Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry

Chương 10

Tác giả: Marc Levy

Daldry gặp lại Alice ở quầy bar. Suốt nửa tiếng đồng hồ anh ở cạnh cô, cô chỉ nhìn cây đàn dương cầm đen kê trong góc phòng khách mà không nói gì.

– Nếu cô muốn, ngày mai chúng ta có thể dạo quanh cư xá Roumélie xem sao? Daldry đề xuất.

– Tại sao họ chưa bao giờ kể với tôi về thời kỳ ấy?

– Tôi không biết Alice ạ, có thể họ muốn bảo vệ cô chăng? Hẳn họ đã trải qua những thời gian vô cùng kinh khủng tại đây. Có thể đối với họ đó là những kỷ niệm quá mức nặng nề không thể chia sẻ. Bố tôi cũng từng tham dự Thế chiến thứ nhất nhưng ông ấy không bao giờ muốn nhắc tới nó.

– Thế tại sao họ lại không khai báo về tôi với sứ quán?

– Có thể họ đã làm thế nhưng nhân viên chịu trách nhiệm thống kê kiều dân Anh đã không hoàn thành công việc của mình. Trong bối cảnh lộn xộn lúc bấy giờ, có thể anh ta bị ngợp trước các sự kiện.

– Có quá nhiều “có thể”, anh không thấy thế sao?

– Vâng, quả là nhiều, nhưng làm sao tôi có thể nói khác được? Khi ấy chúng ta đâu có ở đó.

– Không, chính xác là tôi có ở đó.

– Nếu cô muốn chúng ta có thể điều tra.

– Bằng cách nào?

– Hỏi hàng xóm láng giềng, biết đâu chẳng có người vẫn nhớ ra bố mẹ cô?

– Sau gần bốn mươi năm sao?

– Không loại trừ khả năng chúng ta sẽ gặp may. Vì chúng ta đã thuê được anh chàng hướng dẫn viên giỏi nhất Istanbul nên hãy nhờ anh ta giúp đỡ, những ngày tới hứa hẹn sẽ rất thú vị…

– Anh muốn để Can tham gia à?

– Sap lại không nhỉ? Vả lại, cũng không nên trì hoãn, sau buổi diễn chúng ta có thể mời anh ta đi ăn.

– Tôi không muốn ra ngoài nữa, anh hãy tới đó một mình vậy.

– Buổi tối hoàn toàn không phải để ở nhà một mình. Rồi thế nào cô cũng lại ngồi soi xét một nghìn lẻ một giả thuyết, tất cả chúng sẽ khiến cô mất ngủ. Giờ hãy cùng tới xem vở ba lê ấy rồi chúng ta nói rõ mọi chuyện với Can lúc dùng bữa.

– Tôi không thấy đói và tôi sẽ không phải là người đồng hành dễ chịu. Tôi cần ở một mình một chút, tôi phải suy nghĩ về mọi chuyện, đảm bảo với anh đấy.

-Alice, tôi không hề muốn phủ nhận rằng những phát hiện này khiến ta bối rối nhưng về cơ bản chúng không nói lên điều gì cả. Qua những gì cô nói với tôi, bố mẹ cô chưa bao giờ thôi yêu thương cô. Vì những lý do riêng, họ đã không bao giờ nói với cô về thời gian lưu lại đây. Chuyện này chẳng có gì mà khiến cô phải như vậy, cô có vẻ buồn tới mức khiến tâm trạng tôi u uất.

Alice nhìn Daldry rồi mỉm cười với anh.

– Anh có lý, cô nói, nhưng tối nay tôi không phải là một người bạn đồng hành thú vị. Anh nên đi xem vở ba lê cùng Can, rồi ăn một bữa giữa đàn ông với nhau, hứa với anh là tôi sẽ không để chứng mất ngủ phá rối đêm nay. Tôi cần nghỉ ngơi một chút và ngày mai chúng ta sẽ quyết định xem có nên chơi trò thám tử điều tra hay không?

Can vừa bước vào đại sảnh. Anh gõ gõ lên mặt đồng hồ đeo tay với Alice và Daldry rằng đã đến lúc phải đi.

– Anh đi đi, Alice vừa nói vừa nhìn Daldry vẫn còn đang lưỡng lự.

– Cô chắc chứ?

Alice đưa tay thân mật xua Daldry đi. Anh quay lại tạm biệt cô rồi tới chỗ Can.

