Đới Bảo Nhi 28 tuổi, nhà báo
Trên thế giới này có bao nhiêu người đang đau khổ, tuyệt vọng, chìm đắm, tụt dốc, bị dày vò trong bể tình? Tôi không biết. Nhưng có lẽ trên đời này hiếm ai lại chưa từng bị tổn thương về tình cảm.
Sau khi bị “tổn thương”, liệu bạn còn dũng cảm đối diện với chuyện tình cảm không? Mỗi người đều có những đáp án khác nhau. Có người do vậy mà mất đi niềm tin vào tình yêu. Có người lại buông thả. Nhưng cũng có người “thua keo này, bày keo khác”. Tôi rất ngưỡng mộ những người có tinh thần kiên cường.
Đới Bảo Nhi lăn lộn trong tình trường nhiều năm, hứng chịu không biết bao nhiêu vết thương. Nhưng cô vẫn đầy ắp khát vọng vào tình yêu. Mãi đến khi gặp phải chuyện tình một đêm trên mạng, cô bị tác động, đã khóc mà hỏi tôi rằng: Tóm lại đàn ông là cái thứ gì? Tại sao họ lừa giối đến vậy? Tại sao tình yêu của tôi luôn bi thảm như thế?
Lúc gặp Đới Bảo Nhi ở tiệm cà phê, tôi đoán ắt cả hai đều hơi giật mình. Cô rất đẹp, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc được chải kỹ lưỡng, vuốt dầu và buộc ra sau. Trong tiết trời màu sắc rực rỡ, rất hiếm thấy ai mặc một chiếc váy dài màu trắng như cô. Tôi chú ý thấy khi cô đi, không ít đàn ông phải liếc nhìn tấm lưng cô.
Dường như cô nhìn tôi cũng hơi kinh ngạc, có thể không ngờ rằng tôi còn trẻ đến vậy. Đối với nhiều phụ nữ, kể chuyện tình cảm của mình với những người trẻ xem ra không hợp lý lắm. Vì họ lo lắng không biết đối phương có đủ năng lực lý giải và thực sự cảm nhận được không. Nhưng rồi, chúng tôi vẫn trò chuyện khá thoải mái. Cô nói đã đến rồi, phải kể hết thôi, mặc cho tôi có thực sự hiểu được hay không. Dù tôi là một cục gỗ, cô vẫn muốn kể. Vì những chuyện như vậy quả thực đã đè nặng tâm lý cô.
Cuộc sống của người phụ nữ phiêu dạt
Gia đình tôi sống ở Thanh Đảo. Thành phố đó rất nhỏ nhưng đẹp, được nhiều người ưa thích. Tôi là con cả, sau có hai cô em gái. Tôi không hợp với bố mẹ. Tư chất của bố tôi rất cao, nhưng dường như suốt đời luôn bất đắc chí. Ông rất giống một nhân vật trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, đối với bạn bè, với đồng nghiệp cực kỳ tốt, nhưng đối với người thân luôn khắt khe. Từ nhỏ, tôi đã không cảm nhận được tình yêu của bố. Vì thế, quan hệ hai bố con luôn căng thẳng, thường chống đối nhau. Tôi không hề gọi ông một tiếng “Bố” suốt nhiều năm ròng. Việc tôi rời bỏ gia đình ở Thanh Đảo là tất yếu
Năm 1999, tôi tới Bắc Kinh năm 24 tuổi. Thật ra, đối với tôi, đến thành phố nào sinh sống cũng vậy cả. Tôi cũng chưa bao giờ có ý định biến mình thành một người Bắc Kinh thực sự. Trước khi tới Bắc Kinh, tôi làm biên tập nửa năm cho một tờ báo ở Trường Xuân. Thành tích rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn di. Rồi, tôi cũng không ngờ rằng mình tới làm phóng viên cho một tờ báo kinh tế ở Bắc Kinh. Lúc mới đến vô cùng khó khăn. Ở Bắc Kinh, tôi không có ai thân thích, mọi chuyện đều phải tự giải quyết. Cũng may, năng lực tự lập cuộc sống của tôi vẫn rất mạnh, năng lực công việc cũng rất khá. Chẳng bao lâu, tôi bám rễ được, thuê một căn phòng. Diện tích tuy không lớn nhưng tôi trang trí, bày biện rất ấm áp, rất có cảm giác gia đình. Về công việc, tôi ngày càng được lãnh đạo tờ báo coi trọng. Họ vô cùng hài lòng về năng lực của tôi, liên tục tăng lương cho tôi. Có thể nói, trong giới phóng viên, lương tôi được xếp vào hạng cao.
