Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chờ Tình Yêu Lên Tiếng

Chương 4

Tác giả: Susan Fox

Họ về nông trại kịp giờ tắm rửa chuẩn bị cho bữa ăn tối lúc sáu giờ. Chiếc ghế gỗ cao cho trẻ ngồi ăn trong phòng ăn lịch sự hòa hợp với chiếc bàn dài trang nhã giờ đã được phủ một tấm khăn trải điểm xuyết hình hoa thêu. Một bó hoa to, những bông hoa giả được đặt chính giữa bàn, những món đồ sứ và đồ pha lê mới thật vừa mắt làm sao. Claire nghĩ lẽ ra mình phải đi thay bộ quần áo khác, nhưng Logan không bảo nàng gì cả. Mà bản thân anh ta vẫn đang mặc bộ đồ làm việc, nàng thích kiểu xuề xòa thế này hơn.

Cody cần có chiếc ghế ngồi cao, nhưng không cần đến khay ăn. Claire chuyển ghế của thằng bé lại gần, đặt giữa chỗ của Logan ở đầu bàn và chỗ xếp cho nàng ở ngay bên phải anh ta. Claire tháo chiếc khay ăn, để tạm nó lên chiếc ghế gần đó trước khi giúp Cody trèo lên chiếc ghế của nó.

Không biết Logan hay bà Elsa có phản đối gì trước cách sắp xếp này không, nhưng rõ ràng họ đã không nói gì. Logan đẩy nhẹ ghế thằng bé lại sát bàn rồi mời nàng ngồi. Claire che giấu sự ngạc nhiên bằng cách buộc chiếc khăn tay thanh mảnh nàng mang theo phủ lên cổ áo Cody thay cho yếm ăn.

Khi ai nấy đã yên vị, bà Elsa mang thức ăn vào rồi rời phòng. Logan với tay lấy đĩa thịt, Claire hắng họng nho nhỏ, rồi kiên nhẫn lặp lại khi âm thanh đó chẳng mấy tác động đến Logan. Logan khựng lại, tay giữ đĩa thịt lưng chừng giữa hai người, mắt nhìn nàng. Claire nhìn anh đầy ngụ ý khi nàng nâng tay lên, đan chéo các ngón tay vào nhau trước khi nguyện cầu. Bên cạnh nàng, Cody bắt chước theo, ép hai lòng bàn tay nó vào nhau rồi nhắm mắt lại.

Logan bất động thêm một lúc mới định thần, anh đặt đĩa thịt sang bên. Cặp lông mày đen của anh giãn ra tư lự. Claire nhắm mắt lại và hơi cúi đầu, nhắc lại lời kinh đơn giản, trẻ con để Cody học theo. Nàng ngừng lại khi lời nguyện cầu kết thúc, và Cody hăm hở nói to “Amen”.

Khi nàng mở mắt và nhìn sang phía Logan, thấy anh ta vẫn bất động. Quan sát vẻ mặt anh ta, thấy rõ anh ta không hề cúi đầu hay nhắm mắt. Nhưng anh ta đang ngắm Cody, nàng bắt gặp ánh nhìn pha trộn giữa buồn rầu và dịu dàng không lẫn vào đâu được trong mắt anh. Dường như bài kinh non nớt của Cody vừa chấn động, vừa xúc động với anh.

Claire chẳng thể nào khỏi thấy cảm mến Logan vì điều này. Có lẽ người đàn ông này cũng không xấu xa lắm. Có lẽ cái tốt của anh ta còn lẩn khuất. Nhưng nàng bất chợt nhớ ra anh ta đã đề cập đến tiềm năng làm vợ tốt của nàng, thế là cơn giận lại bừng bừng trong nàng.

Nàng đón lấy cái đĩa thịt Logan đưa cho, tự lấy một ít cho mình trước khi đưa trả lại cho anh ta rồi nhặt lấy dao và nĩa, cắt một miếng nhỏ thịt bò để vào đĩa Cody. Không ai trong số họ mở lời trong khi nàng chia phần thịt của Cody thành những miếng nhỏ vừa miệng. Nàng lại đón thêm một món khác Logan chuyển sang, lại lấy cho mình và Cody trước khi trao trả anh ta.

