Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 6: Họp mặt học sinh cũ 2

Tác giả: Cố Tây Tước

Nhiều ngày trôi qua, tinh thần An Ninh vẫn có chút hoảng hốt, tuy rằng triệu chứng không rõ rệt, nhưng quả thật là tư tưởng không tập trung.

Ví dụ như khi chat với chị họ: “Hôm nay có người bảo chị là Thần tiên tỷ tỷ!”

Meo Meo viết lại: “Hứa điêu tỷ tỷ á?”

Sau đó, chị họ không thèm để ý đến cô nữa.

An Ninh cảm giác cuộc sống đơn thuần của chính mình đột nhiên bị cái gì đó trói buộc vậy, vì thế, cô quyết định tu thân dưỡng tính một thời gian, bĩ cực thái lai. Cô lặng lẽ đi giữa sân trường, Tường Vy ở bên cạnh đang tập hát cho vòng hai, An Ninh nhìn lá khô mùa thu chậm rãi rơi xuống, không khỏi nghĩ tới Từ… Ặc, không đúng, không đúng… Nghĩ rằng tại sao mùa thu lá lại rụng chứ!

An Ninh bất lực cúi đầu: “Quá gượng ép rồi.”

Triều Dương nói: “Nghe nói quán quân “Đại sứ hình tượng” lần này có thể nhận mười nghìn nhân dân tệ đó, Tường Vy, bà cần phải cố lên nha, nếu thắng nhớ mời tụi tôi đi ăn nhà hàng năm sao nha.”

Tường Vy: “Nhất định, nhất định.”

Mao Mao hỏi: “Không biết anh chàng đẹp trai lần trước còn xuất hiện nữa không nhỉ?”

Triều Dương chỉ hận không thể tẩy não Mao Mao: “Trong đầu bà ngoại trừ nghĩ đến tụi con trai ra còn có thể làm gì nữa hay không?”

“Đừng có mà giả bộ, đổi lại là bà, bà có nghĩ không?”

Tường Vy cười nói: “Đổi lại là tôi, tôi thực sự không dám nghĩ đến.”

“Các bạn, xin chờ một chút!” Có ai đó gọi các cô lại, một nam sinh nhìn qua rất… khỏe mạnh đang chậm rãi chạy đến.

Mao Mao: “Anh ta đang đi bộ trên vũ trụ sao?”

Anh chàng đứng trước mặt An Ninh, vẻ mặt có chút ngại ngùng: “Xin chào.”

Tường Vy và Triều Dương tự động lùi một bước, anh chàng nhìn Lý An Ninh, gió nhẹ lướt qua mái tóc dài của cô, người con gái dịu dàng như thế mới xứng với từ “người đẹp”…

Mao Mao cười nói: “Bạn này, có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì…” Anh chàng do dự sờ sờ hai má, nhìn về phía bạn Meo Meo: “Sao bạn không tiếp tục học lớp Âm nhạc?”

Ặc, cô không cần thiết phải chủ động đi học nhầm lớp một lần nữa chứ?

Nam sinh viên cắn môi, rốt cuộc cũng nói ra: “Anh là Lưu Sở Ngọc, sinh viên năm hai, sư muội, em gặp khó khăn gì có thể tới tìm anh.”

An Ninh: “Ồ… Tôi là nghiên cứu sinh năm hai, trước mắt không có gì khó khăn.”

Lúc này di động lại vang lên, nếu không phải tại thời điểm này, An Ninh chắc sẽ nhìn rõ số gọi rồi mới bắt máy, hoặc là không nghe, nhưng hiện giờ cô chỉ nghĩ sao cho sớm kết thúc cuộc đối thoại kỳ dị này, cho nên cô ấn nút nghe máy không chút do dự: “A lô?”

“Nếu không lên lớp, có thể tới đây xem anh chơi bóng.” Ngữ khí trầm thấp, An Ninh lạnh toát người, theo bản năng có chút phản ứng, quay đầu nhìn về phía sân bóng rổ nằm chếch đằng sau bên trái. Cách khoảng hơn mười mét, Từ Mạc Đình đang ngồi phía dưới bảng rổ, một tay đặt lên đầu gối, một tay cầm di động, dáng ngồi rất nhàn nhã, một cảm giác hiện hữu rõ ràng.

