Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cảm Ơn Ký Ức

Chương 13

Tác giả: Cecelia Ahern

Justin kết thúc việc giải thích lại toàn bộ câu chuyện tệ hại vào cuối tuần với Bea, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế trường kỷ, miệng há hốc vì kinh ngạc.

“Con không thể tin là con lỡ mất hết tất cả những chuyện như thế. Con đúng là tệ thật!”.

“Ừm, con đã không để lỡ mất chuyện đó nếu như con chịu nói chuyện với bố”, Justin bỡn cợt.

“Cảm ơn bố về việc đã xin lỗi Peter. Con đánh giá cao điều đó. Anh ấy đánh giá cao điều đó”.

“Bố đã hành động như một tên ngốc vậy, chỉ vì không muốn thừa nhận rằng cô con gái bé nhỏ của bố đã hoàn toàn trưởng thành”.

“Tốt hơn hết là bố nên tin vậy đi”, Bea mỉm cười. “Chúa ơi”, cô nghĩ ngược lại câu chuyện của bố, “Con vẫn không thể tưởng tượng rằng có một ai đó gửi đến cho bố tất cả những chuyện như thế. Có thể là ai được nhỉ? Một người đáng thương nào đó hẳn đã phải chờ và chờ bố trước cổng nhà hát”.

Justin lấy hai tay che mặt và nhăn nhó. “Này này, ngừng lại đi. Nó có thể giết chết bố đấy!”.

“Nhưng bố chọn cô Joyce mà”.

Anh gật đầu, mỉm cười buồn bã.

“Chắc hẳn bố đã thật sự thích cô ấy”.

“Chắc hẳn là cô ấy đã không thật sự thích bố, bởi vì cô ấy chẳng hề biểu lộ điều đó. Không, Bea. Bố thấy mọi thứ quá đủ rồi. Đây là lúc để thay đổi. Bố tổn thương khi có quá nhiều người đang tham gia vào quá trình cố gắng tìm hiểu mọi chuyện. Nếu con không thể nhớ một ai đó khác mà con đã từng nói, thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được”.

Bea cố nghĩ thật kỹ. “Con chỉ nói với Peter, người coi sóc trang phục biểu diễn và bố của cô ấy. Nhưng điều gì khiến bố nghĩ rằng không phải là ai trong số họ?”.

“Bố đã gặp người coi sóc trang phục biểu diễn tối hôm đó. Cô ấy xử sự giống như cô ấy đã biết bố, và cô ấy là người Anh – tại sao cô ấy phải đến Ailen để truyền máu? Bố gọi cô ấy và hỏi cô ấy về bố cô ấy. Con đừng hỏi gì cả”.

Anh lờ đi ánh mắt thoáng vẻ giận dữ của con gái. “Sau đó, bố khám phá ra rằng bố cô ấy là ngươi Ba Lan”.

“Khoan đã, bố nhặt nhạnh những chuyện đó từ đâu vậy? Cô ấy không phải người Anh, cô ấy là người Ai- len”, Bea cau mày. “Cả hai bố con họ đều là người Ai- len cả”.

Thình thịch. Thình thịch.

“Justin”, Laurence bước vào phòng với những tách cà phê cho anh và Bea.

“Tôi đang tự hỏi anh có rảnh được một phút không, chúng ta cần nói chuyện tí xíu”.

“Không phải lúc này, Laurence”, Justin nói, di chuyển sang góc chỗ ngồi của mình. “Bea, cái cuốn chương trình ba lê của con đâu rồi? Có hình cô ấy ở trong đó”.

“Thôi nào, Justin”, Jennifer bước đến cửa, khoanh hai tay trước ngực. “Anh có thể tôn trọng bọn em một chút không. Laurence có vài việc muốn nói và anh cần nghe một chút chứ!”.

Bea chạy như tên bắn lên phòng riêng của mình, đẩy những người lớn đang muốn “chiến đấu” với nhau ra, và liền sau đó quay trở vào, vẫy vẫy cuốn chương trình trong tay, lờ đi cả hai người. Justin cũng làm y như vậy.

Anh chộp lấy cuốn chương trình từ tay con gái và lật nhanh vào trong.

“Đây!”, anh gõ mạnh những ngón tay lên mặt giấy.

“Này, hai bố con!”. Jennifer bước vào, đứng chắn giữa cả hai. “Chúng ta thật sự cần phải giải quyết chuyện này bây giờ”.

“Không phải lúc này, mẹ! Mẹ làm ơn đi!”, Bea hét lên. “Chuyện quan trọng mà!”.

“Thế chuyện của mẹ thì không quan trọng à?”.

“Không phải cô ấy”, Bea lắc đầu một cách điên tiết. “Đấy không phải là người phụ nữ mà con nói”.

“Thế cô ấy trông ra sao?”, Justin như muốn nhảy nhổm lên.

Thình thịch. Thình thịch.

