Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú bé bay Peter Pan

Chương 10: Ngôi nhà hạnh phúc

Tác giả: James Matthew Barrie

Trận chiến trên đầm khiến dân Da đỏ và bọn trẻ con trở thành bạn bè. Peter đã cứu Hoa Huệ Vằn thoát khỏi một cái chết kinh khủng và kể từ nay, cô ta cùng bộ lạc sẵn sàng nhảy vào lửa vì chú. Đêm đêm, đám Da đỏ đứng gác phía trên căn nhà dưới mặt đất, chờ cuộc đại tấn công mà bọn cướp biển chắc chắn sẽ tung ra, có thể là ngay trong ngày. Bọn này đứng chờ tại chỗ, miệng phì phèo tẩu thuốc hòa bình, chẳng khác chi đang chờ được phát kẹo.

Chúng gọi Peter là Người Cha Da trắng Vĩ đại và quỳ phủ phục trước mặt chú, còn Peter thì khoái chí vô cùng với cái vụ thần phục mới này, quả là hợp với tính cách của chú.

– Người Cha Da trắng Vĩ đại rất vui mừng thấy các chiến binh Negrito bảo vệ lều của Người khỏi bọn cướp biển xâm phạm – Peter trịnh trọng nói trước các chiến binh đang quỳ rạp.

– Tôi, Hoa Huệ Vằn – cô gái xinh đẹp đáp lời – Peter Pan cứu tôi. Tôi, bạn Peter Pan mãi mãi. Tôi, không cho cướp biển chạm vào Peter Pan.

Người đẹp như Hoa Huệ Vằn quả là không thể hạ mình quá đáng như tụi chiến binh được và Peter Pan cũng độ lượng cho qua.

– Ờ được, được, Peter đã nói.

Khi chú đã phán “Peter Pan đã nói” có nghĩa là tụi Negrito phải ngậm miệng và chúng cũng nhún mình chấp thuận bị đối xử như vậy. Nhưng còn lâu các chiến binh mới khiêm nhường như thế với bọn trai kia, những kẻ mà chúng chỉ coi như những tay chân dũng cảm không hơn. Chúng hỏi thăm chiếu lệ: “Các cậu khỏe không? Khỏe không?” Hoặc những lời hỏi han tào lao tương tự. Và bọn con trai rất ức khi thấy Peter coi đó là bình thường.

Trong lòng hẳn Wendy cũng thấy bọn trẻ có lý nhưng cô đóng vai chủ gia đình ưu tú nên chẳng thể để cho con cái phàn nàn về bố mẹ. “Bố biết nhiều hơn các con” – cô thường bảo vậy cho dù ý kiến cá nhân của cô có thể khác. Và ý kiến cá nhân của cô có nghĩa là đáng ra bọn Da đỏ không nên gọi cô là squaw, vợ người Da đỏ.

Đã đến cái buổi tối mà tụi trẻ con coi là đáng ghi nhớ nhất trong những cuộc phiêu lưu mang đầy tính hậu quả. Ngày trôi qua bình yên như để chuẩn bị sức lực cho các sự cố. Và giờ đây, người Da đỏ cuộn mình trong các tấm chăn đang canh gác trên mặt đất còn bọn trẻ đang ăn tối. Cả bọn đều ở nhà trừ Peter đang đi xem giờ. Ở trên đảo, muốn biết giờ giấc phải đi tìm con cá sấu, đứng cạnh nó cho đến khi cái đồng hồ trong bụng nó điểm giờ.

Bữa tối hôm đó là một bữa trà tưởng tượng và cả bọn đều ngồi quanh bàn, tham lam suỵp soạp, và sự thực là trò chuyện rôm rả ồn ĩ đến điếc cả tai theo như lời Wendy nói. Cô thừa sức chịu được ồn nhưng không chấp nhận việc đứa này đứa khác thó thứ này thứ nọ, rồi lại bịa ra những lý do vớ vẩn: “Nibs đẩy tay con”. Theo một quy định ngặt nghèo, không bao giờ được đánh lại khi đang ăn, phải lễ phép giơ tay xin Wendy phân xử và thưa: “Đứa này, hay đứa nọ đánh con.” Nhưng nói chung, tụi trẻ thường quên không theo luật định hoặc lại cố tình lạm dụng.

