Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Canh Bạc Tình Yêu

Chương 39

Tác giả: Kim Bính

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Thời gian đã khuya, ánh sao sáng lóng lánh.

Tài xế lái xe rất chậm rãi, vững vàng, thấy đèn đỏ thì thắng lại. Dư Y không có một chút cảm giác nào, cô rất muốn kêu tài xế lái nhanh hơn, nhưng mà nhìn thấy ông ta hơi lớn tuổi, suy nghĩ một chút thì đành thôi vậy.

Một lát sau, Dư Y vẫn nhịn không được, nói: “Chú à, có thể lái nhanh hơn một chút hay không?”

Hình như tài xế nghe không hiểu tiếng phổ thông, nhìn vào kiếng chiếu hậu, hỏi Dư Y đang nói cái gì. Dư Y chỉ có thể dùng tiếng Quảng lập lại một lần. Lúc này tài xế mới gật gật đầu, ngoài miệng nói được nhưng chân ga dưới chân vẫn không tăng nhanh hơn bao nhiêu, vẫn chậm như cũ.

Xe lái đến cửa đường hầm, trong xe có điện thoại di động “reng reng” kêu hai tiếng, tài xế nhìn không thèm nhìn sang, không có một chút phản ứng nào. Dư Y lo là lớn tuổi lãng tai, nhắc nhớ ông ta: “Chú à, di động của chú kêu kìa.”

Tài xế vội nói cảm ơn, chỉ chốc lát sau xe đã lái vào đường hầm dưới biển, xe cộ thưa thớt, một đường thông suốt. Rốt cuộc tài xế lái xe với tốc độ nhanh hơn.

Dư Y chỉ muốn qua cửa khẩu nhanh lên một chút, trở về tắm rửa đi ngủ. Đang ngủ gục, đột nhiên xe dừng lại bất thình lình khiến người cô bị lao về phía trước. Cô nhanh chóng vịn lấy ghế xe, còn chưa có lấy lại tinh thần thì nghe thấy bên ngoài xe có người không ngừng đập kiếng, dùng tiếng Quảng hùng hùng hổ hổ nói. Tốc độ nói rất nhanh, Dư Y căn bản chưa kịp nhận ra đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tài xế đem xe đỗ ở ven đường, chỉ vào đuôi xe tranh luận phải trái với bọn họ rồi lấy di động ra gọi điện thoại. Mới đầu còn khá tốt, không bao lâu thì thấy đối phương bỗng nhiên bắt đầu động thủ. Dư Y nhíu mày lại, nhưng không bước xuống xe mà nhanh chóng lấy di động ra chuẩn bị bấm 999. Người đàn ông đứng ở bên cạnh xe nhanh mắt phát hiện, cố sức vỗ vào cửa kính xe một cái, túm cửa xe mở mạnh ra, nhanh tay giựt lấy di động của Dư Y, lôi cô ra khỏi xe, hét với đồng bọn: “Có người đẹp!” Nói xong thì dùng sức ôm Dư Y, bất chấp cô giãy giụa, bóp hai má của cô, nâng mặt cô lên.

Hai gò má của Dư y đau đớn, lại bị đối phương kềm chặt, không ngọ nguậy được chút nào. Mấy người bọn chúng đang cười vang đùa giỡn ở đó, lời nói lỗ mãng trắng trợn. Dư Y cố gắng hơn nửa ngày, rốt cuộc tìm được đúng góc độ, nâng đầu gối lên hướng vào điểm yếu của đối phương. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể dùng ít sức lực nhưng vẫn có thể khiến cho bộ phận yếu ớt nhất của đối phương bị đau đớn. Một tiếng thét vang lên ở ven đường, hai má Dư Y được tự do, lập tức la lớn “Cứu mạng”. Bỗng nhiên có một giọng nói át cả cô, tài xế vẫy tay hét to lên: “Cậu chủ, cậu chủ, là tôi!”