“Để con nghĩ xem, để con nghĩ xem”. Bea hốt hoảng. “Con biết! Mẹ!”.

“Cái gì?”, Jennifer nhìn Justin rồi nhìn sang Bea với vẻ hoang mang tột độ.

“Những tấm hình chúng ta chụp đêm đầu tiên con đứng ở trong vũ đoàn ba lê Charlotte đâu rồi mẹ?”.

“Ồ, ờ …”.

“Nhanh lên nào”.

“Chúng ở trong góc tủ chén đĩa dưới bếp”, Laurence nhíu mày nói.

“Đúng rồi, Laurence!”, Justin đấm vào không khí.

“Chúng ở trong góc tủ chén đĩa dưới bếp. Lấy chúng đi nào, nhanh lên!”.

Laurence chạy biến vào bếp, trong khi Jennifer nhìn theo với cái miệng há hốc. Có tiếng xào xáo giấy tờ trong khi Justin bước vội vã quanh phòng với tốc độ chóng mặt và Bea cùng Jennifer thì không rời mắt khỏi anh.

“Chúng đây rồi!”. Laurence chìa những bức ảnh ra và Bea giật ngay lấy chúng.

Jennifer cố gắng xen vào, nhưng Bea và Justin lục tung mọi thứ với một tốc độ chóng mặt.

Sột soạt, sột soạt. Những bức ảnh lướt lướt qua. “Bố không có trong phòng vào lúc đó, bố. Bố biến mất ở đâu đó nhưng tất cả mọi người thì túm tụm lại và chụp chung một tấm hình. Nó đây rồi!”. Cô bé đẩy nhanh về phía bố. “Họ đấy!

Người phụ nữ và bố cô ấy, ở hàng cuối”. Bea chỉ.

Im lặng.

“Bố?”.

Im lặng.

“Bố, bố ổn không?”.

“Justin?”, Jennifer bước lại gần hơn. “Anh ấy có vẻ rất nhợt nhạt, lấy cho anh ấy ly nước, Laurence. Nhanh lên!”.

Laurence ba chân bốn cẳng chạy trở vào nhà bếp.

“Bố”. Bea huơ huơ ngón tay trước mắt anh. “Bố, bố có nghe con nói không?”.

“Đó là cô ấy”, anh thì thầm.

“Cô ấy nào?”, Jennifer hỏi.

“Người phụ nữ mà bố đã cứu sống”, Bea nhảy lên nhảy xuống phấn khích.

“Anh cứu sống cuộc đời một phụ nữ?”, Jennifer hỏi lại, đầy kích động. “Anh hả?”.

“Đó là Joyce”, anh thì thầm.

Bea thở hổn hển. “Người phụ nữ đã gọi điện cho con?”.

Anh gật.

Bea thở hổn hển tiếp. “Người phụ nữ bố đã hẹn?”.

Justin nhắm mắt, thầm nguyền rủa chính mình.

“Anh cứu sống cuộc đời một phụ nữ và sau đó hẹn hò với cô ấy?”, Jennifer cười lớn.

“Bea, điện thoại của con đâu?”.

“Chi vậy bố?”.

“Cô ấy đã gọi cho con, nhớ không? Số điện thoại của cô ấy nằm trong điện thoại của con”.

“Ôi trời, bố. Chuyện đó xảy ra cả thế kỷ rồi. Điện thoại của con chỉ giữ lại mười số đã gọi đến gần đây nhất thôi.

“Cô ấy đã gọi cả mấy tuần lễ trước!”.

“Quỷ tha ma bắt!”.

“Con đã đưa nó cho cô Doris, bố nhớ không? Cô ấy có viết nó ra. Bố đã gọi số điện thoại đó lúc ở trong căn hộ của bố!”.

Mình đã vứt nó vào trong cái thùng đựng vật liệu thừa, ngốc nghếch! Cái thùng đựng vật liệu thừa! Nó vẫn còn ở đó!

“Đây”, Laurence chạy vào với một ly nước trên tay, thở hổn hển.

“Laurence”, Justin chạy ào ra, hôn tới tấp lên má và trán của anh chàng.

“Chúa phù hộ cho em, Jennifer”, anh đặt những cái hôn tương tự lên mặt Jennifer, cả một nụ hôn lên môi. “Chúc may mắn”.

Anh chạy vội về căn hộ, trong khi Bea vẫn còn đang chúc mừng anh, và Jennifer thì nhăn nhó chùi vết môi của mình. Laurence cũng đang chùi những vệt nước đổ lên quần áo.

Khi Justin chạy từ nhà ga xe điện ngầm đến được nhà, mưa bắt đầu trút xuống, rào rào, ào ạt như thể một tấm vải khổng lồ đang vắt nước. Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn nhìn lên trời và cười lớn thành tiếng. Yêu làm sao cái cảm giác những giọt nước chạm trên mặt mình. Không thể tin rằng Joyce chính là người phụ nữ mà anh tìm kiếm sau tất cả những chuyện này. Lẽ ra anh phải biết. Tất cả mọi thứ chợt trở nên đầy ý nghĩa, những câu hỏi của cô. Như thể anh chắc rằng anh muốn có một lời mới ăn tối mới. Những người bạn của cô đã dự những buổi nói chuyện của anh, đó là tất cả!

