Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Couple 50

Chương 56

Tác giả: Quách Ni

– Bà chủ, nếu như thế này thì có thể không trừ lương của bạn tôi được không? – “Thùng kem di động” bỗng quay đầu lại nhìn bà chủ.

– Hừ! Vừa nãy cô ta làm cho khách hàng phải khóc, cho dù thế nào tôi cũng phải trừ tiền lương 10 ngày này của cô ta! – Bà chủ chống hai tay vào hông, trừng mắt nhìn “Thùng kem”, nói rõ từng lời một. – Chỉ dựa vào một câu của cậu mà đòi tôi đổi ý sao? Cậu tưởng rằng cậu là ai?

Giọng nói của bà chủ vừa dứt.

Soạt!

“Thùng kem di động” đột nhiên lột cái đầu giả ra!

Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mĩ xuất hiện, cái cằm nhọn tuyệt đẹp, đôi môi mỏng màu hồng khiến ai nhìn cũng thích, sống mũi cao thẳng, mái tóc ngắn màu vàng kim lấp lánh những giọt mồ hôi dính sát vào trán, đôi mắt màu xám nhạt chiếu ra tia nhìn kiên định!

– Bà chủ, nếu cái bà gọi là “làm việc công bằng” là thế này thì ngay bây giờ chúng tôi sẽ rời khỏi đây.

Vừa nói xong, các khách hàng vây xung quanh đều lên tiếng, nói gì cũng không để cho Kỷ Minh đi!

Không khí dường như ngưng đọng khoảng nửa giây rồi bỗng dưng, bà chủ khẽ nhếch miệng cười.

– Anh bạn, đó là bạn của cậu hả? Vậy được rồi, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ không làm gì cả, hơn nữa còn tăng gấp đôi tiền lương cho các cậu!

– Được!

10 phút sau!

Cửa tiệm kem Điềm Mật Mật, cái “Thùng kem di động” to lớn cồng kềnh không còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là một “người đẹp” cao ráo mặc bộ đồ phục vụ màu hồng phấn! “Người đẹp” đó có một mái tóc ngắn màu vàng rất mượt, nước da trắng như tuyết!

– Hoan nghênh quý khách đến với quán kem Điềm Mật Mật, quán kem chúng tôi hôm nay có chương trình khuyến mại đặc biệt. Nếu mua hàng hết 20 tệ thì sẽ được chụp một bức ảnh với cô gái may mắn của cửa hàng chúng tôi!

Một phụ nữ trung niên to béo gấp ba lần “người đẹp” đang cố gắng kiễng chân lên, vừa ra sức bám chặt vai của “người đẹp”, tay kia giơ ra biểu tượng chữ “V”.

10 phút trước, đoạn đối thoại giữa Kỷ Minh và bà chủ vang lên bên tai tôi…

– Anh bạn nhỏ, mặc cái này vào và đứng trước cửa để mời khách cho tôi.

– Cái gì? Nhưng đây là quần áo con gái mà.

– Nếu cậu không đồng ý làm như vậy thì bạn của cậu…

– Được rồi! Tôi mặc.

– Không được. – Tôi thực sự không nhẫn tâm bắt Kỷ Minh vì tôi mà phải làm việc này, anh ấy đã vì tôi làm quá nhiều việc rồi, bây giờ lại còn phải đóng giả con gái để mời khách thì quả là không thể chịu nổi.

Tôi không nhịn được, chạy lên kéo Kỷ Minh đi:

– Quá đáng quá! Chúng ta đi!

– Bạch Tô Cơ! – Nhưng Kỷ Minh đã nhẹ nhàng gạt tay tôi ra, đứng nguyên ở chỗ cũ. – Không sao đâu.

– Không sao? Không được! – Tôi ngạc nhiên nhìn Kỷ Minh rồi lại quay đầu lườm bà chủ. – Bạn không thể làm việc này được! Đi! Cùng lắm thì chúng ta không lĩnh lương nữa.

