Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Dâu Đi Học

Chương 7

Tác giả: xinhxinhgirlhcm

Hôm nay là buổI sáng thứ 2 Tịnh ở nhà chồng, khác vớI hôm qua ngủ tớI khi ba chồng ăn sáng rùi đi làm mà cô vẫn còn trên giường, hôm nay Tịnh thức rất sớm, chuẩn bị cho bản thân thật gọn gàng vớI trang Phục ra phố thật lịch sự nhưng ko che được khuôn mặt trẻ con của mình, nhìn lạI bản thân lần cuốI cảm thấy vừa ý rùi, quay lạI vẫn thấy Quân đang còn ngủ say trên giường:

– Đến giờ này mà còn ngủ nữa, đúng là con heo lười.

Cô lầm bầm trong miệng rủa Quân, nhưng cô đâu biết được đêm qua Quân đã khổ sở biết bao, đến gần sáng mớI ngủ được nên bây giờ vẫn chưa biết thức là chuyện đương nhiên. (Hôm qua cô bước vào giấc ngủ vớI tâm trạng vui vẻ vì nghỉ đến việc sáng nay đi đăng ký trường, nghỉ đến viễn cảnh đẹp đẻ của tương lai khi học ở ngôi trường này, nên ngủ mà môi cô cứ mỉn một nụ cườI, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh nửa chứ, ko chỉ vậy ko biết trong giấc mơ cô thấy gì mà lâu lâu cô còn hỏI chuyện anh, Quân vừa ngủ tưởng cô còn thức hỏI mình thì giật mình hỏI cô “cái gì?” xong quay qua mớI thấy con nhỏ còn đang ngủ ngon lành, biết mình bị hố nên nằm xuống tiếp tục dỗ giấc ngủ, nhưng lúc đang chập chờ vào giấc ngủ lần 2 thì con nhỏ lạI quấn lấy ngườI anh, môi thì chứ chụp chụp, cảm giác ấm ấp từ từ đến, và anh bắt đầu cảm thấy cơ thể mền mạI của cô nhò đang kế bên mình, thật là hởI ôi, anh chỉ muốn kêu trờI, bộ con nhỏ tưởng anh là thánh chắc, là một thằng đàn ông 100% anh cũng có những cảm xúc của một thằng đàn ông chứ, sao nhỏ lạI ko biết tránh, lạI cứ hành động khơi dậy bản năng đàn ông của anh vậy trờI, anh đã nghỉ cô nhỏ chỉ là đứa con nít ko thề có chuyện anh và cô nhỏ có gì đó, nên anh đã ko đề phòng được những gì sẽ xãy ra đêm nay. Vừa muốn đẫy con nhỏ ra, vừa muốn để như vậy vì có một cái gì đó rất nhẹ nhàng đang xảy ra trong lòng anh, kêu anh ko được đây ra, vì vậy mà anh phảI cứng ngườI nắm như vậy rất lâu phân vân ko biết phảI như thế nào, cuốI cùng mức chịu đựng của anh đã có giớI hạn, đẩy nhẹ nhỏ ra anh nhảy vào phòng tắm và anh đã phảI tắm vào lúc 3g sáng)

Ko biết được chuyện xãy ra đêm qua, nhưng cô thì nhớ chuyện xãy ra hôm qua sáng, hôm qua anh đã kêu nó dậy bằng những cách đánh bằng ngốI, biết rắng thờI cơ trả thù đã đến cô mỉn một nụ cườI trông thật gian: “ hôm nay tôi sẽ cho anh hết ngạo mạn nhé, Hiiii”

Chạy lạI bàn trang điểm nhỏ của mình, nói là bàn trang điển cho sang chứ chỉ là cái bàn có cái gương và vài thứ trang điểm bình thường như đồ cột tóc, cây lượt, cây son được quăng lung tung trên đó thui, gương hết những thứ đó Tịnh mang lạI giường:

– he, he đừng trách tôi nhé, chỉ tạI anh đã phá tôi trước thui.

