Trần Thủ Độ, lúc ấy, đang cùng bọn mưu sĩ, bàn việc ở trong Tướng phủ thì, một tên lính hoảng hốt chạy vào bẩm rằng:
– Trăm lại Tướng công, đức Hoàng Đế tự nhiên bỏ cung điện, một mình đi đâu không biết! ….
Tái mặt, Thủ Độ vùng đứng dậy, hỏi dồn tên linh:
– Thế còn Hoàng hậu đâu?
– Bẩm Hoàng hậu vẫn còn ở trong Chính cung, đang lo sợ khóc lóc tra hỏi bọn cung nhân.
– Vua đi hồi nào?
– Bẩm điều ấy không ai biết cả. Mãi lúc nội giám dâng văn thiện, trong cung thấy thiếu vua, ai nấy mới đổ đi tìm …
– Thế viên Cửu Môn Đề đốc đã cật vấn bọn lính canh chưa?
– Bẩm đã. Nhưng ban ngầy, cửa thành mở, người ra kẻ vào cũng nhiều, bọn lính canh vô tình …
– Vô tình! Đem chém hết cả chúng nó đi cho ta!
Thủ Độ nổi giận ra công đường, phát lệnh tụ tướng. Giây lát, văn võ kéo đến đông đủ. Ai nấy nhìn sắc mặt Thủ Độ, đều hồi hộp lo âu.
– Bách quan, trong cung vừa xảy ra việc đại biến, bách quan đã ai rõ chưa?
Văn, võ nhớn nhác trông nhau, yên lặng.
Thủ Độ đập bàn, thét lớn:
– Ô hay? Ta hỏi các ngươi cứ ngây ra như phỗng sành vậy? Các ngươi đã ai biết rõ tin Hoàng Đế xuất bôn chưa?
Các quan hết hồn, đồng thanh nói:
– Bẩm Tướng công, chúng tôi chưa ai được biết tin dữ dội ấy cả.
Thủ Độ cười nhạt:
– Hừ, các quan thì còn ai biết gì nữa! Những việc lớn của Triều đình đã quan hệ đâu bằng những việc tư ở nhà!
Các quan biết Thủ Độ, đang lúc tức giận, trách mắng vô lý, nhưng hết thảy đều không dám cãi.
Thủ Độ hỏi:
– Bây giờ làm thế nào?
Một quan văn tiến lên đáp:
– Trước hết, xin Tướng công giữ kín việc này, đừng hở cho công chúng biết, kẻo lòng người xôn xao, những quân bất trắc lại nhân cơ hội làm càn chăng.
Một mặt, Tướng công truyền cho bọn thám tử đi lùng khắp các nơi, từ nhà các đại thần đến nhà bách tính, xem Vua ẩn lánh nơi nào.
Thủ Độ dậm chân xuống đất, nghiến răng:
– Việc này, mưu mô chắc lại chỉ tự Lý Chiêu Hoàng. Hắn đoán chúng ta muốn hại nên cố sức quyến rũ Vua đây.
Bọn mưu sĩ cũng hùa theo:
– Tướng công nói rất phải. Việc này chắc chỉ tự Lý Nương nương cùng đồng đảng mà ra!
– Đồng đảng? Lý Chiêu Hoàng còn rất nhiều đồng đảng? Ta tưởng bọn đồng đảng của hắn đã bị ta tru lục cả rồi?
– Bẩm Tướng công, bọn trung thần của nhà Lý đã hết sao được. Chúng chưa hết thì hắn còn tìm đủ thiên phương bách kế mưu phá công cuộc ta làm.
– Nếu vậy thì rồi chúng nó sẽ chết không còn một mống. Các tướng đâu, mau mau điểm lính đi sục sạo khắp nơi, bất kỳ chỗ nào có thể ngờ được và vào bất kỳ ai hễ có bộ dạng khả nghi là bắt cổ về đây ta hỏi.