Bình thường Cody ăn uống rất ngoan, tối nay thằng bé cũng chẳng quấy quá gì. Thằng bé vốn không khéo dùng nĩa, nhưng nàng không làm thay nó mà chỉ kiên nhẫn nhắc nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác. Nàng thích chí liếc trộm khuôn mặt Logan khi anh ta nhìn Cody nhặt một miếng thịt và tỉ mẩn xiên nó vào răng nĩa trước lúc nâng nĩa lên mồm.

Nàng băn khoăn liệu Logan có phàn nàn điều gì, nhưng anh ta vẫn yên lặng. Thay vào đó, anh ta ngơ ngẩn trước toàn bộ hành động tự lực của Cody trong suốt bữa ăn. Tự nhiên Claire lại cảm động trước vẻ mặt đó. Dù có cộc cằn thô lỗ đến đâu chăng nữa, Logan chẳng hề chấp trách gì trước những lỗi nho nhỏ của Cody, anh ta cũng chẳng hề phán xét hay phàn nàn gì nàng về chúng.

Rõ ràng bất kỳ ai muốn làm nàng xiêu lòng đều phải đối xử tử tế với Cody. Cái gã gia trưởng này đã biết điều này chăng, hay tất cả những gì gã làm đều chân thật?

Claire chẳng thể nào xua đuổi những điều nàng đã chứng kiến, những xúc cảm trước Logan. Dù Logan tỏ vẻ thờ ơ và xa cách thằng bé Cody nhưng những gì anh thể hiện cho đến giờ chẳng thể là thứ bịa tạc được. Cody đã bớt rụt rè trước ông bác hộ pháp, thỉnh thoảng thằng bé còn len lén nhìn theo Logan, dù nó vẫn ở bên Claire để được che chở.

Sau bữa tối, Logan phụ nàng một tay bê đồ của nàng từ xe vào trước khi lái xe vào gara rộng rãi. Claire thậm chí còn không thể chở hết mọi thứ đồ đạc của Cody liền một chuyến. Nàng định sẽ lấy đó làm lý do quay lại nông trại nhà Pierce nếu hôm đó mọi chuyện không suôn sẻ. Nàng đã mang theo tất cả quần áo, sách truyện và đồ chơi của Cody, trừ những đồ cồng kềnh.

Nàng vẫn chưa biết chắc được mọi sự sắp xếp hôm nay đã xuôi chèo mát mái hay chưa. Có lẽ nàng chưa tuyệt đường trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời Cody, nhưng nàng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Mặt khác, đứa bé này đáng quý hơn nhiều so với cái vận rủi nàng đang phải đánh đổi là cưới một gã trai kiêu căng ngạo mạn mà nàng không thể đem lòng yêu và chịu đựng đời sống hôn nhân thê thảm, miễn sao cuối cùng nàng trở thành mẹ của Cody về mặt pháp lý.

Có lẽ nàng nên coi lời cầu hôn của Logan là một điều may mắn. Chỉ có điều thật khó nhượng bộ và thuận tình kết hôn với anh ta ngay tức khắc, trước khi nàng buộc phải chọn lựa. Cho dù có động lực để buông xuôi, nàng vẫn cảm thấy mình quá ích kỷ bởi đã quá coi trọng bản thân hơn Cody.

Khi đã mang đặt hết số đồ đạc của Cody trong căn phòng mới của thằng bé, nàng trở ra căn phòng dành cho khách ở bên hông hành lang được sắp sẵn cho nàng. Nàng lấy ra mấy bộ quần áo của nàng, phòng khi phải ở lại qua đêm, giờ nàng thấy mừng là đã nhìn xa trông rộng như vậy. Nàng còn kè kè theo một vài món đồ khác nữa, thế nên nếu cần thiết thì nàng vẫn còn có thể ở thêm bốn hay năm ngày nữa.

Nàng sẽ mất bao lâu mới trì hoãn được ý muốn kết hôn của Logan đây? Giờ nàng cảm thấy nỗi sợ của nàng về việc thằng bé Cody phải ở quanh quẩn anh ta đã dịu đi nhiều, chỉ còn nỗi khiếp hãi chính nàng phải ở bên Logan đang lớn lên từng khắc.

