Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú bé bay Peter Pan

Chương 17: Và Wendy lớn lên

Tác giả: James Matthew Barrie

Tôi hy vọng là các bạn sẽ muốn biết những gì xảy ra cho các cậu trẻ lạc khác. Chúng chờ dưới nhà để Wendy có thời gian kể chuyện của chúng. Sau khi đếm đến năm trăm, chúng lên gác. Để tạo ấn tượng tốt theo, chúng lên theo cầu thang và đứng xếp thành hàng trước mặt bà Darling, tay cầm mũ, lòng bối rối vì trang phục của bọn cướp biển. Chúng không nói gì nhưng ánh mắt chúng tha thiết khẩn cầu bà chủ thu nhận chúng. Lẽ ra chúng cũng phải hỏi ý kiến ông Darling nữa nhưng điều này chúng không hề nghĩ tới.

Tất nhiên là bà Darling nói ngay là bà nhận chúng; còn ông Darling, ông tỏ ra đặc biệt suy sụp vì sáu đứa là con số không nhỏ.

– Phải thừa nhận là con không làm gì nửa vời – ông bảo Wendy.

Những lời không vui này khiến bọn Sinh đôi tưởng là nhắm vào chúng. Anh Sinh đôi, hay tự ái hơn, liền đỏ mặt hỏi:

– Ông thấy là bọn chúng cháu đông quá chăng thưa ông, nếu vậy, chúng cháu có thể đi.

– Kìa ba! – Wendy kêu lên.

Ông vẫn giữ vẻ mặt lầm lì tuy ông tự biết rằng như vậy là kém cỏi nhưng có cái gì đó thúc đẩy ông.

– Chúng cháu có thể ngủ co người lại cũng được mà – Nibs nói.

– Con cắt tóc cho các em ấy đấy – Wendy thêm.

– Kìa anh George – bà Darling buồn lòng khi thấy đức ông chồng yêu quý của mình lại tỏ ra hẹp hòi như vậy.

Tới đây thì ông Darling bật khóc và sự thực được phơi bày. Ông cũng vui mừng như bà khi đón nhận bọn trẻ nhưng lẽ ra chúng phải hỏi ý kiến của ông nữa chứ, không được coi ông như một con số không trong nhà của chính ông thế.

– Cháu không nghĩ rằng ông là một con số không – Nibs kêu lên ngay – còn cậu Curly, cậu có nghĩ rằng ông là một con số không không?

– Đâu có, còn cậu Slightly, cậu có nghĩ thế không?

– Tất nhiên là không phải thế rồi. Này, Sinh đôi, cậu nghĩ sao?

Đã rõ ra là chẳng ai coi ông Darling như một con số không. Ông cảm thấy vui trở lại một cách tức cười và tuyên bố là đã tìm được chỗ cho chúng trong phòng khách nếu chúng chui vừa vào phòng khách.

– Chúng cháu sẽ chui vừa – bọn trẻ cam đoan.

– Thế thì đi theo hướng dẫn viên nhé! – Ông Darling vui vẻ kêu to – Ta không chắc là nhà ta có một phòng khách nhưng chúng mình cứ giả vờ như là có và thế là sẽ có thôi. Đi nào!

Ông vừa đi vừa nhảy trong nhà theo sau là lũ trẻ vừa nhảy múa vừa reo hò “Đi nào! Đi tìm phòng khách!” Tôi không biết chúng có tìm được phòng khách hay không nhưng dầu gì chúng cũng tìm ra đủ ngóc ngách để ở.

Còn Peter, chú gặp lại Wendy một lần nữa trước khi bay đi hẳn. Chú không đến bên cửa sổ mà chỉ lướt qua để Wendy mở ra cho chú nếu cô bé muốn gọi. Và Wendy làm đúng như vậy.

– Chào Wendy, tạm biệt nhé – Peter nói.

– Ôi, cậu đi à?

– Ừ.

– Peter – Wendy lạc giọng hỏi – cậu có định nói với ba mẹ tớ về một việc rất riêng tư không?

– Không.

