Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 17: Trận tuyết đầu tiên 1

Tác giả: Cố Tây Tước

Chu Cẩm Trình đột nhiên không hiểu nổi hướng hành động của mình. Anh ta không phủ nhận mình có phần hổ thẹn với An Ninh, với điều kiện tiên quyết là không can thiệp tới lợi ích cá nhân, anh ta hy vọng cô có thể sống vui vẻ một chút. Chỉ là, có lẽ xuất phát điểm của anh ta đã sai. Rạp chiếu phim, ga tàu điện ngầm còn mời “diễn viên”… thủ đoạn của anh ta chưa bao giờ vụng về đến thế nhưng sự thật đã chúng minh anh ta thực sự đã quá vụng về trước mặt cô. Sau khi cảm tính vượt lên trên cả lý tính, anh ta đã tạo nên những sai lầm hèn hạ.

Cẩm Trình ngồi trên chiếc ghế tựa trong thư phòng, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng đìu hiu ngoài cửa sổ, trong lòng không biết bước tiếp theo sẽ phải đi như thế nào. Không thể đối đầu với nhà họ Từ, có điều, tay Từ Mạc Đình này tuổi còn trẻ mà thủ đoạn độc ác, không muốn e ngại cũng không được.

Mà An Ninh, tất nhiên chẳng để tâm nhiều đến Chu Cẩm Trình – vị “trưởng bối” kín mồm kín miệng này, sắp nghỉ đông rồi, trước tiên phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ tổng kết thí nghiệm, báo cáo luận án. Mấy ngày này trôi qua thật giống như… người uống nước vậy – nóng lạnh tự biết.

Phòng ký túc bọn cô, việc thi cử của Mao Mao từ trước đến nay chỉ một tuần là xong, đến môn nào lo môn đó. Tường Vy với Triều Dương cũng chỉ nghe theo ý trời, có điều họ vốn thông minh, nên lúc lâm trận mới phát huy kết quả cũng không đến nỗi nào, điểm số tàng tàng cũng được, tất nhiên, trong đó công tác tư tưởng cho giáo viên là không thể thiếu, An Ninh rất nhiều lần nghĩ phòng cô có lẽ được xếp vào một trong những tập thể hung hãn nhất của Đại học X.

Ngay cả Từ Mạc Đình, mấy ngày nay cũng luôn tay luôn chân bận việc, ngoài cuộc điện thoại mỗi tối trước khi ngủ ra, hai người việc ai nấy lo. Chiều thứ Sáu, An Ninh ra khỏi thư viện đông như trẩy hội, trước kỳ thi một tháng, nơi đây luôn náo nhiệt, bình thường thì vắng như chùa Bà Đanh.

Tường Vy theo sau: “Đi với tôi tới siêu thị trong trường đã rồi hãy về ký túc, tôi đói chết mất.”

An Ninh nghi hoặc: “Không phải vừa nãy bà vẫn luôn miệng ăn đó sao?” Tiếng gặm thức ăn liên tục của cô còn thu hút những ánh mắt u oán như những nhát dao của những đồng chí đang ôm chân Phật.

Tường Vy ưỡn ẹo: “Người ta ham muốn không đủ đành phải lấy ham ăn thay thế mà.”

“… Được rồi.”

Hai người đến siêu thị cửa Nam của trường, Tường Vy vừa bước vào đã nhìn thấy một người trong rất nhiều nam sinh mà cô… ngưỡng mộ từ lâu, ngạc nhiên tột độ: “Có lẽ trời rủ lòng thương?”

An Ninh thấy cô đột nhiên đứng yên bất động, hỏi: “Sao vậy?”

“Giai đẹp.”

An Ninh liếc nhìn theo ánh mắt cô: “À!”

Tường Vy nhẹ nhàng nói: “Ai được như bà, đã từng nếm qua Imperial of Screaming Eagle Cab* năm 1992, khó trách bà cảm thấy loại rượu vang trong thùng gỗ này nhạt nhẽo.” Nói xong lập tức bảo An Ninh nhắn tin cho mấy người Lệ Lệ, Mao Mao đến ngắm giai đẹp. [* Imperial of Screaming Eagle Cab: tên một trong những loại rượu vang đắt nhất thế giới.]

