????Nguồn: Editor Chapuru (Cung Quảng Hằng)????
????????????
Số điện thoại của anh cứ như vậy hiện ra trước mắt Tống Thiển Thiển.
Tống Thiển Thiển luống cuống tay chân mà muốn bật dậy. Phần thưởng này cũng thật sự khiến người ta choáng váng mà nghĩ ngợi lung tung, thái độ của anh dịu dàng không giống như đối với học sinh. Trong ấn tượng của Tống Thiển Thiển, vì không phải là chủ nhiệm lớp nên Triệu Thuần chưa từng cho học trò nào số điện thoại cá nhân, cho dù là lớp trưởng hay cán bộ môn Toán của lớp cũng không có số, ở bảng thông tin cá nhân của giáo viên, phía dưới tên anh cũng không có số điện thoại riêng.
Triệu Thuần vẫn bình thản ngồi trên bàn giáo viên, thái độ thờ ơ, mắt cũng không nâng lên nhìn phía dưới lớp chút nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời mùa hè dần chuyển về hướng tây, tan trường học sinh túm tụm hai ba người một nhóm tỏa về phía cổng trường. Sau giờ tự học, Triệu Thuần thu thập nốt vài thứ trong văn phòng, khóa cửa rồi đi ra.
Bóng cây nghiêng nghiêng, nắng vàng ấm áp chiếu lên người anh lưu lại bộ đồ tây một sắc vàng ám ảnh. Gương mặt người đàn ông cứng rắn, đeo mắt kính, khí chất cấm dục rõ ràng, cầm theo một túi công văn bằng da, đi về phía thư viện, ngược hẳn với đám người đổ về cổng trường. Vào thư viện, anh lên thẳng tầng ba là phòng đọc sách báo chuyên biệt.
Thư viện trường Dục Thụ có ba tầng, tầng thứ nhất là phòng học điện tử, tầng thứ hai là phòng đọc sách giáo khoa, phần lớn là từ điển, sách học, sách tham khảo hoặc sách báo ngoại văn. Tầng thứ ba là phòng đọc sách báo chuyên biệt, gồm sách thiên văn học, tài liệu khảo cứu xã hội, lịch sử nhân văn… rất ít học sinh lên tầng ba tìm sách, chỉ thỉnh thoảng sẽ có thầy cô lên tầng này mượn sách. Cho nên tầng ba là tầng yên tĩnh, ít người nhất của thư viện.
Người đàn ông bước vào phòng đọc, qua mắt kính phản quang, không khó nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn lén lút trốn ở sau cầu thang, không cẩn thận lộ ra một góc váy màu hồng nhạt.
Anh khẽ cong khóe môi.
Thật là ngốc nghếch đáng yêu, khoảng cách gần như vậy sao có thể không phát hiện ra chứ.
Tống Thiển Thiển đợi người đàn ông đi vào hẳn trong phòng rồi mới dám lén lút thò đầu ra. Phùuu, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi, cô gái nhỏ hết hồn chưa kịp bình tĩnh, vỗ vỗ lên ngực, lén lút đi vào bên trong. Thật muốn hỏi thầy một chút, rút cuộc thầy có ý gì vậy, tại sao để lại số điện thoại, tại sao… lại cắn vành tai mình… Rốt cuộc thái độ như vậy là sao, phải hỏi cho rõ ràng, từ chối cũng được, vô tình cũng được, đừng có mơ hồ như vậy làm người ta khó chịu muốn chết.
Thư viện thật yên tĩnh, đối mặt với cô là những hàng giá sách được sắp xếp cẩn thận theo thứ tự, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Triệu Thuần ở đâu cả. Tống Thiển Thiển rón rén đi sâu vào phía trong, cẩn thận tìm tung tích của anh.
Sắc trời cũng đã muộn, bây giờ cũng là giờ cơm tối, thư viện hầu như không còn ai, cho dù còn cũng đều tập trung ở tầng hai. Phòng sách báo chuyên biệt chỉ còn một thủ thư lớn tuổi đang ngồi ăn cơm hộp.
