Nữ Công tước mới của Hastings đã bị nhận ra ở Mayfair vào hôm nay. Philipa Featherington là người đầu tiên trông thấy Quý cô Daphne Bridgerton đang hít thở khí trời trong lúc thoăn thoắt đi qua các khu nhà. Cô Featherington thét to gọi, nhưng Nữ Công tước vờ như chẳng nghe thấy.
Và chúng ta đều biết Nữ Công tước phải đang giả vờ, vì cuối cùng, chỉ có người chết mới không chú ý đến tiếng thét của Cô Featherington.
Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 9 tháng Sáu năm 1813.
Nỗi đau khổ, cuối cùng Daphne học được, không bao giờ thực sự thuyên giảm; nó chỉ trầm trọng hơn. Cơn đau sắc nhọn, nhói lên dư bị dao đâm mà một người cảm thấy ở mỗi hơi thở, cuối cùng lộ ra thành cơn nhức nhối giảm nhẹ hơn, yếu hơn – mà người ta có thể phần lớn – nhưng hoàn toàn không bao giờ – phớt lờ đi.
Cô rời khỏi Lâu đài Clyvedon ngay sau ngày Simon bỏ đi, hướng về London với mỗi mục đích nhỏ nhất là trở lại Ngôi nhà Bridgerton. Nhưng quay ngược về ngôi nhà của gia đình cô lại bằng cách nào đó, trông giống như sự thừa nhận thất bại, vậy nên vào phút cuối cùng, cô ra chỉ thị cho người xà ích thay vào đó đưa cô đến Ngôi nhà Hastings. Cô sẽ ở gần gia đình nếu cô cảm thấy cần sự ủng hộ và bầu bạn, nhưng giờ đây cô là người phụ nữ đã lấy chồng; cô nên ở ngôi nhà của chính cô.
Và thế là cô giới thiệu bản thân với đội ngũ nhân viên mới, những người chấp nhận cô mà không có một câu hỏi nào (nhưng có một số lượng tò mò đáng kể), và sắp đặt cuộc đời mới của cô như một người vợ bị bỏ rơi.
Mẹ cô là người đầu tiên đến thăm. Daphne đã không báo tin cho bất kỳ ai khác về chuyến trở về London của cô, nên chuyện này chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Cậu ấy đâu?” Violet hỏi mà không mào đầu.
“Chồng con, con đoán thế?”
“Không, người chú Edmund tuyệt vời của con.” Violet gần như cáu kỉnh. “Dĩ nhiên ý mẹ là chồng con.”
Daphne hoàn toàn không nhìn vào mắt mẹ cô khi nói. “Con tin là anh ấy đang chăm lo công việc, tại một trong những dinh thự trong nước của anh.”
“Con tin là thế?”
“À, con biết thế.” Daphne sửa lại.
“Và con có biết tại sao con không ở cùng cậu ấy?”
Daphne nghĩ tới việc nói dối. Cô nghĩ tới việc tỏ ra trơ tráo và nói với mẹ cô vài việc vô nghĩa, về một tình trạng khẩn cấp dính líu đến đến vài người tá điền, và có thể vài con thú nuôi hay bệnh tật hoặc bất cứ gì khác. Nhưng cuối cùng, với đôi môi run rẩy, với những giọt lệ bắt đầu dâng lên trong khóe mắt, và giọng nhỏ lí rí, cô nói. “Vì anh ấy không chọn mang con đi theo.”
Violet nắm lấy tay cô. “Ồ, Daff.” Bà thở dài. “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Daphne lún vào ghế sofa, kéo mẹ cô theo cùng. “Nhiều hơn cả những gì con có thể giải thích.”
“Con có muốn thử làm điều đó không?”
Daphne lắc đầu. Cô chưa bao giờ, dù chỉ một lần trong đời, giữ bí mật với mẹ cô. Chưa bao giờ có bất cứ thứ gì cô cảm thấy không thể thảo luận với bà.
