Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dạy Hôn

Chương 2: Bị thầy giáo sờ vành tai, tự tay bôi thuốc

Tác giả: Quân Quân Quân

????Nguồn: Editor Chapuru (Cung Quảng Hằng)????

????????????

Vài ngày tiếp theo, giờ học của Triệu Thuần cứ bình thường trôi qua, thái độ của anh không có gì bất thường, cũng không có đặc biệt chú ý Tống Thiển Thiển, làm cho trái tim luôn đập rộn ràng của Tống Thiển Thiển cũng bình tĩnh lại, tựa như bị anh đụng đến đùi chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Thật sự rất giày vò mà!

Cả ngày nhìn ngắm người mình thích, cũng không dám làm gì gây sự chú ý, cũng chẳng dám lộ chút gì kẻo người khác biết được tâm tư, càng không thể để cho thầy biết tâm ý của mình.

Tống Thiển Thiển buồn phiền lắm mà chẳng biết phải làm sao. Quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ âm u dày đặc mây đen phủ kín đến chân trời mà không khí vẫn oi bức, thật mong một trận mưa lớn xóa tan sự nặng nề của cả trời đất lẫn lòng người.

Tiết tự học cuối giờ chiều, trong lớp học sinh nói chuyện ầm ĩ.

“Thiển Thiển có xem tạp chí chưa? Số này mình xem xong rồi, cho cậu mượn đấy.” Bạn học cùng bàn đẩy khẽ cô.

Tống Thiển Thiển quay đầu lại cầm cuốn tạp chí. “Ồ, mình cảm ơn nha.”

Là tạp chí số mới nhất, trai xinh gái đẹp diện thời trang phục đường phố hoặc thời trang công sở, còn có nhiều bài viết về hướng dẫn trang điểm. Tống Thiển Thiển miễn cưỡng lật vài tờ, mắt đột ngột sáng ngời mở lớn, cô vừa giở tới một trang quảng cáo áo sơmi, người mẫu nữ mặc một chiếc áo sơmi trắng dài rộng thùng thình, đứng đường lúc trời mưa, cả người ướt nước mưa khiến đường cong ẩn hiện.

Hôm nay Tống Thiển Thiển cũng mặc một chiếc áo sơmi trắng, váy kẻ ô vuông xám, đeo một chiếc vòng cổ bạc hình thiên nga, nhưng do chủ nhiệm lớp không cho học sinh mang đồ trang sức nên cô đành giấu dưới áo sơmi. Tống Thiển Thiển bộ ngực phát triển rất tốt, đôi bầu ngực lớn tròn trĩnh, khi đến những ngày đặc biệt trong tháng đầu vú nhỏ nhắn thường sưng đỏ, cứng rắn lên cọ sát vào lớp lót của áo ngực cotton khiến cô hơi đau, làm cô phải thay một loại nội y có chất liệu mềm mại hơn để khỏi phải như những lần trước vụng trộm chạy tới toilet sửa sang áo ngực, mặt đỏ tưng bừng mà ấn giữ nhẹ đầu vú để nó mềm xuống.

Tống Thiển Thiển không khỏi đỏ mặt, áo sơmi trắng này làm cô nghĩ tới việc đó.

Ngay lúc này một chú ong mật màu vàng đột nhiên từ của sổ bay vào phòng học.

“A—!” Những nữ sinh nhát gan hét chói tai, những nam sinh thì bắt đầu ồn ào nháo nhào.

Tống Thiển Thiển ngồi cạnh cửa sổ, hoảng hốt cắn môi dưới, cô sợ hãi nhìn chằm chằm theo ong mật, tay nắm chặt, mọi suy nghĩ trong đầu bỗng chốc tan thành mây khói, sợ muốn ngất rồi.

Triệu Thuần chậm rãi cầm giáo án đi ngang qua cửa lớp năm hai, hôm nay anh đã dạy xong tiết bên lớp Hai, giờ phải đi sang lớp Bốn để bố trí giờ tự học. Bỗng nhiên thấy trong lớp Hai ồn ào, anh hơi nhíu mày, dừng trước cửa lớp.

“Ôi, Tống Thiển Thiển! Cậu đừng cử động!” một bạn học nữ cuống quít kêu ầm lên.

Chú ong đầu óc choáng váng vì tiếng ồn trong phòng, vòng vòng vài vòng định hướng ra phía cửa sổ chỗ Tống Thiển Thiển ngồi để bay đi.

Tống Thiển Thiển không thể khống chế sự sợ hãi, cô bị dị ứng phấn hoa, lại càng sợ mấy thứ sắc nhọn. Nếu bị ong mật đốt, thật sự đáng sợ khó mà nghĩ được, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chốc trở nên trắng bệch.

