Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Come Lie With Me

Chương 5

Tác giả: Linda Howard

Anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo vào sáng hôm sau khi nàng bước vào phòng. Anh đang cúi xuống xoa bóp cho đùi và bắp chân mình. Nàng nhìn anh ta đầy hài lòng, mừng vì anh ta cũng đã đóng vai trò tích cực trong quá trình hồi phục của mình.

“Tôi đã có một cuộc nói chuyện dài với Serena tối qua,” anh ta làu bàu, không thèm nhìn lên.

“Tốt. Tôi đoán rằng lời xin lỗi cũng tốt cho tâm hồn của anh đấy.” Nàng nói, trượt vào sau lưng anh, xoa bóp vai và lưng anh ta.

“Nó đang buồn. Có vẻ như Richard bỏ đi ngay mỗi khi đưa nó về nhà mỗi tối và con bé nghĩ rằng cậu ta đang có quan hệ với người đàn bà khác.”

Những ngón tay Dione dừng lại. Có lẽ nào như thế? Nàng không nghĩ anh ta là kiểu người lén lút. Nghe có vẻ hào nhoáng, và Richard không phải kiểu người hào nhoáng dối trá.

Blake xoay đầu lại nhìn nàng, “Serena nghĩ rằng cậu ta đang qua lại với em,” anh ta huỵch toẹt xổ ra.

Nàng lại tiếp tục xoa bóp. “Vậy anh đã nói gì với cô ấy?” nàng hỏi, cố gắng để giữ bình tĩnh. Nàng tập trung vào cảm giác da thịt của anh dưới bàn tay nàng, nhận thấy anh ta đã không còn trơ xương như lúc ban đầu gặp nàng .

“Tôi bảo nó rằng tôi sẽ tìm ra và dừng ngay trò đó lại nếu cậu ta làm thế.” Anh trả lời. “Đừng có tỏ vẻ quá ngây thơ như thế bởi chúng ta đều biết là Richard bị em hấp dẫn. Quỷ thật, cậu ta chắc phải chết rồi mới không bị hấp dẫn. Em là kiểu phụ nữ khiến đàn ông bâu quanh như ong bâu tổ mật ấy.”

Richard cũng đã nói điều tương tự như Blake. Nàng nghĩ và mỉm cười buồn bã về việc cả hai người họ đều nói sai sự thật đến mức ấy.

“Tôi không qua lại với Richard.” Nàng nói lặng lẽ. “Bên cạnh thực tế là anh ta đã kết hôn thì tôi cũng chẳng lấy đâu ra thời gian? Tôi ở với anh nguyên cả ngày, và tôi quá mệt vào buổi tối để dùng năng lượng lén lút chuồn ra ngoài.”

“Serena nói rằng một hôm có nhìn thấy em ở ngoài vườn.”

“Đúng thế. Chúng tôi đang nói về anh, không phải về quan hệ tình dục. Tôi biết Richard không thấy hạnh phúc với Serena-”

“Làm sao mà em biết chứ?”

“Tôi không mù. Cô ấy đã hiến dâng những hai năm của mình cho anh và hoàn toàn lơ đi chồng của mình và theo lẽ thường anh ấy sẽ phẫn nộ. Thế vì sao anh nghĩ anh ta lại quá quyết tâm đi tìm nhà vật lý trị liệu cho anh đến thế? Anh ấy muốn anh đi trở lại để lại có được vợ của mình.” Có lẽ nàng không cần nói ra điều đó cho anh, nhưng đã đến lúc Blake nhận ra anh đã chiếm lĩnh cuộc sống của họ bởi tình trạng thể lực của mình.

Anh thở dài. “ Được rồi, tôi tin em. Nhưng chỉ đề phòng có một lúc nào đấy em bắt đầu nghĩ về sự quyến rũ của Richard thì hãy để tôi cho em biết rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ nếu Serena bị tổn thương.”

“Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, Blake. Anh không thể can thiệp vào cuộc đời cô ấy mãi được.”

“Tôi có thể làm thế chừng nào con bé còn cần tôi, và chừng nào tôi còn có thể. Khi tôi nghĩ nó đã ra sao sau khi mẹ mất đi … Tôi thề với em, Dee, tôi có thể làm tất cả, thậm chí là cả giết người để con bé không lại trông như thế một lần nữa.”

Ít nhất thì cô ấy còn có một người mẹ đã từng yêu mình. Lời lẽ đã nằm trên môi Dione, nhưng nàng nuốt chúng xuống. Không phải lỗi của Serena mà mẹ của Dione không yêu nàng. Nỗi đau đó là gánh nặng của một mình nàng, không phải là thứ có thể đổ lên đầu một ai khác.

Nàng gạt nó sang một bên. “Anh có nghĩ rằng anh ta thật sự đang qua lại với một người phụ nữ khác không? Một cách nào đó tôi không nghĩ vậy. Anh ta quá đắm chìm trong tình yêu với Serena đến mức không ai khác có thể khiến anh ấy để ý.”

“Em đã làm cậu ta để ý,” Blake nhấn mạnh.

“Anh ta chưa bao giờ nói thế với tôi,” Dione thành thật đáp lại, mặc dù nàng quả có đang bẻ cong sự thật một chút. “Làm sao mà anh biết được? Trực giác của đàn ông à?”

“Nếu em muốn gọi nó như thế,” anh lầm bầm, dựa vào nàng đầy mệt mỏi. Ngực nàng mềm mại nâng đỡ sức nặng của anh. “Tôi vẫn là đàn ông, mặc dù tôi không thể đuổi bắt được một con rùa. Tôi có thể nhìn vào em và thấy được những thứ giống như cậu ta đã nhìn thấy. Em quá ư là đẹp, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn cùng một lúc. Nếu tôi có thể theo đuổi em, quý cô, em sẽ có một cuộc đua để đời đấy.

Những lời lẽ nhẹ nhàng khiến cho nàng thấy báo động theo một cách khác hẳn với sự hoảng sợ nàng vẫn chịu khi đối mặt với kiểu đàn ông hay tán tỉnh săn mồi. Tay nàng vẫn còn ở trên vai anh, và trọng lượng của anh vẫn dựa vào nàng. Cơ thể anh dường như thân quen như chính cơ thể nàng. Kết cấu da của anh, thậm chí là mùi của anh nữa. Như thể anh là một phần của cơ thể nàng, bởi nàng đã tạo ra anh, tái cấu trúc lại anh, uốn anh trở thành người đàn ông đẹp đẽ như trước khi xảy ra tai nạn. Anh là tác phẩm của nàng. Bất thình lình, nàng muốn dựa má vào mái đầu bù xù của anh, cảm nhận sự mượt mà mà mái tóc anh đem lại. Thay vào đó, nàng từ chối làm điều ấy bởi nó có vẻ quá lạ lẫm đối với nàng. Đầu anh vẫn như đang hấp dẫn nàng, nàng liền chuyển tay từ vai lên chạm vào những lọn sẫm màu ấy.