Nhưng không phải lần này. Cô vỗ vỗ tay bà. “Con sẽ ổn thôi.”
Violet trông hoài nghi. “Con chắc không?”
“Không.” Daphne chằm chằm nhìn vào sàn nhà trong một lúc. “Nhưng dù sao con phải tin thế.”
Violet rời đi, rồi Daphne đặt tay nơi bụng và cầu xin.
—o0o—
Colin là người tiếp theo đến thăm. Khoảng một tuần sau, khi Daphne trở về từ một buổi đi dạo ngắn trong công viên, cô thấy anh đứng trong phòng khách, tay khoanh lại, biểu cảm giận dữ.
“À.” Daphne nói, kéo đôi găng tay ra. “Em thấy anh đã được nghe về sự trở lại của em.”
“Chuyện mắc dịch gì đang xảy ra?” Anh yêu cầu.
Colin, Daphne nhăn nhó ngẫm nghĩ, đã không hoàn toàn thừa hưởng tài năng ăn nói khôn khéo của mẹ cô.
“Nói đi!” Anh quát tháo.
Cô nhắm mắt lại một lúc. Chỉ một lúc để cố gắng làm dịu đi cơn nhức đầu quấy rầy cô trong suốt những ngày này. Cô không muốn nói những nỗi phiền muộn của cô cho Colin. Cô thậm chí không muốn nói nhiều với anh như đã làm với mẹ cô, dù cô cho rằng anh đã biết. Tin tức luôn di chuyển như vũ bão tại Ngôi nhà Bridgerton.
Cô không thực sự chắc cô lấy được năng lượng từ đâu, nhưng vì một lợi ích chắc chắn mạnh mẽ để trưng ra vẻ mặt tốt đẹp, nên cô kênh ngang vai lên, nhướng một bên mày, rồi nói. “Và câu đó anh có ý gì…?”
“Ý anh là,” Colin gầm lên, “chồng em đâu?”
“Anh ấy ở nơi khác.” Daphne đáp trả. Như thế nghe tốt hơn là, “Anh ấy bỏ em.”
“Daphne…” Giọng Colin không gì hơn ngoài sự cảnh cáo.
“Anh ở đây một mình?” Cô hỏi, lờ tông giọng của anh đi.
“Anthony và Benedict đang ở vùng quê trong một tháng, nếu đó là ý em.” Colin nói.
Daphne gần như thở phào nhẹ nhõm. Điều cuối cùng cô cần là đối mặt với anh cả cô. Cô đã ngăn anh ấy khỏi giết hại Simon một lần, cô không chắc cô có thể thành công trong việc ấy lần thứ hai hay không. Tuy nhiên, trước khi cô có thể nói bất cứ gì, Colin đế thêm. “Daphne, anh đề nghị em nói cho anh biết tên con hoang đó đang trốn ở đâu ngay tức khắc.”
Daphne cảm giác xương sống cô cứng đờ. Cô có thể có quyền gọi người chồng lang thang của cô bằng những cái tên tồi tệ, nhưng anh trai cô chắc chắn không. “Em tin rằng,” cô lạnh lùng nói, “‘tên con hoang đó’ anh ám chỉ đến chồng em.”
“Chết tiệt là em đúng anh–”
“Em sẽ yêu cầu anh rời khỏi đây.”
Colin nhìn cứ như cô đột nhiên mọc lên những cái sừng. “Em nói gì cơ?”
“Em cóc quan tâm đến việc tranh luận về vấn đề hôn nhân của em với anh, nên nếu anh không thể ngăn lại những ý kiến tự phát ấy lại, anh sẽ phải rời đi.”
“Em không thể yêu cầu anh rời đi.” Anh ấy nói một cách không tin được.
Cô khoanh tay lại. “Đây là nhà em.”
