Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chờ Tình Yêu Lên Tiếng

Chương 11

Tác giả: Susan Fox

Càng về đến gần nông trại nhà Pierce, tinh thần Claire càng sụt giảm nghiêm trọng. Logan trầm lặng hoàn toàn, nàng cũng giữ thái độ như thế.

Có phải có điều gì khác trong tâm trí anh, hay biểu hiện này chỉ liên quan đến ba từ ngắn ngủi được nàng thốt ra khi đang chìm đắm vô thức giữa khoái lạc? Claire không thể nghĩ ra được lý do nào khác biện hộ cho lối hành xử của Logan ngày hôm đó cả, nàng hiểu chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nàng biết chắc vấn đề.

Nhưng rồi nàng nghĩ đến đến những điều khác nữa khiến cho mối bận tâm về sự im lặng của Logan càng trở nên đáng sợ hơn, nàng cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Logan có kinh nghiệm trong đời sống chiếu chăn, nàng thì không. Liệu có phải sự im lặng của anh là bởi anh thất vọng vì nàng thể hiện dở tệ? Phải chăng “yêu”nàng không hề khiến anh thỏa mãn?

Thực lòng mà nói, nàng hết sức bận tâm về những gì xảy đến với mình khiến cho nàng sao nhãng tất thảy. Lúc hành sự, anh có vẻ hết sức thỏa mãn, nhưng rồi, có lẽ cơn thỏa mãn chỉ lên đến một mức độ nhất định. Trong tâm trí của mình, nàng đã đê mê và háo hức không che đậy, đáp lại anh đến từng cử động nhỏ – chủ yếu là bởi nàng chẳng thể ngăn mình lại – nhưng liệu có phải nàng không biết chừng mực chăng?

Anh có vẻ thích thú khi nàng còn là trinh nữ, thế nên chắc hẳn anh mong đợi nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn…

Nàng không thể nghĩ đến từ nào khác ngoài từ “ngón nghề”, nghe có vẻ thích hợp với sự thỏa lòng. Nhưng thế thì đã sao chứ? Có phải nàng khiến anh thất vọng đến độ anh không còn nghĩ đến điều gì khác tốt đẹp hơn?

Bởi vì nàng thuộc tuýp người luôn tự hào những gì mình làm là chính xác, đúng đắn và hiệu quả, ý nghĩ không ước định được một vấn đề quá đỗi quan trọng như thế đã thổi mạnh vào cái tôi cá nhân của mình.

Thật nhẹ lòng khi cuối cùng cũng đã về đến nông trại, chẳng còn cách nào khác hơn để hóa giải tình trạng căng thẳng giữa hai người hơn là nhanh tay chuyển đồ của nàng vào nhà. Logan gọi thêm vài người đến giúp, công việc xong xuôi chỉ trong chốc lát.

Logan để Cody cho Claire trông trong khi anh đưa chiếc rơ-mooc đã thuê lên phố để gửi trả công ty cho thuê. Claire sẽ đợi anh trở về, nàng nhanh chóng mở các thùng đồ vừa được những người làm công trong nông trại khuân vào phòng ngủ chính.

Những thùng khác được đặt trong một căn phòng dành cho khách, vì thế không cần vội sắp xếp đám đồ đó. Lúc nàng đang làm việc, Cody chơi với mấy chiếc thùng chưa mở băng keo, cho đến khi nàng phải động tay đến chúng. Cuối cùng, thằng bé chơi với mấy cái thùng rỗng không, chồng chúng lại thành đống rồi rê rê quanh phòng.

Thu dọn xong xuôi, Claire giúp thằng bé chồng bốn cái thùng lên nhau, đứng nhìn nó giật cho thùng đổ xuống, xem xét kết quả rồi lại chồng thùng lần nữa cho thằng bé chơi tiếp. Claire ngồi trên giường trông Cody chơi cho đến khi chán chê rồi, nó bỏ lại những chiếc thùng, quay trở về phòng mình nhún nhảy trên con ngựa bấp bênh.

Claire bước dọc hành lang xuyên qua khu nhà chính, nhưng Logan lên phố vẫn chưa về. Đã gần đến giờ ăn trưa, nàng quay trở lại thay quần áo và tắm rửa cho Cody. Mãi đến khi hai mẹ con ngồi vào bàn ăn vẫn chưa thấy tăm hơi Logan đâu, cảm giác ngon miệng cũng như anh, trốn khỏi nàng mất rồi.

Những ngày tiếp theo là nỗi thất vọng lớn lao. Logan dành toàn bộ thời gian của ngày ở bên ngoài, càng xa nàng càng tốt. Những dấu hiệu họ vẫn là một gia đình chỉ diễn ra vào giờ ăn và khoảng thời gian sau bữa tối, kh đưa Cody đi cưỡi ngựa.

Claire cũng không được dạy cưỡi ngựa thêm lần nào nữa. Như thể Logan đã đổi ý hoàn toàn, nàng không thể có cách lý giải nào khác hơn là coi đó như dấu hiệu tiêu cực. Anh cũng chẳng nhắc gì đến chuyện hoàn thành thủ tục nhận nuôi thằng bé, Claire thì chưa dám hỏi trước khi anh tỏ ra có thể tiếp cận.

