Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Đầu Tiên

Chương 9

Tác giả: Marc Levy

Athens, Bệnh viện trực thuộc Đại học, khoa nhiễm trùng phổi

-Chết tiệt! Adrian, bình tĩnh lại nào, anh đang tự làm tổn thương chính mình đấy.

Tôi mở mắt ra, muốn cử động đầu mình một chút, nhưng rồi phát hiện ra mình đang bị dính chặt trên giường. Gương mặt của Walter gí sát vào tôi, trông hắn thật sự hoảng loạn.

-Anh đã thật sự quay lại với chúng tôi chưa hay vẫn đang đấm mình trong cơn mê hả?

-Chúng ta đang ở đâu đây? Tôi thì thầm.

-Trước hết, hãy trả lời một câu hỏi nhanh đã: Ai là người đang cố gắng nói chuyện với anh? Tôi là ai đây?

-Cuối cùng, Walter à, anh đã thật sự trở nên hoàn toàn ngu ngốc hay điều gì đại loại thế à?

Walter bắt đầu vỗ tay tán thưởng. Tôi không thể hiểu được sự hưng phấn của hắn ta. Hắn bổ nhào ra cánh cửa, chạy ào ra ngoài hành lang và hét lên rằng tôi đã tỉnh rồi. Và dường như để thỏa mãn hơn nữa, hắn xoay đầu xuống dưới đất và bắt đầu nhào lộn, chỉ hơi bực mình.

-Tôi không hiểu vì sao anh lại muốn sống ở cái nước này, cuộc sống ở đây dường như dừng lại để ăn trưa. Thậm chí không có lấy một cô y tá lởn vởn tại đây. Ồ, tôi hứa sẽ cho anh biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta đang ở tầng ba của một bệnh viện tại Athens, khoa nhiễm trùng phổi, phòng 307. Khi anh có thể, hãy thử chiêm ngưỡng quan cảnh xem, thật là xinh đẹp biết bao. Từ cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy bến cảng, thật là hiếm có một bệnh viện có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh quan ở đây đến vậy. mẹ và dì Elena của anh đã trở về mặt đất từ một thiên đường tuyệt vời nên anh đã có thể có một phòng đơn. Các phòng ban hành chính thậm chí không có lấy một phúc giây ngơi nghỉ nào. Người mẹ và người dì tuyệt vời của anh thật sự là hai vị thánh, hãy tin tôi đi.

-Tôi đang làm gì ở đây? Và sao tôi lại bị cố định trên chiếc giường này?

-Hãy hiểu cho rằng dính chặt anh ở đây không khiến anh tim anh tốt hơn. Nhưng anh có những cơn mê sản mạnh đến mức sẽ là thận trọng hơn khi bảo vệ anh khỏi chính bản thân mình. Những y tá đã thật sự hoảng loạn khi thấy anh nằm ở sàn vào nữa đêm. Anh la hét, gào thét trong giấc ngủ. Thật khó mà tin được! ừ thì, tôi đoán rằng điều tôi làm là không phải, nhưng mọi người đều cần phải nghỉ ngơi, tôi thấy mình giống như một người có thẫm quyền và tôi sẽ giải phóng cho anh.

-Walter, nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở trong phòng bệnh.

-Anh không nhớ gì hết à?

-Nếu tôi nhớ hết mọi thứ tôi đã không cần phải hỏi anh! Walter hướng về phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

-Tôi e rằng, hắn nói chậm rãi, tôi sẽ thích kể lại mọi chuyện với anh hơn khi anh đã bình phục, tôi hứa đấy. Tôi ngồi bậc dậy trên giường, đầu óc quay cuồng. Walter nhanh chóng chạy lại để giúp tôi nhưng vô ích.

-Anh đã hiểu những gì tôi nói, nhanh, nằm xuống và bình tĩnh lại. Mẹ và dì của anh đã lo lắng đến phát bệnh, nên sẽ tốt hơn khi tỉnh táo vào lúc họ đến thăm anh vào chiều nay. Không cần thiết phải mệt mõi. Zou! Đó là mệnh lệnh! Trong trường hợp không có bác sĩ, y tá và toàn thể Athen dường như đang đi ngủ thì tôi là người phụ trách ở đây!

Miệng tôi khô khốc, Walter đưa cho tôi một cốc nước.

-Walter, tôi cho anh một phút để nói cho tôi biết làm sao mà tôi ở đây, bằng không tôi sẽ bứt hết mấy cái ống này!

-Tôi sẽ không để cho anh làm thế đâu!

-Năm mươi giây!

– Adrian, đây không phải là một sự đe dọa, anh làm tôi thất vọng quá đấy.

-Bốn mươi!

-Một khi anh nhìn thấy mẹ anh!

-Ba mươi!

-Ngay khi bác sĩ đến đây và xác nhận rằng anh đã hồi phục!