Rồi dần dần, tôi yêu thích Bắc Kinh, yêu thích cuộc sống một mình phiêu dạt ở đây. Tôi thấy sức quyến rũ của thành phố này vĩnh viễn khiến người ta thưởng thức không đủ. Nó vừa có vẻ hiện đại, vừa có nét đặc sắc của thành cổ. Sống trong một thành phố như vậy, tôi luôn có cảm giác mãi không chán, không hề giống mấy thành phố nhỏ trước đây tôi đã từng sinh sống. Ở những nơi đó, chỉ cần được vài tháng, đã cảm thấy không thể ở tiếp được nữa. Nhưng Bắc Kinh không hề đem lại cho tôi cảm giác như vậy.
Sau khi tới Bắc Kinh, tôi càng được nếm trải dư vị cô đơn nhiều hơn. Đó là bi kịch của phụ nữ độc thân. Dường như luôn cảm thấy trong cuộc sống thiếu mất cái gì, dù công việc và cuộc sống đều rất thuận.
Thực ra, tôi thấy mình là một phụ nữ không thể thiếu tình yêu. Tôi luôn khát khao tình yêu và hôn nhân, rất muốn có một ngày tìm được một người dàn ông mà tôi yêu. Đương nhiên anh ta cũng phải yêu tôi. Cả hai chúng tôi cùng sống một cuộc sống bình thường. Đối với tôi đó chính là mơ ước lớn nhất suốt đời. Nhưng một ước mơ nhỏ bé như vậy đến nay vẫn rất khó thực hiện. Không biết có phải ông trời nhẫn tâm đày đọa tôi, hay bản thân tôi có quá nhiều khuyết điểm. Nếu không sao lại không có ai yêu tôi thực lòng?
Tặng “lần đầu” cho đồng nghiệp
Trước khi tới Bắc Kinh, tôi đã yêu một lần. Lúc đó vẫn ở Thanh Đảo. Năm đó tôi 22, vừa mới đi làm. Anh ấy là đồng nghiệp cùng tờ báo với tôi. Tiểu Phong tuy tướng mạo bình thường nhưng rất tài hoa, ăn nói có duyên, văn chương viết ra rất cảm động. Lúc đó anh làm phóng viên phần tin tức xã hội. Tôi không nhớ rõ chúng tôi bắt đầu yêu nhau ra sao, nhưng vẫn chưa thể được coi là yêu đương thực sự. Trước khi quen tôi, anh đã có bạn gái. Điều này tôi biết, và đã từng gặp cô gái đó, nhưng cảm thấy cô ấy không đẹp bằng tôi.
Những ngày bên Tiểu Phong rất vui. Anh thường dẫn tôi đi phỏng vấn. Vì tôi vừa vào nghề nên anh rất chú ý chỉ bảo. Có lẽ vì vậy, tôi thấy mình có những cảm giác thật kỳ lạ đối với anh, muốn lấy anh, trở thành người phụ nữ của anh. Rồi tôi lúc vô tình lúc cố ý thể hiện tình cảm của mình. Tiểu Phong cũng không phải là người ngờ nghệch, chẳng mấy chốc đã hiểu được ngay ý của tôi. Nhưng anh cũng vì thế mà tránh tôi hơn, hiếm khi đưa tôi đi phỏng vấn nữa.
Một tối, sau khi tan làm, trên đường về nhà, tôi hỏi anh sao không thèm để ý tới tôi. Thoạt đầu, anh không nói gì, sau đó lại hỏi sao tôi chưa tìm bạn trai. Tôi liền nói người mình thích chính là anh. Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi, nếu anh ở bên tôi thì bạn gái của anh phải ra sao? Tôi cũng thấy rất khó giải quyết vì họ yêu nhau đã hai năm rồi. Tôi hỏi anh có phải cũng thích tôi. Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói, chúng ta không thể được. Anh khuyên tôi nên tìm bạn trai. Lúc đó tôi thấy thật khổ sở, thấy trong lòng rất ấm ức. Sao mình lại có thể thích một người không tự do? Nếu anh ấy chưa có bạn gái thì tốt biết bao. Thế là tôi khóc òa lên. Tiểu Phong vội kêu tôi tới một góc vắng vẻ, sợ các đồng nghiệp nhìn thấy. Tôi ôm anh. Tiểu Phong hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu đời của tôi, ngọt ngào, sần sùi.