“Anh đã bắt đầu trông giống như là chó chăn cừu rồi đấy,” nàng nói với anh, giọng hơi hổn hển và thoảng một tiếng cười, thứ mà họ gần đây rất thường chia sẻ với nhau.

“Vậy cắt đi cho tôi,” anh nói lười biếng, xoay đầu để tìm một vị trí thoải mái trên vai nàng.

“Anh giao phó chuyện cắt tóc cho tôi à?” nàng giật mình.

“Đương nhiên rồi. Nếu tôi có thể giao phó cơ thể mình cho em, tại sao lại không giao tóc tôi chứ?” anh giải thích.

“Vậy hãy tiến hành ngay thôi nào,” nàng nói, vỗ vai anh. “Tôi muốn xem anh có tai hay không. Thôi nào, nhấc ra khỏi người tôi đi.”

Anh rùng mình, và ngước mắt lên nhìn nàng, màu mắt xanh như đại dương sâu thẳm và đầy nguyên sơ. Nàng biết anh đang nghĩ gì, nhưng nàng ngay lập tức chuyển cái nhìn chằm chằm đi chỗ khác, từ chối kéo dài khoảnh khắc ấy.

Sự thân mật không nên lời bao bọc lấy họ. Nàng cảm thấy bồn chồn, tuy thế cũng không thể nói là nàng đang thực sự hoảng sợ. Nó thật là…kì lạ. Trán nàng nhăn lại vì suy tư khi nàng đưa kéo vào mái tóc dày của anh. Anh là bệnh nhân. Nàng đã học cách để không sợ hãi bệnh nhân của mình. Nàng chưa từng cho phép ai gần gũi với nàng như anh, kể cả những đứa trẻ là người có thể rung động trái tim nàng nhiều nhất. Anh là thử thách trong sự nghiệp của nàng. Anh đã trở nên quá gần gũi với nàng, nhưng anh vẫn là một người đàn ông. Nàng không hiểu tại sao nàng không phải chịu đựng những cảm giác lạnh lẽo, muốn bệnh thường có khi một người đàn ông lại gần mình. Blake có thể chạm vào nàng, và nàng thường không thể chịu được sự động chạm của đàn ông.

Có lẽ, nàng quyết định, bởi vì nàng biết nàng sẽ an toàn khi ở bên anh. Như anh đã chỉ ra, anh không có sức theo đuổi bất cứ ai. Xét về mặt giới tính, anh hoàn toàn như một đứa trẻ nàng vẫn ôm ấp và an ủi.

“Em trông như Michelangelo, đau đớn hoàn thành những chi tiết cuối trên một bức tượng,” anh khiêu khích nàng. “Có phải em vừa gọt một lỗ hổng trên tóc anh không?”

“Đương nhiên là không!” nàng phản ứng, lùa tay vào mái tóc lộn xộn. “Cho anh biết, tôi là một thợ cắt tóc cực giỏi đấy. Anh có muốn soi gương không?”

Anh thở dài náo nức. “Không cần, tôi tin em. Em còn có thể cạo râu cho tôi luôn cũng được.”

“Còn lâu tôi mới làm cho anh!” với một cơn giận vờ vĩnh nàng nhanh chóng phủi những lọn tóc còn vương trên vai anh. “ Đến lúc anh bị tra tấn rồi. Đừng có mà trì hoãn nữa.”

Những ngày tiếp theo không ai đả động gì đến tình trạng giữa Serena và Richard nữa. Cho dù cặp đôi vẫn tiếp tục ăn tối cùng Blake và Dione, không khí lạnh lẽo giữa họ thật rõ ràng. Richard cư xử với Dione bằng sự ấm áp không vượt quá tình bạn, dù Dione chắc rằng Serena không hề bị thuyết phục bởi sự trong sáng giữa họ. Blake trông chừng mọi thứ bằng đôi mắt diều hâu của anh và luôn giữ Dione sát bên mình.

Nàng hiểu lí do anh làm vậy, và việc ở bên anh cũng hợp với nàng, nàng đã để cho anh đòi hỏi sự có mặt của nàng ở bên như anh muốn. Nàng thích được ở bên cạnh anh. Khi anh khỏe hơn, sự quỉ quái trong tính cách càng lộ ra nhiều hơn. Nó khiến nàng luôn phải tập trung để có thể đi nước trước. Nàng phải chơi pocker cùng anh, phải chơi cờ vua cùng anh, phải xem bóng đá cùng anh. Phải có đến một triệu lẻ một thứ mà anh thích, và anh đòi nàng phải cùng chia sẻ với mình. Như thể là anh đã hôn mê trong hai năm và sau khi thức dậy anh quyết tâm bù lại mọi thứ đã lỡ.

Anh thúc đẩy bản thân còn hơn cả mức nàng dám làm. Bởi vì nàng có thể nâng tạ nặng hơn anh, anh sẽ tập hàng giờ với tạ. Bởi vì nàng có thể bơi lâu hơn và nhanh hơn anh, anh sẽ bắt mình bơi hết vòng này đến vòng khác cho dù anh vẫn chưa sử dụng được đôi chân. Và mỗi tuần họ đều đấu lại vật tay. Ở trận đấu thứ năm thì anh cuối cùng cũng thắng nàng. Anh đã quá hân hoan tới mức nàng đã cho phép anh ăn bánh nướng việt quất trong bữa sáng.

Tuy vậy, nàng vẫn căng thẳng khi quyết định đã đến lúc anh bắt đầu sử dụng đôi chân. Nó chính là điểm then chốt của cả chương trình này. Nếu anh không thể thấy bất cứ tiến bộ nào đối với đôi chân mình, nàng biết anh sẽ lại tuột mất hi vọng và chìm vào trầm cảm một lần nữa.

Nàng không nói cho anh về kế hoạch của nàng. Sau khi xong bài tập với tạ, nàng đỡ anh ngồi lại vào xe lăn và đẩy nó đến đôi thanh sắt song song để anh có thể nâng đỡ trọng lượng mình trong khi nàng dạy cho đôi chân anh làm lại những thứ nó đáng phải làm. Anh nhìn thanh sắt, rồi nhìn nàng, lông mày anh nhướng lên đầy thắc mắc.

“Đến lúc anh ngừng lười biếng rồi,” nàng cố nói bình thường nhất có thể, cho dù trái tim nàng đập lớn tới mức thật kì diệu là anh đã không nghe thấy. “Đứng trên chân anh đi.”

Anh nuốt mạnh, đôi mắt anh hết nhìn thanh sắt rồi lại đến nàng.

“Đây rồi, hả, đến lúc bắt đầu rồi.”