Nàng lại tự nhủ thầm, không biết làm sao nàng có thể, dù chỉ là nắm tay anh ta thôi, nói gì đến những cử chỉ thân thiết hơn. Anh ta không để cho nàng lựa chọn, nhưng có lẽ nàng chẳng lấy gì làm lương thiện khi thuận theo lời cầu hôn của anh ta, cho dù nàng chẳng hề rung cảm một tí ti nào trước con người đó.

Có lẽ nàng sẽ khám phá ra một nét gì đó thu hút ở Logan, theo con mắt riêng của nàng. Nàng lại vẩn vơ với ý nghĩ phải ngủ chung giường với anh ta và cảm thấy run rẩy nỗi lo mối nguy chuyện ấy, chỉ có điều lần này không khó chịu như suy nghĩ ban đầu.

Lưỡng lự hồi lâu như thế, Claire đã cất đặt xong xuôi đồ đạc của mình trong căn phòng dành cho khách. Nàng quay trở lại phòng Cody. Thằng bé đã rải bao nhiêu món đồ chơi trên phần mặt thảm xung quanh thùng đồ chơi. Thế nên nàng phải giúp nó nhặt cả lại.

Hai mẹ con lại tìm Logan ở thư phòng, nhưng khi Claire trông thấy anh đang nói chuyện điện thoại, nàng và Cody đứng chờ ở hành lang để khỏi quấy quả cuộc điện thoại riêng tư của anh tagay khi thấy mẹ con nàng đứng đợi bên ngoài, Logan kết thúc cuộc gọi.

Vì Logan đã từng bảo sẽ cho Cody xem một con ngựa con, Claire đã thay đôi xăng đan bằng đôi giày đế mềm. Trước đây, nàng chỉ mới được đến thăm các nông trại có vài lần, nhưng những hiểu biết của nàng đã khá phong phú, đủ để chắc chắn rằng nàng không muốn đi xăng đan ở khu vực cách ngôi nhà này khá xa.

Logan bước ngang phòng đến chỗ họ. Thằng bé Cody hơi ép người lui sau người Claire. Nàng không thể quở mắng thằng bé được. Nàng nghĩ mình sẽ khó mà quen được với thân hình quá khổ của gã đàn ông này. Không chỉ vì chiều cao của anh ta, mà còn bởi ngoại hình mạnh mẽ và đầy quyền lực. Người anh ta gày gò, nhưng từng vuông nhỏ trên người anh đều chắc nịch cơ. Nếu đem so thì nhiều đàn ông nàng từng gặp đều trở thành “liễu yếu đào tơ”trước anh ta. Lại tầm thường nữa chứ.

Dù nàng không cho rằng Logan đẹp trai, nhưng anh ta lại có vẻ nam tính cuốn hút, khiến anh ta trở nên nổi bật. Ngoại hình to lớn của anh ta bổ sung cho vẻ đẹp đó. Nàng cảm thấy mình quá bé nhỏ và nữ tính trước anh, lòng nàng xốn xang một xúc cảm khó tả, trong nàng gợi lên nỗi bất an.

“Cô nghĩ thằng bé đã sẵn sàng đi xem ngựa con chưa?”

Claire gắng mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ cứng nhắc. “Tôi đảm bảo là thằng nhỏ thích mê đi ấy chứ”.

Logan cúi nhìn Cody. “Chúng ta cùng đi xem chú ngựa con của con nhé, có được không con trai?”

Hai bàn tay Cody vẫn đang níu chặt tay Claire, bác Logan đột ngột hướng chú ý đến nó khiến thằng bé bẽn lẽn, ấp gương mặt trốn sau bàn tay nàng.

Claire cảm thấy thương cảm cho anh ta. Anh ta đâu có tội gì khi sở hữu khổ người to lớn cùng ngoại hình thô ráp, đáng sợ. Rõ ràng là anh ta đang cố bộc lộ thiện chí với thằng bé. Bỗng nhiên cách phản ứng của Cody khiến nàng thấy xấu h Logan, thế nên nàng cố giúp anh.

“Bác Logan của con muốn đưa con đi xem một chú ngựa đấy. Thật là tuyệt vời, phải không Cody? Con không muốn đi sao?”

