Tiêu Nhiên, 34 tuổi, phóng viên
Hôn nhân và “chuyện tình một đêm” là hai kẻ thù không đội trời chung. Phần lớn mọi người đều cho rằng nếu ai đó ngoại tình, đó chính là bằng chứng bất trung của hôn nhân.
Nhưng Tiêu Nhiên lại cho rằng “tình một đêm” đã cứu vãn cuộc hôn nhân của cô. Tình cảm và hưng phấn mà cô đã mất được tìm thấy trong những cuộc “tình một đêm”. Cô phát hiện ra ngoài cuộc sống hôn nhân, cô đã có một không gian tự do có thể thở, mặc dù chỉ là một đêm mà thôi.
Nhưng điều này rất nguy hiểm. Khi chồng phát hiện, cuộc hôn nhân của cô sẽ vỡ tan. Đây cũng là vấn đề khiến cô rất do dự, suy nghĩ.
Ấn tượng đầu tiên về Tiêu Nhiên là một phụ nữ rất no đủ về tinh thần. Hôm đó, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đang rất thịnh hành, tấm khăn choàng cùng màu khoác hờ trên bờ vai tròn lẳn. Gương mặt bừng sáng với những nét biểu cảm sinh động.
Cô chọn cuộc hẹn ngay tại phòng họp của tòa soạn nơi cô làm việc. Theo tôi, phụ nữ nào cũng thích nói chuyện tình cảm riêng tư trong một không gian nhỏ, thoải mái. Đây là người phụ nữ đầu tiên nhận trả lời phỏng vấn ngay tại cơ quan. Nghĩ thay hộ cô, tôi đề nghị đổi địa điểm khác thoải mái hơn. Cô chỉ cười, nói không bị khung cảnh tác động, vả lại thời gian gấp gáp, còn mấy bài báo phải viết.
Tiêu Nhiên là một phụ nữ rất thú vị, có tư duy, cũng rất sôi nổi. Cô nói mình là một phụ nữ có chuyện để kể.
Chồng không thỏa mãn được tôi
Tôi muốn kể câu chuyện của mình, dù nó rất bình thường, hy vọng những phụ nữ khác cũng giải quyết hôn nhân giống tôi. Nói một cách đơn giản tức là dùng “tình một đêm” để cứu vãn hôn nhân.
Chồng tôi vốn tốt nghiệp khoa vật lý trường Đại học Thanh Hoa, là một người đàn ông trung niên cẩn thận, gầy mảnh, luôn luôn mặc bộ đồ Trung Sơn cùng cặp kính cận, là hình ảnh phần tử trí thức Trung Quốc tiêu chuẩn. Tôi miêu tả anh như vậy không phải là ghét anh. Anh rất lương thiện, chân thành, yêu nghề tha thiết, luôn đi đầu trong lĩnh vực khoa học của mình. Thành quả nghiên cứu khoa học của anh rất nhiều lần được cấp bộ trao giải, từng tham dự hội nghị giao lưu khoa học quốc tế.
Nhưng… trong tình dục, anh lại rất yếu đuối. Anh đã quá quen với tư duy trừu tượng, thích tư duy số học nghiêm khắc. Cá tính của anh thiếu màu sắc, mọi việc làm đều đúng trình tự, đúng khuôn mẫu, không chút lãng mạn. Chung hướng cuộc sống tình dục với anh chẳng khác nào suốt ngày ăn bắp cải, nhạt nhẽo không mùi vị. Giống như đang ngần ngừ trên con đường xưa cũ không chút cảm xúc mới mẻ. Cũng giống như một anh sinh viên giải đề vật lý lớp 10, quá đơn giản và dễ dàng, không chút hấp dẫn.
Về năng lực tình dục và tâm lý tình ái, anh hoàn toàn yếu đuối, hơn nữa sức khỏe anh cũng không cho phép. Còn tôi, tinh thần tràn trề, dục vọng mãnh liệt. Tôi hút thuốc, uống rượu, là rượu trắng đấy nhé, còn chạy bộ, đánh cầu lông hàng ngày. Tôi mong muốn được tận hưởng mọi lạc thú và đau khổ như tất cả các phụ nữ khác. Tôi cần những cuộc đi dạo thoải mái, những cuộc trò chuyện ăn ý. Do công việc liên quan tới văn học, tôi còn cần một người bạn có năng lực thưởng thức cao, có trình độ phê bình để cùng đi xem triển lãm tranh, hoặc đi nghe nhạc . . .
