Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chàng Sumo Không Thể Béo

Chương 7

Tác giả: Éric-Emmanuel Schmitt

Sau một năm, tôi đã tăng cân, to hơn và mạnh mẽ. Thế nhưng, tuy đã thu ngắn khoảng cách về sức mạnh hình thể với các đối thủ, tôi vẫn chưa thắng được trận nào. Trước kia, tôi không chịu được ngay cú va chạm đầu tiên, sự chấn động ngay lúc đó đẩy tôi khỏi sới vật. Bây giờ, to con hơn, khỏe hơn, tôi chịu được cú va chạm, tôi bắt đầu cuộc đấu tay đôi; tiếp đó, dù đã nắm được kỹ thuật và phong cách thi đấu, tôi vẫn không ra quyết định đúng hoặc quá muộn. Tôi thua đều đặn như một cái ống bị rò nước.

– Con hỏng ở chỗ nào thưa sư phụ?

– Hãy nhìn cái cốc pha lê này xem, rồi lắng nghe.

Ông búng vào thành cốc, từ đó phát ra một âm thanh trong trẻo, lạnh, sắc như một lưỡi dao cạo lấp lánh.

– Tuyệt vời.

– Con thử xem.

Tôi thử bắt chước động tác của Shomintsu nhưng chiếc cốc pha lê tôi cầm chỉ cho ra một thứ âm đục, yếu ớt.

– Cái cách con cầm cái cốc ngăn cản con làm phát ra âm thanh: các ngón tay con triệt tiêu sự cộng hưởng, phần mỡ của các đốt ngón đã hấp thu nó. Con phải cầm cái cốc mà như không cầm nó. Vừa ở đó mà vừa không ở đó. Giống như trong thi đấu. Con phải vừa ở đó mà vừa không ở đó. Con mà lại không phải con. Con phải nâng mình lên trên con và trên đối thủ để nắm trọn lấy tình thế bằng cách có một trực giác về thế đánh phù hợp. Hãy nhớ lại Ashoryu đi.

– Làm thế nào người ta đạt được mức ấy?

– Bằng Thiền định. Bằng cách có được sự hư rỗng bên trong mình.

– Thật là tuyệt vọng: trước đây không có người to lớn trong con; nay người to lớn đến thì làm gì còn chỗ trống!

– Con phải bắt tay vào học Thiền.

– Thần đạo có vẻ phù hợp hơn với con bởi các su mô theo Thần đạo từ xa xưa rồi.

– Ta đánh giá cao Thần đạo, Jun ạ. Chỉ có điều ta, Shomintsu, ta đã học Thiền trước khi học su mô. Vì thế ta chỉ có thể truyền cho con Thiền mà thôi.

– Dù gì thì điều đó cũng không quan trọng bởi Thần đạo, Thiền Tây Tạng, Thiền Nhật Bản cũng giống như những chuyện vô bổ hay cây kẹo mút cho trẻ con mà thôi. Chẳng có cái gì tốt hơn cái gì. Con ngạc nhiên là sư phụ lại dành thời gian cho những thứ cổ lỗ này, những thứ mê tín.

– Con đùa hả Jun?

– Người ta không cần đến tôn giáo để sống.

– Tôn giáo thì có thể không nhưng tâm linh thì có đấy con ạ.

– Vớ vẩn! Nhảm nhí! Tầm phào! Con ấy à, con sống rất tốt mà không cần đến thứ ấy.

– Thế à? Con sống rất tốt à, con sao?

Ông đã ghi một điểm: cảm giác bất an thường trực trong tôi lớn dần thêm và tôi nhận ra điều ấy.

– Thực ra… con… hình như là.. ngoài ra… bởi vì con…

– Jun, nếu những cái con nói không đẹp hơn sự im lặng thì con đừng nói.

Một tuần sau, khoảng thời gian đủ để quên đi nỗi xấu hổ từ câu trả lời ngốc nghếch của mình, tôi lại đến gặp sư phụ Shomintsu.

– Sư phụ có thể giúp con làm chủ được tâm ý và thân thể con không?

