Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chàng Công Tước Đáng Ghét

Chương 1

Tác giả: Barbara Cartland

Công tước vùng Selchesler khéo léo điều khiển 4 con ngựa màu hạt dẻ đánh 1 vòng từ góc đường Alfrerd vào trong Park Lane. Chỉ còn 1 đoạn nữa là chàng tới lối vào tòa nhà Selchesler.

Ngay khi ghìm cương ngựa, chàng lấy chiếc đồng hồ trong túi áo ghi lê ra và reo lên:

– Fowler, chúng tôi đã lập kỉ lục rồi đấy, chỉ mất 5’35’’ thôi!

– Tôi đã tin chắc là ông chủ có thể làm được điều đó mà – người giữ ngựa trả lời – Một việc phi thường nếu ông chủ cho phép tôi nói thế!

– Cám ơn Flowler.

Công tước khoan thai bước xuống xe ngựa trong chiếc nón đội trên mái tóc sẫm màu và đôi giày bóng lộn dưới chân.

“Một nhân vật có một không hai” là những từ các hội viên trẻ tuổi của Câu lạc bộ While thường dùng để đánh giá chàng. Một nét đặc biệt nữa ở chàng làm không một ai có thể bắt chước được là dáng đi và cách chàng trả lời cho thái độ xấc láo của ai đó chỉ bằng 1 ánh nhìn.

Chỉ có Weston mới nhận thức được là dù công tước trông rất thoải mái trong các bộ trang phục thì sự thật chàng vẫn là 1 người rất khó tính về cách ăn mặc. Với vóc dáng cao to và những bắp thịt hằn lên bộ quần áo được cắt may rất vừa vặn khiến chàng trông khá giống 1 lực sĩ và thường xuyên ngồi trên lưng ngựa đồng thời công tước lại cũng rất am hiểu về đấm bốc và thuật đánh kiếm. Những môn thể thao ấy đã tạo cho công tước thân hình đầy hấp dẫn. Và giờ đây mặc dù sau hơn 3 giờ phi ngựa với tốc độ kinh khủng trông chàng chẳng có vẻ gì mệt mỏi. Với phong cách nhanh nhẹn, thoải mái và mãn nguyện, chàng bước vào tòa nhà ốp đá hoa cương, theo sau là viên quản gia – khá già – khuôn mặt có vẻ giống 1 vị tổng giám mục. Hai người hầu trong bộ trang phục màu xanh, vàng của lãnh địa Selchesler chạy tới mở 2 cánh cửa gỗ cho chủ bước vào phòng. Căn phòng được bố trí nhiều cửa sổ hướng ra khu vườn rộng và những tháp nhỏ mà ông nội chàng đã cho xây. Khu vườn, tắm mình trong biển nắng mừa xuân, sáng bừng những màu vàng nhạt, tất cả các lối đi đều được viền bằng những cây dạ lan hương và tulip.

Khi đức vua còn nhiếp chính vẫn thường hay gọi đùa chàng là “người quý tộc hoàn hảo” và câu nói đùa đó đã trở thành sự thật. Weston có thể dám chắc là ông chủ của mình giờ đang rất thỏa mãn khi nghĩ tới chuyện mấy con ngựa của chàng có thể phá kỉ lục từ Epsom đến London do ngài Fletcher lập cách đây 3 năm. Chàng luôn mong có dịp để khẳng định sự thành công của 4 con ngựa mình nuôi và chàng biết rằng con số đó sẽ làm cho các bạn của chàng phải tức điên lên vì họ cũng đã cố gắng nhưng luôn bị thất bại. Công tước ngồi vào bàn nhìn đống thiệp mời mà người thư kí của chàng đã xếp gọn lại cùng 1 số thư chưa bóc. Chàng chỉ liếc sơ qua, không hề lộ vẻ hứng thú và cầm lên 1 lá thư để ngỏ, vừa lúc ấy, thư kí của chàng, ông Grayston bước vào phòng, hơi cúi mình vẻ kính trọng.

– Grayston, chiều nay có tin gì đặc biệt không? Và cầu trời tôi sẽ không cảm thấy chán ngắt khi nghe những vấn đề về quốc gia. Lúc này quả thật tôi không hứng thú nghe đâu.

– Ồ không, thưa ngài. Chẳng có chuyện gì cả, tôi chỉ đến để báo cho ngài biết là chuyến đi ngày mai đã sắp xếp xong. Ngựa đã được gửi đi trước và cả bà chủ nhà đều tỏ ra rất vui mừng được đón tiếp ngài.

– Tốt lắm – công tước tán thành – tôi không thích ép buộc.

– Ngài còn có yêu cầu gì nữa không ạ?