An Ninh chẳng biết làm sao, gửi tin cho mấy cao thủ đó: “Đến xem giai đẹp, ở siêu thị cổng Nam của trường.” Sau đó thì thấy Tường Vy đang rón rén theo sau trai đẹp, bộ dạng vô cùng háo sắc, An Ninh vì đề phòng cô ấy sẽ gây ra chuyện, đành phải nhắm mắt đưa chân bước theo sau. Mấy phút sau có người vỗ nhẹ vai cô, Meo Meo quay đầu lại, lần này cô sợ đến nỗi suýt nữa hồn lìa khỏi xác. “Mạc, Mạc Đình, sao anh lại ở đây?!”

Đối phương cười nhạt: “Không phải em gọi anh đến đây xem giai đẹp sao?”

An Ninh đỏ mặt tía tai, gửi tin cho nhiều người, chắc cô đã gửi nhầm cho anh rồi! Không cần phải bi thảm như vậy chứ?

Người nào đó chống chế: “Mạc Đình, trong mắt em, anh đẹp trai nhất!”

Từ lão đại vốn muốn lấy chuyện này để trêu cô một chút, lúc này lại ngẩn người ra, cuối cùng đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Anh đến trường là để lên lớp, em lên lớp với anh nhé.”

Cùng Từ Mạc Đình lên lớp sao? “Em…”

“Sao hả? Không muốn lên lớp cùng người đẹp trai nhất trong mắt em à?”

“Đây là vinh hạnh của em.” Rốt cuộc cô đã hiểu trước mặt người khác anh kín miệng, nhưng trước mặt cô anh lại nói toạc móng heo, bởi vì, cô đã quá dung túng cho anh.

Lúc An Ninh bị dẫn đi mới nhớ ra vẫn có một người ở trong siêu thị. “Em gọi điện cho Tường Vy đã.”

“Không cần, cô ấy nhìn thấy anh rồi.”

Quả nhiên, nghĩa khí có phải chính là áng phù vân cuối trời?

Tòa nhà khoa Chính trị pháp luật, An Ninh mặc dù đi học hay tan học thường đi qua, nhưng cô chưa bao giờ bước vào. Hôm nay mới thấy chỗ này quả nhiên uy nghiêm. Cô cùng Mạc Đình bước vào phòng học gần cầu thang tầng một, hàng giữa đã có người vẫy tay gọi cô: “Chị dâu, bên này!” Người này cô đã lâu không gặp, chính là Trương Tề.

Lúc này gần ba mươi người trong phòng đều đồng loạt liếc nhìn ra cửa, cảnh tượng có thể nói là hoành tráng.

An Ninh e lệ rụt rè: “Mạc Đình, em có thể chờ anh ở bên ngoài không?”

Từ Mạc Đình ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Không phải em nói tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh sao?”

Em đã nói như vậy khi nào? Lẽ nào là câu nói chống chế khi nãy đã được nâng lên thành “trong mắt em anh là đẹp trai nhẩt, cho nên em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh…” rồi sao? An Ninh đột nhiên trấn tĩnh, cũng có thể nói là cô như đã chết rồi, chẳng ngại biến mình thành cương thi.

Cái xác di động ngồi vào chỗ, Trương Tề ngồi hàng ghế sau vươn người lên: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?”

Tôi là bị bức ép đến đây… “Tôi đến dự thính.” An Ninh cười khổ.

Lão tam bên cạnh cũng nghiêng người lại, cười híp mắt: “Chị dâu, hôm nay chị có thời gian không, buổi tối cùng ăn cơm với chúng tôi nhé?”

“Hả?”

Lão tam chỉ chỉ Trương Tề: “Hôm nay là sinh nhật của A Tề.”

“Thật không? Chúc mừng sinh nhật.”

Trương Tề chắp tay: “Cảm ơn chị dâu.”