– Hãy ngồi xuống đất trước mặt ta, hướng hông về phía trước, thẳng lưng, con hãy tập trung vào tư thế thẳng của thân mình.

– Con làm rồi.

– Đừng hóp bụng, đừng cứng người, hít và thở ra nhẹ nhàng.

– Con làm rồi.

– Hãy để tâm ý của con đi qua theo hơi thở, hãy để chúng xuất hiện và biến đi.

– Suy nghĩ của con cứ nháo nhào, cứ chảy như thác đổ.

– Hãy làm chủ dòng suy nghĩ.

Sau một tuần tập luyện, thấy tôi có thể suy nghĩ bình tĩnh hơn, ông giao thêm nhiệm vụ cho tôi:

– Bây giờ, hãy cố gắng không nghĩ đến gì cả.

– Không gì cả ư?

– Không gì cả.

– Như thể con đã chết?

– Không, như thể con là một bông hoa hay một con chim vào mùa xuân. Đừng nghĩ với ý thức bản thân của con nữa, hãy nghĩ với một thứ ý thức khác, ý thức của thế giới, nghĩ như một cái cây đâm chồi, như cơn mưa rơi xuống.

Trong hai tuần, tôi đã thử như vậy. Vô ích. Ỷ nghĩ của tôi vẫn là ý nghĩ của tôi, ý thức của tôi cứ bì bõm trong ý thức của tôi mà không chịu đi chỗ khác.

– Không thể được. Lại thất bại, thưa sư phụ. Con phải làm gì đây?

– Chúng ta hãy cùng ra vườn.

– Chúng ta làm vườn ạ?

– Không, hãy cùng ra khu vườn Thiền.

Khi bước vào khu vườn Thiền, tôi suýt quay trở ra.

Trên mảnh đất vuông vắn khoảng hơn chục mét, xung quanh là các băng ghế làm bằng ván cũ, nằm chình ình mấy hòn đá phủ rêu đặt trên bãi sỏi cào thành rãnh to và cát được cào thành rãnh mịn. Thật ngu ngốc. Khu vườn sỏi đá này không những không sống mà tôi cũng không nhìn ra được làm sao cái tác phẩm của một người làm vườn biếng nhác này có thể khiến cuộc sống của tôi tốt hơn hay đưa ra một giải pháp cho các vấn đề của tôi.

– Con hãy ngồi xuống và quan sát.

Vì tôn trọng sư phụ Shomintsu, tôi có trách nhiệm phải cố gắng làm một điều gì đó, tôi đặt mông xuống cái không gian phi lý này. Răng nghiến chặt, trán nhăn, tôi tì hàm vào cổ tay và cố gắng tỏ vẻ tập trung tình thần để làm sư phụ hài lòng.

Vì chán hay để tránh sự buồn chán, ý nghĩ của tôi bắt đầu chạy nhảy lung tung. Tôi nghĩ đến Ashoryu, đến mẹ tôi. Đột nhiên tôi mất thăng bằng bởi đang lang thang thì ý thức của tôi lại biến thành ý thức của bố tôi, tôi trải qua cái cảm giác những giây phút cuối cùng khi ông nhảy qua ban công… Tôi có cảm giác rơi xuống cùng ông.

Lo lắng, tôi đảo mắt nhìn quanh xem mình có vừa hét lên không; những người ngồi dọc mảnh đất vuông vắn này không nhận thấy tôi vừa có xáo trộn, điều này làm tôi yên tâm.

Để tĩnh tâm lại, tôi tập trung sự chú ý của mình vào các đường rãnh mà cây cào đã để lại trên mặt đất. Mắt tôi nhìn theo chúng một cách uể oải.

Chính vào lúc đó hiện tượng đã xảy ra. Ban đầu, tôi cứ ngỡ mình hoa mắt.

Dù đang ngồi đó, tôi lại có một cảm giác lạ kỳ. Nó quay tròn trong tôi. Nó quay tròn quanh tôi. Tôi không biết đột nhiên mình bị một cơn sóng dội vào hay tôi đang trở thành một con sóng. Có cái gì đó đang hình thành, cái gì đó to lắm, vĩ đại, ầm I.