Nhưng chồng tôi không thể đáp ứng được những khát vọng đó. Anh mãi là anh ấy, không thay đổi. Tôi nói như vậy không hề có ý trách móc anh. Tôi cho rằng, phụ nữ không cần tìm cách thay đổi chồng. Chỉ có những người ấu trĩ nhất mới bị thay đổi một sớm một chiều. Tính cách của đàn ông quyết định việc họ mãi mãi cho rằng mình là kẻ mạnh. Và tâm lý đó rất có lợi cho việc họ đầu tư vào cạnh tranh trong sự nghiệp. Nếu bị đả kích bởi bất lực trong tình dục, họ sẽ từ đỉnh cao tự tin rơi xuống vực thẳm, trở nên bi lụy. Như vậy không chỉ khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng tình dục, mà còn có thể dẫn đến tình trạng trượt dốc về tinh thần, thất bại trong sự nghiệp.
Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng kết tóc xe tơ, đã từng yêu đương nồng nàn. Tôi cho rằng giữa vợ chồng với nhau cần phải thông cảm và lượng thứ. Ai chẳng có khiếm khuyết, đàn ông cũng vậy. Tôi không tin trên đời này có người đàn ông hoàn hảo, tức là có thể đáp ứng được nhu cầu của tôi trong mọi mặt. Chồng tôi cũng tốt lắm rồi, anh yêu tôi rất nhiều. Tôi cho rằng làm người không thể không nói tới tình nghĩa. Ngoại trừ việc không đủ lãng mạn và khả năng tình dục không đủ mạnh, tôi chưa thấy điểm nào của anh khiến tôi không hài lòng. Vì thế, tôi không hề gây cho anh thêm rắc rối hoặc khó xử trong chuyện tình dục. Tôi luôn giả vờ thể hiện mình rất thỏa mãn. Những lúc ân ái, tôi thường khen anh rất mạnh. Thế nên mười mấy năm qua, anh tiến thủ trên con đường sự nghiệp khá nhanh. Con người không thể đòi hỏi cầu toàn được. Tôi không muốn bỏ rơi anh.
Chồng tôi rất yêu tôi. Dù anh không biết yêu, nhưng quả thực anh yêu tôi. Tôi giúp anh có gia đình, có con trai. Trong con mắt mọi người, gia đình chúng tôi thực hạnh phúc, toàn vẹn. Con trai sáu tuổi, rất đáng yêu, cũng rất nghịch ngợm, đem lại cho chúng tôi rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Càng ngày tôi càng cảm thấy rằng, chồng tôi không thể rời xa tôi, không chỉ vì những việc lặt vặt trong cuộc sống, mà còn vì không thiếu nổi sự chăm sóc của tôi. Năng lực tự lo liệu cuộc sống của anh ấy rất kém, không biết nấu nướng, cũng không biết giặt quần áo, nhờ anh đi mua đồ cũng luôn mua phải đồ dở. Nếu bị tôi bỏ, cuộc sống của anh ấy chẳng khác nào mất đi cái cột chống. Có lúc tôi đã nghĩ tới ly hôn, vì quả thật quá vô vị. Nhưng vừa nghĩ tới tim tôi đã mềm lại. Tôi không thể nhìn người đàn ông yêu tôi rơi vào cảnh khó khăn, huống hồ chúng tôi đã có với nhau một mặt con.
Vài cô bạn thân đã từng khuyên tôi bỏ quách cho xong, nhưng tôi không thể. Tại sao cứ nhất định phải ly hôn? Ly hôn, tức là phá vỡ đi một sự cân bằng đã trở nên quen thuộc, nhất định chồng tôi sẽ không chịu đựng nổi. Rồi còn ảnh hưởng tới bố mẹ, thông gia, anh chị em, con cái, sẽ tạo nên những xáo trộn kinh thiên động địa. Tôi nghĩ không cần thiết.
Nhưng cũng có lúc, tôi rất bực mình vì chồng. Anh lý trí quá, còn tôi lại quá tình cảm. Cách thể hiện tình cảm của anh rất nực cười, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay, bờ vai, ngượng ngập như kẻ không biết gì mây mưa. Tôi hiểu đó là tất cả cách diễn đạt tình yêu của anh. Tôi hiểu và chấp nhận, nhưng quả thực vẫn thấy chưa đủ. Phụ nữ cần vừa lý trí vừa tình cảm. Tôi luôn khát khao được ân ái với một người đàn ông mạnh mẽ và điên cuồng. Cũng biết cách nghĩ của mình thật điên rồ, nhưng rất nhiều bạn gái của tôi cũng nói có khát vọng như vậy. Phụ nữ cũng là con người, cũng giống như đàn ông, cũng có khát vọng mãnh liệt. Huống hồ tôi lại đang nằm trong độ tuổi “chín muồi”.