“Đúng thế. Không có gì to tát lắm đâu. Chỉ đứng thôi. Đừng cố bước đi. Hãy để chân anh quen với việc nâng trọng lượng cơ thể.”

Anh nghiến răng rồi vươn tới những thanh sắt. Tóm chặt lấy nó, anh kéo mình lên khỏi xe lăn.

Những bài nâng tạ tỏ ra có tác dụng khi anh nhấc mình lên, chỉ sử dụng mỗi lực cánh tay và vai. Ngắm nhìn anh, Dione để ý đến cách những cơ bắp anh cử động. Anh đã thực sự có cơ bắp, không còn là da bọc xương. Anh vẫn còn gầy, rất gầy, nhưng không còn có hình dáng của một nạn nhân chết đói nữa. Ngay cả đôi chân anh cũng đáp ứng lại những bài tập bắt buộc của nàng bằng việc tạo ra một lớp cơ.

Anh nhợt nhạt, mồ hôi chảy dài trên mặt khi Dione di chuyển bàn chân anh một cách chắc chắn ở bên dưới. “Bây giờ,” nàng nhẹ nhàng nói, “đừng để tay anh chịu lực nữa. Hãy để cho chân anh làm việc ấy. Anh có thể sẽ ngã; nhưng đừng lo lắng. Mọi người ai cũng ngã cả khi đạt đến giai đoạn này của quá trình điều trị.”

“Tôi sẽ không ngã.” Anh nói dứt khoát, ngửa đầu ra sau và nghiến chặt răng. Anh giữ thăng bằng bằng tay, nhưng đã thả sức nặng lên chân mình. Anh liền rên lớn. “Em đã không nói là nó sẽ đau!” anh phản đối qua kẽ răng.

Đầu nàng ngẩng phắt dậy, đôi mắt vàng của nàng lóe lên đầy kích động “Nó đau à?”

“Đau như quỷ ấy! Như thể là những cây kim nóng-”

Nàng phát ra một tiếng kêu lớn đầy sung sướng và vươn tới anh, nhưng liền lùi lại ngay khi nhớ ra tình trạng cân bằng bấp bênh của anh. Không nói một lời, đôi mắt nàng liền ướt. Nàng đã không khóc từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng giờ nàng đang quá tự hào tới mức không thể ngăn những giọt nước mắt đã thành hình. Dẫu vậy, nàng vẫn cố chớp mắt ngăn chúng lại, tuy nhiên chúng vẫn lung linh như dòng chất lỏng vàng kim giữa hàng lông mi đen và tặng cho anh một nụ cười run run. “Anh biết nó có nghĩa là gì không?”

“Không. Là gì?” anh thở hổn hển.

“Là dây thần kinh đã hoạt động! Chúng đều hoạt động! Những bài mát xa, thể dục, bể bơi…..Chân của anh! Anh không hiểu à?” nàng ré lên, gần như nhảy tưng tưng.

Anh ngẩng đầu nhìn nàng. Tất cả màu sắc biến mất khỏi gương mặt, để lại đôi mắt anh rực sáng như than xanh thẫm. “Nói đi!” anh rít lên. “Đánh vần từng chữ ra đi!”

“Anh chắc chắn sẽ đi được!” nàng hét lên. Sau đó nàng không thể chặn được những giọt nước mắt thêm nữa khi chúng lăn xuống mặt, che phủ tầm nhìn của nàng. Nàng quyệt chúng đi bằng mu bàn tay sau đó cười khúc khích đầy nước mắt. “Anh sẽ đi lại được,” nàng lặp lại.

Khuôn mặt anh xoắn lại, méo mó bởi nỗi vui sướng cực độ. Anh buông tay khỏi thanh sắt và với tới nàng, khiến cả cơ thể rơi khỏi trạng thái cân bằng mong manh. Dione tóm lấy anh, vòng cánh tay nàng thật chặt quanh anh. Nhưng anh bây giờ đã quá nặng đối với nàng, và nàng lảo đảo rồi ngã xuống bởi sức nặng của anh. Hai cánh tay anh vẫn ôm nàng, mặt anh vùi vào cổ nàng. Tim nàng liền nảy lên, nỗi kinh hoàng lạnh giá làm máu trong cơ thể nàng biến thành một dòng sông lờ đờ, hầu như bất động. “Không,” nàng thì thầm, tâm trí nàng bỗng trống rỗng, và tay nàng chuyển động đẩy vai anh ta ra xa.

Vai anh đang run rẩy thật kì lạ. Và có một âm thanh….đó không giống như âm thanh trong những cơn ác mộng của nàng.

Rồi, như ai đó bật công tắc và cả căn phòng tối bỗng sáng bừng lên, nàng biết đây là Blake, không phải Scott. Scott đã làm nàng đau, Blake sẽ không bao giờ làm thế. Và âm thanh kì lạ đó là tiếng thổn thức của anh.

Anh đang khóc. Một khoảnh khắc trước anh cũng như nàng không thể ngăn nổi những giọt nước mắt hạnh phúc lâu hơn nữa. Những tiếng nức nở thoát ra đã giải phóng anh khỏi hai năm chìm trong đau khổ và tuyệt vọng. “Chúa tôi,” anh thốt lên khàn khàn. “Chúa tôi.”

Như thể một con đê đang vỡ tung trong nàng. Cả cuộc đời cố giữ kín nỗi đau trong tim, chưa một ai đã tới xoa dịu những nỗi đau đó cho nàng, chưa một ai đã ôm nàng khi nàng khóc, nó bỗng nhiên quá sức chịu đựng. Một nỗi đau đớn thiêu đốt trong ngực nàng, tăng lên tới mức nó thoát khỏi cổ họng nàng thành từng tiếng khóc nghẹn ngào.

Cả cơ thể nàng rung lên bởi những tiếng thổn thức. Đôi mắt như vàng nấu chảy tràn ngập nước mắt. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng, nàng được ôm chặt trong vòng tay một người khi nàng khóc, và nó thật quá sức chịu đựng. Nàng không thể chịu nổi nỗi đau đớn và niềm sung sướng cay đắng ngọt ngào của điều đó nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy có gì đó đã thay đổi trong nàng. Chỉ một hành động đơn giản là cùng nhau khóc đã đánh sập bức tường đã khiến nàng tách biệt với thế giới bên ngoài. Nàng đã tồn tại nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, chưa bao giờ cho phép bất cứ cái gì đến quá gần mình, chưa bao giờ để bản thân cảm nhận quá sâu sắc, chưa bao giờ cho ai thấy người phụ nữ ẩn sau chiếc mặt nạ, bởi vì người phụ nữ đó đã bị tổn thương quá nhiều và kinh sợ điều đó lại lặp lại. Nàng đã xây lên một hệ thống phòng thủ, nhưng Blake bằng cách nào đó đã tìm ra cách đi vòng qua nó.

