Có ai trong các vị có mặt tại buổi dạ vũ của Quý bà Danbury tối qua? Nếu không, quý vị nên thấy xấu hổ, bởi đã để lỡ việc làm chứng cặp đôi đáng chú ý nhất của mùa lễ hội. Điều đó rõ ràng với toàn thể khách tham dự, và đặc biệt là với Tác giả, rằng quý cô Daphne Bridgerton đã chộp được sự hứng thú từ ngài Công tước Hastings mới quay trở lại Anh quốc gần đây.
Ai cũng có thể tưởng tượng được sự nhẹ nhõm của Quý bà Bridgerton. Thật mất thể diện làm sao nếu Daphne vẫn tiếp tục bị bỏ xó qua một mùa lễ hội. Và Quý bà B – với ba cô con gái nữa cần gả chồng. Ồ, thật đúng là nỗi kinh hoàng.
Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 30 tháng Tư năm 1813.
Không có cách nào Daphne có thể từ chối.
Đầu tiên, mẹ xiên cô với cái nhìn chết chóc Ta-Là-Mẹ-Con-Nên-Đừng-Thách-Việc-Không-Tuân-Theo-Lời-Ta của bà.
Thứ hai, Công tước rõ ràng là không cho Anthony biết toàn bộ câu chuyện về cuộc gặp gỡ của họ trong hành lang mờ sáng; khiến cho việc bày tỏ một lời từ chối khiêu vũ với anh chắc hẳn là sẽ bị đặt dưới sự suy đoán.
Đó là chưa kể đến việc rằng, Daphne thật sự không đặc biệt hấp dẫn bị lôi vào cuộc trò chuyện với gia đình Featherington, điều sẽ chắc chắn sẽ xảy ra nếu cô không ngay lập tức vội ra sàn nhảy.
Và cuối cùng, cô phần nào thực sự có một chút xíu bé tẹo cỏn con muốn khiêu vũ với Công tước.
Dĩ nhiên gã thô lỗ kiêu ngạo không cho cô ngay cả cơ hội nhận lời. Trước khi Daphne có thể xoay sở được câu “Tôi rất vui lòng.” hay thậm chí chỉ, “Vâng” anh đã kéo cô được nửa đường tới phòng khiêu vũ.
Ban nhạc vẫn tiếp tục chơi những âm thanh kinh hãi trong khi chờ các nghệ sĩ chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu, nên họ phải chờ một lúc trước khi thực sự khiêu vũ.
“Ơn Chúa là cô không từ chối.” Công tước nói với vẻ quan tâm.
“Khi nào thì tôi có cơ hội ấy?”
Anh nhăn nhở cười với cô.
Daphne trả lời với một cái quắc mắt. “Tôi còn không có cơ hội để nhận lời nữa kìa, nếu anh nhớ.”
Anh nhướng mày. “Điều đó phải chăng có nghĩa là tôi cần hỏi lại cô?”
“Không, dĩ nhiên là không.” Daphne đáp, đảo mắt. “Như thế nghe tôi có vẻ trẻ con quá, anh có nghĩ vậy không? Và ngoài ra, điều đó sẽ gây ra một cảnh tượng kinh khủng, mà tôi không nghĩ ai trong chúng ta mong ước nó.”
Anh ngẩng đầu và trao cho cô cái nhìn chằm chằm ước lượng, như thể anh đang phân tích cô trong thoáng chốc, và quyết định cô có thể được chấp nhận. Daphne phần nào cảm thấy khó chịu.
Chỉ ngay sau đó, ban nhạc dừng chơi bản khởi động chói tai, và dạo những nốt đầu tiên của điệu waltz.
Simon lầm bầm. “Quý cô trẻ tuổi đây vẫn còn cho phép tôi với điệu waltz chứ?”
Daphne thấy bản thân cô mỉm cười trước sự không thoải mái của anh. “Anh đã rời khỏi đây bao lâu rồi?”
“Năm năm. Vẫn còn chứ?”
“Vâng?”
“Cô vẫn còn cho phép chứ?” Anh trông gần như tổn thương trước viễn cảnh kế hoạch tẩu thoát của mình rơi rụng xiểng liểng.
“Dĩ nhiên.”
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình và xoay cô một cách tao nhã vào đám đông giữa các cặp khác. “Tốt.”
Họ quay một vòng quanh phòng khiêu vũ trước khi Daphne hỏi. “Anh đã tiết lộ nhiều đến mức nào về cuộc gặp gỡ của chúng ta cho các anh trai của tôi? Tôi thấy anh với họ, anh biết đó.”
Simon chỉ mỉm cười.
“Anh cười cái gì?” Cô khả nghi hỏi.
“Tôi chỉ đang lấy làm lạ trước sự kiềm chế của cô.”
“Xin lỗi anh nói gì cơ?”
Anh khẽ nhún mình, nâng vai lên khi nghiêng đầu về bên phải. “Tôi không nghĩ rằng cô là một quý cô kiên nhẫn cho lắm.” Anh nói. “Và cô ở đây, chỉ mất có đúng ba phút rưỡi trước khi hỏi tôi về cuộc chuyện trò với các anh trai cô.”