Và rùi cô bắt đầu thực hiện kế hoạch trong đầu mình, lòm khòm bên giường chổ Quân đang ngủ một hồI rồI cô bước ra xa, đi qua đi lạI ngắm thành quả của mình, lầm bầm trong miệng:

– Vậy được chưa ta, mình thấy thì được rồI nhưng ko biết ý kiến mọI ngườI ra sao nữa.

Suy nghỉ tớI suy nghỉ lui, thỉnh thoảng đưa tay xuống sửa sửa vài chổ rồI thì cô cũng vừa ý:

– ah, vậy là được rồI, bây giờ thì mình phảI giúp chồng yêu quý thức dậy thui.Mà phảI thức dậy bằng cách nào cho ứng tượng vớI mọI ngườI đây ta.

Ngỏ ngỏ cái đầu cho nó hoạt động thật tốt, ngườI thì cứ đi tớI đi lui, miệng ko ngừng đưa ra ý kiến mà cô ko để ý là mình đang tự độc thoạI, và kế hoạch của cô cũng rất có thể bị thất bạI một khi Quân thức dậy bất ngờ và nghe được lờI cô đang nói. Nhưng trờI đã ko phụ lòng cô, mặc dù kế hoạch này được cô thực hiện có rất nhìu chổ ngốc nghếch nhưng cũng có thể vì số của Quân ko may mắn, mắt cô sáng rỡ, gương mặt ngẩn lên tự hào vì những gì mình vừa nghỉ ra:

– Đúng là một cách hay mà, chỉ có ngườI thông minh như mình mớI nghỉ ra thui.hiii

Chạy lạI tắt máy lạnh, mở toàn bộ cửa sổ và phòng ngủ cho hơi lạnh thoát ra ngoài, rồI cô lạI tiến tớI chổ Quân lấy chăn lấp cho anh, đợI một lát cho hơi nóng bắt đầu làm Quân toát mồ hôi thì cô lạI chạy xuống bếp mượn cái chảo cùng cái xẻng của bà bếp trước con mắt ngạc nhiên của bà, cô mặc kệ và bước về phòng, kiểm tra lạI lần nữa thấy mọI thức đã đúng trong kế hoách rùi thì cô đứng kế bên Quân ngỏ mạnh cái xẻng vào cái chảo, một âm thanh thật lớn vang lên làm Quân vừa giật mình thức giấc, chưa kịp tỉnh táo thì cô la lên bên tai anh “ chay nhà rồI, mình chạy đi anh Quân” nói rồI lạI ko kịp cho Quân kịp nhận ra mọI việc xung quanh mình cô lạI tiếp tục nắm tay anh chay lẹ xuống lầu, vừa chạy tớI được phòng khách thì cô đã buông tay anh ra và chay lạI chổ ông Triệu đang ngồI chờ bửa điểm tâm, tỉnh bơ cô lên tiếng chào:

– Chào ba buổI sáng

Ông Triệu đang chăm chú vào tờ báo, nghe tiếng cô chào thì ngẩn lên:

– Chào con, con cũng vào ăn…………

Chưa kịp nói hết câu thì ông nhìn thấy thằng con của mình, ko nhịn được cườI ông ôm bụng cườI thật lớn, và lúc đó dì Nhung cũng đang mang bửa điểm tâm lên cho mọI ngườI, nhìn thấy Quân bà cũng ko nhịn nổI cườI, bà cườI tớI khay thực ăn trên tay cũng rung rinh sắp đổ may mà kịp mang tớI bàn để xuống rùi mớI cườI tiếp. Còn Tịnh thì thấy mọI ngườI cườI đang cô làm cái mặt tỉnh bơ mà cô cũng phảI cườI theo, 3 giọng cườI cọng lạI làm cho cái phòng khách như sân khấu hài, thật là ồn ào và đủ lạI kiểu cười.