Sau đó lúc nghe giảng, An Ninh nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: “Mạc Đình, em có cần phải tặng Trương Tề một món quà không?”

Từ lão đại mắt vẫn nhìn thẳng: “Không cần đâu, anh mua rồi.”

“Hả?”

“Một nhà không cần tặng hai quà.”

An Ninh nghĩ cô vẫn nên đọc sách thôi đọc sách, đọc sách, may thay cô vẫn mang tài liệu ôn tập.

Kết quả là trong cả phòng học người ngoan nhất, chăm chỉ đọc sách nhất bị giáo sư gọi lên trả lời. An Ninh cảm thấy cô có lẽ phải đi dâng hương bái Phật một chuyến.

“Em không biết.” Thì đúng là cô không biết, ngay cả đề mục cô còn không hiểu, chỉ nghe thấy cái gì mà thể chế quốc gia. Môn Chính trị này với cô có thể xem như là yếu kém nhất. Nói như vậy, Từ Mạc Đình là chuyên gia “Chính trị”, đây có thể xem như là bổ sung cho nhau không? An Ninh khóe mắt rưng rưng, lúc nào rồi mà cô còn an nhàn thoải mái nghĩ đến chuyện đó chứ.

Giáo sư mặc dù cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy thì, em không hiểu ở chỗ nào?”

“Dạ… toàn bộ.”

Trong phòng học là một khoảng im lặng vô cùng khó hiểu.

Trương Tề nhịn cười cúi người về trước dùng bút chọc chọc lưng An Ninh: “Chị dâu, ngoại giao khoa học, xuất phát từ bên hợp tác thứ ba như các “nước trung lập” nhằm hòa giải quan hệ căng thẳng trong hợp tác giữa các nước vốn ít qua lại với nhau. Thể chế của chúng ta quyết định chúng ta là nước trung lập.”

Từ Mạc Đình day day lông mày, tương đối dứt khoát: “Giáo sư, cô ấy là bạn gái em, cô ấy không học chuyên ngành này đâu ạ.”

Vị giáo sư già đặt cuốn sách trên tay xuống, cười nói: “Hóa ra là bạn gái của thủ khoa khoa chúng ta. Em học chuyên ngành gì vậy?”

Sao lại biến thành hỏi han đời tư thế này? An Ninh thấp thỏm: “Khoa Vật lý ạ.”

Vị giáo sư già có hơi bất ngờ: “Sinh viên khoa Tự nhiên, hiếm thấy, hiếm thấy.”

An Ninh nghĩ đây lẽ nào là lời khen? “Cảm ơn thầy.”

Cả phòng lại im lặng hai giây, đâu đó có người cười thành tiếng, là thiện ý?!

Cô gái này thật là thú vị!

Từ Mạc Đình lắc đầu, thoáng có ý cười trong đáy mắt.

Con người phản ứng chậm đó ngồi xuống, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, cứng đờ tại chỗ. Chuyện này là cô đang thuận nước đẩy thuyền hay là cố gắng biểu hiện đây?

Thế là cả buổi học, tài liệu ôn tập của An Ninh vẫn dừng lại ở trang thứ năm.

Lúc tan học ra về, An Ninh vô cùng cảm khái, Từ Mạc Đình nếu không “xuất sắc” như vậy, có lẽ thầy giáo đã không hỏi thêm câu đó, haizz, “anh quá xuất sắc” có thể lấy làm lý do chia tay sau này, tuy nhiên, cô thấy như vậy hình như chưa đủ.

Đi ra khỏi tòa nhà khoa Chính trị pháp luật, Mạc Đình hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Chia tay.”

“…”

“…” An Ninh theo bản năng liền nói lời nịnh nọt: “Ý của em là anh xuất sắc như vậy, em mãi mãi cũng sẽ không chia tay anh.”

Mạc Đình “ừ” một tiếng, “Rất tốt.”

