Bốn năm trước Dư Y một mình lặng lẽ đến Biển Hồ Campuchia, trò chuyện với bố già một hồi lâu. Đây là lần đầu tiên cô nói về mẹ của cô, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, với một người xa lạ. Bố gìa liền kể về đứa con trai của mình, đẹp trai phóng khoáng, đáng tiếc là chết trẻ. Hai người không biết là ai hầu chuyện ai, một già một trẻ đều tự mình chìm đắm trong hồi ức.
Bố già đã già đi rất nhiều so với lúc trước, vừa qua khỏi đại thọ tám mươi, đầu tóc bạc trắng, trên bàn tay chống gậy đã nổi lên nhiều vết đồi mồi. Thế nhưng Dư Y thì đã trưởng thành, không còn là một cô gái non nớt của bốn năm trước nữa.
Bố già không có đáp lại, nhíu mày quan sát Dư Y, tay phải ma sát tay cầm của cây gậy, ngón trỏ khẽ nhịp. Đây là động tác khi ông đang suy nghĩ, không một ai lên tiếng quấy rầy, qua một hồi lâu ông mới trầm giọng: “Dư Y?”
Ông ta có ấn tượng mơ hồ với cái tên này. Dù sao thì tuổi đã lớn, ông chỉ có thể nhớ đến bốn năm trước có một cô gái nhỏ ở bên hồ, không mặn không nhạt châm biếm ông ta. Vì mấy chục năm nay tất cả mọi người đều cung kính sợ hãi ông ta, nên ông cảm thấy mới mẻ, không có tức giận. Sau đó ông bị ám sát, cô gái này đã run run rẩy rẩy rửa sạch miệng vết thương cho ông, ông còn rống cô: “Tôi bị dao kề còn không sợ, cô xuống dao thì sợ cái gì mà sợ!”
Sau đó đối phương kiên quyết xuống dao, ông ta thiếu chút nữa là la cứu mạng.
Dư Y mỉm cười, gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, bố già.”
“Đúng là đã lâu.” Bố già lạnh lùng nói. “An táng cho mẹ của cô tốt không?”
Dư Y thu hồi nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn ông ta.
Trần Nhã Ân ngạc nhiên ở trong lòng, nghe bọn họ nhắc lại chuyện cũ, cô nhớ tới đêm hôm đó ở phòng khách quý Dư Y đã nói với ông Smith. Cô ta vốn nghĩ là Dư Y chỉ dùng để doạ người ta, không ngờ rằng lại là sự thật. Nhưng lúc trước rõ ràng là bố già không có tỏ vẻ gì, Trần Nhã Ân nhíu nhíu mày, mặt không biến sắc liếc Nguỵ Tông Thao một cái.
Nguỵ Tông Thao đi đến trước bàn làm việc, kéo ra ghế ngồi của khách, ngồi xuống: “Ông, sao hôm nay ông rảnh rỗi tới đây?”
Bố già thờ ơ nhìn anh: “Nếu ông không đến thì làm sao biết được ông chủ lớn giữa trưa còn chưa có tới sòng bạc. Nói một chút xem buổi sáng anh đã làm cái gì?”
“Ông quan tâm đến chuyện này?” Nguỵ Tông Thao nói thẳng: “Giúp Nhất Nhất chuyển nhà.”
Bố gìa trừng mắt, liếc như khoét Dư Y vẫn còn đang đứng tại chỗ, rồi lại nhìn Nguỵ Tông Thao: “Mua khu nhà cao cấp chưa? Tuần trước thắng ông Smith bốn mươi sáu triệu Mỹ kim, còn có một toà nhà lớn, xem ra là anh có thể mua một toà cung điện để cho cô ta vào ở.”
“Cô ta” này dĩ nhiên là chỉ Dư Y. Bố già nồng nặc mùi thuốc súng, việc này ông ta biết đến quá trễ, hiện giờ Smith đã trở về Mỹ rồi. Tuy rằng ông không thích thái độ làm người của Smith, nhưng bất luận là như thế nào ông cũng không hy vọng gây thù chuốc oán với hắn.
“Vô duyên vô cớ làm khó dễ khách, ảnh hưởng đến công việc của người chia bài, mang theo một người phụ nữ ra ra vào vào rêu rao khắp nơi.” Ông ta chống gậy, nện trên mặt đất thật mạnh : “Cái văn phòng này có thể để cho người khác tuỳ tiện đi vào? Anh quản lý Thế giới giải trí như vậy sao?”
