Bây giờ, tuy mới chỉ là một cuộc ái ân vụng trộm, nhưng sử kiện không khác gì với câu vè người đời vẫn nói : “Tiếc thay cây quế giữa rùng, để cho thằng Mán thằng Mường nó… chơi”. Thằng Mường đó là anh thợ sứa xe đẹp trai tên Thuận. Thằng Mán đó cũng chính là một gã đàn ông có đủ mãnh lực đánh thức những cảm giác tình dục trên thân thể của một nàng công chúa.
Quả thật, đối với Thuận, Christine quả là một nàng công chúa, từ nhan sắc, học thức cho đến thân thể toàn vẹn kiều diễm của nàng, đối với Thuận, Christine chính là một nàng công chúa, một công chúa cao sang, một nguồn sống vô biên quí báu, cho nên, từng giọt dâm khi, một giọt nước miếng ứa ra, một hơi hám rịn ra từ bất cứ nơi nào trên thân thể của Christine, Thuận cũng đều cảm thấy vô cùng trân trọng, chàng cũng đều cảm thấy vô cùng quí giá, chàng không thể bỏ qua. Từ nhiều phút trước, chỉ ngay sau khi nhẹ đút con cặc của mình vào lỗ lồn của Christine, Thuận đã bị những cơn xúc động trào lên khiến cho nhiều lần chàng muốn xuất ngay dòng tinh khí. Nhưng Thuận trấn tỉnh lại được ngay. Chàng biết rằng tình cảm và sức gắn bó giữa Christine với chàng chỉ có thể xảy ra khi Thuận đã thực sự cho Christien được thỏa mãn, được khoái cảm và khoái cảm kéo dài.
Đó là những kinh nghiệm bằng vàng để cho Thuận không thể coi thường, không thể thờ ơ, nếu chàng muốn giữ được mối quan hệ lâu dài với Christine. Nếu không, chỉ sau lần “lầm lỡ” này, Christine sẽ trốn tránh, sẽ lại tìm cách xa chàng vĩnh viễn vì những ấn tượng ái ân tai hại ngày trước. Cho nên Thuận cố tình nhất định không để cho mình tự xuất tinh, mặc dầu, Thuận biết, Christine đã qua nhiều cơn khoái cảm, nàng đã ứa khí ra nhiều lần qua những cái rùng mình đáng sợ mà chưa bao giờ Christine cảm thấy mình như thế.
Tiếng nhạc từ cái dàn máy stereo đắt tiền của Christine vẫn đều đặn phát ra những dòng nhạc thật là thích hợp cho một cuộc làm tình cần những ve vuốt cho tình cảm nổi trôi. Không ngờ, chính cái máy nhạc đắt tiền mà Christine chỉ vì bản chất rất vô tư muốn khoe nó với Thuận, để rồi nó chính là nguyên cớ và là động lực hữu hiệu giúp cho Thuận lột được cái váy đơn giản trên người của Christine ra để mà đụ nàng một cách vô tội vạ.
Đâu có phải là một việc làm đơn giản và dễ dàng, nếu bất cứ người đàn ông tai to mặt lớn, nhiều uy quyền và tiền bạc ao ước muốn đụ được Christine lại có được cơ hội trời cho, ngàn năm một thuở như trời đã ban cho Thuận trong ngày hôm nay.
Chàng trân quí tâm tư tình cảm của Christine bao nhiêu thì Thuận lại càng biết trân trọng tấm thân thể ngọc ngà của nàng gấp bội. Đối với nhãn quan của, Thuận, Christine không phải chỉ là loại đàn bà để thỏa mãn tình dục. Từ con người và thân xác đẹp đẽ kiều mị và cao sang của nàng, từ trí tuệ, tâm tư và tình cảm của một con người có học thức và thuần khiết Christine là một kho tàng vô giá mà Thuận biết rằng, có lẽ, trong suốt cuộc đời tầm thường của một anh thợ sửa xe, dù chàng có điển trai, có khôn ngoan khéo léo đến mấy, cũng khó mà được một người con gái tầm cỡ như Christine ban cho một cơ may như ngày hôm nay, không hề dám toan tính dự liệu gì, nhưng Thuận đã được đích thân khám phá ra cái vườn địa đàng vô giá, đích thân chàng đã được đụ một người con gái học thức cao sang. Cho nên Thuận trân quí tất cả tinh thần lẫn thể xác của Christine là do nguyên cớ đó ?