Đầu thằng bé gật khe khẽ, nhưng nó khăng khăng cố thủ sau bàn tay nàng. Nàng nhìn Logan với ý hối lỗi. “Thằng bé không cố tỏ ra xấc xược gì đâu. Khi đã thân với anh rồi, cháu nó sẽ xử sự khác hẳn”.

Nàng ngạc nhiên thấy Logan có vẻ không tin tưởng lắm. Thực sự, anh ta nhìn nàng theo lối ngụ ý rằng lời nàng không đáng tin. Claire cảm thấy mình bị xúc phạm. Lẽ nào anh ta nghĩ nàng mớm thằng bé để nó lạnh nhạt với anh ta sao?

“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta cứ ra ngoài thôi”, anh ta bảo, rồi bắt đầu tiến bước ra hành lang dẫn đường ra khỏi nhà.

Họ tạm ngừng ở gian bếp rộng, có khi nó đủ sức chứa cả một chiếc máy bay khổ nhỏ, từng phân nhỏ trong bếp đều sạch tinh. Logan tiến tới bên cái giá treo quần áo đóng trên phần tường sau cửa bếp, lấy ra chiếc mũ cao bồi Stetson màu đen trước khi ngắm nghía lại người hai mẹ con và trở ra cánh cửa để ngỏ.

Anh ta chờ cho hai người đi trước, anh theo sau và đóng cánh cửa bếp lại. Khi cả ba đã đến sân sau, Logan tiến đến một bên Cody.

“Giày mềm chỉ hợp cho đi lại trong nhà hay trên đường phố. Cô và thằng bé cần phải mang đôi bốt mới được. Cả mũ và áo quần cũng phải loại cứng vào. Phục trang kiểu du lịch thưởng ngoạn thế này thì rầy rà lắm”.

Claire liếc nhanh anh ta, nhưng anh ta chẳng nói giải thích gì thêm, vậy nên nàng để ánh nhìn của mình vẩn vơ hướng về đích đến của họ. Nông trại này mới thật rộng lớn làm sao, nàng không thể gọi tên đâu là khu nhà, đâu là kho lúa. Hệ thống các bãi quây súc vật được dựng lên theo đúng trật tự nghiêm ngặt.

Có rất nhiều cây cổ thụ đổ bóng gần tòa nhà, số lượng cây thưa dần dọc lối họ bước đi. on lạch phía đông xa xa được điểm tô bằng một hàng cây duyên dáng, toàn bộ chốn này trông như một ốc đảo bởi quanh nó chỉ toàn những bãi chăn thả súc vật trống trải đến hàng dặm đường.

Không khí vẫn tỏa dư âm hơi nóng ban ngày, nhưng ở đây trời có vẻ mát mẻ hơn khoảng không gian bê tông hóa trên phố, có lẽ phải bớt đi vài độ. Bụi treo lơ lửng trong bầu không khí còn sực mùi và sống động âm thanh của đám gia súc và bầy ngựa.

Claire cảm thấy toàn bộ chốn này có vẻ mênh mông và đầy nguy hiểm khi nàng và Cody bước cùng Logan theo con đường ngăn đôi những bãi rào nhốt súc vật. Claire thường chỉ quen ngắm đám gia súc và ngựa ở khoảng cách an toàn, giờ nhìn gần thế này mới thấy thật khiếp đảm.

Bãi quây bên tay phải của họ nhốt toàn những con ngựa to lớn, móng của chúng phải to cỡ một cái đĩa con. Đám bò bên trái mới thật khổng lồ, nặng nề và đầy dọa dẫm.

Claire bất chợt thấy lo, không phải lo cho bản thân nàng mà cho thằng bé tí hon đang dò xét xung quanh với cặp mắt vừa thành kính, vừa thích thú. Cody bé nhỏ thế này, chắc hẳn với nó, đàn súc vật to chẳng khác nào quái vật. Claire kiểm tra cho chắc chắn mình vẫn đang giữ tay thằng bé. Bên cạnh họ, Logan vẫn tự tin sải bước, cho dù anh ta phải cố gắng thu ngắn bước chân để thằng bé có thể theo kịp.