– Cô Alice không sinh đôi cùng chúng ta à?

Đúng vậy, thực tế là cô ấy không sinh đôi cùng chúng ta… Tôi dự cảm rồi tối nay sẽ không thể nào quên được, Daldry ngao ngán thở dài.

* * *

Daldry ngủ suốt hồi thứ hai. Mỗi khi tiếng ngáy của anh trở nên quá lộ liễu, Can liền huých cùi chỏ làm Daldry giật mình nhưng ngay sau đó lại gà gật.

Sân khấu ở nhà hát cổ của Pháp trên phố Isklital hạ màn, Can dẫn Daldry tới ăn tối tại nhà hàng Régence, nằm trong ngõ Olivo. Đồ ăn được chế biến rất tinh tế, Daldry phàm ăn hơn bao giờ hết và sau ly thứ ba thì bắt đầu thấy thư giãn hơn.

– Sao cô Alice không kết hợp với chúng ta? Can hỏi.

– Vì cô ấy mệt, Daldry đáp.

– Các vị đã xù mao dựng lông với nhau à?

– Gì cơ?

– Tôi hỏi anh là liệu có phải cô Alice đã đánh nhau anh không?

– Để anh liệu cách mà dùng từ cho đúng, người ta nói là xù lông dựng cánh, và không, chúng tôi không đánh nhau.

– Vậy tốt quá.

Nhưng Can vẫn có vẻ không tin lắm. Daldry rót đầy ly cho cả hai rồi kể cho Can nghe những điều Alice được biết ngay trước khi anh ta tới khách sạn tìm họ.

– Câu chuyện mới khó tin làm sao! Can thốt lên. Và miệng ngài tổng lãnh sự kể với các vị như thế à? Tôi hiểu được tại sao cô Alice lại thấy xáo trộn. Ở vào địa vị cô ấy, tôi hẳn cũng sẽ thế. Vậy anh tính thế nào?

– Giúp cô ấy nhìn rõ mọi chuyện hơn nếu có thể.

– Với Can, không gì là không thể ở Istanbul này. Nói tôi nghe xem làm thế nào để soi sáng được cô ấy.

– Ban đầu thì tìm lại được hàng xóm hoặc những người sống cùng khu nhà từng biết bố mẹ cô ấy đã là suông sẻ rồi.

– Thực hiện được! Can thốt lên, Tôi sẽ lùng và chúng ta sẽ tìm ra ai đó sẽ nhớ ra hoặc có ai đó biết một ai đó vẫn còn nhớ.

– Anh gắng hết sức đi, nhưng đừng nói với cô ấy điều gì vô căn cứ, giờ cô ấy đã đủ bối rối rồi. Tôi tin tưởng vào anh đấy.

– Phải hết sức thận trọng, anh có lý, khiến cô ấy mờ đục thêm vào lúc này chẳng có ích gì.

– Về vai trò hướng dẫn viên thì tôi không nói nhưng về tài năng phiên dịch của anh thì, nói thực, anh đã tự cao tự đại quá mức đấy, bạn thân mến ạ.

– Tôi có thể hỏi anh một câu được không? Can cụp mắt xuống hỏi.

– Anh cứ hỏi, rồi chúng ta sẽ xem xét..

– Giữ anh và cô Alice có điều gì ý nhị không?

– Anh gắng thêm đi…

– Ý tôi muốn hỏi có gì đặc biệt giữa hai người không.

– Chuyện ấy thì có gì liên quan đến anh?

– Vậy là anh vừa trả lời tôi rồi.

– Không, tôi không vừa trả lời anh gì cả, thưa ngài hướng dẫn viên biết tuốt nhưng mù tịt mọi thứ!

– Anh thấy không, tôi hẳn đã mò đúng chỗ yếu vậy nên anh mới ca mắng tôi.

– Tôi không ca mắng anh vì cái lý do hay ho mà anh cứ tưởng thế! Mà hơn nữa tôi cũng chẳng ca mắng anh, vì tôi thấy chẳng có lý do gì để làm thế.

– Dù thế nào chăng nữa thì anh cũng vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Daldry lại rót đày ly cho họ rồi uống một hơi cạn ly của mình, Can làm theo ngay tắp lự.

– Giữa tôi và cô Alice chỉ là mối thiện cảm quý mễn lẫn nhau, tức là tình bạn nếu anh muốn nói rõ hơn.