Quân đứng yên tạI chổ ko biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh mang máng nhớ là lúc nãy Tịnh nói là cháy nhà, nhìn tớI nhìn lui anh biết là chắc chắn anh đang trở thành trò đùa của cô đây nhưng mà anh vẫn chưa biết mọI ngườI đang cườI chuyện gì thui:

– MọI ngườI đang cườI chuyện gì vậy?

Bực mình vì ko hiểu họ cườI gì, anh lớn tiếng quát lên, nhưng mọI ngườI dừng như là ko ai nghe thấy nên ko ai trả lờI anh cả, nhưng anh đâu có biết rằng tạI vì họ cườI tớI đau bụng mà cũng ko thể nào ngừng lạI trả lờI anh được, cố gắng kèm lạI tiếng cườI nhưng hình như vô tác dụng sợI thần kinh cườI của họ bị điểm nguyệt rồI ko ngừng lạI được. Còn Quân lập lạI câu hỏI 2,3 lân bằng âm thanh càng ngày càng lớn hơn nhưng cũng ko biết được điều anh muốn biết thì anh tức giận và quay lên phòng.

Bước vào phòng đóng cửa một tiếng rầm làm cho căn nhà như muốn rung động, anh đi lạI tắm gương để tìm lờI giảI đáp cho thắc mắc của mình, vì anh dám chắc rằng nguyên nhân có trận cườI này là từ chổ anh, bởI lúc nảy ai cướI củng là vì nhìn thấy anh, đến khi nhìn vào gường thì anh chỉ muốn là lên: “ trờI ơi” mà thui, trên tóc anh là lỏn chỏm bao nhiêu và bím tóc, mõi chùm được cột bằng đồ cột có đủ loạI màu sắc, trên mặt anh thì 2 vẹt đỏ ko biết là chất gì ìn tròn vo trên 2 bên má của anh như hai cái má hồng, ko mà giống hai cái má của con cương thi trong phim ma trung quốc hơn, nhìn thấy cái mặt của mình, hiểu được trận cườI của họ, và còn biết lun thủ phạm của nó rồI thì anh ko thể kiềm chế đước bản thân nửa, anh chỉ muốn trừng trị cô nhỏ đó ngay thui, tuy nhiên anh cũng kiệp tỉnh táo lạI mà vào phòng tắm rửa sách và sửa sang lạI bộ dạng của mình. Xong hết rồI thì cơn giận của anh ko biết do thờI gian hay do nhớ đến gương mặt cườI của cô lúc nảy mà đã giảm đi phân nửa, nhưng anh cũng ko thể dễ dàng bỏ qua cho cô chuyện này được.

– Là cô phảI ko, chỉ có cô mớI dám làm như vậy mà thui.

Từ trên lầu bước xuống, anh đã quát lên thật to, sau đó ko kịp để cô nói gì, nắm tay cô kéo thật nhanh lên lầu, cô ko kịp giảI quyết hết phần trứng trên dĩa, chỉ vừa kịp nhìn thấy được cặp mắt ái ngạI của dì Nhung và ba chồng giành cho cô.

LạI một lần nữa tiếng đóng của phòng thật mạnh từ trên lầu vọng xuống. Quân kéo Tịnh vào thẳng phòng, cánh của vừa khép lạI sau lưng thì cũng là lúc anh đẩy cô lên giường:

– Nói chính cô làm phảI ko?

– Tôi, tôi, lúc sáng….. tôi định…..