Rồi một sức mạnh ùa vào người tôi, thổi phồng tôi, nâng tôi lên, nhấc tôi lên. Tôi chịu đựng một vụ nổ êm ái, thậm chí còn không đau là khác. Thân thể tôi bùng nổ một cách sung sướng, bỏ rơi các giới hạn, và da tôi rách ra, bập bềnh thành nhiều mảnh nhỏ, rời rạc, ở phía trên khu vườn. Khu vườn đã thay đổi kích thước, những hòn đá thường đã biến thành ngọn núi, những viên sỏi biến thành hồ, cát biến thành biển mây. Khu vườn nhìn thấy được đã nhường chỗ cho một khu vườn vô hình, nơi phát ra một thứ năng lượng làm con người ta sảng khoái.

Trong chốc lát, tôi thức tỉnh từ một cơn ác mộng mà tôi bị cầm tù trong đó, tôi nhớ lại một thực tế đã bị quên lãng, cái đã làm nên chúng ta. Tôi thôi không là Jun nữa để trở thành vũ trụ, thành vòng tròn, bất động mà vẫn dịch chuyển.

Tôi có cảm giác mình trở thành khoảng trống giữa các đồ vật, khoảng trống giữa con người với con người, khoảng trống giữa các từ đang từ bỏ các lóp nghĩa của mình, khoảng trống giữa các ý nghĩ đang xẹp dần. Tôi lìa bỏ tôi, tôi là cái hư vô phía trên tôi, hư vô, cái hư vô là trung tâm thực sự của thế giới.

– Con Thiền sắp được ba tiếng rồi đấy.

Giọng của Shomintsu buộc tôi phải nhập lại vào thân thể của Jun.

– Gì cơ ạ? Ba tiếng? Con… con… con không thấy thời gian trôi, con…

– Không cần giải thích. Ta hiểu. Thế thì càng tốt. Con đã làm được rồi. Ta rất mừng cho con.

Sau một năm, tôi đã tăng cân, to hơn và mạnh mẽ. Thế nhưng, tuy đã thu ngắn khoảng cách về sức mạnh hình thể với các đối thủ, tôi vẫn chưa thắng được trận nào. Trước kia, tôi không chịu được ngay cú va chạm đầu tiên, sự chấn động ngay lúc đó đẩy tôi khỏi sới vật. Bây giờ, to con hơn, khỏe hơn, tôi chịu được cú va chạm, tôi bắt đầu cuộc đấu tay đôi; tiếp đó, dù đã nắm được kỹ thuật và phong cách thi đấu, tôi vẫn không ra quyết định đúng hoặc quá muộn. Tôi thua đều đặn như một cái ống bị rò nước.

– Con hỏng ở chỗ nào thưa sư phụ?

– Hãy nhìn cái cốc pha lê này xem, rồi lắng nghe.

Ông búng vào thành cốc, từ đó phát ra một âm thanh trong trẻo, lạnh, sắc như một lưỡi dao cạo lấp lánh.

– Tuyệt vời.

– Con thử xem.

Tôi thử bắt chước động tác của Shomintsu nhưng chiếc cốc pha lê tôi cầm chỉ cho ra một thứ âm đục, yếu ớt.

– Cái cách con cầm cái cốc ngăn cản con làm phát ra âm thanh: các ngón tay con triệt tiêu sự cộng hưởng, phần mỡ của các đốt ngón đã hấp thu nó. Con phải cầm cái cốc mà như không cầm nó. Vừa ở đó mà vừa không ở đó. Giống như trong thi đấu. Con phải vừa ở đó mà vừa không ở đó. Con mà lại không phải con. Con phải nâng mình lên trên con và trên đối thủ để nắm trọn lấy tình thế bằng cách có một trực giác về thế đánh phù hợp. Hãy nhớ lại Ashoryu đi.

– Làm thế nào người ta đạt được mức ấy?

