Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Quỷ Truyền Kiếp

Chương 29

Tác giả: Jessie Douglas Kerruish

Hôm ấy thứ sáu: Gođard dậy sớm. Sau hai ngày sụt sùi mưa, buổi sáng đó trời tạnh ráo và gió thổi mạnh. Giá băng đóng lại trên các miền cao, có ánh mặt trời chiếu nhẹ.

Càng bước gần tới lâu đài chàng thấy cái sự thực kinh khiếp như càng thêm hà khắc. Một ý muốn chợt đến dun dủi bước chàng vào xem bức hình nổi trong nhà thờ. Thiếu chút nữa chàng vấp phải Oliver: cử chỉ đầu tiên của chàng là trốn chạy, chàng lùi ngay lại trước hiện thân linh hoạt của cái tiếng ghê gớm mà từ nãy chàng đã biết rồi.

– Ồ này! Gođ! (lời Oliver). Sao giật thót mình lên như thế! Không khí nhà thờ làm anh dễ hoảng lắm nhỉ.

Gođard lảng chuyện:

– Tôi định vào xem bức hình…

Chàng không tìm được câu nào khác. Chàng sợ không giữ kín được vì cái cử chỉ không tự chủ được vừa rồi, hoặc sợ không thể chịu nổi đôi mắt nhìn thẳng thắn của bạn. Trong một thoáng chàng tưởng lại cái anh chàng nhã nhặn mà mình vẫn quen biết xưa nay, cái anh chàng bao giờ cũng đáng mến. Sao chiến tranh để chàng còn sống lại làm gì!

Oliver hỏi:

– Anh có tìm ra điều gì mới nữa không?

– Không.

Miss Bartendale đã nhận được thư trả lời những điều cô ấy hỏi: cô ấy không ngờ sớm được đến thế và đã mời Swanhild đến Chelsea từ sáng sớm. Hai người tối nay sẽ cùng về đây với bà Yorke để thiết lập một buổi phụ đồng trong phòng bí mật. Cô ấy muốn rằng anh cũng dự vào buổi đó. Vậy anh ăn cơm tối với chúng tôi nhé.

– Xin vui lòng.

– Tôi phải đến Steying có việc đây, độ bốn giờ tôi trở về qua nhà sẽ rủ anh cùng đi nhé.

– Càng hay.

Lúc đó một chiếc xe chở khách chạy qua phủ lên hai người trong một vừng mây bụi trắng và khói dầu xăng. Những tiến chỉ dẫn oi ói đưa đến tai hai người. Người lái xe lắng nhắng hét:

– Kia kìa, chính trong khu rừng các ngài trông thấy kia đó! Hắn ta không ăn thịt con bé tội nghiệp đâu. Các ngài không đọc báo Daily Post với lời khai của mấy ông bác sĩ sao? Thực đáng thương quá! Tôi thì tôi cứ nghĩ bụng: hai người làm gì trong ấy, giữa lúc đêmkhuya…

Những câu sau nghe không rõ. Oliver hầm hầm mắng:

– Đồ ngu!

Chiều hôm ấy, trời rét thêm lên. Từng khối mây lớn phủ trên từng không, dồn lai bởi những hơi gió buốt da thịt. Mới sáu giờ mà trời đã gần tối sẫm. Miền thung lũng lẫn biến trong sương mù, còn khu rừng, úa đỏ và um đen, trông có vẻ nộ nạt hơn bao giờ hết. Lúc chui vào xe hơi của Oliver đến rủ, Gođard lo ngay ngáy sẽ gặp một đêm thuận tiện cho con quái vật hiện về.

Ngồi xe trên đường Dannow, hai người im tiếng. Tới chỗ quặt thẳng đến trước lâu đài, Oliver bỗng nói:

– Ta về muộn quá, mấy người đàn bà hẳn về trước tạ (Không thấy tiếng trả lời, chàng hỏi) kìa, Gođ! Ngủ đấy à?

Đang trầm ngâm trong suy nghĩ, Gođard giật mình: chàng vừa nghĩ bụng rằng sự thực lại còn kinh khủng hơn hết cả bao nhiêu chuyện hoang đường đặt ra về con quái vật.