Ngả trên giường nhưng cô vẫn kịp chống tay để đở cơ thể lên để có thể nhìn thấy Quân, nhưng đến khi nhìn thấy Quân thì cô lạI hốI hận vì nhìn cơn giận dữ của Quân cô lạI sở hãi và ko biết trả lờI như thế nào, thà ko nhìn thì cô đã có thể can đãm “uh” lên tiếng thật dũng cảm rồI, nhưng mà bây giờ thì cô phảI tìm lờI giảI thích làm sao cho anh hạ bớt cơn giận thôi, cô chưa kịp giảI thích hết thì lạI lần nữa giật mình vì nghe tiếng quát của Quân:

– Tôi chỉ muốn nghe cô nói “PhảI” or “ Không” mà thui

– …………phảI

– Tôi sẽ cho cô trả giá vì tiếng phảI này của cô.

Nói rồI anh xông xông đi lạI chổ cô và lấy cây son mà cô để quên trên giường lúc nãy, cô sợ hãi ko biết anh định làm gì mình nên:

– Anh…………anh muốn làm gì tôi vậy?

– Tôi làm gì ah, làm lạI những gì cô đã làm, ko có thể còn hơn nửa, tôi giúp cô trang điểm và sẽ đưa cô đến trường đăng ký nhà, cô yên tâm sẽ rất ấn tượng.

– Cái gì……….anh….anh định bắt tui ra đường ah

Ko trả lờI cô, anh chỉ gật đầu, rồI mở nắp son ra, một bàn tay đầy gương mặt cô lên, một tay cầm son đưa lên mặt.

– Tôi năn nỉ anh mà, tôi….tôi xin lỗI anh nha, tôi hứa từ nay sẽ ko làm như thế nữa.

– Chỉ câu xin lỗI thui mà muốn tui tha ah, vậy để tôi làm cô như vậy rồI xin lỗI cô sau nha.

– Ko, ko anh tha tôi di nha………….hix…hix tôi hứa từ nay sẽ nghe lờI anh nha, anh gọI tôi thức tôi sẽ thức mà ko trả thù lạI anh đâu.

Cô vì hoản sợ quá khi nghỉ đến nếu phảI ra đường bằng gương mặt đó nên đã thúc thích khóc, còn Quân nhìn cô khóc thì tự nhiên anh ko nỡ đặt cây son lên gương mặt mịn màng nhưng đầy nước mắt đó, nhìn vào cặp mắt mở to long lanh là nước tự nhiên ko biết cảm xúc từ đâu dâng đầy trong lòng, một cái gì đó thôi thúc làm cho anh ko tự kiểm soát được mình, và anh từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đốI mắt to tròn đó, anh uống cạn những giọt nước mắt và rồI cảm giác đó như điều kiển anh, đưa đôi môi ấm áp đó trượt xuống đôi má bầu, rồI xuống đôi môi vẫn còn những tiếc thục thích nhỏ do cô cố kiềm lạI nước mắt, một cảm giác êm ái đến vớI cả hai, Quân ko sao dừng lạI được nửa mà như ngườI mê bị cuốn đi, nụ hôn kéo dài như ko muốn chấm dứt, còn Tịnh thì bở ngở vì lần đầu tiên trảI qua cảm giác này, cô lạ lẩm và ko biết phản ứng như thế nào và vì bất ngờ về những hành động này nên cứ mở to mắt mà nhìn, nhưng cô ko hề có ý kết thúc nhưng cũng ko sao biết phản ứng lạI như thế nào, 2 ngườI cứ vậy ko ai muốn dừng laị cho đến khi tiếng ngỏ cửa cùng giọng nói của dì Nhung trước cửa phòng đã đánh thực họ, ý trí đã trở về, họ gượng ngùng rờI nhau, hai gương mặt đỏ ửng quay đi ko dám nhìn vào đốI phướng.

Tịnh ngồI trên giường quay mặt ngược vờI Quân, Quân cũng vậy, nhưng là bước ngược ra cửa trả lờI gì đó vớI dì Nhung rồI đóng cửa trở vô nhưng vẫn ko nhìn mặt Tịnh, anh chỉ thông báo:

– Em chuẩn bị đi, 15phút nữa mình ra xe đi đăng ký trường cho em hoc.

Bình luận
× sticky