“Là anh ấy kìa!” Mao Mao luôn chú ý quan sát kỹ lưỡng xung quanh, vô cùng kích động thét to, kéo áo An Ninh đang đứng bên: “Look, trai đẹp kìa!”

“…”

Hôm đó chuyện tiếp theo là thế nào nhỉ… Trai đẹp đi về phía các cô, Mao Mao thấp giọng hỏi An Ninh: “Anh ta hình như quen biết bà hả?”

Vừa nhìn là hiểu ngay, ánh mắt Từ Mạc Đình chỉ dừng lại trên một người, đó chính là bạn Meo Meo đáng thương của chúng ta.

An Ninh còn chưa hoàn hồn để trả lời, anh đã bất ngờ khoác tay lên vai cô, hỏi ba người đang ở bên cạnh cùng một người nữa: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lúc được chứ?”, ngữ điệu rất lịch sự khiêm nhường.

An Ninh dùng ánh mắt cảnh báo các bạn phải đoàn kết nhất trí với mình, kết quả là Triều Dương, Mao Mao giả vờ bận rộn, Tường Vy thì la lên một tiếng gọi một thầy giáo đúng lúc đi ngang qua: “Thầy Lưu, thầy có bận không?”

Thầy Lưu bình tĩnh quay đầu lại…

An Ninh phản xạ có điều kiện kéo Từ Mạc Đình bước nhanh thoát khỏi khu vực mất mặt này.

Anh nhìn tay cô giữ chặt ống tay áo của mình, nụ cười chợt thoáng hiện trên khóe miệng, anh không muốn thừa nhận, nhưng ngay trước đó mười phút, chính anh – Từ Mạc Đình khi ấy đang ở sân bóng rổ, đã ghen tỵ với một người con trai không quen biết!

Anh luôn luôn cao ngạo, hồi đó viết một bức thư cho cô, đã là chuyện vượt ngoài dự liệu của bản thân.

Không có hồi âm, lúc ấy cảm giác như thế nào, giận dữ sao? Có một chút, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác thất bại.

An Ninh ho khan một tiếng: “Thực xin lỗi.” Cô đã buông tay ra, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Mạc Đình nhíu mày, lịch sự nhã nhặn nói: “Không có gì.”

Ở một phía khác, ba người kia cứ mỗi năm bước lại nhất loạt quay đầu đi.

Tường Vy: “Như vậy không được, quá dễ lộ, chúng ta từng người một lại gần, A Mao, bà đi trước.”

Mao Mao hai mắt mờ to: “À, ờ, mày hơi nhíu, môi duyên dáng, sao tôi trước giờ không phát hiện ra trường mình có một nam sinh tuyệt như thế nhỉ?”

Triều Dương quav đầu: “Đó là nghiên cứu sinh khoa Ngoại giao hệ chính quy, nói mới nhớ cậu nhóc kia chạy chỗ nào rồi?”

Tường Vy quay đầu: “Ôm cô ấy, ôm cô ấy, ôm cô ấy, ôm cô ấy!”

Triều Dương nhẫn nhịn: “A Vy, biểu hiện của bà giống tú bà quá đấy.”

Mao Mao quay đầu: “Meo Meo tới đó!”

Thế là, ba người giả bộ lưu luyến lá rụng…

An Ninh: “Chờ tôi à?”

Ba người: “…”

Tường Vy cười hắc hắc: “Lúc này dù sao cũng nên nói rõ ràng một chút đi!”

Triều Dương cũng cảm thấy không nói sẽ không buông tha: “Nói đi, anh ta rốt cuộc là ai?”

Mao Mao vẫn quay đầu nói: “Nhìn bóng lưng thôi đã mê người như thế rồi.”

An Ninh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ nở nụ cười:‘“Thời Lưu Tống cũng có một người tên là Lưu Sở Ngọc, một đệ nhất mỹ nhân, nếu tôi nhớ không lầm thì gọi là Sơn Âm công chúa.”

Cả bọn bắt đầu lạc đề…

Hôm đó dĩ nhiên cả đám đến phòng thí nghiệm muộn, nhưng lạ lùng thay, vị giáo sư nghiêm khắc lại không truy cứu.

Mao Mao cười nói: “Xem ra gần đây tui thờ Phật thật là có ích.”

Triều Dương lắc đầu: “Nghĩ đến lần trước bà đứng trước cửa chùa hô to “Tôi muốn ăn thịt!”, tôi cảm thấy chắc là không phải công lao của bà đâu.”