Ở ngoài này, Claire mới lần đầu nhận ra Logan không quá khổng lồ. Đây là thế giới công việc của anh hàng ngày, và ngoại hình quá khổ của anh lại hòa hợp hoàn hảo với khung cảnh xung quanh. Vẻ thô kệch của anh ăn khớp với những nguy cơ từ đám thú lớn và tình thế hiểm nguy tiềm tàng. Còn quá nhiều điều về anh chiếm ngự suy nghĩ của nàng, nhưng nàng thấy mừng khi anh cộc cằn và cứng rắn như thế.

Có điều gì đó ở Logan toát lên vẻ yên ổn, một điều gì đó bộc lộ khả năng bảo vệ và che chở, có thể xua tan mọi mối hiểm nguy và đạp bằng mọi khó khăn. Anh ta đã sống ở đây hàng bao năm nay, chẳng trách gì anh ta lại giải quyết gọn đẹp mọi sự đến thế. Chắc chắn anh ta sẽ kiên định giữ vững lập trường ở mức độ cao hơn toàn bộ những gì nàng có thể làm.

Bàn tay nhỏ mềm nằm gọn lỏn trong tay Claire nhắc nàng nhớ vì sao nàng phải suy nghĩ nhiều như vậy, Cody sẽ lớn lên ở chốn này, và nàng sẵn sàng cá một ăn mười rằng Logan sẽ đòi hỏi thằng bé phải kiên định trước mọi sự cũng như giải quyết công việc ở nông trại.

Nhưng bắt đầu từ mấy tuổi chứ? Hai sao? Nàng đã nghe hàng tá câu chuyện kể về những đứa trẻ chỉ lớn hơn Cody chút đỉnh đã thực sự cưỡi những chú ngựa trưởng thành. Đối với Claire, độ tuổi thích hợp để Cody có thể tham dự vào những trò như thế này và sẵn sàng đối phó với những nguy cơ trước những loài động vật to lớn phải là… mười tuổi. Trong ý nghĩ của nàng, hai mươi tuổi mới là lý tưởng nhất.

Có điều gì đó mách bảo nàng rằng Logan muốn cho thằng bé thử sức từ sớm hơn nhiều trước mười tuổi. Bỗng nhiên nàng hiểu ra cuộc dạo chơi nho nhỏ này là cuộc khai mạc để Cody bắt đầu hành trình xâm nhập cuộc sống nông trại. Con ngựa non chỉ đơn thuần là một cái cớ để hợp thức hóa hành trình đó.

Trên thực tế, Logan có vẻ chưa hề tiếp xúc với trẻ con, thế nên chẳng có gì lạ khi anh ta không hiểu được rằng Cody cần được bảo bọc đầy đủ hơn trước những mối nguy hiểm rình rập của cái cuộc sống đầy đáng sợ mà anh ta đòi hỏi thằng bé dấn thân.

Claire chẳng hề muốn cháu mình quanh quẩn đâu đó gần mấy con vật đáng hàng quái vật này khi không có nàng để mắt trông nom thường xuyên. Mà nếu Logan Pierce dám có ý định quẳng thằng bé quý như vàng này vào bất cứ thứ gì nguy hiểm hơn cái bồn tắm hàng đêm của nó, anh ta sẽ phải thay đổi suy nghĩ. Nàng sẽ chờ xem.

Họ dừng chân bên một bãi quây. Ban đầu Claire nghĩ rằng chỗ này trống không, Logan rút chốt cổng rồi đợi nàng cùng thằng bé tiến vào trước anh. Đến khi đã ở trong rào, Claire mới nhìn thấy một con ngựa non ở bên kia cái bồn chứa nước. Nàng đã nghĩ ngựa non thì kích cỡ không to gì hơn một con chó trưởng thành là mấy, thế nhưng con ngựa non này to xác hơn rất nhiều.

Con ngựa có bộ lông xám lốm đốm, bờm và đuôi lại trắng tinh. Nàng chỉ thưởng ngoạn vẻ đẹp của nó được có một lúc trước khi con ngựa lon ton chạy về phía họ.

Rồi những bước lon ton trở thành bước đại, con ngựa con còn đá hậu điệu nghệ, cú đá làm liên tưởng đến cuộc đua tài giữa những chú ngựa bất kham. Như thế có vẻ còn chưa đủ ấn tượng, chú ngựa non háu đá còn muốn lao thẳng về phía họ.

Logan không có phản ứng gì tức thì, vậy nên nàng bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã mặc nhiên đón nhận vòng tay che chở của Logan.