Thời gian rất khuya, trên đường cũng không có nhiều xe cộ, bốn năm người vây quanh chỗ này nên gây sự chú ý. Nhưng người lái xe đi ngang qua cũng không có để ý lắm, nhờ tài xế la lên, rốt cuộc có một chiếc xe chạy đến từ phía đối diện quẹo lại đây, phút chốc đã đứng ở trước mặt bọn họ, người bước xuống xe chính là Nguỵ Khải Nguyên!

Nguỵ Khải Nguyên nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dư Y, liếc qua dấu tay trên hai má của cô, rồi nhìn thoáng qua cánh tay của cô đang bị đối phương gắng sức túm giữ, nói: “Ra giá đi, lấy tiền xong thì cút!”

Đối phương phun nước miếng, hung dữ nhìn chằm chằm vào ông ta, vung tay múa chân sẵn sàng đánh nhau!

Bên kia, Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Tinh Lâm nhanh chóng chạy tới tổng bộ của tập đoàn Vĩnh Tân.

Trước đó, sau khi dùng cơm xong ở biệt thự, ông lão Nguỵ đã kêu bọn họ vào trong phòng làm việc, sau khi nói chuyện công việc hồi lâu, ông ta hỏi Nguỵ Tông Thao có dự định phát triển thêm một bước với Dư Y hay không.

Tuy rằng ông lão Nguỵ luôn miệng nói bản thân mình đã không còn quan niệm coi trọng dòng dõi nữa nhưng khi thấy Dư Y chỉ có bằng trung học, lúc trước còn làm công ở sòng bài thì ông ta cũng không có cách nào thuyết phục chính mình, bởi vậy ông ta chỉ có thể thuyết phục Nguỵ Tông Thao.

Ban đầu Nguỵ Tinh Lâm ủng hộ Nguỵ Tông Thao, khen Dư Y: “Ngay cả An Kiệt cũng nói cô Dư xinh đẹp, dung mạo của cô Dư quả thật là khó tìm, nếu A Tông thích, ba cứ chờ thêm thời gian nữa đi.”

Ông lão Nguỵ nghe xong liền nhíu mày: “Người xưa có nói, dựa vào sắc đẹp chiếm được lòng người, hết sắc thì cũng bị ghẻ lạnh. Cô ta mới có hai mươi mấy tuổi, diện mạo hiếm có, cho đến khi cô ta bốn năm mươi tuổi thì sao? A Tông, giữa vợ chồng còn cần có đề tài chung, cô ta không có học vấn, không đủ lịch lãm, sau này càng không thể giúp đỡ cháu, thật sự không phải là người thích hợp. Ngày mai ông bắt đầu giúp cháu tìm kiếm, cháu dâu của nhà họ Nguỵ không cần có gia thế thật tốt, ít nhất bản thân cô ta phải có học thức và năng lực, cộng thêm nhan sắc, có rất nhiều người phụ nữ có đủ ba điều này!”

Vì thế Nguỵ Tinh Lâm lại bắt đầu hùa theo ông lão Nguỵ, nói em gái của người bạn học của cô ta vừa mới đi du học trở về, xấp xỉ tuổi với Dư Y. Nguỵ Tông Thao chờ cho bọn họ nói xong, mới không mặn không nhạt mà nói: “Theo lý mà nói thì cháu là con cháu, chú hai đã hơn bốn mươi tuổi rồi, có lẽ càng cần hơn.”

Nguỵ Tinh Lâm nghẹn lời, vẻ mặt có chút xấu hổ. Nguỵ Tông Thao còn nói: “Hơn nữa, cho đến nay cháu chưa bao giờ gặp qua ai tốt hơn Dư Y!”

Ông lão Nguỵ suýt chút nữa là nổi giận, đúng lúc này thì có điện thoại của tập đoàn gọi tới. Ông ta không thèm nói chuyện nhà nữa, cúp điện thoại liền kêu Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Tinh Lâm chạy đến tập đoàn.