– Không, cảm ơn Grayston. Tôi rất hài lòng trước sự chu đáo của ông. Những lời nói nhã nhặn lịch sự của chàng dường như làm vơi bớt nỗi lo lắng trong Grayston.

– Ngài thật là tử tế, ông nói rồi cúi người đi ra khỏi phòng.

Công tước ngồi 1 lát, tay vẫn cầm lá thư để mở rồi ném lên bàn và xuống lầu chuẩn bị ăn tối. Hai hầu phòng đang chờ chàng – 1 người lớn tuổi đã từng phục vụ cha chàng và biết chàng từ khi chàng còn là 1 cậu bé, 1 người nữa mới chỉ phục vụ cho chàng được 10 năm nay. Họ giúp chàng cởi đôi giày ống và quần áo ngoài để tắm. Công tước chấp nhận các nghi lễ như 1 cái gì rất quen thuộc, sau đó các người hầu lại giúp chàng mặc quần áo cho buổi tối.

– Ngài rất thích sự chính xác, phải thế không thưa ngài?

– Người hầu lớn tuổi hỏi.

– Và cả sự lộn xộn của nó nữa chứ! chàng đáp lại – đức vua của chúng ta có cái cổ quá to và cằm quá khỏe nên rất khó quấn khăn ăn vào cổ.

– Chúng tôi rất cảm ơn là nhiều năm về trước cũng câu nói này đã được dành cho ngài – người hầu trả lời vừa mỉm cười ngưỡng mộ.

– Jenkins, tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ làm cho con ngựa của tôi bị mệt cả – Công tước thêm vào.

– Ồ, không đâu thưa ngài, điều đó rất chắc chắn vì cơ thể của ngài rất đặc biệt! Tôi vừa nói với ông Weston tuần trước.

– Tôi khát khô cả cổ rồi đấy – công tước trầm ngâm nói.

– Tôi đang chuẩn bị dâng rượu cho ngài đây – người hầu nhiệt tình nói – chỉ có những người cổ dài như ngài mới có thể thắt cà vạt đẹp được. Tôi có nghe gia nhân ngài Fleet Wood rất thất vọng sau khi thay đi cả 2 tá cà vạt.

– Chuyện đó chẳng có gì ngạc nhiên cả – công tước nói vắn tắt – Nếu có 1 ai đó được xem vụng về thì chỉ có ngài Fleet Wood thôi.

– Hoàn toàn đúng thưa ngài. À, tôi nghe nói ngài vừa phá kỉ lục chiều nay. Xin gửi đến ngài lời chúc mừng hèn mọn của tôi và kì công này sẽ khiến cha ngài rất hãnh diện nếu cụ còn sống.

– Một người có khiếu ăn nói, phải không Jenkins?

– Quả thật cụ là người rất đặc biệt nhưng đôi khi tôi cho rằng ngài có lợi thế hơn ông cụ.

– Hi vọng là tôi có thể tin điều đó – công tước hóm hỉnh nói, vừa khẽ nhún vai chậm rãi bước xuống cầu thang được mạ màu vàng và chạm trổ tinh vi.

Một người hầu chạy vội đến mở cửa và công tước bước vào phòng khách cạnh phòng ăn tối rộng lớn với những cột đá hoa và những đường viền bằng vàng lá. Trong phòng khách, 2 người hầu lo rót rượu cho ông chủ. Một người tay cầm khay với những chiếc ly bằng pha lê có dấu hiệu riêng của dòng họ chàng, còn người hầu thứ 2 rót rượu từ chiếc bình viền bạc. Công tước nhận li rượu vang trắng rồi hớp từ từ.

Ngay lúc đó tiếng viên quản gia vang lên:

– Thưa ngài, đại tá Henry Shereton.

Một quý ông vẻ mặt vui vẻ thoải mái, trang phục khá thanh lịch bước vào phòng.

– Xin chào ngài Henry – công tước nói, ngài lại trễ rồi đấy, tôi cứ tưởng là ngài quên mất buổi hẹn tối nay rồi chứ.

– Ồ! Không hoàn toàn như thế đâu! Ba ngày qua tôi đã gặp Cyprians mới mà Abbess đã tìm được ở Pháp! Thành thật xin lỗi nếu tôi đã để cho anh chờ lâu

– Không sao, tôi chỉ đùa anh thôi, tôi cũng vừa từ Epsen về được giờ, này tôi đã phá kỉ lục rồi đấy.

– Ồ tuyệt thật! Xin chúc mừng, Henry Sheraton la lên. Tôi luôn hi vọng anh sẽ thực hiện được điều đó. Thằng cha Lum ley kiêu ngạo luôn khoác lác về con ngựa trắng mua được ở Tattershall tháng trước. Chẳng ai có thể thuyết phục hắn tin đó không phải là con ngựa tuyệt nhất.