Tiêu Nhiên cười, kể về dục vọng của mình mà mắt cô vẫn rất thản nhiên. Nói thực, tôi từng gặp rất nhiều phụ nữ đã ly hôn. Trong đó không ít lý do vì chồng không đủ lãng mạn, không đủ sức hấp dẫn, cuộc sống bị áp lực. Nhưng tôi thấy hôn nhân đúng là một bức tường thành vây chắn, bất kể bạn sống với ai dù lâu tới đâu, cũng có thể nảy sinh tâm lý no đủ, chán ngán. Điều này rất khó tránh.
Lúc này, Tiêu Nhiên rút mấy tấm hình gia đình từ trong túi ra. Chồng cô quả thực nom rất nho nhã. Tuy không mặc áo Trung Sơn, nhưng vẫn gây cảm giác mãnh liệt về một hình tượng trí thức. Con trai họ quả nghịch ngợm, vòng hai tay lên ôm cố mẹ. Tôi chú ý khi cầm lại tấm hình, Tiêu Nhiên say đắm ngắm con trai trên tấm hình, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Tình một đêm trở thành nơi xả xúp páp
Vì con trai, tôi không thể chia tay với chồng. Tuy cãi nhau suốt một thời gian nhưng nguyên nhân đều rất vụn vặt. Lý do thật chỉ vì tôi không thỏa mãn. Mỗi lần cãi nhau, trông chồng tôi rất ấm ức, song anh luôn nhường tôi. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật không đúng. Rất nhiều chuyện không thể trách chồng được. Lúc đó tôi không nghĩ như vậy. Cũng bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, tôi cãi nhau với chồng suốt từ sáng tới tối. Có lúc cãi nhau ác liệt tới mức tôi ném vỡ đồ đạc. Sau khi cãi nhau, tôi lại khóc và thương anh. Vì tôi biết, anh không làm gì sai, chỉ tại trong lòng tôi có nhiều suy nghĩ phức tạp. Mùa đông năm ngoái, cả hai vợ chồng đều tuyệt vọng. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa chúng tôi sắp tan vỡ, nhưng tôi lại không nỡ ly hôn. Vì rất nhiều lý do đã nói ở trên. Nhưng tôi cũng không thể để mình luôn ở trong trạng thái không thoả mãn. Vì thế tôi đã chọn “chuyện tình một đêm”. Vì cách này phù hợp với tôi nhất. Tức là khiến dục vọng của tôi được thỏa mãn, cũng không ảnh hưởng tới gia đình. Tôi cũng không muốn tìm người tình lâu dài, vì một khi đã có mối quan hệ lâu dài, gặp gỡ nhiều, con người dễ nảy nở tình cảm thật. Tới lúc khó chia ly, cả hai lại bị thương tổn, cái đau đó không có lợi cho ai cả .
Qua mạng inte, tôi thực hiện khát vọng của mình. Vì tính chất công việc, tôi sử dụng máy tính và lên mạng rất thành thạo. Tôi cần tìm những người đàn ông tài hoa, có trình độ, lãng mạn. Không phải người nào cũng có thể khiến tôi rung động. Tôi là một phụ nữ rất tự trọng và kiêu hãnh. Tôi cần chọn cho mình những người đàn ông có trình độ cao.
Tôi không bao giờ quan hệ với những người bạn trên mạng ở Bắc Kinh để tránh rắc rối. Trước hết về thời gian, tôi không thể vì một người đàn ông nào mà không về nhà buổi tối. Hàng ngày tôi đều về nhà sớm để chăm sóc con và chồng. Hơn nữa tôi cũng ngại rắc rối. Có một số đàn ông quả thực rất thích dằng dai tán tỉnh. Nếu họ thích tôi thật, rất có khả năng sẽ nghĩ cách kiếm bằng được điện thoại của tôi, hoặc tới cơ quan tìm tôi. Như vậy rất dễ bị chồng phát hiện. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Vì thế tôi chỉ tìm người ở các thành phố khác. Những người tình của tôi phần lớn là người ngoại tỉnh.
Tôi làm phóng viên, tôi thường xuyên có cơ hội đi công tác. Thâm Quyến và Thượng Hải là hai thành phố tôi đến nhiều nhất. Những người đàn ông trong danh sách kết bạn của tôi đều là người của hai thành phố này.
Tôi ngắt lời cô vì muốn biết cô đã lựa chọn bạn tình như thế nào. Vì mạng thực ra là một chốn ảo, rất nhiều người lừa đảo, tự khen, tự tâng bốc, tự miêu tả hình dáng của mình rất đẹp, khiến nhiều cô bị lừa. Tiêu Nhiên cười, đáp “Đã có cách”.
