Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Couple 50

Chương 63

Tác giả: Quách Ni

Không biết chạy bao lâu, khi tồi mệt mỏi thở hổn hển, hai tay chống xuống gối thì thấy mình đã trở lại bên hồ Sao.

Trời đã tối, vũ hội cũng đã tan. Cả khoảng đất rộng lớn giờ không còn bóng người, cô đơn, tịch mịch. Trên mặt đất vẫn còn những mẫu giấy vụn nhiều màu sắc, tiếng reo hò ban nãy dường như vẫn còn vang vọng trong đầu tôi. Nhưng tất cả lại giống như một cơn mơ tồn tại trong ký ức của tôi.

Tôi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, cảm thấy thần kinh mình tê dại đi, chỉ có trái tim là vẫn không ngừng đập, nhắc nhở tôi về nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

– Bạch Tô Cơ!

Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng gọi trầm ấm và lo lắng. Quay đầu lại, tồi nhìn thấy một mái tóc ngắn màu vàng kim. Kỷ Minh đang lặng lẽ nhìn tôi, trong tay là túi sách của tôi.

– Vừa nãy bạn chưa cầm túi đã chạy mất. Mình nghĩ, chắc chắn bạn sẽ quay lại, bởi vậy mình ở đây chờ bạn…

Nhìn vẻ mặt không oán trách gì của Kỷ Minh, trái tim tôi bỗng run rẩy.

– Tại sao… tại sao bạn lại đối xử với mình tốt như vậy? – Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kỷ Minh, bỗng cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới này đều không đáng tin tưởng, tất cả mọi người đều đang muốn lừa gạt tôi!

– Bởi vì… mình thực sự muốn làm bạn với bạn… – Kỷ Minh hình như giật mình trước phản ứng của tôi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn tôi, nói rõ ràng từng chữ.

– Thật… thật sao? – Không biết vì sao, những lời nói của Kỷ Minh như một liều thuốc mê khiến trái tim tồi trở nên ướt sũng trong cơn mưa dày đặc.

– Bạn… khóc hả?

– Mình… đâu có khóc. – Tôi lắc lắc đầu, nhưng lại phát hiện ra giọng mình khàn khàn, mắt và mũi tồi chát đắng.

– Vậy sao? Vậy thì có thể là mình nhìn nhầm rồi chăng? – Kỷ Minh mỉm cười, rồi nhìn ra xung quanh. – Bạch Tô Cơ, đi thôi, mình đưa bạn đi một nơi.

– Chỗ này sao? – Trong chớp mắt, Kỷ Minh đã đưa tôi tới nơi mà anh nói, tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng trong một rừng trúc rậm rạp! Những cây trúc xanh tươi xòe tán lá rậm rạp của mình ra, thi thoảng lại có một con chim bay qua, kêu chíp chíp. Từng cơn gió thổi qua khiến các cành trúc đập vào nhau, tạo thành một bản nhạc giao hưởng không lời.

– Mình nghe nói đây là khu rừng trúc nồi tiếng có tên là “Rừng quên buồn” của trường Đại học Tinh Hoa, nghe nói nếu ai đó đang phiền muộn mà đi từ đầu này tới đầu kia của rừng trúc sẽ có thề quên hết nỗi buồn. -Kỷ Minh hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt là sự cồ vũ. -Thế nào, chúng ta cùng đi thử nhé?

-… – Tôi ngạc nhiên nhìn Kỷ Minh, trong ánh mắt anh là sự thần bí khó hiểu, giống như là lỗ đen của vũ trụ thu hút sự tò mò của tôi, tồi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu với Kỷ Minh.

– Được.

Bình luận