Lý An Ninh, ngươi có thể trơ mặt thêm chút không? An Ninh khinh bỉ chính mình xong liền hắt hơi, gió tây bắc thổi lạnh giá, thực ra cô đã mặc rất nhiều áo ấm, nhưng vì bẩm sinh cô đã chịu lạnh kém, đang định kéo cao cổ áo, thì cổ cô đã được quàng một chiếc khăn màu sẫm, thoang thoảng hương chanh, nhưng vẫn dễ dàng ngửi thấy, bởi vì nó đã tiếp xúc với da thịt anh.

An Ninh hơi đỏ mặt, hai người đi phía trước lúc này quay lại: “Chị dâu, hôm nay chúng tôi dự định về ký túc ăn lẩu, lẩu thập cẩm đó.” Mùa đông ăn lẩu là thú vị nhất, hai người Trương Tề, lão tam đã nhao nhao cả lên.

Phòng ký túc của mấy anh ngay cả nồi lẩu cũng có sao? An Ninh thừa nhận cô đang ghen tỵ.

Trương Tề trù trừ hỏi: “Có cần gọi bạn cùng phòng của chị dâu tới ăn chung không?”

Không biết có phải là cô nghe nhầm không, “Á, sư huynh, vẻ mặt anh hình như có hơi bối rối thì phải?” Nói chuẩn ra là tình cảm bi thương xen lẫn hung dữ.

Trương Tề ngửa mặt nhìn bầu trời giá lạnh nhợt nhạt: “Không sao, nhân thế đa đoan, nhẫn nhịn cũng sẽ qua thôi.”

Anh ấy rốt cuộc siêu thoát khỏi thế tục rồi sao? An Ninh liếc nhìn người bên cạnh.

“Sao vậy?”

“Em muốn về ký túc cất đồ.”

“Anh đi cùng em.”

An Ninh khoát tay: “Không cần đâu, trời lạnh như vậy.”

Từ Mạc Đình mỉm cười: “Em đang lo lắng cho anh ư?”

Người này đang lợi dụng cơ hội trêu cô, An Ninh cắn răng, trêu lại: “Em yêu anh mà.” Nói xong chỉ con đường nhỏ bên cạnh: “Vậy em đi đường tắt, gặp anh ở bữa tiệc, bye bye.”

Cô chạy cũng nhanh thật. Mạc Đình thở dài, nhưng tâm lại rất tốt, nhìn theo bóng dáng yểu điệu cùng với mái tóc dài đong đưa khuất bóng nơi góc đường, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục từ từ đi về phía trước, lão tam đang đứng đợi, bị tiết mục ân ái của đôi trai tài gái sắc kích động, lập tức nổi hứng biểu diễn nói: “Tôi hình như cũng yêu rồi! Nếu không yêu tôi sẽ bị quy vào loại khác thường, hôm qua có người đã gọi cho tôi, bảo tôi đi nghe chuyên gia tư vấn thai kỳ diễn thuyết. Mẹ kiếp! Tôi là đàn ông mà, hơn nữa vẫn còn độc thân!”

Từ Mạc Đình cười nhạt: “Tối nay cấm rượu.”

“Tại sao?” Lão tam oán trách, “Cái này thật vô nhân đạo!” Hai tay đưa về phía An Ninh đã khuất dạng từ lâu với vẻ đau khổ: “Chị dâu, chị nhất định phải đến chủ trì công đạo đó!”

Trương Tề vỗ vỗ vai anh ta: “Lão đại là nghĩ cho cậu đấy, lát nữa uống say rồi, lại chẳng biết tại sao chết trong tay đám bạn thân của chị dâu.”

Lão tam chớp mắt tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, may mà có lão đại tương cứu!”

Từ Mạc Đình liếc nhìn họ, chỉ là vì các bạn gái vốn không thích say xỉn rồi gây rối, có điều họ muốn nghĩ như vậy cũng được.

Lúc này có người đi tới chào hỏi Từ Mạc Đình, lão tam liếc mắt đã nhận ra người đến là hoa khôi khoa Ngoại ngữ, tinh thần đang ủ rũ lập tức chấn động, đáng tiếc là trong mắt mỹ nhân chỉ có một người. “Từ sư huynh, em muốn hẹn anh đi ăn cơm, không biết tối mai anh có rảnh không?”