– Bạch Tô Cơ, nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải chúng ta đã làm việc không công sao? – Nhưng Kỷ Minh lại bình tĩnh nhìn tôi rồi liếc sang bên cạnh. – Bạn xem Ma Thu Thu bận rộn cả ngày hôm nay, bây giờ còn phải giúp mọi người chụp ảnh. Những cố gắng này đều không thể lãng phí được, không phải sao?

– Mình… – Tôi nhìn Ma Thu Thu đang bị bà chủ kéo lại làm “thợ chụp ảnh bất đắc dĩ”, cô tỏ ra bất lực nhưng lại vô cùng nghiêm túc, rồi quay lại nhìn Kỷ Minh vẫn bình tĩnh, không tỏ vẻ gì oán trách, lửa giận trong lòng bất giác cũng tắt đi ít nhiều, một sự cảm động ấm áp như dòng nước suối len lỏi trong trái tim tôi. Mọi người cùng nhau cố gắng lâu như vậy, nếu chỉ vì sự nóng nảy của tôi mà mất hết tất cả, vậy thì tôi…

Đúng vào lúc tôi còn đang suy nghĩ thì cảm thấy phía trước mình như có một cơn gió lớn thổi tới! Tôi chỉ nhìn thấy những người ở bên đường ào tới như một cơn lốc! Rất nhiều cô gái như bị trúng tà, mặt đỏ bừng, thở hổn hển mà vẫn không ngừng chảy nước dãi! Mọi người hình như bị một sức mạnh thần bí gì đó thu hút, vây quanh cửa tiệm Điềm Mật Mật.

– Tôi muốn chụp ảnh với “người đẹp!

– Tôi muốn mua 5 suất kem…

Tách… Tách… Tách…

Một ngày qua đi, trước cửa quán Điềm Mật Mật vẫn ồn ào như một cái chợ! Ánh đèn flash của máy ảnh nháy lên liên tục. Rất lâu sau, cả con đường đó vẫn vang lên tiếng cười thỏa mãn của bà chủ và tiếng hò hét của các cô gái!

Cuối cùng chúng tôi cũng thuận lợi hoàn thành công việc làm thêm và cũng kiếm được một khoản “vốn lưu động” nhiều gấp đôi so với dự đoán!

Tôi tạm biệt hai người bạn mệt mỏi của mình, xách túi tiền mà mọi người tin tưởng giao cho mình đi vào siêu thị.

Đêm đã về khuya, đèn đường vừa bật, người trên đường đã thưa thớt, những ngọn đèn hai bên đường chiếu rọi khiến con đường càng trở nên vắng vẻ. Tôi ôm một đống đồ trang sức để chuẩn bị cho buổi vũ hội, vội vã chạy về phía ký túc xá của trường.

Đi mãi đi mãi, thi thoảng tôi lại cúi thấp đầu, nhìn đống “đạo cụ” trong tay mình, trong đầu lại hiện lên từng khuôn mặt của các thành viên trong câu lạc bộ…

Chiếc khăn lụa vừa đẹp vừa rẻ này chắc là phù hợp với Tiểu Ngọc, cô ấy mà đeo lên chắc đẹp lắm, hơn nữa cả khu chợ chỉ có mỗi cái khăn này thôi, là độc nhất vô nhị! Hồ Bách Linh thì có thể kẹp chiếc kẹp tóc hình mặt trăng, tôi phải đi 3 cửa hàng mới mua được cái kẹp này với giá một nửa…

Thế là không biết từ lúc nào, tôi đã nghĩ xong việc nên phối đồ này cho ai!

Tuy nhiên, số tiền lương mà chúng tôi đi làm thêm kiếm được chỉ là một món tiền nhỏ, không thể so sánh với khoản tiền lớn của An Vũ Phong, nhưng tất cả những thứ này đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, Kỷ Minh và Ma Thu Thu đổi lại! Tôi thận trọng hết mức để đảm bảo rằng từng đồng tiền mà mình sử dụng đều không lãng phí, đều được tận dụng tới mức tối đa! Và tiếp theo đây, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch phải cố gắng tập luyện, phải đánh bại hoàn toàn An Vũ Phong, giành lấy thắng lợi cuối cùng!