“Ong ong…” Cùng với tiếng kêu thét chói tai của đám học sinh nữ, tiếng vo ve của ong mật ngày càng gần hơn, cuối cùng ong mật đậu trên chiếc cổ trắng nõn của Tống Thiển Thiển.

Tống Thiển Thiển cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Triệu Thuần mặt tối sầm lại, bước nhanh vào phòng học.

“Tránh ra cả đi!” Giọng nói trầm thấp lúc này càng thêm nặng hơn. Đám học sinh đang đứng xung quanh cũng tự giác tránh đường cho anh.

Đôi chân dài của Triệu Thuần sải bước đến trước mặt cô gái nhỏ, không nhìn mọi người ồn ào xung quanh, hai tay anh giữ đôi vai mảnh khảnh của cô, ánh mắt sắc bén, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ.”

Không đợi Tống Thiển Thiển phản ứng lại, anh cúi xuống cổ cô thổi một hơi, chú ong mật đang bám trên cổ cô bị thổi rơi trên mặt đất. Triệu Thuần lập tức đạp lên, bỏ tay xuống.

Triệu Thuần xoay người thản nhiên giải thích với đám học sinh còn chưa hoàn hồn: “Khi bị ong mật bám, không được dùng sức hất ra mà có thể thổi nó đi, không thì dễ bị đốt. Tốt rồi, không có việc gì nữa, lớp ổn định tự học.

“A… Thiển Thiển, lỗ tai của cậu có một nốt đỏ lớn kìa… Cậu bị đốt rồi hả? Làm thế nào bây giờ, đến phòng y tế nhé?” Một bạn học nữ tinh mắt phát hiện bên tai phải của Tống Thiển Thiển bắt đầu đỏ lên.

Tống Thiển Thiển đưa tay ôm tai, nhanh chóng hiểu được có thể bị dị ứng ở chỗ bị ong mật chạm qua, không muốn trước mặt Triệu Thuần mà thể hiện mình quá mảnh mai, yếu ớt vậy mất mặt quá, bèn miễn cưỡng cười: “Không việc gì, chắc là do quá hoảng hốt thôi mà, phòng y tế giờ cũng đóng cửa mất rồi.” Bây giờ cũng đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều.

Triệu Thuần thản nhiên lướt nhìn vành tai của cô, chậm rãi cầm lấy giáo án của mình. “Tống Thiển Thiển, mười phút nữa đến văn phòng tôi.” Nói xong anh liền ra khỏi lớp.

Tống Thiển Thiển ngơ ngác ngồi một chỗ không hiểu gì.

Ngoài cửa sổ bầu trời đã không còn u ám giống lúc trước, cuối cùng trận mưa rào mùa hè cũng đổ xuống.

Một dáng người lặng lẽ đi về phía văn phòng giáo viên, Tống Thiển Thiển vẫn chưa tin nổi hôm nay mình lại may mắn như vậy. Tuy có bị ong mật làm cho sợ hãi một chút, nhưng mà tuyệt nhất là thầy Triệu Thuần đột nhiên xuất hiện bảo vệ mình, chắc là vận may cả tháng dồn hết vào lần này. Trước đây trong giờ học, giữa số ít bạn học có thành tích tốt, cô được anh gọi tên khen ngợi một lần vì giải được đề toán khó. Mà việc khen ngợi đó đó cũng là chuyện của mấy tuần trước.

Tống Thiển Thiển từ chối ý tốt đưa mình đi xuống văn phòng của bạn cùng bàn, nói rằng quãng đường có đoạn ngắn, mình tự đi được. Vừa đi vừa sờ vành tai, đúng là dị ứng thật, chỗ ong mật chạm qua đã sưng đỏ và ngứa lên rồi. Đến cuối hành lang của phòng học, mưa đã càng lúc càng lớn hơn.

Bỗng nhiên ý tưởng quyến rũ anh nảy sinh từ bức hình tạp chí len lỏi trong tâm trí cô. Tống Thiển Thiển cắn môi, nhìn xung quanh xác định hành lang không một bóng người, âm thầm mở một cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nghĩ ngợi một chút cô bèn mở luôn cúc áo thứ hai, lộ một chút phần da thịt trắng nõn trong suốt. Tóc buộc đuôi ngựa cũng thả xuống xõa vai, ổn định lại đầu óc hỗn loạn, nhìn dãy văn phòng giáo viên, khẽ cắn môi chạy vào màn mưa.