Các võ tướng dạ ran, tức khắc mỗi người đi một ngã, điểm lính tìm Vua.
Quay lại, Thủ Độ bảo bọn quan văn:
– Còn các ông nữa, các ông hãy để tâm dò xét giúp ta việc này. Và, nhất là các ông lúc nào cũng nên sẵn sàng, hễ có lệnh triệu mà ai thiếu sót chậm trễ, ta sẽ trị tội.
Khi còn một mình với bọn mưu sĩ, Thủ Độ tỏ ý phàn nàn:
– Đầu đuôi chỉ tại ta làm việc cấp quá. Ta muốn phế bỏ Chiêu Hoàng để trú mối lo về sau, thành thử nài ép Vua một cách thái quá mới nên cơ sự này. Ta đã bày tỏ hết các lẽ lợi hại, khuyên Vua nên bỏ Hoàng hậu, xách lập vợ An Sinh Vương Liễu lên ngôi Chính cung. Người ấy, tuy là chị dâu họ vua nhưng có đức lớn, nhan sắc đoan chính phúc hậu, đáng vì mẹ dân, không như Chiêu Hoàng, tướng hồng nhan bạc phận hiện ra ngoài. Chẳng ngờ, Thái Tôn chung tình, không nỡ phụ vợ, không nỡ mất lòng anh, nhất định phản đối ta kịch liệt. Thái Tôn lại nói nếu ta còn nài ép, sẽ bỏ ngôi đi tu. Thoạt đầu, ta cho đó chỉ là lời khảng khái của tuổi trẻ, không ngờ Thái Tôn dám cả gan làm thực! Cái cử động ấy đáng khen mà đáng giận. Đáng khen vì Thái Tôn là người chồng chung hậu, không quên những ơn to của Chiêu Hoàng đã nhường ngôi cho mình. Đáng giận vì Thái Tôn dám không nghe lời ta, làm việc lớn mà còn để cho tình nhi nữ sai khiến nổi.
Thủ Độ lặng im một lạt, sau lại nói:
– Xem thể đủ biết việc Thái Tôn đi trốn không phải tự Lý Chiêu Hoàng như ta vừa đổ vấy. Ta biết, nhưng ta vẫn buộc tội cho Chiêu Hoàng, cốt để cho mọi người cùng ngờ vực hắn, như thế dễ cho công việc ta sau này. Kể ra cũng hơi tàn nhẫn thực. Lấy ngôi của người, ép người cho cháu mình rồi lại truất bỏ người đi. Nhưng, thiên hạ là của chung, ai khôn nấy được. Nhà Trần cướp ngôi nhà Lý cũng như nhà Lý đã cướp ngôi nhà Lê, trờ đời chỉ là một tấn trò tranh cướp lợi danh. Ta truất bỏ Chiêu Hoàng, định gả cho Lê Phụ Trần, như thế là còn tử tế. Ta mà nhẫn tâm đem giết đi, Chiêu Hoàng cũng đành chịu vậy, kêu ai?
Mỉm cười đắc chí, Thủ Độ tiếp:
– Người ta ở đời, một là lưu hương thiên cổ, hai là di xú vạn niên. Thủ Độ này dù chẳng được tiếng trung nghĩa với nhà Lý như Quan Vân Trường khi xưa tận tâm với nhà Hán, thì cũng để được tiếng về sau là người khôn ngoan, giảo quyệt chẳng thua chi Tào A Man! Bây giờ các ngươi nên cùng ta vào cung khám xét xem có được điều gì hay hơn chăng? Ta quyết chỉ từ giờ đến chiều, bọn võ tướng thể nào cũng tìm thấy Vua. Kẻ nào dám ẩm nặc Vua, ta sẽ tru di tam tộc. Mà nếu Vua nhất quyết không về, ta sẽ cùng văn võ bách quan thiết đại triều nghi ở chỗ Vua trụ.