Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Ty

Chương 29

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Kỳ 45. LIM – MẮT RẮN
Chạy ngoằn ngoèo giữa những lối đi viền cỏ gãy khúc như ma trận, tôi mới tìm ra block nhà cần đến trong khu chung cư cao cấp. Tốc độ ghê hồn con bọ hung thể hiện khi phóng như điên vào khu vực để xe khiến người bảo vệ nhỏm phắt dậy, ném về phía tôi ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Ồ, nếu lúc khác, hẳn tôi đã bày trò mèo vờn chuột. Tôi rất thích cảm giác căng thẳng hồi hộp. Tuy nhiên, lúc này, chẳng còn tâm trí đâu để tôi trêu tức kẻ khác. Tôi đang rất vội. Tôi cần chạy lên căn hộ của Hoàng Anh, lấy cho chị ấy hộp thuốc chữa chứng đau dạ dày và cái laptop quan trọng. Cứ hình dung gương mặt co nhúm lại vì cơn đau bụng quăn thắt, tôi lại muốn chạy lẹ hơn nữa. Dựng xe khuất sau một cây cột, tôi lao thẳng đến thang máy. Mặc dù đèn báo hiệu đang ở tầng trệt, nhưng cánh cửa thang máy nhất quyết không mở ra. Tức điên lên, tôi co chân đá nhẹ vào nó. Tiếng “xoảng” âm vang dữ dội. Chẳng rõ bằng cách nào, anh bảo vệ đã “hiện hồn” đứng ngay phía sau, chụp cổ tôi bằng bàn tay cứng như gọng kìm sắt. Anh ta gằn giọng:

– Cô có biết người lạ mặt vào chung cư này phải được bảo vệ đồng ý không?

– Tôi không phải kẻ gian đột nhập. Tôi vào đây có sự uỷ quyền hẳn hoi! – Vừa nói, tôi vừa đưa cao tay, lúc lắc chùm chìa khoá gắn bảng số nhà bằng đồng trước mũi gã bảo vệ.

– À, vậy thì khác – Bàn tay tóm cứng cổ tôi nới lỏng ra. Giọng gã bảo vệ dịu xuống. Tôi quay phắt lại. Gã liếc rất nhanh con số trên mảnh đồng – Lên căn hộ của cô Hoàng Anh, hả nhóc?

– Đúng rồi! – Tôi lấy lại tự tin toàn phần – Mở thang máy cho tôi đi, làm ơn!

– Cô xài cái bên cạnh kia kìa. Thang máy ở đây hư rồi! – Anh bảo vệ nhoài người bấm nút thang máy góc khuất. Cánh cửa trượt mở tức khắc.

Tôi bước vào trong, đưa tay búng mạnh nút đóng, vẫy nhẹ gã bảo vệ tốt bụng. Anh ta đột nhiên trợn mắt lên, miệng há hốc, như muốn nói với tôi điều gì đó rất khẩn thiết. Nhưng không kịp nữa. Cánh cửa đã khép lại. Mặc dù hàng ngày vẫn phải lên xuống Red Sun, nhưng tiếng rít vù vù của thang máy chung cư cao cấp vẫn khiến tôi rợn tóc gáy. Thoáng qua cảm giác trong một bộ phim kinh dị. Tôi nhìn vào ba bức vách lót gương sáng choang. Gương mặt tôi nhìn phát khiếp, mớ tóc ngắn bù rối, đôi mắt trợn ngược, cặp môi nhợt nhạt bặm mạnh vào nhau như đứa trẻ nhát gan. Ui ui, tôi còn mang cả đôi dép ở nhà chạy tứ tung ra đường nữa chứ. Thảo nào gã bảo vệ đã nhìn tôi như một quái vật.

