Hàn Thi Dư từ trên chiếc xe công cộng xuống, đi về phía viện mồ côi.
Năm năm rồi, trừ bỏ cánh cửa kia hình như lần nữa được sơn lại, bên ngoài hồng đến cực kỳ dễ thấy, tất cả xung quanh hình như cũng không có bất kỳ biến hóa gì.
Cô đứng ở trước cửa, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nâng tay lên do dự một lát sau lại chậm rãi để xuống.
Cô ngơ ngác nhìn trong sân vườn cây hải đường to lớn kia, nhớ lại một màn năm đó.
Đó là một buổi sáng sớm gió mát tung bay, Hải Đường lung lay, cô đang chuẩn bị đi phòng làm việc của viện trưởng tìm bà ấy, bà ấy chưa bao giờ cho bản thân cô gọi mẹ.
Vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên nghe được thanh âm của một người đàn ông truyền đến.
“Viện trưởng Tần, tôi hỏi thăm đã lâu, mới tra được đứa bé có thể bị đưa đến nơi này, bà nhất định phải giúp tôi tra một chút”. Một người đàn ông thanh âm lo lắng, mang theo cấp thiết và khẩn cầu.
“Hàn tiên sinh, ngài đừng gấp gáp, nếu như đứa bé thật sự ở trong viện của chúng tôi, tôi so với ngài càng hy vọng cô bé có thể tìm về cha mẹ ruột của mình, yên tâm đi, lát nữa tôi liền căn cứ đầu mối mà ngài cung cấp đi tìm tư liệu bọn nhỏ một chút. Hai ngày sau, tôi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục”
Viện trưởng Tần Tuệ thanh âm hết sức ôn hòa, trong mắt tất cả mọi người, bà là người tốt, một viện trưởng thiện lương ôn hòa, nhưng tại trước mặt của chính mình, bà lại không phải là một người mẹ xứng đáng.
“Được, có tin tức xin báo cho tôi biết đầu tiên. Vậy tôi đi trước”
” Được, Hàn tiên sinh, tôi sẽ mau sớm cho ngài tin tức”
Sau đó, nghe được trong phòng truyền ra một hồi thanh âm kéo ghế, cô núp ở sau cây hải đường thật nhanh.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn quần áo ngăn nắp từ trong nhà đi ra, bộ quần áo màu đen dài đem ông có vẻ càng cao lớn hơn. Bên cạnh ông còn có một thiếu niên 15,16 tuổi, một bộ quần áo màu trắng ưu nhàn đem anh có vẻ đẹp trai như ánh mặt trời. Trên người của anh có khí thế quý phái bẩm sinh, cô si mê nhìn anh, một cỗ phức cảm tự ti thật sâu đánh tới, cô cực kỳ khổ sở.
Cô đột nhiên cảm thấy số mạng như thế là thật không công bằng.
Mỗi tuần, cũng sẽ có vài người nhà có tiền đến viện Phúc Lợi, đưa cho các cô một chút thức ăn một chút vật dụng. Mỗi khi cô nhìn thấy những đứa bé kia mặc quần áo đẹp đẽ ở trong lòng ba mẹ làm nũng, cô vừa hâm mộ lại ghen tỵ.
Tại sao những đứa bé nhà người có tiền kia vừa sinh ra có thể ở phòng ốc tốt như vậy, mặc quần áo xinh đẹp như vậy, mà cô lại không có gì cả? Tại sao cô không có ba? Ngay cả mẹ mình cũng không dám thừa nhận cô?
Nhìn hai bóng dáng đi xa, cửa truyền đến một hồi thanh âm tiếng động xe hơi. Cô khổ sở ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn đầy hai mắt của cô.
“Tiểu Dư? Làm sao con ở chỗ này?”. Tần Tuệ vừa ra khỏi cửa, phát hiện cô ngồi dưới đất, gương mặt đầy nước mắt, lòng của bà thật sâu nhéo lên.
Từ nhỏ mình cũng không dám quang minh chính đại cho cô tình thương của mẹ, một là bởi vì bà không thể nào tiếp nhận được sự xưng hô là mẹ khi chưa cưới này, hai là bà cũng không muốn làm cho trên lưng tiểu Dư một tiếng xấu là con riêng, nếu như không thể cho cô một gia đình hoàn chỉnh, như vậy cái thân phận cô nhi này luôn là tốt hơn một chút nếu so với con riêng.