Colin trân trối nhìn cô, rồi nhìn xung quanh căn phòng – căn phòng khách của nữ Công tước Hastings – rồi nhìn lại về phía Daphne, như thể chỉ vừa mới nhận ra cô em gái nhỏ, người anh luôn coi như hình ảnh mở rộng vui vẻ của chính anh, chính bản thân cô đã trở thành một người phụ nữ.
Anh với tới và nắm tay cô. “Daff.” Anh lặng lẽ nói. “Anh sẽ để em giải quyết chuyện này như ý em.”
“Cám ơn anh.”
“Chỉ bây giờ thôi.” Anh cảnh cáo. “Đừng nghĩ anh sẽ để tình trạng này tiếp diễn vô thời hạn.”
Nhưng nó sẽ không như thế, Daphne suy nghĩ vào nửa giờ sau, khi Colin đã đi khỏi nhà. Nó không thể tiếp diễn vô thời hạn. Trong hai tuần, cô sẽ biết.
—o0o—
Vào mỗi buổi sáng, Daphne tỉnh giấc và thấy cô đang nín thở. Ngay cả trước khi chu kỳ của cô đến thời điểm, cô cắn môi, thì thầm một lời cầu nguyện, và cẩn thận lật ngược tấm ra giường để tìm kiếm máu.
Và vào mỗi buổi sáng, cô không thấy gì hơn ngoài tấm vải lanh trắng như tuyết.
Một tuần sau thời điểm chu kỳ của cô đến thời điểm, cô tự cho phép một nỗi hy vọng le lói đầu tiên. Chu kỳ của cô chưa bao giờ chính xác một cách hoàn hảo; chúng có thể, cô lập luận, vẫn đến vào bất cứ lúc nào. Nhưng dù sao, cô chưa bao giờ trễ như thế…
Tuy vậy, sau một tuần nữa, cô thấy mình tự mỉm cười vào mỗi buổi sáng, giữ chặt lấy bí mật của mình như một kho báu. Cô chưa sẵn sàng để chia sẻ với bất kỳ ai. Không phải với mẹ, không với các anh trai, và dĩ nhiên không cả với Simon.
Cô không cảm thấy tội lỗi chút nào về việc giấu tin ấy khỏi anh. Sau cùng, anh đã ngăn hạt giống của anh khỏi cô. Nhưng quan trọng hơn, cô sợ rằng phản ứng của anh sẽ bùng nổ cự tuyệt, và cô chỉ không sẵn sàng để sự bất mãn của anh hủy đi khoảnh khắc niềm vui hoàn hảo ấy nơi cô. Tuy nhiên, cô đã gửi tin nhắn cho người quản lý của anh, yêu cầu cậu ta gửi lại cho cô địa chỉ mới của Simon.
Nhưng rồi cuối cùng, sau tuần thứ ba, lương tâm cô trở nên thanh thản hơn, cô ngồi xuống bàn làm việc và viết cho anh một lá thư.
Không may cho Daphne, với cơn giận đã nguôi, cô thậm chí chưa gửi lá thư khi anh trai cô, Anthony, rõ ràng là đã trở về từ chuyến lưu lại tạm thời ở thôn quê, hung hãn xông vào phòng. Vì Daphne đang ở trên tầng trên, trong căn phòng riêng, nơi cô không cho tiếp khách, cô thậm chí không muốn nghĩ có bao nhiêu người hầu anh ấy đã làm hại trên đường leo lên đây.
Anh trông phát cuồng, và cô biết cô chắc chắn không nên khiêu khích anh, nhưng anh luôn khiến cô cảm thấy đầy mỉa mai, nên cô hỏi. “Và làm sao anh lên được đây? Em không có người quản gia sao?”
“Em có người quản gia.” Anh ấy gầm rống.
“Ôi, trời ơi.”
“Tên ấy đâu?”
“Không ở đây, rõ là thế.” Chẳng có vẻ như cô có thể có bất cứ sự giả vờ nào là không biết chính xác anh ấy đang nói về ai.