Ông ta lại giơ cây gậy lên, chỉ về phía Dư Y: “Anh cứ để cho một người phụ nữ tuỳ tiện tiếp xúc với chuyện của sòng bạc như vậy, trong thời gian làm việc thì chạy đi chuyển nhà cho người khác, làm mích lòng khách của sòng bạc?” Lời nói vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, khiến cho người ta khiếp sợ.
Nguỵ Tông Thao nâng mắt liếc Trần Nhã Ân một cái, cười nói: “Smith không thể gây hoạ, lúc ấy có rất nhiều người chứng kiến ván bài. Con chỉ khai trừ một người chia bài, tất cả kinh doanh đều bình thường. Cô ấy đi theo con, không người nào không nhận ra, tại sao không thể mang theo cô ấy ra ra vào vào?” Nguỵ Tông Thao dừng một chút rồi lại thản nhiên nói: “Con sẽ để cho cô ấy học hỏi tất cả mọi chuyện của sòng bạc, sau khi đại hội vua bài kết thúc thì cô Trần sẽ được đổi đi nơi khác, con phải đào tạo một người mới.”
Trần Nhã Ân rũ mắt xuống, không nói gì. Sau khi bố già nghe xong thì rất giận, nhìn về phía Dư Y, nói: “Thật ra tôi vẫn không rõ lắm, thì ra cô Dư ngoại trừ biết y thuật còn có thể quản lý sòng bạc? Qua nhiều ngày như vậy, có thể biết rõ bài xì tố chưa?”
Dư Y bị gạt qua một bên, rốt cuộc không còn là người tàng hình nữa. Cô cười cười, không để ý tới sự khắc nghiệt của bố già, nói: “Học y phải cần năm năm, học hỏi chuyện của sòng bạc thì càng cần lâu hơn. Cháu còn chưa có sờ thành thạo bộ bài tây, không làm được giống như A Tông, muốn bắt được bài tẩy nào là có thể bắt được bài tẩy đó.”
Bố gìa nói: “Vậy thật đáng tiếc, không biết A Tông phải bồi dưỡng cô bao lâu. Trần Nhã Ân đã làm việc ở sòng bạc được sáu năm rồi, biết rõ tất cả mọi việc, sau này cô có thể học hỏi cô ấy, có điều phải đợi sau khi cô ấy đi Campuchia trở về.”
Ông nhìn Nguỵ Tông Thao, nói: “Đại hội vua bài chấm dứt thì mang Trần Nhã Ân đi Campuchia dựa theo kế hoạch đã định, không có người phụ nữ nào hiểu biết về tất cả công việc của sòng bài hơn Trần Nhã Ân. Nếu anh đem Thế giới giải trí làm trò đùa thì ông không ngại thu hồi lại quyền hành!”
Ông đã tỏ rõ thái độ, tuyệt đối không cho phép Nguỵ Tông Thao không phân biệt được công và tư. Nguỵ Tông Thao còn chưa có mở miệng nói thì Trần Nhã Ân đã giành trước một bước, nói: “Anh Nguỵ, sau khi trở về từ Campuchia thì tôi sẽ chủ động xin đổi đi nơi khác. Dự án Campuchia rất quan trọng, tôi đã tham dự từ lúc đầu, mỗi một chi tiết đều rành mạch, đã tới thời khắc mấu chốt không thể để sai lầm nào xảy ra.”
Tiếng “anh Nguỵ” cô ta kêu thật chói tai, sắc mặt của bố già lại sa sầm xuống vài phần, nhìn về phía Dư Y đang đứng ngây ngốc tại chỗ, ông tức giận nói: “Tôi đã nói qua, cái văn phòng này không phải ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào, một người cái gì cũng không biết còn đứng ở trong này làm cái gì? Học? Học tám năm mười năm?”
Nguỵ Tông Thao híp mắt lại, tay đang vịn lấy lưng ghế dựa xiết chặt, mặt không biến sắc. Không ai chú ý tới chi tiết này, chỉ có Dư Y nhìn thấy, quyền uy của Nguỵ Tông Thao đã bị chọc cho tức giận. Không ai dám diễn trò ở trước mặt anh, Trần Nhã Ân lại đang diễn, nhưng quan trọng hơn là không ai dám nói đến quyền hành ở trước mặt anh, cho dù đối phương là bố già, người mà anh kính trọng và yêu quý, anh cũng không cho phép.
Quả nhiên Nguỵ Tông Thao nói: “Con sẽ dẫn Dư Y đi Campuchia, trước khi đại hội vua bài chấm dứt thì cô ấy sẽ hiểu rõ tất cả chi tiết.”
Bố già tức giận không thể kềm nén: “Đồ vô liêm sỉ, hiểu rõ? Anh muốn cho cô ta đi học mỗi ngày, nói cho cô ta biết chúng ta muốn làm gì ở Campuchia, phải vậy không?”