Nửa đêm, có một nhân viên đứng ở trên sân thượng của tập đoàn, tuyên bố muốn tự sát.

Khi Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Tinh Lâm chạy tới thì ở đó đã có một đám người tụ lại ở dưới lầu, cảnh sát đã chạy tới, khuyên giải được bảy tám phút đồng hồ, thấy đối phương kích động liền vội vàng gọi chuyên gia đàm phán tới.

Người tự sát hét lớn: “Hôm nay tôi chết, chính là bị Nguỵ Tông Thao ép chết!”

Những lời này được hét lên hết sức vang dội, quần chúng tụ tập ở dưới lầu nghe không rõ, nhưng những người ở trên sân thượng lại nghe được rất rõ ràng. Cảnh sát lập tức hỏi Nguỵ Tông Thao là ai.

Vốn sau khi Nguỵ Tông Thao gia nhập ban quản trị, việc làm trước tiên là điều tra nguyên nhân thất bại của những vụ đầu tư lúc trước của tập đoàn Vĩnh Tân, bắt được mấy con sâu mọt của tập đoàn, ra tay với bọn họ trước để dằn mặt. Hành động nhanh chóng, không nể bất cứ tình cảm và thể diện gì. Vài ngày làm như vậy, bè đảng của Nguỵ Khải Nguyên đã hoang mang lo sợ, có người rối loạn trận tuyến, có người lập tức trở giáo, cấp cao của tập đoàn đang đứng quan sát ở ngoài cũng không dám coi thường anh nữa, bắt đầu phối hợp mọi chuyện.

Người tự sát này chính là một trong những tên sâu mọt. Nguỵ Tông Thao làm việc không để đường lui cho người nào, anh đuổi tận giết tuyệt, khiến cho đối phương không còn chỗ đứng trong nghề, rốt cuộc đưa tới cục diện như thế này đêm nay.

Đối phương nói thao thao bất tuyệt, nhất định nói Nguỵ Tông Thao thành tán tận lương tâm, không hề có tính người. Nguỵ Tông Thao đứng ở cửa sân thượng, chân mày nhíu chặt, ánh mắt quét về phía vị trí đối phương đang đứng, nơi đó nhìn như là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hụt chân sẽ ngã xuống, có thể sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.

Anh tiến lên trước vài bước, một người cảnh sát ngăn cản anh lại định hỏi chuyện. Phía sau, bỗng nhiên chú Tuyền chạy tới, vẻ mặt có chút khác thường. Nguỵ Tông Thao nhướng mày, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

Chú Tuyền trả lời: “Nhận được điện thoại, tài xế của biệt thự trên đường đưa cô Dư về bị người của Nguỵ Khải Nguyên phái tới chặn đường.”

Nguỵ Tông Thao nhíu mày: “Tài xế của biệt thự?” Tài xế của biệt thự gọi điện thoại cho anh mà không phải gọi điện thoại cho ông lão Nguỵ?

Nguỵ Tông Thao cười nhạt, trong tay chú Tuyền đang cầm điện thoại còn chưa cắt, đột nhiên truyền đến một tiếng la khàn cả giọng, đầu bên kia đang hét: “Cứu mạng…”

Nguỵ Tông Thao ngẩn ra, vẻ mặt biến đổi trong phút chốc, mạnh tay đoạt lấy di động, đặt vào bên tai. Đầu bên kia liên tục hét mấy tiếng cứu mạng, vừa căng thẳng vừa gấp gáp, xung quanh còn có tiếng đàn ông cười đùa. Anh đang muốn mở miệng, đột nhiên điện thoại bị ngắt, mắt Nguỵ Tông Thao bỗng nhiên trầm xuống.