Cái vẻ cộc cằn và cứng rắn của Logan thì có ích gì nếu như anh ta không chịu nhìn ra mối hiểm nguy? Nhưng Claire thì có, nàng ngay lập tức túm lấy Cody, xoay người bỏ chạy.

Và nàng đụng ngay phải Logan. Hoảng hốt hơn, Claire cố tránh sang bên và bấn loạn trốn sau lưng anh để lẩn trốn, nhưng vòng tay mạnh mẽ của Logan đã thít chặt người nàng lẫn thằng bé, khiến cho cả hai mẹ con chẳng thể cử động được.

Thất thần, Claire ngoái nhìn lui, kịp lúc con ngựa non phanh kít sau người nàng.

Thằng bé Cody vui sướng thốt lên. “Ngựa non kìa”, ngay một giây sau, nàng nhận ra đó không phải là tiếng kêu sợ hãi mà là tiếng của niềm vui đàn ông.

Giọng Logan sàn sạn và thấp, vẻ khó chịu trong đó không lẫn đi đâu được. “Cô đang làm cái quái gì thế hả?”

Claire nhìn lên khuôn mặt thô ráp của anh, nàng bắt gặp ánh giận dữ trong đôi mắt u tối. Anh thả nàng ra rồi lẹ làng kéo thằng bé loi choi khỏi tay nàng. Claire muộn màng níu Cody lại, nhưng nàng chẳng thể nào thắng nổi anh nếu không cố sống cố chết giành cho bằng được.

Logan cùng thằng bé lướt qua chỗ nàng, sau khi để thằng bé đứng trên khoảnh đất trước mặt con ngựa, Logan lùi lại quan sát hai đứa làm quen. Con ngựa non hất hất đầu, theo bản năng, Claire định chạy lại chỗ thằng bé.

Trong tầm quan sát của mì Logan đã bất thần nhận ra nàng định làm gì, bởi anh ta quay đầu nhìn nàng.

“Nếu cô cứ cố tình can dự đến thế thì tốt hơn hết hãy ra khỏi chỗ này ngay”, anh giận dữ quát. Claire cảm thấy lời anh nói như tát vào mặt nàng. Vẻ tức tối và ngượng ngùng, nàng nhắm mắt lại, sẵn sàng bảo vệ Cody nếu như con ngựa có bất cứ dấu hiệu nào nguy hiểm.

Claire đã nghĩ nàng có thể đánh bại nỗi sợ hãi khủng khiếp trước lũ ngựa, nhưng giờ rõ ràng nàng đã nhầm hoàn toàn. Cảm giác muốn che chở cho Cody dù tăng lên mạnh mẽ nhưng chỉ đẩy nỗi sợ lên thành cao độ, nàng trễ tràng nhận ra phản ứng quá bản năng của mình thật chẳng cần thiết chút nào.

Con ngựa rất khẽ khàng động chạm thằng bé, như thể nó hiểu được có sự khác biệt giữa một đứa con nít và một người trưởng thành. Claire cố thả lỏng và nhắc nhở mình rằng chắc chắn Logan đủ khả năng và dạn dày kinh nghiệm để bảo vệ Cody, nhưng có vẻ người nàng chẳng thể nào ngừng run rẩy.

Logan hướng dẫn thằng nhỏ sờ vào mũi của chú ngựa non đang nhìn nó dò xét, Claire rúm người lại, thầm thề sẽ lập tức can thiệp nếu con ngựa định cắn cháu nàng. Nhưng thay vì thế, chú ngựa non tỏ vẻ thư thái, như thể nó đang tận hưởng đầy khoái trá. Giờ nó đã thể hiện được khả năng tự chủ đáng nể cùng lối xử sự dịu dàng.

Vài giây trôi qua, Logan từ từ đứng thẳng dậy, anh nhấc thằng bé lên. Trước khi Claire nhận ra anh định làm gì, Logan đã nhanh chóng đặt thằng bé Cody lên trên lưng con ngựa mẩy màng.