– Với cái trò mà anh tính chơi cô ấy thì anh đúng là một người bạn kỳ cục.

– Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy cần thay đổi cuộc sống còn tôi cần một căn xưởng vẽ, đó là một màn trao đổi có qua có lại giữa những người bạn với nhau.

– Đấy là khi cả hai đều biết về cuộc đổi chác…

– Can này, những bài giảng đạo đức của anh khiến tôi phát ngấy.

– Anh không thích cô ấy sao?

– Cô ấy không phải mẫu phụ nữ của tôi và tôi không phải mẫu đàn ông của cô ấy. Anh thấy đấy, mối quan hệ giữa chúng tôi ở thế cân bằng.

– Điều gì ở cô ấy khiến anh không hài lòng?

– Can này, phải chăng anh đang tình cờ thăm dò tình hình cho chính mình đấy à?

– Thật phi lý và dễ bẩn nếu làm như thế, Can đáp, vẻ kiêu ngạo thấy rõ.

– Càng lúc càng tệ, tôi sẽ cố gắng diễn đạt theo cách khác để đầu óc anh có thể lĩnh hội được. Phải chăng anh đang cố ám chỉ với tôi rằng anh cảm Alice rồi?

– Tôi ngồi trước mặt anh hoàn toàn khỏe mạnh thì sao lại bị cảm được? Vả lại làm gì có chứng cảm nào gọi là “cảm Alice”?

– Anh đừng có coi tôi là thằng ngốc và làm ra vẻ như chẳng hiểu gì sất nữa đi. Anh có thích Alice không, có hay không?

– Chuyện ấy thì, xin lỗi, Can nổi nóng, chính tôi mới là người đặt câu hỏi trước.

– Và tôi đã trả lời anh rồi.

– Hoàn toàn chưa, anh lướt câu trả lời.

– Tôi thậm chí còn chưa bao giờ tự đặt cho mình câu hỏi đó, làm sao anh lại muốn tôi trả lời anh cho được!

– Dối trá!

– Tôi không cho phép anh nói thế. Vả lại tôi cũng chưa bao giờ nói dối.

– Với Alice thì có rồi đấy.

– Anh thấy không, lộ rồi nhé, anh vừa gọi cô ấy bằng tên thân mật.

– Chỉ vì tôi quên không gọi là “cô Alice” mà lại chứng tỏ được gì sao? Đấy là tôi lỡ miệng vì uống hơi quá chén.

– Chỉ hơi thôi sao?

– Anh cũng chẳng tỉnh táo gì hơn tôi!

– Tôi nhất trí với anh. Và bởi vì chúng ta đều say cả rồi, anh có muốn tham dự chuyến du hành xuyên màn đêm không?

– Anh định xuyên thấu đến tận đâu của màn đêm?

– Đến đáy của chai tiếp theo mà tôi sắp gọi ra đây, hoặc của chai sau đó nữa, tạm thời tôi chỉ dám hứa với anh đến thế.

Daldry gọi cho họ một chai cognac lâu năm.

– Nếu tôi đem lòng yêu một người con gái như cô ấy, anh nâng ly lên rồi tiếp tục, điều duy nhất có thể làm cho cô ấy để chứng tỏ tình yêu của mình đó là rời xa cô ấy, càng xa càng tốt, hẳn tôi phải đến tận cùng thế giới.

– Tôi không hiểu sao việc đó lại được coi là bằng chứng tình yêu.

– Bởi làm thế tôi sẽ tránh cho cô ấy gặp phải một kẻ như tôi. Tôi là một kẻ cô độc, một gã độc thân chai sạn, với những thói quen gàn dở. Tôi khiếp sợ tiếng ồn vậy mà cô ấy lại rất ồn ào. Tôi ghét sự chung lộn vậy mà cô ấy lại ở ngay đối diện phòng tôi. Hơn nữa, những tình cảm đẹp đẽ nhất rốt cuộc rồi cũng sẽ hao mòn, tất cả rồi sẽ mất giá. Không, tin tôi đi, trong chuyện yêu đương, cần phải biết ra đi trước khi quá muộn; mà trong trường hợp của tôi “trước khi quá muộn” tức là trước khi tỏ tình. Sao anh lại cười?

– Vì cuối cùng tôi cũng tìm thấy một điểm thông đồng giữa hai chúng ta, cả tôi và anh đều thấy anh là kẻ đáng ghét.

