Sara thử trọng lượng của cô trên hai chân, cô làm như vậy các buổi sáng kể từ hai tuần nay. Một lần nữa, đầu gối cô lại nhói đau. Cô rên rỉ và chờ cơn đau qua đi. Cái nẹp chân bằng cao su tổng hợp mà người ta dùng cho cô trong phòng cấp cứu có tác dụng nâng đỡ nhưng nó chẳng có ích gì với cái đau nhức nhối mà cô liên tục phải chịu đựng. Cô vẫn phải chườm đá chỗ sưng và dùng thuốc chống viêm. Và vẫn hy vọng rằng kỳ nghỉ dưỡng bệnh của cô chỉ là tạm thời, rằng sự nghiệp của cô chưa kết thúc hoàn toàn.
Cô liếc nhìn đống thuốc giảm đau trên mặt bếp và lắc đầu. Mềm yếu không phải là cô. Cô sẽ chịu đựng đến cùng.
Mới có chín rưỡi sáng và cô đã dậy được vài giờ rồi. Một ngày dài đằng đẵng đang chờ cô, thế nên một tiếng gõ cửa là một cách giải trí đáng được đón chào.
Cô khập khiễng đi về phía cửa, để hai cái nạng đằng sau. Bác sĩ đã nói rằng có thể chấp thuận việc tải nặng và cô cần phải chịu đựng hơn nữa và hơ
Cô ghé mắt vào lỗ quan sát. “Coop!” cô nói và mở cửa cho bạn mình.
“Có phải lúc không đấy?”
Cô gật đầu. “Vô cùng đúng lúc. Em phát ốm, phát mệt vì ngồi loanh quanh than thở cho bản thân. Vì vậy anh hãy vào nhà đi và hãy làm em quên đi những vấn đề của mình.”
Coop đi theo cô vào nhà, đóng cửa lại sau lưng.
“Sao anh không đi làm?” Cô hỏi. Thường thì anh ta hay đi sớm về khuya.
“Anh xin nghỉ một ngày. Em thấy trong người ra sao?” anh ta hỏi, liếc mắt về phía đầu gối của cô. “Và lần này hãy thú thật nhé.”
Sara cau mày. Dù rằng cô đã tránh trả lời câu hỏi của bất kỳ ai về chấn thương của mình, làm bộ như cô không sao, cô không thể dối trá với bạn mình.
Cô không ổn tí nào. Và không phải chỉ có cái chân đau. Nếu cái đầu gối không khỏi hẳn, công việc của cô tại sở cảnh sát New York sẽ chấm dứt.
“Em sợ là nó không lành hẳn để em có thể quay lại làm nhiệm vụ. Đó là tất cả những gì em nghĩ đến và tập trung vào.”
Anh ta quàng một tay qua vai cô.
Là con một, Sara luôn nghĩ về Coop như một người anh mà cô không bao giờ có. Anh ta có mái tóc màu sẫm, đẹp trai, thu hút và thông minh, và cô chưa bao giờ ngủ với anh ta. Chưa bao giờ muốn thế. Cùng với nhau, họ đã chứng minh sự sai lầm của câu nói: đàn ông và đàn bà không bao giờ chỉ có thể là bạn, và cô rất biết ơn việc có anh ta trong đời.
“Anh sẽ không bảo rằng em đừng có lo, nhưng anh sẽ gợi ý em làm cái gì đó để giữ cho mình bận rộn và không suy nghĩ suốt ngày về mối lo này.”
“Nói thì dễ nhưng làm thì khó khi em thà được hoạt động còn hơn ngồi quanh quẩn suốt ngày trong bốn c tường.”
“Thế thì thử đọc báo xem?” anh nói, chỉ vào tờ Daily Post trên bàn, vẫn được gói trong bao ni lông.
Cô liếc nhìn tờ báo đáng sợ đó và rùng mình. Kể từ khi Rafe được bầu là Chàng độc thân mới nhất, cô đã dừng đọc tờ báo này. Cô vẫn nhận báo giao đến nhà cho Coop, nhưng chỉ thế thôi. Tất nhiên lờ tịt tờ báo đi không có nghĩa là cô không nghĩ đến… và mơ đến Rafe. Cô chưa bao giờ bị ám ảnh nhiều đến thế khi còn làm chung với anh, có thể bởi lúc bấy giờ anh ấy ở ngoài giới hạn. Anh ấy thuộc về một người khác. Một Rafe tự do, một người có thể thú nhận là đã để ý tới cô như tới một người phụ nữ, là một mối hiểm nguy cho sự bình yên trong trí óc cô.