Nghĩ như vậy, tôi thấy người mình như khỏe mạnh hơn, đẩy nhanh bước chân đi về.

– Ha ha ha… Đúng là cố gắng thật! Vừa đi làm thêm rồi còn đi sắm đồ, con gái mà về nhà muộn thế này hình như không tốt lắm!

Đúng vào lúc tôi lê bước chân mệt mỏi của mình trên đường thì một tràng cười lạnh lùng đập vào tai tôi!

Tôi ngẩng đầu lên, trong đêm tối nhìn thấy một mái tóc dài đen nhánh đang lắc lư, khuôn mặt trắng trẻo nở một nụ cười khinh bạc.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, muộn thế này rồi mà còn gặp hắn.

Nếu là trước đây, chắc tôi đã nhảy lên khiêu chiến với hắn từ lâu rồi, nhưng hôm nay tất cả chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ. Tôi bình tĩnh tới mức thần kỳ.

– Có chuyện gì chờ tới hôm vũ hội sẽ biết! Bây giờ tôi không muốn lãng phí thời gian!

Nói xong, tôi đi vòng qua hắn, định đi tiếp.

– Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, cô cũng biết kể chuyện cười đấy chứ! – An Vũ Phong hình như không hề tức giận, ngược lại còn tỏ ra thích thú, đi lại gần tôi, liếc mắt nhìn đống đồ “nghèo nàn” tôi xách trên tay, thong thả nói. – Cô nghĩ chỉ dựa vào đống rác rưởi này mà có thể chiến thắng trong buổi vũ hội sao? Ha ha, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng cho các thành viên đáng yêu của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lên sâu khấu để tránh bị mất mặt!

Rác rưởi? Mất mặt?

Hắn dám nói những món đồ mà chúng tôi đổi lại bằng mồ hôi nước mắt là rác rưởi? Nghe tiếng cười nhạo báng của hắn, lửa giận trong lòng tôi bốc lên bừng bừng, trống ngực đập thình thịch. Tôi cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim tôi!

– An Vũ Phong, anh có tư cách gì để nói tôi, có tiền thì oai lắm sao? Có lẽ anh còn chưa từng kiếm được đồng tiền nào phải không? – Tôi đứng thẳng người, đưa tay vuốt lọn tóc xoăn, khinh bỉ nói.

– Ha ha, Bạch Tô Cơ, cô không cần đố kỵ với tôi, đó là hiện thực, cô không thể thay đổi được. – An Vũ Phong hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không thay đổi nét mặt.

– Tôi đố kỵ anh? – Tôi cắn chặt môi, mắt nheo lại nhìn An Vũ Phong, trả hắn một nụ cười lạnh lùng. – Ha ha ha, An Vũ Phong, anh nằm mơ đi! Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch của chúng tôi dựa vào đôi tay và sự nỗ lực của chính mình! Niềm hạnh phúc này cho dù anh có thân phận cao quý như thế nào cũng không thể cảm nhận được đâu.

Đối diện với những lời nói cay độc của tôi, An Vũ Phong hình như không thèm để ý, ngược lại còn cười lớn hơn.

– Dựa vào đôi tay và sự nỗ lực? Ha ha, lẽ nào sự nỗ lực mà cô nói là trai đóng giả gái sao?

– Anh… – Tôi chỉ cảm thấy lửa giận hình như đã phá vỡ lồng ngực mình, căm hận nhìn An Vũ Phong. – An Vũ Phong, Kỷ Minh vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà đóng giả gái để làm thêm, anh ấy là bạn của tôi! Tôi tuyệt đối không cho phép anh sỉ nhục anh ấy!

– Làm thêm? Ồ! Thì ra là như vậy, ha ha ha! – An Vũ Phong không thèm để ý tới sự giận dữ của tôi, tiếng cười của hắn lại càng thêm nhạo báng. – Tôi còn tưởng “chuyên gia tình yêu” như cô nghĩ ra được cái gì mới mẻ cơ đấy!

