Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Ty

Chương 27

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Kỳ 41. LIM – CÚ BẮN XUYÊN TÁO
Cuộc hẹn trao đổi với CD Nguyên về việc đi học bên Úc của tôi ấn định vào sáng thứ bảy, tại phòng làm việc của sếp. Trước đó, CD Nguyên cho tôi một tuần để suy nghĩ.

Trong danh sách các tham vọng của tôi, du học nằm ở vị trí số hai, chỉ đứng sau một niềm khao khát mà tôi giữ bí mật. Chẳng riêng gì tôi, bất cứ đứa bạn nào sắp vào học năm tư cùng lớp đều ao ước cơ hội này. Học lên cao, rồi cày cục đi làm thêm, mới thấy kiến thức thu lượm được ở đại học quá bé mọn và mau chóng lỗi thời so với dòng chảy công việc bên ngoài thực tế. Mỗi khi dự tiệc chia tay một thành viên trong lớp lên đường du học theo diện gia đình tài trợ hoặc kiếm được học bổng, những đứa còn lại không hề che dấu sự thèm khát pha lẫn chút ganh tị. Tháng nào tôi cũng vài lượt lướt qua các web săn học bổng, mò mẫm, đánh liều gửi CV đến các trường thiết kế nổi tiếng. Nhưng hồi âm chẳng có gì khả quan. Các lý do để từ chối vô thiên lủng. Hoặc tôi chưa tốt nghiệp đại học. Hoặc hồ sơ của tôi lọt thỏm giữa hàng trăm bộ CV sáng giá hơn. Đôi lần, theo lời khuyên của những đứa bạn đầy mình kinh nghiệm, tôi cũng thử đánh bóng một vài chi tiết để gây ấn tượng. Tuy nhiên, khốn kiếp làm sao, tôi không hề có khả năng khoác lác về mình. Xin tiền gia đình để đi du học là giải pháp khả dĩ. Nhưng chắc chắn ba mẹ tôi sẽ rất khốn khổ khi phải cầm giấy tờ nhà ra thế chấp ngân hàng. Tôi từng trúng một tờ vé số 50 triệu đồng. Có vẻ nhiều đấy, nhưng chẳng bõ bèn gì nếu đi học xa. Điều tồi tệ khác là tôi đã đánh mất tờ vé số ấy ngay trước khi sờ tay vào khoản tiền trên trời rơi xuống… Dù sao thì ông trời vẫn thường có chút thương xót với các cô nàng hậu đậu và không mấy xinh đẹp. Thế nên ông ta mới bơm vào đầu CD Nguyên ý nghĩ cho một nhân viên cóc ké kỳ nhông như tôi đi tu nghiệp. Chà, theo những gì tôi học được từ ngày đi làm ở Red Sun thì vận may là thứ không thể xin xỏ. Nó cũng không đi lang thang để ta có thể bắt gặp thường xuyên. Vậy nên một khi nó rớt trúng đầu bạn, tốt nhất hãy túm chặt lấy nó, bằng cả mười ngón tay đấy nhé. Mấy ngày qua, từ khi CD Nguyên thông báo, đầu óc tôi lâng lâng khác nào trên mây.

Tôi đẩy cửa phòng CD Nguyên. Đúng 9 giờ. Bên trong không có ai. Hiếm khi CD Nguyên sai hẹn. Kéo ghế ngồi trước bàn làm việc, tôi nhìn lơ đãng khắp căn phòng bài trí ấn tượng. Những bộ poster thành công nhất của Red Sun treo rải rác trên các bức tường trắng xám. Trên các kệ thép và thuỷ tinh trong suốt, một vài hình mẫu thiết kế thu nhỏ nhìn hết sức chuyên nghiệp, ở đẳng cấp đặc biệt. Tò mò, tôi chạm tay vào một khối lập phương bọc kim loại trắng và đen, chẳng rõ công năng. Mặt chính diện màu đen bỗng trượt nhẹ. Một gương mặt nữ ấn tượng hiện ra, nằm giữa khối thuỷ tinh trong suốt. Mất một lúc, tôi mới nhận ra, chính là Kat Trần. Tôi giật mình, kéo nắp trượt đóng lại thật nhanh. Tiếng cửa mở ra nhẹ nhàng sau lưng. Tôi rụt phắt tay lại, ngoảnh nhìn. CD Nguyên bước vào phòng, hơi nheo mắt, nhận xét lạnh lùng:

– Lần này cô đến đúng giờ. Nhưng cô lại đụng chạm lung tung vào các đồ vật không thuộc về cô!