Coop hắng giọng. Rõ ràng là anh ta có điều gì cần nói với cô.
“Đây không phải là chuyện đến thăm thông thường phải không?” Cô hỏi thận trọng.
Anh ta lắc đầu. “Không hoàn toàn thế.”
“Nói cho em biết đi.” Cô ra dấu để anh nói.
“Em biết về cái chuyện ở ẩn mà em phải tiếp tục đấy?” Anh ta đập một tay lên tờ báo.
Sara cứng người. “Đừng có nói với em. Cái Blog đó lại viết về em nữa hay sao?”
“Em tự xem đi.”
Anh ta im lặng trong khi cô mở tờ báo và lật tới trang có mục cần tìm.
THE DAILY POST
BLOG CHÀNG ĐỘC THÂN
Đã một tuần nay không ai nhìn thấy chàng độc thân mới nhất của chúng ta. Có vẻ như chàng đi nghỉ ngơi một chuyến. Trước đây, điều này là một thách thức với chúng ta, nhưng nay thì không. Kể từ tuần tới, Blog Chàng độc thân sẽ liên kết, xuất hiện trên một số tờ báo chọn lọc trên khắp đất nước. Vì vậy nếu như Rafe Mancuso bị bắt gặp ở đâu, hy vọng là chúng ta sẽ được biết. Trong lúc chờ đợi, hãy dõi theo cô bạn của chàng, Sara Rios. Có thể cô ấy nắm giữ manh mối về việc hiện chàng đang ở đâu. Và nếu không phải vậy, thì cô ấy chắc chắn vẫn là một nàng độc thân xinh đẹp.
“Tuyệt làm sao! Bây giờ làm cả thành phố chú ý đến em?” Cô lầu bầu. “Cái Blog này thật… sai quá.”
“Cũng có thể là nó đúng.”
Cô quay ngoắt lại đối diện với anh ta. “Xin lỗi? Chẳng phải là nhờ cái blog này mà anh ngập trong đám đồ lót phụ nữ đó sao?”
“Anh đã gặp được Lexie.” Anh ta nhướn mày, làm như thách cô cãi lại.
“Anh đã gặp được Lexie vì anh được đưa tin trên truyền hình sau khi anh đã chặn đứng một vụ cướp. Chẳng có liên quan gì đến cái blog này đâu.”
Anh nhún vai. “Sao cũng được. Cái chính anh đã gặp Lexie. Và đó là một lý do khác khiến anh đến em hôm nay. Anh cần nói với em một số điều.” Một nụ cười chớm trên môi anh.
“Điều gì thế? Mọi chuyện giữa anh với Lexie ổn cả chứ?”
“Có thể nói là như thế.” Nụ cười mỉm mở rộng hết cỡ. “Bọn anh đang tìm nhà ở ngoại ô.”
Cô chớp mắt, giật mình. “Ui chao. Em biết là trước sau gì hai người cũng sẽ ổn thỏa sau cuộc đấu giá, nhưng… chuyển vào ở cùng nhau? Ngôi nhà với hàng rào sơn trắng và những thứ tương tự chứ?” Cô ngả người ra ghế, hơn cả choáng váng.
Anh ta chưa bao giờ nhắc đến đám cưới, nhưng dù đã li dị một lần, Coop vẫn tin tưởng ở chuyện cưới xin. Lexie, một người đi du lịch khắp thế giới, rõ ràng là đã chấp thuận dù ban đầu có lưỡng lự về bất cứ thứ gì vĩnh viễn. Sara không thể nghĩ đến điều gì vĩnh viễn hơn là cùng nhau mua một ngôi nhà.
“Cái đó gọi là thỏa hiệp. Bọn anh sẽ đi du lịch và sẽ có một ngôi nhà.” Ánh sáng trong mắt anh đã nói lên mọi điều.
“Em mừng cho anh, Coop ạ. Thực sự đấy. Nhưng em sẽ nhớ người hàng xóm của mình.”