– Tôi sẽ không chấp nhận quan điểm của Lum ley nếu tôi mua 1 con la cho quân đội. Công tước nói.

– Tôi cũng vậy, bạn chàng trả lời. Chúa ơi anh còn nhớ không Theron, lũ súc vật đáng nguyền rủa mà chúng ta phải đối đầu ở Bồ Đào Nha? Tôi không bao giờ quên cái cảnh mà chúng và lũ ngựa chạy tán loạn dưới bão tố trước khi trận chiến Salamanca nổ ra.

– Tia lửa trên những nòng súng khiến tôi muốn mù mắt – công tước hưởng ứng, và điều này cũng khiến tôi quyết định sẽ không bao giờ thèm nhìn tới 1 con la đáng nguyền rủa nữa. Anh còn nhớ có bao nhiêu sĩ quan đã bị chết ngạt trong các khe núi không? Giờ đây nhớ lại tôi mới cảm thấy tức cười vì thiếu tá Dulbiac đã dấu phu nhân của mình dưới chiếc xe chở pháo.

– Chúa ơi, Henry Sheraton phá lên cười. Anh có nhớ lão Wellington khi phải gửi thêm những phân đội kị binh đến không? Dù sao đi nữa thì điều đó cũng giúp làm trì hoãn việc tiến lên

– Lão ta sẽ còn giận hơn nữa nếu không có những tay súng cừ khôi, công tước nói tỉnh khô.

– Anh thì biết cái gì Theron, Henry nghiêm trang nói. Tôi ước chi chúa đừng cho chiến tranh chấm dứt

– Vậy thì giờ chắc anh đã biết trong câu lạc bộ người ta gọi anh là gì chứ? công tước nói đôi mắt ánh lên lấp lánh

– Dẹp qua 1 bên những câu nói xấc láo ấy đi. Tôi tự hỏi đã có bao nhiêu chàng công tử bột cảm thấy thú vị với việc dập tắt những cuộc nổi loạn ở Hyde Park rồi giải tán đám đông la hét, ném đá vào toà nhà Nghị viện Anh và còn bao nhiêu trò quái quỷ nữa.

– Cuộc sống của người lính gian khổ nhỉ. Công tước chế diễu.

– Nỗi gian khổ càng trở nên đáng ghét hơn khi phải hành động theo kiểu đó. Henry hưởng ứng, nghe nói còn có quân đội đặc biệt chỉ chuyên lo những việc đó thôi. À mà gã nào luôn phun ra những chuyện nực cười đó nhỉ

– Robert Peel. Công tước trả lời

– Đúng gã ấy đấy. Trước đây hắn đã điều khiển quân đội cảnh sát hay 1 cái gì đại loại như thế. Nhưng hôm nay thì 1 chuyện hết sức vớ vẩn đã giải thích tại sao tôi đến trễ.

– Chuyện gì thế? Đại úy Sheraton không trả lời ngay, anh đang mải mê nhấm nháp li rượu

– Quỷ bắt anh đi Theron, giá mà anh đừng có mời khách loại rượu vang trắng như người khác nhỉ? Ai bán cho anh thế? Có thể kiếm thêm vài chai rượu ngon chứ?

– Anh không thể mua được loại rượu này đâu anh bạn thân mến ạ, tôi đã cất nó trong hầm 6 năm nay rồi và đến bây giờ viên quản gia của tôi mới cho tôi dùng đấy.

– Tôi làm thêm 1 li nữa được chứ? Tôi hi vọng anh vẫn còn vài thùng.

– À, đủ để anh uống đến sang năm và trong bất cứ dịp nào, nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao anh trễ đấy.

– Đại tá đã triệu tập đột ngột hội nghị các sĩ quan để thông báo cho bọn tôi biết là thủ tướng rất quan tâm đến những vụ cướp vàng.

– Là sao?

– Anh chưa đọc báo à? Nhiều tuần qua, báo đã đăng đầy những tin này rồi

– À tôi nhớ ra rồi, ý anh muốn nói đến cuộc phục kích các xe ngựa chở vàng từ ngân hàng Anh về ngân hàng tỉnh phải không?

– Một cú mạnh đấy, Henry nói. Toàn bộ quá trình hoạt động của vụ này rất tuyệt hảo. Tôi cam đoan là tất cả đều do 1 tay nào đó có bộ óc rất xuất sắc tinh nhạy điều khiển.

– Tôi chẳng để nhiều tâm trí vào những bản thông báo đâu.