Chỉ duy khi lên giường, vị thế của họ đổi khác hoàn toàn. Ở đó Logan gần gũi hơn, nhưng cũng tại đó Claire ngay lập tức lạnh băng, ngăn anh lại ở phía nệm của anh. Sao anh dám làm thế chứ?

Nếu ban ngày anh thích cư xử kiểu máu lạnh, anh cứ nên tiếp tục giữ đúng thái độ như thế khi ánh đèn đi vắng. Anh đã nhận được bước thông điệp hết sức rõ ràng như thế từ nàng, thế nhưng anh vẫn ương bướng không chịu hiểu cho, chắc chỉ sau ý chí khăng khăng không chịu nói với nàng lời nào.

Ban đầu Claire nghĩ anh phải là người lãnh trách nhiệm tạo ra sự biến đổi, bởi vì chính anh đã bày ra mọi trò này, từ cuộc hôn nhân của họ cho đến lần chung đụng gần gũi. Nàng cho rằng những việc là đó chín chắn hơn hẳn so với kiểu im lặng này.

Nhưng nàng cảm thấy tổn thương nên chỉ giữ khoảng cách ngây ngô thế này.

Nhưng ít ra Logan cũng dành thời gian chơi với Cody. Hàng đêm bên con ngựa, sau khi giữ thằng bé cùng chơi các món đồ chơi cũ trong thư phòng. Những lúc ấy, Claire không đến gần bọn họ, bởi Logan coi trọng việc tạo lập quan hệ giữa riêng anh và đứa cháu. Đối với Logan, mối quan hệ này vô cùng quan trọng, bất chấp những gì diễn ra giữa anh và Claire.

Đến thứ hai, Claire quyết định nàng đã lãnh đủ rồi, nàng không thể chịu đựng sự im lặng này thêm lấy một giây một phút nào nữa. Để ngăn mình đi tìm Logan mà làm ra môn ra khoai ngay tức khắc, đầu giờ chiều nàng đưa Cody vào thị trấn sau giấc ngủ trưa của thằng bé, vừa ngó nghiêng cuộc sống của dân tình ở đây, vừa tìm mua loại áo quần dành riêng cho việc cưỡi ngựa mà Logan đã nhắc đến vào đêm đầu nàng ở nông trại. Đáng lẽ nàng nên rủ anh đi theo để được anh tư vấn cho, nhưng nàng ngờ rằng anh sẽ lại lấy lý do “bận lắm”.

Nàng không tin là mình sẽ không phản ứng lại khi anh nói thế. Nhưng bởi vì nàng vẫn muốn thi gan đến cùng nên đây không phải là lúc để thử. Có lẽ nên đợi đến lúc nàng hạ hỏa, trước tiên nàng cần tìm cho ra vài dấu hiệu Logan muốn nói chuyện tay đôi, nếu không họ sẽ gấu ó với nhau mất thôi.

Hai mẹ con chỉ mới ghé qua vài cửa hàng bán trang phục của dân miền tây thì Kiki Lynch giữ chân họ bên vệ đường.

“Chán cuộc sống nông trại rồi sao?”cô ta hỏi, và Claire chẳng thể nhầm được khi một bên khóe môi người phụ nữ xinh đẹp kia cong lên.

Claire cười với vẻ chẳng thèm để tâm đến lời cạnh khóe đó. “Anh Logan hôm nay bận việc nên tôi tranh thủ đi ngó nghiêng đây đó ấy mà.”

“Mà tiện đây,” nàng nói thêm, ý nghĩ này vừa chợt nảy lên trong nàng. “Cô rất sành cưỡi ngựa liệu tôi có thể hỏi xin cô vài lời khuyên được không? Logan bảo tôi và Cody cần có áo quần, mũ và giày cưỡi ngựa, mà tôi thì mù tịt, chẳng biết chọn thế nào. Đồ jean có vẻ cứng quá, còn mũ với giày thì có đến hàng tá loại khác nhau. Tôi nên nghe theo lời tư vấn của người bán hàng hay tìm người sành hàng như cô để tham khảo ý kiến nhỉ?”

Lúc bấy giờ Claire quyết định nếu nàng muốn chung sống cùng Logan – cứ cho là cuộc hôn nhân của hai người vẫn chưa đến bên bờ vực đi – thì nàng cần phải hòa hợp với mọi người ở đây, ít ra thì cũng là với những người mà Logan quen biết và hay tiếp xúc. Cho đến giờ thì Kiki Lynch là người duy nhất nàng được gặp, thêm một tí ngoại giao khéo léo sẽ bớt đi vẻ thù địch rành rành của cô ta.

Thêm vào đó, có thể Kiki sẽ nhắc đến chuyện gì đó giúp nàng hiểu thêm về anh chồng bí ẩn của mình. Kể cả Kiki có cho nàng thông tin sai lệch đi nữa thì ít nhất nàng cũng có thể có ý niệm mơ hồ nào đó.