Anh quay vào góc để thùng đựng vật liệu thừa, lúc này đã đầy những thứ linh tinh khác nhau trong đó. Anh nhảy đến và bắt đầu lục soát lại từng thứ.

Từ cửa sổ, Doris và Al ngừng sắp xếp những chiếc va li, nhìn anh lo lắng.

“Quỷ tha ma bắt, vậy mà anh thật sự đã mừng hụt, tưởng rằng anh ấy đã trở lại bình thường”, Al nói. “Mình có nên ở lại không nhỉ?”.

“Em không biết”, Doris trả lời, cũng lo lắng không kém. “Anh ấy đang làm cái quái gì thế nhỉ. Bây giờ đã là mười giờ tối rồi. Chắc chắn là hàng xóm sẽ gọi cảnh sát đấy”.

Chiếc áo thun xám của anh sũng nước, mái tóc ướt rượt sau lưng, nước nhỏ tong tong từ mặt, từ mũi. Chiếc quần tây dính bệt vào người. Cả hai chỉ còn biết nhìn anh vừa la hét vừa ném hết tất cả mọi thứ bên trong thùng đựng vật liệu thừa ra khắp mặt đất, vẫn không ngừng tìm kiếm.

Tôi nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng định hướng cuộc đời mình. Bố vẫn còn ở trong bệnh viện, chịu đựng những cuộc xét nghiệm và sẽ được về nhà vào ngày mai. Khi không có ai ở bên, tự dưng tôi lại buộc phải nghĩ đến cuộc đời mình. Tôi đã làm cật lực mọi cách để tạo nên đường đi cho mình, xuyên qua những nỗi tuyệt vọng, những lỗi lầm, những nỗi buồn, sự giận dữ, cảm giác cô đơn, cảm giác chán chường, cảm giác hoài nghi yếm thế. Và cuối cùng, tôi cũng đã tìm ra một con đường cho mình để đến với niềm hi vọng.

Giống như người đang say thuốc, tôi bước từng bước vội vã trên sàn, qua những căn phòng với từng cảm xúc như đang bừng cháy dưới lớp da. Tôi đã nói rất to với chính mình, đã hét lên, đã kêu gào, đã khóc và đã nức nở rền rĩ. Bây giờ là mười một giờ đêm, trời tối đen, đầy gió. Cái lạnh ở bên ngoài gào rít như thể những tháng mùa đông giá rét đang chiến đấu lại tất cả mọi thứ trên con đường chúng đi qua. Chợt điện thoại reng. Nghĩ là bố, tôi vội vã lao xuống tầng dưới, chộp lấy điện thoại và ngồi thụp xuống bậc thang dưới cùng.

“Alô”.

“Cuối cùng thì cũng gặp được em …”.

Tôi run rẩy. Trái tim như ngã uỵch. Tôi đưa chiếc điện thoại ra khỏi tai, hít một hơi thật sâu.

“Justin?”.

“Là em, sau chừng ấy lâu, phải vậy không?”.

Tôi im lặng.

“Anh nhìn thấy bức ảnh của em và bố em chụp với Bea. Buổi tối đó, con bé nói cho em nghe về việc hiến máu của anh. Về việc anh muốn được cảm ơn …”.

Anh hắt hơi.

“Sao em không nói gì với anh cả? Chừng ấy thời gian anh đã nhìn thấy em.

Chẳng phải em đã đi theo anh, hay là hay là … chuyện gì thế, Joyce?”.

“Anh giận em đấy à?”.

“Không. Ý anh là, anh không biết. Anh không hiểu. Anh cảm thấy rất rối, rất hoang mang”.

“Để em giải thích”. Tôi hít một hơi sâu và cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, cố gắng nói trong khi nhịp tim cứ dồn dập như thể choáng hết cả cổ họng tôi. “Em đã không hề cố tình đi theo anh đến bất kỳ nơi nào chúng ta từng gặp, vì thế xin anh đừng băn khoăn. Em không phải là người lén theo dõi người khác. Có điều gì đó đã xảy ra, Justin. Có điều gì đó đã xảy ra khi em được truyền máu. Và có cái gì đó, khi dòng máu của anh được truyền vào trong em, em đột nhiên cảm thấy một mối dây liên kết với anh. Em đã đến những nơi anh từng xuất hiện, như tiệm hớt tóc, như buổi diễn ba lê. Đó hoàn toàn là một sự tình cờ”.

Tôi nhận ra mình nói quá nhanh, nhưng lúc này tôi không thể chậm lại được.