Trần Nhã Ân vội vàng vỗ lưng bố già: “Ông, ông đừng tức giận, cháu sẽ dạy cô Dư.”
Cô ta đang “trấn an” bố già, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng nói chen vào: “Thị trấn Poipet, Campuchia như là một Las Vegas, nghề cờ bạc phát triển, đông đảo sòng bài. Bởi bậy bọn họ chỉ có thể tụ tập ở Poipet, không thể tiến vào Phnom Penh. Trong phạm vi hai trăm km ở Phnom Penh chỉ cho phép tồn tại một sòng bạc. Bây giờ Thế giới giải trí muốn trở thành nhà thứ hai.”
Nguỵ Tông Thao nhướng mày, không khỏi quay sang bên, nhìn về phía Dư Y.
Trần Nhã Ân phản ứng lại, cười nói: “Cô Dư có thể vẫn không rõ lắm, không phải chúng ta muốn trở thành nhà thứ hai, mà là chúng ta muốn thay thế nó…”
Cô ta còn chưa có nói xong thì Dư Y đã cắt ngang: “Sòng bạc Kim Huy đã có từ thập niên chín mươi, có một không hai ở Campuchia. Ông Quách Quảng Huy là người nhập trú Campuchia, là thương nhân nước ngoài mở sòng bạc. Bất kể là quá khứ hay tương lai, tên “Kim Huy” này sẽ luôn tồn tại. Hiện giờ Quách Quảng Huy muốn rời khỏi sự nghiệp cờ bạc, chắp tay nhượng lại sòng bạc Kim Huy. Một trong những điều kiện của ông ta là tên “Kim Huy” này vĩnh viễn không thay đổi. Cô Trần nói chúng ta muốn thay thế nó, là muốn bố già và A Tông thất hứa, đem “Kim Huy” đổi thành tên Thế giới giải trí, hay là…”
Dư Y cười tủm tỉm nói: “Hy vọng chúng ta đều đội tên ‘Kim Huy’, đời đời đều ‘ăn nhờ ở đậu’? Chúng ta không làm sòng bạc thứ hai sao? Vậy Campuchia vĩnh viễn chỉ có ‘Kim Huy’.”
Bố già ngạc nhiên, không khỏi nhìn thoáng qua Nguỵ Tông Thao thì thấy Nguỵ Tông Thao vốn đang lười nhác ngồi dựa lưng vào ghế bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Dư Y không nói một lời.
Phnom Penh, Campuchia, chỉ có một sòng bài Kim Huy, sự nghiệp cờ bạc bị thương nhân Malaysia là Quách Quảng Huy độc quyền. Hai năm trước ông ta xảy ra biến cố, có ý định rời khỏi sự nghiệp cờ bạc, rất nhiều người muốn tiếp nhận. Quách Quảng Huy cân nhắc khoảng chừng hai năm, cho đến trước đó không lâu mới tuyên bố ý định của mình, thông qua trợ lý đã liên lạc với Thế giới giải trí và Lý Tinh Truyền. Ông ta đã đưa ra mấy điều kiện, một trong số đó là tên “Kim Huy” này vĩnh viễn cũng không được sửa đổi.
Mấy tin tức này truyền thông có đưa tin một chút, ai cũng có thể tra ra dễ dàng. Nhưng mà không ai biết được tính toán của Nguỵ Tông Thao, từ trước đến nay anh luôn tràn đầy dã tâm, làm sao lại cam chịu “ăn nhờ ở đậu”?
Trần Nhã Ân trố mắt nhìn, có chút không thể tưởng tượng nổi, liên tục nhìn về phía bố già và Nguỵ Tông Thao, thấy ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người Dư Y. Cô ta bắt tay vào bàn bạc chuyện này đã hơn nửa năm, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới điểm này. Tất cả mọi người chỉ biết là ở Phnom Penh kiếm tiền dễ dàng, bởi vì chỉ có một sòng bạc ấy.
Trần Nhã Ân cắn răng một cái, lại cười nói: “Bất luận là thay thế hay là trở thành nhà thứ hai, đối với người bên ngoài đến Phnom Penh đều là vô cùng khó khăn bởi vì chính phủ không cho phép. Quách Quảng Huy ở Phnom Penh không ai địch lại, nhưng mà mọi người vẫn muốn tiến vào Campuchia.”