Kiki chỉ hé chút ngạc nhiên trước khi mỉm cười. Claire không hoàn toàn tin tưởng nụ cười đó, nhưng nàng vẫn nuôi hy vọng.

“Tốt thôi, tôi có thể giúp cô mà, Carla. Ngay bây giờ luôn nhé?”

“Giờ thì tuyệt quá rồi. Tôi thực sự rất lấy làm cảm kích, nhưng tôi chỉ còn khoảng chừng một tiếng đồng hồ, sau đó chúng tôi phải trở về nhà cho kịp giờ ăn tối.”

“À, cũng không lâu lắm đâu,” Kiki bảo nàng, vẻ mặt cô hưng phấn với ý nghĩ nào đó vừa nhen nhóm tức thì. “Phụ nữ chúng mình luôn biết cách dàn xếp nhanh chóng mọi chuyện, phải không nào?”

Claire nhủ mình cười hưởng ứng. “Đấy là lý do để chúng ta sử dụng thẻ tín dụng, phải không nào? Vậy là chúng ta có thể hô ‘Thanh toán!’?”

Kiki cả cười trước câu đùa cũ rích và trong khoảng khắc, Claire tóm được tia ngạc nhiên thành thực trong mắt cô ta.

Nhưng rồi cơn lốc mua sắm mà Kiki tạo ra đã cuốn cả hai vào. Cody đi theo, ngây thơ không biết mẹ nó đang dùng thẻ tín dụng cá nhân trước chi trả cho cuộc sống của hai mẹ con nó. Vốn luôn phải chật vật cân bằng các khoảng thu chi hàng tháng, Claire phải nghiến răng nghe theo Kiki về những món đồ tối cần thiết cho cô và Cody.

Từng giây trôi qua, nàng hình dung thấy tài khoản tiết kiệm của mình co lại đáng kể, nhưng nàng vẫn lấy tất cả những thứ Kiki gợi ý. Dù sao sau này nàng vẫn có thể mang trả lại những món hàng không phù hợp. Điều quan trọng là biến Kiki thành bạn hơn là kẻ thù.

Mà cũng còn chờ xem cô ta có hé lộ điều gì không. Thế mà cuối cùng, điều duy nhất Claire rút ra được là phải hết sức thận trọng trong chi tiêu. Trong đời, nàng chưa bao giờ cùng lúc ném cả đống tiền mua áo quần như thế, dù là cho nàng hay cho Cody.

Khi Kiki giúp nàng các món đồ đã mua ra xe, hàng đống túi và hộp chất ngồn ngộn trên ghế sau. Cody đã đội mũ và đi đôi giày mới, thằng bé khoái chí giậm chân trên đủ các loại ván sàn của các cửa hàng cũng như trên vệ đường để nghe âm thanh phát ra từ đế giày.

Trước khi Claire tuôn một tràng cảm ơn rối rít đến Kiki, nàng đã nghe thấy mình nhận lời đến chơi nông trại nhà Lynch vào sáng hôm sau để học cưỡi ngựa.

Kiki cười ngất. Câu nói “Chị muốn học cưỡi ngựa kiểu thanh lịch của quý cô chứ Carla” nghe có vẻ trêu ngươi hơn bao giờ hết, nhưng rõ ràng Kiki đã quyết định sẽ dạy nàng. Kiki định giúp nàng thực hay vờ thì còn phải chờ xem, trừ khi Claire nghĩ ra được lý do để hủy hay trì hoãn cuộc hẹn.

Claire từng trông đợi Kiki sẽ giúp nàng chọn mua những món đồ hoàn toàn phá cách, nhưng có vẻ cô ta không làm thế. Thực tế, Claire đã thích mê đôi giày cao bồi màu đỏ mua để mặc trong những dịp đặc biệt. Kiki hết lòng khuyên nàng nên mua đôi màu đen để dùng hàng ngày trong nông trại, nhưng nàng không thể nào bỏ lại đôi màu đỏ hào nhoáng, chiếc thẻ tín dụng của nàng được thể choáng váng ngất đi.

Khi đã cùng Cody yên vị trong xe và ra tới đường quốc lộ ngay rìa thị trấn, Claire lơ đãng liếc đồng hồ xe và giật bắn cả người. Hai mẹ con nàng đã trễ, quá trễ giờ ăn tối.

Claire mải mê mua sắm nên cứ ngỡ mới một giờ trôi qua, trong khi thực tế đã gần đến hai giờ đồng hồ. Khi nàng quyết định đi chơi, Logan không ở đó nên không biết, nhưng bà Elsa thì có.

Claire bẵng đi, không nghĩ đến chuyện gọi điện về nông trại trước khi rời thị trấn vì không để ý đến giờ giấc. Giờ hai mẹ con nàng đã ở trên đường quốc lộ rồi, cả hai sẽ chỉ càng về trễ nếu nàng lái ngược trở lại tìm chỗ gọi điện, vì thế nàng cứ tiếp tục phóng xe đi. Nàng cũng quên không hỏi bà Elsa xem Logan có điện thoại di động không, giờ thì nàng tiếc điếng vì không làm thế.