– Bằng Thiền định. Bằng cách có được sự hư rỗng bên trong mình.

– Thật là tuyệt vọng: trước đây không có người to lớn trong con; nay người to lớn đến thì làm gì còn chỗ trống!

– Con phải bắt tay vào học Thiền.

– Thần đạo có vẻ phù hợp hơn với con bởi các su mô theo Thần đạo từ xa xưa rồi.

– Ta đánh giá cao Thần đạo, Jun ạ. Chỉ có điều ta, Shomintsu, ta đã học Thiền trước khi học su mô. Vì thế ta chỉ có thể truyền cho con Thiền mà thôi.

– Dù gì thì điều đó cũng không quan trọng bởi Thần đạo, Thiền Tây Tạng, Thiền Nhật Bản cũng giống như những chuyện vô bổ hay cây kẹo mút cho trẻ con mà thôi. Chẳng có cái gì tốt hơn cái gì. Con ngạc nhiên là sư phụ lại dành thời gian cho những thứ cổ lỗ này, những thứ mê tín.

– Con đùa hả Jun?

– Người ta không cần đến tôn giáo để sống.

– Tôn giáo thì có thể không nhưng tâm linh thì có đấy con ạ.

– Vớ vẩn! Nhảm nhí! Tầm phào! Con ấy à, con sống rất tốt mà không cần đến thứ ấy.

– Thế à? Con sống rất tốt à, con sao?

Ông đã ghi một điểm: cảm giác bất an thường trực trong tôi lớn dần thêm và tôi nhận ra điều ấy.

– Thực ra… con… hình như là.. ngoài ra… bởi vì con…

– Jun, nếu những cái con nói không đẹp hơn sự im lặng thì con đừng nói.

Một tuần sau, khoảng thời gian đủ để quên đi nỗi xấu hổ từ câu trả lời ngốc nghếch của mình, tôi lại đến gặp sư phụ Shomintsu.

– Sư phụ có thể giúp con làm chủ được tâm ý và thân thể con không?

– Hãy ngồi xuống đất trước mặt ta, hướng hông về phía trước, thẳng lưng, con hãy tập trung vào tư thế thẳng của thân mình.

– Con làm rồi.

– Đừng hóp bụng, đừng cứng người, hít và thở ra nhẹ nhàng.

– Con làm rồi.

– Hãy để tâm ý của con đi qua theo hơi thở, hãy để chúng xuất hiện và biến đi.

– Suy nghĩ của con cứ nháo nhào, cứ chảy như thác đổ.

– Hãy làm chủ dòng suy nghĩ.

Sau một tuần tập luyện, thấy tôi có thể suy nghĩ bình tĩnh hơn, ông giao thêm nhiệm vụ cho tôi:

– Bây giờ, hãy cố gắng không nghĩ đến gì cả.

– Không gì cả ư?

– Không gì cả.

– Như thể con đã chết?

– Không, như thể con là một bông hoa hay một con chim vào mùa xuân. Đừng nghĩ với ý thức bản thân của con nữa, hãy nghĩ với một thứ ý thức khác, ý thức của thế giới, nghĩ như một cái cây đâm chồi, như cơn mưa rơi xuống.

Trong hai tuần, tôi đã thử như vậy. Vô ích. Ỷ nghĩ của tôi vẫn là ý nghĩ của tôi, ý thức của tôi cứ bì bõm trong ý thức của tôi mà không chịu đi chỗ khác.

– Không thể được. Lại thất bại, thưa sư phụ. Con phải làm gì đây?

– Chúng ta hãy cùng ra vườn.

– Chúng ta làm vườn ạ?

– Không, hãy cùng ra khu vườn Thiền.

Khi bước vào khu vườn Thiền, tôi suýt quay trở ra.

Trên mảnh đất vuông vắn khoảng hơn chục mét, xung quanh là các băng ghế làm bằng ván cũ, nằm chình ình mấy hòn đá phủ rêu đặt trên bãi sỏi cào thành rãnh to và cát được cào thành rãnh mịn. Thật ngu ngốc. Khu vườn sỏi đá này không những không sống mà tôi cũng không nhìn ra được làm sao cái tác phẩm của một người làm vườn biếng nhác này có thể khiến cuộc sống của tôi tốt hơn hay đưa ra một giải pháp cho các vấn đề của tôi.