Chàng muốn tận hưởng những phút giây thần diệu này, chàng không muốn bỏ phí đi tất cả những gì thoát ra từ thân thể nõn nà tuyệt mỹ của Christine, kể cả những giọt dâm thủy ứa ra nhễ nhại từ bên trong cửa lồn của nàng, cho nên Thuận lại từ từ rút nhẹ con cặc ra, chàng cúi mặt xuống úp sát vào lồn của Christine, the đầu lưỡi ra để liếm láp thật sạch sẽ chung quanh khu vực âm hộ của Christine rồi luồn lách sâu vào tận bên trong cái lỗ lồn tuyệt mỹ mà người ta chỉ cần nhìn ngắm nó thôi, cũng đã đủ ứa nước miếng thèm muốn rồi.
Toàn thân Christine rung lên vì sướng mỗi khi cái đầu lưỡi mềm mại và điệu nghệ của Thuận rà siết khắp nơi, lấn chiếm đến cả cái lỗ đít tròn gọn của nàng trông như một búp hoa mới nở. Thật không thể tìrl thấy được bất kỳ một khuyết điểm, một tì vết nhỏ nào trên toàn thể tấm thân mịn trắng đến nhễ nhại của Christine, Thuận tự biết chàng có được diễm phúc hơn người mỗi khi chàng ao ước muốn làm tình với một người con gái.
Với Tâm ngày trước cũng đâu khác gì, theo lẽ thường, Tâm chỉ muốn gọi nói chuyện điện thoại với chàng, nhưng trong lòng của Thuận thì đã cảm đậm cái dung nhan sắc sảo của người con gái mới tình cờ quen trong siêu thị, cho nên Thuận đánh liều phóng xe đến nơi nàng cư trú để rồi bất chợt Tâm vừa tắm xong, thân thể thơm tho như có sức mời gọi. Thế là Thuận chiếm được trọn vẹn cuộc đời và nhan sắc thân thể ri(‘ tròn của người con gái. Người thứ hai là Thủy người vợ đẹp đẽ, cũng rất sang cả của Hoàng, mà Thuận vẫn thầm mơ thầm ước.
Qua sự dàn xếp khéo léo của Tâm, Thuận cũng đã được thám hiểm tỏ tường và đụ nàng liên tức từ đó đến nay. Cho đến khi Tâm bị bịnh nằm yên một chỗ, cứ theo sự thường thì cách nào Thuận còn có lồn để chơi. Nhưng rồi Christine lại bất ngờ xuất hiện trong đời chàng để rồi, không biết nhờ phúc ấm tổ tiên bao đời, hôm nay Thuận lại được Christine tận tình dâng hiến, lại dâng hiến một thân xác và một tấm tình tha thiết qua một thân thể trinh nguyên. Hỏi vậy đã có bao nhiêu người đàn ông có được những diễm phúc như chàng? Đã có bao nhiêu đàn ông cao sang quyền quí, giàu tiền nhiều bạc và có thể còn đẹp trai hơn cả Thuận, cũng đào đâu ra những kiều nữ như Thủy, như Tâm, như Chistine hiện giờ.
Thuận khoái chí quá, nhưng vẫn quyết bằng đủ mọi cách giữ cho mình đừng xuất tinh sớm. Đúng ra với khoảng thời gian kéo dài từ nãy tới giờ với Christine, nếu Thuận đụ Tâm hay Thủy, thì cả hai kiều nữ đó cũng đã hưởng thụ đủ rồi, thân thể của những người này cũng đã rời rã ra từng mảnh. Nhưng đối với Christine, dù mới đụ thực sự lần đầu, nàng chưa có được cái trình độ đụ dai, nhưng vì là người ở thế thụ động, trong khi sinh lực còn quá dồi dào, cho nên, dẫu dâm khí đã xuất ra nhiều bận, dẫu Christine đã cực kỳ khoái cảm đến nhiều lần, Thuận vẫn cố tình kèo dài, vẫn cố tình đụ nàng từ từ chậm chậm, để cho nàng được thêm sung sướng.
