Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Đầu Tiên

Chương 14

Tác giả: Marc Levy

Athen

Keira và tôi đang ngồi trên bậc thềm. Nhờ sự chăm sóc của bác sĩ, tôi đã hồi phục và lần đầu tiên trãi qua một đêm không bị ho. Sắc mặt tôi tươi tỉnh trở lại đã giúp trấn an mẹ. Bà bác sĩ cũng nhân cơ hội khám bệnh cho Keira và yêu cầu em uống thuốc cũng như một số loại vitamin, nhà tù đã để lại cho em vài vết sẹo.

Biển thật êm ả, những cơn gió thổi nhè nhẹ, chiếc máy bay nhỏ của vị bác sĩ của chúng tôi đã có thể cất cánh trong hôm nay.

Chúng tôi cùng ăn sáng trên chiếc bàn mà mẹ đã cất công chuẩn bị như thể bà bác sĩ là một nữ hoàng. Trong suốt khoảng thời gian tôi bệnh, họ đã dành nhiều thời giờ để chia sẽ cùng nhau những câu chuyện cũng như các kỷ niệm từ phòng khách xuống tới nhà bếp. Mẹ tôi yêu thích công việc của vị nữ bác sĩ này, một bác sĩ ;di động’, bà bay từ hòn đảo này sang hòn đảo khác để đến bên giường người bệnh. Trước khi rời đi, bà bắt tôi hứa là phải dành vài ngày để xem xét tình trạng hồi phục trước khi định làm bất kỳ điều gì khác; và mẹ tôi lặp đi lặp lại lời dặn dò của bà những hai lần phòng trường hợp tôi không nghe thấy. Mẹ tiễn bà ra cổng, để cho chúng tôi một chút riêng tư.

Khi chúng tôi được ở một mình, Keira ngồi xuống bên cạnh tôi.

-Hydra thật là một hòn đảo đáng yêu, Adrian, mẹ anh quả là một người phụ nữ tuyệt vời, em yêu nơi này, nhưng…

-Anh cũng không chịu được nữa, tôi nói, ngắt lời em, ước mơ của anh là được đi cùng với em, điều này khiến em yên lòng chứ?

-Ồ, vâng! Keira thở dài.

-Chúng ta đãquyết định tại cái nhà tù Trung Quốc và chúng ta nên xoay xở để rời đi mà không gặp quá nhiều cãn trở. Keira nhìn ra biển.

-Vậy vấn đề là gì?

-Em đã mơ thấy Harry đêm qua.

-Em muốn trở lại nơi đó?

-Em muốn được thấy nó lần nữa. Đây không phải là lần đầu tiên em mơ thấy nó. Nó vẫn thường đến thăm em trong những đêm em còn ở nhà tù Garth.

-Hãy đến ngay thung lũng Omo nếu em muốn, anh hứa sẽ hộ tống em đến đó.

-Em không biết liệu mình còn chổ hay không, hay là việc nghiên cứu còn tại đó hay không.

-Họ đã có đủ chi phí, anh không muốn em bị rủi ro.

-Nó không làm nên tính tình quái đản của em, em trở về đây từ Trung Quốc với bộ dạng khá khẩm hơn anh. Nhưng em đoán quyết định tiếp tục hay không tùy thuộc vào cả hai chúng ta.

-Em biết ý định của anh à?

-Mãnh vỡ của anh đâu rồi?

Tôi đứng dậy và tìm thấy nó trong ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ của tôi nơi tôi đã để nó từ lúc trở về nhà. Khi tôi trờ lại hiên nhà, Keira đã cởi sợi dây chuyền của mình và để mảnh gỗ lên bàn. Em để hai mảnh lại gần nhau, và khi chúng khít lại, hiện tượng chúng tôi nhìn thấy trên đảo Narcodam được lặp lại.

Mảnh gỗ trở thành màu xanh lơ của bầu trời và bắt đầu phát sáng mạnh mẽ.