Tầng trên cùng. Bước ra khỏi buồng thang máy, tôi ngửa cổ nhìn ngang dọc, xác định hướng căn hộ của Hoàng Anh. Số lẻ, có lẽ tận cuối hàng lang. Một căn hộ penthouse nhìn xuống dòng sông và quang cảnh thành phố. Ngay cả trong mơ, tôi cũng không dám mơ mình được ở trong một căn hộ trên cao lý tưởng như thế này. Không gian im phăng phắc. Lối đi lót thảm dày nuốt trọn tiếng dép lẽ ra vang lên loẹt quẹt của tôi. Những cánh cửa gỗ dày im lìm, nối tiếp. Đường viền các bức tường bịt đồng sáng choang. Chà, quả thật tôi cũng không thể hình dung Hoàng Anh sống ở một nơi sang trọng đến thế này. Nếu phải trả tiền thuê nhà, mỗi tháng cũng ngốn cả một cục tiền to. Nhưng mà Hoàng Anh đã kể Peter quan tâm đến chị ấy như thế nào, ra sức bao bọc hỗ trợ chị ấy trong công việc ra sao. Ban nãy, lắng nghe câu chuyện, tôi choáng váng. Lâu nay tôi cũng loáng thoáng hiểu trong môi trường các công ty, không thể tránh khỏi những mối quan hệ bí mật. Nhưng khi nó ở gần sát ngay bên mình, diễn ra âm thầm, mà mình chẳng biết gì hết thì cũng thật đáng sợ. Tôi lờ mờ đoán có thể căn hộ này cũng là Peter thuê cho Hoàng Anh, nhằm lôi kéo chị ấy. Cũng đâu có gì khó hiểu, chị ấy đẹp như thế, hiền lành và tốt bụng như thế kia mà…

Tôi dừng lại trước cánh cửa đóng số 12017. Cái lỗ quan sát trên cửa tối đen, như con mắt độc nhất mở to, trừng trừng, nhưng không nhìn thấy gì hết. Chìa khóa tra vào ổ, xoay một vòng. Tiếng lách tách vang rõ trong không gian lặng ngắt như tờ. Tôi đẩy cửa nhẹ. Bên trong tối om. Hơi lo sợ, nhưng rồi tôi mạnh dạn bước hẳn vào trong, đưa tay lần mò tìm công tắc điện. Ánh đèn vàng từ ngoài hành lang hắt vào phòng, qua khe cửa hẹp. Càng lúc, tôi càng bước sâu hơn vào bên trong, men theo bức tường lạnh toát. Rốt cuộc thì tay tôi cũng chạm vào cái công tắc chết tiệt. Quái quỷ thật. Tôi bật lên, bật xuống vài lần, đèn vẫn không sáng. Bất thần, cánh cửa đung đưa nhè nhẹ, rít lên một tiếng trầm trầm, sầm đóng mạnh. Mọi thứ chung quanh hốt nhiên tối đen, khác nào tôi vừa rơi thẳng xuống đáy lọ mực. Quýnh quáng, chùm chìa khoá tuột khỏi tay tôi, rớt xuống sàn. Khi cúi xuống nhặt, bất thần tôi nhìn thấy một tia mắt lạnh cóng ngang tầm mắt tôi. Mắt rắn. A… a… a…! Tôi gào lên trước khi một bàn tay bịt chặt miệng tôi, bàn tay kia ghì lấy cần cổ tôi, siết mạnh. Tôi vùng vẫy dữ dội. Nhưng có lẽ, tôi chỉ là một con mồi yếu ớt rơi vào tay gã thợ săn tàn bạo. Tôi gượng căng mắt nhìn xuyên qua bóng tối. Nhưng tôi không thấy gì hết ngoài một đôi mắt trắng bệch, lạnh cóng, lấp loáng sau hai mảnh kính, vươn về phía trước nhìn tôi, lúc ẩn lúc hiện. Có lẽ, đây chính là điều mà người bảo vệ ban nãy muốn cảnh báo, nhưng không kịp. Ngộp thở trộn lẫn nỗi kinh hãi làm tôi khuỵu xuống, bất tỉnh.