Khi nàng và Cody cuối cùng cũng về đến nông trại và ra khỏi xe, nàng để thằng bé xách hai chiếc túi trong đám đồ vừa mua trong khi nàng gom và cố sức tha càng nhiều túi càng tốt trong đống còn lại sau thằng bé. Cody lên đến cửa trước nàng, nó đặt hai cái túi của mình xuống rồi nhanh chóng đá mũi giày vào một chiếc túi để nghe tiếng vỏ sột soạt. Cửa lớn bất thần mở tung ra ngay khi Claire bước đến chỗ Cody.

Vẻ mặt Logan cau có vô cùng, ánh mắt sẫm của anh bùng lên giận dữ. Claire buộc mình nở nụ cười trước anh.

“Em xin lỗi vì mẹ con em về trễ. Hai mẹ con đi chọn mua các đồ mà anh nói hôm trước, em quên bẵng không chú ý đến giờ giấc. Em hy vọng bà Elsa không lấy làm phiền lòng trước sự vô tâm của em. Và cả anh nữa,” nàng nói thêm.

Thật là vô duyên khi về trễ mà không báo trước cho cả nhà, Claire hết sức hối tiếc vì đã gây phiền phức như thế này. Nàng biết thừa sự chậm trễ này sẽ chẳng mảy may tác động đến anh chồng hay tự ái và vẫn giữ vẻ lạnh nhạt kia.

“Còn đồ trong xe à?” anh làu bàu hỏi.

“Dạ. Cả túi xách lẫn các hộp đồ. Cất mấy thứ này xong, em sẽ ra lấy nốt.”

“Anh sẽ mang vào,” anh lẩm bẩm, Claire hơi né sang bên khi anh bước ngang qua chỗ Cody để tiến về phía chiếc xe. Nàng nhìn theo bước chân anh, rồi đẩy Cody vào nhà cùng đám túi xách lỉnh kỉnh.

Còn một ít thời gian, nàng xách các món đồ chạy như bay về phía hành lang phòng ngủ để đó sắp xếp phân loại sau, rồi ngay lập tức trở lại cửa chính ngôi nhà, vừa kịp lúc Logan bước vào với các hộp giày lẫn mũ, bốn túi đồ treo tòng teng, hai ngón tay út của anh mỗi ngón lủng lẳng hai túi.

Anh đặt đống hộp trên chiếc bàn trong phòng nghỉ, dựng mấy chiếc túi tránh chỗ lối đi trên sàn còn Claire thì đóng cửa lại. Cody giậm giậm trên sàn lát gạch, đầu vẫn đội chiếc mũ cao bồi dành cho trẻ con, Logan quay lại ngắm thằng bé. Gương mặt lạnh lùng của anh dịu lại đôi chút, anh nhìn sang Claire.

“Mấy thứ này trông cũng được. Thằng bé có vẻ thích âm thanh của đôi giày mới.”

Những lời nói này nằm ngoài mong đợi của nàng. Như thể bất chấp cơn giận của mình, Logan đang chìa ra nhánh ôliu dung thứ [6].

[6] Trong thần thoại Hy Lạp, hình ảnh con chim câu ngặm nhành ô liu là biểu tượng của hòa bình.

“Cody đã giậm chân đến nửa đường thị trấn để thử. Em cá là anh sẽ cạy cục lắm thời giờ mới bảo được thằng bé bỏ mũ ra. Nó bảo nó muốn có chiếc mũ như mũ của bác, thế nên nhất định phải lấy chiếc màu đen. Em không chắc lắm, nhưng theo ý kiến của chuyên gia, chiếc này y hệt mũ của anh.”

Vẻ lạnh lùng của anh dịu thêm một chút nữa. “Chuyên gia nào?”

“Kiki đó. Thực ra, cô ấy đã giúp mẹ con em chọn những món đồ mà cô ấy nghĩ là anh thích. Hay ít ra là phần lớn các món đồ. Cô ấy đã hết sức tử tế, nhưng…”

Claire ngập ngừng. “Anh nhớ nhé, đôi giày màu đỏ là do em chọn chứ không phải Kiki đề xuất.”

“Em không mua giày đỏ cho thằng bé đấy chứ?” Ý tưởng này rõ ràng khiến anh khó chịu.

“Không đâu,” nàng nói nhanh, tay đan lại với nhau. “Đôi giày đỏ là của em. Nhưng Kiki khuyên em lấy đôi màu đen để đi hàng ngày, thế nên em mua thêm đôi đó nữa.”

Anh nheo mắt nhìn nàng. “Nhưng anh chưa đưa em thẻ tín dụng.”

“Em cũng có thẻ và tài khoản của em mà.” Claire hấp háy mày tinh nghịch. “Mà dù sao đến cuối tháng mới nhận hóa đơn thanh toán mà.”

Trông Logan có vẻ còn có điều muốn nói thêm, nhưng anh trở lại ngắm nhìn Cody. “Bữa tối đang được hâm nóng trong lò vi sóng rồi, tốt hơn chúng ta đi ăn thôi.”