-Hai mươi!

-Nhưng anh đang trở nên kích động. Tôi đã trông thấy điều đó ngày này qua ngày khác, anh có thể nói với tôi bằng cách khác.

-Mười!

-Adrian! Walter hét lên. Lấy tay anh ra khỏi bình truyền dịch ngay lặp tức! đó là mệnh lệnh! Chỉ cần một giọt máu búng lên cái drap trắng tôi sẽ không trả lời bất kỳ điều gì!

-Năm!

-Được rôi! Anh thắng rồi đó! Tôi sẽ nói cho anh biết nhưng hãy hứa rằng anh sẽ giữ bình tỉnh.

-Tôi đang lắng nghe anh đây, Walter.

-Anh không nhớ gì hết sao?

-Không gì hết.

-Chuyến đi của tôi đến Hydra?

-Ờ có, tôi có nhớ.

-Cà phê mà chúng ta uống trên sân thượng của toàn hà kế bên cái quán tuyệt vời của dì anh?

-Cũng có.

-Bức ảnh chụp Keira mà tôi đưa cho anh?

-Dĩ nhiên là tôi nhớ rồi.

-Dấu hiệu tốt đấy… tiếp theo là gì?

-Khá mơ hồ, chúng ta đi xe buýt từ Athen đến sân bay, anh trờ về Luân Đôn, tôi đến Trung Quốc. Nhưng tôi không chắc rằng đó là sự thật hay chỉ là một giấc mơ.

-Không không, tôi có thể đàm bảo với anh, đó là sự thật, cho dù anh không đi quá xa nhưng sẽ tiếp tục từ chổ tôi đến Hydra. Ô, sao lại phải lãng phí thời gian như vậy. Tôi có hai tin muốn cho anh biết.

-Bắt đầu từ cái xấu đi.

-Không thể! Nếu không bắt đầu từ tin tốt anh sẽ không hiểu tin xấu đâu.

-Vậy thì tôi không có sự lựa chọn nào rồi, bắt đầu đi…

-Keira vẫn còn sống. Đó không phải là một giả thuyết mà là sự thật! Tôi nhảy cẩn lên trên giường.

-Và bây giờ, cái chính là, anh nghỉ gì về một sự giải lao? Tạm ngừng để chờ mẹ của anh hoặc bác sĩ, hay là cả hai cho vấn đề này?

-Walter, đừng có nói nhảm nữa, tin xấu là gì?

-Một lần nữa, anh lại hỏi về việc anh làm gì ở đây. Nên để tôi cho anh biết rằng, anh đã nhầm chuyến bay, điều đó thì không ảnh hưởng đến ai. Anh vẫn sống và có sự làm chứng của một tiếp viên hàng không. Một giờ sau khi cất cánh anh mắc một căn bệnh nghiêm trọng. Có khả năng rất lớn là khi rơi xuống sông Hoàng Hà anh đã dính phải một loài vi khuẩn nào đó, anh bị nhiễm trùng phổi. Nhưng quay trở lại chuyến bay đến Bắc Kinh. Anh có vẻ như vẫn ngủ ngon, tại chổ của anh, nhưng khi mang thức anh đến cho anh, cô tiếp viên đã hỏi thăm khi phát hiện anh xanh lè, mồ hôi đổ đầy mặt và trán anh. Cô ta cố gắng đánh thức anh nhưng không thành công. Anh khó thở và dường như thở rất yếu. Do tình trạng nghiêm trọng này, chuyến bay đã được hạ cánh khẩn cấp. Tôi biết tình hình khi đã về đến Luân Đôn, và tôi trở lại đây lặp tức.

-Vậy là tôi chưa tình đến Trung Quốc.

-Ừ, chưa, tôi rất lấy làm tiếc.

-Vậy còn Keira, cô ấy đang ở đâu?

-Cô ấy được cứu bở vị thầy tu mà anh gặp gần một ngọn núi, tôi quên bén tên ngọn núi ấy rồi.

-Hua Shan!

-Nếu anh đã nói thế. Vậy là xong. Nhưng than ôi, dường như không tốt cho lắm, cô ấy đã bị bắt bởi các cơ quan có thẫm quyền. Tám ngày sau khi bị bắt cô ấy xuất hiện tại một phiên tòa và bị cho là đã xâm nhập vào lãnh thổ Trung Quốc mà không có giấy phép, không có giấy phép từ chính phủ.

-Nhưng cô ấy không thể mang theo giấy tờ bên mình được! Tất cả bọn chúng đều nằm trong chiếc xe, và nó thì nằm dưới đáy sông Hoàng Hà!

-Tôi đồng ý, nhưng tô e rằng luận sư tố cáo đã không đưa ra chi tiết này trong bài nói của mình. Và cô ấy bị bắt giam mười tám tháng trong Garth, một tu viện cũ được sửa chữa thành một nhà tù tại Tứ Xuyên, gần Tây Tạng.