“Cái lần đầu” của tôi cũng tặng cho Tiểu Phong. Đó là chuyện sau khi chúng tôi quen nhau được nửa năm. Nửa năm đó, chúng tôi giống hệt như đôi bạn tình trong phim Tâm trạng khi yêu, vụng trộm, đè nén. Anh sống chung với bạn gái, vì thế buổi tối chúng tôi không được chia tay quá khuya. Thời gian thuộc về chúng tôi quá ít, ngay cả thời gian đi xem phim cũng không có. Phần lớn chỉ là tan giờ làm cùng đi ăn cơm. Chúng tôi gắp thức ăn cho nhau như các cặp vợ chồng, đôi khi tôi còn bón cho anh. Do tình cảnh như vậy, tôi thường đau lòng rơi nước mắt vì tâm lý phải chịu đựng và đè nén. Anh là đàn ông, không thể khóc, chỉ hút thuốc như điên. Thật ra Tiểu Phong rất muốn ở bên tôi nhưng lại không nhẫn tâm bỏ bạn gái vì quan hệ hai gia đình họ rất tốt. Bố mẹ hai bên đều là bạn bè thân, hơn nữa cô gái đó cũng rất yêu anh. Vì thế, tôi không bao giờ đem lại áp lực gì cho Tiểu Phong. Lúc đó tôi chỉ biết nghe theo ý trời.
Tôi đem “lần đầu” tặng cho Tiểu Phong. Hôm đó là sinh nhật tôi tròn 22 tuổi. Tôi cầu xin anh giúp tôi trở thành đàn bà, coi đó là món quà sinh nhật của anh dành cho tôi. Thoạt đầu, anh từ chối, kêu tôi phải gìn giữ trinh tiết cho người chồng tương lai. Nhưng rồi chúng tôi vẫn làm, vì hôm đó tôi ép anh uống rất nhiều. Những lúc tâm trạng không vui, anh đều uống rất nhiều. Chúng tôi đi thuê phòng ở khách sạn.
Lần đầu tiên rất đau, thể xác đau, trái tim cũng đau. Hôm đó Tiểu Phong khóc, vừa đi vào cơ thể tôi vừa khóc. Anh cứ nói mình là đồ đàn ông vứt đi, không thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi cũng khóc, thấy thật trĩu nặng. Vì thế, lần đầu tiên của tôi được hoàn tất trong tiếng khóc. Lúc đó không biết làm tình là chuyện có ý nghĩa gì.
Nhưng Tiểu Phong thích làm tình. Sau lần đó, tôi mới phát hiện thấy dục vọng của anh thực sự rất mạnh. Rồi, chúng tôi làm thêm nhiều lần nữa, chỉ có điều tôi không mê đắm chuyện này như Tiểu Phong.
Những việc tiếp theo rất không hay. Bạn gái anh phát hiện ra chuyện, liền tới tìm tôi căn vặn, chửi bới. Nhưng điều khiến tôi đau lòng là anh luôn né tránh, không hề nói nửa câu vì tôi. Rồi anh gọi điện nói chia tay, nói rằng giữa chúng tôi cần phải có cái kết. Anh nói không thể bỏ được bạn gái. Trong điện thoại, anh ám chỉ rằng anh yêu tôi, nhưng tôi không tin. Hôm đó, tôi không hề khóc. Vì vậy, tôi rời khỏi tờ báo đó, rồi chuyển tới mấy thành phố, cuối cùng tới được Bắc Kinh .
Yêu phải một người đàn ông đã có gia đình
Cứ ngỡ rằng mình không thể yêu ai được nữa. Tình yêu đầu đánh gục tôi quá mạnh. Tôi cô độc suốt mấy năm, cự tuyệt tất cả lời mai mối. Tôi chỉ muốn sống một mình. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tới Bắc Kinh, tôi lại rơi vào lưới tình.
Anh là bạn của một đồng nghiệp tôi, vốn là một kỹ sư thuộc một xưởng điện lực của Quảng Tây. Để tìm vốn đầu tư, xưởng này đặt một văn phòng đại diện ở Bắc Kinh. Anh làm ở đó nên có một căn hộ hai phòng ngủ ở Bắc Kinh. Rồi anh thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Quảng Tây, nhà thường để trống. Lúc đó tôi đang ở tạm nhà một cô giáo, thường đi phỏng vấn doanh nghiệp, không có chỗ ở cố định. Một đồng nghiệp nữ của tôi liên hệ với anh, muốn mượn nhà của anh cho tôi khi anh không dùng. Anh nhận lời. Chúng tôi luôn phiên nhau ở căn hộ đó. Lúc anh ở, tôi đi công tác. Trong hai ba ngày tôi quay về, anh lại đi tỉnh khác, rất hiếm khi gặp mặt. Nhưng rồi chúng tôi vẫn quen với nhau và nảy nở một tình yêu sâu đậm trong tôi.