– Hai vụ cướp lớn tuần trước, cả 2 trường hợp thì người bảo vệ đều bị bắn chết còn người đánh xe đều bị trói gô lại để mặc trên sàn xe ngựa

– Chắc là họ cũng biết được ai đã trói họ chứ? Công tưóc uể oải nhận xét, không hề tỏ ra hứng thú gì với cuộc nói chuyện

– Chúng đều đeo mặt nạ, những người đánh xe bị nện dùi cui vào đầu và không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó cả, và trong tiếng ồn ào xáo động của lũ ngựa họ nghe những tiếng nổ lớn.

– Ồ vậy thì quân đội gan dạ của anh sẽ làm gì để chặn đứng việc này? công tước hỏi dò.

– Sĩ quan chỉ huy không thể nghĩ gì ngoài 2 người bảo vệ ngân hàng Anh, chẳng có thằng điên nào lại tìm cách cướp bóc khi bị vây ráp như thế đâu, Henry hùng hổ nói. Theo cách ngài đại tá khoa trương ầm ĩ thì có lẽ 1 cuộc cách mạng cũng có nguy cơ nổ ra chứ chẳng chơi

– À nếu vậy tôi sẽ khoác bộ quân phục vào và giúp anh 1 tay, công tước mỉm cười nói. Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, viên quản gia bước vào thông báo bữa ăn tối đã sẵn sàng.

Trên bàn ăn, những giò lan được xếp quanh ôm lấy chân cây nến vàng to Sau khi món ăn thứ 3 được dọn đi thì Henry dựa vào ghế, khẽ ra hiệu cho người hầu đang bưng dĩa đào tới rồi nhắc:

– Theron, có trời mới biết được tôi sẽ béo ù như ông bạn Monarch đáng yêu nếu tôi ăn ở nhà anh mỗi ngày.

– Tôi nghĩ tối nay đầu bếp của tôi sẽ rất phấn khởi vì đã làm anh hài lòng đấy. Cách đây 2 tối, tôi có báo cho nhà bếp biết là tôi chẳng tìm được bạn ăn tối nào vừa ý mình cả.

– Ơn chúa, Henry thốt lên, nếu anh mà đã tìm ra khuyết điểm của bữa ăn thì chắc là anh không được hài lòng lắm. Những người phục vụ ra khỏi phòng, công tước khẽ mỉm cười nói

– Tôi sẽ lập tức xoá tên viên đầu bếp ngay nếu ông ta không làm hài lòng tôi, mà tôi thì rất khó tính, với tôi 1 người quá dễ hài lòng thì sẽ trở nên lười biếng.

– Ồ dĩ nhiên, thôi quên đi. Anh thật là 1 người luôn đi tìm sự hoàn hảo. Henry cười to.

– Quỷ bắt anh đi, đừng có dùng những lời khoa trương rỗng tuếch đó với tôi, nếu không tôi thề là sẽ không bao giờ mời anh nữa đâu

– Vớ vẩn, người bạn trả lời. Tôi biết khá rõ là mình đang đụng chạm đến cuộc sống hưởng lạc tạo cho anh cái vẻ rất đặc biệt khác người. Tôi biết anh quá lâu rồi Theron và điều này cũng có ích đấy. Đừng có phản bác là anh không phải 1 người đàn ông không gây chút ấn tượng nào cả, nhưng lắm khi tôi cũng đã thấy anh trong nhiều tình huống không lấy gì làm đứng đắn và tôi chẳng ngu ngốc ngưỡng mộ anh như phần lớn bạn bè anh đâu.

– Những lời ca tụng của anh đang áp đảo tôi đấy, công tước nói kéo dài giọng ra. Lúc này thì anh đúng Henry. Tôi sẽ buồn lắm nếu không có anh.

– |Tôi mong có 1 cuộc chiến tranh nữa – Henry thở dài vẻ khao khát – thật tình thì anh vẫn thích sống cho qua ngày đoạn tháng như 10 năm nay ở Peninsula ư? Chẳng lẽ anh quên sạch cả không khí náo nhiệt của trận đánh Frenchies sau cuộc chiến của Victoria và cái lần bắt được chuyến tàu lửa chở hành lí của Đức vua Joseph rồi sao?

– Không hoàn toàn thế đâu, công tước cười lớn, những kị binh của Wyndham đã thu được “pot de chambre” bằng bạc vinh dự của Đức vua

Có thể anh chưa bao giờ quên! Henry hào hứng, hôm rửa tội cho hoàng đế, tất cả mọi người đã uống mừng rượu Champagne

– Lúc tôi đi qua bầy ngựa, la, bò thiến, lừa khỉ vẹt láo nháo, tôi nhận ra mặt đất bừa bãi những đồng tiền vàng Tây Ban Nha, Dolla, đồng hồ

– Và bao nhiêu là gái làm tiền, trong số thường dân đi theo 1 đơn vị lưu động. Henry hồi tưởng chiến lợi phẩm mà Wellington thu được lên đến 151 khẩu đại bác, 2 triệu vỏ đạn. Đó mới đúng là những ngày tháng hào hùng nhất của chúng ta ông bạn ạ.