Bạn trên mạng muốn gặp tôi phải là những người đã trò chuyện suốt một thời gian dài, thậm chí phải hơn một năm sau mới được gặp nhau thật. Thời gian càng dài càng tốt, càng biết được lòng người. Một người đàn ông có thể duy trì quan hệ với mình trên một năm nhất định là người trọng tình cảm. Nếu không, anh ta đã không phải mất nhiều thời gian cho một người đàn bà lạ cách xa tít tắp đến vậy. Hơn nữa, trò chuyện nhiều, hai bên cũng dần trở nên thân thiết hơn, có thể chăm sóc được cho nhau những phần rất tinh tế, ví dụ khung cảnh mà tôi thích, cách nói mà tôi thích nghe… Tôi thích được ân ái với những người đàn ông hiểu tôi. Tức là khi mây mưa với nhau, tôi cũng hy vọng đối phương hiểu rõ hơn cảm nhận của tôi.
Ngoài ra, những người bạn tình này còn phải nhất thiết trải qua một loạt “kiểm nghiệm” của tôi. Tôi là một phụ nữ làm công việc viết lách nên rất thích những người đàn ông giỏi văn, lãng mạn, giàu trí tưởng tượng về cuộc sống. Rất dễ kiểm tra trình độ học vấn của một người bằng cách hỏi nhiều và đọc nhiều thứ người đó viết. Tôi thấy cứ kiểm tra bằng cách đó, rất hiếm khi gặp phải dạng hàng “chất lượng kém”. Tôi đã gặp gỡ không ít bạn tình quen trên mạng nhưng chưa có người nào khiến tôi cực kỳ thất vọng. Có một số người có thể khiến tôi thất vọng đôi chút về hình dáng bên ngoài, vì con người thật của họ và trên hình rất khác nhau. Nhưng diều này cũng rất bình thường. Chính tôi cũng vậy, có lúc hình chụp ra đẹp hơn hoặc xấu hơn so với người thực. Những điều này đều không quan trọng. Tôi không còn là một nữ sinh, tìm bạn cứ đòi anh đẹp trai. Đối với tôi, đẹp trai không phải là nhân tố rất quan trọng. Tất nhiên nếu người tình vừa tài hoa, vừa lãng mạn, lại vừa đẹp trai, tôi sẽ hưng phấn hơn rất nhiều.
Một nhà văn hiểu mình
Tôi cười hỏi cô đã gặp được người đàn ông nào như ý chưa. Cô cười ngượng ngùng thú nhận đã gặp một người, vừa quen tháng trước.
Tên gọi trên mạng của anh ấy là Lý Linh. Sau tôi mới biết đó cũng là tên thật của anh ấy. Người đàn ông này quả thực rất thú vị.
Anh là một nhà văn cũng có chút tiếng tăm ở Thâm Quyến. Ngay cả trên mạng, anh cũng rất đặc biệt, khác hẳn mọi người. Ở anh có nét đàn ông phương Bắc đa màu sắc, đa tính cách, lúc dịu dàng, lúc mạnh mẽ, khiến bạn không thể hiểu được anh ra sao. Anh rất có tài, khi trò chuyện với tôi trên mạng luôn làm thơ tặng tôi tại chỗ. Và hầu như không cần nghĩ ngợi gì, từng bài thơ cứ tuôn ra ào ào. Anh cũng là người vui ghét buồn thương lẫn lộn. Có lúc rất kiêu ngạo và độc đoán tới mức không để bạn nói thêm câu nào. Nhưng cũng có lúc rất tinh tế, nói rất nhiều câu bạn thích nghe.
Cũng như tôi, anh đã có gia đình. Anh kể vợ anh rất xinh đẹp nhưng rất dung tục và không có đầu óc. Cô có một thân hình kiều diễm luôn khiến anh hưng phấn nhưng lại có cái đầu đơn giản tới mức ngán ngẩm. Hai vợ chồng không hợp nhau trong cuộc sống, chỉ hợp nhau trên giường. Anh cũng hiểu được tình cảnh của tôi. Quen nhau chưa lâu, chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết không giấu nhau điều gì. Tôi thường kể cho anh về nỗi khổ của mình, về hạn chế của chồng. Anh rất thông cảm chuyện ngoại tình của tôi, thậm chí còn khen tôi là một phụ nữ thông minh. Anh cho rằng phụ nữ giải quyết chuyện hôn nhân như vậy là hợp lý.