– Về tớ mà, Peter.

– Không.

Bà Darling đến bên cửa sổ vì giờ đây bà quyết định phải theo sát sao con gái. Bà nói với Peter là bà đã nhận nuôi tất cả các cậu bé kia và sẽ rất vui nếu được nhận nuôi cả Peter nữa.

– Rồi cô sẽ bắt cháu đi học chứ – Peter ngờ vực hỏi.

– Đúng thế.

– Rồi sẽ bắt cháu đi làm ở cơ quan chứ gì?

– Cô nghĩ rằng vậy.

– Thế rồi cháu sẽ thành người lớn à?

– Đúng vậy.

– Cháu không muốn đến trường để học những điều nghiêm túc – Peter hăng hái nói – cháu không muốn thành người lớn. Cô là mẹ của Wendy, cháu sợ nhất là khi ngủ dậy thấy râu mọc trên cằm.

– Peter – Wendy nói giọng hòa giải – dù cậu có râu, tớ cũng vẫn yêu cậu.

Và bà Darling giang tay ra, nhưng Peter quay đi.

– Cô lùi lại đi, không ai có thể bắt được cháu để làm cháu thành người lớn đâu.

– Thế thì cháu sẽ sống ở đâu?

– Cháu sống với Tinker Bell trong chiếc lều mà chúng cháu làm cho Wendy. Các cô tiên sẽ mang nó lên ngọn cây cao chỗ họ ngủ đêm.

– Tuyệt quá – Wendy mê tít kêu lên khiến bà Darling ôm lấy cô chặt hơn.

– Cô nghĩ rằng tiên chết hết cả rồi – bà Darling nói.

– Vẫn còn nhiều cô tiên trẻ – Wendy nay đã thành thạo về vấn đề này, bèn giải thích – Vì mẹ có biết không, khi có một em bé cười lần đầu tiên, thế là có một cô tiên sinh ra, và vì luôn luôn có các em bé mới sinh, luôn luôn cũng sẽ có các cô tiên mới. Họ sống trong các tổ trên các ngọn cây. Tiên tím là con trai, tiên trắng là con gái và tiên xanh là các đồ ngốc nghếch mà tự chúng cũng không biết chúng là gì nữa.

– Cháu sẽ vui chơi thỏa chí – Peter vừa nói vừa theo dõi Wendy.

– Có lẽ cậu sẽ thấy cô đơn lúc ngồi bên lửa buổi tối đấy – Wendy nhận xét.

– Tớ có Tinker Bell.

– Tinker Bell đầu óc như chim sẻ ấy mà – Wendy hơi ức đáp lại.

– Đồ gièm pha xấu xí! – Tinker Bell nói từ một góc phòng.

– Chẳng sao – Peter đáp.

– Ôi Peter, cậu biết là chuyện đó quan trọng lắm chứ.

– Nếu thế thì cậu đi với tớ đến sống ở trong lều đi.

– Cho con đi được không mẹ?

– Chắc chắn là không được rồi. Bây giờ con về nhà rồi, mẹ sẽ giữ con lại.

– Nhưng cậu ấy cũng cần có mẹ biết bao!

– Con cũng vậy, con yêu.

– Được, được rồi – Peter nói như thể chú đặt câu hỏi chỉ vì lịch sự mà thôi.

Nhưng bà Darling thấy bên khóe môi chú trễ xuống và bà bèn đưa ra một đề nghị rộng lượng: mỗi năm cho Wendy đến chỗ Peter ở một tuần để làm công việc dọn dẹp mùa xuân. Wendy thích có một giải pháp lâu dài hơn và cô thấy dường như mùa xuân lâu đến quá, nhưng Peter an tâm ra đi với lời hứa đó. Chú chẳng có khái niệm gì về thời gian và chú vốn là nhân vật chính của nhiều sự kiện đến độ những gì tôi kể về chú cho các bạn nghe chỉ là một giọt nước trong biển cả. Có lẽ là Wendy cũng biết thế nên cô buồn buồn bảo:

– Từ nay cho tới lúc quét dọn mùa xuân, cậu đừng quên tớ nhé Peter.