Anh hơn tôi 15 tuổi, đã kết hôn, có một đứa con trai 10 tuổi. Anh chưa bao giờ giấu tôi chuyện hôn nhân của anh, cũng chưa bao giờ gieo rắc hy vọng cho tôi. Nhưng tình cảm là thứ rất khó nói rõ. Anh học tự nhiên, tôi học xã hội, ngôn ngữ chung không nhiều. Nhưng chúng tôi ở bên nhau rất tự nhiên. Có lẽ do nhiều năm qua, tôi không quen ai nên rất muốn nắm chặt lấy điều gì đó. Không phải tôi mê ngoại hình, địa vị hoặc tiền tài của anh. Anh quá bình thường. Thậm chí còn không biết nói những lời đường mật. Câu nói tình cảm nhất của anh chỉ là: Anh hận em, tại sao khi anh 42 tuổi, em mới xuất hiện.
Thật ra nảy sinh tình cảm với anh cũng rất ngẫu nhiên. Trước nay, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích những người đàn ông lớn tuổi như vậy. Còn nhớ có mấy hôm cả hai chúng tôi đều ở Bắc Kinh, cùng sống chung trong một căn nhà, cùng nấu ăn, cùng đi mua đồ y hệt một đôi vợ chồng. Có lẽ chính vì gần gũi cận kề như cuộc sống vợ chồng như vậy, chúng tôi mới nảy sinh cảm giác. Một tối cuối tuần, cả hai chúng tôi đều uống rượu, anh nhìn tôi dịu dàng. Tôi cô đơn dựa vào bờ vai anh. Rồi chúng tôi làm tình, coi như là chuyện tình một đêm. Vì lúc đó không ai nghĩ nhiều, tất cả chỉ vì tình dục. Không ngờ sau đó tình cảm giữa chúng tôi ngày càng sâu, ngày càng để tâm đến nhau.
Thật ra, hôn nhân của anh cũng không có nguy cơ gì rạn nứt, chỉ có điều bình lặng, đều đều như thế. Vợ anh rất hiền thục, dốc hết sức lực đầu tư vào gia đình, vào anh và con cái, không hề phạm phải lỗi lầm gì. Vì thế anh không thể không có trách nhiệm, không thể có lỗi với cô ấy không thể đem lại lời thề thốt gì cho tôi. Nhưng tôi biết anh đã từng do dự đấu tranh, từng hỏi dò em gái anh rằng: Nếu anh tìm cho em một chị dâu mới, em nghĩ sao? Kết quả, em gái anh đáp: Nếu anh làm vậy, coi như em không có ông anh như anh nữa. Tôi thấy anh suốt mấy tháng trời gầy tọp đi, rụng rất nhiều tóc trên đỉnh đầu, thoắt một cái người nom già và yếu ớt hẳn. Trông anh như vậy, tôi không nhịn nổi ôm đầu anh khóc nức nở.
Đối với một phụ nữ độc thân 27 tuổi, còn gì nóng bỏng và khát khao hơn việc giành được tình yêu, được ổn định, có gia đình? Mỗi lần đi công tác xa về, cứ nghĩ rằng có thể anh đang ở nhà, tim tôi lại đập lồng lên như trẻ con. Suốt mấy năm qua, anh là người đầu tiên khiến tôi tim nhảy nhót. Tình cảm là thứ dễ trôi theo thời gian. Giờ đây, chúng tôi cũng thỉnh thoảng gọi điện thoại, nhưng không còn tìm được cảm giác tim thình thịch reo như vậy nữa. Tình yêu thực sự có tuổi thọ, có thể vài tháng, có thể vài năm. Từ khi chúng tôi quen nhau tới khi anh rời Bắc Kinh tổng cộng là mười tháng. Trong mười tháng đó, thời gian chúng tôi ở bên nhau nhiều nhất không quá một tuần, mỗi ngày đều phải đảo ngược lại thời gian đề tính.
Cuối cùng, xưởng điện lực đó cũng hủy bỏ hạng mục ở Bắc Kinh. Anh phải quay lại Quảng Tây, trong khi tôi khát khao được sống với anh. Tôi nói sẽ chờ anh ba năm, rằng tôi không còn trẻ nữa. Ba năm đó tôi sẽ phải đếm từng ngày để sống. Ngày anh đi, tôi có cảm giác mình bị rút rỗng ruột, nằm đừ trên giường, mất hết cảm giác. Tình yêu đối với anh như vẫn đang mù mịt trong không gian, chỉ cần hít thở một cái đã không tự chủ nổi. Tôi dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, luôn cảm giác anh sẽ quay về. Tôi còn như nghe được tiếng anh mở khóa cửa lách cách, nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng không gặp nhau nữa. Vợ anh cho tới ngày nay vẫn không biết được trong cuộc sống của anh có thêm tôi. Điều này khiến tôi thêm phần an ủi bởi tôi không đem lại nỗi đau nào cho cô ấy.