Anh giơ li rượu lên, chúc mừng quá khứ rồi thốt lên.

– Chúa ơi, nhưng chúng ta đang già đi đấy, sang năm đã là 1825 rồi, vậy là đã 10 năm trôi qua sau sự kiện Waterloo

– Đúng đấy, công tước tiếp lời, và điều đó cũng đồng nghĩa là tôi sẽ tròn 33 tuổi vào tháng tới. Vài ngày trước, ông chú Adolphus đã nhắc tôi rồi. Chú ấy đã hoàn thành bảng phả hệ của dòng họ Royd

– Thế ông chú Adolphus của anh đã yêu cầu gì thế, Henry chế nhạo.

– Rất chính xác, công tước tán đồng, chú ấy đề nghị tôi phải cưới vợ ngay, bằng không thì ông em họ của tôi Jasper sẽ được quyền thừa kế gia tài.

– Tôi chẳng hiểu nổi làm sao Jasper lại có thể lọt vào cái vụ thừa kế này nữa. Henry nhấn mạnh. Thêm nhiều đối thủ không có khả năng chiến thắng, phải không Theron?

Liệu cái vụ này có làm anh lo lắng chút nào không?

– Ồi dào, chẳng là cái gì cả, công tước nói, và tôi đã nói bóng gió điều này cho Jasper cả 3 tháng trước rồi vì hắn cứ đến nhà tôi lải nhải hỏi mượn tiền suốt

– Dĩ nhiên là món tiền chỉ nhỏ bé thôi

– Đúng đấy, lúc đó đâu khoảng 15000 bảng, hắn cam đoan là sẽ trả trước thời hạn.

– Thế anh đã làm gì?

– Tôi đã cho hắn 10000 và bảo hắn nếu còn tiếp tục than vãn nữa tôi sẽ không ngần ngại đá hắn ra đường cho dù việc này có làm hư đôi giày của tôi đi nữa.

– Nghe nói hắn đang đánh bạc rất dữ và tôi nghĩ chẳng lâu nữa đâu hắn sẽ tới thăm anh đấy

– Không tôi đã nói rồi, đấy là lần cuối, công tước nói giọng rất kiên quyết. Hắn chỉ là 1 gã bán phomat, diện mạo lại xấu xí trong khi ông chú Adolphus của tôi lại tin rằng hắn đang tìm mọi khả năng để dành được địa vị của tôi

– Thế có lời cảnh cáo trước không?

– Đơn giản thôi, ông nội tôi có 5 con trai. Bác của tôi chỉ có 1 người con trai là Sulvesler đã chết trong trận Nile, người thứ 2 là cha tôi chỉ có mình tôi, người thứ 3 là chú Cornelius mới chết năm ngoái, có 8 người con gái

– Khốn khổ chưa, Henry thốt lên.

– Kế đến là George Fredericle, công tước tiếp, 1 người đàn ông khó ưa vô cùng cũng vừa chết vài năm rồi và có 1 con trai – một người bạn của chúng ta đó, Jasper và người cuối cùng là chú Adolphus chưa hề lấy vợ. – Cha của Jasper có ghê tởm như hắn không?

– Theo chú Adolphus thì cha hắn được lén lút đưa vào nhà trong 1 cái bô. Riêng tôi thì tôi chẳng tin chuyện này tí nào cả nhưng rõ ràng ông ấy chẳng hề giống anh hay em mình gì cả, thô lỗ, cờ bạc và gái điếm hạng bét.

Vợ ông ấy từng là con gái 1 chủ quán trọ nhưng không may chết sớm và thế là Jasper được cha và tình nhân của ông ta nuôi dạy hết sức thô bạo, những lúc đó tôi cũng phải lấy làm ái ngại cho tình cảnh của hắn.

– Hắn đánh lừa anh đó thôi, thế hắn chịu nhượng bộ trước sự trao đổi của anh cái gì nào – một lời hứa mà hắn không tuân thủ, những lời chửi rủa tục tĩu sau lưng anh chứ gì?

– Chẳng ai hơi đâu đi gây với Jasper cả, nhưng tôi nghĩ ông chú Adolphus của tôi cũng có phần đúng đấy, Jasper sẽ không bao giờ được thừa kế và chính vì thế nên Henry à, tôi sẽ lấy vợ.

– Vậy thì xin chúc mừng, anh phải loan báo ngay đi chứ. Ôi, tôi không thể nào ngờ nổi. À, mà cô dâu là ai vậy, tôi có biết cô ấy không hả?