– Ê! Này! Ai đi kìa! (Oliver lớn tiếng hỏi).

Người chàng vừa trông thấy là Will Cadorole, lúc ấy đang trở về nhà, lưng cúi gò xuống ghi đông xe đạp. Mặt tái xanh vẻ khiếp sợ, hắn ta đạp hối hả một tay giữ lấy mũ trên đầu. Oliver hãm xe lại. Hắn he hé lên mách Oliver:

– Ông Hammond ơi! Họ giết chết bà ta mất, thực thế nếu không có ai can thiệp ngaỵ Ở trong rừng ấy ông ạ. Chính tôi nghe thấy bà ta kêu…

Oliver:

– Thế nào? Anh nói cái gì?

– Người đàn bà đi vào rừng với cái ông vẫn chụp ảnh đăng nhật báo ấy! Bọn họ nhiều người cùng ngồi một chiếc xe hơi lớn. Tôi đã theo hút họ mãi, nhưng bà ta kêu lên dữ quá, tôi đành phải quay ngay về.

Hắn bị ngắt hơi, ngừng lại. Oliver hỏi:

– Anh đừng cuống lên thế. Anh vừa bảo rằng một người đàn bà sắp bị hại, phải không?

– Thưa ông vâng. Đứng đây cũng trông thấy được ánh đèn xe hơi của họ.

Ở chỗ ấy một hàng dậu cây ăn khuất khu rừng, Oliver với Gođard trên xe nhảy xuống rồi chạy đến một chỗ trống. Bên kia miền thung lũng, ở cuối đường ngang, họ thấy một ánh lửa đỏ ở ven rừng. Oliver cáu kỉnh vừa bước lên xe vừa nói:

– Giờ này không ai còn việc gì được vào trong rừng hết.

Gođard giữ tay chàng lại:

– Anh đừng vào! Anh phải nhớ lời anh đã hứa mới được.

Oliver sẵng tiếng đáp:

– Một người đàn bà bị nạn phải có người cứu giúp mới được. Miss Bartendale cũng sẽ đồng ý với tôi.

Gođard cũng trèo lên xe:

– Thế thì anh cứ ở đây. Để tôi đi cho.

– Không anh ạ. Việc ấy chỉ liên quan đến tôi thôi.

– Oliver! Anh không hiểu! Chỉ có anh là có thể gặp tai nạn được… Chỉ có…

Chàng ngưng bặt, thấy Will đứng bên đường đang tò mò nghe chuyện. Xe mở máy, Gođard vội kêu lên:

– Đừng đi! Trời ơi, anh đừng đi!

Chàng ôm chặt lấy người Oliver, nhưng bạn chàng đẩy được dễ dàng như gỡ một đứa trẻ, Gođard bị hất xuống bên kia mép đường, ngã lăn xuống chân bờ dậu. Chàng khó nhọc gỡ được những gai góc chằng chịt thì thấy ánh đèn sau xe biến xa vào bên ngoài phía xóm làng. Không nói nửa lời, chàng chộp lấy cái xe đạp của Will, nhảy lên rồi cắm cổ đạp. Nhưng ánh đèn chàng đuổi theo mỗi lúc một thêm nhỏ, rồi biến hẳn lúc chiếc xe rẽ vào đường dãy phố chính, đến chỗ rẽ ngang cứ tự nhiên rẽ về một nẻo, rồi xông bừa vào đám sương thung lũng mịt mù. Trước mắt chàng nhảy chập chờn những chữ mà chàng đã tìm ra được.

Gođard trên xe đạp nhảy xuống phía sau chiếc xe hơi nhỏ của Oluver lúc đó đỗ cạnh một chiếc xe lớn năm chỗ ngồi, rồi đưa mắt nhìn thoáng chung quanh. Chàng trông thấy lấp ló một ngọn lửa trong khoảng âm u của cây lá và nghe thấy gió đưa vang lại một thứ giọng đàn bà. Vâng theo một ý tưởng mơ hồ chàng lấy khoác lên vai tấm chăn của Oliver để lại trên xe, rồi bước về phía ánh lửa chiếu ra hình như từ khoảng rừng quang rộng. Trong khi tiến lên, chàng nhận thấy có những câu nói chen lẫn với những tiếng than vãn và tiếng kêu giật giọng. Hốt nhiên chàng đứng dừng lại để tránh một vật gì đang bò phía trước chàng. Chàng nhận ra bạn chàng lúc đó ẩn sau một bụi cây.

