nghi ngờ – Tôi phải ra tay hành động – tôi phải bảo vệ cô – che chở cho cô – cô hiểu chứ – cô có thể hiểu không – ít nhất?

– Vâng – Tuppence nói, tôi có thể hoàn toàn hiểu được.

– Cô ấy – một lần quá đáng yêu – giọng ông hơi ngắt đoạn. Cô hiểu bà ấy mà – ông chỉ bức tranh treo tường. ‘Waterlily’ – Cô là một cô gái hoang dã – luôn luôn như vậy. Mẹ cô là người cuối cùng của giòng họ Warrender – một gia đình cổ – lai cùng dòng – Helen Warrender – bỏ nhà trốn đi. Cô đi lại thân thiết với bọn vô lại – một bọn quen vào tù ra khám – con gái theo nghề diễn viên – cô ấy được huấn luyện như một vũ công – Waterlily là vở diễn nổi tiếng nhất của cô – rồi cô giao du với một nhóm tội phạm – vì kích động – tìm thấy sự thú vị ở đó – cô luôn luôn bất mãn –

Khi lấy tôi, cô đã chấm dứt tất cả cái đó rồi – cô cần được ổn định – để sống yên tĩnh – một đời sống gia đình – với con cái. Tôi giàu – tôi có thể cho cô tất cả các thứ cô cần. Nhưng chúng tôi không có con. Đó là một nỗi buồn lớn với hai chúng tôi. Cô lại bắt đầu có ám ảnh tội lỗi – Có lẽ cô luôn luôn hơi thiếu quân bình – tôi không biết – cái gì gây ra chuyện? Cô là –

Ông phác một cử chỉ tuyệt vọng.

– Tôi yêu cô ấy- tôi luôn luôn yêu cô – cho dù cô làm nghề gì – chuyện cô làm – tôi muốn cô được an toàn – giữ cho cô được an toàn – không bị giam – một người tù của cuộc sống, làm cho cô cảm thấy đau khổ. Và chúng tôi giữ cô được an toàn – trong nhiều năm.

– Chúng tôi?

– Nellie – Nellie Bligh trung thành của tôi. Nellie Bligh thân yêu. Cô ấy tuyệt vời – tổ chức và sắp xếp tốt. Nhà dành cho người già – rất sang trọng và tiện nghi. Không có cám dỗ – không trẻ con – giữ trẻ con xa cô – dường như để hành động – những ngôi nhà này ở những chỗ thật xa – Cumberland – North Wales – có thể không ai nhận ra cô – hay chúng tôi nghĩ thế. Đó là lời khuyên của ông Eccles – một luật sư rất thông minh – trách nhiệm của ông cao – nhưng tôi tin cậy vào ông.

– Tống tiền? Tuppence gợi ý.

– Tôi không bao giờ nghĩ đến một chuyện như vậy cả. Ông ta là một người bạn, một cố vấn –

– Ai vẽ chiếc thuyền trong bức tranh – chiếc thuyền nhỏ mang tên Waterlily?

– Tôi. Nó làm cô ấy vui lòng. Cô ấy nhớ lại chiến thắng của mình trên sân khấu. Nó là một trong những bức tranh của Boscowan. Cô ta yêu bức tranh ấy. Rồi, một ngày, cô viết một cái tên bằng mực đen lên chiếc cầu – cái tên của đứa con đã chết – Vì vậy tôi vẽ một chiếc thuyền để che nó đi và dán nhãn hiệu thuyền Waterlily –

Cánh cửa trong tường đung đưa – bà phù thủy thân thiện đi qua.

Bà nhìn Tuppence rồi từ Tuppence đến Sir Philip Starke.

– Ôn cả chứ? Bà nói như cách thật – ra – là – vậy.

– Vâng, Tuppence đáp. Việc đáng yêu về bà phù thủy thân thiện là sẽ không có bất cứ sự lộn xộn nào nữa, cô hiểu thế.

– Chồng cô ở bên dưới, đang đợi trong xe. Tôi nói tôi sẽ mang cô xuống cho ông – nếu đó là cách cô cần?

– Đó là cách tôi cần, Tuppence đáp.

– Tôi nghĩ cô sẽ cần mà. Bà nhìn về cánh cửa lớn dẫn vào phòng ngủ. Có phải bà – trong đó?

– Vâng. Philip Starke đáp.