– Đến bây giờ thì tôi vẫn chưa quyết định dứt khoát là ai cả.

– Chưa quyết định à, Henry nghi ngờ hỏi rồi phá lên cười, anh đang giễu tôi chắc.

– Hoàn toàn không, tôi đã suy nghĩ rất kĩ về việc này và chị Evelyn cũng đã chuẩn bị cho tôi 1 danh sách các tiểu thư đủ tư cách làm 1 nữ công tước.

– Ôi lạy Chúa, Theron, không còn nghi ngờ gì nữa chứ? Anh không định lấy 1 tiểu thư mảnh dẻ mà anh không hề yêu đấy chứ?

– Điều đó không có gì là quan trọng cả

– Này đừng có hồi hộp quá mà lộ ngay cái bộ mặt đóng kịch như thằng cha Byron lúc nào cũng giả đò chán nản ấy đi. Thằng cha này có mấy bài thơ làm tôi phát ngấy đi được, nhưng chắc cũng có vài tiểu thư được lọt vào mắt anh chứ…

– Chẳng có ai cả, như anh biết đấy, tôi không chú ý lắm các cô gái chưa có kinh nghiệm

– Giả sử đó là sự thật đi, Henry rầu rĩ tán đồng, nhưng anh cũng đã khiêu vũ với vài cô ở Almack đấy thôi. Chắc là anh đã hứa đến thăm 1, 2 cô gì rồi phải không?

– Nếu có đi nữa thì tôi cũng chẳng còn nhớ chút gì về họ cả, tôi đòi hỏi là 1 cô vợ có giáo dục và có của hồi môn, phải có thái độ chững chạc, không gây tai tiếng gì cho tôi và việc của tôi cô ấy không được đụng đến.

– Yêu cầu đó vợ anh có thể thực hiện theo cách riêng của cô ấy hay anh dịnh làm theo cách mình?

– Cũng vừa phải thôi, tôi không thích cô ấy cảm thấy mình bị giam hãm trong thá Norman ở Sekchesler hay buộc cô ấy phải nghiêm trang, đúng đắn còn tôi lại đi chơi lang thang. Cô ấy có thể có sở thích riêng.

– Thế anh đã quyết định cô dâu tương lại phải trông như thế nào chưa? Henry nhạo báng

– Rồi, cô ấy phải cao, đẹp mắt xanh, và nhiều nét đặc biệt nữa. Tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh biếc… nữ công tước tương lai như vậy nghe có vẻ đầy hấp dẫn đấy nhưng khổ nỗi mấy cô như thế lại nhạt nhẽo, chẳng có chút cảm xúc.

– Tôi cứ tưởng với bấy nhiêu yêu cầu ấy thì anh có thể chọn được cả tá cô ấy chứ?

– Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, tôi biết rõ những gì mình yêu cầu và cam đoan với anh là tôi sẽ tìm được 1 tiểu thư đóng tròn vai trò nữ công tước bên cạnh tôi.

– Anh chỉ biết đòi hỏi cho anh, nhưng anh lại không hề biết thế nào là nỗi khổ sở của 1 cô gái chẳng may rơi trúng vào con mắt của anh. Chắc chắn anh sẽ quay cô ấy như chong chóng để thoả mãn những yêu cầu của anh, còn anh thì sẽ cảm thấy dễ chịu, vui vui khi thỉnh thoảng vỗ về vuốt ve cô ta như 1 con chó cảnh trang điểm cho toà nhà của mình thôi – Chẳng có gì quá đáng ở đây cả, Henry, Công tước nói kiêu kì

– Có lẽ không hài hước đâu nhưng đó là sự thật, Henry trả đũa. Thề có Chúa trên cao anh không thể lấy vợ theo cái kiểu đó được đâu, dù là cũng có vài tiểu thư mà anh có thể coi như 1 món đồ nhỏ mình thích.

Công tước im lặng và Henry tiếp:

– Có thể trong vài năm đầu do dại dột và không chút nghi ngờ khi anh gật đầu chìu ý cô ấy

– Ôi ông bạn của tôi ơi, như tôi đã nói với anh là tôi đã 33 tuổi rồi và cho đến nay tôi chưa hề yêu 1 phụ nữ nào đến mức phải lấy cả. Mà tôi thấy cũng chẳng việc gì phải như thế.

Như anh biết đấy, tôi có nhiều “Affairs de coeur” nhưng họ luôn cặp với những phụ nữ đã có chồng, đầy kinh nghiệm. Tôi không thể nào tưởng tượng nỗi mình sẽ chán ngấy đến độ nào nếu tôi cặp hay lấy phải 1 tiểu thư ngây thơ dễ thương như vừa mới ra trường vậy Công tước thở dài chán nản rồi tiếp.