Tôi biết chắc mình nằm mơ. Một trận gió mạnh, cuốn tôi bồng bềnh trên một đám mây dày đặc xám xịt. Một vật thể kim loại lạnh toát, lướt trên da tôi. Lưỡi dao vô hình bén ngọt cắt vào cổ, vào cằm, dừng lại lâu giữa hai mắt tôi. Chưa bao giờ tôi lạnh cóng đến thế. Thu hết tất cả tàn lực, tôi mở mắt, vùng mạnh, chồm dậy. Sau vài giây chuếnh choáng, tôi nhận ra mình đang ngồi trên một cái sofa bằng da mềm trong gian phòng khách sang trọng. Hoảng hốt, tôi nhìn vội xuống tay chân. Ơn trời, tôi không bị trói gô lại như lẽ ra tình huống này phải thế. Gió từ ngoài cửa sổ thốc vào lồng lộng. Ngọn đèn chùm ngay giữa trần hắt xuống luồng sáng chói mắt. Một mảnh nhựa hình chữ nhật trong chùm chìa khoá lúc này đang được cắm vào khe nhỏ bên cạnh các công tắc điện. Chết tiệt, có thế mà tôi không biết, loay hoay hoài mà đèn không sáng. Tiếng lục đục từ phía sau bộ sofa vọng đến. Chậm rãi, tôi ngoảnh đầu về phía sau. Peter Yeo đứng sát bên ô cửa sổ, khoanh tay nhìn ra ngoài khung cảnh thành phố trải rộng. Trông nghiêng, con mắt đeo kính trắng không để lộ một chút cảm xúc. Một đôi mắt rắn thật sự, tôi thầm nghĩ. Tôi nhao nhác nhìn quanh. Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Tại sao Peter lại nấp sẵn ở đây chứ? Tôi chợt hiểu ra. Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của Peter. Ông ta có chìa khoá nên vào đây bất kể lúc nào. Tối nay, ông ta rình bắt Hoàng Anh. Nhưng con mồi nộp mạng lại là tôi. Suy nghĩ thật nhanh, tôi quyết định tốt hơn hết nên đàng hoàng đứng dậy, lấy theo thuốc đau dạ dày và laptop rồi ra về. Việc của tôi chỉ là như thế. Tôi nên bỏ lại sau lưng tất cả những rắc rối của kẻ khác, chẳng nên dính mũi vào làm gì. Bất chợt, chừng như đọc được suy nghĩ của tôi, ông ta cất giọng trầm mượt:

– Tôi biết, lúc này Hoàng Anh đang ẩn náu ở nhà cô, Lim ạ…

– Không có đâu! – Tôi chối phắt, lại run bắn lên. Chết tiệt, có thể lúc này lão Peter đang cho người phóng xe đến nhà tôi để tóm lấy Hoàng Anh không chừng. Làm sao tôi có thể bảo vệ chị ấy? Nuốt nước bọt, tôi chỉ biết nói vớt vát – Chị ấy chỉ nhờ tôi đến đây lấy hộ laptop thôi. Nếu biết chị ấy ở nhà tôi, sao ông chờ ở đây làm gì?

– Tôi tin là sau cơn hoảng sợ vô lối, cô ấy sẽ về đây, nói chuyện với tôi đàng hoàng – Giọng Peter vẫn đều đều. Điều này đáng sợ hơn mọi doạ dẫm vũ lực.

– Chị ấy chẳng có gì phải nói với ông cả! – Đột nhiên tôi nổi giận, nói to. Hừ, ông ta muốn gì chứ? Lôi kéo Hoàng Anh bằng tiền, bằng vật chất không được, ông ta muốn gây áp lực bằng sự đe doạ tính mạng hay sao?.

– Cô nghĩ là Hoàng Anh không có gì để nói sao? – Peter rời bỏ chỗ đứng cạnh cửa sổ, vòng đến sát ghế sofa, đứng cao lớn ngay trước mặt tôi, nhìn xuống miễn cưỡng. Trong cách nói, hình như ông ta có điều gì đó chất chứa, vô cùng cay đắng và căm hận – Cô nghĩ Hoàng Anh là ai?

– Chị ấy là nạn nhân của ông! – Tôi ném thẳng ý nghĩ của mình vào mặt Peter.

Thình lình, không thể tin nổi, Peter Yeo khuỵu xuống. Lúc này, tôi mới nhận ra mặt ông ta ràn rụa nước mắt. Đôi mắt vằn đỏ, sưng húp. Ông ta đã khóc, rất lâu. Một kẻ như Peter mà lại khóc. Phát hiện này, thay vì gây ngạc nhiên, lại làm tôi sợ đến cứng người lại. Ông ta úp mặt vào lòng bàn tay, đôi vai rung lên bần bật. Vài sợi tóc trên cái đầu hói bay phất phơ kiệt sức. Ông ta nấc lên thảm thiết:

– Con tôi! Cô ấy đã giết chết con của tôi! Tôi muốn gặp cô ta, để đòi lại đứa bé!