– Tôi là bản sao của bố tôi, ngay cả khi tôi luôn mong điều ngược lại, và vì lớn lên dưới mái nhà của ông nên mỗi sáng khi nhìn vào gương, tôi biết mình dây dưa với ai.

– Mẹ anh chưa bao giờ hạnh phúc khi sống cùng bố anh à?

– Anh bạn thân mến ạ, để trả lời anh chuyện đó thì chúng ta cần tiếp tục chúi mũi vào chai này, sự thật sẽ được tìm thấy ở độ sâu mà hiện giờ chúng ta còn chưa với tới.

Sau ba chai cognac nữa, nhà hàng đóng cừa. Daldry yêu cầu Can tìm cho họ một quán bar xứng đáng với tên gọi của nó. Can đề nghị dẫn anh xuống khu thấp hơn của thành phố, vào một quán chỉ đóng cửa khi tờ mờ sáng.

– Đó chính xác là thứ chúng ta đang cần! Daldry thốt lên.

Họ xuôi xuống phố, men theo đường ray xe điện. Can lảo đảo trên đườn ray bên phải, Daldry thì bên trái. Khi một chuyến xe chạy tới, mặc cho người lái xe liên tục kéo những hồi còi dài, họ vẫn đợi cho tới tận khi xe gần sát sạt mới chịu rời xa đường ray.

– Nếu anh gặp mẹ tôi khi bà tầm tuổi Alice bây giờ, Daldry nói, thì hẳn là anh đã thấy người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Mẹ tôi đóng kịch rất giỏi, bà đã bỏ qua một thiên hướng thực sự của mình. Bà hẳn sẽ thành công rực rỡ trên sân khấu. Nhưng cứ vào ngày thứ Bảy, bà lại rất chân thành. Vâng, tôi tin rằng vào ngày thứ Bảy, mẹ tôi thực sự hạnh phúc.

– Sao lại vào thứ Bảy? Can vửa hỏi vừa ngồi xuống một băng ghế.

– Bởi hôm ấy bố tôi nhìn bà, Daldry tới ngồi cạnh anh rồi đáp. Anh đừng nhầm tưởng, hôm ấy ông ân cần với bà là vì ông dự tính sẽ đi vào thứ Hai. Để được dung thứ trước cho tội lỗi của mình, ông làm ra vẻ quan tâm đến bà.

– Tội lỗi gì?

– Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Và anh sẽ hỏi tôi tại sao không phải Chủ nhật mà lại là thứ Bảy, như thế mới hợp logic hơn? Chính xác là như thế, bởi vào thứ Bảy mẹ tôi vẫn còn khá lơ đãng, chưa nghĩ tới việc ông sẽ đi. Trong khi, ngay sau khi rời khỏi buổi lễ ở nhà thờ, trái tim bà lại quặn thắt, và thời gian cứ trôi thì tim bà lại càng quặn thắt, Ngày Chủ nhật thật đáng sợ. Tôi không nghĩ là ông ấy dám dẫn mẹ tôi tới làm lễ ở nhà thờ.

– Nhưng sang thứ Hai ông ấy làm gì mà nghiêm trọng vậy?

– Sau khi đánh răng rửa mặt, ông ấy diện bộ com lê bảnh nhất, khoác áo gi lê, thắt nơ bướm, đánh bóng đồng hồ quả quýt, đội mũ, xức nước hoa và cho chuẩn bị xe ngựa để vào thành phố. Chiều thứ Hai nào ông ấy cũng có hẹn bàn chuyện làm ăn. Ông ấy ngủ lại thành phố bởi có vẻ khi ấy đường về ban đêm đầy nguy hiểm, và ông ấy chỉ về nhà vào ngày hôm sau.

– Nhưng thực ra ông ấy tới gặp người tình, đúng không?

– Không, đúng là ông ấy có hẹn với luận sư chuyên lo chuyện làm ăn của ông ấy, một người bạn từ thời phổ thông, rồi họ qua đêm cùng nhau, vậy nên tôi nghĩ cũng giống nhau cả thôi.

– Thế mẹ anh có biết không?

– Rằng chồng bà phản bội bà vì một người đàn ông ư? Có, mẹ tôi biết, người đánh xe cũng biết, các cô hầu phòng, chị bếp, bà quản gia, ông bếp trưởng, tất tần tật đều biết, chỉ có tôi cứ vẫn nghĩ rằng chỉ đơn giản là ông ấy có một cô nhân tình; tôi vốn hơi nghu ngốc bẩm sinh mà.