“Thành tâm chắc linh nghiệm thôi, hơn nữa Meo Meo nói rằng rất nhiều vị tiên đều là người tu luyện mà thành, họ cũng là người từng trải, có thể châm chước nỗi khổ của tôi mà.”

Tường Vy cười mơ hồ: “Cho tôi chọn cũng không thèm chọn tu luyện, trực tiếp đội mồ thành ma luôn!”

Lúc này, một nam sinh cùng lớp đến nói chuyện với Tường Vy: “A Vy, nghe nói bạn rất thân với Giang Húc, có thể giới thiệu cho tôi làm quen không, tôi rất có hứng thú với anh ta.”

Mao Mao “á” một tiếng, gần đây cô nàng đang mê mẩn tiểu thuyết đề tài đồng tính luyến ái, cho nên mỗi khi có nhân tố mờ ám liền cứ thế mà tưởng tượng, huống chi lúc này người nào đó lại tạo cho cô một tưởng tượng rõ ràng đến vậy.

Mao Mao nói rất chân thành: “Này nhóc, cậu hãy còn bé lắm.” Anh chàng nói: “Tôi không còn bé nữa.” Mao Mao nói, anh ấy không có hứng thú với cậu đâu. Anh chàng lại nói, tôi có hứng thú với anh ấy là được. Cậu vẫn nên bỏ cuộc thôi. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Sẽ không có kết quả đâu. Tôi chỉ muôn thử xem.

“…”

Cuối cùng mới biết rõ ràng cậu bạn này thật ra là muốn phỏng vấn Giang Húc.

Trên bục, giáo sư vất vả lắm mới kiềm chế nổi, rốt cuộc vẫn bùng phát: “Phó Tường Vy, các em nghĩ đây là cái chợ sao!? Muốn nói thì ra ngoài mà nói!”

Tường Vy hậm hực: “Meo Meo, tôi cũng chỉ mới nói một câu thôi mà!?”

Giáo sư nhíu mày, đang định đứng dậy, An Ninh chỉ hướng bảng đen: “Là thế này, giáo sư, thầy viết sai công thức rồi.”

“…”

Đêm đó, An Ninh nhận được một bữa đại tiệc miễn phí.

Sáng sớm hôm sau, An Ninh đi gặp giáo sư đầu ngành nghiên cứu, ông hỏi cô một câu: “Vì sao muốn xin làm đề tài này?”

An Ninh thẳng thắn đáp: “Vì em muôín học thêm một chút kiến thức.”

Giáo sư cười cười, tựa hồ khá vui mừng, sau đó nói: “Vốn dĩ đề tài của các em không thể được phê duyệt, tuần trước một nam sinh khoa Ngoại giao đến đây nói với tổ nghiên cứu khoa học của thầy, cậu ta sẽ làm cố vấn cho bọn em…”

Một anh chàng cộng tác nào đó mở miệng: “Thưa thầy, khoa Ngoại giao cũng không qua lại nhiều với khoa ta mà?”

“Cậu ta đã làm rất nhiều đề án, đã quen cách làm, đương nhiên nội dung chính vẫn phải do các em tự mình cố gắng.”

Anh chàng nào đó gật đầu: “Dạ vâng.”

“Lý An Ninh, em là tổ trưởng, em lại đây ghi tên cậu ấy lại, sau đó liên hệ với cậu ấy, có vấn đề gì có thể hỏi cậu ấy trước.”

An Ninh: “…”

Giáo sư thấy cô bất động: “Có vấn đề gì sao?”

“Dạ không.” An Ninh bước tới lấy quyển vở trong tay giáo sư, chậm rãi viết lại theo kiểu chữ thư pháp xinh đẹp kia, coi vậy mà bắt chước giống đến bảy phần rồi, lúc này di động bỗng vang lên, An Ninh theo thói quen mở máy: “Xin chào?”

Đối phương cũng rất lịch sự đáp lại “Xin chào”, giọng của anh hơi nghẹn: “Em đang ở đâu?”

An Ninh thật sự trở tay không kịp, ậm ừ nói: “Đang viết tên ở văn phòng giáo sư.”

Đối phương nghĩ: “Áng chừng còn phải chờ bao lâu?”