Trời mưa lớn, quãng đường ngắn sáu bảy bước chân, nước mưa hắt vào người, chạy đến văn phòng thì áo sơmi trắng của Tống Thiển Thiển đã ẩm ướt hơn một nửa, tóc ướt đẫm dính vào hai bên má. Tống Thiển Thiển biết không thể đứng lâu ở cửa, chạy lên tầng hai, ôm ngực tới văn phòng toán ở hành lang cuối cùng bên trong.

Đối với một cô gái chưa hề có chút kinh nghiệm nào thì sự kích động này không phải lúc nào cũng có, nhưng đối với người trẻ tuổi thì khi thích một người sẽ không ngần ngại mà liều lĩnh đem tâm tình đi trả giá hết thảy. Tống Thiển Thiển hoàn toàn bất chấp có hay không giáo viên khác trong văn phòng, quần áo của cô hở không nhiều lắm, cổ áo chỉ có thể chỉ có thể nói là hơi thấp một chút, cũng chẳng lộ ra cái gì. Chỉ là vừa rồi chạy dưới trời mưa, áo sơmi trắng ẩm ướt trở nên trong hơn, dán vào thân thể, lộ ra thân hình thanh thuần của thiếu nữ. Hôm nay Tống Thiển Thiển mặc một bộ nội y ren màu trắng, áo ngực ren hiện ra rõ ràng, nước mưa từng giọt từng giọt trên tóc xuống theo đường cong uốn lượn chảy xuống rồi mất hút trong áo.

Cô đứng ở cửa văn phòng bộ môn toán, cửa khép hờ không đóng, do dự đưa tay đẩy cửa.

“Vào đi.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc từ trong truyền ra, như thể người ngồi bên trong sớm biết được ngoài cửa có người đứng.

Thiếu nữ bị ướt mưa cứ như vậy mà không kịp chuẩn bị gì lọt vào mắt Triệu Thuần. Mái tóc dài bình thường buộc thành đuôi ngựa được thả xuống ngang lưng, áo sơmi trắng trở nên trong suốt không giấu được thân thể nảy nở lung linh, cổ áo cởi hai cúc, bộ ngực tròn trĩnh phập phồng ẩn hiện, hai chân thon dài trắng nõn đứng đan chéo, cô gái ngượng ngùng ngỡ ngàng mà dụ hoặc quyến rũ đứng trước mặt anh.

Ánh mắt Triệu Thuần tối lại, sững một chút, giọng hơi khàn khàn hỏi, “Không dùng ô sao?”

Tống Thiển Thiển hơi sợ hãi trả lời,

“… Em quên mất.”

Trong văn phòng không còn giáo viên nào khác, Triệu Thuần ngồi ở bàn mình, hơi vuốt cằm nói, “Lại đây.”

Tống Thiển Thiển rụt rè đi qua, nhìn thấy trên bàn của Triệu Thuần để một ít thuốc nước và bông băng. Cô ngờ ngợ nói, “Thầy…”

Triệu Thuần ra hiệu cho Tống Thiển Thiển ngồi xuống, nhìn kĩ vết đỏ trên cổ cô gái nhỏ, “Ngồi đi, biết là bị dị ứng còn cố chịu đựng làm gì.” Đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tống Thiển Thiển như muốn nhìn mọi bí mật của thiếu nữ.

Tống Thiển Thiển bối rối cụp mắt xuống, không dám nói gì.

Triệu Thuần lấy bông thấm thuốc nước, cũng không nhận ra giọng mình tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn nói với Tống Thiển Thiển, “Nghiêng đầu sang nào, đừng động đậy, để thầy bôi thuốc cho.”

Thuốc nước màu nâu nhạt tỏa ra mùi thảo dược thoang thoảng, Tống Thiển Thiển bất giác nắm gấu váy của mình, ngoan ngoãn nghiêng đầu một bên, hồi hộp đến độ không dám thở. Vì bôi thuốc nên Triệu Thuần cúi xuống rất gần cô, mùi hương nam tính dễ chịu hòa trộn của mùi quần áo và mùi hương cỏ cây. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm trên cổ cô, giống như mỗi lần anh cẩn thận giảng đề toán khó vậy. Văn phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng loạt soạt của quần áo, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng trở nên xa xôi.

Giữa không gian yên tĩnh, Triệu Thuần hỏi nhẹ nhàng, “Có đau không?”

Tống Thiển Thiển không dám gật đầu, chỉ dùng giọng như muỗi vo ve mà trả lời, “…Không đau ạ.”

Anh bôi thuốc thật sự rất nhẹ nhàng, tất nhiên sẽ không đau, cảm giác nhộn nhạo trong lòng cô dần chuyển thành ấm áp trong tim rồi. Vết đỏ trên cổ không nhiều, bôi chút thuốc thì đã tốt hơn rồi, chỉ có vành tai chưa bôi thuốc bất chợt lại trở nên đỏ hơn nữa, vành tai thiếu nữ nho nhỏ mượt mà tinh xảo, mặt sau vành tai nên dùng bông bôi thuốc không tiện lắm.