Bà Perry đi vào phòng ngủ. Một lần nữa bà đi ra –

– Tôi hiểu – bà nhìn ông ta dò hỏi.

– Cô ấy đưa cho bà Beresfold một li sữa – Bà Beresfold không uống.

– Và vì vậy, tôi giả thiết, bà ấy tự mình uống chứ gì?

Ông lưỡng lự.

– Vâng.

Dr. Mortimer sẽ đến sau, bà Perry nói.

Bà ta đến giúp Tuppence đứng lên, nhưng Tuppence đứng dậy không cần giúp.

– Tôi không bị thương. Tôi chỉ bị sốc – bây giờ tôi hoàn toàn ổn.

Cô đứng đối diện với Philip Starke – dường như không ai trong họ có điều chi để nói. bà Perry đứng bên cánh cửa trong tường.

Cuối cùng Tuppence nói.

– Không có gì tôi có thể làm nữa, phải không? cô nói, nhưng đó là một câu hỏi vội vã.

– Chỉ có một việc – đó là Nellie Bligh kẻ đánh cô ngã xuống trong sân nhà thờ ngày hôm đó.

Tuppence gật đầu.

– Tôi nhận thức được rằng nó phải thế.

– Cô ấy mất trí rồi. Cô ấy nghĩ cô đang theo dõi sự bí mật của cô, chúng tôi. Cô ấy – tôi cay đắng tàn nhẫn vì sự căng thẳng kinh khủng tôi đặt lên cô trong suốt những năm qua. Nó vượt quá sức chịu đựng của bất cứ một người phụ nữ nào.

– Cô ấy yêu ông rất nhiều, tôi tưởng thế. Tuppence nói. Nhưng tôi không cho rằng chúng tôi sẽ tiếp tục tìm bà Johnson, nếu đó là điều ông muốn yêu cầu chúng tôi đừng làm.

– Cám ơn – tôi rất lấy làm biết ơn.

Lại một sự im lặng khác. Bà Perry nóng nảy đứng chờ. Tuppence nhìn quanh cô. Cô đi đến cửa sổ vỡ và nhìn con kênh thanh bình bên dưới.

– Tôi không cho là mình gặp ngôi nhà này lần nữa. Tôi đang nhìn nó rất kĩ đây, để tôi có thể nhớ lại. Bây giờ tôi hiểu những gì ông muốn nói.

Ông nhìn cô dò hỏi, nhưng không nói.

– Ai phái ông đến đây tìm tôi? Tuppence hỏi.

– Emma Boscowan.

– Tôi cũng nghĩ vậy.

Cô hiệp với mụ phù thủy thân thiện và họ đi xuyên qua cánh cửa bí mật xuống lầu.

Một ngôi nhà dành cho tình nhân, Emma Boscowan đã nói với Tuppence. Cô đang rời bỏ nó như thế nào – trong sự sở hữu của hai người tình – một người đã chết và một người chịu đựng đau khổ và còn sống –

Qua cánh cửa lớn cô bước ra ngoài trời nơi Tommy và chiếc xe đang đợi.

Nói lời tạm biệt bà phù thủy thân thiện cô chui vào xe.

– Tuppence, Tommy nói.

– Em hiểu. Tuppence đáp.

– Đừng làm như thế nữa. Đừng bao giờ làm thế nữa.

– Em sẽ không làm.

– Bây giờ em nói vậy, nhưng em sẽ làm.

– Không, em không làm. Em quá già rồi.

Tommy ấn nút khởi động. Họ lái đi.

– Nellie Bligh khốn khổ, Tuppence nói.

– Tại sao em nói vậy?

– Yêu Philip Starke quá khủng khiếp. Làm tất cả mọi việc cho ông ấy suốt những năm qua – tận tụy quá sức như một con chó.

– Phi lí! Tôi mong cô ấy tận hưởng từng phút giây. Một số đàn bà làm vậy.

– Con vật không có trái tim. Tuppence nói.

– Em muốn đi đâu – Quán Con Thỏ và Lá Cờ tại thị trấn Basing?

Không, Tuppence nói. Em muốn về nhà. NHÀ, Thomas. Và ở lại đó.

– Lạy Chúa, ông Beresfold nói. ‘Và nếu thằng Albert chào đón chúng ta với một con gà cháy tôi sẽ giết nó!’

AgathaChristie
PHẠM NGỌC TÚY DỊCH/ 2007

Bình luận