– Oliver! May quá!

– À Gođard đấy ư?

– Thôi, đi về với tôi đi! Anh cũng biết rằng anh không nên ở đây mới phải.

Oliver càu nhàu:

– Chính bọn kia mới không được ở trong này. Chính cái thằng quấy rầy nói giọng Oxford đầu bù lối nghệ sĩ kia, cái thằng quỷ quái mà miss Bartendale đã…

Chàng uất lên vì cơn giận cố nén. Gođard năn nỉ:

– Anh đã hứa với cô ấy rằng sẽ không vào rừng ban đêm rồi. Thôi anh về đi, để mình tôi đối phó với họ.

– Không, anh ạ, đây là đất của tôi.

Một thứ cung điệu chầu hát đưa đến tai chàng. Gođard kiễng chân lên nhìn: một cái đèn xe hơi đặt trên một thân cây để soi vào người Curtiss, phóng viên tờ báo Post đang đứng dựa lưng vào một gốc cây, tay cầm sổ và bút chì, mắt nhìn cây thông sét đánh. Cái hôm cây đã bị những người tích kỷ vật đục khoét vơ vét hết nhẵn. Một người đàn bà đứng ngay giữa hõm, chung quanh có ba người đàn bà nữa cầm tay nhau quây thành vòng. Cả bọn đàn bà cùng cất tiếng cầu: “Hỡi ánh sáng tốt lành hãy dẫn đường chúng ta!” Oliver bảo bạn:

– Thì ra chỉ là một buổi phụ đồng. Cứ nghe mà xem.

Người đàn bà trong hốc cây liền nói lên một giọng trầm trầm nghe ghê rợn:

– Hỡi vong hồn Katherine Stringer, hồn có đây chăng?

Im một lát rồi một người đàn bà trong bọn the thé kêu: đó là cô hồn lên tiếng, cô hồn lấy giọng mũi bắt chước giọng nói của người bị nạn và rền rĩ:

– Katherine Stringer đang ở chốn này.

Oliver lớn tiếng nói:

– Anh buông tôi ra, tôi không muốn nghe thêm nữa. Thằng nói láo ấy lại dám đến tận chỗ cô Kate bị giết mà lôi thôi à! Đàn bà hay chẳng đàn bà, cũng không cần nhã nhặn với họ nữa.

Chàng từ chỗ ẩn nhảy xổ ra. Gođard ra theo không nghĩ ngợi. Chàng khổ tâm hết sức, cảm thấy tai họa sắp đến, nhưng lại sợ một sự can ngăn vụng chỉ khiến cho nó đến mau thêm. Chưa hiểu thấu đầy đủ được các điều, chàng chẳng biết xử sự ra sao. Chàng đành phải đợi xem và thầm mong một thế lực bất ngờ nào đến làm cho con quái vật phải gờm sợ.

Oliver tiến vào khoảng ánh sáng đèn và đứng lại trước mặt Curtiss. Chàng sừng sộ hỏi:

– Ông làm gì ở đây?

Người phóng viên ngạc nhiên quá, chưa tìm được lời phân giải, chỉ đáp:

– Làm phóng sự.

Vừa nói Curtiss vừa lùi lại cái bóng hiển hiện bất thình lình kia. Oliver lại nói:

– Đây là đất nhà tôi, ông biết không?

Rồi túm lấy da cổ anh chàng trong nắm tay dữ tợn, Oliver lắc rất mạnh người phóng viên. Cô hồn lúc đó há miệng ngừng bặt nửa chừng câu, còn những người đàn bà khác thì đờ người ra vì kinh dị. Họ cùng kêu lên:

– Con quái vật đấy!

Thì Oliver ôn tồn bảo ngay:

– Không phải đâu, các bà ạ, tôi không phải là con quái vật, mà chỉ là chủ nhân của khu rừng này thôi. Xin các bà làm ơn ra khỏi rừng này cho.