“Sau đó, Bea nói cho em biết rằng anh đã hiến máu, trùng vào khoảng thời gian em được truyền máu, và …”.

“Cái gì?”.

Tôi không chắc anh định nói cái gì nghĩa là … cái gì.

“Ý em là em không chắc máu em nhận có phải là máu của anh, phải không?

Bởi vì anh không thể xác minh chuyện đó, không ai nói với anh cả. Có ai nói điều đó cho em biết không?”.

“Không. Không ai nói với em cả. Họ không cần nói. Em …”.

“Joyce”. Anh ngắt lời tôi và lập tức tôi cảm thấy lo lắng vì giọng nói của anh.

“Em không phải là một người quái dị, Justin. Hãy tin em. Em chưa từng bao giờ trải qua cái gì giống như những chuyện em vừa trải qua trong vài tuần gần đây”. Tôi kể cho anh nghe mọi thứ, những gì tôi biết về anh, kiến thức của anh, chia sẻ với anh cả những sở thích.

Anh im lặng.

“Nói gì đi chứ, Justin”.

“Anh không biết phải nói gì cả. Nó có vẻ … ngớ ngẩn”.

“Nó ngớ ngẩn, nhưng nó là sự thật. Điều này nói ra có vẻ tệ hơn nữa, nhưng em cảm thấy như thể em góp nhặt được cả những ký ức của anh”.

“Thật sao?”. Giọng nói của anh nghe lạnh cóng, xa xăm, hốt hoảng. Tôi đang mất anh ấy.

“Những ký ức về công viên ở Chicago, khi Bea đang nhảy múa trong chiếc váy xòe của nó, trên tấm trải lớn bằng vải có họa tiết ca rô màu đỏ, chiếc giỏ cho buổi picnic ngoài trời, chai rượu vang đỏ. Tiếng chuông nhà thờ, cửa hiệu bán kem, chiếc bập bênh với Al, chiếc bình phun nước, chiếc …”.

“Trời, trời, trời. Ngừng lại ngay đi. Cô là ai?”.

“Justin, là em mà!”.

“Ai nói cho cô nghe tất cả những chuyện này?”.

“Không ai cả, chỉ là em biết chúng!”. Tôi đưa tay chùi mắt, đầy mệt mỏi.

“Em biết rằng nghe có vẻ rất kỳ quái, Justin. Em thật sự biết. Em là một người sống theo khuôn phép, bình thường, nhưng tất cả những chuyện đó đã xảy ra với em, trong cuộc đời em. Nếu anh không tin em, thì … Em xin lỗi và em sẽ cúp máy, sẽ quay trở về cuộc sống của em. Nhưng làm ơn hãy biết rằng đây hoàn toàn không phải trò đùa hoặc là trò chơi xỏ, chơi khăm hay bất cứ cái gì tương tự thế”.

Anh im lặng một lúc lâu, và sau đó khẽ khàng, “Anh muốn tin em”.

“Anh có cảm thấy điều gì đó giữa chúng ta không?”.

“Có, anh cảm thấy điều đó”. Anh nói rất chậm như thể cân nhắc từng ký tự trong mỗi lời nói. “Những ký ức, những sở thích, những niềm đam mê, và bất cứ cái gì khác ở anh mà em đề cập tới, đều là những thứ mà em có thể đã từng nhìn thấy anh làm hoặc nghe anh kể. Anh không nói rằng em làm điều đó có mục đích gì, có thể chính em cũng không biết, nhưng em đọc những cuốn sách của anh … Anh đề cập đến rất nhiều điều mang tính cá nhân trong những cuốn sách của anh. Em đã nhìn thấy bức ảnh của Bea trong cái mề đay … Em đã có mặt trong những lần anh nói chuyện, em đã đọc những bài báo của anh. Anh có thể đã bộc lộ những điều về mình trong đó, thật sự anh biết anh đã bộc lộ nhiều điều về mình trong đó. Làm thế nào anh có thể tin rằng em biết tất cả những chuyện này chỉ thông qua việc truyền máu? Làm thế nào anh biết rằng – anh không hề có ý xúc phạm – em không phải là một phụ nữ mất trí, điên rồ, người cố thuyết phục chính cô ấy một câu chuyện điên rồ cô ta từng đọc trong sách hoặc xem trên phim? Làm thế nào anh biết?”.

Tôi thở dài. Tôi chẳng có cách nào khác để thuyết phục anh ấy.

“Anh xin lỗi, Joyce”. Anh bắt đầu kết thúc cuộc nói chuyện.

“Khoan, chờ đã!”. Tôi ngừng anh lại.

Im lặng.

“Em muốn nói với anh một chuyện. Chẳng lẽ anh không muốn ngay cả việc thử tin em một lần?”.

Anh thở dài nặng nhọc. “Anh đã nghĩ rằng em là một người khác, Joyce.

Anh không biết tại sao bởi vì anh chưa từng gặp em trước đó, nhưng anh đã nghĩ rằng em là một mẫu người khác biệt. Điều đó … điều đó … Anh không hiểu.