-Mười tám tháng?

-Đúng, từ lãnh sự quán của chúng ta, mà tôi đã nói, nó có lẽ đã tệ hơn thế nữa.

-Có đáng không? Mười tám tháng, Walter! Anh nhận ra rằng điều đó có nghĩa là bị giam mười tám tháng trong một nhà tù Trung Quốc không?

-Tu viện là một tu viện, nhưng về bản chất, tôi cho rằng anh đúng.

-Chúng đang cố giết chúng ta và cô ấy thì kết thúc bên trong những song sắt?

-Đối với người Trung Quốc, cô ấy có tội. Chúng ta sẽ trình bày sự việc với Đại sứ quán và yêu cầu họ giúp đỡ, chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể. Tôi sẽ giúp anh hết khả năng của mình.

-Anh thật sự nghĩ rằng Đại sứ quán của chúng ta sẽ nghe và uy hiếp lợi ích kinh tế của họ để cô ấy tự do sao?

Walter quay trờ lại cửa sổ.

-Tôi e rằng cả sự tuyên án lẫn sự giúp đỡ của mọi người đều không thể. Nhẫn nại và cầu nguyện là cách tốt nhất để giảm án. Tôi thành thật xin lổi, Adrian…Tôi biết điều đó thật khủng khiếp… Nhưng anh thấy sao về đường truyền dịch của anh?

-Tôi sẽ rời khỏi đây, tôi sẽ đến Garth, tôi cần phải cho cô ấy biết tôi sẽ dành lấy sự tự do cho cô ấy.

Walter chạy bổ về phía tôi, bóp chặt hai vai tôi đến mức tôi không thể làm gì trong sức lực hạn hẹp của mình.

-Nghe tôi này, Adrian, anh không có miễn dịch để đến đó đâu, sự lây nhiễm lan truyền mỗi giờ, cô cùng nguy hiểm! Anh đã vượt qua giai đoạn sốt cao cố thể giết chết anh nhiều lần. Các bác sĩ đã phải cho anh hôn mê để bảo vệ bộ não của anh. Tôi đã canh giường anh xen kẽ với mẹ và dì Elena của anh. Mẹ anh đã già đi mười tuổi chỉ trong vòng mười ngày. Hãy dừng cái thói trẻ con đó lại đi và cư xử như một người trưởng thành!

-Được rồi, Walter, tôi hiểu bài thuyết giáo rồi, anh có thể buông tôi ra được rồi.

-Tôi cảnh báo anh, nếu tôi mà còn thấy tay anh đặt gần ống kim, anh sẽ biết tay tôi!

-Tôi hứa sẽ không đi đâu hết.

-Tốt lắm, tôi đã đủ mệt rồi.

-Anh không thấy điều gì kỳ lạ trong giấc mơ của tôi ư?

-Tin tôi đi, từ nhiệt độ nóng bức cho đến sự không sạch sẽ trong quán ăn tự phục vụ, tôi đã được nghe thấy rất nhiều về những gì anh nói mớ. Chỉ có một điều thoải mái trong cái địa ngục này, chính là những chiếc bánh ngon tuyệt mà dì Elena tuyệt vời của anh mang đến.

-Tôi xin lỗi, nhưng đó là một tính cách mới của dì Elena à?

-Tôi không hiểu anh muốn nói gì!

-Anh vừa nói dì Elena “tuyệt vời”?

-Tôi có quyền tìm thấy sự tuyệt vời trong dì anh, đúng không? Bà ấy thật hài hước, thức anh thì ngon tuyệt, nụ cười của bà ấy cũng tuyệt vời, những cuộc nói chuyện rất thú vị, tôi không thấy có vấn đề gì cả.

-Bà ấy hơn anh hai mươi tuổi…

-A, hoan hô, hay lắm, tôi không ngờ anh lại khắt khe như thế! Keira nhỏ hơn anh mười tuổi, nhưng trong việc này, có ai bận tâm không? Anh quá cổ hủ!

-Anh đang nói với tôi rằng anh yêu dì Elena? Vậy cô Jenkin thì sao?

-Với cô Jenkin, chúng tôi vẫn còn đang thảo luận về vấn đề riêng tư của mỗi người. Tình dục là một vấn đề không thể khơi dậy được.

-Vậy, với dì tôi, vấn đề tình dục…? Thôi không cần trả lời tôi đâu, tôi không muốn biết!

-Anh đừng khiến tôi nói những gì tôi không muốn nói! Với dì của anh, chúng tôi nói về rất nhiều chuyện, chúng tôi có nhiều niềm vui. Anh sẽ không đổ lỗi nếu chúng tôi lơ đãng một chút, thật xấu hổ, sau tất cả những gì anh gây ra.