“Này, anh vẫn làm việc trong thành phố. Ít nhất là hiện nay. Đó là một tin khác. Có thể là anh sẽ thực sự thử sức với nghề viết văn. Em biết đấy, làm việc toàn thời gian giữa những chuyến đi quanh thế giới. Lexie và anh vẫn đang suy nghĩ về mọi chi tiết.”
Sara lắc đầu. Mọi sự đã thay đổi gần như chỉ trong một đêm, cô nghĩ. “Em hy vọng là mọi mơ ước của anh sẽ trở thành hiện thực. Anh xứng đáng với điều đó. Chị ấy phải đối xử tử tế với anh đấy.” Nhưng Sara không còn lo lắng nữa về động cơ thực sự khiến Lexie đến với Coop.
Họ thực sự đang yêu nhau. Dường như, tình yêu tồn tại đối với một số người. Luôn hoài nghi, nhưng cô cũng là người có lòng tin.
“Trở lại chuyện của em.” Coop nói. “Đừng có quên đến thăm bọn anh nhé. Chúng ta sẽ gặp nhau luôn.”
Sara cố nở một nụ cười. Cô biết rằng một khi anh chuyển đi, cuộc sống của họ sẽ rẽ theo những ngả khác nhau.
“Em cũng có thể có được điều đó, em biết đấy.” Coop nói. “Nếu như em chịu cởi mở hơn.”
Cô tròn mắt. “Bắt đầu rồi đây. Chỉ trích lòng tin của em đối với chuyện hôn nhân.”
“Sự thiếu lòng tin.” Anh ta sửa cô.
Cô nắm chặt hơn lấy tay ghế. “Em cho rằng em phải giải thích lại với anh về dòng họ nhà em. Công việc của một cảnh sát và hôn nhân không thể tồn tại cùng nhau.” Cô nhắc anh ta nhớ. “Ông bà em suốt ngày cãi nhau về giờ giấc, về những mối hiểm nguy, rồi chia tay. Ông bỏ nhà đi, con cái buồn. Hai người làm lành, ông quay về, và mọi người đều khốn khổ. Một người chú của em li dị và là một kẻ tồi tệ bất hạnh vì vợ chú ấy không cho gặp con. Cô của em có vinh dự là nữ cảnh sát đầu tiên trong họ. Cô ấy đã rất tự hào. Nhưng chồng cô ấy thì không. Chú ấy bỏ đi vì không chịu được việc vợ mình mạnh hơn. Chú ấy cũng căm ghét những mối hiểm nguy. Một người anh họ của em hi sinh trong khi đang làm nhiêm vụ để lại đứa bé con cho người vợ nuôi nấng. Cô ấy luôn giận dữ, cáu kỉnh và không phải là một người mẹ tốt nhất trong lúc nà không muốn nhắc đến bố mẹ của em…” Cô dừng lại để hít một hơi thở dài và sâu.
Coop, không rời mắt khỏi cô, chỉ đợi một cơ hội chen vào, cuối cùng cũng nói. “Thế còn câu chuyện thành công duy nhất thì sao? Sao lại cố tình bỏ qua chứ?” Anh ta hỏi, thách thức cô theo cái cách mà chỉ có những người đàn ông đang say sưa vì hạnh phúc trong tình yêu có thể làm.
Cô em họ Renata – Sara luôn gọi cô ấy là Reni từ hồi còn trẻ con – cô ấy và chồng đã kết hôn hạnh phúc.
Cho nên Sara không thể cãi được. “Họ phải nỗ lực kinh người để cuộc hôn nhân tồn tại được. Và theo em thì cuộc đời này cũng đủ vất vả rồi. Làm cảnh sát không thôi cũng đủ mệt. Sao còn phải thêm căng thẳng vào nữa trong khi mọi thứ đều bất lợi cho mình?”
“Bởi vì hạnh phúc đáng giá chứ?” Coop thách thức.
“Ôi.” Cô giơ cả hai tay lên trời. “Thôi, chuyện dây dưa thế đủ rồi.”