Chàng buông Curtiss ra để cúi nhặt cái khăn quàng của một người đàn bà đánh rơi và nhã nhặn đưa cho người ấy. Chàng mỉm cười bảo người đàn bà:

– Con đường rặng thông kia là lối ngắn nhất để các bà trở về chỗ đỗ xe đó.

Curtiss chững chạc nói:

– Tôi rất lấy làm ân hận vì đã phiền ông, ông Hammond ạ, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao ông đối xử với tôi một cách thô bạo thế! Chúng tôi đến đây chỉ cốt khám phá ra sự bí mật của những việc xảy ra ở đây thôi, mà bà Robinson đây, ông hẳn cũng đã biết tiếng bà…

Oliver ghìm giọng bục tức, ngắt lời:

– Ông bước ngay đi! Đừng để tôi phải nổi giận. Cũng chỉ vì có các bà kia ở đây nên tôi mới tha cho ông một trận đấy!

Gođard cũng nói vào:

– Phải đấy, ông ạ, tôi van ông, ông đi đi! Ông không biết được ông đang nhúng tay vào việc nguy hiểm đến bực nào đâu, mà rồi có xảy ra chuyện gì đều là tại ông cả đấy.

Curtiss vẫn nói cứng:

– Xin lỗi ông. Tự tôi, tôi không nghĩ ra việc xét nghiệm này làm gì, đây là tôi chỉ theo lệnh của nhà báo phải làm thôi.

Oliver càu nhàu:

– Này, ông đừng có cãi cọ lôi thôi, chỉ thêm trái lè ra thôi!

Chàng đặt cái đèn chiếu vào tận tay người phóng viên: thế là anh chàng liền hết bướng. Người cô hồn cũng vừa kéo tay Curtiss rồi cùng mọi người lảng xạ Gođard luôn tay khoác cánh tay bạn, định dìu chàng theo bọn kia, nhưng Oliver nói:

– Khoan đã. Để họ đi khỏi hãy hay.

Mặc dầu trời rét, Gođard cũng toát mồ hôi lo sợ, lòng bị dầy vò khổ sở bởi sự hiểu biết bỡ ngỡ của mình.

– Chả nhẽ ta cứ đứng mãi đây cho đến lúc bọn ngốc kia ra khỏi rừng sao?

Oliver mỉm cười trong ánh sáng cuối cùng của ngọn đèn xe và đáp:

– Tôi không muốn lại phải mắng vào mặt họ một trận nữa. Kìa sao anh lại run lên thế này?

Ánh sáng đã khuất hẳn, hai người chìm trong vừng bóng tối dày đặc. Gođard nghe ngóng một lát rồi lại kêu:

– Trời ơi, tôi van anh! Đừng ở đây nữa! Tôi, tôi thấy kinh sợ quá.

– Thì nào có việc gì đâu mà sợ! Mà sao anh lại khoác tấm chăn kia thế?

– Tôi… À, cứ khoác bừa, thế thôi. Anh ạ, tôi nói thực đấy, tôi sợ lắm.

– Rõ khéo cái thằng cha Gođard này! Lại Swanhild giao cho anh phải coi giữ tôi, chứ gì? Nhưng tôi đã bảo rằng không việc gì hết kia mà. Chỉ có tôi là gặp nạn được thôi, mà tôi cũng biết nhiều điều kia!

Gođard kinh dị hỏi:

– Anh biết con qúai vật là ai rồi ư?

– Không, nhưng tôi biết phải nói lời gì để xua đuổi được con quái vật, cái ký ức tổ truyền của tôi đã mách tôi điều ấy. Vậy nếu nó đến thì phải hét lên Heysaa!… Heysaa!… Tại sao mà… Gì thế này… (chàng quát lên), Gođard nó đến đấy!!!

Lời nói chàng rú lên ở tiếng sau rốt.

Chạy đi! Trốn ngay đi, chạy, chạy mau lên, Gođard. Đã bảo nó đến đấy mà!…, Heysaa… a… a!!!

Tiếng thét thoạt cất bằng giọng người, sau phá lên chuyển thành tiếng trống quái gở dị kỳ mà Gođard đã nghe thấy đưa ra từ trong phòng bí mật.

Bình luận
× sticky