Anh nhận thấy là … Nó không đúng, Joyce”.

Mỗi câu chữ như đâm vào trái tim tôi và nện vào dạ dày tôi, đau đớn. Tôi có thể đứng đây, nghe những lời này từ bất kỳ ai khác trên đời, trừ anh ấy. Bất kỳ ai khác trừ anh ấy.

“Sao anh không tin em? Làm ơn đi, Justin. Phải có một thứ gì đó có thể thuyết phục anh. Một thứ gì đó em biết, mà anh chưa từng viết ra trong một bài báo, một cuốn sách nào, cũng chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe trong buổi giảng nào của anh cả …”. Tôi ngừng lại, bất chợt nghĩ đến một thứ. Một bí mật.

Không, tôi không thể sử dụng chuyện đó được.

“Tạm biệt, Joyce. Anh hi vọng mọi thứ sẽ ổn với em. Anh thật sự hi vọng như vậy!”.

“Gượm đã! Chờ đã … Có một chuyện. Một chuyện chỉ mình anh biết”.

Anh ngừng lại. “Chuyện gì?”.

Tôi nhắm nghiền mắt, hít một hơi rất sâu. Nói hay không nói. Nói hay không nói. Tôi mở mắt và buột miệng thốt ra.

“Bố anh”.

Một khoảng không im lặng.

“Justin?”.

“Chuyện gì với ông ấy?”. Giọng anh lạnh như băng giá.

“Em biết những gì anh đã nhìn thấy”, tôi nói rất dịu dàng. “Biết anh đã không thể và chưa từng nói với bất kỳ ai khác về chuyện đó như thế nào …”.

“Cô đang nói cái quái gì vậy?”.

“Em biết khi anh đứng trên cầu thang, nhìn ông ấy qua thành lan can. Em cũng nhìn thấy ông ấy. Em nhìn thấy ông với một cái chai và những viên thuốc, đóng cánh cửa. Sau đó, em nhìn thấy những bước chân màu xanh lá cây trên sàn nhà …”.

“IM ĐI!”, anh hét lên và tôi … im lặng trong cảm giác bị sốc.

Nhưng tôi phải cố gắng, hoặc tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói những lời này một lần nào nữa.

“Em biết khó khăn như thế nào khi chuyện đó xảy ra cho anh, khi anh hãy còn là một đứa trẻ. Khó khăn như thế nào khi giữ chuyện đó cho riêng mình …”.

“Cô không biết gì cả”, anh nói lạnh lùng. “Hoàn toàn không biết gì cả. Làm ơn tránh xa tôi. Tôi không bao giờ mong muốn phải nghe bất kỳ điều gì về cô một lần nữa”.

“Được rồi”. Giọng nói của tôi giống như một tiếng thì thầm gió thoảng, nhưng chỉ là tôi nói với chính tôi, vì anh đã gác máy.

Tôi ngồi trên bậc cầu thang, trong bóng tối. Trong căn nhà vắng lặng. Nghe những ngọn gió lạnh tháng mười thôi rào rạt bên ngoài căn nhà.

Và vậy đó.

Một tháng sau …

“Lần tới, chúng ta nên lấy xe đi, Gracie”. Bố nói khi chúng tôi trên đường đi bộ về lại Botanics. Tôi vòng tay choàng vào cánh tay ông và cứ thế, tôi lại được nhấc lên nhấc xuống theo nhịp lắc lư của ông. Lên rồi xuống, xuống rồi lên. Chuyển động thật dịu dàng, dễ chịu.

“Không, bố cần phải tập luyện thể dục, bố!”.

“Con nói với chính con ấy!”, ông lẩm bẩm. “Ông thế nào, Sean? Một ngày khốn khổ nhỉ?”, ông gọi to chào một người bạn già trên đường, tập tễnh di chuyển bằng khung sắt dành cho người tàn tật.

“Thật tệ”, Sean hét với lại sau lưng.

“Thế bố nghĩ sao về căn hộ nhỉ?”, tôi đề cập đến đề tài này lần thứ ba trong vòng chỉ vài phút vừa rồi. “Bố không thể cứ lẩn tránh hoài như vậy”.

“Bố đâu có lẩn tránh gì đâu, con gái. Bà thế nào, Patsy? Mày thế nào, Suki?”. Ông ngừng lại và cúi người xuống, vỗ vỗ vào con chó. “Ôi đúng là con vật bé nhỏ đáng yêu”, ông nói, và chúng tôi lại tiếp tục.

“Bố ghét con vật bé nhỏ còi cọc đó. Sủa inh ỏi suốt đêm khi bà ấy đi vắng”, ông lẩm bẩm, đẩy cái mũ lưỡi trai lên cho nó khỏi che tầm mắt khi một cơn gió mạnh thổi thốc qua.