Cho nên, đừng có ai cả quyết nói rằng sức chịu đựng và cường độ khoái lạc của người đàn bà thua kém bọn mày râu, tuy rằng họ là phái yếu, nhưng trong một cuộc làm tình, cái trường độ hưởng thụ của người đàn ông sẽ bị gậy gập chỉ sau một lần xuất tinh khí. Trái lại, người phụ nữ xuất tinh cho đến bao lâu sinh lực và sức tiếp nhận họ còn đủ thì, người đàn ông càng muốn éo dài, càng muốn chơi lâu thì người đàn bà lại càng được thêm mãn nguyện. Họ hưởng lạc bao nhiêu cũng vẫn bằng lòng.
Đối với Christine, tuy khả năng làm tình của nàng còn non kém vì chưa bị đụ nhiều lần, nhưng sức khỏe của nàng thì vẫn còn sung mãn vì được tích lũy sau suốt nhiều năm tháng dài. Thêm nữa, Thuận nghĩ đến ngày mai, chàng liên tưởng đến thời gian sau ngày hoặc ngay sau khi cơn đụ này chấm dứt, chỉ sợ nàng thức tỉnh rồi suy nghĩ, tính toán vẫn vơ, hoặc bị ấn tượng xấu xa của lần bị hiếp lúc trước chi phối và lung lạc, khiến cho nàng lại thêm một lần chạy trốn, lại một lần nữa ghê tởm bọn đàn ông mà xa cách Thuận thì thật là… phí của trời.
Cho nên, Thuận mưu tính, chỉ còn cách mê hoặc và níu kéo Christine bằng một phương pháp cho nàng nếm đủ mùi vị thần diệu của nhục dục mà thôi Khi đã biết thế nào là mùi đời thì cam đoan, Christine có là một sư nữ chân tư, nàng có là sắt đá, vẫn có lúc phải khao khát, vẫn co khi thèm muốn được đụ như thường, vì đó chính là bản chất của xác nhu cầu của đời sống sinh Thuận tiếp tục đưa tay nấn bóp cặp vú của nàng. Đôi bầu vú Christine căng tròn sức sống, trắng như bông bưởi và trông đầy hứa hẹn cho sự sững của tương lai. Thuận vừa đụ vừa lấy tay mân mê thoa bóp cái đầu vú son hồng mềm mại của nàng, thuận chiều, chàng cúi xuống hết hôn lên trên chung quanh triền ngực trần của người con gái đến ngậm lấy cái bầu vú mà mút như mút một ngón tay trong khi hơi thở của Christine càng lúc càng cấp bách, có lúc bị đứt quãng vì những cú nắc rất tinh vi mầu nhiệm của Thuận. Chưa lần nào Thuận chơi đàn bà lâu đến như thế cho dù đã bao nhiêu lần con cặc của chàng bị dồn ứ cấp bách, tinh khí muốn bắn vọt ra bên trong lỗ lồn của cô dược sĩ, nhưng Thuận vì đã có dụng ý, nên chàng lại tìm cách trì hoãn cho khí đừng bắn ra. Chàng âu yếm xoa nắn khắp người của Chritine trong khi con cặc của chàng vẫn cố giữ cho cắm thật sâu vào bên trong âm đạo.
Christine thực sự đã khoái cảm nhiều lần, nhưng nàng vẫn không biết tỏ thái độ gì khác ngoài trạng thái thụ động, nằm ngoẹo đầu sang một bên rên rỉ để mà chịu đựng cho con cặc của Thuận tung hoành ngang dọc bên trong âm hộ. Cứ một chập, như phục hồi lại sức lực, nàng lại rướn người lên để tiếp nhận thêm những cơn khoái cảm khác ập đến khiến nàng nhiều phen muốn toát mồ hôi, mặc dù trong căn phòng tĩnh lặng với tiếng nhạc dập dìu với không khí rất thoáng mát, hai người vẫn cảm thấy hâm hấp nóng như đang nầm bên một cái lò nóng.