“Ừm… Tôi có thể nói là còn rất lâu không?” An Ninh buột miệng nói, sau khi tỉnh ngộ thì ý nghĩ duy nhất là: Xong đời rồi!

Bên kia im lặng.

An Ninh cố vớt vát: “Chờ, chờ sau tiếng “bíp” hãy để lại lời nhắn…”

Hai bên cứ như vậy tạm dừng vài giây, mãi đến khi người bên kia cúp máy.

An Ninh rên rỉ: “Sao mình không ngu thêm chút nữa đi.”

Sau đó mấy ngày, người nào đó vốn dĩ làm việc rất chậm rãi bình tĩnh, đột nhiên lại trở nên lao tâm khổ tứ, làm cho mấy người cùng phòng kinh sợ. Tường Vy là người đầu tiên đưa ra phán đoán: “Mấy bà nói coi, Meo Meo có phải đột nhiên bị trúng tà không?”

Triều Dương: “Nếu bà ấy thực sự bị trúng tà, tôi cảm thấy bọn mình không ai giữ nổi bà ấy đâu.”

Mao Mao nghi hoặc: “Tụi mình có khi nào giữ nổi bà ấy đâu?”

Triều Dương: “…”

Hôm Tường Vy thi bán kết, sau khi bận rộn hoàn thành công việc viết lách, năm giờ hơn An Ninh cùng nhóm Mao Mao có mặt, cuộc thi đêm đó thu hút không ít giáo viên đến xem, người dự thi lại càng nỗ lực hết sức.

An Ninh nhìn mọi người vỗ tay, sau đó nghe được có người thì thầm: “Thật đáng tiếc, anh chàng giám khảo lần trước không tới.” “Nghe nói số báo danh số ba, Từ Trình Vũ, là bạn gái của anh ấy.” “Tại sao tôi lại không tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa có năng lực như vậy nhỉ?” “Tôi ấn tượng nhất là dáng đi của anh ấy, đặc biệt thú vị.” “…”

An Ninh nghe thấy Triều Dương đang ngồi cạnh cô cảm khái: “Anh ta quả thực là đặc biệt, chuyên ngành nào cũng nắm rõ, thẩm thấu đủ các lĩnh vực, không chỗ nào không có mặt nổi tiếng khắp nơi.”

An Ninh thở dài, không thể không liếc nhìn ban giám khảo phía dưới sân khấu, có chút phiền muộn. Cả bọn đợi ở lối ra, rất lâu không thấy Tường Vy từ hậu đài đi ra, Triều Dương với Mao Mao đi tìm, An Ninh chờ họ ở cửa lớn, lúc đang nghịch di động, cô bấm một số điện thoại của ai đó, bên kia vang lên hai hồi thì có người bắt máy, nhưng người đó không phải là anh.

“Xin lỗi, Từ Mạc Đình lúc này không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì tôi có thể giúp cô nói lại…”

“Dạ… Không có gì.”

Đối phương dừng một chút: “Em là Lý An Ninh à?”

An Ninh cũng nhận ra giọng của bạn cùng phòng anh: “Vâng.”

“Ha!” Trương Tề cười ra tiếng: “Tên của em cậu ta lưu lại bằng tiếng Anh, anh đọc không hiểu! À, anh đưa điện thoại cho cậu ta nhé.”

An Ninh chần chừ, thực ra là có chút sợ hãi: “Không phải anh ấy không tiện nghe sao?”

“Ha ha, đang ngủ, lão đại mấy ngày nay bận túi bụi, hai ngày trước lại bị cảm, đang chợp mắt một chút, không sao đâu, anh gọi cậu ta dậy…”

“Không cần đâu, cũng không có việc gì, em sẽ gọi lại sau.” Rồi không đợi đối phương trả lời, cô liền cúp máy.

Lúc này Triều Dương từ phía sau ôm lấy cô: “Nghĩ cái gì đó cô nương?”

“Mấy bà kia đâu?”

“Đang đấu khẩu với hai sư muội sinh viên năm hai, tôi thực sự cảm thấy hai người đó càng sống càng hồi xuân, đi, tụi mình đi ăn cơm!”

“Cũng được.”

Triều Dương lại nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Sao tôi thấy bà hình như có chút ủ rũ vậy?”

An Ninh mỉm cười nói: “Hình như tôi bị cảm rồi.”