“Anh sẽ giết hắn.”
Daphne đứng dậy, mắt lóe sáng. “Không, anh không làm thế!”
Anthony, đang chống nạnh, chồm tới trước và xiên cái nhìn trừng trừng vào cô. “Anh đã có một lời thề với Hastings trước khi cậu ấy cưới em, em có biết không?”
“Anh nhắc rằng anh đã chuẩn bị giết cậu ấy vì làm mất thanh danh em. Chúa phù hộ cậu ta nếu phá hủy tâm hồn em.”
“Anh ấy không phá hủy tâm hồn em, Anthony.” Tay cô lạc đến nơi bụng. “Thực sự là hoàn toàn ngược lại.”
Nhưng nếu Anthony có thấy những lời của cô kỳ lạ, cô cũng không bao giờ biết, vì mắt anh bay đến chiếc bàn viết của cô, rồi nheo lại. “Cái gì đây?” Anh hỏi.
Daphne dõi theo đường thẳng nheo lại của mắt anh đến mảnh giấy nhỏ mà cô đã viết nháp cho lá thử gửi Simon. “Không gì cả.” Cô nói, với tới để chộp lấy chứng cứ.
“Em đang viết cho gã đó một bức thư, đúng chứ?” Vẻ giông tố của Anthony đã hoàn toàn biến thành cuồng nộ. “Ồ, vì Chúa, đừng thử cố gắng nói dối về điều đó. Anh đã thấy tên cậu ta phía trên mảnh giấy.”
Daphne vò nát những tờ giấy bỏ đi, và quẳng chúng vào thùng rác dưới bàn. “Đó không phải chuyện của anh.”
Anthony nhìn cái thùng rác cứ như anh đang phóng nhào tới cái bàn và lấy lại những mảnh giấy chỉ được viết phân nửa ấy. Cuối cùng, anh chỉ nhìn ngược lại phía Daphne, và nói. “Anh sẽ không để tên ấy thoát khỏi việc này.”
“Anthony, đây không phải việc của anh.”
Anh đáp lại mà không đề cao lời bình luận ấy. “Anh sẽ tìm cậu ta, em biết mà. Anh sẽ tìm, và sẽ giết–”
“Ồ, vì Chúa.” Cuối cùng Daphne bùng nổ. “Đây là hôn nhân của em, Anthony, không phải của anh. Và nếu anh xía vào việc của em, thì thề có Chúa, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh lần nữa.”
Đôi mắt cô kiên định, giọng nói mạnh mẽ, và Anthony khẽ run lên trước những lời đó. “Được rồi.” Anh ấy lầm bầm. “Anh sẽ không giết hắn.”
“Cám ơn anh.” Daphne nói, hoàn toàn châm biếm.
“Nhưng anh sẽ đi tìm.” Anthony thề. “Và anh sẽ làm cho sự phản đối này rõ ràng hơn.”
Daphne nhìn một cái vào gương mặt anh, và biết rằng anh có ý đó. “Tốt thôi.” Cô nói, với tới lấy lá thư đã hoàn chỉnh mà cô cất trong ngăn kéo. “Em sẽ để anh giao cái này.”
“Tốt.” Anh với tới lá thư.
Daphne kéo nó ra khỏi tầm với của anh. “Nhưng chỉ khi anh hứa với em hai chuyện.”
“Hai chuyện…?”
“Thứ nhất, anh phải hứa rằng anh sẽ không đọc nó.”
Anh ấy trông bị sỉ nhục khủng khiếp vì cô thậm chí gợi ý anh sẽ làm điều đó.
“Đừng thử ‘Anh xứng đáng’ với em.” Daphne khịt mũi. “Em biết anh, Anthony Bridgerton, và em biết anh sẽ đọc nó ngay giây phút anh nghĩ anh có thể mang nó đi.”