Tất nhiên là Peter hứa, rồi chú bay đi. Chú đem theo nụ hôn của bà Darling, cái hôn mà chẳng ai lấy được ấy. Peter dễ dàng hái ngay được nụ hôn đó. Thật là ngộ. Nhưng bà tỏ ra hài lòng.

Tất nhiên là tất cả bọn trẻ đi học và phần lớn trong số chúng vào lớp sáu. Slightly mới đầu được xếp vào lớp bảy, rồi lại được xếp vào lớp tám. Mục đích là phải học đến lớp cuối cùng. Chưa hết một tuần bọn trẻ đã hiểu ngay là rời bỏ đảo thật là ngu ngốc. Tuy nhiên, giờ thì muộn quá rồi và chẳng bao lâu sau, chúng vào quy củ và trở nên cũng bình thường như bạn và tôi, như bất kỳ một người nào khác. Đáng buồn là phải thêm rằng chúng dần dần mất khả năng bay. Trước tiên Nana buộc chân chúng vào thành giường để ngăn không cho chúng bay lên vào ban đêm và một trong những trò giải trí ban ngày của chúng là giả vờ ngã từ trên xe buýt. Nhưng dần rồi chúng cũng bớt giằng giật dây trói vào giường ban đêm và nhận thấy là mình bị thương khi nhảy từ trên xe buýt xuống. Một thời gian sau, chúng thậm chí không thể nhấc mình lên khỏi mặt đất để đuổi theo mũ nữa. Chúng tự nhủ là do thiếu thực hành nhưng thật ra là vì chúng không tin vào khả năng đó nữa mà thôi.

Michael giữ được niềm tin lâu hơn một chút, dù những đứa khác chế giễu nó. Nó đứng cùng Wendy khi Peter đến đón cô bé vào cuối năm thức nhất. Wendy bay đi cùng Peter, người mặc chiếc váy mà cô đã dệt bằng lá và quả cây của xứ sở Neverland. Nỗi sợ duy nhất của Wendy là Peter thấy váy quá ngắn nhưng Peter chẳng nhận thấy gì hết, chú ta có quá nhiều chuyện để kể.

Wendy cứ hy vọng là chúng sẽ cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm đã qua nhưng nhiều cuộc phiêu lưu mới đã xua tan chúng khỏi trí óc của Peter.

– Thuyền trưởng Hook là ai? – Peter quan tâm hỏi khi Wendy nói về kẻ thù chung lớn nhất.

– Cậu không nhớ à? – Wendy kinh ngạc hỏi – Cậu không nhớ đã giết hắn và cứu được cả bọn như thế nào à?

– Tớ giết xong chúng là quên ngay ấy mà – Peter vô tư đáp.

Khi Wendy ngập ngừng hy vọng là có khi Tinker Bell sẽ thích được gặp lại cô, Peter hỏi:

– Tinker Bell là ai?

– Ôi Peter – Wendy bất bình kêu lên.

Và dù cho Wendy có giải thích, Peter lại một lần nữa chẳng thể nào nhớ ra Tinker Bell.

– Có biết bao nhiêu là tiên, hay có khi cô ta không còn nữa thì sao.

Cũng có thể là Peter có lý bởi các tiên đâu có sống lâu, nhưng vì họ bé quá nên một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng có vẻ như lâu.

Wendy buồn rầu thấy rằng Peter chẳng phân biệt gì giữa việc một năm đã trôi qua với những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Wendy cảm thấy chờ đợi mới lâu làm sao! Nhưng Peter vẫn hấp dẫn như ngày nào và cả hai đã có một tuần quét dọn mùa xuân thật tuyệt diệu trong chiếc lều trên ngọn cây.

Năm sau, Peter không tới. Wendy chờ đợi Peter trong một chiếc váy mới đơn giản vì cô không thể nào mặc chiếc váy cũ được nữa. Nhưng chẳng thấy Peter đâu.

– Hay là anh ấy ốm – Michael gợi ý.

– Em biết là anh ấy không bao giờ ốm rồi đấy.