Daphne đấu tranh với việc mặt mũi đỏ lựng. Sự thật là, Công tước là một bạn nhảy tài năng hoàn hảo nhất, và cô đang tận hưởng điệu waltz nhiều đến mức không nghĩ đến cuộc trò chuyện.
“Nhưng bởi vì cô hỏi,” anh nói, khoan dung miễn cho cô việc đưa ra lời bình luận, “tất cả những gì tôi nói với họ là tôi tình cờ gặp cô trong Đại sảnh và do đó, a lê hấp, ngay lập tức tôi nhận ra cô là một người nhà Bridgerton và giới thiệu bản thân mình.”
“Anh nghĩ là họ có tin anh không?”
“Có.” Anh nói khẽ. “Tôi nghĩ họ tin.”
“Không phải như chúng ta có gì để che giấu.” Cô nhanh chóng thêm vào.
“Dĩ nhiên không.”
“Nếu có bất cứ nhân vật phản diện nào trong câu chuyện này thì đó chắc chắn hiển nhiên là Nigel.”
“Đúng thế.”
Cô cắn môi dưới. “Anh có nghĩ anh ấy vẫn còn ở ngoài Đại sảnh không?”
“Tôi chắc chắn là không có hứng thú tìm hiểu.”
Có một khoảng im lặng ngượng ngùng, và rồi Daphne nói. “Chắc hẳn cũng lâu rồi kể từ khi anh tham dự một buổi dạ vũ ở Lodon, phải không? Nigel và tôi chắc là không được chào đón lắm.”
“Cô khá được chào đón. Hắn thì không.”
Cô nhẹ mỉm cười trước lời khen đó. “Bỏ qua một bên cuộc phiêu lưu nhỏ bé của chúng ta đi, anh đã tận hưởng buổi tối chứ?”
Câu trả lời của Simon dứt khoát là phủ định, khi anh thực tế là khịt mũi cười nhạo trước khi nói ra.
“Thật sao?” Daphne trả lời, mày cô nhướng lên tò mò. “Bây giờ mọi chuyện thú vị rồi đây.”
“Cô thấy tình thế bi thảm của tôi thú vị? Nhắc tôi không bao giờ tìm cô nếu tôi có lỡ mà ốm nhé.”
“Ồ, thôi nào.” Cô chế nhạo. “Nó đâu có tệ đến thế.”
“À, nó có thể đấy.”
“Chắc chắn là không tệ như buổi tối của tôi rồi.”
“Cô trông cực kỳ khốn khổ với mẹ cô và Macclesfield.” Anh thừa nhận.
“Anh thật tốt làm sao khi chỉ ra điều đó.” Cô làu bàu.
“Nhưng tôi vẫn nghĩ buổi tối của tôi tệ hơn.”
Daphne bật cười, âm thanh như tiếng nhạc khẽ khàng, sưởi ấm Simon đến tận sâu thẳm nơi xương tủy. “Chúng ta thật là một cặp đôi buồn thảm.” Cô nói. “Chắc chắn là ta có thể thành công trong cuộc trò chuyện vào cùng một chủ đề, hơn là từng buổi tối riêng lẻ tệ hại của mỗi người.”
Simon không nói gì.
Daphne cũng không.
“À, tôi không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì.” Anh nói.
Daphne bật cười nữa, lần này vui vẻ hơn, và Simon lại càng thấy bản thân anh bị mê hoặc.
“Tôi chịu thua.” Cô thở dốc. “Vậy cái gì đã biến buổi tối của anh thành nỗi sợ hãi tồi tệ?”
“Cái gì hay ai?”
“‘Ai’?” Cô lặp lại, nghiêng đầu nhìn anh. “Chuyện này trở nên ngày càng thú vị hơn đấy.”
“Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều tính từ để miêu tả tất cả của từ ‘ai’ mà tôi đồng ý gặp vào tối nay, nhưng ‘thú vị’ không phải là một trong số đó.”
“Nào, nào,” cô khiển trách, “đừng thô lỗ vậy chứ. Cuối cùng thì, tôi đã thấy anh trò chuyện với các anh trai tôi.”
Anh hào hiệp gật đầu, siết nhẹ tay ở eo cô và duyên dáng di chuyển theo hình vòng cung. “Thứ lỗi cho tôi. Những người nhà Bridgerton, dĩ nhiên, không nằm trong lời nhục mạ của tôi.”
“Tất cả chúng tôi đều nổi bật, tôi chắc chắn điều đó.”
Simon phá ra cười trước lời nói hóm hỉnh ngây người của cô. “Tôi sống để làm cho những ai mang họ Bridgerton hạnh phúc.”