– Nhưng vì lợi ích của gia đình, vì tôi cần phải có con để thừa kế tài sản nên tôi sẽ lấy 1 tiểu thư nào đó thích hợp với những gì tôi đòi hỏi ở 1 phụ nữ mang tên dòng họ tôi

– Thế còn Penelope, Henry hỏi Một thoáng im lặng rồi công tước reo lên.

– Ồ anh cũng còn nhớ Penelope à, anh đã yêu cô ấy, nên nhớ cảm xúc của mình khi ở cạnh cô ấy đấy

– Dĩ nhiên là tôi nhớ rồi, tôi còn nhớ rõ Penelope là 1 tiểu thư nhanh nhẹn dịu dàng và trinh trắng như thế nào nữa mà. Nàng đã bỏ rơi cả đám thanh niên mê nàng điên cuồng ở sau lưng và cả bao nhiêu người ở xa xôi nữa nhưng khi ngài Hornblotton, 1 quý tộc xuất hiện thì nàng đã gật đầu đồng ý

Giọng nói công tước hơi đượm chút chua xót đau khổ và Henry chợt nhìn chàng dò xét rồi nói

– Theron, anh vẫn còn nhớ nhung người vắng mặt mà anh đã gặp khi lần đầu tiên anh ở Regament hả? Công tước lắc đầu

– Anh đang gợi lại cho tôi 1 ý nghĩ lãng mạn, Henry nhưng chẳng sao cả, thật đấy, tôi đã gặp lại Penelope sau khi nàng lập gia đình. Tôi đã gặp nàng… để tôi nhớ xem nào, 2 hay 3 năm trưóc thì phải, nàng trông mập mạp phốp pháp đến độ tôi không sao nhận ra được là trước đây nàng đã từng mảnh mai như thế nào nữa. Tôi nghĩ giờ chắc nàng đã có ít nhất cũng 5 con rồi chứ chẳng chơi

– Anh đã yêu nàng.

– Tôi đã từng mê đắm nàng như mọi thanh niên chưa có kinh nghiệm và tôi biết lúc đó bề ngoài của tôi cũng tạo ra 1 anh hùng trong mắt các tiểu thư còn trinh nguyên. Nhưng phải nói tôi rất dễ chịu khi cạnh Penelope. Nàng đã dạy cho tôi 1 bài học rất đáng giá.

– Gì thế?

– Phụ nữ hơn ai hết họ biết dung nhan hiện có của họ là tạm thời, cùng với thời gian họ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào vấn đề tiền bạc. Đấy là vấn đề sống còn, là sự tồn tại của họ, và Henry tôi sẽ luôn là người chiến thắng. Tôi là 1 công tước và địa vị đó trong xã hội mặc nhiên tạo cho tôi trở thành người được để ý và đủ tư cách nhất trong các cuộc hôn nhân. Tôi sẽ dẫn đầu mọi cuộc tranh tài.

– Khỉ thật, nhưng anh có vẻ thành thật, và thậm chí lại quá vênh váo với thành tích của mình nữa. Mong sao có ai đó sẽ làm anh xẹp xuống như cánh buồm không gió ấy.

– Ý muốn của anh không hi vọng trở thành sự thật đâu, công tước chế nhạo.

– Anh biết rồi đấy, không chỉ là 1 công tước, Theron, anh còn là 1 người đàn ông đẹp trai, 1 nhân vật nổi tiếng, 1 nhà thể thao xuất sắc và là 1 người giàu có kinh khủng nữa. Tôi không tin là anh biết mình giàu đến cỡ nào đâu… không, Theron, tôi hi vọng những điều đó sẽ đem lại cho anh hạnh phúc.

– Chắc chắn rồi, đơn giản vì tôi không mong tìm hạnh phúc trong hôn nhân. Dĩ nhiên là tôi sẽ rất hài lòng nếu vợ tôi có chút ít cảm xúc với tôi, nhưng sở thích của tôi vẫn là nghỉ ngơi

– Theron, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm cái ý tưởng về hôn nhân mà anh đã phác thảo ra lắm rồi. Tôi không thể chịu đựng được kế hoạch này nữa.

– Ôi tội nghiệp Henry chưa, anh thật là lãng mạn, bản chất anh luôn vậy. Còn tôi lại rất thực tế, nghiêm khắc và thực tế 1 cách khôn ngoan, tôi biết mình cần gì và làm sao để đạt được điều đó, nói chính xác thì cuộc đời của tôi sẽ diễn tiến theo những con đường do chính tôi tính toán.

