Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đau thương đến chết- Phần 1: Vạn Kiếp

Chương 39 – Biết làm sao đây?

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Chọn tập

Mạnh Tư Dao và Chung Lâm Nhuận vừa vào cửa đã nhìn thấy Quách Tử Phóng ghếch chân ngồi trên sa-lông, hình như biết rằng hai người sẽ về. Anh ta chẳng buồn ngẩng đầu, kéo dài giọng : Lại đi du lịch tận đâu? Hai vị không thấy ngại gì à? Tôi đang dùng thời gian vàng ngọc rình mò chụp ảnh các ngôi sao để đi điều tra về một nữ viên chức thế hệ mới, còn hai vị thì lại đi thưởng hoa ngắm trăng với nhau!

-Anh Tử Phóng thừa biết chúng tôi không đi ngao du sơn thủy thật, trước đây Tư Dao nói vậy chỉ là nói đùa, vì sợ anh lại lo lắng. Lâm Nhuận cảm nhận được tâm trạng phật ý củaTử Phóng còn nặng nề hơn những biểu hiện bên ngoài.

– Này, từ sân bay núi Vũ Di bay thẳng về Giang Kinh, đúng không? Hình như chuyến bay không trễ giờ, chỉ hơn nửa tiếng là hai người về đến nhà, sao phải về sớm thế này làm gì? Lịch Thu chưa bắt đầu nấu món ăn đâu! Tử Phóng châm biếm

Tư Dao nói : Chúng tôi đi Tân Thường Cốc, vì nguy hiểm nên không gọi anh đi cùng.

Tử Phóng đứng bật dậy như chiếc lò xo: Không sao, không sao! Hai vị không có nghĩa vụ phải gọi tôi; Con người tôi vẫn thế, trông thì có vẻ láu cá, nhưng cả chục triệu dân Giang Kinh ngày không ai chân chất bằng tôi. Cứ cắm đầu mà điều tra tư liệu, nhưng chưa biết chừng người ta đã tìm ra cái bí mật cuối cùng rồi.

Tư Dao cúi đầu im lặng một lúc, khi cảm thấy Tử Phóng đã bình tĩnh hơn, cô mới chậm rãi nói: Muốn hỏi anh Tử Phóng về một giả thiết. Anh cũng biết kể từ đầu mùa hè đến tuần trước, 14 người vào hang quan tài treo thì 8 người đã chết. Nếu vào lúc này cần anh đi với em vào hang đó, anh nói cho công tâm xem liệu anh có xung phong không?

Tử Phóng ngớ ra : Giả thiết này của cô..chẳng có ý nghĩa gì cả, trong tình hình này chính cô không nên vào hang đó một lần nữa, và càng không nên để cho bất cứ ai đi với cô mới đúng!

-Nói thẳng ra là .. ‘không’ chứ gì?

-Bất cứ ai cũng không nên…Tử Phóng vẫn cố chống đỡ.

– Tôi đã vào hang, rồi bị người ta tấn công. Anh Lâm Nhuận đã cứu tôi, và anh ấy đã trở thành người thứ 15 vào hang Thập Tịch.

Tử Phóng hơi run run, quay sang Lâm Nhuận : Đúng là anh Nhuận đã…

Lâm Nhuận cười: Tôi lại nghĩ chẳng đáng nhắc đến làm gì.

Tử Phóng thở dài, bước đến vỗ vai Lâm Nhuận, trầm trồ: Anh Nhuận thật tài tình! Tôi phải biết điều một chút. Xin báo cáo hai vị, Viên Thuyên đúng là đẳng cấp đấy. Các dự án đến tay cô ấy trong hai năm qua đều là của các công ty cỡ bự sừng sỏ. Bọn họ dám dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Không rõ có phải vì nguyên nhân này không, mà lợi nhuận của Sở kế toán trong gần hai năm qua đã tăng trưởng theo cấp số nhân. Cá biệt có khách hàng phải chi phí tổn bằng những con số cao chín tầng mây!

-Ý anh là..

– Phần lớn lợi nhuận của Sở kế toán nơi cô ấy làm, là tiển bẩn!