“Bây giờ đó là một câu nói có thể quay ngược lại và ám ảnh anh đấy.” Cô quở trách. “Nhưng bằng tất cả sự nghiêm túc, điều gì khiến anh run lập cập vậy? Ngay cả nếu buổi tối nay của anh có tuột dốc xa hơn kể từ quãng thời gian của chúng ta với Nigel, anh vẫn sẽ ở trong cảnh rắc rối đáng buồn này, thật thế.”
“Tôi nên nói thế nào đây,” anh trầm ngâm, “rằng tôi không hoàn toàn khó chịu với cô?”
“Ồ, cứ nói đi.” Cô nói tỉnh bơ. “Tôi hứa sẽ không phiền đâu.”
Simon nhếch mép ranh mãnh. “Một câu nói có thể quay lại ám ảnh cô đấy.”
Cô nhẹ đỏ bừng mặt. Màu da cô ủng hồng chỉ vừa đủ nhận thấy trong bóng tối của ánh nến, nhưng Simon đã quan sát cô rất gần.
Cô không nói gì, nên anh thêm vào. “Tốt thôi, nếu cô phải biết, tôi đã bị giới thiệu với từng quý cô độc thân trong phòng khiêu vũ.”
Một âm thanh khịt mũi lạ lùng đến từ nơi nào đó cạnh môi cô. Simon có cảm giác nghi ngờ dồn nén rằng cô đang cười nhạo anh.
“Tôi cũng được,” anh tiếp tục, “giới thiệu với tất cả các bà mẹ của họ.”
Cô rung cả người. Cô thực sự rung cả người.
“Sự bày tỏ không đẹp đâu.” Anh gắt gỏng. “Cười nhạo bạn nhảy của mình.”
“Tôi xin lỗi.” Cô nói, môi mím chặt để cố không phá ra cười.
“Không, cô không cảm thấy thế.”
“Được thôi.” Cô thú thật. “Tôi không thế. Nhưng chỉ bởi vì tôi đã trải qua sự tra tấn đó trong hai mùa lễ hội. Hơi khó để tỏ ra đáng tiếc xứng đáng chỉ cho một buổi tối.”
“Sao cô không chỉ đơn giản tìm ai đó để kết hôn, và giải thoát cho bản thân khỏi tình cảnh khổ sở này?”
Cô bắn cho anh cái nhìn sắc lẻm. “Anh đang cầu hôn tôi đấy à?”
Simon cảm thấy mặt mình tái nhợt.
“Tôi nghĩ là không.” Cô liếc một cái về phía anh và sốt sắng bùng nổ một cơn giận. “Ồ, vì Chúa. Bây giờ ngài có thể thở được rồi đó, thưa ngài. Tôi chỉ đùa tôi.”
Simon muốn đưa ra một lời bình luận vô vị, chua cay, và cực kỳ mỉa mai, nhưng sự thật là, cô làm anh hốt hoảng đến mức anh không thể nói ra một từ nào.
“Để trả lời câu hỏi của anh,” cô tiếp tục, giọng cô chạm đến sự cáu gắt hơn anh thường nghe, “một quý cô phải nghĩ về quyết định của mình. Đầu tiên là Nigel, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ chúng ta đều phải đồng ý là anh ấy không phải là một ứng cử viên phù hợp.”
Anh gật đầu.
“Năm trước nữa là Ngài Chalmers.”
“Chalmers?” Anh cau mày. “Không phải lão ta–”
“Mấp mé ở tuổi sáu mươi? Phải. Và bởi tôi muốn một ngày nào đó có những đứa con, nó có vẻ như–”
“Một lão già ở tuổi ấy vẫn có thể sinh được một thằng nhóc hỗn xược.” Simon chỉ ra.
“Đó không phải là loại mạo hiểm tôi chuẩn bị để day vào.” Cô tiếp. “Ngoài ra–” Cô khẽ rùng mình, bỏ qua cái nhìn khiếp sợ về tương lai đó. “Tôi không quan tâm tí nào đến việc có con với ông ta.”
Cũng làm phiền anh nhiều như vậy, Simon thấy bản thân anh tự phác họa lên hình ảnh Daphne trên giường với lão già Chalmers. Đó là một hình ảnh ghê tởm, và bỏ lại trong anh cảm giác điên tiết mờ nhạt. Bởi ai, anh không biết; có thể là chính anh vì dám nghĩ đến một thứ chết dẫm như thế, nhưng–
“Trước Ngài Chalmers,” Daphne tiếp tục, vui mừng cắt ngang luồng suy nghĩ hoàn toàn không thoải mái của anh, “còn có hai người nữa, cả hai chỉ đơn giản là thật đáng kinh tởm.”
Simon nhìn cô sâu thẳm. “Cô có muốn kết hôn không?”
“À, dĩ nhiên rồi.” Gương mặt cô biểu hiện vẻ ngạc nhiên. “Không phải mọi người đều thế sao?”
“Tôi thì không.”
Cô mỉm cười nhún nhường. “Anh nghĩ là anh không. Tất cả đàn ông đều nghĩ thế. Nhưng anh sẽ kết hôn thôi.”
“Không.” Anh nói dứt khoát. “Tôi sẽ không bao giờ kết hôn.”