Đụ mãi một kiểu Thuận cũng thấy mỏi, vả lại chàng muốn từ từ dạy cho Christine những kiểu chơi mới lạ, chàng vội quì lên, khoác lấy hai chân của người con gái trên vai vươn người vế phía trước đối diện với nàng như muốn bẻ cong thân thể của Christine lại làm cho bờ mông thon nhỏ của nàng bị hất ngược lên để lòi ra cái mặt lồn ướt nhẹp với dúm lông đen mượt như tơ bị ướt dầm dề. Thuận hơi khom người xuống gần sát với mặt của nàng rồi hất mạnh háng vào lồn của Christine cho con cặc của chàng đâm sâu xuống giống như người ta dùng cái chầy dộng xuống nền đất.
Lối chơi táo tợn này làm cho Christine bị tối tăm mày mặt. Nàng nghiến chặt răng lại mà đón lấy những cú dập kinh hồn và từ cái đầu dương vật cho đến toàn thân của Thuận tạo thành một sức ép cuồng bạo đè lên phần hạ bộ của Christine, nàng rống lên một tiếng như bị tra tấn bất ngờ trong khi Thuận cũng cảm nhận được những cú co thắt mạnh mẽ đang siết chặt lấy cái khấc nơi đầu dương vật của chàng và kết quả là đến phiên Thuận phải hộc lên một tiếng tức tưởi trong cổ họng rồi tinh khí của chàng bắn ra cực mạnh và nóng hổi bên trong âm đạo của Christine.
Sự thống khoái cực điểm làm cho huyết quản trong thân thể của Thuận như bị sôi nóng lên, cùng một lúc với động tác xuất tinh, Thuận đục mạnh tới tấp thêm hàng mấy chục lần cho tình khí trong người chàng phải bấn ra cho hết cho người con gái chàng hết mực dấu yêu kể từ khi Thuận đã đụ được nàng. Cái lồn của Christine tuy nằm ở thế ngửa, nhưng có lẽ vì dâm thủy quá nhiều của nàng hòa trộn với tinh khí của Thuận ứa ra, tràn đầy nhễ nhại dọc theo hai bên mép lồn, chảy ngược xuống lỗ đít thành một vệt dài màu trắng ngà, Thuận xòe bàn tay vét lấy và thoa hết chất nước nhờn đó trên khắp đám lông lồn đen rậm của Christine.
Cuộc ái ân kéo dài hàng giờ làm cho cả hai sướng khoái đến tã người ra, Thuận nằm sấp trên người Christine thở dốc, bàn tay vẫn chưa chịu rời khỏi vùng âm hộ hâm hấp nóng của nàng…
*
* *
Từ mấy ngày qua, đột nhiên Thủy không nghe Thuận gọi điện thoại cho nàng như thói quen thường lệ hai gia đình bạn trẻ này vẫn thường réo gọi nhau ơi ới ngoại trừ những mật hiệu riêng tư mà trong lúc trao đổi câu chuyện, chỉ có Thuận với Thủy hiểu được họ đang muốn nhắn riêng nhau điều gì.
Thực ra, mấy hôm rày thời tiết bỗng nhiên thay đổi làm cho Hoàng bị cảm cúm sơ sơ, chàng không thấy có nhiều hứng thú để hàng đêm cùng Thủy làm tình. Vì vậy, cả hai người đều bất đắc dĩ “ngưng bắn”, làm cho Thủy cũng cảm thấy rất thèm. Tuy nhiên, nàng biết rằng bên cạnh nàng bây giờ, ngoài Hoàng là người chồng chính thức, Thủy còn có thêm Thuận là người bạn đồng hành trong những lúc nàng bất chợt nổi cơn dâm. Và Thủy cũng biết được rằng, đó cũng là một điều hợp lý để cho Thuận khỏi phải cảnh “nầm không” trong lúc Tâm bị bịnh nằm yên một chỗ. Đã hai lần Thủy ra phòng ngoài nhắc điện thoại gọi sang nhà Thuận, nhưng chỉ có tiếng của Tâm ở đầu giây. Thủy ngần ngại cúp ngang. Nhưng sau nhiều lần nàng phải lên tiếng giả vờ thăm hỏi về bệnh tình của Tâm:
– Tâm nằm một chỗ rồi Thuận có lo nấu nướng gì không ?