Triệu Thuần giọng không nghe được chút cảm xúc nào nhưng lại càng trầm thấp hơn, “Vành tai sao lại đỏ lên nhiều vậy?”

Tống Thiển Thiển mặt đỏ bừng lên, chỉ ước gì chôn đầu vào cổ không ngẩng lên nữa.

Triệu Thuần bỏ bông xuống, lấy một miếng khăn giấy sát trùng lau ngón tay mình rồi, “Phía sau vành tai không dùng bông bôi thuốc được, để thầy dùng tay.”

Tống Thiển Thiển lắp bắp nói: “Lấy tay thầy… Em…”

Triệu Thuần thản nhiên cười, “Sợ không vệ sinh à? Thầy có sát trùng rồi.” Sau đó đổ chút thuốc nước ra ngón trỏ và ngón cái.

Cảm xúc trong lòng Tống Thiển Thiển lúc này dâng lên càng cao, chỉ muốn giải thích không phải là sợ không vệ sinh, là… Thầy dùng tay bôi thuốc lên tai cho mình sao?

Anh chưa cho cô thời gian để phản ứng, thuốc nước lạnh lẽo trên tay đã được bôi trực tiếp lên tai chưa từng bị ai chạm vào của cô gái nhỏ. Ngón tay thon dài ấm áp, hơi dùng sức xoa để cho thuốc có tác dụng nhanh hơn. Đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, vành tai của cô gái nhỏ đã muốn đỏ hết cả lên, cảm xúc chạm vào da thịt chỗ tai làm cho anh ngoài ý muốn yêu thích không muốn rời đi, ngón tay và thân thể hơi run lên.

Đến khi tay Triệu Thuần rời đi, cô gái nhỏ đã muốn nhẫn nại cực kỳ. Tống Thiển Thiển chưa từng phát hiện ra trên thân thể mình vành tai lại mẫn cảm như vậy, lúc bị xoa khiến cho toàn thân nóng bừng lên. Ở nơi kín đáo mà anh không nhìn thấy, đầu vú nhỏ nhạy cảm của cô nổi lên thẳng đứng, ma sát với lớp vải lót ở áo ngực khiến cô hơi đau.

“Tốt rồi.” Triệu Thuần lau khô tay, đứng dậy cầm một cái khăn lớn màu xám đưa cho Tống Thiển Thiển. “Lau khô tóc đi, cẩn thận kẻo bị cảm.”

Tống Thiển Thiển vội vàng đứng dậy nhận chiếc khăn, lau rồi đưa cho anh. “Thầy… xong rồi ạ.”

Triệu Thuần sắp xếp lại đồ trên bàn, giáo án cùng tập bài, quay đầu lại nhìn cô, “Không còn việc gì, em cầm trở về đi, còn có thể che mưa đấy. Thật xin lỗi, hôm nay thầy không đem ô, nên không thể cho em mượn ô được.” Chính anh cũng không phát hiện được, bất giác khóe miệng anh kéo lên một nụ cười dịu dàng.

Tống Thiển Thiển nở nụ cười, đôi mặt to sáng ngời lấp lánh, đỏ mặt “Em có thể mượn khăn của thầy sao? Hôm nay cảm ơn thầy nhiều lắm.”

“Ừ.” Triệu Thuần không nói tiếp, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tống Thiển Thiển cảm thấy thỏa mãn cầm khăn mặt chuẩn bị rời đi, hoàn toàn quên mất mục đích khi đến đây, ra đến cửa bị anh gọi lại.

“Chờ một chút.”

Cô gái nhỏ mờ mịt quay đầu lại.

Triệu Thuần nhìn chằm chằm vào chiếc áo đang mở hai cúc lộ da thịt trắng như tuyết của cô, ánh mắt chậm rãi lướt trên người Tống Thiển Thiển rồi nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói, “Lần sau không được như vậy.”

Tống Thiển Thiển còn chưa kịp phản ứng.

Triệu Thuần tùy tiện đứng dựa vào bàn, dùng giọng thong thả mà trầm thấp tiếp tục, “Nghe lời, được chứ?”

Tống Thiển Thiển cuối cùng cũng hiểu, mặt lại lập tức đỏ bừng, không dám trả lời, cũng không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập uy hiếp của anh, đẩy cửa chạy thẳng ra ngoài.

Triệu Thuần chậm rãi ngồi xuống ghế của mình, yết hầu chuyển động, hai mắt nhắm lại.

????????????

Bình luận
× sticky