Người muốn tự sát ở bên kia đã trông thấy mấy người Nguỵ Tông Thao, cảm xúc càng thêm kích động, vừa kêu la vừa ầm ĩ, nổi giận đùng đùng, nhưng trong thoáng chốc khi nhìn thấy ánh mắt đến bất thình lình của Nguỵ Tông Thao, ánh mắt đó rất âm u khủng bố trong đêm tối. Trên sân thượng cao cao gió lạnh từng trận, ông ta bỗng nhiên sợ hãi, cơn ớn lạnh lan rộng toàn thân.

Nguỵ Tông Thao từng bước một đi về phía ông ta, ông ta vô thức lui về phía sau. Nhóm cảnh sát luôn miệng ngăn lại, có người tiến lên ngăn Nguỵ Tông Thao lại, chú Tuyền lập tức ngăn trở bọn họ.

Người tự sát không thể lui được nữa vì, lui nữa sẽ bị hẫng. Ở bên này, cảnh sát đã rối loạn, tranh với Nguỵ Tông Thao ở bên cạnh, muốn đi túm ông ta lại. Nguỵ Tông Thao không thèm nhìn tới cảnh sát, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”

Ngay lúc cảnh sát đang ngây người ra, Nguỵ Tông Thao đã nói với người muốn tự sát: “Nắm chắc thời cơ, nhanh nhảy đi!”

Người tự sát ngẩn ra, run rẩy chỉ vào anh: “Anh… Anh đừng cho là tôi không dám nhảy!”

Nguỵ Tông Thao đã vô cùng mất kiên nhẫn: “Nhảy ngay lập tức!”

Giọng nói của anh đột nhiên vang lên, người tự sát hoảng sợ, dưới chân run lên, bỗng chốc hụt chân, trọng tâm lập tức không ổn định, ông ta sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay tức khắc lao về phía trước. Không kịp nữa, tiếng la xuyên thủng bầu trời đêm, vang vọng tầng nhà tập đoàn Vĩnh Tân.

Nguỵ Tông Thao xoay người bước đi, sắc mặt âm u, bước đi cực nhanh, không ai có thời gian mà để tâm tới anh, phút chốc anh đã tới dưới lầu. Xung quanh lổm ngổm một đám phóng viên, đèn không ngừng loé lên, camera đều hướng lên trên, phóng viên đang còn sợ hãi ở trong lòng, đưa tin nói: “…May là phía dưới có một mái bằng, không biết người đàn ông đó bây giờ ra sao. Tôi sẽ mang đến cho quý vị tin tức kể lại tỉ mỉ hơn sau…”

Nguỵ Tông Thao đã ngồi vào trong xe, âm thanh bàn luận ồn ào đã bị chặn lại ở ngoài xe, anh nói: “Năm phút đồng hồ!”

Chú Tuyền đạp lên chân ga, nhắm về phía trước nhanh như chớp.

Ở ven đường kia, Nguỵ Khải Nguyên lấy một chọi hai, âu phục đã lôi thôi, khoé miệng đã có vết thương.

Dư Y và tài xế bị đối phương kềm chế ở bên cạnh, không cách nào chạy trốn, càng không thể cầu cứu. Dư Y buồn bực kêu lên, bàn tay che ở trên mặt cô càng ngày càng dùng sức, cô cảm thấy đau đớn, đối phương căm hận mắng ở bên tai cô: “Dám đá tao!” Lời nói dơ bẩn không chịu nổi.