– Em chỉ xem các mẫu thiết kế thôi, không làm hỏng thứ gì hết!

Đôi mắt CD Nguyên lướt từ tôi sang cái hộp kim loại, thoáng ngờ vực:

– Cô không táy máy mở chúng ra chứ?

Tôi mím môi, im lặng. Nói dối bao giờ cũng khó khăn. Những ngón tay tôi vặn xoắn vào nhau sau lưng. Có lẽ vẻ mặt ngang bướng của tôi khiến Nguyên bó tay. Anh ngồi vào bàn, ra hiệu cho tôi kéo ghế ngồi đối diện. Anh bắt đầu câu chuyện cần bàn ngay, không rào đón.

– Cô đã sẵn sàng để đi học?

– Anh cho em học chương trình nào? Ràng buộc ra sao? – Tôi tin sẽ được cho học tiếp chương trình đại học. Nhưng tôi cứ hỏi lại cho chắc ăn. Mặt khác, cũng nên tỏ ra chuyên nghiệp bằng cách đặt câu hỏi thẳng thắn.

– Không phải là tôi cho cô đi học. Mà là công ty gửi cô đi. Chi phí học tập do Red Sun đài thọ. Khi trở về, cô sẽ làm việc cho chúng tôi trong tối thiểu năm năm.

– Bằng cấp của em sau khi học là gì?

– Cô sẽ được cấp chứng chỉ. Trường thiết kế mà cô theo học cũng nằm trong quản lý của Red Sun – CD Nguyên hơi nhíu mày. Anh không quen bị cấp dưới đặt câu hỏi. Dừng một chút, anh nhấn mạnh – Cô biết đấy, những gì cô sẽ được học hoàn toàn chưa có ở Việt Nam.

– Em sẽ được học sâu về sáng tạo trong lĩnh vực đồ hoạ?

– Không. Chính xác là Red Sun đang cần những designer giỏi kỹ thuật. Tôi nhận ra cô khá đặc biệt khi đã tìm tòi, tự lần mò ở khía cạnh này. Cô biết đấy, cô đã gây ấn tượng tốt với chúng tôi khi cho biết cô nắm vững kỹ thuật làm phim hoạt hình, đợt Red Sun làm dự án quảng cáo cho sản phẩm của J&P.

– Thời gian học bao lâu, thưa anh?

– Năm tháng. Không quá lâu, đúng không?

Tôi im sững, nhìn thẳng vào mắt sếp. Sự thật là vậy đấy. Red Sun cho tôi đi tu nghiệp thì đúng hơn. Tôi chỉ học những gì mà công ty đang cần, chứ không phải tôi được đào tạo toàn diện. Điều này có nghĩa tôi phải bỏ dở chương trình ở đại học. Trong phút chốc, bao nhiêu hào hứng trong tôi tiêu tán. Tôi thật ngốc nghếch. Suốt mấy ngày qua, tôi đã tưởng tượng về một vị thần may mắn, rộng lượng đã giúp sếp nhìn ra tài năng vượt bậc của tôi, biến ước mơ du học của tôi thành sự thật. Thực tế đơn giản hơn nhiều. Red Sun chỉ cần một hoạ viên nắm kỹ thuật cao. Và tôi được chọn. Vậy thôi. Không hơn. Không cần tốn thời gian suy nghĩ, tôi hít một hơi dài, trả lời dứt khoát:

– Em cám ơn. Nhưng em sẽ không đi học.

– Lim, cô có hiểu điều cô vừa nói chứ? – CD Nguyên nghiêm mặt. Trước mắt tôi, vị giám đốc sáng tạo trẻ mà tôi hằng ngưỡng mộ biến mất, thay vào đó là một ông sếp lạnh lùng đầy tính toán, khó chịu vì phải nghe lời từ chối thẳng thừng.