Cô há hốc mồm nhìn anh. Có điều gì đó trong giọng Công tước cho cô biết rằng anh thật sự làm những gì anh nói. “Còn tước vị của anh thì sao?”
Simon nhún vai. “Nó thì sao?”
“Nếu anh không kết hôn và cho ra đời một người thừa kế, nó sẽ kết thúc. Hoặc rơi vào tay một người họ hàng thô lỗ nào đó.”
Câu nói đó khiến anh nhướng mày thú vị. “Và làm thế nào cô biết rằng họ hàng tôi thô lỗ?”
“Tất cả những anh em họ xếp thành hàng cho tước vị đều thô lỗ.” Cô hất đầu trong một điệu bộ tinh quái. “Hay ít nhất họ sẽ y hệt đám đàn ông thực sự sở hữu tước vị.”
“Và đó là thông tin cô lượm lặt được từ hiểu biết mở rộng của cô với đàn ông?” Anh trêu cô.
Cô bắt cho anh một nụ cười toe toét hợm hĩnh ấn tượng. “Dĩ nhiên.”
Simon cảm thấy im lặng trong một thoáng, và rồi anh hỏi. “Có đáng không?”
Cô trông sửng sốt trước việc thay đổi chủ đề đột ngột của anh. “Cái gì có đáng không?”
Anh thả tay cô ra chỉ vừa đủ lâu để phẩy tay về phía đám đông. “Điều này. Sự phô trương của những buổi tiệc bất tận. Mẹ cô bám sát gót cô.”
Daphne phát ra một tiếng cười lặng lẽ ngạc nhiên. “Tôi nghi ngờ việc mẹ hiểu được phép ẩn dụ.” Cô lặng thinh trong thoáng chốc, đôi mắt cô nhìn về một nơi xa xăm nào đó khi cô nói. “Nhưng có, tôi cho là nó xứng đáng. Nó phải xứng đáng.”
Cô lấy lại vẻ chú ý và nhìn trở lại vào gương mặt anh, đôi mắt sẫm màu của cô chân thật đến nhói đau. “Tôi muốn một người chồng. Tôi muốn một gia đình. Không phải ngốc nghếch khi nghĩ về những điều đó. Tôi là đứa con thứ tư trong gia đình có đến những tám người con. Tất cả những gì tôi biết là một gia đình lớn. Tôi không biết phải sống thế nào nếu không có nó.”
Simon bắt gặp cái nhìn chằn chằm ấy, đôi mắt anh cháy bỏng và mãnh liệt trong cô. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí anh. Anh muốn cô. Anh muốn cô tuyệt vọng đến mức căng cứng, nhưng anh sẽ không bao giờ, không bao giờ chạm vào cô nhiều hơn thế nữa. Bởi làm vậy sẽ xé nát đến những mảnh cuối cùng giấc mơ cô, và có là kẻ phóng đãng hay không, Simon không chắc anh có thể sống được với bản thân nếu anh làm điều đó.
Anh sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ sinh một đứa con, và đó là tất cả những gì cô muốn trên cõi đời này.
Anh có thể tận hưởng sự bầu bạn của cô; anh không chắc chính anh có thể từ chối điều đó. Nhưng anh phải để cô chưa bị chạm vào cho một thằng đàn ông khác.
“Thưa ngài?” Cô khẽ khàng hỏi. Khi anh chớp mắt, cô mỉm cười và nói. “Anh đang lơ đãng.”
Anh nghiêng đầu độ lượng. “Chỉ là đang cân nhắc về những lời cô nói.”
“Và chúng có được sự tán thành của anh không?”
“Thực tế thì, tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi trò chuyện với ai đó về những điều rõ ràng là bình thường như thế.” Anh thêm vào bằng giọng chậm rãi. “Thật tốt khi biết được mình muốn điều gì trong cuộc sống.”
“Anh biết mình muốn gì không?”
Khỉ thật, trả lời thế nào đây. Có vài điều anh biết anh không nên nói. Nhưng thật dễ chịu khi trò chuyện với cô gái này. Cái gì đó khiến tâm hồn anh thanh thản, ngay cả khi cơ thể anh ngứa ran vì ham muốn. Bằng tất cả lý lẽ, họ không nên có một cuộc trò chuyện thẳng thắn như thế, quá sớm cho một sự gặp gỡ mới quen, nhưng không hiểu sao chỉ là cảm giác thật tự nhiên.
Cuối cùng, anh đơn giản nói. “Tôi đã có vài quyết định khi tôi còn trẻ. Tôi cố để hướng cuộc sống của mình theo những lời hứa đó.”
Cô trông tò mò chết đi được, nhưng cách cư xử lịch sự ngăn cô hỏi anh những câu xa hơn nữa. “Lạy Chúa.” Cô nói với nụ cười hơi gượng gạo. “Chúng ta đều quá tò mò. Và tôi đã nghĩ tại đây tất cả những gì chúng ta có ý tranh luận chỉ là buổi tối của ai ít dễ chịu hơn.”