– Nghe có vẻ như anh đã kiên quyết thực hiện những ý tưởng điên rồ của mình rồi à? Henry hỏi nghiêm nghị

– Sự thật thì thế đấy, công tước nói qua kẽ môi

– Anh quả là 1 tay đại bịp, anh biết rõ đây chỉ là 1 trò đùa được sửa sang điều chỉnh thành 1 cuộc hôn nhân. Có lẽ đây chỉ là ước đoán của tôi thôi nhưng Theron nếu không cẩn thận anh sẽ gặp bất hạnh thôi.

– Lúc nãy thì lãng mạn, còn giờ thì lại là 1 nhà tiên tri đây, công tước chế diễu, nhưng thây kệ những lời cảnh cáo và cả lời nguyền của anh nữa, dù sao sáng mai tôi cũng sẽ lên đường, trước tiên tôi sẽ thăm gia đình ngài Upminsters ở Bedfordshire. Bà chị tôi đã quả quyết là gia đình này có 1 cô con gái rất xinh đẹp, tóc vàng óng ả, mắt xanh biếc và ở mùa chơi vừa rồi tại Almarck nàng rất được mọi người tán dương.

– Chắc là anh đã gặp cô ấy rồi chứ?

– Tôi chỉ nhớ mang máng thôi nhưng anh biết không Henry, khi nói chuyện thấy khuôn mặt họ chỉ biểu lộ duy nhất 1 thứ.

– Gì thế?

– Lòng tham, nhìn mắt họ, anh dễ dàng nhận ra là họ đang rất hãnh diện nghĩ mình là người hấp dẫn nhất. Họ nói chuyện với tôi mà cứ như đang thì thầm “viên kim cương vùng Selchesle đây”.

– Ôi chúa ơi, anh thật là 1 thằng cha ưa nhạo báng.

Và khi tôi dẫn cô ta trở lại chỗ mẹ mình tôi thấy cô ấy cứ cười rất chi là điệu đà. Ôi các bà quả phụ luôn xuất hiện 1 cách vô tình, thản nhiên và làm ra vẻ là cô con gái bé nhỏ của mình còn rất vụng về trong mắt công tước, trong khi cô con gái lại cười nhăn nhở cứ như mình là hoa khôi không bằng. Tôi biết họ chỉ cố làm cho tôi tin thôi

– Thôi đi Theron, anh làm tôi muốn phát bệnh luôn, Henry nói. Công tước cười lớn

– Xin lỗi nhé, Henry, nhưng chọc ghẹo anh quả thật rất thú vị, tôi và anh bằng tuổi nhau nhưng tôi cam đoan là anh vẫn tin vào những con rồng, hiệp sĩ trong các đoàn xe bọc thép lên đường giải thoát cho 1 cô gái trinh trắng thơ ngây mà anh yêu, nhưng ông bạn của tôi ơi, đó đâu phải là cuộc sống.

– Nếu cuộc sống như những gì anh đang mô tả thì tôi có thể khẳng định với anh là ơn chúa cho tôi được sống như 1 thường dân còn hơn.

Công tước cười lớn.

– Anh đơn giản như 1 món ăn làm sẵn trong tiệm vậy, anh thừa hưởng ở mẹ mình vẻ quý tộc, lại khá ấm chỗ trong cái túi tiền nữa. Anh quả là 1 miếng mồi ngon đấy, không 1 cô gái nào lại điên khùng từ chối lời cầu hôn của anh đâu.

– Vì Chúa, hãy im dùm tôi đi, Henry hét lên, anh đang làm tôi thất vọng đấy Theron.

– Thật là tội nghiệp cho Henry, tôi lấy làm buồn cho anh đấy, nhưng mà thôi, ta chuẩn bị đến Haymarket đi. Đến đó thì tâm trạng u buồn bực dọc của anh sẽ biết mất ngay thôi ấy mà

– Công tước vừa nói vừa đứng dậy cùng bạn bước ra khỏi phòng ăn, nhưng khi vừa tới cửa thì Henry chợt kêu lên

– Trời ơi Theron, anh nói là sáng mai anh đi hả? Thế anh quên buổi hẹn rồi sao?

– Ngày thứ 18 thu xếp cho pháo thủ Hawkin gặp Farington”s jed Blake

– May quá, anh không nhắc chắc tôi quên béng mất, vậy mai ta đi.

– Cả cặp được đánh cuộc 500$ ta sẽ không bị lỡ dịp xem anh chàng của chúng ta làm 1 bữa thịt băm của Farinton – Hi vọng là không, tôi sẽ đi vào ngày kia cũng được.

– Nói cách khác thì tay võ sĩ quyền anh vẫn đủ tư cách đi trước cô dâu tương lai nhỉ

– Đương nhiên rồi, công tước nói, giọng lè nhè

Bình luận
× sticky