Anh khác hẳn những người đàn ông nàng từng gặp. Anh đã từng là một người biết yêu, đã từng là một người cười vào cả địa ngục và là một doanh nhân cứng rắn. Nhưng trên hết thảy, anh cần nàng. Những người bệnh khác của nàng cũng cần nàng, nhưng chỉ như là nhà trị liệu. Blake cần nàng, cần người phụ nữ là chính nàng, bởi vì chỉ có sức mạnh từ con người nàng mới có thể giúp anh cùng với kĩ năng và kiến thức nghề nghiệp của nàng. Nàng không thể nhớ được bất kì ai đã cần nàng như vậy trước kia.

Nàng ôm anh chặt hơn vào lòng, ngạc nhiên bởi hơi ấm đang từ từ hình thành bên trong nàng đang làm tan biến nỗi đau giá lạnh đã chiếm lĩnh nàng từ bao lâu. Nàng muốn khóc thêm nữa bởi nàng đang cả sợ hãi lẫn thích thú sự tự do mới mẻ của việc được động chạm và được chạm vào. Tay nàng lùa vào tóc anh, những ngón tay nàng tận hưởng những gợn sóng mượt như lụa khi anh cuối cùng đã ngừng khóc, yếu ớt dựa vào nàng.

Anh nâng đầu lên nhìn nàng. Anh không hề xấu hổ bởi những giọt nước mắt đã làm ướt khuôn mặt và đang làm cho mắt anh trở nên lấp lánh. Rất nhẹ nhàng, anh chà gò má đẫm nước mắt của mình vào má nàng, một sự ve vuốt tinh tế đã hòa trộn hạnh phúc của họ lại với nhau cũng như đã trộn những giọt nước mắt của họ vậy.

Rồi anh hôn nàng.

Đó là một nụ hôn chậm rãi, dò hỏi. Một cử chỉ động chạm thăm dò nhưng không đòi hỏi. Là một cảm giác nhẹ nhàng mong manh trên môi nàng, hoàn toàn không có chút nhu cầu hung hăng của giống đực. Nàng run lên trong vòng tay anh, tay nàng tự động chuyển lên vai anh để đẩy anh ra nếu anh vượt quá ranh giới bạn bè nàng vẫn giữ. Nhưng anh không cố kéo dài nụ hôn. Anh nhấc môi ra và thay vào đó chạm mũi mình vào mũi nàng, nhẹ nhàng lúc lắc mái đầu tới lui.

Một lúc lâu sau anh hơi lùi lại và để ánh mắt mình lang thang trên mặt nàng với một cái nhìn thắc mắc. Dione không thể rời mắt khỏi mắt anh, ngắm nhìn đồng tử mắt anh giãn ra hết mức gần như nuốt chửng lấy màu xanh. Anh đang nghĩ gì vậy? Cái gì đã khiến sự tuyệt vọng bất chợt lóe lên khiến nàng giật mình, khiến bóng tối lướt qua mặt anh như vậy? Mắt anh nấn ná trên đôi môi đầy đặn đang run rẩy của nàng, rồi lại lướt lên, khóa chặt với mắt nàng. Họ chăm chú nhìn nhau, quá gần tới mức nàng có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của mình trong mắt anh và biết anh cũng nhìn thấy mình trong mắt nàng.

“Đôi mắt em như vàng nóng chảy vậy,” anh thì thầm. “Mắt mèo. Chúng có sáng trong bóng tối không? Một thằng đàn ông có thể lạc lối trong đôi mắt này.” Anh nói, giọng anh bỗng trở nên thô ráp.

Dione nuốt mạnh. Trái tim nàng hình như đã nảy lên tận cổ. Cánh tay nàng vẫn còn ở trên vai anh, bên dưới da thịt ấm nóng của anh nàng có thể cảm nhận sức mạnh cơ bắp anh khi anh nhấc mình lên bằng khuỷu tay, nhưng sức nặng của anh vẫn tì lên nàng từ phần thắt lưng xuống. Nàng rùng mình, bị đánh động bởi tư thế của họ, nhưng vẫn quá kinh ngạc bởi cảm xúc thân mật giữa họ để có thể đẩy anh ra.

“Em là tạo vật đáng yêu nhất anh từng thấy,” anh lẩm bẩm. “Vừa kì lạ như Salome, vừa duyên dáng như một con mèo, lại vừa đơn giản như ngọn gió…và quá ư bí ẩn. Có gì đằng sau đôi mắt mèo ấy vậy? Em đang nghĩ gì thế?”

Nàng không thể trả lời, thay vào đó nàng lắc đầu mù quáng khi nước mắt lại khiến mắt nàng long lanh. Anh nghẹn trong hơi thở, rồi lại hôn nàng một lần nữa, lần này tách môi nàng ra, từ từ xâm nhập vào miệng nàng bằng lưỡi anh, cho nàng thời gian để quyết định có chấp nhận cái vuốt ve hay không. Nàng run rẩy trong tay anh, lo sợ bản thân bị cám dỗ bằng những cử chỉ dịu dàng, nhưng nàng đã bị cám dỗ, bị cám dỗ một cách khủng khiếp. Lưỡi nàng chạm vào anh ngập ngừng, rút lui, rồi lại tiến tới ngượng ngùng, cuối cùng nán lại ở đó. Anh có vị thật tuyệt vời.

Anh nấn ná nụ hôn, khám phá răng nàng, sự mềm mại của miệng nàng. Dione nằm yên dưới anh, thoải mái dưới sức kiên nhẫn vô tận của anh cho đến khi bất thình lình miệng anh dữ tợn hơn, đòi hỏi nhiều hơn nàng có thể cho đi, đột ngột nhắc cho nàng nhớ lại cảm giác rõ ràng đáng sợ thế nào khi còn ở bên Scott-

Bóng tối trong những cơn ác mộng của nàng lại hiện ra trước mắt. Nàng quằn quại phía dưới anh nhưng anh không cảm nhận được sự căng thẳng ở cơ thể nàng. Tay anh giữ chặt nàng trong sự khắc nghiệt của khao khát, và sợi chỉ cuối cùng của sự kiềm chế nơi nàng đứt lìa.

Nàng dứt miệng khỏi anh với một tiếng kêu thô ráp, “Không!” nàng hét lên, ngay tức khắc nỗi sợ đem lại cho nàng sức mạnh. Nàng thô bạo đẩy anh ra xa bằng mọi nỗ lực từ cả tay lẫn chân. Ngay tức khắc anh bị lăn tròn, đập vào xe lăn, khiến nó bay dọc phòng.

Anh kéo bản thân ngồi dậy, tặng cho nàng cái nhìn gay gắt giận giữ. “Không cần phải hét lên thế!” anh cay đắng quát lên. “Chắc chắn là sẽ không có gì xảy ra đâu.”