– Em không muốn đánh đổi việc học hành bài bản chính quy chỉ để lấy một cái chứng chỉ kỹ thuật giá trị ngắn hạn – Tôi giải thích thẳng thắn – Việc học của em còn hai năm nữa, em không muốn gián đoạn. Sau khi tốt nghiệp đại học, em có thể học thêm kỹ thuật nâng cao cũng không quá muộn

– Cô từ chối vì muốn có thêm điều kiện gì nữa, đúng không? Cô cứ thoải mái nói ra luôn đi. Tôi có thể giải quyết nếu nó hợp lý – CD Nguyên dựa vào lưng ghế, ngờ vực nhìn tôi, rồi mỉm cười khuyến khích – Nhưng cô đừng quên, rất nhiều người ở Red Sun ao ước suất tu nghiệp, Lim ạ. Việc học đại học, cô có thể bảo lưu một năm.

– Em đang là sinh viên. Có lẽ em ngốc nghếch. Có lẽ ai cũng thấy thực dụng, theo đuổi mối lợi trước mắt sẽ tốt hơn. Nắm bắt kỹ thuật mới, chiếm lấy ưu thế trong một cộng đồng mới là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng em hiểu, một khi đã rời bỏ trường đại học, cuốn vào guồng máy kiếm tiền, sẽ rất khó khăn để quay trở lại giảng đường. Thiết kế là nghề đào thải rất nhanh. Hôm nay gặp thời, loé lên. Ngày mai đã thấy mình bị vứt bỏ, ra đứng ngoài đường. Để tránh nguy cơ ấy, chỉ có cách duy nhất là học hành tử tế, có bằng cấp tử tế và mai này, kiếm một đường đi riêng mình tử tế…

– Okay. Chúng ta không tranh luận nữa. Lim, cô đã nói vậy, tôi không ép. Red Sun sẽ chọn một designer khác cho suất tu nghiệp. Tuy vậy, vị trí của cô ở khâu đồ hoạ không cần thiết nữa. Nếu cô muốn ở lại Red Sun, cô sẽ phải chuyển sang khâu thiết kế nội thất. Bộ phận này đang thiếu người. Cô có chấp nhận không?

Tôi ngồi im, hai bàn tay ngửa trên đầu gối, cố gắng kìm giữ hạt nước không được ứa ra nơi khoé mắt. Khác nào đang bay lơ lửng trên mây, bất thần bị ném xuống đất. Mà mặt đất còn lót đầy vỏ sâu riêng nhọn hoắt nữa chứ! Vậy đấy, môi trường công ty thật bấp bênh. Dù bạn có là ai, dù bạn từng được khen ngợi hết lời, dù có lúc sếp đánh giá bạn như một người khó lòng thay thế, thì vẫn đến lúc bạn phải đối diện sự thật rằng bạn không phải là người duy nhất. Tôi sẽ kiêu hãnh bỏ đi, sẽ bỏ mặc lại phía sau tất cả những mối quan hệ nguy hiểm tại Red Sun. Sụp đổ ước mơ du học. Ngay lập tức lại bị bồi thêm thông báo thuyên chuyển vị trí làm việc. Hệt như một phát súng tàn nhẫn tài tình, xuyên thủng những quả táo xanh tươi.

Tuy nhiên, ngay khi sắp sửa gật đầu, bất giác trong đầu tôi vang lên tiếng nói ngăn cản: RA ĐI LÚC NÀY LÀ HÈN! Bỏ đi kiêu hãnh ư? Chỉ là một cách chống cự yếu ớt trước bất công mà thôi. Thật sự, tôi sẽ không thể lẩn trốn thực tế tôi đã thất bại. Tốt nhất, tôi sẽ ở lại, làm việc ở bộ phận mới, chứng minh khả năng thay đổi và thích ứng của mình. Máu hiếu thắng khát khao khẳng định trong tôi sôi lên.