Claire cảm thấy cơn bão nhỏ mà nàng vừa tạo ra đã im lặng trở lại, nàng nhanh chóng đưa Cody vào phòng tắm rửa trước khi để thằng bé ở phòng ăn với Logan còn mình thì đi lấy đồ ăn ra khỏi lò vi sóng. Càng nhanh càng tốt.

Sau bữa ăn tối ngon lành, Claire lau bàn, bật máy rửa bát để hoàn tất công việc trước khi cả ba người bọn họ cùng ra bãi chăn thả vật nuôi. Khi Cody đã hưởng xong suất cưỡi ngựa đêm nay, Claire cùng thằng bé khoe với Logan đồ mới của hai mẹ con, Claire cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe anh bảo món nào cũng đẹp cả. Kể cả đôi giày đỏ của nàng.

Cody đã mệt nhoài nên ngủ sớm hơn thường lệ một tý. Khi đã hoàn tất những việc lặt vặt trước giờ ngủ, Claire lần lữa ở phòng Cody cho đến khi chắc rằng thằng bé đã ngủ say, rồi nàng mới đi tìm Logan.

Anh đã dung thứ việc nàng về nhà trễ, có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy quan hệ của họ đã được cải thiện. Nàng đã từng mong chờ dấu hiệu anh sẵn lòng nói chuyện cởi mở, có thể đây là cơ hội tốt nhất mà nàng có được. Nàng không thể chịu đựng được kiểu diễn tiến của mọi sự trong mấy ngày vừa qua, thế nên nàng phải làm rõ mới được.

Nàng ngạc nhiên thấy Logan ngồi bên bàn giấy, chiếc ghế quay ngược vào trong, mặt anh đối diện với một chiếc giá sách. Giấy tờ trên bàn đã được dọn sạch, màn hình máy tính cũng đã tắt đi, trông anh như đang ủ ê nghiền ngẫm điều gì lung lắm.

Claire gõ nhẹ mấy đốt ngón tay vào khung cửa, thấy mừng khi Logan nhìn nàng. Không còn vẻ xa cách lạnh lùng quen thuộc nữa, nhưng nàng cảm thấy anh đang đề phòng. Ít ra nàng cũng thấy được sự khác biệt, để mà nàng ấp ủ hy vọng.

Nàng tiến vào phòng, thấy nếu để chiếc bàn đứng chắn ngang giữa hai người thì quá sức là kiểu cách, thế nên nàng bước vòng sang phía anh, chớm ngồi trên lề bàn cạnh ghế anh, tỏ rõ nàng muốn nói chuyện thoải mái.

Cách đây gần một tuần, nàng và người đàn ông này đã gần gũi trên giường, vì vậy nàng cần nói về những hành động thân mật giữa họ.

“Em rất cảm kích vì anh đã thông cảm khi mẹ con em về muộn,” nàng nói rồi nhìn anh một cái nhìn đầy ngụ ý, những mong anh hiểu hàm ngôn trong đó. “Trên đường về em chỉ hình dung ra điều anh nghĩ.”

Giọng anh trầm và khô. “Đừng biến nó thành thói quen là được.” Anh đã bỏ qua ngụ ý của nàng, vậy nên nàng thì thầm nhắc lại.

“Em chỉ có thể hình dung ra điều anh nghĩ.”

Lần này thì anh đã chú ý hơn lời này. Anh ngửa người dựa chiếc ghế bành to, dò xét khuôn mặt nàng. Nàng có thể can đảm nói tiếp.

“Em chỉ có thể hình dung ra điều anh nghĩ, bởi vì trước giờ đáp lại lời em chỉ là những điều em hình dung khi chúng ta không trò chuyện thế nên em đã chắc mẩm thế.” Nàng vẫn chăm chăm nhìn anh.

“Em cho là anh cũng đã tưởng tượng được khối thứ. Mà anh đã từng thuê thám tử tư rồi, chắc hẳn anh đã biết nhiều điều khác hơn những gì diễn ra trong suốt tuần rưỡi vừa rồi, nhưng hẳn còn vô thiên lủng chỗ cho trí tưởng tượng của anh tha hồ bùng phát, cũng giống như em giờ. Nếu không được kiểm chứng, em nghĩ trí tưởng tượng của hai ta sẽ sai lầm nghiêm trọng. Nhìn lại những gì mới trải qua, em thực lòng mong là thế.”

Ánh mắt anh trượt khỏi nàng, trước đó nàng đã kịp nhìn ra dấu hiệu giận dữ và hối tiếc. “Claire…” Giọng anh lẩm bẩm, vì anh lưỡng lự trong chốc lát, nàng vội cướp lời anh ngay.

“Xin anh, Logan, hãy bảo cho em biết em đã làm sai điều gì. Có phải là những lời em nói, hay chỉ tại… em không… làm cho anh thỏa mãn?”

Anh lập tức chú ý đến câu nói của nàng, nàng thấy nỗi sợ hiện hình trên khuôn mặt anh. “Không, ngàn lần không phải đâu cưng.” Anh lắc đầu rồi gượng cười hối lỗi, xoa dịu lòng tự tôn của nàng. “Đó là lần tuyệt vời nhất mà anh…” Logan đột ngột ngừng ở đó rồi chuyển sang câu khác. “Chỉ cần biết là anh hết sức thỏa mãn thôi Claire. Đừng để cho trí tưởng tượng của em nghĩ khác.”