“Anh có thể cá thế đấy!” nàng hét đáp trả, luống cuống đứng lên, kéo phẳng lại áo quần đã bị nhăn nhúm. “Tôi là trị liệu viên, không phải là….một sự tiện lợi nhất thời.”

“Đạo đức nghề nghiệp của em được an toàn,” anh lẩm bẩm. “Từ tôi, ở bất cứ mức độ nào. Em có thể thử với ai đó khác như Richard nếu em thực sự nghiêm túc với nụ hôn của mình cho dù tôi phải cảnh báo em trước, mọi phần của cậu ta giờ đều dành cho công việc được giao và cậu ấy không dễ dàng vất bỏ mọi thứ đâu!”

Quá rõ ràng là lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương bởi nàng đã từ chối anh quá dễ dàng. Anh còn không để ý thấy biểu hiện hoang dại trên mặt nàng. Nàng thầm cảm ơn trong im lặng, rồi nhanh chóng bình tĩnh đẩy lại xe lăn đến bên cạnh anh. “Ngừng việc tự thương hại bản thân anh đi,” nàng cộc lốc. “Chúng ta còn việc phải làm.”

“Chắc chắn rồi thưa cô,” anh gầm gừ. “Bất cứ điều gì cô nói. Cô là nhà trị liệu mà.”

Cả ngày hôm đó anh thúc ép bản thân quá mức khiến buổi chiều Dione phải xoa dịu anh để anh ngừng lại. Anh đang ở trong tậm trạng tồi tệ nhất mà nàng từng thấy, cáu kỉnh và lạnh lùng. Kể cả Serena cũng không thể làm cho tính khí anh dễ chịu hơn trong bữa tối hôm đó. Sau đó anh nhanh chóng xin thứ lỗi, lẩm bẩm rằng mình đã quá mệt và muốn đi ngủ.

Lông mày Serena nhướng cao nhưng cô không ngăn anh lại. Richard liền đứng lên và nói, “Hãy đi vào phòng làm việc một chút, Blake. Có một số chuyện tôi muốn bàn với anh. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Blake gật đầu cụt lủn, và hai người đàn ông cùng rời phòng. Sự im lặng rơi xuống giữa Serena và Dione, hai người chưa bao giờ nói chuyện nhiều với nhau.

Serena nghiên cứu đôi săng đan trắng có dây da đang đu đưa trên ngón chân mình. Không nhìn lên, cô hỏi như bình thường, “Có vấn đề gì với Blake tối nay thế? Anh ấy như là ong bắp cày ý.”

Dione nhún vai. Nàng không có ý định nói cho Serena biết về nụ hôn giữa họ hôm nay, hay là lí do sự cáu kỉnh của Blake. Thay vào đó nàng thông báo tin tức đáng khích lệ mà Blake, vì một lý do nào đó, đã không tiết lộ. “Hôm nay anh ấy đã đứng được . Tôi không hiểu tại sao anh ta lại cáu kỉnh thế. Anh ấy lẽ ra phải cảm thấy mình là nhất rồi chứ.

Mắt Serena trở lên sáng rực và khuôn mặt cô rạng rỡ. “Anh ấy đứng được?” cô kêu lên, thả đôi săng đan rơi xuống đất và ngồi thẳng dậy. “Anh ấy thực sự đã đứng được à?”

“Anh ta đã để chân nâng đỡ sức nặng của cơ thể, vâng, anh ấy có thể cảm nhận được đôi chân.” Dione giải thích.

“Nhưng thế thì quá tuyệt vời còn gì! Sao anh ấy lại không kể cho tôi?”

Một lần nữa Dione lại nhún vai.

Serena làm khuôn mặt rầu rĩ, “ Tôi biết. Cô nghĩ rằng tôi đã nhặng xị quanh anh ấy. Tôi đã làm thế, tôi thừa nhận điều này. Tôi…tôi xin lỗi vì thái độ của mình cái hôm cô đến. Tôi đã không nghĩ là cô có thể giúp anh ấy và tôi cũng không muốn anh ấy đặt nhiều hi vọng quá để rồi lại bị thất vọng. Nhưng cho dù anh ấy có không đi lại được nữa thì tôi cũng đã thấy được trị liệu có tác dụng tốt cho anh ấy như thế nào. Anh ấy tăng cân. Anh ấy lại trông khỏe khoắn như xưa.”

Bị ngạc nhiên bởi lời xin lỗi, Dione không biết phải trả lời ra sao. “Ổn thôi mà.”

“Không, nó chẳng ổn gì cả. Richard hiếm khi nói chuyện với tôi và tôi không thể đổ lỗi cho anh ấy. Tôi đã đối xử với anh ấy như người vô hình trong suốt hai năm kể từ khi Blake gặp tai nạn. Có Chúa biết anh ấy đã nhẫn nại biết bao suốt thời gian ấy. Nhưng giờ đây tôi không còn có thể thân thiết với anh ấy như xưa nữa và đó là do lỗi của tôi. Tuy thế tôi vẫn không thể suy nghĩ hợp lý khi Blake có liên quan. Anh ấy là sự an toàn của tôi, là cội rễ tổ ấm của tôi.”

“Có lẽ Richard cũng muốn có được sự ưu đãi đó,” Dione lẩm bẩm, không thực sự muốn tham gia vào những vấn đề hôn nhân của Serena. Nàng vẫn chưa quên rằng Serena đã từng nghĩ Richard đang để ý đến người phụ nữ khác, cụ thể là nàng. Vậy nên nàng nghĩ để bản thân dính vào chuyện này là không khôn ngoan. Nàng khá là thích Richard, và sau màn khởi đầu tồi tệ Serena cũng đã cải thiện thái độ đối với nàng một cách đáng kể. Nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoái mái khi thảo luận về Richard cứ như là nàng biết rõ anh lắm, trong khi trên thực tế không phải là như vậy.

“Ồ tôi biết thế chứ! Nhưng vấn đề ở đây là Blake không phải là một hình mẫu không dễ bắt chước. Anh ấy đúng là một người anh hoàn hảo,” cô thở dài. “Mạnh mẽ, dịu dàng, thấu hiểu. Khi mẹ tôi mất đi anh ấy đã là điểm tựa của tôi. Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng nếu có gì xảy ra cho Blake, tôi sẽ chết ngay tức khắc.”

“Làm thế thì cũng không nên lắm.” Dione nhận xét. Serena liền nhìn nàng sắc bén trước khi bật cười.

“Không, chắc chắn là không rồi. Đúng không?”

