Vừa nhìn thấy Tịnh đang ngồI dướI đất, tay chân có nhìu vét thương, Hoàng liền chạy gây tớI chổ Tịnh, gương mặt hằn lên nổI lo lắng, đở Tịnh ngồI dậy, anh tức giận hỏI:
– TụI nó đánh Tịnh tớI vậy àh, thật là một đám chẳng ra gì mà, tôi sẽ cho bọn nó biết tay.
– TạI sao Bạn biết tôi ở đây mà tớI kịp lúc vậy?
Tịnh có vẻ rất đau, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ bình thường, môi mỉn cườI hỏI Hoàng:
– Lúc nãy họp xong, đứng ở hành lang trên lầu, mình nghe được 2 con nhỏ đi theo Linh nói chuyện vớI nhau, mình lập tức tớI gây. Xin lỗI, đã tớI trễ, để Tịnh bị bọn họ đánh tớI như vậy.
– Hihi, có gì đâu, đâu phảI bạn cô ý hay cũng đâu phảI do bạn làm mà xin lỗI mình, mình còn phảI cám ơn bạn nữa là, nhờ bạn mà bạn họ mớI tha cho mình đó, ko thôi là mình còn bị nhìu hơn Vừa nhìn thấy Tịnh đang ngồI dướI đất, tay chân có nhìu vét thương, Hoàng liền chạy gây tớI chổ Tịnh, gương mặt hằn lên nổI lo lắng, đở Tịnh ngồI dậy, anh tức giận hỏI:vậy nữa.
– Cũng tạI vì mình mà Tịnh mớI bị như vậy, vậy mà Tịnh còn cám ơn mình nữa àh, Tịnh đừng làm cho mình thấy có lỗI nhìu hơn nữa, thiệt tức chết mà, nếu mình tớI nhanh một chút mình sẽ cho bọn nó biết tay.
Hoàng vừa nói vừa dìu đi, gương mặt tỏ vẻ tức giận nhưng đang cô kèm chế lại. Vừa lúc đó, Quân cùng vớI Luân chạy tớI, nhìn thấy Hoàng đang dìu Tịnh, Quân ko khỏI tức giận, còn Luân nhìn thấy các vét thương của Tịnh thì rất lo lắng, chạy tớI bên Tịnh đưa tay sờ tùm lum trên ngườI Tịnh:
– TrờI, tụI nó đánh bạn ra nông nổI này àh, bạn đâu nhìu ko, ngoài những vét thương này còn ở đâu nữa ko.
– Ây da, bạn nhẹ tay một chút đi, bạn làm mình đau này.
Vừa nghe thấy tiếng kêu đau của Tịnh, Quân mớI tỉnh lạI, dẹp bỏ con giận, và giành Tịnh khỏI tay Hoàng, nhẹ nhàng quan tâm cô:
– Sao có chuyện mà ko nói vớI anh, em làm anh lo lắm biết ko, nếu ko gặp Luân ngoài cổng anh sẽ ko biết mình sẽ như thế nào nữa khi ko tìm thấy em.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Quân, Tịnh cảm thấy mình có lỗI, cô vòng tay ôm qua ngườI anh:
– Cho em xin lỗI mà.
– Mai mốt có chuyện gì cũng phảI gọI điện cho anh, biết ko?
– Dạ.
Cảm nhận được sự yêu thương của Quân, Tịnh dường như thấy toàn thân khẻo mạnh, chẳng còn đau nữa. Tuy nhiên, Quân thì lạI đang rất xót xa vì nhìn thấy những vét thương, các dấu tay trên gương mặt cô, nhẹ nhàng bồng cô lên, quên luôn việc chào 2 ngườI bạn bên cạnh, Quân và Tịnh đi thằng ra ngoài.
