“Càfe”
Đó là lời khẳng định chứ không phải là câu hỏi, và giọng đàn ông quen thuộc ám khói và không rõ đã đánh thức Lizzie đột ngột khỏi giấc ngủ.
Ilios, mặc một cái khăn tắm trắng quấn quanh và có mùi thanh tao của da thịt một người đàn ông và sạch sẽ, ấm áp, đang đứng bên cạnh giường_ phía giường bên nàng_ đưa ra một cái cốc sứ rất xinh, rõ ràng là muốn nàng cầm lấy nó. Ngoan ngoãn Lizzie chiến đấu để tách ra khỏi cái kén ấm áp của bộ đồ giường để ngồi dậy, vươn tay lấy cái cốc với một tay trong khi vẫn giữ bộ chăn giường ấn vào người bằng tay kia.
“Vậy, tôi vẫn không an toàn à?” Ilios kéo dài giọng, một vẻ rạng ngời của thứ gì đó nhích đến sự thích thú trong đôi mắt bằng vàng của đại bàng đã giữ lấy Lizzie như bị mê hoặc.
Chàng đang thật sự mỉm cười! Niềm vui sướng tràn qua nàng, làm cho nàng mỉm cười lại với chàng trước khi nàng có thể ngăn mình lại khi nàng cầm lấy cái cốc mà chàng đưa tới cho nàng. Đến khi nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm trước làm cho Lizzie rên thầm trong bụng, và nguyền rủa bất cứ thứ gì chịu trách nhiệm cho sự hấp tấp dại dột của nàng.
Không thể nói lại được với một câu trả lời nào có thể nghiền nát đối phương một cách thích hợp và chính chắn, nàng lảng tránh ánh mắt chàng, gần như làm sánh café ra bộ drap giường và chăn gối khi nàng thấy cái gối dựa của ghế sofa nàng đã cẩn thận đặt vào đúng chỗ tối qua đã bay mất.
Mắt nàng mở to không tin nổi và khiển trách, nàng đổ tội Ilios, “Anh đã lấy những cái gối tựa đi”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi là người Hy Lạp! Tôi phải nghĩ đến việc nó sẽ gây ra tai tiếng gì cho tôi như một người đàn ông nếu Maria đến và thấy rằng cô ngăn mình ra một bên giường cách biệt với tôi.”
“Anh có thể nói với cô ấy rằng chúng ta đã cãi nhau”
“Tôi có thể,” Ilios đồng ý. “Nhưng có một câu nói là bạn không bao giờ được đi ngủ với cơn giận hay đi ngủ mà không có vợ bên cạnh. Maria là lớp người cũ, và cô ấy sẽ tin rằng cuộc cãi cọ càng căng thẳng bao nhiêu, thì đam mê để bù đắp cho nó càng lớn bấy nhiêu. Trong mắt của Maria một cuộc cãi nhau giữa đàn ông và vợ của mình có thể chỉ có một kết quả duy nhất_ sự ra đời của một em bé sau 9 tháng nữa”
Lizzie giật mình thầm và run rẩy thể hiện ra bên ngoài. Tại sao chàng lại nói thế? Chàng hẳn phải biết cái ảnh hưởng của nó tác động lên nàng sau những gì nàng đã nói cho chàng biết chứ. Nếu đây là cách chàng thuyết phục rằng nàng sẽ không phải nhượng bộ khao khát của mình dành cho chàng, vậy thì Lizzie không nghĩ là nó sẽ có hiệu quả tốt chút nào.
“Phải có điều gì đó mà anh có thể nói với Maria để làm cho cô ấy chấp nhận rằng chúng ta ngủ trong 2 phòng riêng biệt chứ_sau cùng thì, chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”
“Không, không có gì cả.” Ilios bảo nàng. “Cô phải biết ở Hy Lạp, đặc biệt là trong lĩnh vực này của Hy Lạp, thì nam tính của một người đàn ông là thứ gì đó anh ta phải chứng tỏ với tất cả những người biết anh ta để đạt được sự kính trọng của họ. Nó có nghĩa là trở thành ông chủ của gia đình mình. Không có một người đàn ông Hy Lạp nào mà công bố thừa nhận rằng những lợi thế trong quan hệ tình dục với vợ mình là không được chào đón.
“Tôi không đề nghị là anh nói thế với cô ấy,” Lizzie thông báo với chàng một cách căm phẫn.
Ilios cúi nhìn xuống giường. Không trang điểm, tóc nàng xõa xuống ôm bờ vai và một phần cơ thể nàng không được quấn lại trong tấm chăn ra giường che phủ lấp ló đâu đó một cái áo thun tay ngắn quá cỡ, Lizzie không giống gì là một người đàn bà quyến rũ, gợi cảm. Vậy thì tại sao thân thể chàng bảo với chàng một cách chắc chắn rằng nàng là thế, và nó thật sự rất bị mê hoặc bởi nàng?
Lơ đãng liếc quanh phòng, Lizzie nhận ra vài thứ nàng đã không chú ý trước giờ_ bộ nệm giường ở phía bên kia của cái giường vẫn gọn gàng ban sơ như mới. Thực tế, là không hề được đụng vào.
Nàng quay sang nhìn Ilios như trách móc. “Anh không ngủ với tôi đúng không?”
Khi thấy mày chàng nhướng lên nàng vội vã sửa lại.
“Ý tôi là anh đã không ngủ trên cái giường này tối qua.”
“Không, tôi không”
“Vậy thì anh ngủ ở đâu?”