– Con hãy ngồi xuống và quan sát.

Vì tôn trọng sư phụ Shomintsu, tôi có trách nhiệm phải cố gắng làm một điều gì đó, tôi đặt mông xuống cái không gian phi lý này. Răng nghiến chặt, trán nhăn, tôi tì hàm vào cổ tay và cố gắng tỏ vẻ tập trung tình thần để làm sư phụ hài lòng.

Vì chán hay để tránh sự buồn chán, ý nghĩ của tôi bắt đầu chạy nhảy lung tung. Tôi nghĩ đến Ashoryu, đến mẹ tôi. Đột nhiên tôi mất thăng bằng bởi đang lang thang thì ý thức của tôi lại biến thành ý thức của bố tôi, tôi trải qua cái cảm giác những giây phút cuối cùng khi ông nhảy qua ban công… Tôi có cảm giác rơi xuống cùng ông.

Lo lắng, tôi đảo mắt nhìn quanh xem mình có vừa hét lên không; những người ngồi dọc mảnh đất vuông vắn này không nhận thấy tôi vừa có xáo trộn, điều này làm tôi yên tâm.

Để tĩnh tâm lại, tôi tập trung sự chú ý của mình vào các đường rãnh mà cây cào đã để lại trên mặt đất. Mắt tôi nhìn theo chúng một cách uể oải.

Chính vào lúc đó hiện tượng đã xảy ra. Ban đầu, tôi cứ ngỡ mình hoa mắt.

Dù đang ngồi đó, tôi lại có một cảm giác lạ kỳ. Nó quay tròn trong tôi. Nó quay tròn quanh tôi. Tôi không biết đột nhiên mình bị một cơn sóng dội vào hay tôi đang trở thành một con sóng. Có cái gì đó đang hình thành, cái gì đó to lắm, vĩ đại, ầm I.

Rồi một sức mạnh ùa vào người tôi, thổi phồng tôi, nâng tôi lên, nhấc tôi lên. Tôi chịu đựng một vụ nổ êm ái, thậm chí còn không đau là khác. Thân thể tôi bùng nổ một cách sung sướng, bỏ rơi các giới hạn, và da tôi rách ra, bập bềnh thành nhiều mảnh nhỏ, rời rạc, ở phía trên khu vườn. Khu vườn đã thay đổi kích thước, những hòn đá thường đã biến thành ngọn núi, những viên sỏi biến thành hồ, cát biến thành biển mây. Khu vườn nhìn thấy được đã nhường chỗ cho một khu vườn vô hình, nơi phát ra một thứ năng lượng làm con người ta sảng khoái.

Trong chốc lát, tôi thức tỉnh từ một cơn ác mộng mà tôi bị cầm tù trong đó, tôi nhớ lại một thực tế đã bị quên lãng, cái đã làm nên chúng ta. Tôi thôi không là Jun nữa để trở thành vũ trụ, thành vòng tròn, bất động mà vẫn dịch chuyển.

Tôi có cảm giác mình trở thành khoảng trống giữa các đồ vật, khoảng trống giữa con người với con người, khoảng trống giữa các từ đang từ bỏ các lóp nghĩa của mình, khoảng trống giữa các ý nghĩ đang xẹp dần. Tôi lìa bỏ tôi, tôi là cái hư vô phía trên tôi, hư vô, cái hư vô là trung tâm thực sự của thế giới.

– Con Thiền sắp được ba tiếng rồi đấy.

Giọng của Shomintsu buộc tôi phải nhập lại vào thân thể của Jun.

– Gì cơ ạ? Ba tiếng? Con… con… con không thấy thời gian trôi, con…

– Không cần giải thích. Ta hiểu. Thế thì càng tốt. Con đã làm được rồi. Ta rất mừng cho con.

Bình luận