Tôi bật cười thành tiếng. “Thôi nào, bố nói con nghe là bố có thích căn hộ đó không?”.

“Bố không chắc. Nó có vẻ rất nhỏ và có một người đàn ông rất buồn cười đi vào khu chung cư ngay cạnh đó. Bố không nghĩ là bố thích vẻ ngoài của ông ta”.

“Ông ấy có vẻ rất thân thiện với con”.

“À, ông ta chỉ như thế với con thôi, và hết”. Bố đảo mắt thành vòng tròn và lắc đầu. “Người nào cũng sẽ như thế với con mà, bố nói thế đấy”.

“Bố!”, tôi bật cười.

“Chào Graham. Một ngày tệ quá nhỉ?”. Bố nói với một người hàng xóm đi ngang qua.

“Ngày tệ quá, Henry”. Ông già Graham đáp lại, đút tay trong túi áo.

“Nói chung, bố không nghĩ là con nên lấy căn hộ đó, Gracie. Tiếp tục ở đây thêm ít lâu nữa cho đến khi tìm được căn nào đó thích hợp hơn. Không có gì vội mà phải lấy ngay cái đầu tiên con nhìn thấy cả”.

“Bố, chúng ta đã xem đến mười căn hộ khác nhau và bố chẳng thích căn nào trong số đó hết”.

“Thế nó dành cho bố sống ở đó hay là dành cho con?”. Bố hỏi. Lên xuống, lên xuống.

“Cho con ạ”.

“Ừm, thế con quan tâm đến nhận xét của bố làm gì?”.

“Con coi trọng ý kiến của bố”.

“Con làm điều con … Ồ, xin chào, Kathleen!”.

“Bố không thể giữ con trong nhà hoài được, bố biết vậy mà”.

“Con luôn như thế, con gái. Không gì có thể làm lay chuyển con”.

“Con có thể đi đến Câu lạc bộ thứ Hai tối nay không?”.

“Hả?”.

“Con chơi nốt ván cờ tướng con đã bắt đầu với Larry”.

“Lany ấy à … Ván cờ ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc”. Bố đảo mắt nhìn quanh.

“Bố!”.

“Gì? Con cần phải có một cuộc sống hòa nhập với cộng đồng hơn là cứ dính mãi quanh những người như Larry hay bố”.

“Con thích quanh quẩn quanh bố”.

Bố cười một mình, rất vừa lòng với những gì nghe thấy.

Chúng tôi quay vào căn nhà của bố và lắc lư đi vô lối đi nhỏ trong vườn dẫn đến cửa trước.

Một khung cảnh bày ra ngay trước bệ cửa ra vào làm bước chân tôi sựng lại ngay lập tức. Hộp hộp bánh nướng xốp nhỏ, được gói trong lớp giấy gói trong suốt cột một chiếc nơ hồng ở bên trên. Tôi nhìn bố, lúc này ông đang bước qua chúng để mở khóa cửa như thể chẳng nhìn thấy gì. Sự chuyển động của bố khiến tôi phải tự hỏi về thị lực của mình. Phải chăng tôi đã tưởng tượng ra chúng?

“Bố! Bố làm gì thế?”. Bị sốc, tôi nhìn quanh quất phía sau mình nhưng không có ai ở đó cả.

Bố nháy mắt với tôi, trông có vẻ buồn buồn trong một khoảnh khắc. Sau đó thì khoe một nụ cười tươi hết cỡ trước khi đóng cánh cửa lại trước mặt tôi. Tôi chạm vào cái bì thư đính trên lớp giấy gói nhựa trong suốt và bằng những ngón tay run rẩy, tôi mở cánh thiệp ra.

Cám ơn …

“Anh xin lỗi, Joyce”. Một tiếng nói vang lên sau lưng làm tôi suýt đứng tim.

Tôi xoay người ngay lại.

Và anh. Đứng đó, trước cổng vào vườn với một bó hoa rực rỡ trong đôi tay mang găng. Một vẻ biết lỗi nhất hiển hiện trên khuôn mặt. Anh trùm kín người trong khăn choàng và áo khoác mùa đông. Đầu mũi, hai gò má đỏ ửng lên vì lạnh. Đôi mắt xanh của anh lấp lánh trong không gian một ngày xám xịt.

Anh là một ảo ảnh. Anh làm tôi như ngừng thở chỉ bằng một ánh nhìn. Cái cảm giác gần gũi quá sức chịu đựng.

“Justin …”. Tôi chỉ thốt lên được như thế rồi hoàn toàn nghẹn lời.

“Em có nghĩ rằng …”, anh bước lên một bước, “Em có thể tìm thấy một chút gì đó trong tim để tha thứ cho một gã ngốc nghếch như anh?”. Anh đứng ở cuối vườn, cạnh cánh cổng.

Tôi không chắc mình đã nói cái gì. Một tháng rồi mà. Tại sao lại là bây giờ?