Từ Mạc Đình cau mày, nói: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”

“…”

Trương tam sau đó nghĩ, thực ra lão đại thật là thô lỗ với đám nữ sinh, nói chính xác là ngoài chị dâu ra, những nữ sinh khác đều bị chém không thương tiếc, không cho người ta chút thể diện nào. Lão tam tiếc nuối không thôi, người ta mặc dù không bằng chị dâu, nhưng cũng là mỹ nhân, mỹ nhân đó.

Hôm đó cùng đi ăn lẩu chỉ có Mao Mao. Thời gian này Triều Dương không hiểu bị cái gì kích động, dự định thi tiến sĩ, mỗi ngày đều bận tới bận lui không thấy bóng dáng đâu. Tường Vy một tiếng trước đã đi bệnh viện, nguyên nhân là trong siêu thị, cô vốn muốn diễn màn “tình cờ” với anh chàng đó, nên khẽ giơ chân ngáng anh ta, kết quả lại làm anh ta đập mạnh vào giá để đồ, máu chảy không ngừng, lập tức gọi 120 luôn.

Hôm đó, trước khi Mao Mao mặt mày rạng rỡ gõ cửa phòng 217 ký túc xá nam, An Ninh không an tâm liền nhắc nhở: “Mao Mao, lát nữa bà không được ăn nói lung tung biết chưa? Cũng không được giở trò lưu manh.”

Mao nào đó uất ức: “Có trai ở đây mà không trêu thì khó chịu biết mấy.”

Mặc dù hơi tàn khốc nhưng vì thanh danh của Mao Mao, An Ninh vẫn nghiêm khắc nói: “Khó chịu cũng phải chịu. Bà xem tôi đây, hứ, đối diện với Từ Mạc Đình không phải là tôi kiềm chế như thường sao?”

Mao Mao hai mắt phát sáng: “Hóa ra Meo Meo, bà thực sự cũng muốn bổ nhào vào em rể, nhưng cố gắng nhẫn nhịn phải không?!”

Bà muốn nghĩ như thế nào cũng được, “Cứ cho là như vậy đi.” Vừa nói xong cánh cửa bị người ta nhẹ nhàng mở ra, tay người đó thong thả chống vào cạnh cửa, trên miệng là nụ cười nhạt muôn thuở: “Sao đến rồi mà không vào?”

An Ninh lập tức đơ người cứng họng, anh sao lại đứng ở cửa? Chủ yếu nhất là: anh đã nghe thấy rồi sao?!

Khi An Ninh vẫn còn đang mông lung thì đã bị dẫn vào, bên trong ngoài Trương Tề, lão tam, còn có mấy nam sinh không quen mặt, và cả Từ Trình Vũ.

Mao Mao lập tức nhập bọn: “Anh có bạn gái chưa? Chưa có à, thật đáng tiếc, tôi có ý muốn giới thiệu,” “Có AV nào hay hay giới thiệu cái coi?” “…”

An Ninh u oán nhìn anh.

Từ Mạc Đình cúi đầu cười: “Em đói chưa?”

An Ninh lắc đầu: “Mùa đông hình như hệ tiêu hóa cũng trở nên chậm chạp hơn.” Nhìn lão tam và một nam sinh khác đang sắp đồ ăn vào nồi lẩu, cô muốn giúp, thì bị từ chối khéo, nói là việc nặng để cánh đàn ông làm. Cô nheo mắt nhìn gã đàn ông bên cạnh cũng đang nhàn hạ y như cô.

“Sao thế?” Từ Mạc Đình mỉm cười,

“Không, không có gì.” Người này rõ ràng là đi guốc trong bụng cô, dường như cái gì anh cũng biết, lại còn luôn nói lái sang chuyện khác làm cô cứ ấp a ấp úng. An Ninh nghĩ, Từ lão đại lẽ nào là S sao?

Vậy là xong đời!

Bình luận