Tôi bó gối, sợ hãi đến nỗi máu đông lại. Sự thật quái gở gì thế này?

– Con nào? Ai giết con của ông, Peter? – Tôi lắp bắp.

Peter thình lình ngẩng đầu lên, nhìn tôi, mắt lạc thần:

– Hoàng Anh. Tôi đã thương yêu cô ta. Tôi đã hy vọng. Cô ta đã mang trong bụng đứa con của tôi. Nhưng rồi cô ta nhẫn tâm. Cô ta đã giết nó…

– Ông nói láo. Ông dựng chuyện. Không hề có việc như thế… – Đầu óc tôi quay cuồng. Hoàng Anh chẳng đả động gì về chuyện này mà. Chị ấy chỉ kể rằng ông ta theo đuổi, lo lắng tạo điều kiện sống và làm việc cho chị ấy tốt hơn mà thôi. Làm gì xảy ra chuyện có con.

– Lim, câm đi. Cô là một đứa nít ranh. Cô không hiểu gì cả! – Peter gào lên. Hai bàn tay ông ta nắm chặt khuỷu tay tôi. Ông ta bắt đầu lắc mạnh tôi, như rung một cây lau sậy.

Rồi Peter bất thần thả tôi ra, buông thõng tay. Hơi thở nồng nặc mùi rượu mạnh. Ông ta gục đầu xuống mặt ghế sofa, ngay sát chỗ tôi ngồi. Ông ta khóc nức nở. Thỉnh thoảng, tiếng khóc âm oang, nghe như tiếng tru của loài sói hoang dã, cô độc. Chưa bao giờ tôi hãi sợ đến thế. Nhưng, ngay tại tâm điểm của nỗi khiếp đảm, tôi chợt hiểu, Peter nói thật. Ông ta mất con nên mới đau đớn thế. Thu hết can đảm, tôi đặt nhẹ bàn tay lên vai Peter, khẽ khàng:

– Peter, bình tĩnh lại đi. Tôi hiểu nỗi đau trong ông. Nhưng ông đừng làm gì sai trái. Hoàng Anh không phải là người tồi tệ. Có thể một sự hiểu lầm nào đó…

Peter Yeo vẫn khóc. Tôi trèo qua lưng sofa, tìm tủ lạnh, rót cho ông ta một cốc nước, đặt lên bàn.

Tôi đưa nước cho ông ta uống, cố gắng tìm vài lời nhẹ nhàng dễ nghe để an ủi. Mất chừng nửa tiếng, Peter có vẻ dịu lại. Ông ta ngồi sâu vào lòng ghế salon, uống từng ngụm nước nhỏ, lơ đãng nhìn tôi. Đột nhiên, ông ta nói với tôi, giọng ráo hoảnh:

– Được rồi, cô về đi, Lim! Hôm nay, cô đã thấy và biết quá nhiều thứ mà lẽ ra một cô gái ngây thơ như cô không nên biết.

Tôi rụt rè lấy cái laptop và hộp thuốc trong ngăn kéo như lời Hoàng Anh dặn, rón rén bước ra cửa. Peter Yeo để yên cho tôi đi, không nói gì thêm. Khi tôi chạy xe về đến nhà mình, Hoàng Anh đã biến mất.

° ° °

Sáng thứ hai đầu tuần, tôi chạy thẳng đến công ty, tâm trạng phấn chấn. Đẩy cửa bước vào phòng làm việc, những gương mặt đồng nghiệp ngước nhìn tôi, rồi ngoảnh đi, bối rối và khó xử chuyện gì đó. Từ trong cabin, AD Quang đứng lên, chìa ra một cái phong bì. Tôi bóc cái phong bì có tiêu đề của Red Sun, đọc nhanh tờ giấy bên trong. Giấy cho tôi nghỉ việc. Chữ ký của Peter Yeo in đậm phía dưới, sắc lẻm, đen như tia nhìn bất động tàn nhẫn của loài rắn.