Claire cắn mối đến ứa máu, lòng lo lắng quá đỗi, tất cả những gì nàng có thể làm là im lặng đứng nhìn. Con ngựa này chẳng có yên cương, cũng chẳng có lấy một sợi dây thừng xỏ mũi. Bởi thế, khi Logan bỏ tay khỏi người Cody, để thằng bé ngồi vắt vẻo trên lưng con ngựa, thứ giữ thăng bằng cho nó chỉ là những ngón tay bé xíu nắm chặt lấy bờm ngựa, nàng không thể nào không phản đối.

“Đừng, xin anh đừng để thằng bé ngã”

Logan hoàn toàn lờ nàng đi. Thằng bé Cody đang cười toe toét, và trước khi Claire kịp nhận ra điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, Logan đã đặt tay anh dưới hàm ngựa dẫn nó đi.

Dẫn con ngựa đi và điều khiển nó chỉ với một nắm tay siết chặt!

Claire bắt đầu bước theo nhưng rồi tự buộc mình ngừng lại, nàng sợ sẽ làm kinh động đến con ngựa. Nàng hau háu nhìn theo trong khi Logan thong thả dẫn con ngựa đi qua bãi quây, cẩn thận trông chừng thằng bé khi rẽ ở hàng rào và để con ngựa bước dọc đó. Claire cố nhủ mình giữ vững tinh thần khi nghe Logan bảo thằng bé ngồi thẳng người lên và dùng chân siết chặt hai bên hông ngựa.

Cody không chỉ ngồi vững vàng trên lưng ngựa mà còn líu lo vui sướng và thích thú. Thằng bé đã thử dùng chân kẹp chặt lưng ngựa, hứng chí hơn, nó còn dùng gót chân thúc vào con ngựa cho đến khi Logan lên tiếng nhắc nhở nó.

Logan không dừng lại trước khi dẫn con ngựa đi quanh bãi quây đến ba lần. Claire không biết nàng có dám thở hơi nào trong quãng thời gian ấy không. Nói đúng ra thì nàng không thể giữ được bình tĩnh, kể cả khi Logan đã tiến đến cổng và nhấc Cody từ lưng ngựa xuống đất.

Cuối cùng thì nàng có thể chỉ đạo chân mình hoạt động, thất vọng khi chúng vẫn yếu ớt và không ngừng run rẩy. Nàng vẫn sợ điếng người, nhưng giờ thì nàng thấy xấu hổ vô cùng bởi nỗi sợ đó đã khiến nàng bẽ bàng hết cỡ trong đời.

Trước khi họ đến bãi quây, Logan có vẻ cứ lóng ngóng trước Cody, nhưng giờ thì cái vẻ vụng về đó đã biến mất tăm. Logan đã xử lý đâu vào đấy cả rồi. Anh biết chắc mình đang làm gì, có thể dễ dàng nói rằng Cody được an toàn thực sự khi có anh ở bên. Con ngựa đã được dạy dỗ chu đáo, và Logan hoàn toàn kiểm soát được con ngựa lẫn thằng bé.

Cody nhằng nhẵng thét lên, “Không con muốn cưỡi ngựa cơ! Con muốn cưỡi ngựa cơ!”Đấy là dấu hiệu cho thấy thằng bé đã hết rụt rè trước bác nó.

Thực lòng mà nói, Logan đã khéo léo dụ được Cody ngay khi đặt thằng bé lên lưng ngựa. Claire cảm thấy nhói lòng. Cơn la lối om sòm đầy lạ lùng của Cody nhắc nàng rằng tất cả những gì nàng đã làm, đã cho Cody hoàn toàn chẳng đáng sánh cùng con ngựa kia, cũng chẳng gì khác khiến thằng bé quyết liệt phản ứng như vậy khi bị tước mất con ngựa.

Khuôn mặt bé bỏng của Cody đỏ au chống cự, trên gò má thằng bé, những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi.

“Ứ ừ, ứ ừ, con muốn cưỡi ngựa nữa cơ!”, nó nhằng nhẵng như thế khi Logan tỉnh bơ dắt ngựa đi.

Logan chậc chậc lưỡi rồi nhấc Cody khỏi mặt đất, đu lên vòng tay anh.

“Cưỡi ngựa suốt cả tối thế đủ rồi, con trai”, anh bảo rồi chẳng tỏ ra bận tâm trong khi Cody cứ liên tục rú rít và thụi mũi giầy đế mềm vào bên hông anh để phản đối.