Mọi người đều lấy làm lạ về cuộc sống độc thân của một phụ nữ đã không còn trẻ như tôi. Tôi nói với họ đang đợi một người. Đúng vậy, trong suốt một thời gian dài đó, tôi chỉ biết sống bằng hy vọng mờ mịt. Mặc dù lúc chia tay, nhìn bóng anh khuất xa, tôi đã có linh cảm chúng tôi sẽ không còn gặp nhau nữa. Thậm chí có lúc tôi an ước có một ngày anh sẽ biến thành người thực vật, vợ anh sẽ không thèm anh nữa, còn tôi lại đến với anh không chút do dự. Tình yêu khiến tôi trở nên lớn lao, đẹp đẽ hơn, cũng có khi biến tôi thành kẻ yếu đuối, không người giúp đỡ. Nhưng tất cả đều nhạt màu một cách vô ích. Tôi lại trở thành một người cô độc
Gặp phải kẻ lừa tình
Khi nhìn từng đôi thanh niên tay trong tay, tôi lại khát khao tình cảm. Có lẽ do quá cô đơn. Trước ngày lễ lao động mùng 1 tháng 5, tôi đăng trên mạng một thông tin tìm bạn như sau: thực lòng muốn tìm một người bạn có kiến thức, biết ăn nói, tâm hồn trong sáng, không màng danh lợi. Nói thật, lúc gửi tin đó, tôi không giống như các cô cậu trẻ khác chỉ để trêu đùa. Không phải như vậy. Tôi luôn chân thành trong chuyện tình cảm. Lúc đó, tôi rất hy vọng tìm được một người đàn ông tốt. Tôi thấy mình quá kiệt sức, rất muốn trao thân cho một người đàn ông có điều kiện phù hợp.
Sau khi tin được gửi đi, có hơn hai trăm người liên lạc với tôi. Điều này khiến tôi rất bất ngờ. Vì tôn trọng, tôi đều trả lời những người nhắn tin tôi. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng rất nhiều người chỉ vì tò mò hoặc rỗi hơi. Cho nên tôi không thèm đáp lại nữa.
Lý Minh là một trong số người được tôi trả lời. Anh nhắn vào máy nhắn tin của tôi rằng: tự thấy mình đạt 80% yêu cầu của cô, không biết có được chọn không. Tôi thấy lời nhắn của anh tương đối thú vị nên muốn thử xem sao. Chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại. Tôi nhớ những việc thế này chưa từng xảy ra trong cuộc sống của tôi, vì trước đây tôi chưa hề nói chuyện tâm sự qua điện thoại với người lạ. Đối với tôi, những việc này thật táo bạo, nhưng cũng rất lãng mạn. Tôi không biết trong cuộc đời anh, đây có được coi là một giai đoạn đặc biệt không.
Giờ đây nghĩ lại thật không ngờ, trong bảy ngày của kỳ nghỉ quốc tế lao động, chúng tôi gọi điện suốt ngày, tâm sự quên cả ăn uống, thậm chí thức trắng mấy đêm. Chúng tôi mê mẩn nhau qua điện thoại. Anh hơn tôi chín tuổi. Làm thế nào để miêu tả lửa nhiệt tình của chúng tôi nhỉ? Nó giống như nhà bị bén lửa, không dập nổi. Các cuộc nấu cháo điện thoại như vậy khiến tôi có cảm giác thật tuyệt diệu. Nếu bắt tôi phải dùng thứ gì đề đổi cảm giác đó, tôi đều thấy rất xứng đáng. Nhưng anh ta đã lừa tôi. Hồi đầu, chúng tôi chỉ thăm hỏi về tình hình cuộc sống, công việc của nhau một cách khách sáo. Tiếp đó là trò chuyện về cuộc đời về lý tưởng. Anh nói nhiều, tôi chỉ nghe. Tôi là người có lý tưởng, cảm thấy những kinh nghiệm và tâm lý của anh ta không phù hợp với tôi lắm. Nhưng anh toàn dùng những lời lẽ êm ái để thuyết phục tôi. Theo anh kể, anh có học vấn phong phú, rất từng trải, hơi mang màu sắc bí ẩn. Anh khoe đã từng sống ở Nga mười năm, còn lấy vợ sinh con ở đó. Sau đó do nguyên nhân chính trị nên ly hôn về nước. Sau khi về nước, tự lập một công ty thương mại, tuy nhỏ nhưng kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên tôi không phải là loại đàn bà hư danh, chưa hề hứng thú về tiền bạc của anh. Tôi không phải là dạng phụ nữ như vậy. Khi yêu bất kỳ người đàn ông nào, tôi đều không coi trọng họ có giàu hay không. Đối với tôi, tiền không có sức hấp dẫn. Nhưng nhất định anh ta đã túm được ở tôi cái gì, nếu không tôi đã không nhiệt tình gọi điện thoại cho anh. Nói ra hơi nực cười, thời gian đó ngày nào tôi cũng chờ đợi tiếng chuông reo. Chỉ cần là anh gọi tới, cả người tôi như bay bổng. Có hôm, sau khi nói chuyện thâu đêm, tôi không những không mệt mỏi, mà mặt mũi còn rạng rỡ hơn. Lúc đó, tôi ngỡ mình quá hạnh phúc, mới gặp được một người xuất sắc như vậy.