Tâm vô tình không biết được hậu ý của Thủy. Nàng thật thà trả lời :
– Tụi này ăn uống cũng bình thường vậy thôi. Ban ngày Thuận bận việc ở ngoài shop, đến chiều trước khi về nhà, Thuận ghé tiệm lấy thức ăn nấu săn chứ đâu có thời gian đi chợ nấu lấy ở nhà. Mấy lần Thủy gọi thăm, Tâm đều nói lại cho Thuận biết hết đó chứ. Nhưng có lẽ làm việc cả ngày mệt, nên Thuận chỉ ừ hữ rồi đi ngủ rất sớm. Tội nghiệp Thuận, từ hôm Tâm đau, anh ấy kém vui hẳn đi. Quả là “tội nghiệp” Thuận thật! Nhưng thay vì mệt vì phải làm việc, chàng lại bị mệt vì một cái lồn khác mới mẻ và đẹp đẽ hơn, cho nên cả hai người đàn bà đều vô tình không hề hay biết…
Từ ngày Thuận có mối dây quan hệ xác thịt mật thiết với cô dược sĩ xinh đẹp và quí phái Christine, chàng trở nên kín đáo khác thường. Thuận tự tạo cho Tâm cái cảm giác, chàng là một người rất chân chỉ, từ khi Tâm bị bịnh phải nằm tịnh dưỡng, hàng ngày Thuận đi về rất đúng giờ. ít thấy khi nào chàng vắng nhà ban đêm ngoại trừ một vài lần Thuận gọi về từ xưởng sửa xe nói cho Tâm biết rằng, chiều nay chàng sẽ đi thư viện truy tìm một cuốn sách kỹ thuật, có thể sẽ về trề hơn thường lệ. Và Tâm hoàn toàn không chút nghi ngờ. Đó là những lần Thuận và Christine không thể hò hẹn nhau tại nhà nàng vào buổi tối vì có mặt của cha mẹ nàng. Họ hẹn nhau ở những chỗ khác, ăn uống qua loa rồi tìm một cái motel nào đó, đưa nhau vào lâm trận liên miên.
Quả đúng như kinh nghiệm đã nhắc nhở cho Thuận biết, từ ngày Christine ăn trúng bả dục tình của Thuận rồi, nàng mê Thuận như điếu đổ và rồi nàng lao đầu vào những cuộc làm tình điên mê bất cứ lúc nào Thuận ngỏ ý.
Khác hẳn với dáng vẻ đạo mạo trí thức của Christine bên ngoài. Bây giờ Thuận là “con ong đã tỏ đường đi lối về…”, còn Christine là người “biết mùi chùi không đi…”
Cả hai đều có lý do để hẹn hò và cho nhau những giây phút ái ân nồng cháy. Họ quên hết những bối cảnh chung quanh, sống hết cho nhau bằng những cơn thống khoái miệt mài.
Thảng hoặc đôi khi cả hai rủ nhau cùng diễn lại vở tuồng cũ y như lần đầu tiên tại ngay căn phòng ngủ ở nhà riêng của Christine, nếu không thì tại những nơi chốn xa lạ như trên đã nói Thuận lấy làm mãn nguyện trong lòng. Chàng tự xem như mình đã làm xong bổn phận với người con gái tên Tâm mà lâu nay hai người đã sống chung trong cảnh “già nhân ngãi non vợ chồng”. Bây giờ thì Thuận đang có đồ chơi mới, đẹp hơn, mới hơn, lịch sự hơn Tâm với Thủy nhiều phần… Chàng tự cho mình cái quyền được xao lãng.