“Tôi thấy ghen tị với cô,” Serena tiếp tục một lúc sau đó, khi Dione không tỏ dấu hiệu muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. “Tôi đã ở bên Blake hầu hết thời gian kể từ khi xảy ra tai nạn; sau đó cô đã trên thực tế cấm tôi đến ngoài những khoảng thời gian mà cô cho là hợp lý. Tôi đã giận đến phát điên! Và hầu như ngay từ lúc bắt đầu, Blake đã mê mải với các bài trị liệu đến mức anh ấy không còn quan tâm tới tôi ngay cả khi tôi ở bên anh ấy. Anh ấy đã rất gần gũi với cô, hoàn toàn bị cuốn theo cô. Cô đã khiến anh làm tất cả những việc mà mấy người trị liệu trước còn không thể làm cho anh ấy nghĩ đến.”

Dione di chuyển không thoải mái, sợ rằng Serena sẽ bắt đầu nói về Richard. Có vẻ như nàng sẽ không thể làm gì để ngăn nó lại. Vì thế tốt hơn hết nàng nên chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây. Nàng ngẩng đầu lên, chiếu ánh nhìn từ đôi mắt vàng kim ảm đạm của mình vào người phụ nữ.

“Tôi biết cô đã nghĩ như thế. Tôi lấy làm tiếc nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì được. Blake cần phải được ưu tiên, còn cô thì can thiệp vào, và tôi thì không thể cho phép điều đó.”

Serena nhướn đôi lông mày nâu theo cách thật giống Blake khiến Dione phải nhìn chằm chằm, choáng váng bởi sự tương đồng. “Cô hoàn toàn đúng,” Serena nói một cách chắc chắn. “Cô đã làm điều phải làm. Phải mất hai tuần tôi mới nhận thấy sự thay đổi của Blake và tôi đã phải thừa nhận tôi đã oán giận cô vì tôi chứ không phảivì anh ấy. Nếu tôi thực sự yêu quý Blake thì tôi phải ngừng kiểu cư xử sai lầm ấy. Tôi xin lỗi Dione. Tôi thực sự muốn làm bạn với chị.”

Dione lại một lần nữa hoảng hốt. Trong một khoảnh khắc nàng phân vân liệu lời xin lỗi của Serena có chứa ẩn ý gì đằng sau không, nhưng rồi quyết định cứ chấp nhận cô gái trẻ đơn giản như vậy. Khi mọi việc đã xong xuôi, sự xuất hiện của nàng ở đây chỉ là tạm thời, vậy nên bất cứ điều gì Serena nói sẽ không ảnh hưởng đến Dione sau đó. Tình bạn suốt đời không có trong từ điển của Dione bởi nàng đã học cách không để ai lại mình quá gần. Kể cả Blake, dù hiện tại họ có gần gũi nhau bao nhiêu, cho dù nàng có hiểu anh rõ bao nhiêu hay anh hiểu nàng nhiều thế nào – khi mọi việc kết thúc, nàng sẽ ra đi và hầu như chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại anh lần nữa. Nàng không có sở thích giữ liên lạc với bệnh nhân cũ. Mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng nhận được vài tấm thiệp vào Giáng sinh.

“Nếu cô muốn,” nàng bình tĩnh trả lời. “Một lời xin lỗi thật ra không cần thiết.”

“Tôi thấy nó là cần thiết,” Serena nhấn mạnh, và có thể cũng đúng. Cô ấy là em gái của Blake và rất giống anh ta. Blake cũng không lùi bước trước những điều không dễ chịu.”

Dione thấy mệt mỏi bởi những xáo trộn tinh thần trong ngày, nàng không kiểm tra Blake trước khi đi ngủ nữa. Với cái tâm trạng đó thì anh chắc đang nằm thức trên giường, chỉ chờ nàng thò đầu vào để anh có thể tấn công. Nếu có bất cứ cái gì làm phiền anh, thì nàng sẽ nghĩ về nó vào sáng hôm sau. Nàng rơi vào giấc ngủ sâu, không bị đánh thức bởi những giấc mơ.

Lúc nàng bị đánh thức do bị gọi tên, nàng có cảm giác tiếng gọi đã được lặp lại vài lần trước đó khi nó len được vào giấc ngủ của nàng. Nàng trườn ra khỏi giường và lại nghe thấy “Dione!”

Đó là Blake, và âm thanh khàn khàn từ giọng anh cho nàng biết anh đang bị đau. Nàng phi ngay đến phòng anh và tiến lại gần giường. Anh đang quằn quại, cố gắng ngồi dậy. Điều tồi tệ gì đã xảy ra với anh? “Nói cho tôi biết,” nàng yêu cầu, đặt tay lên đôi vai trần của anh, cố khiến anh thư giãn.

“Chuột rút,” anh gầm gừ.

Đương nhiên rồi! Nàng đáng lẽ phải nhận ra! Anh đã ép bản thân đi quá xa ngày hôm nay, và giờ anh đang phải trả giá. Nàng đặt bàn tay xuống chân anh, tìm thấy phần cơ bị co cứng. Không một lời, nàng trèo lên giường anh và xoa bóp cho cơn chuột rút qua đi. Những ngón tay nàng làm việc hiệu quả. Trước tiên một chân, sau đó là cả hai chân đã được thư giãn. Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nàng vẫn tiếp tục mát xa bắp chân anh, biết rằng chứng chuột rút có thể quay trở lại. Cơ bắp anh đã ấm lên dưới những ngón tay nàng, da anh ram ráp bởi lớp lông phía trên chân. Nàng đẩy ống quần pijama của anh lên tận đầu gối và tiếp tục xoa bóp. Có thể, anh sẽ ngủ trở lại nhờ sự động chạm dễ chịu này.

Không báo trước, anh bỗng bật dậy và hất tay nàng khỏi chân mình. “Thế đủ rồi,” anh nói cộc lốc. “Tôi không biết điều trị những thằng què thì mang lại cho em những khoái cảm gì nhưng em có thể chơi đùa với chân ai đó khác ý. Em có thể thử với Richard; tôi chắc cậu ta có thể phục vụ em tốt hơn tôi đấy.”

Dione ngồi đó bất động vì sốc. Miệng nàng há hốc. Sao anh ta dám nói những thứ như thế với nàng chứ? Nàng đã kéo áo choàng lên để chân nàng có thể dễ dàng leo lên giường anh, và giờ nàng phải kéo nó xuống để che chân. “Anh đáng ăn tát đấy,” nàng nói, giọng nàng run lên vì giận dữ. “Khốn khiếp, có cái quái gì xảy ra với anh thế? Anh biết tôi không để ý Richard. Và tôi phát ốm khi anh cứ ném anh ta vào tôi! Chính anh gọi tôi! Nhớ chứ! Tôi không lẻn vào đây để lợi dụng anh.”

“ Cô khó mà làm thế được đấy.” anh chế nhạo.