Thiếu nữ sắc mặt căng thẳng, đi tới giá sách phía sâu bên trong, giày da màu nâu vàng giẫm lên sàn gỗ phát ra những âm thanh “lộc cộc” nho nhỏ.
Haizz, thật không biết thầy đi đâu mất rồi, giá sách vừa lớn vừa cao, hơn nữa cứ hàng này lại hàng nọ so le chắn khuất, chỉ có thể nghe thanh âm mà đoán được xung quanh có người hay không.
Cô gái nhỏ đi càng lúc càng vào sâu, vẫn không thấy tung tích của anh. Đột nhiên một cánh tay từ bên cạnh thò ra, dùng lực kéo cổ tay cô, ôm cô vào lòng, một bàn tay ấm áp khô ráo cũng nhanh chóng bịt kín miệng cô ngăn tiếng kêu sợ hãi suýt thốt ra.
“Suỵt.”
Tống Thiển Thiển bị anh lôi tới, đè vào tường,Triệu Thuần nheo mắt, một tay ôm Tống Thiển Thiển, tay kia đặt thẳng một ngón trên môi cô, ý bảo Tống Thiển Thiển không cần nói.
Quanh mũi Tống Thiển Thiển đều là mùi vị đàn ông dễ chịu, đầu ngón tay mùi dịu nhẹ dễ chịu. Triệu Thuần ôm Tống Thiển Thiển, một bàn tay để trên môi cô không rời ra, tay kia nhẹ nhàng vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của cô. Áp sát vào cô gái không có chút phản kháng, mặt không chút thay đổi, giọng hơi khàn khàn nói, “Hiện giờ, là tôi chủ động.”
Cảm xúc mềm mại tinh tế, khuôn mặt ngượng ngùng của cô gái nhỏ gần trong gang tấc, một đôi mắt ướt át mở to nhìn mình chăm chú không nói gì, thân thể đầy đặn bị cố định ở giữa bức tường cùng bản thân mình.
“Bạn học Tống Thiển Thiển, sao không nghe lời thầy nói, hả?” Anh nheo mắt, chậm rãi ghé sát mặt hỏi cô. Vừa hỏi anh vừa ghé sát môi vào vành tai trái của Tống Thiển Thiển, lần này không chỉ cắn nhẹ, anh ngậm thùy tai cô, đầu lưỡi xoay đảo, răng nanh tàn nhẫn nhấm nháp, cắn gặp thùy tai nhỏ mềm mại tinh tế của cô. Ngậm một hồi, không để ý đến cô gái nhỏ vành tai đã xấu hổ đến độ đỏ hồng. Anh muốn đùa giỡn như vậy từ lâu rồi, từ khi bôi thuốc cho Tống Thiển Thiển, anh vốn đã nhận ra tai cực kỳ mềm mại và nhạy cảm.
Thân thể Tống Thiển Thiển đã mềm nhũn, nếu thắt lưng không được anh ôm giữ, không biết chừng đã mềm người không đứng được mà ngã xuống rồi. Trong đôi mắt ngập nước mờ mịt, như khát cầu anh càng thêm yêu thương, đừng chỉ đùa bỡn mỗi tai mình.
Người đàn ông này cũng cảm thấy chưa đủ, hơi lùi lại phía sau, nhìn chăm chú vào ánh mắt mờ mịt của cô, lại hỏi: “Bạn học Tống Thiển Thiển, tại sao lại quyến rũ thầy, hả?”