– Em đồng ý chuyển sang khâu thiết kế nội thất. Theo đề nghị của anh. Nhưng em cũng có đề nghị của em! – Tôi nhìn thẳng vào mắt CD Nguyên, nói rành rọt.

– Cô nghĩ cô vẫn có ưu thế để đặt điều kiện với tôi sao? – Giọng CD Nguyên đượm vẻ chế nhạo mà người lớn vẫn thường nói với một đứa bé con.

– Vâng, em đã chứng minh năng lực không quá tệ ở khâu đồ hoạ. Em muốn được tăng lương. Ở khâu nội thất, em sẽ không làm tồi hơn đâu!

– Đồng ý. Đề nghị của cô làm tôi bất ngờ đấy, nhưng không tệ. Mức lương của cô tăng thêm 700 ngàn một tháng – Sếp cúi xuống, mở ngăn kéo, rút ra một tập hồ sơ màu vàng, đưa cho tôi – Nhưng, mức lương cao thì cũng đòi hỏi mức độ công việc cao hơn. Đây là yêu cầu thiết kế một show room bán hàng gốm sứ. Cô hãy hoàn tất nó trong một tuần cho tôi, okay?

Tôi gật nhẹ, cầm lấy bộ hồ sơ. CD Nguyên mỉm cười, chẳng rõ anh có cài đặt một âm mưu nào khác hay không. Nhưng tôi sẽ không phức tạp hoá vấn đề làm gì cho thêm phiền toái. Tôi chỉ cần chú tâm vào nhiệm vụ vừa được giao mà thôi. Chưa bao giờ tôi làm bản vẽ nội thất nào một cách nghiêm chỉnh. Nó chỉ là môn học tham khảo, không là bộ môn chuyên sâu của tôi. Nhưng xưa nay, áp lực càng lớn, càng kích thích tôi lao đầu vào.

Bước ra cửa, tôi sực nhớ bức ảnh Kat Trần nằm trong khối thuỷ tinh trong suốt. Tôi ngoảnh nhìn CD Nguyên, đặt lên bàn nỗi tò mò của tôi bằng giọng thản nhiên:

– CD Nguyên nè, anh quen với Khanh, là Kat Trần ấy, đúng không?

– Sao, có việc gì? – Không rõ ánh sáng từ PC phản chiếu hay vì mệt mỏi, mặt Nguyên tái xanh.

– Không, em chỉ tò mò chút xíu thôi. Hồi nãy, em có táy máy mở cái khối kim loại kia ra, và thấy ảnh của Kat. Em đoán hai người là có quen biết chút đỉnh.

– Ừ, có quen biết! – CD Nguyên đáp lạnh nhạt, lảng tránh mắt tôi.

– CD Nguyên, em muốn nói chút xíu về Hoàng Anh, được không? – Ý nghĩ đeo bám khó chịu trong đầu tôi mấy ngày qua bỗng cựa khẽ.

Từ từ quay ghế lại, Nguyên nhìn thẳng vào tôi. Gương mặt anh hệt như vừa gọt ra từ một tảng băng.

– Ra khỏi phòng tôi, Lim. Cô bắt đầu làm tôi khó chịu rồi đấy! – Bất thần, sếp quát to – Bước đi ngay!

Tôi mím chặt môi, kiên trì thi gan với ánh mắt Nguyên. Chao ôi, đó là giây phút tôi nhận ra CD Nguyên làm tôi đau xót bao nhiêu, thì tôi nhận ra sức hút của anh với tôi mạnh mẽ bấy nhiêu. Tôi quay lưng, bước ra khỏi phòng, mặc kệ nước mắt lăn dài trên má.