Cái nhìn của cô đậu lên tờ báo, và một chủ đề còn quan trọng hơn chiếm lấy tâm trí cô. “Em phải làm gì với vụ này bây giờ?” Cô chỉ vào bức ảnh chính thức của cô ở sở cảnh sát sau vụ đâm chém bên cạnh bức ảnh cô mặc đầm trong đêm hội hè. “Nếu lấy kinh ngiệm của anh với cái blog này làm chỉ dẫn, thì rồi một lũ điên rồ sẽ lũ lượt kéo ra cho mà xem.” Cô nói với vẻ kinh tởm.
Coop cười hiểu biết nhưng cũng không phản đối cô.
Cô vén mớ tóc sau gáy và búi lên đỉnh đầu. “Có phải là em, hay là ở đây nóng nực thật sự? Em nghĩ người giám sát nói là anh ta đã sửa điều hòa rồi.”
“Anh ta nói đủ thứ. Trời nóng thật.” Coop đồng ý. “Nhưng anh nghĩ là em bị căng thẳng vì việc là trung tâm chú ý của Blog Chàng độc thân hơn là vì bất cứ điều gì khác.”
“Tất nhiên là em căng thẳng rồi. Đáng lý ra em phải ở ẩn. Khi đội trưởng của em và Chưởng lý Quận nhìn thấy cái này…” Cô liếc nhìn tờ báo, nguyên nhân mọi rắc rối của cô. “Cái người vô danh này làm việc cho tờ báo của anh. Anh có biết là ai không?”
Anh ta lắc đầu. “Và nếu có ai đó biết, thì cũng không nói ra đâu.”
“Khỉ thật.”
Điện thoại của Sara reo vang, cắt lời cô. Cô liếc nhìn Coop và cầm ống nghe lên. “A lô?”
Đội trưởng Hodges đang ở đầu dây bên kia.
Sara lắng nghe, bụng quặn lên với mỗi lời nói của ông. “Không, tôi hiểu. Vâng, tôi biết và tôi sẽ báo với anh khi tôi quyết định. Cảm ơn anh đã gọi.”
Cô bỏ máy và đối mặt với Coop. “Anh có biết tay nhà báo tên là Mark Pettit?”
Coop gật đầu. “Một tay khá bạt mạng. Hắn có thể bán đứng cả mẹ mình để lấy tin. Vì sao?”
“Hắn đã bán đứng em rồi. Tờ Journal vừa mới xuất bản câu chuyện về quí cô mà Blogger Chàng độc thân nhắc tới và mối liên quan của cô với vụ giết người Morley khét tiếng. Cả thành phố biết rằng em là nhân chứng chủ chốt. Và nhờ có Blog Chàng độc thân, đối tác và cộng sự của Morley sẽ dễ dàng lần tới em ở đây.”
Cô lắc đầu thất vọng, đầu óc cô đã quay cuồng với các khả năng thật dễ dàng làm sao nếu ai đó muốn tìm được cô.
“Em thực sự nghĩ là họ sẽ theo cả cảnh sát ư?” Coop hỏi.
“Họ có thể mất hết một khi em ra làm chứng.” Cô giơ hai tay trước mặt, cân nhắc sự lựa chọn của họ. “Tiền bạc hay giết người. Nếu em biến mất không để lại dấu vết, ai có thể chứng minh rằng John Morley, hiện đang bị giam, hoặc các đối tác của hắn ta có liên quan gì đến vụ này?”
“Thế em sẽ làm gì nào?” Coop lại hỏi.
Sara dừng lại. “Em cũng chưa biết chắc.” Cô gõ gõ ngón tay trên mặt bàn gần
“Thế đội trưởng của em nói sao?” Coop ra hiệu về phía cái điện thoại.
“Anh ấy cho rằng thương tích của em làm cho em có nguy cơ cao hơn.”
Cô đứng dậy và đi lại trong cái chiều dài nhỏ bé của căn hộ, khập khiễng, mỗi bước là một minh chứng cho suy nghĩ của đội trưởng. “Anh ấy bảo rằng với cái đầu gối này, em sẽ là một miếng mồi ngon.”
Thường thì Sara không hoảng sợ hay phản ứng thái quá. Cô là một nhân viên cảnh sát. Cô có thể làm chủ bản thân trong mọi tình huống. Trừ trường hợp cô không thể bảo vệ bản thân. Chỉ vì cái đầu gối nhức nhối này, cô ở vào thế yếu chứ không mạnh.