-Anh muốn chúng ta dừng lại tại đây sao? Keira hỏi trong khi có giảm độ sáng của hai vật thể. Nếu em trở về thugn lũng Omo không có chút phép màu nào em sẽ không thể tiếp tục công việc của mình được nữa, em sẽ dành cả ngày để nghĩ về những gì mà các vật thể này sẽ tiết lộ cho chúng ta nếu chúng ta thích hợp với chúng. Hứa rồi lại hứa, anh phải làm một điều khác: cho em nghe hàng trăm năm về nghiên cứu của em, nếu anh tin rằng đề xuất này dành cho một kẻ điếc!

-Anh biết là anh đã hứa với em, Keira, nhưng đó là chuyện trước khi một linh mục bị sát hại trước mắt chúng ta, trước khi chúng ta rơi xuống một khe núi, trước khi chúng ta bị hất văng xuống sông, trước khi em bị bắt vào một nhà tù tại Trung Quốc, và giờ chúng ta có ý tưởng điên rồ nhất nào để xem xét không?

-Em đã nói với anh, miền Viễn Bắc, nhưng nó chỉ là một hướng nghiên cứu.

-Tại sao là nó chứ không phải một nơi nào khác?

-Tại vì em nghĩ nó đã tiết lộ với chúng ta trong văn bản có tại Geez, em chưa bao giờ ngừng nghĩ về điều đó khi em bị giam trong Garth. Chúng ta cần trở về Luân Đôn, em cần phải nghiên cứu trong thư viện khổng lồ của Học viện, em cần tập trung vào việc chuyên môn, em cũng cần nói chuyện với Max, em có vài câu hỏi cho anh ta.

-Em muốn trở về với người thợ in của em à?

-Đừng làm bộ mặt đó, anh thật vô lý, đáng lý ra em không nên nói nhưng em muốn nghe anh ta nói. Anh ấy đã làm việc với gốc của bản dịch này, có thể phát hiện bất kỳ điều gì, thông tin từ nó rất đáng lấy, em đặc biệt muốn kiểm tra lại vài thứ với anh ấy.

-Vậy hãy trở về đi, Luân Đôn sẽ là cái cớ tốt để chúng ta rời khỏi Hydra.

-Nếu có thể, em muốn ghé qua Paris.

-Để thấy gặp Max, phải không?

-Để gặp Jeanne! Và cũng để thăm Inovy.

-Anh nghĩ vị giáo sư đó đã rời khỏi bảo tàng và đi đâu đó rồi.

-Em cũng đã có một chuyến đi, và sau đó em đã trở về, anh mà biết được, phải không?

Keira đi chuẩn bị việc của mình, tôi và mẹ nói chuyện về việc rời đi. Walter rất lấy làm tiếc khi nghe chúng tôi rời khỏi đảo. Hắn đã dùng cạn tiền chi tiêu cho hai năm trời nhưng vẫn muốn nghỉ cuối tuần tại Hydra. Tôi khuyên hắn đừng thay đổ kế hoạch. Tôi sẽ tìm thấy niềm vui trong một tuần trở về Học viện khi tôi cũng quyết định đi. Lần này, tôi không để cho Keira thực hiện việc nghiên cứu một mình, đặc biệt là khi em công bố kế hoạch sẽ ghé sang Paris trước nhất. Tôi đã đặt hai vé sang Pháp.

Amsterdam

Inovy ngủ thiếp đi trong phòng khách, Vackeer đấp cho ông một tấm chăn và đi về phòng mình. Ông đã dành cả đêm trên chiếc giường, nghĩ đi nghĩ lại những điều khiến ông không thể ngủ được. Người bạn già này tìm kiếm sự giúp đỡ từ ông, nhưng điều đó có nghĩa là ông phải thỏa hiệp. Vài tháng kế tiếp sẽ là khoảng thời gian cuối cùng trong công việc của ông, thật ngạc nhiên vì ông không mấy nhiệt tình trong hành động bội phản này. Vào buổi sáng, ông chuẩn bị bữa sáng, tiếng reo của ấm nước đã đánh thức Inovy.

-Đêm thật ngắn, phải vậy không? Ông nói, đi đến chiếc bàn ăn.

-Ít nhất chúng ta cũng có thể nói, nhưng cho một trò chơi đáng giá như vậy, cũng phải có cái giá của nó, Vackeer nói.

-Tôi không nhận ra rằng mình đã ngủ gục, đây là lần đầu tiên xảy ra việc này, tôi xin lỗi vỉ đã ép buộc anh.