Michael đến sát bên Wendy và rùng mình thì thầm vào tai cô chị:

– Hay là anh ấy không có thật hở Wendy?

Nếu lúc ấy không phải là Michael đang khóc thì Wendy đã khóc rồi.

Peter lại xuất hiện khi đến mùa quét dọn năm sau, và lạ nhất là chú chẳng nhớ gì đến việc đã lỡ hẹn mất một năm.

Đó là lần cuối cùng Wendy bé con gặp Peter. Trong một thời gian, Wendy cố gắng không buồn phiền về Peter và tự coi mình là không chung thủy với Peter khi được nhận giải nhất trong lớp. Rồi năm tháng qua đi, chẳng bao giờ Peter quay lại nữa.

Khi họ gặp lại nhau, Wendy đã lấy chồng còn Peter đối với cô chỉ còn là một đám bụi trong chiếc hộp gỗ nơi cô xếp đồ chơi ngày bé. Wendy đã trở thành người lớn rồi. Các bạn cũng không cần phải thương cảm cô làm gì vì Wendy thuộc giống người chỉ thích lớn lên. Và vì tự lòng cô đã muốn già đi như vậy nên cô đã trở thành phụ nữ sớm hơn các cô gái cùng tuổi khác.

Còn về phía các cậu trai, tất cả đều trở thành những người lớn hoàn hảo và có nền nếp; chẳng có gì nhiều để nói về họ cả. Ta có thể gặp anh em Sinh đôi hoặc Nibs và Curly đi đến cơ quan tay cầm cặp da và ô. Michael trở thành thợ máy xe lửa, Slightly lấy một tiểu thư quý tộc do đó anh ta trở thành huân tước. Các bạn có thấy ông quan tòa mang tóc giả đang đi qua cánh cổng sắt kia không? Ngày xưa tên ông ta là Tootles. Và còn cái nhà ông râu ria rậm rì không thể nào kể được một câu chuyện cho ra hồn cho các con của ông ta ngày xưa tên là John đấy.

Wendy khi cưới bận đồ trắng với dây lưng hồng. Thật lạ là Peter chẳng đột ngột xuất hiện trong nhà thờ để làm rối loạn hôn lễ.

Năm tháng tiếp tục qua đi và Wendy có một cô con gái. Cô bé có tên là Jane và bao giờ cũng mang một cái nhìn soi mói một cách đáng kinh ngạc, cứ như thể ngay khi ra đời, bé đã có sẵn cả nghìn câu hỏi trong đầu. Khi Jane đã hơi lớn để có thể đặt các câu hỏi đó, phần lớn chúng đều liên quan đến Peter Pan. Jane rất thích nghe kể chuyện về Peter và Wendy kể tất cả những điều mà cô có thể nhớ được cũng ngay trong cái phòng ngủ mà xưa kia bọn trẻ đã thực hiện chuyến bay lịch sử. Bây giờ đó lại là phòng ngủ của Jane vì ba Jane đã mua lại của bố vợ mình, người mà nay chẳng còn hứng thú leo thang gác chút nào nữa. Bà Darling nay đã qua đời và chìm vào quên lãng.

Giờ đây chỉ còn có hai giường trong phòng trẻ: giường của Jane và của cô bảo mẫu, và chuồng chó cũng chẳng còn nữa vì Nana cũng chết từ lâu. Nó chết vì già và về cuối đời nó trở nên khó chịu vì cứ muốn tỏ ra là chỉ có nó mới biết cách trông trẻ.

Mỗi tuần một lần, cô bảo mẫu của Jane lại được một buổi tối tự do và hôm đó Wendy phải tự cho Jane đi ngủ. Đó chính là lúc kể chuyện. Jane đã phát minh ra việc nâng tấm ga trải giường lên làm thành một chiếc lều trên đầu mẹ và đầu mình, sau đó, trong bóng tối đáng ngại cô bé mới thì thầm:

– Bây giờ ta thấy gì nào?