Sara ghét cảm giác là kẻ yếu. “Cái tình thế này làm em bực mình quá. Điều cuối cùng mà em muốn là ai đó phải đưa em ra khỏi căn hộ của chính mình.”
“Lòng tự hào có thể khiến em thiệt mạng.” Coop nói, lo lắng bộc lộ trong giọng nói. “Họ có thể cử ai đó theo sát em? Bảo vệ em?”
Sara lắc đầu. “Việc cắt giảm ngân sách làm chúng em luôn bị thiếu người và đội trưởng không thể lãng phí nhân lực và thời gian để trông nom em.” Cô rên rỉ và xoa bóp cái đầu gối đau, và phương án thay thế duy nhất trở nên rõ rệt.
“Em phải rời khỏi thành phố.” Coop nói.
“Có thể.” Nếu như mối nguy cơ trở nên hiện thực hơn.
Dẫu vậy, cô có thể đi đâu được? Các cảnh sát trong gia đình cô có thể đối đầu với nguy hiểm, nhưng họ đều sống rải rác trong thành phố, nên chẳng giúp cô trốn tránh những kẻ lạ mặt có thể sẽ nhận ra cô và thông tin cho Blogger Chàng độcthân.
“Chỉ cho tới khi em đã làm chứng xong. Một khi Morley bị kết án rồi, em có thể trở về nhà mình.”
Cô dựa trở lại vào thành ghế để có thể kê đầu gối lên một cái gối và nghỉ ngơi. “Em biết, và em s về điều đó.”
“Em sẽ thực sự xem xét nó chứ?” Anh ta hối thúc.
Cô gật đầu. “Em không muốn chết.”
Anh ta nghiêng đầu, thỏa mãn. “Tốt. Thế nhé. Em có nghe tin gì của Rafe không?” Coop nhắc tên cái người mà cô không thể bỏ ra khỏi tâm trí.
Cô nheo mắt, cảnh giác tại sao anh ta lại nhắc đến điều đó vào lúc này. “Rafe thì có liên quan gì ở đây?”
Coop nhún vai. “Anh chỉ tò mò thôi.”
Sara chẳng tin vào động cơ đó của anh ta. Những người có đôi hạnh phúc luôn muốn đẩy những người khác vào quan hệ tình cảm. “Một khi Rafe xuất viện, chúng em mỗi đứa mỗi ngả.”
Đúng hơn là cô giữ vẻ lạnh nhạt trong vài lần tới thăm cuối cùng để đảm bảo là anh sẽ không gọi cô. Cô tự nói với mình là như thế, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Anh luôn coi trọng quan hệ tình cảm quá nên cô chẳng thể đua đòi. Bất kể là cô muốn điều đó bao nhiêu chăng nữa. Và cô đã muốn. Rất muốn.
Coop lắc đầu. “Em lạnh lùng với anh ấy phải không nào?” Anh hỏi vẻ thất vọng.
Anh biết cô quá rõ.
“Đừng có vớ vẩn thế.” Cô nói dối. “Bọn em là bạn, thế thôi. Nhưng dạo này bọn em chỉ trò chuyện khi có lý do. Ví dụ như khi em đề nghị anh ấy lo vụ an ninh trong cuộc đấu giá.”
Coop nhìn thẳng vào cô. Không muốn rời mắt khỏi mắt cô, người phóng viên trong anh rõ ràng muốn cô đầu hàng và thú nhận là cô muốn nhiều hơn là tình bạn ở Rafe.
Nữ cảnh sát, một người lấy cung điêu luyện nhìn lại anh với cái nhìn trống rỗng của cô.
“Em không nhận thấy anh ấy nhìn em như ư?” Coop hỏi.
“Anh định nói với em là anh nhận thấy điều đó à?” cô hỏi, kín đáo vui mừng trước viễn cảnh là Coop có thể đúng.
Anh ta cười toét miệng. “Anh thì không. Nhưng Lexie thì nhận thấy đấy. Và cô ấy nói rằng có những tia lửa điện xuyên qua phòng tiệc đấy. Vậy thì tại sao em lại cố cưỡng lại một điều tốt đẹp như thế?”
Sara thở một hơi thật dài. “Bởi vì Rafe rất coi trọng chuyện cam kết. Hôn nhân. Gia đình. Anh ấy muốn những điều đó trong cuộc sống. Và em thì không.” Nhưng cô ước ao giá như anh có ở đây ngay lúc này.