“Trên điện thoại, em đã chạm vào một nỗi đau …”, anh nói, tằng hắng giọng.

“Không ai biết về bố anh. Hoặc từng biết về điều đó. Anh cũng không biết làm cách nào em biết”.

“Em đã nói với anh bằng cách nào rồi mà”.

“Anh không hiểu được”.

“Em cũng không”.

“Nhưng sau đó, anh cũng không hiểu hầu hết những chuyện bình thường xảy ra mỗi ngày. Anh không hiểu cái điều tốt đẹp mà con gái anh nhìn thấy ở cậu bạn trai của nó. Anh không hiểu được sao em trai anh cứ thích khoai tây chiên dù nó bị hạn chế ăn. Anh không hiểu làm thế nào Doris có thể mở hộp sữa giấy với những cái móng tay dài như thế. Anh không hiểu tại sao anh đã không đập cửa nhà em một tháng trước và nói cho em biết rằng anh cảm thấy thế nào …

Anh không hiểu rất nhiều chuyện đơn giản, anh không hiểu tại sao điều này lại trở nên khác biệt như thế”.

Tôi ngắm gương mặt anh. Mái tóc xoăn, phủ bên trên là chiếc mũ len. Một nụ cười thoáng chút căng thẳng âu lo. Anh cũng nhìn tôi chăm chú. Tự dưng tôi run rẩy, nhưng không phải từ cái lạnh bên ngoài. Tôi không cảm thấy cái lạnh đó lúc này. Cả thế giới như đang nóng lên trong cả con người tôi. Thật dễ chịu.

Trong lòng tôi thoáng một câu cảm ơn thì thầm.

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán anh khi anh nhìn tôi.

“Gì thế?”.

“Không. Em chỉ khiến anh nhớ đến một người. Không quan trọng …”. Anh tằng hắng giọng, mỉm cười, cố thoát khỏi ý nghĩ anh vừa rơi vào.

“Eloise Parker hả?”, tôi đoán, và nụ cười tươi tắn của anh tắt ngấm.

“Làm cách nào em biết điều đó?”.

“Cô ấy là người hàng xóm của anh, người anh đã phải lòng trong nhiều năm.

Khi anh lên năm tuổi, anh quyết định làm gì đó và thế là anh hái một ít hoa trong vườn nhà mình, mang sang nhà cô ấy. Cô ấy mở cửa trước khi anh tới được lối đi trong vườn. Cô ấy bước ra ngoài, với một chiếc áo khoác màu xanh, một chiếc khăn choàng màu đen”. Tôi vừa nói vừa kéo chiếc áo khoác màu xanh của tôi quấn chặt lấy mình hơn.

“Sau đó thì sao?”, anh hỏi, đầy vẻ bị sốc.

“Không sao cả”, tôi nhún vai, “Anh đánh rơi những đóa hoa trên nền đất và …

chạy như bay ra khỏi đó”.

Anh lắc đầu nhè nhẹ và mỉm cười. “Làm cách nào trên trái đất này …?”.

Tôi nhún vai.

“Còn điều gì khác em biết về Eloise Parker?”, anh nheo mắt.

Tôi mỉm cười, nhìn đi chỗ khác. “Cô ấy cũng là người mà anh … ừm … lần đầu tiên anh thử chuyện đó, khi anh mười sáu tuổi, trong phòng cô ấy lúc ba mẹ cô ấy đi vắng, chính xác hơn là đi du lịch biển”.

Anh đảo mắt nhìn quanh, và nhìn thấp hơn … xuống những đóa hoa trên mặt đất. “Này, em thấy đấy … Như vậy thật không công bằng. Em đâu có được cho phép biết hết những chuyện kiểu như thế về anh”.

Tôi bật cười.

“Em được đặt tên thánh là Joyce Bridget Conway nhưng em nói với tất cả mọi người chữ đệm trong tên của em là Angeline”, anh trả đũa.

Miệng tôi há hốc.

“Em có một con chó tên là Bunny hồi em còn là một cô bé tí tẹo”, anh nhướn một bên chân mày, đầy khoái chí.

Tôi nheo mắt.

“Em đã dám lén uống rượu khi em …”, anh nhắm mắt ra chiều suy nghĩ rất dữ dội, “Mười lăm tuổi, với những người bạn tên là Kate và Frankie”.

Anh bước lên một bước gần tôi hơn. Tôi cảm nhận được mùi hương từ anh …

Mùi của anh … Tôi đã từng mơ được gần như thế, gần hơn, gần hơn nữa …

“Nụ hôn kiểu Pháp đầu tiên của em với Jason Hardy là khi em mười tuổi. À, mọi người hay gọi Jason bằng cái nick là Jason tình tứ”.

Tôi bật cười.

“Em không phải là người duy nhất được tạo hóa cho phép biết những điều như thế”. Anh bước một bước nữa đến gần hơn, sát tôi đến mức không còn chỗ nào để sát. Đôi giày của anh, chiếc áo khoác bằng vải dày, từng phần nhỏ của anh đều chạm vào tôi. Tim tôi đập thình thịch, nhảy nhót như được gắn lò xo.