Bỗng nhiên di động của một người vang lên, một gã đàn ông trong đám bắt điện thoại. Sau khi nghe một tiếng, lập tức đưa mắt ra hiệu với đồng bọn. Hiện trường hỗn loạn, Dư Y và Nguỵ Khải Nguyên không có chú ý tới, chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên đối phương ngừng đánh nhau, bàn tay che trên mặt Dư Y đột nhiên rút khỏi. Dư Y vừa mới hít thở không khí trong lành, liền cảm thấy được phía sau lưng đau đớn, một lực mạnh mẽ đẩy cô về phía trước. Cô kêu một tiếng, va vào trong ngực, đối phương phản xạ có điều kiện ôm lấy cô, bị cô đụng phải liên tục lui về phía sau. Bốn tên đàn ông cấp tốc quay lại chiếc xe, còn chưa kịp ngồi vào, liền thấy phía sau có một chiếc xe hơi sang trọng đột ngột xuất hiện. Tốc độ xe quá nhanh, dường như ngay cả tiếng gió đều chói tai, vừa dừng lại, có người bước xuống xe, trong lúc mọi người còn chưa thấy rõ người tới, đã thấy một trận gió đi qua.

Nguỵ Khải Nguyên ôm lấy Dư Y bị bất thình lình đẩy tới, liên tục lui về phía sau, cuối cùng đụng vào xe, nghe được một tiếng kêu khẽ truyền đến từ lồng ngực. Ông ta đang muốn xem xét, đột nhiên cảm thấy ánh sáng chung quanh tối sầm xuống, áp suất không khí đột nhiên hạ thấp, ông ta còn chưa ngẩng đầu lên thì bả vai đã căng thẳng, Dư Y ở trong lồng ngực bị người mạnh mẽ kéo ra. Ôm ấp trong lòng không còn, bụng liền bị một trận đau đớn mạnh, “Thịch” một tiếng, ông ta bị ai đó gạt ngã trên mặt đất, đau đến không thể bò dậy!

Dư Y bị ai đó nâng mặt lên, ánh mắt di chuyển, tim cô đập nhanh, vừa rồi hồi hộp sợ hãi, giờ phút này còn chưa có hoàn hồn, nhìn thấy người ở trước mặt, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: “Nguỵ Tông Thao…”

Mắt Nguỵ Tông Thao âm trầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngón tay sờ vào hai má có dấu tay của Dư Y, anh nhẹ nhàng vuốt ve, kéo lại vai áo đầm của cô, ánh mắt chuyển đến Nguỵ Khải Nguyên đang ở trên mặt đất.

Nguỵ Khải Nguyên hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đợi cho đau đớn dịu lại, ông ta giận dữ quát Nguỵ Tông Thao: “Mày điên rồi!”

Cơ mặt Nguỵ Tông Thao căng lên, bước nhanh tới trước. Dư Y giữ cánh tay của anh lại, vội vã nói: “Vừa rồi ông ta giúp tôi!”

Trên đường không nhìn thấy người đi đường, không biết là ai báo cảnh sát, Dư Y vừa mới nói xong thì đã có hai người cảnh sát chạy tới từ phía đối diện. Mấy người bị mời về cục cảnh sát, bốn tên gây rối đã biến mất từ lâu.

Ở cục cảnh sát, Dư Y cố gắng nhớ lại mặt mũi của bốn người kia: “Có một người cao khoảng một mét tám, tóc húi cua, mặt chữ điền.” Lúc ấy quá mờ, lại rất rối loạn, cô chỉ có thể nhớ rõ đại khái khuôn mặt của đối phương.

Cảnh sát khó hiểu nói: “Tại sao hai người đàn ông kia lại đánh nhau?”

Dư Y nghiêng đầu nhìn về phía Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Khải Nguyên đang ngồi ở một bàn khác, nhíu mày nói: “Hiểu lầm mà thôi.”

Nguỵ Tông Thao không phải là một người lỗ mãng, hiểu lầm rất ít xảy ra trên người của anh. Anh nói mấy câu trả lời cảnh sát, không khỏi nhìn về phía tên tài xế ngồi ở bên kia, có chút đăm chiêu đáp lại: “Tôi nhận được một cú điện thoại.”

Nhưng người tài xế ở bên kia lại phủ nhận, ông ta giao ra di động của chính mình, bản ghi chép lại cuộc gọi vốn không có số điện thoại của Nguỵ Tông Thao.