Nhưng có lúc, nhất là lúc yên tĩnh trước khi ngủ, trực giác của phụ nữ thường nhảy vọt ra chặn đứng cơn hưng phấn của tôi. Tôi không ngừng tự hỏi, quen biết trên cơ sở mỏng manh như vậy liệu có giả tạo không? Anh ta có phải là tên lừa đảo không? Nếu như không phải, liệu trong thực tế, hai người có hòa hợp không? Tôi do dự, thậm chí còn cảnh báo mình nên nhanh chóng rút khỏi mối quan hệ nguy hiểm này. Quả thật lúc đó tôi cảm thấy nguy hiểm vì tôi phát hiện thấy mình ngày càng yêu thích tiếng nói của anh, từ trước đến giờ chưa như vậy. Tôi sợ mình lại rơi vào lưới tình lần nữa, vì nhung chuyện tình cảm trước kia gây cho tôi tổn thương quá lớn. Rồi, tôi nói với anh qua điện thoại: Em cảm thấy anh không thành thực. Phản ứng của anh ta quá mạnh mẽ, nói rằng tôi không nên có suy nghĩ như vậy. Thậm chí còn kể rất nhiều câu chuyện tình trên mạng. Anh nói anh có rất nhiều bạn bè tìm được tình yêu qua mạng, có mấy đôi đã cưới nhau, sống rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi vẫn bị quyến rũ, bắt đầu tâm sự đủ thứ, thậm chí bàn cả việc kết hôn. Ngày nào anh cũng xin gặp mặt, tôi không nhận lời, thậm chí còn cho rằng không gặp nhau cảm giác tốt hơn. Tôi sợ đến khi gặp nhau cũng là lúc chia tay. Vì tôi biết rằng trong lòng mình muốn gặp anh, con người ai cũng tò mò, phụ nữ lại càng vậy, huống hồ anh lại là một người đàn ông thú vị. Nhưng tôi muốn kéo dài cảm giác này thêm một thời gian. Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm nửa tháng nữa, cho tới khi mẹ tôi tới Bắc Kinh thăm tôi biết rõ tình hình. Mẹ giục tôi đồng ý gặp mặt, liên tục nói cứ trò chuyện mãi thế này không ra ngô ra khoai gì cả. Tôi cũng thấy không nên duy trì mối quan hệ này nhưng cứ ngần ngừ không quyết.
Sau đó, hôm ngày lễ của mẹ, anh lại gọi điện tới, mẹ tôi nhấc máy, và nhiệt tình mời anh tới nhà. Anh cũng giống tôi, không có người thân ở thành phố này. Gặp thì gặp chứ sao, sớm muộn gì cũng phải gặp, tôi nghĩ vậy.
Địa điểm gặp nhau ở quảng trường văn hóa Tây Đan. Quả nhiên rất thất vọng. Những miêu tả trong điện thoại và người thật dường như khác nhau quá. Anh đeo một cặp kính đen rất to. Sau đó mỗi lần anh gỡ kính xuống, tôi lại thấy kinh ngạc như thể anh đã biến thành một con người khác. Tôi mặc quần bò, đi giầy đế bằng, anh cho rằng tôi cố tình thử thách anh. Chúng tôi ngại ngùng về nhà tôi. Tiếng nói và ngoại hình quả nhiên là hai thứ phân tách rõ rệt. Mặc dù anh tuấn tú hơn tôi tưởng tượng và tôi đẹp hơn so với anh tưởng tượng. Chúng tôi cần phải hòa hợp lẫn nhau. Vì thế lúc đó tôi vẫn muốn hò hẹn và tiếp tục quan hệ với anh.
Nếu phát triển theo tưởng tượng của tôi, chúng tôi phải có một tương lai tốt đẹp, kết hôn theo đúng trình tự, lập nên một gia đình. Nhưng trong lòng tôi như luôn có một tiếng nói nhắc nhở, thôi không xong đâu, hãy vứt đi.