Kỳ 42. NGUYÊN – THUỐC CẲM VÀ CÀ PHÊCông việc ập đến như sóng mạnh. Dự án phát triển thương hiệu cho ấn phẩm mới của một tập đoàn báo chí cần xong ngay trong tuần. Trước đó, công ty quảng cáo lớn của Nhật đã lên kế hoạch thực hiện. Nhưng vào phút chót, bất đồng nghiêm trọng khiến tờ báo đổi ý. Họ gọi điện sang Red Sun. Peter Yeo đặt kỳ vọng lớn vào dự án. Tiền kiếm được từ sự kiện không nhiều. Nhưng nếu thành công, tên tuổi của Red Sun sẽ gây tượng mạnh bên cánh truyền thông. Đây là một bước chuyển mà Red Sun đang tìm kiếm. Tôi đưa ra ý tưởng về một show diễn thời trang đặc biệt, thay cho việc thực hiện spot quảng cáo phát trên truyền hình. Bên tờ báo dễ dàng bị thuyết phục bởi ý tưởng đột phá. Bộ phận làm event của Red Sun tức tốc triển khai và cho đến hôm qua đã chuyển hồ sơ kế hoạch chi tiết sang khu vực thiết kế. Bây giờ mới là giai đoạn căng thẳng thật sự. Trên tấm bảng lớn của phòng thiết kế, AD Quang tô đậm dòng chữ màu đỏ TẬP TRUNG KHẨN CẤP. Các nhân viên phòng thiết kế được khuyến cáo ở lại làm thêm giờ. Nhìn từ cửa sổ tầng 12 của toà cao ốc, dãy đèn trắng toả ánh sáng bất động suốt đêm. Nhân viên cuối cùng ra về lúc ba giờ sáng. Máy chấm giờ điện tử cho biết. Tôi tò mò nhìn tên nhân viên chăm chỉ. Ồ, hơi bất ngờ, đó lại là nữ nhân viên tập sự Lim.

Tôi đến Red Sun rất sớm. Thang máy và hành lang không một bóng người. Phòng làm việc của tôi tối om dù đèn vàng ngoài lối đi vẫn sáng. Tôi điện thoại cho dịch vụ quản lý cao ốc. Người thợ điện lên kiểm tra chóng vánh, cho biết một sợi dây nối vào ổ điện phòng bị đứt. Tôi đành ôm laptop sang phòng thiết kế. Chọn một cabin để trống khuất sau vách, gần ngay cửa sổ, tôi đặt máy ngồi vào bàn, ngay lập tức chìm vào công việc. Các mô hình catwalk thử nghiệm. Nguồn sáng được sắp đặt vào những vị trí cần thiết. Tính toán giải pháp ánh sáng laser một khi nhập về kịp thiết bị mới. Các phương án và số liệu cuốn tôi trôi đi. Cho đđến khi tôi ngẩng lên, mặt trời đã sáng rõ bên ngoài cửa kính. Ánh nắng ấm áp lọt qua khe màn nhựa, hắt các dải sáng êm dịu lên mặt bàn gỗ trong cabin. Tôi đứng dậy, vươn vai, dụi nhẹ đôi mắt mỏi mệt. Vẫn còn khá sớm theo đồng hồ sinh học của giới designer. Phải hơn một tiếng nữa, các nhân viên của tôi mới lục tục kéo đến công ty. Phía dưới đường, dòng xe cộ như vô số mô hình nhỏ xíu bắt đầu nối đuôi nhau chạy rất nhanh, náo nhiệt. Bên kia sông, một chiếc xà lan đang cập vào bãi đất. Đống cát ướt trên sà lan sáng rực lên như một ngọn tháp kim loại chói mắt. Các đợt sóng nước loang rộng ra, toả các vòng sáng êm dịu. Ý tưởng sử dụng loại ánh sáng như vân nước trên nền catwark cho một bộ sưu tập của đêm diễn khiến tôi khoan khoái. Đúng khi toan sang phòng nước lấy một cốc cà phê nóng uống cho tỉnh táo, đột nhiên cánh cửa vào phòng thiết kế bật mở.