Kỳ 46. LIM – NHÂN CHỨNG TÌNH CỜ NGUY HIỂMNhững đôi mắt trong phòng thiết kế cụp xuống, lảng tránh ánh nhìn cầu cứu hoảng hốt của tôi. Tiếng gõ trên các bàn phím vang lên rào rạo, không tự nhiên. Tôi chợt hiểu, ở môi trường công sở, đừng quá hy vọng vào sự cảm thông hay giúp đỡ từ kẻ khác. Tôi quay lưng, co giò chạy. Tiếng gõ bàn phím rượt theo sau lưng rồi lặng tắt. Lao thẳng ra ngoài hành lang, dừng ngay trước cửa phòng nước, tôi ôm ngực, thở hổn hển. Bây giờ, sự thật từ lá đơn ấy mới thấm vào tôi. Tôi đọc lại lý do cho nghỉ: Năng lực chưa thích ứng với yêu cầu cao của của công ty thiết kế quảng cáo hàng đầu. Một lý do mù mờ, khó lòng chứng minh, có thể áp vào bất cứ trường hợp nào. Ban giám đốc ký quyết định cho nghỉ một nhân viên tập sự. Sự kiện có gì lạ lẫm đâu trong hết thảy mọi công ty nước ngoài đang hoạt động ở thành phố này. Nhưng, khi tôi là đối tượng mà tai hoạ lựa chọn, mới đắng làm sao. Tôi đưa một bàn tay che miệng, cố gắng ngăn tiếng nấc oan ức. Thời gian gần đây, công việc của tôi tại Red Sun chẳng có gì đáng bị chê trách. Mọi dự án tiến triển theo chiều hướng thuận lợi. Các hợp đồng mới liên tục bay đến. Tôi đang được nhiều trưởng nhóm lựa chọn, mời mọc làm thành viên cho các ê-kíp mới. Thậm chí, vừa tuần trước, một đồng sự trong nhóm đã nhắc tôi có thể đòi hỏi mức lương của một desginer chính thức chứ không nên cứ mãi nhận lương tập sự thiệt thòi. Vậy thì lý do gì để thải hồi tôi chứ? Càng nghĩ, đầu óc càng rối bù lên. Chẳng có giải đáp nào khả dĩ.

Những giọt nước mắt sắp lăn khỏi mí mắt. Bàn tay vội vã đưa lên, chùi sạch. Không, tôi sẽ không khóc. Nước mắt chẳng giải quyết được gì. Nó chỉ khiến tôi thấy mình thêm thảm hại. Và những kẻ lâu nay không ưa tôi càng hí hửng mà thôi. Tôi vào phòng nước, rót một cốc nước lạnh thật to, uống cạn. Ừ, tôi đâu còn là con bé Lim ngốc nghếch hồi mới lót tót vào Red Sun tập sự. Công việc, môi trường công sở đã rèn giũa tôi trưởng thành rất nhiều. Có thể không thông minh hơn, nhưng ít hèn nhát hơn. Vì thế, trong tình huống hiện thời, tốt nhất là tìm hiểu bằng được nguyên cớ bị sa thải. Nếu phải chết, tôi cần biết viên đạn bắn ra từ khẩu súng nào. Còn nếu không chết, thì nhất thiết lao đi tranh cãi, đòi giải đáp thoả đáng, không thể đơn phương chấp nhận thất bại. Không biết tự bảo vệ mình, đừng bao giờ hy vọng sống sót. Tôi lẩm bẩm cho chính tôi nghe rõ: “Cố lên, Lim. Mình đâu phải con búp bê giẻ rách để bất kể ai cũng có thể đá đít bay đi!”.