“Thế thì lý do nằm ở chỗ em nói rằng em yêu anh?” Lời nói dịu dàng nhưng nhanh gọn của nàng khéo léo lấn vào cuộc trò chuyện.

Thật ngạc nhiên làm sao khi vẻ mặt Logan nhanh chóng chuyển thành u ám và khắc khổ. Claire không muốn đánh mất cơ hội này, nàng với tay đặt lên bàn tay anh đang nằm trên lưng ghế. Nàng buộc phải mặt đối mặt với anh.

“Em nghĩ em có quyền được nghe giải thích lý do vì sao anh nói anh không cần tình yêu cho đời sống vợ chồng của mình.”

Câu nói của nàng đánh bại vẻ lạnh lùng của anh, anh lúng túng quay đi trong khi lên tiếng, “Claire…”

“Nếu anh không yêu em, thế thì chắc sẽ rất dễ dàng nói ra vì sao lại không chứ. Mà em hy vọng lý do đó thực sự chính đáng, một lý do em có thể hiểu và cố chấp nhận. Bởi vì không chỉ niềm hạnh phúc của em bị tác động mà của anh cũng thế. Cả Cody nữa.”

“Chuyện này lâu rồi,” anh lại lẩm bẩm.

Claire bóp nhẹ tay anh. “Em cũng đoán là thế,” nàng đồng tình, “nhưng em không muốn gánh hậu quả của câu chuyện cũ vốn chẳng có liên quan gì đến những gì em đã và sẽ làm trong tương lai. Anh nghĩ em không xứng đáng có cơ hội sao?”

Anh lẩm bẩm lần nữa và đột ngột kéo nàng từ mép bàn vào lòng anh như thể nàng chẳng lớn hơn Cody là bao. Một tay anh nắm tay nàng, tay còn lại đặt sau đầu nàng, kéo nàng đến gần hơn cho nụ hôn mãnh liệt.

Nàng nếm trải cơn giận và thịnh nộ trong anh, nhưng ngay tức khắc nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, rồi làn môi mình trượt đi, anh ôm nàng sát người hơn trong vòng tay mạnh mẽ và vững chắc. Môi Claire chạm vào cổ anh, trán nàng tựa vào cằm anh.

Từng giây một trôi qua, nàng vẫn im lặng hoàn toàn, hy vọng anh sẽ nói ra, giãi bày nỗi lòng sâu kín. Nàng có thể cảm nhận mối mâu thuẫn giằng xé trong anh, nhưng rồi lắng xuống dần, nàng lo sợ rằng anh đã quyết định không kể cho nàng nghe.

“Mẹ anh chính là một phần nguyên nhân,” cuối cùng anh nói. “Trông bà có vẻ mong manh yếu ớt, thực ra bà lại mạnh mẽ hơn cả những người đàn ông làm công việc lao động chân tay nặng nhọc. Cha anh yêu bà điên cuồng, nhưng hình như điều duy nhất bà yêu cha anh là tiền của ông.”

Claire nín thở trong khi lắng nghe anh.

“Bà ghét nông trại này, thế nên bà tìm cách sống ở thị trấn hoặc đi du lịch càng nhiều càng tốt. Khi cha anh quyết định rời xa bà, bà trả đũa bằng cách lôi kéo anh và Cliff, nhồi nhét vào đầu bọn anh những thứ vô nghĩa lý.”

“Bà chỉ muốn bọn anh căm ghét nơi này như bà, bà muốn bọn anh hùa về phe bà chống lại cha. Những việc bà làm không mảy may tác động đến anh, nhưng Cliff bé hơn anh nhiều nên bà có ảnh hưởng lớn lao đến nó. Với lại cha không quan tâm bà làm gì với ông cũng như với bọn anh, cho dù bao nhiêu lần bà phụ bạc ông bằng cách bảo bọn anh chống lại ông. Ông biết hết, nhưng ông quá yêu bà nên tất cả những gì ông làm chỉ là liên tiếp bào chữa cho hành động của bà.”

Anh ngừng lại một lúc như đang đắm chìm trong ký ức. Nếu anh không nói tiếp thì chừng đó cũng đủ cho nàng hiểu được nhiều điều. Giờ nàng hiểu vì sao anh cảnh báo nàng không được ngáng đường quan hệ giữa anh và Cody, không được làm thằng bé căm ghét cuộc sống ở nông trại.

Nàng nhận ra bức thông điệp hết sức rõ ràng trong đó: Logan tin rằng chính tình yêu của cha anh dành cho mẹ anh đã khiến ông tuyệt vọng, khiến ông tổn thương vì bị lôi kéo, bị lợi dụng và bị phản bội, đó cũng là nguồn cơn của trạng thái hỗn loạn và bất hạnh.