Nói xong câu đó, An Ninh không ngờ bị Triều Dương kéo đến hiệu thuốc mua thuốc… Giờ nhìn trong tay mấy hộp thuốc cảm, An Ninh lại thấy nhức đầu, kế hoạch là một chuyện, còn thực thi thì lại gặp chút trở ngại, chẳng lẽ thực sự chạy đến đưa cho anh mấy hộp thuốc để xin lỗi sao?

Cuối cùng cô do dự… rồi đi với Triều Dương về ký túc xá, An Ninh thực sự có chút ủ rũ, về đến cổng ký túc xá thì gặp một bóng người quen thuộc, Giang Húc đang quay lưng về phía cô, mà lúc này đối diện anh ta là Mao Mao, âm thanh quen thuộc truyền đến: “Nếu không anh đi theo em! Hay em theo anh cũng được!”

An Ninh day day thái dương, gần đây cô có chút mệt mỏi, hay là đi đường vòng nhỉ, thế nhưng, cô đã quên mất phía sau còn có Triều Dương: “A Mao!?”

Mao Mao “a” một tiếng, nhoẻn cười nhảy chân sáo về phía hai người: “Anh chàng này đến tìm Tường Vy, tôi nói chi bằng nói chuyện với tôi đi, anh ta đồng ý đó.”

“…”

Lúc này Giang Húc đi đến bên cạnh An Ninh: “Đã lâu không gặp.”

An Ninh cũng đáp lại: “Đã lâu không gặp”, tiếp theo hình như là đối phương chờ cô mở lời “Anh tìm Tường Vy à?”

“Coi như là vậy.” Đối phương trả lời có chút hàm ý sâu xa.

An Ninh “ồ” một tiếng, vừa cúi đầu, di động liền vang lên, cô nói xin lỗi rồi bước sang một bên nghe điện thoại: “A lô?”

“Em tìm anh à?” Ngữ điệu của anh rời rạc, giọng khàn khàn.

Phản ứng đầu tiên của An Ninh là nhớ lại hành động hấp tấp lúc trước của mình, vì thế cô lập tức chống chế: “Không…”

Bên kia ngừng một chút: “Thật không?” Câu hỏi ngắn gọn lại lạnh nhạt đến cực độ khiến người đang nghe ngẩn ngơ.

Mao Mao hỏi: “Meo Meo, ai thế, có phải Tường Vy không? Kêu bà ấy về nhanh lên, có người đợi kìa.”

An Ninh vốn định giả bộ nói tiếp gì đó, nhung đó không phải sở trường của cô, đúng lúc này Giang Húc xáp lại nói với cô: “Xong chưa? Anh có chuyện muốn nói với em.”

An Ninh nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước, đầu dây bên kia hình như nói câu “Thôi, quên đi” rồi chuẩn bị cúp máy “Đợi chút.” Gọi rồi cô mới thấy mình chẳng có lý do gì cả.

“Tôi có mua thuốc cảm.” Cuối cùng cô cũng đã nói ra, hơi hồi hộp, nếu đối phương không phải là Từ Mạc Đình, có lẽ biểu hiện của cô sẽ vững vàng hơn nhiều, nhưng mặc kệ, An Ninh hy vọng bản thân chí ít phải tỏ ra thẳng thắn chân thành: “Anh đang ở đâu?”

“Ký túc xá.”

“Tôi qua đó, anh chờ một chút.”

Anh lên tiếng đồng ý, không nói gì thêm, rồi cúp máy.

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến An Ninh cảm thấy mình đang làm một việc thừa thãi, người ta cũng đã đi bệnh viện, sao có thể còn chưa uống thuốc chứ. Khi cô vừa quay người lại, phát hiện ba đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào mình: “Gì thế?”

“Là người đó hả?” Mao Mao cười, dường như đã nắm bắt được tin tức bên trong: “Trai đẹp nói gì với bà thế?”

Triều Dương cũng hiểu ra: “Tốt quá Meo Meo, ban nãy bà nói bị cảm thật ra là mua thuốc cho người ta hả?”

Khó trách An Ninh lúc này lại đỏ mặt, sau đó dứt khoát kiên quyết rời khỏi đó, không dám chần chừ: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”

Sau khi đã chạy được một đoạn khá xa, An Ninh mới nhớ ra cô không biết anh ở ký túc xá nào, nhưng lại ngại đối phương đang không khỏe nên không dám gọi điện. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô liền gọi cho bạn cùng phòng của anh, kết quả là người kia vừa nghe máy đã đưa ngay cho anh: “Mạc Đình, điện thoại của bạn gái cậu.”