Còn Hoàng và Luân, cả hai đứng yên một chổ, và cùng bận tâm suy nghỉ cùng một vấn đề, đó là “ tạI sao Quân và Tịnh là anh em mà những biểu hiện của họ cho nhau cứ như những ngườI đang yêu nhau vậy?” Nhưng rồI họ cũng nhanh chống tự giảI đáp thắc mắc đó “ có lẻ anh em họ quá thân thiết vớI nhau”
Vậy là vừa mớI nhập học 2 ngày, Tịnh lạI phảI nghỉ học cả tuần chờ các vết thương lành hẳn, thực ra Tịnh tự cảm nhận mình đã khoẻ có thể đi học lạI nhưng Quân nhất định ko cho cô đi, mặc cho cô năng nỉ. và trong những ngày cô nghỉ ở nhà, Hoàng và Luân ngày nào cũng qua nhà cô chơi vớI cô, họ còn chép bài giúp cô.
Thế nhưng cô ko biết rằng, việc Hoàng ngày nào cũng sang chơi vớI cô đã làm cho Quân bực mình ko ít, nhìn cô cứ cườI cườI nói nói vờI anh ta mà Quân chỉ ước được đấm vào mặt anh ta vì cái tộI dám có tình ý vớI vợ anh, nhưng rồI anh nghỉ mình phảI lấy thân phận gì mà cấm anh ta đây, bởI ngây từ đầu anh và Tịnh đã cho anh ta biết 2 ngườI chỉ là anh em thôi mà.
Thực ra mấy hôm nay Quân ko cho Tịnh đi học là có nguyên nhân, anh muốn giảI quyết ngườI đã gây cho cô thương tích trước khi cô trở lạI trường, điều tra biết được gia đình cô ta là một trong những đạI lý dướI quyền của tập đoàn nhà họ Triệu- tập đoàn này do ba anh làm chủ tịch, mặc dù sức khẻo đã yếu đi rất nhìu, nhưng tập đoàn dướI quyền điều hành của ông nó rất phát triển, công ty thờI trang của Quân cũng là một trong những công ty con của nó. Biết được những điều đó Quân đã làm áp lực vớI gia đình cô ta để cô ta chuyển trường học.
Biết là ko còn cái gì có thể gây hạI cho Tịnh, hôm nay Quân mớI an tâm cho cô đi học. nhưng trước đó một ngày anh đã hẹn Hoàng gặp mặt:
– Anh có chuyện gì cần nói vớI em sao?
Vừa ngồI xuống chiếc ghế đốI diện vớI Quân, Hoàng đã lên tiếng gây, vì nghỉ ko biết chuyện Quân sắp nói đây có liên quan đến Tịnh hay ko:
– Cậu ko cần gắp hợp một gụm trà đã.
Quân rất thông thả, đợI Hoàng buôn tách trà xuống, anh mớI cậm rãi nói:
– Cậu nghỉ tôi sẽ nói gì khi hẹn cậu ra đây?
– Em nghĩ chuyện có liên quan đến Tịnh phảI ko anh?
Hoàng trả lờI Quân nhưng cũng là một câu hỏI lạI giành cho anh, mỉn cườI Quân nheo mắt nhìn Hoàng nói:
– Tôi và cậu thì có chuyện gì nói chứ, chúng ta cũng chỉ có mốI liên hệ vớI nhau là Tịnh thôi, thôi tôi ko làm mất thờI gian của cậu nữa, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn đây.
– Vâng, anh có gì cứ nói.
Hoàng thằm đánh giá Quân, ở anh có cái gì đó làm cho ngườI đốI diện phảI e ngạI khi nói chuyện, anh rất biết làm cho ngườI khác phảI đắng lo suy nghỉ khi nói chuyện cùng anh.
– Tôi muốn cậu tránh xa Tịnh ra
– TạI sao?
– Cậu mang lạI cho Tịnh phiền phức nếu cậu cứ ở ngần Tịnh.
– Tôi ko hiểu anh nói phiền phức gì ở đây?