“Bà đùa giỡn với những tình cảm ông dành cho bà,” anh nói, “hết lần này đến lần khác, giày vò ông, kết tội ông không yêu bà, rồi khóc nghẹn khóc ngào mà không chịu ăn uống gì.”

Anh ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp, “Anh thấy mừng vì ông đã sống lâu hơn bà. Ít ra bà không nắm quyền quyết định vận mệnh nơi này. Nếu bà có quyền, bà sẽ bán nông trại ngay khi có người hỏi mua. Bà chẳng hơi đâu bận tâm đến nông trại này ngoài khoản lợi tức nó mang lại và những giếng dầu của nó. Cha anh không nguôi nỗi đau về bà và chết vì yêu bà. Ông không trụ nỗi hai năm sau khi bà chết do tai nạn… khi qua đường ở San Antonio.”

Anh cười lặng lẽ, nụ cười nghe buồn thảm và cay đắng. “Chuyện trớ trêu không em?”

Những ngón tay Claire lơ đãng nghịch một chiếc cúc áo anh trong khi nàng chăm chú nghe lấy từng từ trong lời của anh, nhưng giờ thì nàng duỗi lòng bàn tay trên ngực anh. “Em rất tiếc, Logan. Lớn lên trong cảnh đó thực sự chẳng lấy gì làm dễ dàng.”

Nàng ngước đầu nhìn mặt anh. “Em vui vì anh đã kể cho em nghe. Nhưng vẫn có điều em muốn biết.”

Logan giơ tay chạm khẽ lưng mấy đốt ngón tay mình trên má nàng. “Anh nghĩ anh có thể đoán được,” anh nói rồi mỉm cười.

Claire thấy những ký ức buồn đau vẫn chênh chao trong mắt anh, bỗng nhiên nàng hiểu ra toàn bộ câu chuyện về cha mẹ anh còn tồi tệ hơn những gì anh đã kể, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng khi kể cho nàng nghe nhiều đến mức có thể, anh đã nguôi ngoai được phần nào.

Nàng dịu dàng cười đáp lại anh. “Được thôi, để xem anh đoán có giỏi không nhé?”

Anh nói ngay. “Em muốn biết liệu anh có cho em cơ hội được là chính em, liệu em có phải trả giá cho lỗi lầm của mẹ anh. Và của cha anh nữa.”

Claire hơi ngửa người lui một chút, thăm dò cặp mắt sẫm của anh lẫn từng sắc thái buồn đau trong anh trước khi xác nhận lời anh đoán.

“Em không dám mong anh ngay lập tức tin tưởng em,” nàng nói, “em cũng không dám mong anh buộc mình dành cho em chút cảm xúc nào đó mà anh không có. Em chỉ không muốn anh chối từ cảm xúc của mình, hay không để nó bộc lộ. Đấy là nếu anh có cảm xúc đó.”

Nàng nói thêm câu cuối cùng đó để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình, dù nàng không hiểu vì đâu phải làm thế. Việc anh thực lòng không yêu nàng có lẽ sẽ khiến niềm kiêu hãnh của nàng bị tổn thương hơn nhiều so với thực tế anh chỉ đơn giản từ chối yêu nàng.

Những ngón tay chai sần của Logan nhẹ nhàng vuốt ve má nàng. “Nếu hử? Anh nghĩ em biết nhiều hơn thế chứ, Claire?”

Giờ anh đã lại cười với nàng nụ cười bình thản và quyến rũ, nụ cười khiến anh đẹp quên sầu. Ngay lập tức Claire biết Logan đã gỡ bỏ những nỗi niềm riêng, cả hai đã cùng nhau tháo gỡ. Lối suy nghĩ thông thường mách bảo nàng rằng nàng đã yêu anh khôn xiết, không muốn bỏ qua cơ hội đẩy niềm hy vọng của mình lên cao trước những gì sắp diễn ra.

Giờ còn quá sớm để có thể tin chắc nàng vừa nghe được dấu hiệu về điều sắp đến. Hoặc về điều anh sắp thú nhận, dù tim nàng rộn ràng mong đợi.

“Không, đấy không hẳn là điều em định diễn tả khi nói ‘Nếu’,” nàng đánh bạo đến suýt ngừng thở, “có phải đó là điều anh ám chỉ khi nói ‘Nếu’ không?”

Nụ cười của anh ngoắc rộng. “Nếu gì cơ, Claire? Nếu anh có cảm xúc đó? Em không nhớ hẳn rồi, cưng ơi, anh không biết em lại quên những gì diễn ra mấy ngày qua đấy.”

Claire nhướng mày. “Còn lâu em mới dám thế,” nàng vờ vịt, cố dẹp đi điệu cười khúc khích sắp bật ra khi nàng cảm thấy tim mình đang dạt dào niềm hy vọng mãnh liệt.