An Ninh: “…”

“Khu số bốn, phòng hai trăm mười bảy.” Giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt lúc này hình như đã tiêu tan, nhưng mà, anh ta cũng quá thần thông quảng đại… Cô còn chưa hỏi gì hết mà.

Đây là lần đầu tiên An Ninh bước vào ký túc xá nam sinh, khó trách trong lòng có chút run sợ, cô chưa kịp gõ cửa thì đã có người nhanh chân hơn, khuôn mặt tươi cười của Trương Tề ló ra: “Em thật là mau lẹ đó, lão đại còn bảo anh đi xuống đón em kìa, mau vào đi!”

An Ninh cười dịu dàng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Làm phiền các anh rồi.”

“Ha, đây là vinh hạnh của bọn anh mà.”

“Lão Trương!” Bên trong có người giả bộ không kiên nhẫn nổi, nhao ra ngó nghiêng: “Mau để cho mỹ nhân vào đi chứ.”

An Ninh thật có chút ngại ngùng, bên trong còn có hai người không quen biết, mà Từ Mạc Đình vừa rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai người cứ như thế đối mặt nhau, sắc mặt của anh có chút nhợt nhạt, môi cũng hơi khô, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm, sắc sảo.

Một người tỏ vẻ già dặn đi đến, đặt tay lên vai Trương Tề, chào hỏi An Ninh, cô cũng lịch sự đáp lại.

Mạc Đình liếc nhìn cô, đi đên bàn trà rót nước uống, ký túc xá nam lớn hơn ký túc xá nữ, đặc biệt là khu của khoa Ngoại giao, trường học rõ ràng có sự thiên vị giữa các khoa mà, bên đây còn có phòng khách nhỏ nữa.

“Thuốc đâu?” Chờ An Ninh ngồi xuống, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu, làm cho tất cả mọi người chú ý, Trương Tề cười nói: “Lão đại, nên giải thích cho tụi này một chút đi.”

“Muốn nghe báo cáo chính thức hay thông báo nội bộ?” Anh đã xem xong hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc      mà ai đó mang tới, lấy hai viên uống.

“Có căn cứ xác thực không?”

“Tui còn tưởng rằng xác thực bằng mắt đã đủ rồi.”

Nam sinh già dặn cảm thán: “Ghê gớm, ghê gớm.”

An Ninh lễ phép ngồi một bên, đối với việc đấu võ mồm của họ xem như nửa biết nửa đoán, nhưng căn cơ tu vi của cô có thể đạt đến cảnh giới cho dù núi lở ngay trước mắt cũng không biến sắc. Chỉ là lúc đầu cô nghĩ đưa thuốc xong, ra vẻ an ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba anh chàng lôi kéo trò chuyện, máu buôn dưa quả thật không phân biệt giới tính.

Còn Từ Mạc Đình đã tựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi, An Ninh vốn muốn di chuyển một chút nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh lại không dám động đậy. Lúc này giọng nói của ba người kia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rất thức thời đứng dậy lủi mất…

An Ninh nhìn phòng ngủ trống không, thi thoảng có người đi ngang ngoài hành lang, cô khóc không ra nước mắt. Ít ra cũng nên đóng cửa lại chứ!

An Ninh nhìn trời xanh mây trắng mờ ảo ngoài cửa sổ, quay đầu lại thấy hành lang không một bóng người, ngập ngừng vươn tay, kết quả tay sắp đụng tới bả vai anh đã bị anh kéo xuống, đối phương thản nhiên nói: “Đừng động tay động chân.”

Meo Meo ngân lệ: “Từ Mạc Đình…”

“Hử?”

“Anh không ngủ hả?”

“Ừm.”

“… Vai em mỏi.”

Anh thật biết hợp tác, buông tay ra, đứng dậy, đang lúc An Ninh thở hắt một hơi thì anh nói: “Lên giường đi.”

Trong nháy mắt ai đó đã đóng băng.