Tống Thiển Thiển bị nhốt trong lòng anh, không có kinh nghiệm chỉ có thể tùy ý anh trêu chọc đùa bỡn. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại chậm rãi hỏi lại một lần, giống như cố tình quên là bàn tay mình còn đang giữ miệng cô, không cho cô nói, “Tại sao, ba lần đều quyến rũ thầy…”
Tống Thiển Thiển bị che miệng không có cách nào trả lời, nháy nháy đôi mắt, chậm rãi vươn đầu lưỡi mềm mại liếm liếm lòng bàn tay anh, giống như chú mèo con thân thiết âu yếm người chủ, lại càng giống như không biết tình hình nguy cấp mà cố tình quyến rũ thêm. Triệu Thuần cảm nhận được lòng bàn tay bị liếm ướt át, ngứa ngứa mềm mại, ánh mắt anh tối lại, nhả ra nốt nửa câu còn lại, “Em không biết là… Thầy đã không thể kiềm chế được rồi sao.”
Nói xong, Triệu Thuần rốt cuộc mở lòng từ bi, buông tay đang che miệng cô xuống.
Tống Thiển Thiển hơi thở dốc, đầu lưỡi phấn hồng lúc ẩn lúc hiện giữa cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở, gương mặt đỏ ửng, bướng bỉnh nhìn chằm chằm Triệu Thuần nhưng giọng nói lại mềm nhũn, “Đó là bởi vì em thích thầy… Từ lần đầu tiên nhìn thấy thầy, em biết là em tiêu rồi, bị trúng tiếng sét ái tình, em đã sớm thua rồi. Em chưa từng có ý muốn vì một ai đó mà vui vẻ chịu đựng, vì để người đó chú ý mà nguyện cố gắng nghìn lần vạn lần.” Vì nói quá nhanh mà không kịp thở, “Thầy có biết… Em thật sự rất thích thầy.”
Vì thích, nên dù anh làm gì em cũng đều yêu.
Vì thích, có thể bỏ qua hết xấu hổ, e thẹn mà làm ra nhiều việc ngốc nghếch chỉ mong anh chú ý.
Vì thích, mà cố gắng trở thành một người tốt đẹp khiến anh yêu mến.
Vì thích, nên chỉ mong ngóng anh đáp lại tâm ý.
Anh dùng ánh mắt ấm áp, dịu dàng nghe cô gái nhỏ ngây thơ nói hết, không đành lòng ngắt lời cô, đến khi cô nói hết mới nhẹ nhàng trả lời, “Tôi biết”.
Bởi vì biết, mới có thể kiềm chế không để những người khác chú ý đến, chỉ có thể im lặng.
Bởi vì biết, mới chỉ dịu dàng với mình em, lại sợ bản thân không kiềm lòng được.
Bởi vì biết, mới có thể nhẫn nại trước mọi hành động quyến rũ ngốc nghếch của em, cố gắng kiềm chế tất thảy.
Bởi vì biết, nên mới thật sự không kìm được, cũng bộc lộ tâm tình nóng bỏng với em.
Tống Thiển Thiển không hiểu rõ, bĩu môi, “Thầy mới không biết đâu, thầy chỉ biết lạnh nhạt không thèm nhìn em.”
Đối với sự lên án ngây thơ của cô, anh chẳng chống cự, chỉ bất đắc dĩ cười, “Không phải cho em số điện thoại rồi sao?” Vốn nghĩ trở về nhà sẽ gọi điện cho cô nhóc ngốc nghếch này để chậm rãi mà tâm tình, ai biết được cô nhóc này theo chân mình đến tận thư viện.
Tống Thiển Thiển chu miệng thở ra, “Không tự hỏi thì làm sao biết được trong lòng thầy nghĩ gì.”
Triệu Thuần xoa xoa đầu cô, “Trẻ con quá, vậy em muốn tôi phải làm gì?”
Cô mở to đôi mắt ướt sũng, đỏ mặt lại không sợ hãi nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói “Em muốn thầy hôn em.” Nghĩ một hồi lại ngượng ngùng bổ sung, “Nhưng không được cắn tai em… bị cắn có chút đau.”
Triệu Thuần bật cười, càng ghé sát vào, cố ý đè thấp giọng, dùng thanh âm trầm thấp quyến rũ cô gái nhỏ ngây thơ, “Muốn tôi hôn em như thế nào?”