– Cậu ko hiểu hay cố tình ko hiểu, chẳng phảI phiền phức lần này của Tịnh ko phảI do cậu mang đến sao, tôi ko muốn Tịnh bị như vậy lần nữa, vì vậy tôi muốn cậu hứa tránh ra Tịnh ra.
– Ko, tôi sẽ ko làm theo lờI anh nói, tôi chỉ có thể hứa sẽ ko để Tịnh bị như vậy lần nữa.
Thấy mình nói mà Hoàng dường như ko muốn hiểu ra vấn đề, làm cho Quân cảm thấy rất khó chịu, thật ra đưa ra yêu cầu này đốI vớI Hoàng ko phảI hoàn toàn như lý do anh đưa ra, mà là anh ko muốn thấy Hoàng cứ loanh quanh gần Tịnh.
– Khi nào những mốI quan hệ ko rỏ ràng của cậu còn ở trường thì tôi tin chắc phiền phức đó vẫn còn.
– Tôi và các cô gái đó ko có quan hệ nào cả, chỉ do họ tự nghỉ rằng như vậy.
– Nếu cậu ko làm gì để họ hiểu lầm thì sẽ ko có gì để nói.
Quân thấy kéo dài cuộc nói chuyện này cũng ko có kết quả gì, nên anh nói tất cả ý mình trong một lần ko để cho Hoàng có ý kiến thêm nữa:
– Cậu muốn dứt khoát vớI các cô gái đó ngay lúc này thì chỉ làm cho họ có lý do hiểu lầm Tịnh thêm nữa mà thôi. Vả lạI gia đình chúng tôi ko chấp nhận mốI quan hệ này đâu, cậu sẽ càng bị tổn thương hơn nữa nếu ko nghe lờI tôi khuyên, Tịnh sẽ ko thể có tình cảm gì vớI cậu. Thôi, tôi nói vậy rồI cậu hãy tự suy nghỉ. Xin chào tôi phảI đi trước.
– Khoan, anh nghĩ rằng quyền làm anh của mình có thể xen vào tình cảm của em gái mình được sao, anh có nghĩ Tịnh cũng có thể có những quyết định riêng của mình chứ.
Quân vừa định đứng dậy kết thúc cuộc cho chuyện, nhưng bị Hoàng níu lạI và đặt cho anh một câu hỏI làm anh rất khó chịu, chẳng lẻ anh nói vớI cậu ta anh ko lấy quyền làm anh mà lấy quyền là chồng Tịnh hay sao. Đứng lạI một chút rồI anh lạI bước tiếp đi, lần này anh đi thằng ra xe.
Sau một tuần ở nhà,Tịnh trở lại trường học thì bắt gặp ánh mắt của mọi người giành cho mình rất lạ, vì Quân và Luân đã giấu Tịnh việc Linh đã chuyển trường nên cô vẫn chưa hay biết gì cả:
– Cô ta đã bị con Linh làm gì thì phải? Tao nghe tụi nó nói với nhau như vậy.
– Uh, mình cũng nghe nói, mà sao con Linh phải chuyển trường luôn rồi.
– Tao nghe nói chuyện con Linh chuyển trường có liên quan đến cô ta đó, vì con Linh đã kêu người đánh cô ta mà nó phải chuyển trường luôn.
– Nhưng mà cô ta làm sao mà con Linh có thể tự động chuyển trường chứ, tao nghe nói gia đình con Linh giàu có lắm, cái đám hay theo nịnh bợ nó cũng vì tham tiền của nó thôi.
– Uh, vậy là chắc gia đình cô ta phải giàu hơn cả con Linh hay là có thế lực gì đó mà con Linh ko thể làm gì Sau một tuần ở nhà,Tịnh trở lại trường học thì bắt gặp ánh mắt của mọi người giành cho mình rất lạ, vì Quân và Luân đã giấu Tịnh việc Linh đã chuyển trường nên cô vẫn chưa hay biết gì cả:phải tự động chuyển trường thôi.
– ………….