– Trật tự! – Có đến hai chục lần Wendy quát lên vì cô bảo bọn trẻ không được nói cùng lúc – Slightly, bình nước của con hết rồi à?

– Vẫn còn một ít mẹ ạ – Slightly giả vờ nhìn một cái lọ tưởng tượng rồi nói.

– Nó vẫn chưa uống sữa mẹ ơi – Nibs mách.

Quả là đồ hớt lẻo và Slightly tranh thủ trả đũa:

– Con xin mách tội Nibs.

Nhưng John đã giơ tay trước nó.

– Sao, John?

– Con xin ngồi vào chỗ của Peter được không, vì cậu ấy không có đây mà?

– Ngồi vào chỗ của bố à John? Rõ là không được! – Wendy tức giận bảo.

– Không hẳn Peter là bố của chúng con – John phản đối – Cậu ấy không biết cách làm bố, con phải bảo thì cậu mới biết đấy.

Đó quả là một lời trách móc.

– Chúng con xin mách tội John – hai đứa sinh đôi cùng kêu.

Đến lượt Tootles giơ tay. Nó bao giờ cũng nhường nhịn những đứa khác, vả lại trong cả bọn thì chỉ có nó biết nhường nhịn, nên Wendy thường đặc biệt lưu tâm đến nó hơn.

– Con nghĩ rằng con có thể làm bố được – Tootles ngập ngừng nói.

– Không được, Tootles.

Nhưng một khi mà Tootles đã mở mồm thì nó có cái kiểu dai dẳng rất khó chịu:

– Nếu tớ không làm bố được thì có lẽ cậu sẽ cho tớ làm em bé thay cậu phải không Michael?

– Không, làm gì có chuyện! – Michael cắt luôn.

– Thế nếu tớ không được làm em bé, tớ làm một đứa sinh đôi có được không?

– Không là không nhé – cả hai đứa sinh đôi vội trả lời – làm sinh đôi khó lắm đấy.

– Tớ chẳng được làm gì quan trọng cả. Thế tớ chỉ cho các cậu xem trò này có được không?

– Không – cả bọn đáp.

Cuối cùng thì Tootles cũng đành bỏ cuộc.

– Thực ra thì tớ cũng biết là chẳng có hy vọng gì.

Và những lời tố cáo lại tiếp tục:

– Slightly nhổ lên bàn mẹ ơi.

– Hai đứa sinh đôi ăn trước.

– Curly vừa ăn dừa vừa ăn củ từ mẹ ơi.

– Nibs đầy mồm cơm mà vẫn nói chuyện.

– Con xin mách tội bọn sinh đôi.

– Con xin mách tội thằng Curly.

– Con xin mách tội Nibs.

– Chúa ơi, đôi khi tôi cứ nghĩ là bọn trẻ con chẳng bõ cái công mình chăm nom chúng.

Cô bắt bọn trẻ dọn bàn và thu xếp ngồi cạnh giỏ đồ may: còn cả đống tất rách và đầu gối quần bị thủng phải vá lại.

– Wendy, em lớn thế này còn phải nằm nôi à – Michael phản đối.

– Cũng phải có đứa nằm nôi chứ, em là đứa bé nhất trong cả bọn mà – Wendy cứng rắn giải thích – Trong nhà có cái nôi nó mới đầm ấm.

Cô lại tiếp tục khâu và bọn trẻ bắt đầu chơi đùa quanh cô. Những gương mặt rạng rỡ và các bóng hình nhảy múa kia quả là bức tranh đẹp nhất bên ngọn lửa thật là lãng mạn, một cảnh thường thấy trong ngôi nhà ngầm dưới đất. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta được thấy cảnh này.