Cô gái nhỏ cười giảo hoạt, “Làm theo cách mà em thích”, xong ngượng ngùng cắn cắn môi, có vẻ như bị sự to gan của mình dọa đến, “Nhưng mà… thầy tự đoán đi.”
Triệu Thuần cười, cả người đầy sự nam tính phong độ lịch lãm, quyến rũ mê hoặc, không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô, trấn an sự sợ hãi và bối rối của cô. Sau đó dịu dàng chậm rãi ngậm lấy đôi môi xinh đẹp chưa từng có ai chạm vào của cô. Miệng cả hai hợp lại cùng nhau, sau vài lần nhẹ nhàng chạm vào, anh mút cánh môi của cô, rồi lại liếm một cánh môi, sau đó dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, dùng thêm chút sức rồi chậm chạp nhả ra. Môi lưỡi anh dụ dỗ cô hé miệng, đầu lưỡi anh với vào trong miệng cô, từ dịu dàng trêu chọc thành nóng bỏng cuồng nhiệt mà cướp bóc khắp khoang miệng, liếm hàm răng, rồi quấn quít lấy lưỡi cô, khiến cho khuôn mặt cô càng đỏ hơn mà nuốt xuống nước bọt của cả hai.
Cánh tay vốn đang vây quanh eo giờ lướt tới cổ Tống Thiển Thiển, vuốt ve dịu nhẹ an ủi cô gái nhỏ đang căng thẳng, mang lại cảm giác vui sướng dịu dàng, tay kia dùng sức kéo tay cô lên cao, mười ngón tay giao nhau, đè chặt, cố định cô trong lòng, tuyệt không cho cô cơ hội chạy trốn.
Thiếu nữ bị hôn mãnh liệt, không có thời gian để thở, nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Thuần cầu xin, yếu ớt kêu khe khẽ: “Không cần…ưm… em chịu không được…”
Triệu Thuần hơi buông lỏng môi Tống Thiển Thiển, dùng ngón cái lau đi nước bọt còn trên khóe miệng cô, anh đưa ngón tay đến môi cô, khàn khàn ra lệnh, “Liếm sạch đi.”
Cô thở hổn hển, thẹn thùng không dám mở to mắt, đầu lưỡi hơi vươn ra, run run liếm ngón tay anh.
Anh lại càng muốn nhìn thấy cô thêm thẹn thùng thất thố, “Ngoan, mở mắt ra.”
Cô đành phải mở to đôi mắt ướt át, từng chút từng chút một liếm hết nước bọt dính trên tay anh, đầu lưỡi lùi lại, ngượng ngùng e thẹn như đứa trẻ sợ hãi người lạ. Chính vẻ mặt đó khiến người ta vừa muốn cưng chiều yêu thương, lại không nhịn được mà muốn hung hăng bắt nạt, nhìn xem cô còn có thể e thẹn đến nhường nào.
Triệu Thuần vừa lòng, “Thiển Thiển thật ngoan.” Anh đưa tay trìu mến xoa đầu cô, Tống Thiển Thiển mỹ mãn dựa vào ngực, cái miệng nhỏ nhắn than thở, “Đầu bị thầy hôn sưng lên rồi…”
Thư viện trống trải, ánh mặt trời ban chiều xuyên qua nhè nhẹ, không khí dường như cũng thấm đẫm hương vị ngọt ngào của tình yêu. Phía sâu trong những giá sách lớn, giọng nam tính loáng thoáng dịu dàng dỗ dành, “Phải… Để anh xem nào…”
………..
Tống Thiển Thiển trong lòng vui sướng nắm lấy bàn tay lớn ấm áp của người đàn ông bên cạnh, chậm rãi thong thả bước về nhà. Sắc trời đã tối, phía xa xa đèn đuốc lờ mở sáng, ánh đèn đường chiếu bóng hai dài ra, đan vào nhau. Một bóng lớn, một cái bóng nhỏ, hài hòa ngoài ý muốn.