– Mẹ nghĩ rằng tối nay mình không thấy gì hết – Wendy trả lời, lòng cảm thấy rằng nếu có Nana ở đó, chắc nó sẽ cương quyết phản đối cái lối nói chuyện này.

– Có chứ mẹ, mẹ thấy lại ngày xưa mẹ là một cô bé chứ.

– Lâu lắm rồi thiên thần của mẹ ạ – Wendy đáp – Trời ơi, năm tháng trôi qua mới nhanh làm sao.

– Nó có trôi qua như mẹ bay hồi bé không? – Con bé tinh ranh hỏi.

– Mẹ bay à? Jane ạ, đôi khi mẹ cứ tự hỏi không biết mẹ có bay thật không.

– Có chứ mẹ, mẹ có bay thật mà.

– Ôi cái lúc mẹ biết bay ấy mới thú vị làm sao!

– Thế tại sao bây giờ mẹ lại không biết bay nữa hả mẹ?

– Vì mẹ thành người lớn rồi, con ạ. Là người lớn rồi thì không còn biết cách bay như thế nào nữa.

– Tại sao người lớn lại quên bay?

– Vì họ không vui nữa, không ngây thơ và vô tâm nữa. Chỉ có những người vui vẻ, ngây thơ và vô tâm mới bay được thôi.

– Thế những người vui vẻ, vô tâm và ngây thơ ấy là ai hả mẹ? Con cũng muốn được như thế lắm…

Hoặc có khi lúc ấy Wendy lại thừa nhận là cô có thấy cái gì đó.

– Mẹ nghĩ là mẹ nhìn thấy phòng trẻ con.

– Con cũng thế, mẹ kể tiếp đi.

Thế là cả hai mẹ con bị lôi cuốn vào cuộc phiêu lưu của cái đêm mà Peter bay vào phòng để tìm cái bóng của chú.

– Cái cậu bé ngốc nghếch ấy lại cứ cố thử dán lại bóng bằng xà phòng và khi không dán được, chú bèn khóc; tiếng khóc làm mẹ thức dậy và mẹ khâu lại cho chú.

– Mẹ quên mất một đoạn – Jane giờ đây còn thuộc chuyện hơn cả mẹ bèn nhắc – khi mẹ nhìn thấy cậu ấy ngồi khóc dưới đất, mẹ bảo gì nào?

– Mẹ bèn ngồi dậy trên giường và hỏi: “Cậu bé thân mến, vì sao cậu khóc?”

– Đúng rồi đấy – Jane đồng tình thở ra thích thú.

– Thế rồi cậu ấy dạy mẹ và các cậu con bay và đưa tất cả mọi người đến xứ sở Neverland. Có tiên, có cướp biển, có người Da đỏ, có đầm tiên cá, có ngôi nhà ngầm dưới đất và căn lều nhỏ.

– Ôi thích quá. Thế mẹ thích cái gì nhất?

– Mẹ nghĩ rằng mẹ thích ngôi nhà ngầm dưới đất nhất.

– Con cũng thế. Thế còn điều cuối cùng mà Peter nói với mẹ là gì?

– Điều cuối cùng mà Peter nói với mẹ là: “Phải luôn luôn chờ tớ và một đêm nào đó cậu sẽ nghe thấy tiếng tớ reo.”

– Đúng rồi.

– Nhưng chán nhất là Peter đã quên mẹ rồi – Wendy mỉm cười nói, cô quả đã trở thành một người lớn rồi.

– Thế Peter reo như thế nào hả mẹ? – Một tối Jane hỏi.

– Hơi giống như thế này này – Wendy cố bắt chước tiếng hú vui tươi của Peter.

– Không phải thế đây – Jane nghiêm trang nói – như thế này cơ mà.

Và cô bé bắt chước lại tiếng kêu của Peter giống hơn mẹ làm rất nhiều. Wendy sững sờ.

– Bé cưng ơi, làm sao con biết?

– Con hay nghe thấy tiếng Peter khi con ngủ lắm.

– À ừ, nhiều em bé nghe thấy tiếng Peter khi đang ngủ, nhưng mẹ là người nghe thấy tiếng chú khi mẹ đang thức hẳn hoi.