– Vào thời các vị vua trị vì ở Thổ Nhĩ Kỳ…

– Tôi biết anh định nói gì, anh thật tử tế nhưng ở Anh, chúng tôi có một đức vua, một hoàng hậu và một cung điện chứ không phải là cả một đám tì thiếp. Tôi không hề có ý phê phán gì đâu, đó chỉ là vấn đề lề thói mà thôi. Mặt khác, để anh hiểu rõ hơn, tôi chẳng quan tâm tới những điều ô nhục bố tôi làm, tôi chỉ không chịu đựng nổi khi thấy mẹ tôi phải đau khổ. Bởi trong chuyện này, tôi không phải kẻ ngây thơ. Bố tôi không phải người đàn ông duy nhất ở nước Anh ăn nằm trên chiếc giường khác không phải của vợ mình, nhưng ông đã lừa dối chính mẹ tôi, làm vấy bẩn chính tình yêu của bà. Cho tới một ngày khi tôi đủ dũng khí để nói chuyện với bà, bà rưng rưng mỉm cười với tôi, với vẻ trang nghiêm đủ khiến máu anh đông cứng. Trước mặt tôi, bà bênh vực bố, giải thích với tôi rằng đó là quy luật của mọi thứ, là một nhu cầu tất yếu của ông và rằng bà không bao giờ trách cứ ông. Bài diễn văn của bà ngày hôm ấy rất tệ.

– Anh căm ghét bố mình vì tất cả những điều ông ấy buộc mẹ anh phải chịu đựng, vậy sao anh lại làm như ông ấy?

– Bởi vì khi nhìn mẹ đau khổ, tôi đã nghiệm ra rằng với một người đàn ông, yêu tức là hái lấy vẻ đẹp của một người phụ nữ, cất vào tủ kính để nàng cảm thấy an toàn trong đó rồi chiều chuộng nàng… cho tới khi thời gian làm nàng phai tàn, lúc ấy người đàn ông lập tức đi hái lượm trái tim khác. Tôi đã tự hứa với lòng mình nếu một ngày nào đó có yêu, yêu thực sự, thì tôi sẽ gìn giữ bông hoa, không cho phép mình ngắt nó. Vậy đấy, anh bạn thân mến, nhờ có chút hơi men tôi đã nói với anh quá nhiều điều và chắc chắn ngày mai tôi sẽ hối tiếc. Nhưng chỉ cần anh nhắc lại một trong những điều tôi vừa tiết lộ, tôi sẽ tự tay dìm anh xuống eo biển Bosphore rộng lớn của các anh đấy. Giờ thì vấn đề thực sự đặt ra là làm thế nào về được khách sạn, vì tôi không đứng lên nổi nữa rồi, tôi e là mình đã uống hơi quá nhiều.

Can cũng chẳng khá khẩm gì hơn Daldry, họ bấu víu vào nhau đi ngược lên phố Isklital, loạng choạng đúng y như hai kẻ say khướt

* * *

Vì cô nhân viên khách sạn tới dọn phòng nên Alice đành xuống phòng khách ngay cạnh quầy bar. Cô viết một lá thư mà hẳn rồi cũng sẽ không gửi đi. Qua tấm gương treo trên tường, cô thấy Daldry đang bước xuống cầu thang. Anh ngồi ngay vào chiếc ghế bành cạnh cô.

– Anh đã uống hết cả nước eo Bosphore hay sao mà sáng nay trông đến mức này? Alice hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy.

– Tôi không thấy có gì khiến cô phải nói thế cả.

– Áo vest của anh cài lệch cúc và anh mới chỉ cạo râu có một bên…

– Cứ cho là tối qua tôi chườm vì viên đá vào đó đi. Chúng tôi nhớ cô lắm đấy nhé.

– Tôi không hề nghi ngờ chuyện ấy.

– Cô viết cho ai đấy?

– Cho một người bạn ở Luân Đôn, Alice vừa đáp vừa gập tờ giấy lại đút vào túi.

– Tôi đau đầu kinh khủng, Daldry thổ lộ. Cô ra ngoài dạo quanh với tôi một chút được không? Người bạn ấy là ai thế?

– Ý hay đấy, nào chúng ta đi thôi. Tôi đang tự hỏi mấy giờ thì anh sẽ xuất hiện trở lại, tôi dậy từ lúc bình minh và đang bắt đầu chán ốm. Chúng ta đi đâu đây?