Tống Thiển Thiển không giấu được nụ cười trên môi, chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nghịch ngợm dùng ngón út ngoắc ngoắc bàn tay anh. Người đàn ông dịu dàng không nói, cúi đầu nhìn cô, bóng hình hai người chạm đầu vào nhau.
Qua ngã tư này là đã đến nhà mình, cô gái nhỏ chỉ về phía trước, “Thầy ơi, chúng ta sắp đến rồi.”
Triệu Thuần ngẩn người, “Nhanh như vậy à.”
Hai người dừng bước, Tống Thiển Thiển kiễng chân, thân thiết cọ cọ vào người anh, giọng nhẹ bẫng “Rõ ràng đi lâu như vậy, chân đều mỏi nhừ rồi, vậy… Ngày mai gặp nha?”
Triệu Thuần im lặng, không nhìn thấy vẻ hân hoan của cô, dịu dàng nhìn cô khó khăn từng bước rời anh.
Một bước… Hai bước… Năm bước… Bảy bước.
Đến bước thứ bảy, cô gái đang chậm rãi đi từng bước đột nhiên quay đầu, tóc đuôi ngựa quất trên không trung đường cong đẹp mắt, môi bĩu ra, thái độ giận hờn, trong mắt lại không giấu được ý cười, chạy ngược lại, ôm mạnh lấy thắt lưng cường tráng của anh, dùng tay nhỏ đấm đấm vào ngực anh, tức giận hỏi: “Thầy sao không ngăn em lại! Trong phim truyền hình đó, không phải lúc nữ chính quay đi thì nam chính chính sẽ ôm chặt lấy cô ấy, không cho cô ấy rời đi sao! Thầy thật đáng ghét… ưm…” Lời nói oán giận nũng nịu còn chưa hết đã bị anh lập tức che môi, chỉ có thanh âm “Ưm ưm” phát ra.
Anh tham lam mút lấy cánh môi mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi liếm quanh viền môi, đầu lưỡi hơi dùng sức, nhẹ nhàng lôi đầu lưỡi của cô ra ngoài quện lấy, khiến nữ sinh không khỏi thẹn thùng mà vươn đầu lưỡi quấn quýt cùng anh. Đùa giỡn đủ lại bị đầu lưỡi anh nhẹ nhàng đẩy trở vào miệng cô tiếp tục khiêu khích, khám phá trong khoang miệng cô, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống. Một tay anh giữ mặt cô, tay kia lướt qua vành tai cô vuốt ve. Cô đỏ mặt, khuôn ngực phập phồng, bị anh giữ chặt, dưới bóng tối bị anh ôm lấy hôn không ngừng.
Cho đến khi cảm thấy đủ anh mới chậm rãi rút lưỡi khỏi miệng cô, đầu lưỡi cô còn vương vấn với theo. Anh ấn cổ tay cô, thở hổn hển cười nói: “Em ở đâu xem được mấy tình tiết vớ vẩn như vậy.”
Tống Thiển Thiển tóc tai lộn xộn, thở dốc một hồi, ấm ức nhìn Triệu Thuần chằm chằm: “Vậy sao thầy không ngăn em lại?”
Sau cặp kính, đôi mắt Triệu Thuần cũng dâng lên một làn sương mù, anh lấy kính xuống, nheo mắt dịu dàng xoa đầu Tống Thiển Thiển, “Bởi vì tôi biết em sẽ chạy ngược lại. Hơn nữa…” Anh hơi dùng sức ôm lấy eo cô, “Tôi cũng muốn biết cảm giác bị em chạy lại ôm như thế nào.”
Thật sự cảm giác đó so với trong tưởng tượng… còn tốt hơn nhiều lắm.
Tống Thiển Thiển mất một lúc mới hồi phục, ngượng ngùng dụi đầu vào lòng anh, “Hóa ra thầy sớm đã có mưu rồi.”