Cả hai bọn họ đều mắc kẹt, Simon nhận ra. Bị bẫy chặt bởi những quy định và mong muốn của xã hội.
Và đó là khi ý tưởng ấy thình lình đánh bộp vào tâm trí anh. Một ý tưởng lạ lùng, hoang dại, và thất kinh tuyệt đối. Đó chắc hẳn cũng là một ý tưởng nguy hiểm, vì nó đặt anh vào việc làm bạn với cô trong một quãng thời gian dài, điều chắc chắn sẽ để anh lại với tình trạng khát khao liên tục không được thỏa mãn. Nhưng Simon đánh giá cao khả năng tự chủ của anh hơn tất cả những thứ gì khác, và anh khẳng định rằng anh có thể kiểm soát sự khao khát mạnh mẽ này.
“Cô có thích trì hoãn thời gian không?” Anh hỏi đột ngột.
“Trì hoãn thời gian?” Cô lặp lại kinh ngạc. Ngay lúc ấy họ xoay vòng quanh phòng, cô nhìn từ bên này qua bên kia. “Khỏi cái này?”
“Không hoàn toàn đúng. Cái này, cô vẫn phải chịu đựng. Những gì tôi hình dung thì nhiều hơn, đó là sự trì hoãn từ mẹ cô.”
Daphne sững người ngạc nhiên. “Anh có ý định trừ khử mẹ tôi khỏi sự quay cuồng của giới thượng lưu? Không phải nghe hơi cực đoan sao?”
“Tôi không nói về việc loại trừ mẹ cô. Đúng hơn là, tôi muốn loại trừ cô.”
Daphne vấp phải chân cô, và sau đó, chỉ vừa kịp lúc lấy lại trạng thái cân bằng của mình, cô vấp vào chân anh. “Xin lỗi anh nói gì cơ?”
“Tôi đã hy vọng là có thể phớt lờ xã hội London hoàn toàn.” Anh giải thích. “Nhưng tôi phát hiện ra điều đó đã được chứng minh là không thể.”
“Bởi vì anh đột nhiên phát triển khẩu vị với bánh hạnh nhân và nước chanh pha loãng?”
“Không.” Anh nói, làm ngơ lời châm biếm của cô. “Bởi vì tôi khám phá ra rằng nửa đám bạn thời Đại học của tôi đã kết hôn trong sự vắng mặt của tôi, và vợ của họ có vẻ như ám ảnh với việc quăng mình vào các buổi tiệc hoàn hảo–”
“Và anh được mời đến?”
Anh gật đầu dứt khoát.
Daphne chồm người tới gần hơn, cứ như là cô chuẩn bị nói cho anh một bí mật giấu kín. “Anh là một Công tước.” Cô thì thào. “Anh có thể nói không.”
Cô quan sát với vẻ mê hoặc khi quai hàm anh nghiến chặt lại. “Những người đàn ông đó,” anh nói, “những người chồng – họ là bạn tôi.”
Daphne cảm thấy môi cô tự động di chuyển thành một nụ cười toe toét. “Và anh không muốn làm tổn thương cảm giác của vợ họ.”
Simon quắc mắt, rõ ràng khó chịu với lời bình luận.
“À, tôi sẽ như thế.” Cô láu lỉnh nói. “Sau cùng thì anh có thể đơn giản là một người tốt.”
“Tôi khá là không tốt.” Anh chế nhạo.
“Có thể, nhưng anh cũng không tàn nhẫn.”
Bản nhạc đi đến hồi kết, và Simon nắm tay cô, dẫn cô ra vòng ngoài của phòng khiêu vũ. Thời điểm khiêu vũ đã khiến họ di chuyển về phía đối diện với gia đình Daphne, nên họ vẫn còn thời gian tiếp tục cuộc trò chuyện khi chậm rãi đi ngược về hướng những thành viên nhà Bridgerton.
“Những gì tôi đang cố gắng chuyển tải,” anh nói, “trước khi cô khéo léo làm lệch hướng tôi, là tôi phải xuất hiện tham dự cả đống sự kiện ở London.”
“Không phải là một định mệnh tệ hơn cái chết.”
Anh phớt lờ lời bình luận của cô. “Cô, tôi hiểu rằng, cũng phải tham dự chúng.”
Cô trao cho anh độc mỗi cái gật đầu vương giả.
“Có lẽ đây là cách tôi có thể làm giảm sự chú ý của gia đình Featherington và những người đại loại như vậy, và cùng thời gian đó, cô cũng có thể giảm nỗ lực cố gắng mai mối của mẹ cô.”
Cô chăm chú nhìn anh. “Tiếp tục đi.”
“Chúng ta” – anh chồm tới trước, mắt anh khóa chặt mắt cô – “sẽ dính chặt vào nhau.”
Daphne không nói gì. Hoàn toàn không nói gì. Cô chỉ chòng chọc nhìn anh cứ như cô đang cố quyết định xem, anh có phải là người đàn ông thô lỗ nhất còn lại trên trái đất này hay không, hoặc chỉ đơn giản là loạn trí.