“Trên ghế sofa. Nó đã quá muộn khi tôi làm xong việc, và tôi không muốn quấy rầy cô. Cô xem, cô đã ngủ bên phía của tôi. Tôi có thể di chuyển cô trong khi cô đang ngủ_ mà đương nhiên không đánh thức cô dậy_ nhưng, dựa vào những gì cô đã nói với tôi, tôi không nghĩ nó sẽ là khôn ngoan để thử liều lĩnh làm cô thức dậy trong tay tôi và nghĩ rằng…”
“Rằng tôi đã tìm đến anh trong giấc ngủ của tôi?” Lizzie đoán.
“Thì đại loại là thế,”Ilios đồng ý cụt lủn. Những gì chàng định nói là chàng đã không muốn nàng bị thức dậy và nghĩ rằng chàng đã đáp lại khao khát của nàng và cũng ham muốn nàng. Không phải chàng định thừa nhận rằng cái suy nghĩ về việc ôm nàng trong vòng tay đã giày vò thân thể chàng với một sự nhức nhối ham muốn dữ dội và hoang dã thế nào đối với nàng trong suốt mấy giờ đồng hồ dài chậm chạp trôi qua của đêm hôm qua đến nỗi chàng không thể nào ngủ được.
“Tôi đang nghĩ là có lẽ chúng ta chỉ nên đính hôn thôi. Không nên thật sự kết hôn. Và vậy thì_ à, anh có thể nói Maria rằng tôi không phải loại phụ nữ mà sẽ ngủ với người chồng mà trước khi anh ta trở thành chồng mình” Lizzie bảo Ilios.
“Tôi cần một người vợ, không phải là một vị hôn thê. Cô phải biết điều đó. Và hơn nữa, nó cũng đã quá muộn rồi”
“Quá muộn?” Tim của Lizzie bắt đầu đập mạnh nặng nề không thỏa mái “Ý anh là sao?”
“Chúng ta sẽ có một cái hẹn lúc 11h30 sáng nay với công chứng viên người mà đã sắp xếp toàn bộ giấy tờ cho đám cưới của chúng ta. Anh ta sẽ đồng hành với chúng ta đến tòa thị chính, vì thế những thủ tục có thể được làm xong lần cuối, và khi đó chúng ta có thể được gọi là đã kết hôn”
“Hôm nay? Quá sớm vậy? Nhưng chắc chắn là điều đó không thể chứ? Ý tôi là, nó phải mất thời gian lâu hơn thế để sắp xếp mọi thứ chứ?”
“Bình thường mà nói thì đúng, nhưng khi tôi giải thích với bạn bè của mình tại tòa thị chính rằng tôi không thể kiên nhẫn thế nào để chờ lấy được vợ, thì họ đã rất tử tế đẩy nhanh tiến độ cho chúng ta. Công ty xây dựng Manos hiện giờ đang hợp đồng làm vài sự tân trang lại cho những phần nào đó của thành phố, và chính quyền địa phương rất hăng hái muốn công việc kết thúc trước tiến độ”
“Ý của anh là anh đã hối lộ họ để họ làm mọi thứ giúp chúng ta được mau chóng kết hôn?” Lizzie buộc tội chàng.
“Không, tôi không hề “hối lộ” họ, như cô nói” Sự giận dữ lóe lên trong ánh mắt của Ilios. “Tôi không dẫn dắt công việc kinh doanh của tôi bằng cách hối lộ_ Tôi đã nghĩ rằng tôi nói rõ với cô rồi. Tất cả những gì tôi làm là đồng ý làm những gì tôi có thể để đảm bảo hợp đồng được hoàn thành trước thời hạn và với tiêu chuẩn cao nhất. Là thứ mà tôi luôn duy trì. Chúng tôi luôn có động đất ở đây. Nên luôn luôn rất quan trọng khi tính nó vào trong dự án xây dựng, mặc dù là có một số ít những nhà thầu cẩn thận đã cố làm cẩu thả qua loa. Giờ, tôi sẽ đi mặc đồ trong lúc đó thì cô sẽ uống hết café, và sau đó tôi sẽ để cô lại yên ổn để cô mặc quần áo.”
Yên ổn? Làm sao nó có thể cho nàng có được bất kì sự yên ổn xa xăm nào lúc này được khi đã gặp Ilios rồi? Lizzie tự bảo mình một cách dứt khoác sau 1 tiếng sau, khi nàng đứng trước phòng thay đồ mà hiện giờ nàng đang dùng chung với người chồng tương lai của mình, để nghiên cứu hình ảnh của chính mình.
Nàng đang mặc một cái đầm len trắng mờ với cái váy phồng và đi cùng cái áo khoác ngắn gọn gàng hợp màu với nó_ bộ gần nhất mà nàng có thể tìm thấy giữa đống đồ mới của mình mà trông không có chút nào giống “cô dâu”. Không phải là đây là một đám cưới đúng đắn, hay nàng là một cô dâu nghiêm túc, đương nhiên rồi. Nàng phải nhớ điều đó. Nàng khó mà có thể quên được đúng không? Nó là một cú sốc để biết được là họ sẽ kết hôn rất nhanh, nhưng nàng nghi ngờ rằng nàng nên đóan ra rằng Ilios sẽ không muốn lãng phí thời gian để đưa kế hoạch của chàng thành hành động thực tiễn.
Nàng bước ra tới cửa. Có một cảm xúc lạ lẫm khi biết rằng lần tới nàng nhìn hình ảnh của mình trong gương này nàng sẽ không còn là Lizzie Wareham nữa. Nàng sẽ là bà Ilios Manos.