Lâm Nhuận cau mày : Thu nhập của Sở kế toán hiện nay không có hạn chế về pháp lý, cho nên dù nghi ngờ là thu nhập bất chính thì cũng chỉ là giả thiết không có căn cứ.

Tử Phóng lại cười đắc ý như mọi ngày : vấn đề còn tùy thuộc vào đại ca phóng viên lão luyện nào điều tra. Trong tay tôi đang có những bức thư điện tử của vài công ty lớn trao đổi nội bộ, đề cập đến phí tổn tư vấn kế toán và kiểm toán, có một số trả cho Sở, một số chi bằng tiền mặt, không rõ rơi vào túi ai.

Chuyện này có liên quan gì đến Viên Thuyên? Tư Dao cứ cảm thấy hướng suy nghĩ của Tử Phóng rất dễ lan mang chẳng đâu vào đâu.

Tiếp sau đây là suy luận của tôi, hai vị khỏi cần cho tôi biết nhưng tôi đã căn bản đoán ra rồi. Căn cứ vào tình hình tôi vừa nói, đủ thấy bí mật mà hai vị phát hiện chính là đám tiền mà Viên Thuyên để lại. Nói xong, Tử Phóng nhìn xoáy vào mắt Tư Dao, muốn tìm thấy sự kinh ngạc và hoang mang trong mắt cô để chứng minh cho suy đoán của mình.

Nhưng anh đã thất vọng. Tư Dao không chút kinh ngạc. Cô nhìn Lâm Nhuận, hai người đang cùng nghi rằng suy đoán như thế là đúng, nhưng nếu biết đám tiền ấy nhiều như thế nào thì chắc chắn anh ta sẽ phủ định sự suy đoán của mình.

Hai người lại nghĩ ngợi: đám tiền ấy ở đâu ra phải không?

Hoàng Dược Sư: Cuối tuần vừa rồi đi hang Thập Tịch phải không?

Yêu Yêu: Đã trở về, trước đó hai ngày chúng tôi đã rời công ty để cho kẻ theo dõi kia không kịp trở tay.

Hoàng Dược Sư: Thì ra là thế.

Yêu Yêu: Hiện nay tôi gặp phải chuyện hóc búa

Hoàng Dược Sư: Tôi xin nghe, nhưng chưa chắc có thể giúp cô giải quyết

Yêu Yêu: Chỉ e chẳng ai giúp tôi giải quyết được.

Hoàng Dược Sư: Ngay cả anh chàng đẹp trai kia cũng chịu à?

Yêu Yêu: Anh ấy cũng nghĩ như tôi, có lẽ cuối cùng phải trao bí mật ấy cho nhà nước vậy.

Hoàng Dược Sư: Trao nó cho nhà nước? Nghe cứ như là vụ án gián điệp

Yêu Yêu: Không phải thế, mà đây chỉ là tiền bạc.

Hoàng Dược Sư: Quả nhiên lại là 35 vạn nữa! Theo tôi, có thể dùng nó để trả tiền đợt đầu mua một căn hộ, bạn và anh chàng kia cùng xây tổ ấm tình yêu!

Yêu Yêu: Kể cả làm tròn số, thì bọn tôi thân nhau mới có một tuần!

Hoàng Dược Sư: Chúa đã tạo ra thế giới chỉ trong một tuần!

Yêu Yêu: Tôi nói không lại được với anh. Cuối cùng bọn tôi vẫn để nguyên tại chỗ không đụng đến nó. Tôi đã hỏi cha mẹ Viên Thuyên, hỏi người chồng chưa cưới, họ đều nói không biết cô ấy còn khoản tiền nào khác. Tôi không cho họ biết con số lớn đến đâu, sợ họ sẽ phát hoảng lên. Tôi thấy anh chồng chưa cưới ấy thực đáng ái ngại, một chàng trai rất đậm chất thư sinh, sắp đi tu đến nơi, mà không biết rằng Viên Thuyên lại có lắm bí mật đến thế!

Hoàng Dược Sư: Phải, anh ta thực đáng buồn, nhưng có lẽ không biết lại hóa hay.

Yêu Yêu: Đúng. Biết thì sẽ rất tức

Hoàng Dược Sư: Tức, rồi sẽ làm những chuyện quá đáng!