“Không phải thực sự dính chặt nhau.” Simon nôn nóng nói. “Lạy Chúa, thế cô nghĩ tôi là loại người gì?”
“Chà, tôi đã được cảnh báo về tiếng tăm của anh.” Cô chỉ ra. “Và anh, chính anh đã cố làm tôi kinh hãi theo cái cách phóng đãng vào đầu thời gian tối nay.”
“Tôi không làm những việc đó.”
“Đương nhiên là anh có làm.” Cô vỗ vào tay anh. “Nhưng tôi tha thứ cho anh. Tôi chắc là anh không thể chịu được điều đó.”
Simon giật mình nhìn cô. “Tôi không tin được là tôi đã được chiếu cố bởi một người phụ nữ trước đây.”
Cô nhún vai. “Đó có lẽ là quá khứ rồi.”
“Cô biết gì không, tôi đã nghĩ cô chưa kết hôn, bởi vì các anh trai cô đã dọa những người cầu hôn sợ chết khiếp, nhưng bây giờ tôi băn khoăn có thể cô tự chuốc lấy điều đó cho mình.”
Cô chỉ phá ra cười, khiến anh quá ngạc nhiên. “Không.” Cô nói. “Tôi chưa kết hôn vì tất cả mọi người coi tôi như là một người bạn. Không ai có bất kỳ hứng thú lãng mạn nào với tôi.” Cô nhăn nhó. “Ngoại trừ Nigel.”
Simon cân nhắc về những lời của cô một thoáng, và rồi nhận ra kế hoạch của anh có thể sẽ đem lại cho cô nhiều lợi ích hơn anh có thể tưởng tượng ra. “Nghe này,” anh nói, “và nhanh chóng lắng nghe vì chúng ta gần tới chỗ gia đình cô rồi, và Anthony trông cứ như là cậu ấy sẽ đóng đinh về hướng chúng ta bất kỳ phút nào kể từ bây giờ.”
Cả hai nhanh chóng liếc về bên phải. Anthony vẫn còn đang mắc kẹt trong cuộc trò chuyện với gia đình Featherington. Anh ấy trông không có vẻ gì là vui sướng.
“Đây là kế hoạch của tôi.” Simon tiếp tục, giọng anh nhỏ và quyết liệt. “Chúng ta sẽ giả vờ là phát triển một tình cảm mê đắm lẫn nhau. Tôi sẽ không còn những quý cô quăng mình vào hướng đi của tôi nữa, vì việc tôi làm với cô sẽ giúp được coi như là tôi không còn có hứng thú.”
“Không nó sẽ không thế đâu.” Daphne đáp. “Họ sẽ không tin là anh không còn tự do, cho đến khi anh đến đứng trước vị Giám mục và đón nhận lời thề của mình.”
Ý tưởng kinh khủng đó khiến bụng anh quặn lên. “Vớ vẩn.” Anh nói. “Sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng tôi chắc là cuối cùng tôi sẽ có thể làm cho xã hội tin rằng tôi không phải là ứng cử viên cho việc hôn nhân.”
“Ngoại trừ tôi.” Daphne chỉ ra.
“Ngoại trừ cô.” Anh đồng ý. “Nhưng chúng ta đều biết đó không phải là sự thật.”
“Dĩ nhiên.” Cô lẩm bẩm. “Thực lòng mà nói, tôi không tin nó sẽ thành công, nhưng nếu anh tin là…”
“Tôi tin.”
“Chà, vậy, tôi được lợi gì?”
“Điều đầu tiên, mẹ cô sẽ thôi không lôi cô hết từ người đàn ông này đến người đàn ông khác, nếu bà nghĩ cô bảo đảm có sự quan tâm của tôi.”
“Đúng hơn là tính tự phụ của anh.” Daphne đăm chiêu.
“Nhưng đó là sự thật.” Simon ngơ bài giáo huấn của cô đi. “Thứ hai,” anh tiếp tục, “đàn ông bọn tôi luôn hứng thú hơn với một người phụ nữ nếu họ nghĩ những người khác cũng hứng thú.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Nghĩa là, khá đơn giản, và thứ lỗi cho thói kiêu căng của tôi” – anh bắn cho cô cái nhìn nhạo báng, để nói rằng anh không bỏ lỡ lời mỉa mai của cô lúc nãy – “nhưng nếu cả thế giới nghĩ tôi có ý định biến cô thành nữ Công tước của tôi, tất cả những gã đàn ông để ý tới cô không gì hơn ngoài một người bạn lịch sự, sẽ bắt đầu nhìn thấy cô trong một ánh sáng mới.”
Môi cô bĩu ra. “Có nghĩa là một khi anh ném tôi qua một bên, tôi sẽ có cả đám những người cầu hôn vẫy tay và thét gọi?”
“Ồ, tôi sẽ trở thành người duy nhất đuổi theo cô để nuốt lời.” Anh nịnh hót.