Anthony trừng trừng nhìn cô.
“Nhưng em cũng biết,” cô tiếp tục, “anh sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa đã hứa rõ ràng với em. Nên em sẽ cần lời hứa của anh, Anthony.”
“Chuyện này hoàn toàn không cần thiết, Daff.”
“Hứa đi!” Cô đề nghị.
“Chậc, thôi được rồi.” Anh gầm gừ. “Anh hứa.”
“Tốt.” Cô đưa anh lá thư. Anh nhìn nó đầy khao khát.
“Thứ hai,” Daphne nói lớn, lôi sự chú ý của anh lại về phía cô, “anh phải hứa không làm tổn hại anh ấy.”
“Nào, khoan đã, chờ một giây nào, Daphne.” Anthony lồng lên. “Em đòi hỏi quá nhiều rồi.”
Cô giơ tay ra. “Em sẽ lấy lá thư lại.”
Anh giấu nó sau lưng. “Em đã đưa nó cho anh.”
Cô nhếch mép. “Em không đưa anh địa chỉ.”
“Anh có thể tìm địa chỉ.” Anh đáp trả.
“Không, anh không thể, và anh biết thế.” Daphne bắn ngược lại. “Anh ấy có vô số dinh thự. Anh sẽ mất hàng tuần để tìm ra anh ấy đang ở đâu.”
“À há!” Anthony đắc thắng nói. “Vậy cậu ta đang ở một trong những dinh thự đó. Em, em gái yêu quý, đã nói ra một đầu mối sống còn.”
“Đây có phải là một trò chơi không?” Daphne hỏi trong sự kinh ngạc.
“Chỉ cần nói cho anh cậu ta ở đâu?”
“Không cho đến khi anh hứa – không bạo lực, Anthony.” Cô khoanh tay lại. “Ý em là thế.”
“Được thôi.” Anh ấy làu bàu.
“Nói điều đó đi.”
“Em là người phụ nữ khó tính đấy, Daphne Bridgerton.”
“Là Daphne Basset, và em đã có những thầy giáo giỏi.”
“Anh hứa.” Anh nói ngắn gọn. Những từ ngữ hoàn toàn khô khốc.
“Em cần nhiều hơn thế.” Daphne nói, duỗi hai cánh tay đang khoanh lại ra và vặn xoắn xoắn tay phải, cứ như để lôi những lời nói ra khỏi môi anh. “Nào, bắt đầu với ‘Anh hứa không…'”
“Anh hứa không làm tổn hại đến tên chồng đần độn chết dẫm của em.” Anthony phun ra. “Rồi đó. Thế đủ chưa?”
“Hiển nhiên đủ.” Daphne cảm thông nói. Cô với tới ngăn kéo và lấy lá thư cô đã nhận tuần trước, từ người quản lý của Simon về địa chỉ của anh. “Của anh đây.”
Anthony chộp lấy nó với vẻ chết chóc thô kệch – và nhạt nhẽo – mở tay ra. Anh ấy chòng chọc nhìn xuống, quét mắt từng dòng, và nói. “Anh sẽ trở lại trong bốn ngày.”
“Anh đi hôm nay?” Daphne ngạc nhiên hỏi.
“Anh không biết anh có thể giữ sự kiểm soát thôi thúc bạo lực này bao lâu.” Anh dài giọng.
“Vậy bằng tất cả các cách, anh đi hôm nay đi.” Daphne nói.
Và anh ấy làm theo.
—o0o—
“Cho tôi một lý do xác đáng tại sao tôi không nên kéo xuyên hai lá phổi ra từ mồm cậu.”
Simon ngước lên từ bàn, nhìn thấy một Anthony Bridgerton với bụi bám đầy từ cuộc hành trình, ngùn ngụt lửa giận trên ngưỡng cửa phòng làm việc của anh. “Thật tốt được gặp cậu, Anthony.” Anh lầm bầm.