“Từ khi anh khỏe lại anh có vẻ tự tin vào bản thân quá nhỉ?” nàng mỉa mai. Hành động của anh khiến nàng giận gấp đôi vì anh lại xử sự như thế sau những gì họ đã chia sẻ sớm nay. Anh đã hôn nàng. Đương nhiên anh không thể biết được anh là người đàn ông duy nhất đã chạm vào nàng kể từ khi nàng mười tám, mười hai năm đã qua rồi, thế nhưng … sự bất công khiến nàng bật dậy quỳ trên đầu gối và xỉa một ngón tay vào anh.

“Nghe đây quý ngài Remington Cáu Kỉnh! Tôi đã dùng hết mọi khả năng của mình để giúp đỡ anh, và anh lúc nào cũng chống lại tôi! Tôi không biết cái quái gì đang ăn mòn anh và tôi cũng chẳng muốn biết, nhưng tôi sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị của anh. Nếu tôi cho rằng đôi chân anh cần mát xa, tôi sẽ làm thế, kể cả phải trói anh lại. Tôi đã làm rõ ý kiến của mình cho anh chưa?”

“Cô nghĩ cô là ai thế? Chúa à?” anh gầm lên, khuốn mặt anh tối sầm lại nhiều đến mức nàng vẫn có thể nhìn thấy điều đó thậm chí trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ. “Cô thì biết cái quái gì về cái tôi muốn hay cái tôi cần? Tất cả những gì cô chỉ nghĩ đến là cái chương trình chó chết cô đã vạch ra thôi. Vẫn còn những thứ khác mà tôi cần đến, và nếu tôi không thể-”

Anh ngừng lại, quay mặt đi nơi khác. Dione chờ cho anh tiếp tục. Khi anh không làm thế, nàng giục, “Nếu anh không thể…cái gì?”

“Không có gì,” anh sưng sỉa lẩm bẩm.

“Blake!” nàng tức điên kêu lên, tóm lấy vai anh và lắc, “Cái gì?”

Anh ta nhún vai rũ mình khỏi nắm tay của nàng và nằm trở lại, biểu hiện trên mặt anh trở nên ảm đạm khi anh hướng mặt về phía cửa sổ. “Tôi đã nghĩ rằng học cách bước đi trở lại sẽ giải quyết mọi thứ,” anh thì thầm. “Nhưng hóa ra lại không phải thế. Chúa tôi, quý cô, em đã ở bên tôi phải được mấy tuần rồi, cùng tôi hầu như mọi lúc, và đống áo ngủ như nhìn xuyên thấu của em nữa. Chẳng lẽ em không nhận thấy là tôi đã không thể…”

Lúc giọng anh ta thoảng đi Dione nghĩ cô có thể nổ tung. “Không thể cái gì?” nàng lặp lại lần nữa, cố giữ thấp giọng.

“Tôi bị bất lực,” anh nói, giọng anh nhỏ tới mức nàng phải cúi thật gần mới nghe thấy.

Nàng bật ngửa lại, sững sờ.

Một khi anh đã nói ra cái từ đó, phần còn lại tuôn ra như suối, như thể anh không thể kiểm soát được nữa. “Tôi đã không nghĩ về nó trước đây, bởi có cái gì kích động tôi đâu? Nó chẳng quan trọng nếu tôi không đi lại được. Nhưng giờ tôi phát hiện ra vẫn còn một một khía cạnh nữa. Nếu tôi không thể sống cuộc sống của một người đàn ông mà chỉ như một hoạn quan, thì có đi được hay không với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Đầu óc Dione trống rỗng. Nàng là nhà vật lí trị liệu, không phải tình dục trì liệu. Thật là mỉa mai khi anh ta dám thậm chí đề cập đến chủ đề này với nàng, trong tất cả mọi người. Nàng cùng hội cùng thuyền với anh. Có lẽ nàng đã nhận ra điều đó ngay từ đầu, và nó là lí do tại sao nàng không cảm thấy bị đe dọa bởi anh.

Dẫu vậy nàng không được để điều này day dứt tâm trí anh, nếu không nó sẽ khiến anh bỏ cuộc. Nàng tuyệt vọng nghĩ đến cái gì khác để nói với anh.

“Tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại có thể khuấy động anh được,” nàng thốt lên. “ Tôi là nhà vật lí trị liệu. Sẽ hoàn toàn là trái đạo đức nếu có bất cứ quan hệ nào ngoài quan hệ chuyên môn giữa chúng ta. Tôi chắc chắn không hề cố gắng quyến rũ anh, hay thậm chí hứng thú với anh! Anh không nên nghĩ tôi như thế !… Tôi giống như một người mẹ với anh hơn bất cứ ai khác. Vậy nên tôi nghĩ sẽ là kì cục nếu anh phản ứng về mặt thể xác đối với tôi.”

”Em không làm tôi nhớ đến mẹ mình,” anh nói nặng nề.

Một lần nữa, nàng lại tìm kiếm cái gì khác để nói. “ Chẳng lẽ anh mong tất cả mọi khả năng của anh ngay lập tức quay trở lại, chỉ bởi vì hôm nay anh đã có thể đặt trọng lượng lên đôi chân?” cuối cùng nàng hỏi. “Tôi thậm chí sẽ ngạc nhiên nếu anh bị….ờ…trong tình trạng đó. Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, và cơ thể anh đang không được tốt lắm.”

“Cơ thể tôi đã không còn quá tệ nữa rồi,” anh chỉ ra đầy mệt mỏi.

Không, nó không hề. Dione cân nhắc khi anh nằm đó, chỉ mặc mỗi quần pyjama. Anh đã bắt đầu vứt áo ngủ đi vài tuần trước đây. Anh vẫn còn gầy nhưng bây giờ là kiểu gầy của những bắp thịt săn chắc. Chân anh cũng có da có thịt hơn một chút khi anh tăng cân, và nhờ chương trình tập luyện nghiêm ngặt, anh thậm chí có cả cơ bắp ở chân nữa, mặc dù anh vẫn chưa có khả năng điều khiển đôi chân. Anh đúng là một vận động viên bẩm sinh. Cơ thể anh quen với sự tập luyện. Đôi tay, vai và ngực anh đã cho thấy lợi ích của việc nâng tạ. Những giờ trong bể bơi đã làm cho da anh có một màu đồng rám nắng. Nhìn tổng thể thì anh trông khỏe mạnh một cách khó tin.

Nàng có thể nói gì đây? Nàng không thể trấn an anh ta rằng tâm trí và cơ thể anh sẽ phục hồi, và khiến anh sẽ đáp ứng được một cách bình thường, bởi nàng cũng đã hồi phục đâu. Thậm chí nàng còn không thể nói là mình muốn “phục hồi”. Nếu cứ sống như thế này có thể nàng sẽ bỏ lỡ mất một điều đáng kể là hơi ấm con người. Nhưng nó đồng thời cũng tránh cho nàng phải chịu nỗi đau từ những hành động tàn ác của con người. Trước khi bị tai nạn, Blake đã có một cuộc sống đầy quyến rũ. Anh đã yêu, và được yêu lại, bởi rất nhiều phụ nữ hơn là số mà anh có thể nhớ được. Với anh, cuộc sống sẽ không hoàn thiện nếu thiếu tình dục. Với nàng, cuộc sống sẽ an toàn hơn nếu thiếu nó. Làm sao nàng có thể thuyết phục anh điều mà nàng còn không dám tin vào bản thân mình?