Hít một hơi dài, tôi rảo bước thật nhanh sang khu vực của các sếp. Phòng Peter Yeo góc bên phải đường lượn vòng cung, vị trí đẹp nhất Red Sun. Một tay nắm chặt tờ giấy cho nghỉ việc, tay kia tôi đấm mạnh lên cửa. “Vào đi!” – Giọng Peter Yeo trầm trầm vọng ra. Tôi vặn nắm cửa, lách vào. Không chỉ làm chói mắt, ánh sáng dội mạnh đến mức tôi như bị ép chặt lưng vào cánh cửa. Các bức rèm trên tường kính kéo sang một bên, nắng buổi sáng tràn vào phòng, chảy lênh láng trên bức tường và tấm thảm lót sàn vàng kem. Những đồ vật kim loại hay phủ kính cũng phản chiếu ánh sáng đó, như toả ra một thứ hào quang thô bạo, thừa thãi và lạnh lùng. Một màn hình LCD khổng lồ trên tường đang phát đi phát lại đoạn phim quảng cáo vừa dựng xong tuần trước, đã được lồng nhạc. Từ các loa âm tường, giai điệu trầm trầm như một con quái vật mềm dẻo, đang bò dần về phía tôi. Mất vài giây, tôi mới trấn tĩnh, bước thêm mấy bước và tập trung cái nhìn về phía trước. Peter Yeo ngồi sau bàn, vì ngược sáng nên gương mặt ông ta gần như tối đen. Nhìn thẳng vào tôi, mắt ông ta như hai cái hốc, sâu hoắm. Tôi hoảng hốt, quay đầu nhìn chệch ngay qua hướng khác. Một cú giật mình nữa. Trong phòng không chỉ có Peter Yeo. CD Nguyên ngồi bên bàn, gương mặt nhìn nghiêng của anh không ngoảnh lại, phủ đầy luồng ánh sáng băng giá khiến anh không khác nào một pho tượng sáp được chế tạo tuyệt kỹ.

Bằng một cử chỉ nhanh nhẹn, Peter Yeo cầm remote tắt phụt màn hình LCD. Bấm một nút bấm khác, ông ta điều khiển những tấm rèm cuốn tự động khép chặt. Trở lại không khí sang trọng xa cách quen thuộc của một văn phòng sếp lớn. Peter nhìn tôi, vẻ mặt phẳng lặng, nghiêm nghị, cao ngạo. Đột nhiên, tôi thấy rất sợ. Không, việc ông ta ký tên cho tôi nghỉ việc không đáng kể nữa. Điều ghê sợ chính là việc tôi không sao nối kết được cái người đang đối diện tôi lúc này với hình ảnh người đàn ông đau đớn điên cuồng vì mất con vào cái đêm cách nay chưa xa. Hệt như là hai kẻ hoàn toàn không can hệ gì đến nhau. Peter khóc, đã phơi bày tất cả vẻ yếu đuối và thất bại trước mặt tôi. Ông ta đã cầu xin sự cảm thông. Tôi cũng chia sẻ với ông ta nỗi đau đớn tột cùng ấy. Vậy mà giờ đây, ông ta sẵn sàng tiêu diệt tôi, không chút xót thương… Ngả người vào lưng ghế xoay lớn, Peter Yeo hất cằm:

– Nào, cô có ý kiến đòi bồi thường hay trợ cấp thôi việc gì đó thì nói mau đi. Hãy nhớ, tôi không có thời gian giải thích dài dòng về lý do cho nghỉ việc đâu…

Vừa đặt tờ giấy lên bàn, tôi toan mở miệng nói. Nhưng CD Nguyên đã quay phắt lại. Anh nhìn Peter, rồi nhìn sang tôi, tràn đầy ngạc nhiên. Tôi chợt hiểu, CD Nguyên hoàn toàn không biết đến quyết định cho tôi nghỉ việc. Vầng trán anh tối sầm. Nắm tay anh siết mạnh, đấm nhẹ lên mặt kính:

– Mr. Yeo, ông biết điều ông đang làm chứ? Tại sao ông cho cô Lim nghỉ việc mà tôi lại không biết gì cả?

– Anh đừng quên công ty đang trong đợt giảm nhân sự – Peter Yeo thản nhiên. Rồi ông ta hạ giọng, cảnh báo CD Nguyên khi anh vươn người về phía trước, như sắp sửa một cuộc tranh luận kịch liệt – Nguyên, chúng ta sẽ bàn về việc này sau, khi không có nhân viên dưới quyền, okay?