Tóm lại, anh là một người đàn ông có đầu óc, có sức quyến rũ. Tôi rất thích anh ấy, quyết định gặp mặt sau hơn một tháng quen nhau. Đối với tôi, đây được coi là trường hợp ngoại lệ vì trước đây tôi chỉ chấp nhận gặp mặt sau khi chuyện trò ít nhất nửa năm.
Sau khi quen anh được một tháng, đúng dịp tòa soạn cử tôi tới Thâm Quyến làm phỏng vấn. Hôm được giao nhiệm vụ, tôi rất vui sướng gọi điện báo cho Lý Linh. Khi biết được chúng tôi sẽ gặp nhau ngay hôm sau, anh cũng rất xúc động. Tôi chưa từng gửi ảnh cho anh. Tôi tin rằng anh bị tôi hấp dẫn bởi sự quyến rũ về tinh thần, chứ không phải về nhan sắc. Qua điện thoại, chúng tôi hẹn nhau thời gian và địa điểm gặp gỡ. Anh nói sẽ mặc một bộ đồ Trung Sơn. Thật dí dỏm vì anh biết chồng tôi mặc quần áo Trung Sơn cả ngày. Anh nói hy vọng trông giống chồng tôi. Tôi cười đáp tùy anh, thích mặc gì thì mặc. Có lõa lồ đi gặp tôi cũng không sao. Chúng tôi cười vang trong điện thoại. Hôm đó tôi rất vui. Chúng tôi đều thích nhau, đều rất tò mò về nhau. Gác máy xong, tôi cười rạng rỡ.
Sáng hôm sau, tôi bay tới Thâm Quyến. Ngủ một giấc, tôi trang điểm kỹ lưỡng, mặc một cái váy bó sát người. Lý Linh quả là một người đàn ông điên rồ. Hôm đó là một ngày hè nóng bức, nhưng anh vẫn mặc một bộ đồ Trung Sơn màu xám. Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay vì trông anh rất kỳ lạ. Quả thực khi cười, trông anh còn rạng rỡ hơn trẻ con, lúc nghiêm nghị lại rất u buồn, tang thương. Tôi nghĩ suốt đời mình cũng không thể nào hiểu nổi những người đàn ông này.
Ngày đầu tiên gặp gỡ, tôi ôm anh nồng nàn, như những người bạn thân lâu năm không gặp nhau. Tôi ôm chặt anh, còn anh vuốt ve bờ vai tôi trước con mắt chứng kiến của mọi người xung quanh. Tôi cười, đấm yêu anh một cái, anh nhăn nhó cười chọc tôi. Thật không hiểu nổi. Trên đời này lại có những kẻ lưu manh đáng yêu như thế. Rồi anh kéo tay tôi vào xe. Trên đường, tôi hút thuốc rất thảnh thơi, anh bật một đĩa CD nhạc Rock, không ngừng lắc lư theo tiết tấu nhạc, mồm huýt sáo như một gã thanh niên 20 tuổi, không giống một người đàn ông 38 tuổi chút nào. Hôm đó, chúng tôi đều thấy rất nhẹ nhõm. Tôi sẽ là người tình của anh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã có cảm giác đó. Anh cũng vậy. Về sau, anh kể với tôi rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh biết chúng tôi sẽ nhanh chóng hợp nhau.
Nhưng trên giường là chuyện của 10 tiếng sau. Trong 10 tiếng đồng hồ đó, chúng tôi như hai đứa trẻ đi chơi lang thang khắp thành phố Thâm Quyến muôn màu sắc này. Chúng tôi chơi đua xe, ném phi tiễn trong khu giải trí. Tài bắn súng của anh rất hay, kiếm được cho tôi vô số quà lưu niệm. Rồi chúng tôi tới một quán bar huyên náo, anh kêu hai người bạn tới, họ cũng là phóng viên. Tối đó chúng tôi uống rượu, trò chuyện. Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái như hôm đó. Ở bên chồng, tôi u uất tưởng phát điên đến nơi, cuối cùng cũng có một lần tự do thả mình. Bốn chúng tôi đều là những người chữ nghĩa, dễ trò chuyện. Chúng tôi xưng hô rất thân mật, đây là điều trước đây chưa từng có. Lý Linh càng vui sướng và nói nhiều hơn. Tối đó, anh kể vô số chuyện buồn cười, uống rất nhiều bia, dường như chưa từng vui đến vậy. Trong quán, anh công khai ôm tôi. Thật lạ, tôi cũng không thấy khó chịu, thậm chí còn thấy nếu anh ấy không ôm, tôi sẽ rất khó chịu, như thể từ lâu, tôi đã coi anh như người tình của mình rồi.