Anh để ý cô không thèm bận tâm đến việc cám ơn anh. “Tôi vẫn nghĩ tôi được nhiều từ sự sắp xếp này hơn anh.” Cô nói.
Anh nhẹ siết tay cô. “Vậy cô sẽ thực hiện nó chứ?”
Daphne nhìn về phía bà Featherington, như một con chim săn mồi, và rồi tới anh trai cô, trông cứ như đã nuốt phải nguyên cục xương gà. Cô đã thấy những biểu hiện này hàng tá lần trước đây – ngoại trừ việc chính cô đối diện với mẹ cô và vài người cầu hôn tiềm năng không may mắn.
“Vâng.” Cô nói, giọng quả quyết. “Tôi sẽ thực hiện nó.”
“Con nghĩ điều gì khiến chúng lâu thế?” Violet Bridgerton giật mạnh tay áo của đứa con lớn nhất, không thể rời mắt bà khỏi cô con gái – người xem ra đã hoàn toàn chiếm được sự chú ý của Công tước Hastings – chỉ mới ở London một tuần và là một món mồi béo bở của mùa lễ hội.
“Con không biết.” Anthony trả lời, nhìn đầy biết ơn về phía lưng của các thành viên gia đình Featherington, khi họ di chuyển tới nạn nhân kế tiếp. “Nhưng có cảm giác cứ như cả vài giờ rồi.”
“Con có nghĩ cậu ấy thích con bé không?” Violet xúc động hỏi. “Con có nghĩ Daphne của chúng ta thực sự có hội trở thành nữ Công tước không?”
Đôi mắt Anthony tràn đầy sự trộn lẫn của sự thiếu kiên nhẫn và không tin tưởng. “Mẹ à, mẹ nói với Daphne rằng con bé thậm chí không được để bị nhìn thấy với cậu ấy, và giờ mẹ lại nghĩ đến đám cưới sao?”
“Mẹ đã nói trong vội vã.” Violet đáp với cái phẩy tay bất cần. “Rõ ràng cậu ấy là một người đàn ông tuyệt đối tao nhã và tinh tế. Và như thế nào, mẹ có thể hỏi, con biết những gì mẹ nói với Daphne?”
“Daff nói vơi con, đương nhiên là thế.” Anthony bịa.
“Hừm. Tốt, mẹ chắc chắn Portia Featherington sẽ không quên bất cứ khoảng thời gian nào của buổi tối nay sớm đâu.”
Mắt Anthony mở lớn. “Mẹ đang cố gắng cưới chồng cho Daphne, để con bé có thể hạnh phúc trong việc trở thành vợ và mẹ, hay mẹ chỉ đang cố gắng hạ gục bà Featherington trên sàn đấu?”
“Dĩ nhiên là vế trước.” Violet giận dỗi trả lời. “Và mẹ thậm chí khó chịu con lại bóng gió khác đi.” Mắt bà lại lang thang khỏi chỗ Daphne và Công tước, chỉ đủ lâu để định vị Portia Featherington và các cô con gái. “Nhưng mẹ chắc chắn là không phiền để trông thấy vẻ mặt của bà ấy, khi bà nhận ra Daphne sẽ có cuộc hôn nhân hoành tráng nhất mùa lễ hội này.”
“Mẹ, chỉ vô vọng thôi.”
“Hiên nhiên là không. Không biết xấu hổ, có thể, nhưng không bao giờ tuyệt vọng.”
Anthony chỉ lắc đầu và lầm bầm gì đó dưới hơi thở.
“Lầm bầm là bất lịch sự đấy.” Violet nói, chủ yếu là để làm phiền con trai. Rồi bà phát hiện ra Daphne và Công tước. “A, chúng đây rồi. Anthony, liệu mà cư xử đấy. Daphne! Đức ngài!” Bà dừng lại khi cặp đôi tiến về phía bà. “Mẹ tin rằng hai con đã tận hưởng màn khiêu vũ.”
“Rất nhiều.” Simon lầm bầm. “Con gái bác thật duyên dáng cũng như đáng yêu.”
Anthony phát ra tiếng khịt mũi.
Simon phớt lờ. “Cháu hy vọng là chúng ta có thể sớm có những buổi dạ vũ đáng hài lòng cùng nhau như thế này lần nữa.”
Violet cực kỳ rạng rỡ. “Ồ, bác chắc rằng Daphne sẽ yêu thích điều đó.” Khi Daphne không trả lời với tất cả sốt sắng có thể, bà thêm vào, khá nhấn mạnh. “Phải không, Daphne?”
“Tất nhiên ạ.” Daphne từ tốn nói.
“Tôi chắc mẹ cô sẽ không bao giờ quá nghiêm khắc nếu tôi mời cô nhảy điệu waltz thứ hai.” Simon nói, trông giống đến từng centimet hình ảnh một ngài Công tước yêu đời. “Nhưng tôi hy vọng bà sẽ cho phép chúng ta dạo một vòng quanh phòng khiêu vũ.”