Tuổi còn nhỏ bà cũng không hiểu để ý chính mình, bà cảm giác là mình không cần cô, bà biết trong lòng của tiểu Dư hận bà, nhưng mà, chính bà thường không phải khổ sở giống nhau sao?
“Tiểu Dư”. Mẹ Tần nhìn cô không nhúc nhích chảy nước mắt, trong lòng âm thầm vội vã.
“Tại sao?”. Tiểu Dư nâng lên đôi mắt đẫm lệ bi thương này, khổ sở nhìn Tần Tuệ.
“Cái gì tại sao?”. Tần Tuệ nghe được câu hỏi không hiểu của cô, gương mặt đau lòng và không hiểu.
“Tại sao bọn họ có thể có cuộc sống hạnh phúc như vậy, có ba mẹ thương yêu, có quần áo đẹp đẽ ăn thức ăn ngon, còn có thể ở tại phòng ốc lớn lại đẹp, có thể học trường học tốt? Tại sao bọn họ sinh ra mà có thể có tất cả? Mà con chẳng có cái gì cả?”
Đối mặt chất vấn của tiểu Dư, Tần Tuệ ngây ngẩn cả người, bà chưa bao giờ biết tiểu Dư mới mười một tuổi mà trong lòng có nhiều ý tưởng không thăng bằng như vậy, bà thật là không ngờ cô sẽ trưởng thành sớm như thế. Bà đột nhiên không biết trả lời câu hỏi của cô như thế nào rồi.
“Mẹ trả lời con nha? Tại sao vậy?”
“Có một số việc, không phải chúng ta có thể khống chế, đây là số mệnh của mỗi người”. Tần Tuệ nghĩ đến chính mình cả đời trải qua bấp bênh, nghĩ đến con gái cũng trôi qua khổ cực như vậy, Tần Tuệ hết sức khổ sở.
“Không, con không tin số mệnh, con cũng không nhận số mệnh”. Tiểu Dư quật cường nói xong, tuổi nho nhỏ, đáy mắt lại lộ ra một chút ác độc làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Viện trưởng Tần, con chính là đứa bé Hàn gia muốn tìm”
Trong lúc bi thương Tần Tuệ đang suy nghĩ phải an ủi tâm tình của con gái như thế nào, tiểu Dư ở một bên đột nhiên từ dưới đất bò dậy, mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt của bà, bình tĩnh nhìn bà.
“Con nói cái gì?”. Tần Tuệ có chút không dám tin nhìn tiểu Dư trước mắt, trên mặt có kinh ngạc và đau lòng.
“Con nói, con chính là đứa bé Hàn gia muốn tìm, viện trưởng Tần, chỉ cần một mình người có ý tốt, cuộc đời của con sẽ thay đổi, liền tính con cầu xin người, đây cũng là một chuyện duy nhất con cầu xin người”. Tiểu Dư đáy mắt chỉ có lạnh lùng.
Tần Tuệ có chút thất vọng nhìn chằm chằm cô, hồi lâu cũng không nói một câu. Cuối cùng bà yên lặng xoay người, không tiếng động rời đi.
Hai ngày sau, cô bị đưa đến trước mặt người đàn ông được gọi là Hàn đổng này, từ trong mắt ông, cô nhìn thấy vẻ mặt ấm áp kia một chút thuộc về cha.
Thời điểm đang được mang rời khỏi viện mồ côi, cô quay đầu lại nhìn viện Phúc Lợi từ nhỏ lớn lên này một cái thật sâu cô, trong lòng kích động cực kỳ.
Bởi vì, từ hôm nay trở đi, cô rốt cuộc thành đứa trẻ nhà người có tiền, vận mạng của cô hoàn toàn được thay đổi. Bởi vì cố gắng của chính cô, bởi vì cô không nhận số mệnh.
Trong một nháy mắt xe quyết định đi kia, cô giống như thấy trong góc kia, một bóng dáng quen thuộc yên lặng nhìn chăm chú vào cô, mà trên mặt của cô ấy, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời, thế nhưng tràn đầy nước mắt. . . . . .
Một khắc kia, lòng của cô giống như bị đau đớn rồi.