-Anh cứ nói những gì anh muốn, những gì mà tôi được phép tham gia, sau tất cả…

-Thật vui khi nghe anh nói thế.

-Walter, tôi đã hứa sẽ bình tĩnh, nhưng tôi không thể ngổi yên, tôi phải đến Trung Quốc tìm Keira, đưa cô ấy trở lại thung lũng Omo, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ điều đó.

-Hãy bắt đầu bằng việc hồi phục đi rồi chúng ta sẽ nói về nó sau. Bác sĩ của cậu sẽ cho cậu thêm chút ado, tôi phải đi mua ít đồ.

-Walter

-gì?

-Tôi đã nói gì trong khi mê sảng vậy?

-Anh gọi tên Keira một ngàn bảy trăm sáu mươi ba lần, tuy nhiên, tôi đã bỏ sót vài lần thì phải, và gọi tên tôi ba lần, khá là khó chịu. Cuối cùng, những gì anh nói chủ yếu rời rạc. giữa những cơn co giật, anh đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không, điều đó thật đáng sợ, rồi anh bất tỉnh.

Một y tá bước vào phòng tôi, Walter có vẻ thấy nhẹ nhỏm.

-Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, cô ấy nói, đổi túi truyền cho tôi.

Cô ấy cuối xuống đưa nhiệt kế vào miệng tôi, tôi bị buột một dảy băng màu xanh để đo huyết áp, sau đó cô ấy ghi vào mảnh giấy rằng nó khá ổn định.

-Bác sĩ sẽ đến gặp anh sau đây, cô ấy nói.

Khuôn mặt và sự khỏe mạnh của cô ta làm tôi nhớ đến một ai đó. Khi cô ấy đi ra cùng một cái gật đầu tôi nghĩ rằng tôi đã nhận ra một trong những vị khách trên chiếc xe buýt đi đến Garth.

Một người lao công đang lao dọn hành lang, khi đi ngnag cánh cửa ông cưởi tươi, với tôi và Walter. Ông ta mặc một chiếc áo lên và một chiếc áo khoác len dày, trong giống như cái của chồng bà chủ nhà hàng, người ở trong giấc mơ của tôi.

-Tôi có cần phải đi thăm không?

-Mẹ anh, dì anh, tôi. Tại sao?

-Tôi đã mơ về anh.

-Lạy Chúa tôi! Tôi cảnh cáo anh không bao giờ được phép tiết lộ điều đó!

-Đừng ngốc như vậy. Anh đang ở trong công ty của một vị giáo sư già mà tô gặp tại Paris, người có mối liên hệ với Keira. Tôi không thể phân biệt được đâu là ranh giờ của mơ và thực.

-Đừng quá lo lắng, mọi thứ rồi sẽ trở về đúng chổ của nó, anh sẽ thấy thôi. Còn về vị giáo sư già, tôi xin lỗi, nhưng tôi không có lời giải thích nào. Tôi sẽ không hé nửa lời với dì của anh vì cô ấy sẽ khó chịu khi biết anh đã mơ thấy một vị giáo sư già.

-Sốt, tôi nghĩ vậy.

-Có lẽ vậy, tôi cũng không chắc nữa… giờ thì thư giản đi, chúng ta đã nói quá nhiều rồi. Tôi sẽ trở lại vào đầu buổi chiều. Tôi sẽ gọi điện quấy rầy Lãnh sứ quán về vấn đề của Keira, tôi làm điều đó mỗi ngày vào một giờ cố định.

-Walter!

-Gì nữa?

-Cảm ơn.

-Lại nữa rồi!

Waler rời khỏi phòng, tôi cố gắng đứng dậy, đôi chân tôi tê cứng, nhưng bằng sự cố gắng, đầu tiên là chiếc ghế cạnh giường, rồi đến chiếc xe đẩy, kế đến là lò sưởi, cuối cùng tôi đã xoay sở được để đến bên cửa sổ.

Thật sự là cảnh quan vô cùng xinh đẹp. Bệnh viện nằm trên một sườn đồi nhìn ra vịnh biển. Trong khoảng không gian này, chúng ta có thể nhìn thấy Piraeus. Tôi đã ngắm nhìn nó rất nhiều lần vào thuở ấu thơ, bến cảnh này chưa từng trông giống như thế này, hạnh phúc khiến tôi xao nhãn. Giờ đây, từ cửa sổ của phòng 307 tại một bệnh viện ở Athens, trông nó thật khác biệt.

Nhìn xuống đường, tôi thấy Walter đang ở trong một quầy điện thoại, dĩ nhiên lả đang gọi đến Lãnh sứ quán.

Cho dù hắn khá vụng về nhưng đó là một người tốt, tôi thật may mắn khi có hắn là bạn.

Bình luận