Uống tới hơn hai giờ sáng, bốn chúng tôi lảo đảo bước ra khỏi quán bar. Có thể hai người kia đã nhìn thấy ý đồ của chúng tôi nên nhanh chóng chia tay, về trước. Họ vừa đi, chúng tôi hôn nhau. Tôi thích mùi rượu trong miệng anh, rất nam tính. Anh cười, nói cũng thích mùi thuốc lá trong miệng tôi.
Sau đó, tôi hỏi anh có phải về nhà với vợ không? Vừa nhắc đến vợ, mặt anh đã sa sầm, chửi ngay vợ. Không biết có phải vì anh uống say quá không, sao lại có thể nói ra những lời như vậy. Rồi anh lái xe đưa tôi về khách sạn.
Cả hai đều không vội vàng, như việc này sẽ xảy ra rất tự nhiên. Vừa bước vào phòng tôi, anh đã ngã vật ra giường. Anh say khủng khiếp. Sợ anh nôn hết ra thảm, tôi vội vã giúp anh cởi quần áo, chuẩn bị nước tắm. Khi làm những việc đó, tôi không hề thấy khó chịu, chỉ thấy mình như một người vợ chăm sóc chồng. Rồi anh lảo đảo đi vào buồng tắm.
Tắm xong, tôi ôm anh, nằm bên cạnh anh. Anh dần dần tỉnh dậy, chúng tôi ân ái.
Nói thực, anh có thể đem lại cho tôi mọi khoái cảm mà trước đây tôi chưa từng có . Anh khiến tôi hưng phấn vô cùng. Những người có thể khiến tôi hưng phấn không nhiều. Anh giúp tôi cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt, mạnh mẽ. Ở bên anh, tôi mới hoàn toàn ý thức được mình là phụ nữ, yếu ớt, được yêu chiều. Khi ngủ bên anh, tôi luôn gối đầu lên tay anh. Nhưng khi ngủ với chồng, chồng tôi luôn lười biếng rúc vào lòng tôi.
Tối đó, tôi nhớ đến chồng và con, nhưng chỉ thoáng qua, không chút day dứt. Tôi thấy cơ thể mình tự do, không chút cảm giác mắc lỗi. Có lẽ đối với nhiều phụ nữ, ít nhiều họ sẽ thấy ân hận, nhưng tôi thì không. Vì khi được thỏa mãn về tình dục, trái tim của tôi vẫn hướng về gia đình, thu hẹp lại khoảng cách với chồng. Tôi nhớ tới chồng ngày càng nhiều, nhớ tới những tháng ngày chúng tôi yêu nhau trước đây, nhớ tới những phong ba của mười mấy năm qua. Tôi có phần cảm động, cũng có phần thương cảm. Thời gian cứ trôi đi nhẹ nhàng như thế, chớp mắt một cái, từ một cô gái trẻ trung, tôi đã trở thành một bà mẹ. Nhưng thương cảm cũng chỉ thoáng qua mà thôi, không ân hận. Tôi kể cho Lý Linh nghe về cảm nhận của mình. Anh nói tôi quả là một phụ nữ thú vị. Đối với đại đa số, việc ngoại tình chỉ đem lại thương tổn cho hôn nhân mà thôi, nhưng tôi lại khác, thấy có lợi cho hôn nhân. Sau một đêm buông thả, tâm tư không còn bực bội, khó chịu nữa, người được cân bằng, hiểu rõ hơn khoan dung. Nếu suốt ngày sống bên chồng từ sáng tới tối, tôi nghĩ ắt hẳn sẽ thành kiểu khác.
Chúng tôi nằm nói chuyện rất nhiều. Cuối cùng, Lý Linh nói về hôn nhân của hai đứa. Anh nói sẽ ly hôn với vợ vì không còn tình cảm. Anh hỏi có nghĩ tới ly hôn không, có muốn sống cùng anh không. Tôi không biết anh có đùa không vì ngay từ đầu, anh đã phải biết tôi muốn gì. Tôi không muốn phá vỡ gia đình mình.
Tôi không muốn bỏ chồng, lại càng không muốn xây dựng gia đình mới với người đàn ông khác. Đối với tôi, dạng người như Lý Linh chỉ thích hợp làm người tình mà thôi.
Tôi nói chỉ không thỏa mãn chồng ở một số điểm thôi, nhưng điều này có thể hoàn toàn được bù đắp bằng ngoại tình. Vậy tại sao nhất định phải ly hôn? Ly hôn rồi, tôi sẽ mất tất cả.