Ngắm eo Bosphore, như thế sẽ gợi nhắc cho tôi nhiều kỷ niệm…

Trên đường đi, Alice nán lại quầy của một người thợ đóng giày. Cô cứ đứng nhìn dây cu roa của bánh mài đang quay.

– Cô cần thay đế giày à? Daldry hỏi.

– Không.

– Sao cô lại nhìn người thợ suốt mấy phút liền mà không hề nói gì?

– Có khi nào anh thấy một số thứ vô hại lại mang đến cho anh cảm giác êm dịu mà anh không hiểu được tại sao không?

– Tôi chuyên vẽ các ngã tư, tôi khó lòng mà lại đi mong muốn điều ngược lại được. Tôi có thể đứng cả ngày ngắm nhìn những chiếc xe buýt hai tâng qua lại. Tôi thích được nghe tiếng bộ ly hợp kêu răng rắc, tiếng phanh rít lên, tiếng chuông leng keng mà người tài xế gõ lên lúc khởi hành, tiếng động cơ kêu co ro.

– Những gì anh vừa kể với tôi thật quá mức thơ mộng, Daldry ạ.

– Cô giễu tôi đấy à?

– Cũng có hơi chút đấy.

– Bởi vì có lẽ nào tủ kính bày hàng của một người thợ giày thì lãng mạn hơn sao?

– Trong đôi tay của người thợ ấy có gì đó đầy thi vị, tôi luôn thích mê nghề đóng giày, thích mùi da và mùi keo.

– Đó là bởi vì cô thích những đôi giày. Ví dụ như tôi, tôi có thể đứng hàng giờ đồng hồ trước tủ kính cửa hàng bánh mì, tôi không cần phải giải thích với cô tại sao…

Một lát sau, họ vẫn tiếp tục đi dọc theo kè eo biển Bosphore, rồi Daldry ngồi xuống một băng ghế.

– Anh nhìn gì thế? Alice hỏi.

– Người phụ nữ lớn tuổi đứng gần lan can đang nói chuyện với chủ con chó lông hung. Rất thú vị.

– Bà ấy yêu động vật, như thế thì có gì mà anh thấy thú vị?

– Cô cứ nhìn thật kỹ rồi sẽ hiểu.

Sau khi trao đổi vài lời với chủ con chó lông hung, người phụ nữ lớn tuổi lại gần một chú chó khác. Bà chìa tay về phía mõm con vật.

– Cô thấy không? Daldry ghé vào tai Alice thì thầm.

– Bà ấy lại vuốt ve con chó khác?

– Cô không hiểu việc bà ấy làm, bà ấy không quan tâm đến con chó mà là sợi dây dắt.

– Chính xác, sợi dây dắt buộc nó với người chủ đang ngồi câu cá. Sợi dây dắt chính là dây dẫn giúp bà ấy bắt chuyện được. Người phụ nữ ấy buồn chết vì cô đơn. Bà ấy đã nghĩ ra mưu mẹo này để có thể chuyện trò vài câu với một đồng loại khác. Tôi tin rằng ngày nào bà ấy cũng đến đây vào cùng một giờ, tìm kiếm chút tình cảm con người cho mình.

Lần này Daldry không nhìn lầm, người phụ nữ lớn tuổi không thể khiến người câu cá đang mải tập trung vào chiếc phao bập bềnh trên mặt nước eo Bosphore chú ý; bà thả bước trên bờ kè, lấy mẩu vụn bánh mì trong túi áo khoác vãi cho đám bồ câu đang lon ton trên lan can nơi những người câu cá tì khuỷu tay vào. Rồi rất nhanh chóng, bà bắt chuyện với một trong số họ.

– Nỗi cô đơn lạ lùng, đúng không? Daldry nói.

– Alice quay lại nhìn anh chằm chằm.

– Tại sao anh lại đến tận đây, Daldry, tại sao anh lại giam gia chuyến du hành này?

– Cô biết rất rõ điều đó mà. Vì thỏa thận giữa chúng ta, tôi giúp cô tìm ra người đàn ông của đời mình, đúng ra là tôi đưa cô tới với con đường của anh ta, và trong lúc cô tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình thì tôi sẽ được vẽ dưới tấm mái kính ở nhà cô.