Vụ án cần điều tra từng bước một, thời gian đã qua hai giờ, mấy người đi ra cục cảnh sát, giờ phút này đều đã chậm rãi bình tĩnh lại.

Tài xế lễ phép nói tạm biệt, liền rời đi, không ai ngăn cản ông ta. Nguỵ Tông Thao hỏi: “Tại sao ông đi ngang qua vào thời điểm đó?”

Nguỵ Khải Nguyên trả lời: “Thuộc hạ gọi điện thoại tới, nói có người tự sát.” Người tự sát là người của ông ta, vì bị đầu tư liên luỵ mà bị Nguỵ Tông Thao đuổi tận giết tuyệt. Ông ta nhận được điện thoại, liền chạy đến trụ sở chính của tập đoàn, ai ngờ giữa đường gặp phải tài xế của cha mình.

Bọn họ cũng không phải là người ngu, liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ. Nguỵ Khải Nguyên liếc nhìn Dư Y một cái, cười nhạt nói: “Đúng là phiền phức!” Nói xong thì bước đi không quay đầu lại.

Dư Y đã bình tĩnh trở lại, trên mặt và cánh tay còn hơi đau. Cô cau mày ngồi vào trong xe, liên hệ trước với sau, cảm thấy có nhiều sự trùng hợp, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn cô không thể rõ ràng đầu mối, không khỏi hỏi Nguỵ Tông Thao: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Dấu đỏ ở trên mặt cô nổi bật, trên cánh tay cũng có dấu vết bị người ta bóp chặt, cái váy mới cũng vừa bẩn vừa nhăn nhúm, tóc hơi rối. Khi đến thì cực kỳ xinh đẹp, khi về thì hết sức thê thảm, tuy gặp chuyện nhưng cô khôi phục rất nhanh, không sợ hãi, bình tĩnh lý trí.

Nguỵ Tông Thao nhanh chóng ôm cô vào lòng, bắt lấy khuôn mặt của cô, nhìn một hồi chẳng nói câu nào. Trong xe yên tĩnh, chạy chậm chạp lặng lẽ, từng ngọn từng ngọn đèn đường thoáng qua, ánh sáng chiếu vào trên mặt Dư Y trong chốc lát, chốc lát lại lặng yên rút khỏi, làm cho dấu ngón tay kia thật chói mắt vô cùng.

Nguỵ Tông Thao im lặng hôn lên, liếm nhẹ theo dấu tay, từng tầng từng tầng khí nóng ẩm ướt phủ lên hai má của Dư Y, chỗ đau đớn dần dần bị tê dại.

Khuôn mặt Dư Y rất nhỏ, vài ngụm của anh là có thể nuốt hết cô vào, liếm xong bên trái lại liếm bên phải. Dư Y nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, gắng sức đẩy anh ra, nói: “Đừng!”

Nguỵ Tông Thao không hề nghe, mặc kệ đang ở trong xe, mặc kệ phía trước có người, anh liếm qua mỗi chỗ ở trên mặt Dư Y, hơi thở trước sau đều vững vàng. Dư Y tránh không được anh, chỉ có thể nhỏ giọng kêu anh buông ra. Nguỵ Tông Thao nói một câu: “Ngày mai xem báo thì biết.”

Dư Y còn chưa có phản ứng lại câu trả lời của anh cho câu hỏi trước đó, trên cổ bỗng nhiên tê rần, cô buồn bực kêu lên một tiếng, Nguỵ Tông Thao đã liếm xuống, giọng nói trầm thấp nghe như là ảo giác: “Hai tay nó đều chạm vào em, tôi sẽ khiến cho nó phải khổ sở!”

Dư Y tránh không khỏi, cơn ẩm ướt tê dại còn đang kéo dài, cô chỉ có thể mắng khẽ: “Biến thái…”

Dưới ánh trăng, xe lặng lẽ chạy.

Bình luận
× sticky