Lúc đó, anh cười, nói chỉ đùa thôi. Anh định ly hôn thật, vì không còn lưu luyến với cuộc hôn nhân đó. Huống hồ họ lại chưa có con, chưa có nhiều phức tạp như tôi. Theo tôi, cảm nhận về hôn nhân ra sao chỉ có mình biết. Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình vẫn còn rất đáng giá, vì thế tôi mới có quyết định như vậy. Nếu anh thấy cuộc hôn nhân của anh không còn đáng giá nữa, thì việc ly hôn hay không cũng vậy thôi.
Ngày hôm sau tôi phải đi phỏng vấn, Lý Linh cũng có việc phải đi, ai bận việc người nấy. Lúc chia tay, tôi không hề buồn, cũng không có cảnh biệt ly khó dứt. Tôi thấy như vậy rất hay. Cuối cùng chúng tôi bắt tay nhau tạm biệt, tất cả đều rất tự nhiên, như tối qua chưa hề xảy ra điều gì.
Sau khi về lại Bắc Kinh, tôi gọi điện cho anh. Anh cám ơn vì tôi đã tặng anh một đêm tuyệt diệu. Thực ra, tôi cũng muốn nói với anh như vậy.
Kể tới đây, Tiêu Nhiên có vẻ hơi mơ màng. Tôi đoán chắc cô chưa nói thật. Lẽ nào tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng như cô nói? Tôi không tin. Tiêu Nhiên cười đau khổ, thú thật: Lúc đó thật ra cũng hơi tiếc khi chia tay với anh ấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn khống chế được mình. Tôi biết mình không phải là dạng người vứt bỏ hôn nhân vì ai đó.
Không vứt bỏ hôn nhân vì ai đó
Tiêu Nhiên kể không phải với bạn tình nào cũng có được những đêm mở đầu và kết thúc như vậy. Giống như thả một cánh diều, có thể thả rất nhẹ nhõm, khiến mình có thể bay lên rất vui sướng, và cuối cùng vẫn có thể nhanh chóng thu lại được. Hôn nhân như chiếc dây diều. Cánh diều được thả như khát vọng bị đè nén bấy lâu của người phụ nữ.
Cô nói “tình một đêm” đem lại vô số niềm vui, cũng đem lại lợi ích cho hôn nhân của cô.
Tôi thích những “chuyện tình một đêm” vì một mặt được giải tỏa về tinh thần. Kiểu buông thả tự do như vậy rất có lợi cho cơ thể. Tất nhiên ngoài ra còn vì một số nguyên nhân thầm kín khác khiến tôi bằng lòng duy trì tình trạng hiện nay. Vì luôn nằm trong trạng thái tình ái mông lung, chúng tôi mới thấy hấp dẫn nhau. Chúng tôi luôn cảm nhận đối phương, thích ứng với đối phương một cách tinh tế và không ngừng điều chỉnh mình. Vì thế tình cảm luôn nồng nàn, luôn tràn đầy. Cơ hội gặp gỡ không nhiều, đầy tính mạo hiểm vì thế các mối quan hệ này càng hấp dẫn hơn, kích thích và độc đáo. Tình cảm vợ chồng do không bị áp lực nên không đạt được cảnh giới này, hoặc khó duy trì cảnh giới này. Tâm tư tình cảm và quá trình diễn ra hành vi tình dục luôn diễn ra tương đối bình lặng, không đạt được cao trào. Nhất là khi gặp phải những người đàn ông có năng lực tình dục kém như chồng tôi, cuộc sống tình dục cho phụ nữ luôn là những nuối tiếc, thậm chí là đau khổ.
Tôi đã từng nghĩ liệu như vậy có hay ho không? Nhưng không có kết luận. Tôi không thể trả lời. Tôi là người sống, có nhu cầu bình thường. Tôi thấy tình một đêm có thể giúp tôi duy trì được sự cân bằng về tâm sinh lý. Nếu không có những hưng phấn, vui sướng khi hò hẹn, những chua xót, day dứt khi chia tay thì cũng đồng nghĩa với việc không có đau khổ và thoả mãn về tình ái. Cuộc sống như vậy sẽ không toàn vẹn tí nào. Tôi không thỏa mãn về chồng mình. Nhưng phần lớn phụ nữ đều khó mở miệng thừa nhận chuyện tình dục không thỏa mãn. Tôi không ngừng cãi nhau với chồng, cứ như anh nợ tôi cái gì. Nhưng giờ đây, có được cái mà chồng không thể cho, vợ có thể tìm kiếm được từ những nơi khác, không ai làm hại tới ai, không ai nợ ai. Tôi không trách móc chồng, vậy hà cớ gì anh trách móc tôi? Huống hồ, chuyện này còn tốt hơn việc ly hôn. Ly hôn sẽ đập tan một cuộc sống. Nếu việc bù đắp tình ái ngoài hôn nhân giúp cân bằng và ổn định tâm sinh lý, tại sao lại không làm?