– Mẹ may thật đấy.

Rồi một tối lại có chuyện xảy ra. Đó là vào mùa xuân, Jane đã nghe chuyện xong vào buổi tối và giờ đang ngủ trong giường. Wendy ngồi dưới đất gần ngọn lửa để nhìn rõ hơn đồ khâu vá của cô vì trong phòng không có đèn khác. Trong khi đang khâu, cô nghe có tiếng hú lên kỳ lạ. Cửa sổ mở tung y như ngày xưa và Peter hạ cánh xuống đất.

Peter chẳng thay đổi chút nào và Wendy nhận thấy chú vẫn có răng sữa.

Chú vẫn là một cậu bé con còn Wendy đã là một phụ nữ trưởng thành đầy đủ. Ngồi nguyên tại lò sưởi, cô không dám cựa quậy, cô vừa có cảm giác lúng túng và có lỗi: nghĩ mà xem, cô nay đã thành người lớn.

– Chào Wendy – Peter chẳng nghĩ gì đến sự khác biệt vì chú chỉ để ý tới bản thân mình và trong ánh sáng lờ mờ, chiếc váy trắng của Wendy có thể bị coi là chiếc váy ngủ mà chú thấy cô mặc khi gặp nhau lần trước.

– Chào Peter – Wendy yếu ớt trả lời, cố thu người lại càng bé càng tốt.

Có tiếng nói tận đáy lòng bảo cô: “Ôi người đàn bà kia, hãy để cho ta ra đi…”

– Chào, John đâu rồi? – Peter chợt nhận ra thiếu một chiếc giường bèn hỏi.

– John không ở đây nữa – Wendy nghẹn giọng trả lời.

– Michael đang ngủ à? – Peter lơ đễnh nhìn Jane và hỏi.

– Ừ.

Wendy cảm thấy có lỗi với cả Jane và Peter.

– Đó không phải là Michael – cô hấp tấp nói, như sợ sấm sét sắp sửa giáng xuống.

Peter cúi đầu nhìn chiếc giường.

– Ai đây, một em bé mới à?

– Phải.

– Con trai hay con gái?

– Con gái.

Lần này chắc chú phải hiểu chứ, nhưng không, chú chẳng hề mảy may nghĩ tới sự thực.

– Peter – Wendy lắp bắp – cậu nghĩ rằng tôi sẽ bay cùng cậu à?

– Tất nhiên rồi, vì thế mà tớ mới đến chứ.

Và chú nói thêm giọng cụt lủn:

– Cậu quên là đây là kỳ quét dọn mùa xuân à?

Wendy hiểu rằng khó lòng có thể giải thích được cho Peter hiểu là biết bao kỳ quét dọn mùa xuân đã qua đi.

– Tôi không đi được đâu, Peter – Wendy buồn buồn nói – tôi không biết bay nữa rồi.

– Tớ sẽ dạy cậu, học lại nhanh thôi mà.

– Thôi Peter, đừng phí phạm bột tiên cho tôi.

Cô đứng dậy và lần đầu tiên nỗi sợ bóp nghẹt Peter.

– Có chuyện gì xảy ra vậy? – Chú kêu lên.

– Để tôi bật đèn lên – Wendy nói – và cậu sẽ tự nhận thấy điều này.

Đây là lần duy nhất trong đời, theo chỗ tôi được biết, Peter sợ thực sự.

– Không, đừng bật đèn!

Wendy đưa tay vuốt tóc cậu bé đáng thương. Wendy không còn là một cô bé đang tan nát cõi lòng vì chú mà đã là một bà chủ gia đình đang mỉm cười, nhưng nụ cười lấp lánh ánh nước mắt.

Rồi cô bật đèn, và nhìn thấy cô như vậy, Peter thốt lên một tiếng kêu đau đớn. Khi người phụ nữ xinh đẹp và cao lớn đó cúi xuống để ôm Peter, chú hấp tấp lùi lại.

– Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy? – Peter nhắc lại.