Anh chính là người mà cô tin tưởng có thể bảo vệ cô an toàn. Khi họ đi tuần tra, cô không bao giờ lo lắng vì biết rằng anh luôn ở phía sau cô. Giống như khi họ ở trên mái nhà, cô biết chính xác anh định làm gì, cô nhào xuống đúng lúc và sau đó trợ giúp anh khống chế gã tội phạm. Anh ấy sẽ biết phải làm gì, và chỉ cần biết có anh ở bên là cô cảm thấy dễ chịuhơn.
“Anh hiểu rồi. Lexie rất thích đi du lịch và đã thề rằng không bao giờ đổi nó lấy bất cứ người đàn ông nào. Thế mà bây giờ bọn anh đang tìm nhà. Em hãy tự rút ra kết luận nhé.” Coop nói với vẻ kẻ cả.
Sara nghiến răng, lờ đi ý kiến của anh ta.
Cuối cùng thì Coop nhìn đồng hồ và đứng dậy. “Anh phải đi gặp Lexie đây.”
Sara mỉm cười. Cô không bao giờ cáu anh ta được lâu. “Cho em gửi lời chào chị ấy. Và chúc hai người may mắn tìm được nhà đúng ý mình.”
“Cám ơn em.” Anh nghiêng người và hôn lên má cô. “Thậm chí nếu em không thử cố gắng với Rafe, thì anh ấy vẫn có thể là giải pháp cho vấn đề của em, và anh ấy đã rời khỏi thành phố rồi. Có khi em có thể đi cùng với anh ấy.”
Dù ghét, Sara vẫn phải công nhận là Coop có vẻ có lý, nhưng cô cần bị thuyết phục. “Anh ấy đang nghỉ ngơi sau cú đâm và cuộc phẫu thuật lớn.” Cô liếc nhìn Coop, muốn anh ta phản biện quan điểm của
“Cả hai chúng ta đều biết rằng năng lực tối thiểu của Rafe vẫn có giá trị lớn. Hãy nhìn nhận vấn đề như vậy. Cả hai người hợp lại thì tương đương với một người khỏe mạnh đấy.” Coop khúc khích.
Chẳng phải cô cũng nghĩ như thế sao? Cùng nhau, bọn họ là một ê kíp hoàn hảo. Trong công việc, cô thầm chỉnh.
“Em sẽ suy nghĩ về điều đó.” Cô hứa. Cô có một dự cảm và cô không thể nào tập trung vào bất cứ điều gì khác nữa.
“Hãy làm thế. Bởi vì mọi chuyện sẽ trở nên điên rồ đối với em ở thành phố. Em sẽ không thể phân biệt giữa một kẻ khùng với một tên sát nhân.”
Sara rùng mình vì sự mô tả chính xác của anh ta. “Thậm chí nếu em muốn đến chỗ của anh ấy, thì theo như blogger Chàng độc thân, không ai biết anh ấy đang ở đâu.”
Coop trợn mắt. “Làm như đó là cả một vấn đề. Anh chắc rằng một cảnh sát đầy năng lực sẽ khám phá được thôi. Nếu như cô ấy thực sự muốn.”
Cô rên rỉ và lắc đầu. “Anh thật quá thể.” Cô vừa cười vừa nói.
“Chẳng có cái gì là không thể.”
Sara không vội rời khỏi thành phố. Cô có nhiều việc phải lo trước khi biến mất một thời gian, trong đó có việc tới gặp chuyên gia vật lý trị liệu và bảo đảm rằng cô có các bài tập phục hồi trong khi cô đi vắng. Cô cũng muốn tận mắt chứng kiến ngày tàn của blog trước khi vội quyết định ra đi.
Trong vài ngày sau đó, Sara nếm mùi là tiêu điểm của Blog Chàng độc thân. Ai đó đã kiếm được số điện thoại không đăng ký của cô và gọi cô vào những giờ kỳ quặc để tìm cách nói chuyện tình dục, buộc lòng cô phải cắt điện thoại cố định. Quà tặng chồng chất ở đồn cảnh sát và ngoài cửa căn hộ của cô.