– An Vũ Phong! Anh thật quá đáng! – Cuối cùng thì tôi cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nhả ra từng chữ. – Anh yên tâm đi, vũ hội ngoài trời lần này chắc chắn tôi sẽ thắng anh! Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch sẽ thắng Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của anh!

Nói xong, tôi không thèm để ý gì tới hắn, quay người bước đi, không buồn quay đầu lại!

– Bạch Tô Cơ! – Mới đi được hai bước, bỗng dưng đằng sau lại vang lên tiếng của An Vũ Phong, không biết tại sao giọng nói của hắn nghe có vẻ chán nản, – Cô thắng tôi như vậy sao?

Tôi thoáng khựng lại, hít một hơi thật sâu, nói:

– Lẽ nào anh quên rằng tôi đã từng nói, chúng ta chỉ là đối thủ thôi sao?

– … – Lần đầu tiên, An Vũ Phong không phản bác lời tôi nói.

Không biết vì sao, sự im lặng của hắn khiến tôi thấy nặng nề, lồng ngực như bị một hòn đá đè chặt!

– An Vũ Phong! Cứ chờ đây! Chắc chắn tôi sẽ thắng anh. – Tôi nặng nề buông một câu rồi rảo nhanh bước chân, đi vào trong màn đêm trước mặt!

* * *

Thời gian quả là kỳ lạ, khi bạn hy vọng nó trôi nhanh thì nó lại chậm như một con rùa. Nhưng khi bạn cầu mong cho nó trôi chậm một chút, thì nó lại phóng nhanh như ngựa phi.

Hôm nay đã là “Ngày thứ bảy định mệnh”.

Cái sân khấu hình elip được dựng tạm ngập tràn trong những quả bóng bay, trên cành cây to rậm rạp còn treo đầy dây điện, những bóng đèn tròn nhiều màu sắc lủng lẳng trên cây lúc sáng lúc tối, tỏa ra ánh sáng nhấp nháy đẹp mắt. Hồ Sao hôm nay dường như được thay mới hoàn toàn, trong phút chốc mùa xuân đã tới bên bờ hồ lạnh giá, những bông hoa cắm khắp nơi khiến không khí càng trở nên lãng mạn và ấm áp.

Vũ hội ngoài trời Đại học Tinh Hoa

Một tấm băng rôn màu đỏ căng ngay trên cổng vào. Nơi đâu cũng vô cùng náo nhiệt, mọi người vui vẻ bàn tán, từng lớp người lên lên xuống xuống sân khấu.

Nhưng trong khung cảnh này, tôi trở nên lạc lõng giữa đám đông, buồn bã đá chân vào mấy hòn đá gần đó, tâm trạng giống như bầu trời càng lúc càng tối, không thể nào bình tĩnh được.

Vũ hội ngoài trước đã sắp bắt đầu, một tuần sau khi kết thúc công việc làm thêm, các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đều lấy lại tinh thần, ngày nào cũng ra sức tập luyện, nhưng xem ra các thành viên của những câu lạc bộ khác cũng có biểu hiện rất xuất sắc. Lần này liệu Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch có thể trở nên nổi bật hay không…

Tang tang tang tang tang tang tang…

Chuông đồng hồ điểm đủ 7 tiếng, người dẫn chương trình – sir Chung – phong độ ngời ngời bước lên sân khấu, nắm chặt chiếc micro không dây và bắt đầu bài “diễn văn” của mình.

– Các em học sinh thân mến! Hoan nghênh mọi người tới với “Vũ hội ngoài trời” của trường Đại học Tinh Hoa ngày hôm nay! Tôn chỉ của chúng ta là – hãy để sân khấu dưới chân tôi thuộc về mỗi người các bạn! Hy vọng mọi người có thể thể hiện được tài năng của mình! Đồng thời cũng hy vọng các em cảm nhận được niềm vui trong buổi vũ hội ngày hôm nay!

Bốp bốp bốp…

Bình luận