Đột nhiên, có tiếng chân vọng trên đầu chúng và Wendy chắc chắn là người đầu tiên nghe thấy.

– Các con ơi, mẹ nghe thấy có tiếng bố về. Bố sẽ rất thích có các con ra đón đấy.

Trên mặt đất, bọn Da đỏ đang ngồi xổm trước mặt Peter.

– Hãy nhìn cho kỹ các chiến binh dũng cảm, ta đã nói.

Thế là như mọi khi, bọn trẻ vui sướng lôi chú vào theo thân cây. Vẫn như mọi khi, nhưng đây sẽ là lần cuối chúng được làm như vậy.

Peter mang quả hạt dẻ về cho bọn con trai và báo giờ chính xác cho Wendy.

– Peter, Peter chiều bọn trẻ quá đấy – Wendy phàn nàn.

– Vâng, thưa bà – Peter vừa nói vừa treo súng lên vách.

– Tớ phải bảo cậu ta gọi mẹ là “thưa bà” đấy – Michael thì thầm vào tai Curly.

– Con xin mách tội thằng Michael – Curly hét lên ngay.

Đứa lớn hơn trong hai đứa sinh đôi đến gần Peter:

– Chúng con muốn nhảy múa.

– Nhảy đi, nhảy đi, con yêu của bố – Peter đang vui nói.

– Nhưng chúng con muốn bố nhảy cơ.

Peter quả thật là người nhảy giỏi nhất đám, nhưng chú giả vờ bực bội:

– Bố ấy à? Long hết cả xương cốt rồi còn nhảy với nhót gì?

– Cả mẹ cũng nhảy.

– Ôi, làm mẹ của cả một lũ sẻ con như thế này thì nhảy làm sao được.

– Tối nay là tối thứ bảy mà – Slightly nì nèo.

Không biết hôm ấy có phải là tối thứ bảy không nhỉ? Chắc vậy, vì chúng cũng đã quên không tính thứ ngày từ lâu, nhưng mỗi khi chúng muốn vui vầy một chút khác với thường lệ, chúng đều nói nay là ngày thứ bảy.

– Ừ đúng hôm nay là thứ bảy – Wendy độ lượng nói.

– Chúng mình nhảy múa trong gia đình ấy mà.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Vậy là bọn trẻ được phép nhảy múa nhưng với điều kiện là sau khi đã mặc áo ngủ.

– A, mẹ nó ơi – Peter vừa sưởi vừa nhìn cô bé đang khám xét một cái gót tất – Chẳng gì tuyệt bằng được ngồi sưởi bên mẹ nó và các con sau một ngày làm việc mệt nhọc.

– Thật hạnh phúc phải không Peter? – Wendy ngây ngất vì cảm động – Peter, em nghĩ là Curly có cái mũi giống anh.

– Michael giống em như lột còn gì.

Wendy đến gần Peter, đặt tay lên vai chú:

– Peter thân yêu, gia đình mình lớn như thế này, em chắc chẳng còn trẻ trung gì nữa, anh không bỏ em vì người khác đấy chứ.

– Không đâu, Wendy.

Chắc hẳn chú chẳng có nghĩ đến chuyện bội bạc với Wendy nhưng chú nhìn cô bé với vẻ không thoải mái, mắt chớp chớp như thể tự hỏi mình đang thức hay đang ngủ.

– Peter, có chuyện gì vậy?

– Tớ đang nghĩ tí – Peter hơi lo lo hỏi – Wendy này, tớ không phải là bố thật của chúng chứ nhỉ?

– Không mà – Wendy trấn an.

– Cậu hiểu không – chú nói như thể xin lỗi – tớ mà là bố thật của chúng nó thì già quá rồi còn gì.

– Nhưng chúng là con của cả cậu và tớ mà.

– Không phải là con thật chứ Wendy? – Peter lo lắng hỏi.

– Không phải là thật nếu cậu không muốn.