Anthony, bước vào phòng với tất cả nét hoa mỹ của một cơn bão giông tố sấm chớp đì đoàng, đặt hai tay lên bàn của Simon, và rướn người về trước với vẻ đe dọa. “Cậu có phiền nói cho tôi tại sao em gái tôi ở London, khóc thầm vào mỗi đêm trong giấc ngủ, trong khi cậu đang ở–” Anh ấy nhìn xung quanh căn phòng và quắc mắt. “Chúng ta đang ở cái nào phải ôn nào?”
“Wiltshire.” Simon cung cấp.
“Trong khi cậu đang ở Wiltshire, lăng xăng quẩn quanh trong một dinh thự tầm thường?”
“Daphne ở London?”
“Cậu có nghĩ,” Anthony gầm vang, “là chồng con bé cậu phải biết điều đó.”
“Cậu nghĩ nhiều thứ quá đấy.” Simon lẩm bẩm. “Nhưng phần lớn thời gian, cậu đều sai.” Đã hai tháng từ ngày anh rời khỏi Clyvedon. Hai tháng kể từ khi anh giương mắt nhìn Daphne và chẳng thể nói được chỉ một từ. Hai tháng hoàn toàn trống rỗng.
Thật lòng, Simon ngạc nhiên khi Daphne đã mất nhiều thời gian như vậy để liên lạc với anh, dù là cô đã quyết định làm thế thông qua người anh cả có phần hiếu chiến của mình. Simon không biết chính xác tại sao, nhưng anh nghĩ cô sẽ liên lạc với anh sớm hơn, nếu chỉ để quấy rầy lỗ tai anh. Daphne không phải là kiểu người để mọi việc trong im lặng khi cô đau khổ; anh đã có một nửa hy vọng cô sẽ theo dõi bắt được anh, và giải thích trong sáu cách khác nhau tại sao anh hoàn toàn là một thằng ngốc.
Và sự thật là, sau khoảng một tháng, anh đã nửa ước mong cô sẽ làm thế.
“Tôi sẽ nhổ phăng cái đầu chết toi của cậu ra.” Anthony sừng sộ, phá vỡ những ý nghĩ của Simon với sự chú ý đáng kể. “Nếu không phải tôi đã hứa với Daphne là sẽ không gây hại đến cơ thể cậu.”
“Tôi chắc rằng đó không phải là một lời hứa được hứa dễ dàng.” Simon nói.
Anthony khoanh tay lại, dán chặt cái nhìn trừng trừng vào Simon. “Không dễ để giữ lời.”
Simon hắng giọng khi anh thử nghĩ ra cách gì đó để hỏi về Daphne, mà không quá rõ ràng. Anh nhớ cô. Anh cảm thấy như một thằng ngốc, như một gã đần, nhưng anh nhớ cô. Anh nhớ tiếng cười cô, nhớ hương thơm cô, nhớ cách thỉnh thoảng vào giữa đêm, cô luôn cạ chân mình vào chân anh.
Simon đã quen với cô đơn, nhưng không phải sự cô độc này.
“Có phải Daphne gửi cậu đến đây để lôi tôi về?” Cuối cùng anh hỏi.
“Không.” Anthony với tay vào túi, lấy ra một lá thư màu ngà nhỏ, và quăng phịch nó xuống bàn. “Tôi theo lời ra lệnh của con bé đến gửi cho cậu thứ này.”
Simon chằm chằm nhìn bức thư với sự khiếp sợ. Nó chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất. Anh cố thử nói điều gì đó tự nhiên, như “Tôi hiểu.”, nhưng cổ họng anh siết lại.
“Tôi nói với con bé tôi sẽ hạnh phúc được đưa cho cậu bức thư.” Anthony hết sức châm biếm nói.
Simon phớt lờ anh ấy đi. Anh với tới bức thư, hy vọng Anthony sẽ không thấy những ngón tay anh đang run rẩy như thế nào.