Một cơn lốc màu da cam cuốn thốc vào phòng. Cơn lốc đeo trên tai dây nghe Ipod. Thoạt tiên, cơn lốc dừng ngay khung cửa. Bằng một động tác sóng tay của dân nhảy break dance, loạt đèn trong phòng thiết kế được bật lên, bừng sáng. Kế tiếp, cơn lốc di chuyển dọc theo lối đi giữa các cabin bằng bước nhảy moon walk, tài tình chẳng kém nào Michael Jackson. Thỉnh thoảng, phấn khích cực độ, cơn lốc da cam ngật cổ lên trần, dẩu môi phát ra vài tiếng hú thật là hoang dã. Cuối cùng thì cơn lốc dừng lại ngay cabin của mình, cách chỗ tôi ngồi khuất đúng một bức vách nhỏ. Đồ chừng Ipod lúc này đang phát ra một bản nhạc hip-hop. Những động tác dứt khoát và mạnh mẽ nhìn mới khiếp chứ. Hệt như cô nàng cơn lốc da cam không nhảy nhót, mà đang dồn hết sức lực gây thương tích thích đáng vào những kẻ vô hình ẩn nấp trong không khí. Chẳng hề biết có một đôi mắt đang thầm lặng quan sát với tất cả kinh ngạc và tò mò, cơn lốc của phòng thiết kế kéo dài bài nhảy một mình rất nhiệt thành. Tôi hết sức kìm chế không cười phá lên. Một cú xoay bàn tay, nút power của PC được khởi động. Một cú gập người kiểu robot, màn hình bật lên sáng loá. Điệu nhảy buổi đầu ngày đột ngột chấm dứt. Lim kéo ghế ngồi vào bàn. Cô nàng xoay cái mũ lưỡi trai màu cam tươi, rất ăn ton với màu áo pull rộng thùng thình. Vành mũ ôm sát cái trán dô làm nổi bật đôi mắt to láu lỉnh và cái mũi hếch ngộ nghĩnh. Ngay tức khắc, Lim dán mắt vào màn hình, chăm chú làm việc.

Bước ra khỏi chỗ ẩn náu sau bức vách, tôi đứng khoanh tay, lặng thinh quan sát cô nhân viên tập sự. Cô nhóc xoay lưng về phía tôi. Đôi bàn tay mảnh khảnh lướt trên keyboard, bấm tổ hợp phím hối hả. Lim sử dụng chương trình After Effects làm kỹ xảo video cho màn hình nền của show thời trang thật thành thục. Các đoạn phim được xử lý dần dần hiện ra, đẹp ấn tượng. Nữ nhân viên bé bỏng làm việc miệt mài. Một chút gì giống như nỗi xúc động lướt qua lồng ngực. Tim tôi thắt nhẹ. Đôi khi Lim bướng bỉnh, ngang ngạnh đến nỗi không chỉ tôi mà các cộng sự cũng phát điên lên. Mới đây, cô nhóc còn tò mò về Kat Trần. Tôi cáu kỉnh đã thẳng tay đuổi cô nhóc ra khỏi phòng… Thế nhưng khi cần dốc sức cho nhiệm vụ chung của khâu thiết kế, cô nhóc làm ngày làm đêm, bình thản như không, chẳng chút kêu ca. Ừ phải, đôi khi, tôi vẫn cứ lạ lẫm và ngạc nhiên với những người vẫn sống ngay bên mình…

Tôi ngồi im sau vách đọc kỹ các thông số kỹ thuật của thiết bị ánh sáng, không gây ra tiếng động nào để Lim nghi ngại. Bỗng, một tiếng thịch mạnh vang lên. Âm thanh của một cú ngã. Tôi giật mình, rời khỏi chỗ ẩn náu. Lim nằm sõng xoài trên sàn, mặt tái mét. Đôi mắt cô nhóc mở trừng trừng nhìn lên trần, tay chân co quắp. Biểu hiện của một cú đột quỵ. Hoảng sợ, tôi đỡ Lim ngồi lên ghế. Nửa trên người cô đổ vật xuống bàn. Tôi bước ra ngoài hành lang, tức tốc qua phòng nước. Có lẽ lúc này một cốc trà chanh nóng rực sẽ được việc hơn mọi phương thuốc.

Phòng thiết kế đầy người khi tôi quay trở lại. Một đồng nghiệp đang xoa dầu cho Lim trên trán. Cái mũ lưỡi trai da cam lăn vào góc bàn. Mớ tóc rối tinh, dựng ngược trên đầu cô nhóc. Tôi đặt lên bàn cốc trà bốc khói. Các nhân viên ngoảnh nhìn tôi, hơi lùi lại, vẻ dè dặt. Lim lừ khừ ngước lên, đôi mắt hướng về tôi cái nhìn trống rỗng. Làm sao tin được cái người kiệt sức chính là cơn lốc da cam đã làm căn phòng sống động lạ thường ban nãy!