Dư Y gật đầu, không để cho Trần Nhã Ân nhiều lời: “Chính phủ Campuchia đối với nghề cờ bạc gần như không có kiểm soát, tỉ suất thuế nơi đó thấp, thương nhân nước ngoài thuê đất sử dụng có hạn có thể kéo dài đến hai trăm năm, bọn họ thậm chí có thể đem khu đất có bảo vệ thiên nhiên cấp cho thương nhân. Ở chỗ đó không những được mở sòng bài, mà còn có thể mở làng du lịch sòng bài, tất cả các điều kiện đều hấp dẫn người ta hơn so với Singapore. Cô nói xây dựng sòng bạc ở Phnom Penh vô cùng khó khăn, quả thật là như thế, bởi vì đã bị ông Quách Quảng Huy độc quyền.”
“Nhưng mà hiện giờ ngoài Lý Tinh Truyền ra thì không còn có đối thủ cạnh tranh nào khác. Bởi vì những ông lớn của nghề cờ bạc sẽ không chấp nhận đội bảng hiệu của người khác, mà người có nền móng còn thấp thì ông Quách cũng không thèm ngoảnh lại nhìn, cho nên ông ta nhìn trúng Thế giới giải trí. Trong tự truyện của ông ta có viết, sẽ không có người cờ bạc nào không có tư cách kế thừa sự nghiệp của ông ta, cho nên đại hội vua bài lần này đóng vai trò rất quan trọng.”
Trần Nhã Ân nhéo nhéo nắm tay, bước về phía trước một bước, còn muốn nói nữa. Bố già đột nhiên nâng cánh tay lên ngăn lại động tác của cô ta.
“Những chuyện này anh đều nói cho cô ta?” Bố già nhìn Nguỵ Tông Thao, Nguỵ Tông Thao còn đang nhìn Dư Y, đáp lại: “Một chữ cũng không có nói qua.”
Nguỵ Tông Thao vì Dư Y mà phá lệ một lần, anh sẽ không lại lấy công việc ra vui đùa. Bố già tin anh, không khỏi nhìn về phía Dư Y, nói: “Tính cách Quách Quảng Huy lập dị, người bình thường không đối phó được ông ta. Lần này ông ta nhìn trúng chúng ta cùng Lý Tinh Truyền, cô cảm thấy rằng đó là bởi vì nền móng của hai nhà chúng ta không sâu?”
Dư Y lắc đầu: “Ông ta có thể dễ dàng đem sự nghiệp vài chục năm giao cho người khác thì chứng minh là tính cách của ông ta không giống với người thường. Thứ nhất là ông ta nhìn trúng tiền vốn của đối phương, thứ hai là nhìn trúng kỹ thuật đánh bài của đối phương, thứ ba là nhìn trúng sự tàn nhẫn cứng cỏi của đối phương, người thương nhân đứng đắn không làm được. Thế giới giải trí chúng ta và Lý Tinh Truyền có thù oán cũ, ông Quách Quảng Huy chính là muốn nhìn xem ai có thể tàn nhẫn hơn ai. Người thắng mới có tư cách lấy đi sòng bạc từ trong tay ông ta.”
Bố già trầm giọng nói: “Cô quen biết Quách Quảng Huy?”
Dư Y lại lắc đầu, cười nói: “Bố già nói muốn cháu học tám mười năm, có thể giảm đi nửa năm thời gian. Nửa năm trước cháu ở cùng với A Tông đã học được – trước khi anh ấy đối phó với người khác thì sẽ xem tiểu sử của người đó, trên tủ đầu giường luôn có một quyển sách, mỗi ngày trước khi ngủ đều mở ra xem. Trong ba tuần trước cháu đã mua hai quyển sách viết về ông Quách Quảng Huy, hiện giờ quyển thứ hai sắp xem xong.”
Bố già bỗng vỗ tay cười to, vẻ mặt phẫn nộ đã cởi bỏ trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng cười sang sảng. Trần Nhã Ân vô cùng ngạc nhiên nhìn ông ta, ngay cả Nguỵ Tông Thao cũng quay đầu.
Bố già cười nói: “Cái con bé này, thật sự là mang thù. Ông còn chưa trách cháu năm đó trước khi bỏ trốn còn tìm cảnh sát đến. Cháu ngược lại còn nhớ rõ lời nói của ông năm phút trước, như thế nào, hiện giờ đứa cháu trai của ông không phải là có chứng yêu thích con nít đi!”
Dư Y trợn mắt há hốc mồm, liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao một cái, lại đi nhìn bố già. Nguỵ Tông Thao buồn cười, ôm chầm lấy cô, cũng không kiêng kỵ hôn lên trán cô một cái, lại nghe bố gìa nói: “Được rồi, bất luận là như thế nào, đến lúc đó anh còn phải mang Trần Nhã Ân cùng đi Campuchia, Dư Y cũng đi theo.”