Nhưng Anthony đã thấy. “Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy?” Anh ấy hỏi bằng một giọng cộc lốc. “Cậu trông như quỷ.”
Simon vồ lấy lá thư và kéo nó về phía anh. “Cũng luôn luôn hài lòng khi thấy cậu.” Anh xoay sở để nhạo báng.
Anthony bình tĩnh lom lom nhìn anh, cuộc chiến giữa giận dữ và lo lắng lộ rõ mồn một trên gương mặt. Hắng giọng vài lần, cuối cùng Anthony hỏi, bằng một giọng dịu dàng đến ngạc nhiên. “Cậu ốm?”
“Dĩ nhiên là không.”
Anthony trắng bệch. “Vậy Daphne ốm?”
Đầu Simon ngẩng phắt lên. “Đó không phải là những gì cô ấy đã nói với tôi. Tại sao? Cô ấy trông ốm ư? Cô ấy có–”
“Không, con bé trông ổn.” Đôi mắt Anthony ngập tràn tò mò. “Simon.” Cuối cùng anh ấy lắc đầu, nói. “Cậu đang làm gì ở đây? Rõ ràng là cậu yêu con bé. Tôi có thể thấy là rất nhiều, và con bé trông cũng yêu cậu nhiều như thế.”
Simon ấn những ngón tay vào hai thái dương, cố gắng ngăn chặn cơn đau đầu dộng ầm ĩ đeo đuổi anh suốt trong những ngày này. “Có vài chuyện cậu không biết.” Anh kiệt sức nói, nhắm mắt để chống lại cơn đau. “Vài chuyện cậu không bao giờ hiểu.”
Anthony im lặng trong cả một phút. Cuối cùng, chỉ khi Simon mở mắt ra, Anthony quay khỏi bàn và bước về phía cửa. “Tôi sẽ không kéo lê cậu về London.” Anh ấy nói bằng một giọng nhỏ. “Tôi nên làm thế, nhưng tôi sẽ không. Daphne cần biết cậu về vì con bé, không phải vì ông anh cả như tôi đã dí súng vào lưng cậu.”
Simon gần như chỉ ra đó là lý do tại sao anh lấy cô, nhưng anh ngậm họng lại. Đó không phải là sự thật. Ít nhất, không hoàn toàn là sự thật. Trong một cuộc đời khác, anh sẽ khụy gối xuống, cầu hôn cô.
“Tuy nhiên, cậu nên biết,” Anthony tiếp tục, “mọi người bắt đầu xì xầm. Daphne trở lại London một mình, chỉ mới hai tuần sau đám cưới vội vã. Con bé giữ được bộ mặt thản nhiên, nhưng như thế cũng đủ gây tổn thương. Không ai thực sự đến và xúc phạm, nhưng không phải một người chỉ có thể tỏ ra tiếc thương đau xót bằng cách đó. Và mụ Whistledown chết dẫm sẽ viết về con bé.”
Simon nhăn mặt. Anh không trở lại Anh quốc lâu, nhưng cũng lâu đủ để biết Quý bà Whistledown hư cấu có thể giáng một đòn tổn thương và đau đớn cùng cực.
Anthony chửi thề kinh tởm. “Tự lê thân đi gặp bác sĩ đi, Hastings. Và rồi tự lê thân trở lại với vợ cậu ấy.” Với những lời đó, anh ấy sải bước ra khỏi cánh cửa.
Simon trân trối nhìn bức thư trong tay anh nhiều phút trước khi mở nó ra. Nhìn thấy Anthony đã đủ sốc. Biết được anh ấy chỉ vừa mới ở cùng Daphne khiến trái tim Simon nhói đau.
Khốn nạn. Anh đã không mong sẽ nhớ cô.