– Cô bị kiệt sức? – Tôi nói bình thản – Nếu mệt quá thì cô có thể ra về. Công việc giao lại cho một designer khác…

– Không. Em chỉ chóng mặt chút xíu thôi! – Đôi môi bé xíu mấp máy – Em nghỉ một lát, rồi sẽ làm việc lại được ngay mà.

– Tuỳ cô. Đừng miễn cưỡng! – Tôi gật nhẹ, cầm cốc trà đặt vào tay Lim, nhìn cô uống cạn. Thật quái quỷ, tại sao tôi giành nhiều chú ý cho một nhân viên quèn ngoài mức cần thiết như vậy chứ.

Một ai đó rảo nhanh, bám theo tôi. AD Quang bước lên. Gương mặt anh ta đượm vẻ lưỡng lự khó tả. Tôi dừng lại:

– Có gì trục trặc trong phần thiết kế hình ảnh phông nền?

– Không, tôi muốn nói với sếp về cô Lim. Cô ấy hình như…

– Sao? Có việc gì thế?

– Chúng ta nên cho Lim nghỉ. Red Sun không nên có một nhân viên như Lim.

Tôi hơi giật mình. Hình như có một điều gì lẩn khuất mà tôi chưa rõ. Tôi yêu cầu Quang bước vào phòng làm việc của tôi nói chuyện nghiêm túc. Anh ta ngồi ngay mép ghế, vắt chân khá điệu đàng, lưng thẳng cứng, cằm hất ra trước đầy nghiêm trọng. Chỉ đợi tôi đưa mắt, Quang nói liền một hơi:

– Sếp ạ, cô Lim có dấu hiệu của người sử dụng ma tuý. Có thể cô ấy chơi hàng trắng, hoặc nhẹ hơn, cô ấy cắn thuốc lắc. Gần đây, Lim thường có những biểu hiện khác thường. Có lúc, cô ấy hưng phấn quá độ. Nhưng có lúc lại rơi vào những cơn trầm cảm. Một nhân viên nghiện ngập sẽ ảnh hưởng tai hại đến uy tín của Red Sun.

– Anh có trực tiếp thấy cô ta sử dụng ma tuý?

– Chưa – AD Quang đảo mắt rất nhanh, nuốt nước bọt – Nhưng Lim đủ khôn ngoan để không sử dụng nó ngay trong công ty. Cô ấy dùng ở nhà, hoặc một cách kín đáo trong toilet.

Lòng tôi nặng trĩu. Hơn ai hết, tôi hiểu áp lực kinh khủng ra sao với những người làm việc trong lĩnh vực design. Bề ngoài, mọi thứ ngỡ như rất nhẹ nhàng. Công việc sáng tạo tự do, không quá bó buộc về giờ giấc. Tiền bạc đủ sống thoải mái. Thế nhưng bên trong là thử thách từng ngày. Ý tưởng luôn luôn mới. Kỹ thuật không ngừng cập nhật. Cuộc cạnh tranh gay gắt giữa các công ty lớn và cả giữa các nhân viên trong cùng một công ty. Để bám trụ với nghề, nhân viên của tôi đã phải liều lĩnh. Hình ảnh cơn lốc màu cam tươi đeo Ipod nhảy múa rồi ngã vật ra trong vòng chưa đầy nửa giờ khiến tôi xót xa. Tôi ngồi sau bàn làm việc, lặng thinh. Peter Yeo gõ cửa, bước vào. Chỉ cần vài câu hỏi, gã ta hiểu ngay chuyện gì khiến không khí trong phòng nặng nề. Rời mắt khỏi AD Quang, Peter nhìn tôi, ra lệnh ngắn gọn:

– Hãy cho con bé designer khốn kiếp đó nghỉ ngay!