Peter thở phào nhẹ nhõm. Thế là Wendy bèn gắng ra giọng quả quyết hỏi:

– Peter, tình cảm của cậu đối với tớ như thế nào?

– Tớ là một đứa con hiếu thảo.

– Biết ngay mà.

Và cô ra tận góc phòng đầu kia ngồi.

– Cậu thật kỳ quặc – Peter hoang mang nói – Thật chẳng khác gì Hoa Huệ Vằn. Cô ta muốn là gì của tớ, nhưng lại không muốn làm mẹ tớ.

– Rõ là cô ta không muốn rồi – Wendy tuyên bố giọng đầy ý nghĩa.

Bây giờ chúng ta đã hiểu tại sao cô thành kiến với đám Da đỏ đến thế.

– Thế cô ta muốn gì?

– Chẳng một tiểu thư nào lại nói cho cậu biết.

– Thế à – Peter tức tối nói – Thế Tinker Bell, cô ấy sẽ nói cho tớ biết đấy.

– Ơi xời, cái cô Tinker Bell hư đốn ấy sẽ cho cậu biết ngay… – Wendy coi thường đai lại.

Tinker Bell đang chơi trong phòng khách của mình, luôn vểnh tai nghe ngóng và tuôn ra một tràng láo xược.

– Cô ấy bảo là cô ấy thích được làm một con bé hư đốn – Peter dịch.

Bỗng chú chợt nghĩ ra:

– Hay là Tinker Bell muốn làm mẹ tớ?

– Đồ ngu! – Tinker Bell hung hăng quát.

Câu nói này của Tinker Bell được sử dụng thường xuyên đến mức Wendy chẳng cần dịch.

– Tớ cũng đồng ý với cô ta đấy – Wendy đanh đá chêm vào.

Nghĩ mà xem, một Wendy mà lại đanh đá! Nhưng quả là hôm đó cô phải chịu đựng quá nhiều và đang tự hỏi không biết còn trò gì nữa từ nay cho đến hết đêm đây. Nếu cô biết chắc hẳn cô chẳng tỏ ra cáu kỉnh đến thế.

Quả là chẳng ai biết gì. Mà có lẽ như thế lại hay. Chúng lại được hưởng thêm một giờ hạnh phúc nữa, một tiếng đồng hồ cuối cùng của chúng ở trên đảo, ta hãy cứ mừng là sẽ được thêm sáu mươi phút nữa. Cả bọn bèn nhảy múa và ca hát trong bộ quần áo ngủ. Chúng hát một bài hát rùng rợn và giả vờ sợ hãi cả bóng của mình trên tường. Chúng chẳng hề biết rằng chẳng bao lâu nữa, các hình bóng đó sẽ nuốt chửng chúng và chúng sẽ đắm mình trong nỗi kinh hoàng tột độ. Chúng nhảy múa nhiệt tình, xô đẩy nhau, chen nhau trên giường xuống đất. Không phải là múa may nhảy nhót gì nữa mà là một trận chiến bằng gối ôm và khi trận chiến kết thúc, gối chăn cũng bay vèo vèo như để chào tạm biệt. Và chúng kể cho nhau biết bao nhiêu chuyện trước khi Wendy ru chúng ngủ bằng câu chuyện của cô. Slightly tối hôm đó cũng muốn kể một chuyện nhưng mở đầu quá chán đến mức nó cũng thấy hoảng và thiểu não tuyên bố:

– Ơ… mở đầu chán quá nhỉ. Hay thôi coi như kể xong rồi nhé.

Rốt cuộc thì cả bọn cũng vào giường để nghe chuyện của Wendy, câu chuyện chúng thích nhất và Peter ghét nhất. Nói chung, khi Wendy bắt đầu kể chuyện, Peter bèn rời phòng hoặc bịt tai lại. Có lẽ là nếu chú làm như thường lệ thì cả bọn vẫn còn trên đảo. Nhưng đúng cái tối hôm đó, chú lại ngồi nguyên trên ghế. Và chúng ta sẽ biết những gì sẽ xảy ra.

Bình luận