Tôi hi vọng Justin không thể nghe được tiếng đập thình thịch ấy để mà khoái chí.

“Ai nói với anh tất cả những điều ấy?”, những lời tôi thốt ra như chạm đến gương mặt anh trong một hơi thở mờ sương vì lạnh.

“Anh đến được đây, phải nói là cả một công trình vĩ đại”, anh cười, “Vĩ đại.

Những người bạn của em đã bắt anh trải qua quá trời những bài kiểm tra khác nhau nhằm chứng minh rằng anh đã cực kỳ hối tiếc, đã xứng đáng để được đến đây”.

Tôi cười, bị sốc vì Frankie và Kate cuối cùng cũng đồng ý cho một việc như thế, không màng cả đến việc giữ mọi thứ trong vòng bí mật như thỏa thuận.

Im lặng. Chúng tôi rất gần nhau, nếu tôi ngước lên nhìn anh, mũi của tôi sẽ chạm cằm anh. Thế nên tôi giữ cho mình nhìn xuống.

“Em vẫn còn sợ ngủ trong bóng tối …”, anh thì thầm, nâng cằm tôi lên để tôi chỉ có thể nhìn anh chứ không thể nhìn bất kỳ đâu khác. “Trừ khi có ai đó bên cạnh em”, anh thêm vào với một nụ cười thật nhẹ.

“Anh đã từng qua mặt thầy cô trong bài luận đầu tiên ở trường cao đẳng”, tôi thì thầm.

“Em đã từng rất ghét nghệ thuật”. Anh hôn lên trán tôi.

“Anh nói dối khi anh nói rằng anh là một người hâm mộ tác phẩm Mona Lisa”, tôi nhắm mắt lại.

“Em đã có một người bạn vô hình tên là Horatio cho đến khi em năm tuổi”.

Anh hôn lên mũi tôi và tôi định trả đũa bằng một câu gì đó, nhưng đôi môi anh đã chạm vào môi tôi thật nhẹ nhàng, thật ngọt ngào. Những từ ngữ đầu hàng, nhạt nhòa và bay biến đi trước khi chúng kịp phát ra, rồi cứ thế quay trở lại với trí nhớ của tôi, nơi khởi nguồn của chúng.

Tôi mơ hồ nhận thức được rằng cô Fran vừa ra khỏi nhà cô ấy, định nói gì đó với tôi bằng tiếng “bíp bíp” của xe hơi, nhưng mọi thứ cứ mờ mờ trong một khoảng không, như là tôi đánh mất khoảnh khắc thời gian với Justin, như là tôi đang tạo nên một ký ức mới cho anh, cho tôi.

“Tha thứ cho anh nhé?”. Anh nói.

“Em chẳng có chọn lựa nào khác cả. Nó trong máu của em …”. Tôi mỉm cười, và anh bật cười thành tiếng. Tôi nhìn xuống những đóa hoa trong tay anh, những đóa hoa đã bị “ép chặt” giữa chúng tôi ban nãy. “Anh sẽ lại đánh rơi hết những đóa hoa này xuống đất và chạy biến đi hả?”.

“Thật ra thì … chúng không phải dành cho em”. Hai má anh đỏ bừng lên như chưa từng bao giờ đỏ đến thế.

“Chúng được dành cho một người trong trung tâm truyền máu, người mà anh thật sự cần xin lỗi. Anh đã hi vọng rằng em sẽ đi cùng với anh, giúp anh giải thích những lý do từ cách xử sự điên rồ của mình, và biết đâu cô ấy sẽ có thể giải thích thêm một vài điều cho chúng ta …”.

Tôi quay lưng nhìn lại ngôi nhà và thấy bố đang bí mật “theo dõi” chúng tôi từ sau bức rèm cửa. Tôi nhìn ông như hỏi thăm ý kiến. Ông ra dấu tán thành, và mắt tôi bỗng chốc rưng rưng.

“Bố cũng dự phần vào ‘công trình’ này của anh à?”.

“Ông gọi anh là anh chàng ngốc nghếch vô giá trị không biết gì cả …”.

Anh chành miệng làm mặt hề và tôi bật cười.

Tôi gửi đến bố một chiếc hôn gió rồi bắt đầu chậm rãi bước đi. Tôi cảm thấy bố đang nhìn tôi, và cảm thấy cả đôi mắt của mẹ cũng đang dõi theo, khi tôi bước xuống lối đi trong vườn, băng ngang đám cỏ, theo con đường mình ao ước từ khi mình còn là một cô bé, rồi đi lên lối vỉa hè dẫn ra xa khỏi ngôi nhà nơi tôi đã trải qua cả thời thơ ấu.

Mặc dù, lúc này, tôi không chỉ có một mình tôi nữa.

Bình luận