-Không có gì, tôi hy vọng chiếc tràn kỷ đó không khiến anh mệt lử.

-Tôi nghĩ rằng tôi già hơn nó, Inovy cười toe toét.

-Mèo khen mèo dài đuôi, đó là chiếc ghế sô pha tôi thừa hưởng từ cha mình. Sự im lặng rơi xuống. Inovy nhìn chằm chằm Vackeer, uống một tách trà và ăn bánh quy.

-Tôi đã quá lạm dụng lòng hiếu khách của anh. Tôi sẽ dùng nàh vệ sinh nhé. Tôi phải trở về khách sạn thôi.

Vackeer im lặng nhìn Inovy di chuyển đến cửa ra vào.

-Cảm ơn về bữa tối tuyệt vời, bạn của tôi, Inovy mặc áo khoác, chúng ta đã có điệu bộ tệ hại nhưng tôi buộc phải thừa nhận rằng chúng ta đã không chơi (cờ) trong một thời gian dài.

Ông cài núy áo khoác và bỏ tay vào túi. Vackeer vẫn không nói một lời.

Inovy nhúng vai và mở chốt sau đó ông nhìn thấy một dòng chữ được đặt ở một nơi đễ thấy trên chiếc bàn nhỏ gần cửa mà Vackeer chưa bao giờ để mắt đến. Inovy do dự, đi đến chổ dòng chữ và nhìn thấy một tập hợp các chữ và số. Vackeer vẫn tiếp tục nhìn chòng chọc vào nó, ông đang ngồi trên chiếc ghế tại nhà bếp.

-Cảm ơn, Inovy thì thầm.

-Gì? Vackeer gầm gừ. Anh sẽ không cảm ơn vì đã tận dụng lòng hiếu khách của tôi để lục lọi ngăn kéo và lấy mật khẩu máy tính tôi đó chứ.

-Không, quả thật không, tôi không táo tợn đến thế.

-Anh khiến tôi yên lòng đấy.

Inovy đóng cánh cửa sau lưng lại, ông đủ thời gian để quay lại khách sạn lấy hành lý và trở lại đoàn tàu tốc hảnh. Trên đường, ông đón một chiếc taxi.

Vackeer di chuyển trong căn hộ của mình và tiến đến phòng khách. Ông đặt tách trả xuống bàn và đi lại chổ điện thoại.

-AMSTERDAM gọi, ngay sau khi ông nói, cuộc gọi được kết nối. Tập hợp những người khác, chúng ta phải triệu tập một cuộc họp tối nay, lúc hai mươi giờ.

-Sao ông không nói qua mạng máy tính như thường dùng? CAIRO hỏi.

-Vì máy tính tôi hư rồi.

Vackeer tắt máy và đi chuẩn bị.

Paris

Keira lao đến chổ Jeanne, tôi tốt hơn là nên để họ một mình, tận hưởng khoảng khắc này. Tôi nhớ có một cửa hiệu đồ cổ ở Marais bán dụng cụ quan học tốt nhất thủ đô, tôi nhận được catalogs mỗi năm một lần tại nhà ở Luân Đôn. Hầu hết các tài liệu hiện tại tốt hơn tôi muốn, giá cả không đến nổi và tôi có ba giờ để giết thời gian.

Người chủ tiệm già nua ngồi sau chiếc bàn của mình, ông đang lau chùi một dụng cụ dùng để do thiên thể ngày xưa thật lộng lẫy khi tôi đến. Ông không hề dành cho tôi một sự chú ý nào cho đến khi tôi làm rơi một mô hình thiên cầu xuống trước một dụng cụ âm nhạc tuyệt vời.

-Mô hình mà cậu đang nhìn, chàng trai trẻ, được thiết kế bởi Gualterus Arsenius, Gauthier Arsenius nếu cậu thích gọi như thế hơn. Một số người cho rằng anh trai của ông, Regnerus đã cùng làm việc với ông để tạo ra kỳ công này, người bán đồ cỏ nói, ngước nhìn lên.

Ông hướng về phía tôi và mở cửa sổ, tôi và mẫu vật quý giá.

Bình luận
× sticky