Hôm đó anh ăn cơm ở nhà tôi. Mẹ tôi có vẻ không hài lòng về anh, rồi mẹ khuyên tôi không nên tiếp tục quan hệ với anh nữa. Bà cảm thấy con người này không thật thà. Quả nhiên, Lý Minh là một kẻ thích nổ. Lúc nói chuyện với mẹ, anh ta chỉ thích khoe khoang thành tích và quá khứ của mình. Tôi biết mẹ hy vọng tôi tìm được một người đàn ông có thể nương tựa được, dù thu nhập có ít cũng không sao.
Mẹ tôi ở Bắc Kinh một tuần rồi về quê. Quan hệ giữa tôi và Lý Minh cũng nhạt dần, không nồng nàn như trong điện thoại trước đây nữa. Có lẽ do cả hai đều bận việc, đều có tâm tư riêng. Tóm lại, chúng tôi không liên lạc với nhau nhiều như trước, nhưng vẫn cách mấy ngày gọi điện cho nhau. Đều do anh ta gọi tới, tôi không có hứng thú chủ động gọi cho anh. Tôi không nhớ anh như trước đây nữa. Anh cũng cảm thấy tôi không tôn trọng anh, hỏi có phải tôi không hài lòng về anh không. Tôi không trả lời thẳng, chỉ thấy nếu làm bạn cũng không sao.
Nhưng quả thực anh rất yêu quý tôi. Thời tiết vừa thay đổi đã nhắn tin cho tôi đi đường cẩn thận, làm rất nhiều việc tỉ mỉ vì tôi. Nhưng tôi cũng không vì thế mà nảy nở quá nhiều tình cảm đối anh. Cùng lắm chỉ là cảm giác bạn bè thân mà thôi. Nhưng có rất nhiều chuyện khó có thể nói trước được. Tới tháng bảy, tôi bắt đầu nhớ thương anh. Có lẽ vì cô đơn quá. Sống trong một thành phố như thế này, tôi không có bạn bè thật sự, thiếu hụt sự bảo vệ của đàn ông. Có một người đàn ông luôn nhớ nhung mình, quan tâm tới mình đó cũng là việc khiến tôi cảm động. Rồi dần dần, tôi quen với sự tồn tại của một người đàn ông như Lý Minh trong cuộc đời, đã quen với những ngày tháng có anh thăm hỏi. Nhất là những lúc công việc bộn bề, quay về căn phòng trống vắng, tôi lại thích Lý Minh gọi điện thoại tới, dù thời gian tâm sự rất ngắn, không lưu luyến như trước đây.
Sự việc sau đó thật bất ngờ. Một hôm tôi bị ốm, sốt cao, nằm ở nhà một mình, không thể đi làm được. Nằm trên giường, tôi thấy thật buồn tủi, nghĩ tới tuổi tác không nhỏ nữa, bị ốm không có người bên cạnh chăm sóc, muốn ăn gì cũng không ai mua. Nghĩ tới đây, tôi òa khóc. Càng nghĩ càng thấy mình không nên sống một cuộc sống như vậy. Rồi tôi nhớ tới Lý Minh. Tôi gọi điện cho anh, nói tôi bị ốm, rất muốn ăn bánh hamburger của MacDonald. Anh lập tức nói sẽ mua mang đến ngay. Chẳng mấy chốc, anh đã tới, xách theo cái bánh nóng hổi, khoai tây chiên và gà. Nhìn thấy anh, lòng tôi ấm áp, thậm chí còn thấy anh dẹp trai và đáng yêu hơn trước rất nhiều. Tôi ăn những thứ anh mang tới. Lý Minh chăm sóc tôi như một người chồng, lấy nước nóng, giúp tôi rửa mặt, rửa chân. Anh nói rửa ráy sẽ có lợi cho cơ thể. Lúc rửa chân cho tôi, anh khom người xuống kì cọ, rất dịu dàng, rất cẩn thận, như bố rửa chân cho con vậy. Thấy chiếc lưng cong của anh, lòng tôi lại xót xa, nghĩ bụng mình tới Bắc Kinh lâu như vậy, bị ốm mà chỉ có người đàn ông này tới chăm sóc mình. Đột nhiên, tôi cảm thấy thích anh, thậm chí còn muốn kết hôn với anh. Thật ra các điều kiện của Lý Minh cũng không tệ, tôi tự nhủ như vậy. Sau đó, Lý Minh đem nước rửa chân đi đổ rồi pha cho tôi một cốc trà nóng. Anh ngồi bên thành giường, giúp tôi uống thuốc, nhìn tôi rất âu yếm. Có lẽ do quá xúc động, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi chúng tôi hôn nhau. Anh giàu kinh nghiệm hơn tôi tưởng. Chẳng mấy chốc, quần áo tôi đã bị cởi sạch. Chúng tôi quyện vào nhau. Thật kỳ lạ, lúc đó tôi thấy mọi thứ thật tự nhiên, dường như chúng tôi đã là vợ chồng rồi và tôi chỉ đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Thực ra lúc mới bất đầu, tôi chưa hết sức lắm, có lẽ do cơ thể đang không khỏe. Nhưng sau đó Lý Minh kích thích được tâm tư của tôi hưng phấn hơn. Lần đó, tôi thấy rất sung sướng, vì có phần hơi điên cuồng , hơi mê man . . .