Người đàn ông cao lớn thong thả bước đến bên cánh cổng và từ tốn mở chốt cửa như thể thằng bé Cody đang ngồi lặng yên trên cánh tay anh chứ không phải đang bộc lộ cơn thịnh nộ tầm cỡ thế giới. Claire nhanh chóng theo sau họ, cố lách người qua cánh cổng trước khi Logan lơ đãng đóng mất.

Mọi dấu hiệu ngôn ngữ cử chỉ của Logan cho thấy anh hoàn toàn lờ nàng đi, và cái cách anh đóng cổng mà chẳng ngừng lấy một giây đợi nàng qua ngụ ý nói rằng anh đã quên mất nàng đang lẽo đẽo theo sau, cho dù nàng biết thừa anh chẳng hề quên sự có mặt của nàng lấy một giây đồng hồ.

Xấu hổ vì nhục nhã và hối tiếc cho những phản ứng quá trớn của mình lúc trước, Claire giả vờ không thèm để ý đến thái độ coi khinh của anh. Có lẽ sẽ có cách nào đó xoa dịu tất cả, cách nào đó giúp xóa bớt tính hèn nhá

Logan không hài lòng về nàng, nàng thậm chí còn nhận biết được hoàn toàn đầy đủ tình huống xảy ra ở bãi chăn thả súc vật. Anh là một chủ trại, có lẽ anh yêu cuộc sống ở ngoài này. Chẳng có gì phải bàn cãi khi nói rằng anh sẽ khăng khăng nuôi dạy thằng bé Cody theo lối sống đó.

Nhưng nếu anh cưới một cô vợ chết nhát, mọi ý định nuôi dạy thằng bé theo ý mình của anh sẽ trở nên phức tạp vô cùng. Anh ra lệnh cho nàng rời khỏi bãi chăn thả súc vật nếu như nàng “cứ cố tình can dự”, chừng đó cũng đủ thấy được lý do khiến cho giờ đây anh hoàn toàn lờ nàng đi, anh còn muốn để cho nàng hiểu rằng anh không chỉ thấy khó chịu mà có thể có phần còn bực nàng hết cỡ.

Dù nàng đã quyết định làm mọi điều có thể để ngăn không cho Logan phó mặc Cody trước những mối hiểm nguy do bọn thú lớn gây ra, cơn tuyệt vọng của nàng trước con ngựa nhỏ chính là bằng chứng – dù chỉ mình nàng hay – cho thấy nàng vẫn đang ngờ vực, kể cả trong tình cảnh bớt hiểm nguy hơn.

Làm sao Claire có thể thực hiện cái nghịch lý của niềm hy vọng tìm được cách trì hoãn cuộc hôn nhân khi mà giờ đây gần như chắc chắn Logan sẽ rút lại lời cầu hôn.

Đi được nửa đường về nhà, cơn phản kháng của Cody dịu xuống. Như thể mọi thứ còn chưa đủ để khiến nàng tuyệt vọng và ngoài tầm kiểm soát, thằng bé khe khẽ tựa đầu lên bờ vai Logan.

Claire hiểu rằng thằng bé đã chấp nhận cái gã khổng lồ kia, nàng cảm thấy tim ghì siết nỗi đau đớn và cơn ghen tức. Logan đã đoạt lấy thằng bé mới dễ dàng làm sao, cho dù anh ta chưa từng chơi với trẻ con. Cũng giống như cảm giác bất lực và tuyệt vọng nàng từng trải qua khi mất thằng bé vào tay Logan ở tòa và rồi bị cưỡng ép chuyện hôn nhân, giờ đây, chẳng gì có thể so sánh được với nỗi đau đớn và vô vọng – cảm giác mất mát – mà nàng đang phải gánh chịu.

Quan sát vẻ mặt càu cạu của Logan, trong lòng Claire lại dâng lên đợt sóng lo lắng khôn tả, nàng chăm chăm bước theo anh ta, tim trĩu nặng.

Cảnh tượng đầu Cody thư thái nghiêng nghiêng đầy tin tưởng trên vai Logan nhắc nhủ nàng nhớ đến điều tệ hại nhất – Logan Pierce đã đánh cắp trái tim của người mà nàng yêu quý nhất trên cõi đời này.

Bình luận