Tuy vậy, như thế không phải là anh không còn giận dữ với cô. Cô đã lấy đi một thứ ở anh mà anh hoàn toàn thật lòng không hề muốn cho cô. Anh không muốn những đứa con. Anh đã nói với cô điều đó. Cô biết chuyện ấy rồi cưới anh. Và cô lừa anh.
Hay cô đã không làm thế? Anh mệt mỏi chà xát hai bàn tay vào mắt, vào trán khi anh cố gắng nhớ lại chính xác những chi tiết của buổi sáng định mệnh đó. Daphne chắc chắn là người dẫn trong cuộc ái ân của họ, nhưng anh rõ ràng nhớ giọng của chính anh, thúc đẩy cô. Anh không nên cổ vũ những gì anh biết anh không thể dừng lại.
Dù sao đi nữa, cô có lẽ không mang thai, anh lập luận. Không phải điều ấy đã mang mẹ anh đi khỏi khi bà sinh ra đứa con còn sống duy nhất?
Nhưng khi anh một mình trên giường ngủ vào mỗi tối, anh biết sự thật. Anh không cảm thấy thế vì Daphne đã lừa dối anh, hay vì anh có cơ hội có một đứa con.
Anh vụt bỏ đi vì anh không thể chịu được cách anh ở bên cô. Cô đã khiến anh hóa thành một thằng ngốc cà lăm, lắp bắp như thời thơ ấu. Cô đã làm cho anh câm lặng, mang lại cái cảm giác kinh hãi, tắc nghẹn, hoảng sợ vì không thể nói những gì anh cảm thấy.
Anh chỉ không biết anh có thể sống cùng với cô không, nếu điều điều đó có nghĩa anh quay ngược trở lại là cậu bé không thể nói thành lời. Anh thử tự nhắc nhở bản thân về thời gian tìm hiểu của họ – thời gian tìm hiểu vờ vịt, anh nghĩ với một nụ cười vu vơ – và nhớ rằng anh đã dễ dàng ở bên cô như thế nào, dễ dàng nói chuyện với cô ra sao. Nhưng từng ký ức đều bị vẩn đục khi nơi mà tất cả những gì nó dẫn đến – là phòng ngủ của Daphne vào buổi sáng kinh tởm ấy, với anh bị mắc kẹt vào lưỡi của chính mình, và cổ họng tắc nghẹn.
Và anh ghét chính bản thân anh như thế.
Nên anh đã cố gắng gấp gáp bay đến một trong những dinh thự khác của anh – vì là một Công tước, anh có đến hàng đống. Ngôi nhà đặc biệt này ở Wiltshire, mà anh đã lý luận, không xa là mấy so với Clyvedon. Anh có thể trở về trong một ngày rưỡi nếu anh phi ngựa đủ nhanh. Sẽ không giống như anh chuồn đi, nếu anh có thể dễ dàng trở về.
Và giờ đây trông giống như anh sẽ phải trở về.
Hít vào một hơi thở sâu, anh chộp lấy bức thư để mở và xé toạc nó ra. Anh kéo ra một mảnh giấy duy nhất và nhìn xuống.
Những sự nỗ lực của em, như anh đặt tên, đã thành công. Em đã tự chuyển đến London, để có thể gần gia đình, và đợi lời chỉ dẫn của anh ở đây.
Em,
Daphne.
Simon không biết anh đã ngồi đấy đằng sau chiếc bàn bao lâu, hầu như chỉ thở, miếng giấy nhỏ màu kem nắm trong những ngón tay. Rồi cuối cùng, một cơn gió rít qua anh, hay có lẽ ánh đèn thay đổi, hay có lẽ ngôi nhà kêu cót két – nhưng cái gì đó phá vỡ tan nát sự mơ màng khỏi anh, và anh nhảy dựng lên, sải bước vào Đại sảnh, và rống ầm với tên quản gia.
“Thắng xe ngựa cho ta.” Anh quát mắng khi tên quản gia xuất hiện. “Ta sẽ đến London.”