Triệu Thuần đẩy khẽ Tống Thiển Thiển một chút, đeo kính lên lần nữa, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Thiển Thiển nghe này, tôi cảm thấy con người vĩnh viễn cũng biết được hết bản thân mình muốn gì, bởi vì con người chỉ có thể sống một lần. Kiếp trước đã trôi qua không biết được, kiếp sau lại càng không thể đoán được, cho nên hiện tại nhất định phải nắm chắc. Đối với em, tôi cũng không biết phải thế nào. Nhưng tôi đã nghĩ rất nhiều, không muốn phải nuối tiếc cả đời, hãy nghe theo tiếng gọi của con tim mình mà giữ lấy em, làm việc mà tôi cho là đúng.”
Tống Thiển Thiển bị lời nói nghiêm túc, rõ ràng của Triệu Thuần làm cho choáng váng, trái tim cũng ấm lên đập liên hồi, giống như một người kiên trì đi trong sa mạc rốt cuộc nhìn thấy ốc đảo, như nhìn thấy ánh đèn ở cuối con đường hoang vắng cô độc.
Cô ngước mắt, đưa tay chạm lên lồng ngực anh, dùng giọng nói mềm mại trả lời: “Em biết, em hiểu được. Nắm chắc hiện tại, nắm chắc cơ hội trước mắt chính là… em thích anh, vì anh em muốn trở thành một người tốt hơn.” Muốn tương lai có thể sánh bước cùng anh, ở bên cạnh anh, khiến anh tự hào.
Triệu Thuần nghiêm túc nhìn Tống Thiển Thiển, rốt cục nở nụ cười: “Cho nên bước đầu tiên, có phải nên phấn đấu vào top 100? Bạn học số 399?”
Tống Thiển Thiển biến sắc, “Thầy không được dùng biệt hiệu đó gọi em.”
Toàn khóa có tổng cộng gần 1.000 học sinh, top 100 là những học sinh giỏi mũi nhọn, thành tích top 400 thường có thay đổi nhiều, học sinh top 400 đều cố gắng phấn đấu để thay đổi xếp hạng. Tống Thiển Thiển đã hai lần bị xếp hạng 399, là thành tích chưa từng xuất hiện của lớp, cho nên bạn cùng lớp thường trêu đùa cô. Không ngờ ngay đến cả giáo viên đều biết.
Triệu Thuần bật cười, dịu dàng cúi xuống gần, đôi môi chạm khẽ vào trán cô, “Vậy cùng thầy giao hẹn nhé, kiểm tra tháng sau nhất định lọt top 100, được không?”
Tống Thiển Thiển gật đầu, vươn một ngón tay lắc lắc trước mặt anh, “Được, nhưng là… Thầy có thể giúp em học bổ túc không?” Cô gái nhỏ lè lưỡi cười, “Nói thiệt nha, kiểm tra tháng trước, ba câu cuối em đều đoán bừa… còn một câu khác tuy là tìm ra đúng đáp số, nhưng quá trình tính toán cũng làm lung tung…”
Anh nghe vậy liền nheo mắt đầy nguy hiểm, “Hửm?”
“A! Thầy à, em sai rồi, là em nói bừa, không phải em đoán bừa đáp số, em tự tính đó… Ư… A a thầy đừng cắn tai em… A…”
Tại ánh đèn mờ mờ nơi ngã tư đường, hai thân thể nhiệt tình cuốn lấy nhau, một lúc lâu sau cũng không tách ra.
Đêm dài yên tĩnh, Tống Thiển Thiển nằm trên giường, sờ sờ đôi môi sưng đỏ cùng vành tai bị người đàn ông nào đó vừa cắn vừa xoa nắn. Cảm giác nụ hôn dịu dàng khó cưỡng dường như vẫn còn vương vấn, cô thẹn thùng phẫn uất dùng chăn che kín đầu…
“A a a! Không bao giờ thèm để ý đến anh nữa.”
????????????