“Cậu chỉ mới vừa dạo quanh phòng khiêu vũ.” Anthony chỉ ra.
Simon phớt lờ lần nữa. Anh nói với Violet. “Chúng cháu sẽ, dĩ nhiên, luôn ở trong tầm mắt bác hầu hết thời gian ấy.”
Cây quạt lụa có màu hoa oải hương trong tay Violet bắt đầu phành phạch nhanh hơn. “Bác rất vui lòng. Ý bác là, Daphne sẽ rất vui lòng. Phải vậy không, Daphne?”
Daphne ngây thơ. “Ồ, vâng ạ.”
“Và tôi,” Anthony cáu kỉnh, “nên làm một liều thuốc phiện, để chắc rằng tôi lên cơn sốt. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
“Anthony!” Violet rú lên. Bà vội vã quay sang Simon. “Đừng bận tâm đến nó.”
“Ồ, cháu không bao giờ bận tâm đâu.” Simon ân cần nói.
“Daphne.” Anthony nhấn mạnh. “Anh rất vui lòng làm người đi kèm của em.”
“Thật tình, Anthony.” Violet cắt ngang. “Cả hai dĩ nhiên không cần một người đi kèm, nếu chúng chỉ quanh đây trong phòng khiêu vũ.”
“Ồ, con yêu cầu điều đó.”
“Hai con có thể đi rồi đấy.” Violet nói với Daphne và Simon, vẫy tay về phía họ. “Anthony sẽ theo sau các con ngay thôi.”
Anthony cố gắng bám theo ngay lập tức, nhưng Violet túm chặt cổ tay anh lại. “Con nghĩ con đang làm cái chết tiệt gì thế?” Bà rít lên.
“Bảo vệ em gái mình!”
“Khỏi Công tước? Cậu ấy không thể xấu xa như thế. Thực tế là, cậu ấy nhắc mẹ nhớ tới con.”
Anh gầm gừ. “Vậy thì con bé chắc chắn cần sự bảo vệ của con.”
Violet vỗ vào tay con trai. “Đừng có bảo vệ không hợp lý quá như thế. Nếu cậu ấy thử đưa con bé ra ban công, mẹ hứa con có thể lao ra đó cứu em gái con. Nhưng cho đến khi những chuyện như thế xảy ra, làm ơn công nhận khoảnh khắc lộng lẫy của con bé.”
Anthony liếc chòng chọc ngược về phía Simon. “Ngày mai con sẽ giết cậu ta.”
“Con yêu,” Violet nói, lắc đầu. “Mẹ không có ý tưởng nào là con có thể dễ kích động như thế. Người khác có thể nghĩ, là mẹ con, mẹ phải biết những điều ấy, đặc biệt là con là con đầu lòng của mẹ, và vì vậy mẹ đã biết con nhiều nhất trong bất cứ đứa con nào, nhưng–”
“Phải Colin đó không?” Anthony ngắt ngang, giọng nghèn nghẹt.
Violet chớp mắt, rồi nheo lại. “Tại sao, phải, chính thằng bé đấy. Không dễ thương khi nó trở về sớm sao. Mẹ khó có thể tin vào mắt mình khi mẹ thấy nó vào một giờ trước. Thực sự thì, mẹ–”
“Con tốt hơn nên đến đấy.” Anthony nhanh chóng nói. “Colin trông có vẻ cô đơn. Tạm biệt mẹ.”
Violet quan sát Anthony chuồn đi, đoán chừng là để thoát khỏi bài giảng của bà. “Thằng nhỏ ngốc nghếch.” Bà làu bàu với bản thân. Không ai trong số các con bà có vẻ như biết được bất kỳ mánh bịp nào bà dùng. Chỉ là những lời ba hoa liên quan đến những chuyện lặt vặt, và bà có thể tống khứ bất cứ đứa nào trong chúng chỉ trong nháy mắt.
Bà thở dài hài lòng và lại tiếp tục quan sát con gái mình, bây giờ đang ở hướng đối diện phòng khiêu vũ, tay con bé thoải mái ôm lấy khủy tay công tước. Chúng tạo thành một cặp đôi đẹp nhất.
Phải, Violet nghĩ, mắt bà trở nên mơ màng, con gái bà sẽ là một nữ Công tước tuyệt vời.
Rồi bà chuyển cái lườm lơ đễnh của mình ngắn gọn tới chỗ Anthony, hiện tại đang ở chính xác nơi mà bà muốn – ra khỏi chỗ của bà. Bà tự cho phép bản thân mỉm cười bí ẩn. Con cái thật dễ điều khiển.
Sau đó nụ cười của bà chuyển thành cái cau mày, khi bà nhận ra Daphne đang bước đi – trong cánh tay của một người đàn ông khác. Đôi mắt Violet lập tức quét khắp phòng khiêu vũ cho đến khi bà tìm thấy Công tước.
Chết tiệt thật, chuyện quái quỷ gì xảy ra, khi ngài ấy đang khiêu vũ với Penelope Featherington?