– Có đúng là chỉ vì lý do ấy thôi không?

Ánh mắt Daldry mất hút về phía Üsküdar, như thể anh đang lặng ngắm tòa tháp của đèn thờ Mirimah nằm trên bờ thuộc châu Á của eo Bosphore.

– Cô có nhớ quán bar đầu phố khu nhà chúng ta không? Daldry hỏi.

– Chúng ta tới đó ăn sáng một lần, dĩ nhiên là tôi còn nhớ.

– Ngày nào tôi cũng cầm theo tờ báo tới chỗ đó, ngồi vào cùng một bàn. Một hôm, bài báo đọc được khiến tôi thấy buồn, tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy mình trong gương, và tôi bỗng thấy sợ những năm tháng mình còn phải sống. Tôi cũng thế thôi, tôi cần thay đổi không khí một chút. Nhưng từ vài ngày nay tôi lại thấy nhớ Luân Đôn. Chẳng bao giờ có điều gì là hoàn hảo cả.

– Anh nghĩ tới chuyển trở về rồi à? Alice hỏi.

– Cô cũng đã nghĩ tới chuyện đó, mới đây thôi.

– Giờ tôi không nghĩ tới nữa.

– Bởi vì giờ cô thấy lời tiên tri của bà thầy bói ấy có vẻ đáng tin hơn, từ giờ cô đã có một mục đích, còn tôi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi nghĩ chúng ta đã gặp được mắt xích thứ hai dưới lốt ngàu tổng lãnh sự, mà thậm chí có lẽ là mắt xích thứ ba nếu tính rằng chính Can đã dẫn chúng ta tới chỗ ông ta.

– Anh định bỏ rơi tôi sao?

– Chúng ta đã thỏa thuận thế mà. Cô đừng lo, tôi sẽ trả tiền khách sạn và tiền công của Can cho cả ba tháng tiếp theo. Anh ta thực sự luôn hết lòng với cô. Tôi cũng sẽ ứng trước một khoản kha khá cho những chi phí anh ta phải bỏ ra. Còn với cô, tôi sẽ mở tài khoản cho cô ở Ngân hàng Roma, họ có văn phòng ở Isklital, họ đã quen làm việc với ngân phiếu nước ngoài. Mỗi tuần tôi sẽ gửi cho cô một tấm, cô sẽ không thiếu gì cả.

– Anh muốn tôi lưu lại Istanbul thêm ba tháng nữa à?

– Alice, cô còn cả quãng đường phải đi để chạm tới đích,, và rồi khi đã được đón xuân về trên đất Thổ Nhĩ Kỳ thì cô sẽ không chịu đánh đổi bất cứ thứ gì trên đời lấy khoảnh khắc ấy đâu. Hãy nghĩ đến tất cả những loài hoa vẫn còn xa lạ với cô, nghĩ đến các loại nước hoa của cô… và một chút tới công việc làm ăn của chúng ta nữa.

– Anh đã quyết định trở về từ khi nào?

– Sáng nay, lúc thức giấc.

– Thế nếu tôi mong anh nán lại thêm chút thời gian nữa?

– Cô không cần phải yêu cầu tôi chuyện đó đâu, phải đến thứ Bảy mới có chuyến bay tiếp theo, như thế chúng ta vẫn còn ít thời gian phía trước. Cô đừng giữ bộ mặt ấy nữa; mẹ tôi không được khỏe lắm nên tôi không thể để bà một mình mãi được.

Daldry đứng dậy tiến lại chỗ lan can nơi người phụ nữ lớn tuổi kia đang kín đáo lại gần một con chó to lông trắng.

– Bà cẩn thậ không nó cắn đấy, anh nói lúc đi ngang.

* * *

Can tới khách sạn vào giờ uống trà chiều. Anh ta có vẻ rất hài lòng về bản thân.

– Tôi có tin thú vị muốn báo với các vị đây, anh ta nói lúc gặp Alice và Daldry ở quầy bar.

Alice đặt tách trà xuống, tập trung hoàn toàn vào Can.

– Tôi đã gặp một người đàn ông đứng tuổi từng biết bố mẹ cô, ông ấy sống ở tòa nhà cạnh nơi bố mẹ cô từng sống. Ông ấy đồng ý cho chúng ta tới nhà gặp.

– Khi nào? Alice vừa hỏi vừa nhìn sang Daldry.

– Ngay bây giờ, Can đáp.

Bình luận