Thú vị là người tán thành phương pháp này của tôi có khá nhiều. Đó là một ngày mùa xuân, cơ quan tôi tổ chức đi du xuân. Mọi người mang theo bia, rượu hoa quả đi dã ngoại. Ai nấy đều hớn hở, uống rất nhiều, ăn xong mọi người chơi trò chơi. Ai bốc phải mảnh giấy nào phải làm đúng theo đó hoặc phải thành thật trả lời.
Tôi được giao nhiệm vụ viết các mảnh giấy, nào là bắt chước tiếng mèo kêu chó sủa, lại phải biểu diễn cảnh “cưỡi ngựa đánh trận”. Nhân lúc hưng phấn, trên một mảnh giấy tôi viết hai dòng sau: các vị chưa kết hôn xin trả lời đã có ý trung nhân chưa? Các vị đã kết hôn xin trả lời đã ngoại tình chưa? Xin chú ý nói thật.
Không ngờ mảnh giấy này lại rơi đúng vào tay Phó Tổng biên tập đang tích cực cảm tình Đảng. Nhìn thấy ông tóc bạc, kính tròn to như đít chai lập cập đọc hai lượt mảnh giấy rồi thở dài đứng lên, lòng tôi hoảng hốt, “Kiểu này chắc sẽ bị phê bình ngay”. Không ngờ ông nói ra những lời rất thật lòng, khiến mọi người kinh ngạc. Ông nói, vấn đề này rất đáng trả lời. Theo quan điểm của Einstein, hôn nhân là do ngoại tình bù đắp mà tạo thành. Nói thực, nếu cơm trong nhà ăn không no, ra ngoài gặp được cơm, ai lại không đói cơ chứ? Con người tôi cũng hy vọng được ngoại tình nhưng đến nay vẫn chưa có . Như vậy cuộc đời này cũng có phần đáng tiếc.
Có lý! Câu trả lời khiến mọi người vỗ tay rào rào.
Đương nhiên cũng có người có những ý kiến khác nhau. Một người bạn thân thường mắng tôi rằng: mày có tư cách gì mà mở miệng nói yêu chồng?
Tôi thấy cách hỏi này thật không công bằng. Theo tôi biết, có một số người không phải có vấn đề về mặt tình dục mà tình cảm hai bên không hòa hợp. Tóm lại chuyện ngoại tình hiện nay tương đối nhiều. Tôi cho rằng ngoại trừ bọn gái mại dâm ra, những tình huống thông thường xuất hiện người tình, phần lớn đều nhằm bù đắp những thiếu hụt nào đó trong tình ái, muốn khắc phục sự mất cân bằng về tâm lý. Quả thực tôi cho rằng đây là cách phù hợp nhất với tôi hiện nay để phù đắp những thiếu hụt của hôn nhân. Nếu không như vậy sẽ giống như các cặp vợ chồng khác do sự đè nén về tình dục hoặc tình cảm không thoải mái sẽ dẫn đến sự mất cân đối về tâm tư tình cảm, thời gian kéo dài sẽ rất dễ tan vỡ. Chồng tôi khó có thể chịu đựng được tai họa như vậy.
Tôi cũng không biết nói thế nào mới phù hợp với đạo đức tình dục xã hội. Nhưng trực giác, bản năng và thực tiễn của tôi đều muốn tôi duy trì cách sống như vậy.
Nhưng tôi cho rằng quả thực “tình một đêm” đã cứu vãn được hôn nhân của tôi. Nếu không có quan hệ “tình một đêm” với các bạn tình trên mạng, có lẽ tôi đã sớm bỏ chồng rồi. Nhất định lúc đó sẽ có người bị tổn thương, con trai tôi sẽ mất đi một khung cảnh gia đình lành mạnh. Còn tôi lại bị áp lực thêm.
Lúc sắp kết thúc cuộc phỏng vấn, đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, lẽ nào chồng cô không biết tí gì? Tiêu Nhiên lúc này không cười nữa, nom cô hơi căng thẳng. Cô nói cũng lo lắng một ngày chồng cô sẽ phát giác ra mọi chuyện. Chắc hẳn anh sẽ bị sốc ghê gớm. Chuyện này sẽ khiến đàn ông cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm nhất, huống hồ cô lại ngoại tình với nhiều người đến vậy.
Nhưng rồi cô lại tự an ủi rằng chắc sẽ không xảy ra, vì cô đều quan hệ với những người ở tỉnh khác. Tôi cười, hy vọng cô tiếp tục giữ mãi các mối quan hệ như vậy. Trên gương mặt cô nở một nụ cười mơ hồ.