Cuối cùng, nàng thận trọng nói, “Anh đã khá hơn, đúng thế, nhưng anh vẫn chưa ở tình trạng cơ thể tốt nhất. Cơ thể là một loạt các hệ thống bổ sung cho nhau. Khi bất kì một bộ phận nào bị tổn thương, cả hệ thống sẽ phối hợp giúp nó phục hồi nhanh hơn. Với chương trình vật lí trị liệu anh đang theo này, anh sẽ tập trung đầu óc và thân thể vào việc luyện tập lại những cơ bắp. Đây là một phần của quá trình phục hồi, cho tới khi anh tiến bộ đủ để không cần những sự tập trung cường độ cao đó nữa, tôi nghĩ rằng anh đã hơi không thực tế khi mong đợi những phản ứng sinh lý như vậy. Hãy để mọi thứ diễn ra đúng thời điểm của nó.” Sau khi quan sát anh thêm một vài phút nữa, nàng nghiêng đầu sang một bên. “Tôi ước chừng sức khỏe anh đã khôi phục được 60% rồi. Anh đang mong đợi quá nhiều.”

“Tôi mong đợi những gì mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong đợi trong cuộc đời mình,” anh nói gay gắt. “Em sôi lên vì tự tin khi em hứa rằng tôi sẽ đi lại được, nhưng em lại không chắc về điều này, đúng không?”

“Tôi không phải là nhà trị liệu tình dục,” nàng chặn lời. “Nhưng chắc chắn tôi có những cảm nhận bình thường, và tôi đang cố sử dụng nó đây. Sẽ chẳng có bất kì lý do thể chất nào khiến anh không thể quan hệ tình dục được nữa. Vậy nên tôi khuyên anh đừng quá lo lắng đến nó mà hãy tập trung vào việc bước đi đi. Tự nhiên sẽ lo phần còn lại.”

“Đừng lo nghĩ!” anh rít lên dưới hơi thở. “Quý cô! Chúng ta đang không nói chuyện về thời tiết đấy chứ! Nếu tôi không thể hoạt động như một người đàn ông, vậy sống còn ý nghĩa gì? Tôi đang không chỉ nói về tình dục. Tôi sẽ không còn có thể kết hôn, có con, và mặc dù tôi chưa từng muốn kết hôn với ai trước đây, tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ muốn có một gia đình vào một ngày nào đó. Em có hiểu được không? Em đã bao giờ từng muốn có chồng, có con chưa?”

Dione nhăn mặt, tự động lùi khỏi anh. Anh ta đúng là người có khả năng thần kì, có thể cho nàng một cú vào những lúc nàng ít phòng bị nhất.Trước khi nàng có thể ngăn bản thân mình lại, nàng buột miệng. “Tôi luôn muốn có con. Và tôi đã kết hôn. Nhưng nó chẳng dẫn đến đâu cả.”

Ngực anh nhô lên hạ xuống khi anh hít vào một hơi thở sâu, và nàng có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm của anh đang nghiên cứu khuôn mặt nàng trong bóng tối. Chắc chắn là anh sẽ không nhìn thấy gì hơn những đường nét, bởi nàng đang ngồi khuất những ánh sáng lờ mờ đang rọi qua cửa sổ. Vậy tại sao nàng vẫn cảm thấy như thể anh có thể nói rõ ràng môi nàng đang run rẩy thế nào, hay nhìn thấy gò má bất chợt tái nhợt của nàng?

“Chết tiệt,” anh thốt ra nhẹ nhàng. “Tôi lại làm thế một lần nữa đúng không? Mỗi lần tôi mở miệng tôi lại nói năng lung tung. Nàng nhún vai, cố không để anh biết lớp áo chắn của nàng đang mỏng đến mức nào. “Không sao đâu,” nàng thì thầm. “Nó đã xảy ra lâu lắm rồi. Tôi chỉ là một đứa trẻ. Quá trẻ để biết mình đang làm gì.”

“Lúc ấy em bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám. Scott – chồng cũ của tôi – hai mươi ba. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi đã sẵn sàng cho hôn nhân.”

“Nó kéo dài bao lâu?”

Một tiếng cười khô khan thoát ra khỏi cổ nàng. “Ba tháng. Không phải là một thời gian kỉ lục nhỉ?”

“Và sau đó thì sao? Em có yêu ai nữa không?”

“Không, và tôi cũng không muốn nữa.Tôi bằng lòng với bản thân mình hiện tại.” Cuộc đối thoại đã đủ dài. Nàng không muốn tiết lộ thêm bất kì điều gì ngoài những điều nàng đã tiêt lộ nữa. Làm sao anh ta có thể tiếp tục phá thủng bức tường nàng đã xây quanh quá khứ của mình như vậy? Hầu hết mọi người còn không nhận ra nó có tồn tại. Nàng duỗi chân, bước xuống giường, kéo áo ngủ của nàng xuống khi nó cứ kéo lên tận hông.

Blake thêm vào gay gắt. “Em đang trốn chạy, Dee. Em có nhận ra em đã ở đây bao lâu rồi mà thậm chí không nhận được một cuộc gọi hay một lá thứ, không cả mua sắm? Em gắn chặt bản thân vào ngôi nhà này với tôi và đóng chặt thế giới bên ngoài lại. Em không có bất kì một người bạn nào, hay một người bạn trai để dắt mũi ư? Có gì ở ngoài đó làm em sợ hãi thế?”

“Không có gì ngoài đó làm tôi sợ cả,” nàng lặng lẽ trả lời. Và đúng là như thế. Tất cả nỗi sợ hãi đã được khóa kín bên trong nàng, đóng băng với thời gian.

“Tôi nghĩ mọi thứ ngoài đó đều làm em sợ,” anh nói, vươn tay đến cái đèn ngủ. Ánh sáng từ đèn ngủ xua đi bóng tối và chiếu sáng nàng khi nàng đang đứng đó trong chiếc áo ngủ cùng suối tóc đen dài đang đổ xuống lưng. Nàng trông thật cổ xưa, xa cách bởi pháo đài nàng dựng lên. Đôi mắt xanh của anh thiêu đốt nàng khi anh nói nhẹ nhàng, “Em sợ cuộc đời. Vì thế em không để bất cứ cái gì chạm vào em. Em cũng cần điều trị như tôi vậy. Cơ bắp của tôi không hoạt động, nhưng em lại không thể cảm nhận .”

Bình luận