Rồi Lý Minh ngồi ôm tôi trên giường tới hơn mười giờ tối. Điện thoại của anh kêu, anh xin lỗi nói có một khách hàng tới tìm anh nói chuyện. Tôi là một phụ nữ rất hiểu biết, không muốn anh vì tôi mà lỡ làng công việc. Lý Minh lưu luyến chia tay tôi.
Sau khi anh đi, tôi vẫn rất vui vì ngỡ rằng nhất định anh yêu tôi thật lòng. Và tôi cũng thấy mình đã yêu anh. Tôi tràn đầy tự tin vào cuộc sống tương lai. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon.
Nhưng rất nhanh chóng tôi phát hiện thấy không đẹp đẽ như tôi tưởng tượng. Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi gọi điện cho Lý Minh. Điện thoại anh tắt máy. Tôi gọi vào điện thoại công ty trước đây anh viết cho tôi. Trước đây, tôi cũng từng gọi đến công ty này nhưng anh luôn đi vắng. Hôm đó tôi lại gọi tới tìm anh. Ở đầu dây bên kia, người ta nói Lý Minh không có đây. Tôi thuận miệng hỏi luôn sao Lý Minh thường không tới công ty. Không ngờ người kia đáp, vì vợ anh ta tới nên thời gian này anh rất ít đến công ty. Tôi kinh ngạc, trong suốt ba tháng quen nhau, Lý Minh luôn nói mình độc thân. Hôm qua anh còn thề rằng tôi sẽ là vợ anh, còn nói đã nghĩ tới việc muốn lấy tôi ngay. Lúc đó lý trí tôi vẫn còn tỉnh táo. Tôi nói với người kia rằng, không đúng, tôi là bạn gái của anh ấy, anh ấy làm gì có vợ. Rồi người kia lại nói với tôi rằng Lý Minh thật ra không thuộc quân số của công ty này, chỉ hợp tác với công ty họ ở một số hạng mục. Và điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là người kia còn nói rằng tên thật của anh ta không phải là Lý Minh.
Gác điện thoại xong, lòng tôi như bị dội tắt. Tôi nhận thấy mình đã gặp phải một tên lừa đảo. Thế là tôi lập tức nhắn tin cho anh ta, nói rằng đã biết rõ tên thật của anh, rằng đơn vị công tác của anh là giả, xin giải thích. Chẳng mấy chốc, anh ta gọi điện tới, rất kiên quyết phủ nhận chuyện mình đã có vợ. Tôi nói anh là thằng lừa đảo, anh nói hy vọng chúng tôi vẫn giữ được quan hệ vì duyên phận tới không dễ dàng. Rồi anh còn hỏi anh đã lừa tôi những gì, tiền bạc hay sắc dục? Tôi đáp, anh lừa mất tình cảm của tôi. Chúng tôi cãi nhau. Anh ra vẻ bất hạnh và oan ức. Tôi lại gọi điện thoại tới công ty anh xin xác nhận lại có đúng Lý Minh đã kết hôn hay không. Người kia nói đã gặp vợ anh ta.
Sau đó, Lý Minh cũng thú nhận, vợ anh là một sĩ quan của quân khu Lan Châu, lớn hơn anh hai tuổi. Điều kiện kinh tế và địa vị xã hội của cô ấy đều rất xuất sắc Tình cảm của cô ấy dành cho chồng cũng rất sâu đậm. Sau khi gặp vợ Lý Minh, tôi mới biết rằng về kinh tế, công việc, cuộc sống, anh đều hoàn toàn phải dựa vào vợ. Sau khi cân đo đong đếm, anh không thể lựa chọn tôi được.
Hôm đó trên đường về nhà, nhìn các đôi nam nữ ríu rít, tôi không hiểu nổi tại sao mình lại có kết cục như vậy, rất muốn òa lên khóc nhưng không tài nào rơi nước mắt được. Tên lừa tình, tôi không bao giờ liên lạc với anh nữa.