Tất cả những lời thìm thầm đó dù rất nhỏ nhưng Tịnh có thể nghe được, cô cảm thấy khó hiểu vì thật ra Tịnh ko biết gì nhìu về gia đình chồng nên trước những lời nói của họ, Tịnh cảm thấy rất hoang mang, ko biết việc Linh chuyển trường có liên quan đến cô hay ko, việc họ nói Linh chuyển trường có liên quan đến gia đình cô Vậy chẳng lẻ liên quan đến Quân.
Vừa vào đến chổ ngồi của mình trong lớp, Luân và Hoàng đã xuất hiện bên cạnh Tịnh với lời hỏi thăm mà cả tuần nay ngày nào gặp nhau họ cũng hỏi Tịnh:
– Hôm nay Tịnh khoẻ hơn rồi ha.
Nhưng có tiến bộ hơn là sau câu đó, họ nói tiếp 1 câu:
– Tịnh đi học lại bọn này rất vui.
Và ko biết Luân và Hoàng có giao hẹn trước hay ko mà những câu nói của họ từ đầu đến đuôi đều cùng một lúc nói ra.
Mỉn cười với 2 bạn nhưng Tịnh ko thể nào che đậy được những bâng khuâng trong lòng:
– Mình cũng rất vui khi trở lại trường, hihii cám ơn 2 bạn đã lo lắng cho mình trong thời gian qua.
Ko biết tự bao giờ Tịnh đã nói chuyện vui vẻ với Hoàng, mặc dù vẫn ghét Hoàng cái tính bay bướm lúc trước nhưng rồi cô thấy việc đó cũng ko ảnh hưởng gì đến việc 2 người là bạn, nên từ đó mà Tịnh ko còn xa lạ với Hoàng nữa, bây giờ có thể noi cô xem Hoàng như Luân vậy.
Gập ngừng một lát rồi Tịnh quyết định hỏi 2 bạn về những thắc mắt của mình:
– 2 bạn có biết gì về chuyện của Linh ko, tại sao các bạn khác lại nói tại mình mà Linh chuyển trường vậy.
– Mình cũng ko biết gì hơn, nó cũng chỉ là những tin đồn mà thôi.
Nghe Tịnh hỏi, Luân liền trả lời ngay, còn Hoàng ko vội trả lời, dường như anh có gì phải suy nghỉ trước khi nói ra điều đó, sau một hồi yên lặng, trước 2 gương mặt đang chăm chú nhìn anh, Hoàng mới thay đổi nét mặt, nói ra những gì mình biết:
– Mình chỉ biết gia đình Tịnh bị tập đoàn họ Triệu buộc phải chuyển trường mà thôi, lâu nay gia đình Linh kinh doanh phụ thuộc rất nhìu vào họ, nên ko thể làm khác được. Tuy nhiên mình ko biết tại sao họ làm vậy.
– Àh, mình hiểu.
Vừa nghe lời Hoàng nói, tự nhiên Tịnh buộc miệng nói ra, liền sau đó Hoàng và Luân lại một lần nữa đồng thanh hỏi:
– Tịnh biết chuyện gì àh.
Cảm thấy ko nên nói quá nhiều, có thể nó sẽ làm cho Tịnh gặp thêm nhiều phiền phức nên cô đành nói ý khác:
– Mình nói hiểu là hiểu tại sao Linh chuyển trường đi thôi mà, chứ mình cũng như mấy bạn có biết gì đâu.
– Uh, có thể Linh đắc tôi với nhìu người ở trường quá, lở đắc tội nhằm người quen biết của tập đoàn đó nên họ làm vậy thôi. Thôi một thời gian tin đồn ở trường cũng hết, Tịnh đừng lo.
– Hiii, mình có lo gì đâu.
Miệng cười trả lời, nhưng Tịnh đang thầm nói trong lòng: “ chuyện này chắc do Quân làm, ko ngờ gia đình Quân có thế lực lớn như vậy.”