Lúc này có người gõ cửa phòng đang mở, An Ninh lập tức mang ơn liếc mắt nhìn qua, vị sư huynh này nhìn thấy cô thì ngây ra một chút, lập tức nói với Từ Mạc Đình: “Biết cậu ở đây mà, lão đại làm ơn giúp tôi một việc nha! Nếu không tôi sẽ phải khăn gói chạy mất.”

“Sao lại khoa trương thế?” Giọng anh còn chút mệt mỏi, nhưng nghe ra cảm xúc lại khá tốt. An Ninh đột nhiên than thở, anh luôn nghiêm khắc với cô, “Sự cao ngạo lạnh lùng của anh đã mệt mỏi ngã gục lên dấu chân em in trên mặt đất…” Không biết cô đã từng xem bài thơ hiện đại này ở đâu, lúc này lại có cảm hứng đọc ra, sau đó Meo Meo phát hiện hai người ngoài cửa đều đang nhìn cô.

Từ Mạc Đình lại mỉm cười, cuối cùng quay đầu đổng ý với bạn: “Hai ngày tới tôi đều ở trường, cậu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi.”

“Đại thần à, cảm ơn!” Đối phương hoan hô một hổi, lúc quay người đi lại như nhớ ra điều gì: “Lão đại, bạn gái của cậu rất xinh đấy! Mỹ nhân à, cũng cám ơn cô nhé!”

Có liên quan gì tới cô sao? Đầu óc Meo Meo có chút hỗn loạn, thấy Mạc Đình đang nhìn mình, cô không biết sao lại cảm thấy chột dạ, vì thế quyết định tán gẫu một chút để nới lỏng bầu không khí: “Ừm, anh có biết vì sao thần thánh lại biến mất không? Theo em nghĩ là, thế giới thuở hồng hoang vốn không ổn định, rất nhiều thần thánh trấn thủ khắp nơi, nhưng sau khi kết cấu vật chất trở nên ổn định, thần thánh cũng dần dần biến mất…” Thấy anh nhìn mình chăm chú như đang suy nghĩ, giọng An Ninh càng lúc càng nhỏ: “Ừm… Thần thánh dù sao cũng là loại dị tộc, tuy năng lực mạnh, nhưng tính cách đều không ổn định…”

Không tiếng động, trầm mặc, không có lời nào để nói, nhưng An Ninh lại nghĩ vận khí của cô thật sự tốt, bởi vì lại có người đến gõ cửa, Từ Trình Vũ nhìn thấy cô, không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ nhìn anh họ mỉm cười có chút gian trá: “Nghe nói anh bị cảm nên em đến thăm, xem ra em đã làm một việc thừa nhỉ!”

“Vào đi, hoặc là ra ngoài đóng cửa lại.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự uy hiếp, đối phương vội vàng khoát tay tỏ thái độ: “Đi liền, đi liền.” Xong rồi bổ sung một câu: “Lý An Ninh, có muốn cùng về không?” Bình thường Trình Vũ cũng không có gan đến vậy, mấy khi có dịp anh họ cô ốm yếu, bên cạnh lại vừa khéo có người có thể ảnh hưởng đến anh ấy, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, cho dù sau này cô có thể sẽ bị thẻ đỏ cảnh cáo.

An Ninh suy nghĩ… ừm, người quen, nếu theo lệ thường thì sẽ mỉm cười đáp lại, nói ít sai ít, nhưng với trường hợp này, câu trả lời là: “Về chứ!”

Trình Vũ không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy, không khỏi bật cười, Mạc Đình đưa tay day ấn đường, cuối cùng nói: “Trình Vũ, phiền em đưa cô ấy về. Đừng có nói gì linh tinh.” Câu nói phía sau mang hàm ý cảnh cáo.

Lúc Từ Trình Vũ kéo Meo Meo đi ra, khóe miệng vẫn còn nhếch lên bốn mươi lăm độ, cô có thể cướp đồ trên tay anh họ, mà lại là nhân vật đặc biệt này, đây hình như là lần đầu, Trình Vũ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, buột miệng hỏi: “Cảm giác này có giống như “Cả thế giới là của em, nhưng em là của anh” không nhỉ?”

An Ninh suy nghĩ đáp: “Trong quán bar, người phục vụ đến hỏi: “Thưa ngài, ngài còn cần gì thêm không ạ?” Ông ta đáp: “Không cần, xin cho tôi một chút yên lặng.” Có nghĩa là: Ông ta đã quên mang ví tiền.”