Bất giác, CD Nguyên lặng đi. Anh thở ra nhè nhẹ. Một vệt xám xanh buồn bã lướt qua phía dưới quầng mắt. Tôi nhìn CD Nguyên, như một đứa trẻ bé bỏng bị đánh oan mếu máo chạy về với anh trai của nó. Tôi hy vọng anh bênh vực tôi. Vì hơn ai hết, CD Nguyên hiểu rõ năng lực của các nhân viên. Anh biết tôi đã làm được những gì. Anh thừa hiểu bất công nếu đối xử với tôi như vậy. Chỉ cần anh lên tiếng, chắc chắn tôi sẽ được ở lại. Chẳng phải chức vụ cao nhất của Red Sun chính là anh đấy ư? Nhưng, trái với mong chờ của tôi, CD Nguyên im lặng. Nắm tay vừa siết lại duỗi dần ra. Những ngón tay anh thả lỏng trên mặt bàn kính, dài, trắng bệch. Cố nén cơn đau uất trong ngực, tôi nói rành rọt với Peter Yeo, trút thẳng ra trước mặt ông ta những suy nghĩ thật nhất của mình:

– Tôi không quan tâm trợ cấp nghỉ việc. Tôi cóc cần món tiền sau công ty chia thêm cho ê-kíp khi làm xong dự án. Tôi chỉ muốn biết chính xác nguyên cớ vì sao ông cho tôi nghỉ việc. Vậy thôi!

– Tôi không có thói quen giải thích lý do với nhân viên. Hãy tuân theo những gì tôi đã quyết định! – Peter Yeo liếc nhìn tôi, giọng nói đượm ẩn ý nguy hiểm – Tôi không thích lôi thôi. Một khi tôi khó chịu, tôi sẽ không khoan hoà đâu. Những ai làm việc cho Red Sun biết khá rõ điều này. Cô có thể hỏi thêm ai đó. Cô hiểu điều tôi nói chứ, Lim?

Tôi lạnh sống lưng khi nhận ra rằng Peter đang ngầm nhắc tôi hãy nhớ đến Hoàng Anh. Chị ấy đã hoảng sợ đến tê liệt, đã chạy trốn như một kẻ điên loạn vì hãi sợ sự trừng phạt của Peter. Bất thình lình, cơn phẫn uất tràn đến, xâm chiếm tôi. Quá đủ rồi. Tôi căm ghét tình trạng này. Tôi không phải là một miếng mút xốp chỉ biết nhẫn nhịn hút lấy sự rẻ rúng. Vò mạnh tờ giấy, tôi ném thẳng xuống bàn. Giận dữ và oán hận, tôi hét lên:

– Peter, ông là đồ tồi. Những gì ông phải gánh chịu, là do chính ông gây ra…

Hốc mắt tối đen của Peter ngẩng phắt lên, ông ta gằn giọng cắt đứt ngay lời tôi sắp sửa tuôn trào:

– Câm đi!

– Ông đừng nghĩ tôi quá thiết tha làm việc cho ông. Tôi thừa sức kiếm việc nơi khác. Tôi chỉ đòi hỏi được biết sự thật. Ông không thể bày ra một quyết định bất công. Bởi vì ông là…

Một tiếng nện mạnh vang lên khô khốc. Nối tiếp là âm thanh nứt vỡ của tấm kính. Tôi câm bặt. Peter đã cầm con sư tử bằng ngọc xanh nện mạnh xuống mặt bàn. Tất cả vẻ bình thản, ngạo mạn tan biến. Vẻ mặt ông ta lúc này hệt như một ác thần. CD Nguyên nhỏm dậy, đứng ngay cạnh tôi. Anh nói với Peter bằng giọng mềm mỏng, nhưng cương quyết:

– Mr. Yeo, ông đừng nóng giận. Hãy để trường hợp của cô Lim cho tôi giải quyết. Hiện nay, chúng ta vẫn đang theo đuổi mấy dự án thiết kế nội thất quan trọng. Hãy để cô Lim làm cho xong, rồi sẽ cho cô ta nghỉ!

