Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đố Dám Yêu Em (Love Me If You Dare)

Chương 6

Tác giả: Carly Phillips

Rafe không ngủ được. Làm sao mà ngủ được nữa sau khi anh được nếm thử cái điều không thể có ấy? Anh ra khỏi giường sớm, quyết tâm tập trung vào sự bình thường. Sự vô vị. Nếu anh sắp có khách, anh cần phải dự trữ đồ trong tủ lạnh. Anh tắm gội và đi vào thị trấn. Điểm dừng chân đầu tiên: uống cà phê tại hiệu bánh donut Hidden Falls. May cho hiệu bánh donut và không may cho Rafe, hiệu bánh nhỏ nằm ngay cạnh hiệu cắt tóc nơi Pirro, chồng của bà cô anh và mấy ông bạn nối khố của chú ấy tụ tập vào các thứ Bảy, dù trời mưa hay nắng.

Ngày hôm nay trời nắng đẹp, gần như cả mùa hè đều thế. Pirro đội một cái mũ lưỡi trai Yankee để che nắng cho cái đầu hói và mặc một cái áo sơ mi cổ trắng là phẳng nếp, quà tặng của cô Vi. Quây quanh chú ấy là mấy ông bạn.

“Rafe!” Họ chào trước khi anh kịp lên tiếng.

“Xin chào mọi người.” Anh hất đầu ra hiệu. “Cháu đang vội.” Anh hy vọng họ sẽ hiểu ý.

“Xin lỗi làm phiền cháu đêm qua.” Pirro nói kèm một cái nháy mắt không lấy gì làm kín đáo.

“Không sao ạ.” Rafe không định bắt chuyện về cuộc sống riêng của mình để cả thị trấn đồn thổi. Mấy ông này còn tệ hơn các bà tụ tập trong hiệu làm đẹp. Anh bước thêm một bước về phía hiệu bánh, nhưng không thoát.

“Vi nói với chú rằng cô ấy là khách từ thành phố về chơi?” Pirro gợi chuyện, moi thêm tin, ngoài những gì vợ ông đã kể cho ông.

“Thật tuyệt khi biết rằng quan hệ gia đình vẫn tồn tại và bền chặt.” Chắc là sáng sớm nay mẹ anh đã kể mọi chuyện với cô Vi rồi.

“Cháu không muốn nói về chuyện này chứ gì?” Pirro hỏi.

“Không ạ.”

Ernie, bạn thân nhất của Pirro, tiến lại phía Rafe. “Cậu nhỏ của cháu ổn không đấy? Bởi nếu cần thì có thể dùng thuốc viên. Pirro có thể chỉ dẫn cho cháu đấy!” Ông ta nói quá lớn tiếng, và mọi người trên phố đều quay lại nghe.

“Im cái mồm, Ernie!” Pirro quát lên.

Rafe đồng tình. Quá nhiều thông tin về đời sống tình dục của ông chú, Rafe nghĩ và nhún vai.

“Cháu không có vấn đề gì đâu chú Ernie, nhưng cũng xin cảm ơn chú về lời khuyên. Cháu đang vội, gặp lại các chú sau nhé.” Anh vẫy tay chào ông chú và những người bạn của ông ấy rồi cuối cùng cũng tới được bên trong hiệu bánh.

Mấy phút sau khi anh rời hiệu bánh, cà phê trong tay, mấy người đàn ông quây quanh chú Pirro – người đang ngoáy mấy chữ gì đó lên cuốn sổ nhỏ.

“Tạm biệt chú Pirro!” Rafe gọi với.

Ông già gập vội quyển sổ trong khi mấy ông bạn hầu đứng chắn quanh ông để che tầm nhìn của Rafe.

“Lạ thật.” Anh lẩm nhẩm, hy vọng rằng khi anh già như mấy ông này, anh có cái gì đó hay ho để làm hơn là tụ tập trước cửa hiệu cắt tóc.

Sara dành ngày đầu tiên trong thị trấn Hidden Falls để đi dạo trong các cửa hàng, làm quen với mọi thứ quanh đây. Phố Main được trang hoàng cho lễ hội. Những chiếc bàn kê bên ngoài với ghế dưới ô che nắng dọc theo lối đi và bên kia phố trên thảm cỏ dày, những gian hàng được dựng lên với đủ thứ hàng hóa từ rượu vang cho tới đồ thủ công và thực phẩm. Một sân khấu tạm được dựng lên ở góc xa, phía trước là những dãy ghế, rõ ràng là để cho một buổi biểu diễn âm nhạc gì đó, và cô thấy mình mong chờ tới lúc sự kiện diễn ra.

Sara không gặp Rafe, và cô thất vọng. Cô vẫn muốn anh, dẫu cho đêm trước anh đã nói rõ ràng về những tình cảm của mình và, dù khó khăn, cô đã đồng ý với anh. Giờ đây khi họ đã hôn nhau, cô biết cô mong nhớ gì và thấy mình ngó nghiêng trên phố, hy vọng nhìn thấy bóng dáng anh. Khi cô không thấy anh, cô tự an ủi rằng sẽ còn khối thời gian bên nhau khi cô chuyển về chỗ anh ngày mai.

Trước khi quay về nhà nghỉ của Angel, cô dừng chân ở một tiệm cà phê Internet để kiểm tra tin nhắn qua email. Cô sẽ không trả lời chúng vì cô không muốn ai lần ra mình theo địa chỉ IP, nhưng cô cần phải biết nếu có ai đó tìm kiếm cô. Cô lướt qua những câu chuyện đùa phổ biến thông thường của mấy anh em họ, thư điện tử của mấy cửa hàng mà cô có lần mua sắm, và số dư tài khoản hàng ngày do ngân hàng gửi cho cô.