“Hả?”

“Không phải chúng ta đang kể chuyện cười nối tiếp sao?”

Trình Vũ rất lâu sau mới hiểu, cô đã bị xem thường ư? Cô gái này nếu không phải tâm cơ sâu sắc, thì cũng là suy nghĩ khác với người thường.

Sau khi tạm biệt Từ Trình Vũ, An Ninh đi vào ký túc xá, sau đó lại gặp phải Giang Húc, anh ta đang nói chuyện phiếm với giáo viên quản lý ký túc xá, hình như miệng lưỡi của người này “nam, phụ, lão, ấu” đều có thể tiếp được. Nhìn thấy cô, anh ta liền đứng dậy đi tới.

An Ninh kinh ngạc: “Tường Vy còn chưa về sao?”

“Anh chờ em.”

“Chờ em? Có chuyện gì sao?”

Đối phương nhìn trước ngó sau, lập tức hạ thấp thanh âm, giọng điệu bí mật đầy nghi hoặc: “Em thực sự đang hẹn hò với Từ Mạc Đình à?!”

Đêm đó An Ninh nói chuyện điện thoại với chị họ: “Em vừa đắc tội với một người…”

Chị họ rên rỉ: “Đồng bệnh tương lân rồi, hôm nay chị đến công ty, ngày đầu tiên đã xích mích với khách hàng. Nói đơn giản là vì thiết bị liên lạc đường dài có vấn đề, chị lại không thể không liên lạc với khách hàng ở châu Âu xa xôi, lệch múi giờ đên một phần tư ngày, sau đó, vì khẩu ngữ của chị cực kém, đối phương thì phát âm cực kỳ quái dị, sau khi trao đổi hai mươi phút, cả hai dùng tiếng của mình, phải nói là tiếng mẹ đẻ, bắt đầu cãi vã!”

Lúc này Tường Vy ồn ào đi vào: “Buổi sáng đã phát hiện Opera mini liên tục 404*, lúc ấy đã có dự cảm không tốt rồi. Meo Meo! “Mời người dùng Trung Quốc vào trang mini.opera.com để nâng cấp lên bản Opera mini Trung Quốc, nhanh hơn, ổn định hơn”. Ổn định cái đầu nó! Ổn định cả nhà bọn nó!” [*: Lỗi hiển thị.]

Mao Mao từ cân điện từ nhảy xuống: “Bị đói thật là khó chịu, nhưng có thể gầy đi thì tôi vẫn có thể nhẫn nhịn, có điều các bà lại làm tôi béo lên đây này!”

Bây giờ là đang so ai thảm hại hơn ai sao? Nói vậy hình như cô còn chưa được tính là thê thảm, nhưng mà đắc tội với một vị nhân sĩ nổi danh trong trường, mà thật ra câu nói “Ờ… Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” không bị coi là quá đáng chứ? Chỉ là lời nói thật thôi mà, nhưng đối phương đích xác là đã phẩy áo bỏ đi.

Tường Vy: “Meo, bà giúp tôi xem xem, có thể xử lý được không?”

“Bản tiếng Trung không tốt sao?”

“Tôi với nó khắc nhau! Hơn nữa bản tiếng Anh tôi dùng quen tay đến mức có thể nhắm mắt mà dùng, không muốn chuyển sang bản tiếng Trung.”

Mao Mao đề nghị: “Không muốn dùng Opera Trung Quốc thì tải về phiên bản quốc tế rồi sửa lại thành phiên bản Trung Quốc mà dùng!”

“Ừ…” An Ninh vừa định mở miệng, Mao Mao đã ngắt lời: “Tuy tôi rời khỏi giang hồ Opera đã nhiều năm, nhưng bà cũng không nên tùy tiện đụng vào người giang hồ nha.”

An Ninh: “Tôi chỉ muốn nói…”

Mao Mao kinh hãi: “Bà muốn làm cái gì?! Meo Meo, dừng tay! Khống chế thú tính của bà lại, dừng sự bạo hành của bà lại… Không thể nào! Sai lầm rồi! Chúng ta tiếp tục như vậy là sai rồi.”

Tường Vy trừng mắt: “Tôi muốn đánh chết bà quá.”

An Ninh thở dài: “Mao Mao, tôi chỉ muốn nói là bà nói đúng rồi đó.”

“…”

Bình luận