– Peter, tôi già rồi. Tôi hơn hai mươi tuổi rồi. Tôi đã lớn lên từ lâu từ lâu rồi.

– Nhưng cậu đã hứa là…

– Tôi không thể nào làm gì được. Nay tôi đã lấy chồng, Peter ạ.

– Không, không thể thế được.

– Đúng thế đấy, còn cô bé nằm trong giường kia là con tôi đấy.

– Không!

Nhưng rồi chú tự nhủ rằng cô bé đúng là con của Wendy và bước về phía Jane, dao găm giơ lên. Dĩ nhiên là chú không định giết Jane. Ngược lại, chú lăn xuống đất và bật khóc nức nở. Wendy không biết làm cách nào để dỗ chú khi mà ngày trước cô dỗ Peter mới dễ làm sao. Giờ đây cô chỉ là một phụ nữ như nhiều phụ nữ khác và cô chạy ra khỏi phòng để suy nghĩ.

Peter tiếp tục khóc và tiếng nức nở của chú đánh thức Jane dậy. Cô bé ngồi lên và lập tức tỏ ra quan tâm.

– Cậu bé thân mến, tại sao cậu khóc?

Peter đứng dậy và nghiêng mình cúi chào còn Jane đứng trên giường cũng cúi chào đáp lễ.

– Chào – Peter nói.

– Chào cậu.

– Tên tớ là Peter Pan.

– Tớ biết rồi.

– Tớ đến đón mẹ tớ để đem đến xứ sở Neverland.

Khi Wendy quay lại, rất rụt rè thì đã thấy Peter đậu trên thành giường và kêu lên sung sướng trong khi bé Jane đang bay lượn lờ trong phòng, ngây ngất và trịnh trọng.

– Mẹ tớ đấy – Peter giải thích.

Jane hạ cánh đến đứng bên Peter với vẻ mặt mà Peter thích ngắm mỗi khi phụ nữ nhìn chú.

– Mẹ ơi, cậu ấy cần một bà mẹ lắm mẹ ạ – Jane bảo.

– Ừ, mẹ biết chứ – Wendy buồn buồn trả lời – chẳng ai biết hơn mẹ về điều này.

– Chào nhé – Peter nói với Wendy.

Và chú bay lên đồng thời Jane, chẳng ngượng ngùng gì cũng bay lên theo. Đối với Jane bây giờ, bay lại là cách di chuyển dễ nhất.

Wendy chạy bổ ra phía cửa sổ.

– Không, không được!

– Chỉ để cho buổi quét dọn mùa xuân thôi mà mẹ – Jane giải thích – Peter muốn con dọn dẹp mùa xuân cho cậu ấy.

– Ôi giá mà mẹ có thể bay cùng với mọi người nhỉ – Wendy thở dài.

– Mẹ cũng thấy là mẹ đâu có biết bay – Jane đáp.

Rõ là cuối cùng Wendy cũng đành để chúng cùng nhau bay đi.

Đó là hình ảnh cuối cùng về Wendy của chúng ta: nghiêng người trên cửa sổ, cô nhìn theo bọn trẻ đang biến dần trên bầu trời cho tới khi lẫn vào những vì sao.

Giờ đây nếu các bạn nhìn kỹ Wendy, các bạn sẽ thấy tóc cô bắt đầu điểm bạc và thân hình dần dần gầy đi, vì tất cả các việc đó xảy ra nay đã lâu rồi. Jane nay cũng đã thành người lớn và có một cô con gái tên là Margaret và mỗi khi đến kỳ quét dọn mùa xuân, trừ phi là chú quên, Peter lại quay về đón Margaret để đưa đến xứ sở Neverland. Nơi đó, Margaret kể cho Peter nghe những chuyện về chính chú còn Peter lắng nghe như nuốt từng lời. Khi nào Margaret lớn lên, cô cũng sẽ có một cô con gái và cô này cũng sẽ trở thành mẹ của Peter. Các thế hệ sẽ còn nối tiếp nhau như thế chừng nào bọn trẻ con vẫn còn ngây thơ, vui tươi và vô tư lự.

Bình luận