Yêu Yêu: Trời đất ạ!

Hoàng Dược Sư: Gì thế? Bạn đừng làm tôi phát hoảng lên!

Yêu Yêu: Cô ấy

Trên màn hình QQ của Tư Dao bỗng hiện bóng dáng của “Viên Viên Khuyên Khuyên”

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu có động lòng chút nào không?

Yêu Yêu: Về anh chàng đẹp trai à?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Yêu Yêu gớm nhỉ, dám vờ ngó ngẩn? Mình nói về đám “tài sản” để lại cho cậu.

Yêu Yêu: Đâu chỉ là động lòng, mà là rất chao đảo.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu muốn ngồi mát ăn bát vàng à?

Yêu Yêu: Chẳng muốn gì hết, vì nó không phải của mình, cầm sẽ bỏng tay.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Tức là cậu không cần nó?

Yêu Yêu: Phải!

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu vẫn thế, không biết giữ lấy những thứ mình đã có.

Yêu Yêu: Mong cậu đừng ám chỉ về chuyện Lâm Mang làm gì, mình đã biết hết cả rồi. Mấy khi được gặp câu, mình không muốn nhắc đến chuyện đó.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu đã biết những gì? Cậu chưa biết gì hết.

Yêu Yêu: Mình không muốn biết gì nữa. Cậu nói đi, đám tiền đó ở đâu ra?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Mình mong cậu đừng biết rõ làm gì, chỉ cần nhớ rằng mình dành nó cho cậu.

Yêu Yêu: Tại sao?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Ngoài tình bạn thân thiết giữa chúng ta ra, mình vẫn có lỗi với cậu.

Yêu Yêu: Cậu không làm bất cứ điều gì không phải với mình. Từ lâu Lâm Mang đã không còn là một phần cuộc sống của mình rồi mà là cậu có lỗi với Lưu Dục Chu.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cảm ơn cậu.

Yêu Yêu: Cảm ơn về điều gì?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Không. Cảm ơn vì cậu đã nhắc nhở rằng mình có lỗi với anh Chu.

Yêu Yêu: Này, cậu cho mình biết nguồn gốc đám tiền ấy, để mình cân nhắc xem có nên trao cho nhà nước không.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Làm gì với nó thì làm nhưng không thể trao cho nhà nước. Nếu cậu thấy nó quá nhiều, cầm sẽ “bỏng tay” thì có thể trích ra đưa cho cha mẹ mình một phần, anh Chu một phần, còn lại, cậu dùng làm của hồi môn. Cậu sẽ lập tức có sức hút cực mạnh đối với anh chàng điển trai kia.

Yêu Yêu: Chỉ bằng đồng lương của cậu cộng với vô số phong bì hối lộ, thì cũng không thể có nhiều tiền đến thế! Mình rất cần biết nguồn gốc của chúng, tại sao cậu lại giấu nhẹm? cậu đã ở một thế giới khác rồi, thiên hạ đánh giá cậu ra sao, vẫn có sức mạnh đến thế kia à?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu không hiểu đâu: nếu mình cho cậu biết, cậu sẽ rơi vào một xoáy nước càng lớn hơn, không thể sống yên.

Yêu Yêu: Thế thì mình lại càng không thể nhận, mình càng nên nộp cho nhà nước để gột sạch mọi mối liên quan.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Dù cậu làm gì, thì trước hết đừng giao nộp vội; mình sẽ nghĩ thêm, ít hôm nữa sẽ nói với cậu.

Yêu Yêu: Phải mau mau lên! Này, hãy cho mình biết bí mật của “Đau thương đến chết” là gì?

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu hỏi đúng người rồi đấy.

Yêu Yêu: Mình xin nghe

Viên Viên Khuyên Khuyên: Tất cả, nằm trong sự lặng im

Yêu Yêu: Đừng dờn dứ nữa, mạng người là trên hết.

Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu là một MM thông minh mà cứ bắt mình phải nói ra à? Cứ nhìn mình là rõ.

Yêu Yêu: Ý cậu là…

Viên Viên Khuyên Khuyên:Cái chết là kết cục duy nhất!

Chọn tập
Bình luận