Tôi lùi lại, quay qua CD Nguyên, mắt long lên oán giận. Tôi cóc cần giải pháp nửa vời kiểu đó. Tôi đã nói, tôi có thể bỏ quách Red Sun. Với khả năng và kinh nghiệm tích luỹ, tôi thừa sức được chào đón ở các công ty thiết kế quảng cáo lớn khác kia mà. Tôi chỉ muốn nghe lời giải thích, và một lời xin lỗi từ kẻ hành động bất công với tôi mà thôi. Nhưng, bàn tay CD Nguyên nắm nhè nhẹ tay tôi, như nhắc nhủ tôi không nên xốc nổi gây ồn ào nữa. Tôi mím chặt môi. Peter nhượng bộ bằng giọng nói lạnh lùng:

– Thôi được, cô Lim có thể ở lại đến cuối tháng. Sau đó hãy rời khỏi Red Sun. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Bây giờ thì làm ơn ra khỏi phòng tôi, cả hai người!

Tôi bước ra trước. Cánh cửa phòng Peter Yeo vừa khép lại, CD Nguyên rảo bước theo tôi, tiếng chân vội vã. Tôi đi gấp gáp hơn. Bao nhiêu oán trách giận dữ lúc này tôi trút hết vào CD Nguyên. Chẳng phải tôi là nhân viên tốt của anh đấy ư? Chẳng phải bao nhiêu thời gian qua, tôi đã dốc lòng dốc sức làm việc để anh hài lòng đó sao? Tại sao anh không bảo vệ tôi đến cùng? CD Nguyên đuổi kịp, nắm nhẹ khuỷu tay tôi, kéo tôi quay lại đối diện anh:

– Lim, nghe đây, không được hành xử nóng vội. Trong công ty, mọi việc đều có thể điều chỉnh. Cái chính là thương lượng được bước đầu.

– Em đá phốc cái “điều chỉnh” đó cho quạ tha. Em ném quách cái trò “thương lượng” đó cho chó gặm. Em cần sự công bằng. Em cần được tôn trọng danh dự! – Không kìm giữ nước mắt nữa, tôi để mặc chúng chảy dài trên gò má.

– Lim, đừng ăn nói hỗn láo và cãi bướng. Em không biết lý do khiến Peter muốn đuổi cổ em thật ư? – CD Nguyên nghiêm giọng. Ngón tay anh siết mạnh khuỷu tay tôi – Chắc chắn em đã biết điều gì bất lợi cho ông ta, phải không?

Tôi lặng đi. Tại sao tôi ngu muội thế nhỉ. Sự thật đơn giản mà không nhận ra. Phải, tôi là nhân chứng tình cờ, một kẻ nắm giữ bí mật khốn khổ mà bản thân Peter muốn che giấu. Tai hoạ thường ập đến với những kẻ biết quá nhiều. Tôi vùng tay ra khỏi bàn tay Nguyên, lảo đảo bước về phía cửa thang máy.

Suốt chiều và tối, tôi ngồi trong góc phòng riêng, tập chơi vài bản jazz mới trên cây đàn thân yêu. Âm nhạc tuyệt diệu. Chúng lôi tôi ra khỏi vũng lầy chua chát, buồn bã và cả sợ hãi. Có lẽ tôi nên gọi điện để tuần sau có thể quay lại quán bar chơi nhạc đêm. Từ đợt hàng thiết kế nhiều, tôi nghỉ chơi đàn ở quán khá lâu rồi. Tôi vừa vơ lấy điện thoại toan gọi đến quán bar thì màn hình bỗng loé sáng. Hoàng Anh gọi đến. Chị hỏi tôi tối hôm nọ có lấy được cái laptop ở căn hộ chung cư cao cấp không rồi hẹn sẽ đến lấy trong hôm nay. Giọng chị ấy có vẻ hoảng hốt và mưu tính gì đó. Nhưng thôi, tôi không nên tò mò vào chuyện người khác nữa. Chúng gây rắc rối cho tôi quá đủ rồi.

Tôi trở lại bài tập đàn. Điện thoại lại đổ nhạc. Số lạ. Tôi nhấc máy. Giọng Peter Yeo vang lên:

– Cô vẫn đang giữ cái laptop lấy từ căn hộ của tôi?

– Tôi đưa cho Hoàng Anh rồi!

– Cô nói láo. Nếu cô đưa nó cho ai khác, ngoài tôi, cô sẽ chịu tai hoạ. Lim, tôi không biết nói đùa!

Bình luận