“Được rồi,” anh nói. “Anh sắp nuông chiều vợ mình quá rồi. Những ngày vừa qua chẳng liên quan gì đến việc ‘Nếu anh có cảm xúc gì sất. Chủ yếu là vì cảm xúc của anh đã sờ sờ ra đó rồi. Mà anh biết nó hiện hữu từ lâu rồi cơ, ngay từ ngày đầu tiên khi em đứng ở hành lang phòng khách giương mắt nhìn anh như một cô mèo cái ấy. Em gần như cáu cẳm khi bảo anh Cody không phải mới một tuần hay một tháng tuổi, rồi là một đứa trẻ biết điều, trước giờ chỉ sống với một người mà nó coi là mẹ. Em chết thèm được gọi anh là thứ quái vật xấu xa bỉ ổi nhất quả đất và bởi vì quá yêu thằng bé, em lo sợ rằng anh sẽ không đối xử tử tế với nó. Đấy là khi nó sống dậy trong anh – cho dù anh đã cố phủ nhận nó.”

Claire cảm thấy mình ngượng chín đỏ từ đầu cho đến chân. “Nó?”

Logan ngửa đầu lui như thể nàng khiến cho anh kiệt sức. “Xin em, em yêu”. Đầu tiên là ‘Nếu’, giờ thì là ‘Nó’. Ta chỉ cần đơn giản gọi nó là ‘tình yêu’. Anh ngấc đầu dậy và kéo nàng lại gần. “Anh yêu em, Claire. Anh không thể chịu đựng hơn nữa nếu cứ phải tiếp tục như tuần qua, thế nên có lẽ giờ chúng ta chỉ nên nói ra và thể hiện cho nhau thấy suốt đêm nay.”

Claire đặt lòng bàn tay lên gò má xương xương của anh, rồi dịu dàng, ngọt ngào hôn anh, những xúc cảm cuộn xoáy khiến mắt nàng nhức nhối. Nàng chỉ kịp tách ra nói ba từ “Em yêu anh” trước khi tiếp tục hôn anh.

Khoảng khắc ngắn ngủi giữa những cái hôn, Logan thì thầm câu “Claire, anh yêu em” ít nhất hai lần.

Và rồi anh bế nàng, đầy chiếc ghế tựa lui sau để đứng dậy. Trong khi anh bế nàng về phòng ngủ cuối nhà, họ quấn quýt hôn nhau, tắt đèn rồi lại đắm chìm trong vòng hôn cuồng nhiệt.

Trái tim Claire vẫn đập thình thịch lạ lẫm, nhưng những nỗi bận tâm trong nàng về cuộc hôn nhân đột ngột lẫn tương lai của họ đã tan chảy với từng lời và cử chỉ yêu đương dịu ngọt.

Sau khi đã dâng hiến tình yêu cho nhau, họ nằm cạnh nhau trong ánh đèn nhạt nhòa Logan vừa bật và cùng hàn huyên. Cuối cùng cuộc chuyện trò vơ vẩn đến quãng lời mời đến chơi sáng hôm sau của Kiki.

Logan mỉm cười khi nàng kể cho anh nghe, rồi anh toe toét buôn lời, “Đời nào giữa thanh thiên bạch nhật anh lại để cho Kiki Lynch dạy vợ của anh cưỡi ngựa chứ.”

Nghe thế Claire cười vang. Nàng biết anh hoàn toàn đúng. “Cô ấy bảo rằng em cần học cưỡi ngựa ‘kiểu thanh lịch của quý cô’. Nhưng rồi cô ấy lại gọi em là Carla. Em biết cô ấy vẫn còn hơi oán hờn em. Em hy vọng là có thể báo cho cô ấy hay anh sẽ đưa em đi cưỡi ngựa sáng mai, thế là thoát khỏi cô ấy, vẫn lịch sự chán. Nhưng dù sao đi nữa, hôm nay Kiki cũng đã rất tốt bụng khi giúp em chọn mua quần áo mũ mão. Em không muốn làm cô ấy buồn hay bực bội.”

Logan tựa đầu trên khuỷu tay, vờ vịt nhìn nàng nghi ngại. “Đấy có phải là lý do khiến chúng ta sớm nói chuyện lại với nhau không? Vì em muốn anh giúp em thoát khỏi Kiki vào sáng mai?”

Claire trợn tròn mắt. “Chao ôi, liệu đêm nay em có phải thể hiện tấm lòng chân thành của em thêm lần nữa không?”

Logan cười rạng rỡ nhìn nàng rồi nghiêng người xuống. “Anh vẫn hy vọng là có, cưng ạ,” giọng anh khàn đục. “và rồi lại thêm lần sau đó nữa kìa,” anh nói thêm khi môi anh xâm chiếm môi nàng.

Trong thoáng chốc không còn gì khác ngoài những thanh âm và cử chỉ dịu dàng của một người đàn ông và một người phụ nữ vừa nhận ra nhau và đắm say nhau.

Một người đàn ông và một người phụ nữ sớm nhiệt thành dâng hiến cho nhau và yêu thương nhau tận cùng tận độ, chung tay vun đắp cho cuộc hôn nhân và đời sống của chính họ. Cuộc hôn nhân và cuộc sống họ dựng xây và sẻ chia, không chỉ cùng nhau và cùng đứa trẻ ngoan ngoãn họ đang nuôi dạy mà cả những đứa trẻ sắp đến với họ trong tương lai.

Bình luận