Tòa nhà cô ở không có người gác an ninh khiến cho những kẻ điên rồ có thể dễ dàng tiếp cận bên trong. Chỉ cần một cư dân trong tòa nhà ra ngoài qua cánh cửa thường có khóa, những người lạ mặt có thể dễ dàng lẩn vào bên trong, để lại cho cô những tin nhắn kỳ quái và những món quà khiêu dâm. Chẳng hay ho gì, đặc biệt là trong lúc này, khi mà như Coop nói, cô không thể phân biệt giữa kẻ điên rồ và kẻ sát nhân. Cô ước sao mình có thể lờ những món quà đi, nhưng cô cần phải biết nếu thực sự có sự đe dọa từ phía Morley hoặc người của ông ta.
Một món quà có vẻ vô hại, gói trong giấy bọc giản dị màu nâu để ngoài cửa căn hộ của cô với nhãn được in từ máy tính, cuối cùng cũng thuyết phục được cô đã đến lúc ra đi. Món quà trông giống hệt nhiều món khác mà cô nhận được, nhưng tin nhắn bên trông lại khác:
Chúng tôi có thể tóm cổ cô bất cứ ở đâu, vào bất kỳ lúc nào.
Giờ đây cô chính thức sợ hãi. Kề cận với mũi dao của một kẻ khùng cũng đủ để thuyết phục cô không nên liều mạng với cuộc sống của mình.
Chỉ có một người đàn ông duy nhất cô tin rằng có thể bảo vệ an toàn cho cô. Cũng chính là người đàn ông không xa rời cô trong giấc mơ, trong ý nghĩ. Cô theo dõi chuyển biến của Rafe thông qua tin truyền miệng ở đồn cảnh sát và biết rằng mỗi ngày anh một khá hơn. Anh đã thành công khi biến khỏi tầm với của Blog Chàng độc thân. Cô cũng phải làm được như vậy. Một phần thưởng thêm là cô có thể dành nhiều thời gian cho anh và khám phá xem anh có thực lòng với những lời ngợi khen cô mà anh đã thì thầm trước lúc hôn mê.
Nhưng trước tiên phải tìm ra anh đã.
Cô vẫn dùng điện thoại di động để gọi các cuộc gọi riêng nhưng một kẻ có nhiều quan hệ như John Morley, một kẻ sẵn lòng giết người vì tiền bạc, sẽ có cách lần ra điện thoại di động của cô. Cô mua một điện thoại dùng một lần với số phút gọi hạn chế và trong khi gói ghém hành trang, cô gọi vào máy di động của Rafe. Anh không trả lời. Cuộc gọi của cô được chuyển thẳng đến hộp thư thoại, và mặc dầu cô để lại tin nhắn, đến tận cuối ngày hôm đó cũng không thấy anh gọi lại.
Chẳng có cách nào khác, cô đành phải làm anh ngạc nhiên hoặc không đến chỗ anh nữa.
Cô trì hoãn chuyến đi thêm một ngày.
Sau đó trợ lý chưởng lý quận phụ trách vụ này gọi điện cho cô để báo cho cô biết rằng họ có một manh mối từ phạm nhân ở chung phòng với Morley, muốn đổi tin tức hữu ích lấy ân huệ. Morley đã nói rằng hắn mong sao có chuyện gì xảy ra với cái mụ cớm rắc rối, trước khi mụ ta có thể ra tòa làm chứng. Và phạm nhân này cũng nói thêm rằng những kẻ có nhiều quan hệ như Morley biết cách biến mong ước thành hiện thực.
Không thể chờ thêm được nữa.
Cô thuê một chiếc xe với hệ thống định vị GPS tốt và đi lên miền bắc. Chẳng khó để đoán ra là Rafe đi đâu. Anh thường kể về cái cabin bên hồ Ontario, ở quê hương anh. Một chuyến đi xa hoàn hảo giữa cái nóng nực mùa hè. Và vì anh vẫn thường than thở rằng thị trấn Hidden Falls nhỏ bé tới nỗi ai cũng tỏ tường chuyện của người khác, tìm anh ấy ở đó sẽ dễ dàng như có một cái bản đồ và vài câu hỏi trúng tủ khi cô tới nơi.
Cô không thể tưởng tượng rằng anh sẽ không đón nhận cô.