– Đang có dự án làm event cho tạp chí – Tôi nhắc nhở – Cô ấy làm kỹ xảo video không tệ. Sắp tới, tôi đã có kế hoạch chuyển cô ấy sang khâu thiết kế nội thất. Đừng quên công ty đang muốn mở rộng khâu này. Phải khó khăn lắm mới tìm được một nhân viên như Lim. Cho nên…

– Không, cho nghỉ ngay hôm nay! – Peter cắt ngang. Giọng gã gay gắt – Hãy tìm một người khác thay thế cô ta. Đăng báo tuyển người đi!

– Không cần vậy đâu – AD Quang đỡ lời, giọng mềm dịu – Tôi mới quen một designer trẻ. Tôi sẽ giới thiệu anh ấy vào làm cho Red Sun.

Đột nhiên, đầu tôi nóng lên. Mặc dù cuộc đời dạy cho tôi hiểu không thể tin ai trọn vẹn. Nhưng một điều gì đó bảo với tôi rằng Lim không thể là con nghiện. Tôi đứng dậy, mở rộng cửa, tỏ ý để Peter và AD Quang rời khỏi phòng:

– Tôi sẽ kiểm tra lại rõ ràng trước khi quyết định trường hợp của Lim.

Peter Yeo ngoảnh lại, toan nói gì đó. Nhưng tôi đóng cửa. Tiếng sầm vang lên vang động cả dãy hành lang.

Suốt thời gian còn lại trong ngày, đầu óc tôi nặng nề. Rất kó khăn, tôi mới tập trung được vào công việc. Sau cuộc họp với đối tác là tờ tạp chí, tôi đi sang phòng lấy nước. Cơn lốc màu cam ngồi thừ gần bức tường kính, nhìn ra bầu trời hoàng hôn. Cô nhóc cầm cốc cà phê lớn và một nắm thuốc trong lòng tay, chuẩn bị đưa lên miệng. Tôi nhào đến, nắm tay Lim, giữ lại:

– Lim, cô dùng thuốc lắc, đúng không? – Tôi quát lên.

Đôi mắt mở nhìn tôi, tràn đầy sợ hãi. Lim vùng mạnh tay ra, kêu lên phẫn nộ:

– Thuốc lắc gì chứ. Em chỉ uống thuốc chữa cảm sốt thôi mà – Lim xoè tay. Những viên thuốc cảm quen thuộc vẫn quảng cáo đầy rẫy.

– Em bị cảm? – Tôi ngờ vực.

– Em không bị cảm. Nhưng hôm bữa, em phát hiện ra việc uống một cốc cà phê to với vài viên thuốc cảm sẽ làm cho đầu óc tỉnh táo và đầy hưng phấn – Giọng nói của Lim yếu ớt, như đứa trẻ hối lỗi – Mấy bữa nay, việc nhiều quá. Mà em rất muốn anh thấy em hoàn tất tốt mọi thứ anh giao cho em…

– Cô đã thử nhiều lần như vậy? – Tôi cảm giác lạnh gáy.

– Không, chỉ mới gần đây. Khi mọi người phải tập trung làm event cho tạp chí.

– Ngốc quá, Lim. Cô có biết xài thuốc điên rồ nguy hại cho sức khoẻ ra sao không? Cô có biết cô đã ngất đi chính là vì tác dụng phụ của thuốc và cafein không? – Tôi hét lên, nắm chặt cẳng tay Lim mảnh khảnh.

– Anh làm đau tay em! – Nước mắt lã chã từ đôi mắt to rơi xuống gò má trắng xanh.

Tôi mở rộng bàn tay, buông tay Lim rơi xuống. Cô nhóc khóc oà lên, tội nghiệp như con mèo nhỏ bị đánh oan. Bất giác, tôi đưa tay, kéo Lim vào lòng. Cô gái bé bỏng rúc mặt vào vai tôi, khóc nấc. Nước mắt nóng hổi tội nghiệp.

Một bóng người lướt ngang qua phòng nước, khựng lại. Ngay chính giữa khung cửa, Hoàng Anh đứng im, nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi cô quay đi. Cũng đột ngột như khi hiện ra, cô biến mất, không để tôi kịp mở miệng.

Bình luận