Nhưng có một email đánh dấu một lá cờ đỏ khiến cô chú ý. Một cảnh báo từ ngân hàng của cô rằng có ai đó đang tìm kiếm các hoạt động trên thẻ ghi nợ kết nối với tài khoản của cô. Sara trả thêm tiền để có thêm đảm bảo an ninh vào những lúc như thế này – những sự việc hi hữu khi cô đang theo một vụ án hoặc khi cô cần ở ẩn và muốn được thông báo khi có ai đó muốn lần theo dấu cô. Điều này không có nghĩa là người của Morley có thể tìm ra được điều gì. Cô đã rút một khoản tiền mặt lớn và không để lại giấy tờ gì.

Dẫu vậy, cô cũng mất bình tĩnh. Bằng chiếc điện thoại dùng một lần mà cô mua ngày rời khỏi thành phố, cô gọi cho ngân hàng chỉ để biết rằng họ không thể khám phá ra ai là người khởi đầu việc tìm kiếm, chỉ biết rằng nó đã xảy ra. Cô cảm ơn họ và gác máy, khó chịu, sau đó gọi cho Rafe và để lại tin nhắn là cô muốn gặp anh. Nếu anh sẽ là hậu thuẫn của cô, anh phải được thông báo về việc này.

Cô quay trở lại nhà nghỉ Angel vào buổi chiều muộn và thấy bà chủ nhà trong phòng khách gia đình, chuyện trò với một cô gái tuổi ngoài đôi mươi. Không muốn làm phiền, Sara vẫy tay và định đi tiếp lên phòng của cô.

“Sara đợi đã! Chị muốn giới thiệu một người với em.”

Sara tiến lại và nhập bọn với họ.

“Sara, hãy làm quen với Joy. Joy, đây là Sara. Cô ấy hiện đang là khách ở đây. Joy định đặt chỗ ở đây cho đám cưới của cô ấy vào mùa thu này!” Angel nói, bộc lộ sự hân hoan về viễn cảnh được tổ chức một sự kiện như thế.

“Tuyệt quá. Xin chúc mừng.” Sara nói, hướng vào Angel hơn là Joy.

Nhưng người phụ nữ nọ có vẻ không chú ý. “Cảm ơn. Em không thể ở đây được bởi vì em chỉ quyết định đến vào phút chót và nhà nghỉ đã kín hết phòng vì Lễ hội Rượu vang, nhưng em muốn đến thăm quan nhà nghỉ một lượt. Em muốn tìm một nhà nghỉ nhỏ, riêng tư để em và chồng chưa cưới có thể kết hôn với một lễ cưới riêng tư.” Cô nói mơ màng.

Cô gái này hẳn là một người mơ mộng khi nói đến chuyện tình yêu lãng mạn, Sara nghĩ. Cô cắn môi, tránh phát biểu ý kiến về chủ đề này. Cô đã biết từ lâu rằng chẳng phải ai cũng bi quan như cô. Nhưng chẳng phải ai cũng đã từng chứng kiến những vụ li dị và sự bất hạnh mọi nơi trong gia tộc của họ như cô.

“Dù sao, vì Joy sẽ ở lại thị trấn để dự lễ hội, chị nghĩ là nên giới thiệu em với cô ấy trong trường hợp em gặp cô ấy trong thị trấn.” Angel giải thích.

Sara mỉm cười. “Thế nào tôi cũng tìm cô.”

“Em cũng vậy.” Joy nhìn cô quá lâu khiến cô không thoải mái.

“Sara, khi chị xong việc với Joy, chị sẽ nướng mẻ bánh táo thứ hai cho gian hàng của mình ở lễ hội. Em có muốn giúp chị một tay không?” Angel hỏi.

Hài lòng vì không phải chú ý đến Joy nữa, Sara nhìn sang Angel và gật đầu. “Chắc chắn rồi. Em rất muốn giúp chị.”

“Tốt quá, thế thì xuống gặp chị sau nửa giờ nữa nhé?”

“Vâng, em sẽ làm vậy.” Sara quay đi, tiến về phía cầu thang và sự tiện nghi trong phòng của cô. Đầu gối cô đau, và cô có thể dùng thời gian này để nằm nghỉ một chút.

Sara hẳn đã ngủ thiếp đi. Cô giật mình thức giấc, chắc chắn rằng mình đã ngủ lâu hơn nửa tiếng mà Angel cho phép cô. Liếc nhìn đồng hồ cô nhận thấy mình đã ngủ khoảng một tiếng.

Khi Sara đi vào bếp, Angel đang ở giữa ngổn ngang nguyên liệu, bát tô và máy trộn. Hương bánh táo lan tỏa trong không khí. Một cảm giác ấm áp râm ran trong Sara, khiến cô tự hỏi mình đã lỡ mất điều gì khi lớn lên không có mẹ.

Ý nghĩ ấy găm vào cô, và cô rùng mình, không rũ bỏ được cảm giác ám ảnh rằng cô bỏ lỡ một điều gì sâu thẳm và cơ bản. Một điều mà cô không bao giờ cho phép bản thân nhớ – hay mong – trước đây.

“Mấy cái bánh này trông nhỏ xíu.” Sara nói, để ý đến mấy chiếc vỏ bánh ngổn ngang trên bàn.

Cả ngày hôm nay cô đã đẩy lùi cái tin đáng lo ngại là ai đó đang lần tìm tài khoản của cô bằng cách đắm mình trong thực tại và bây giờ cũng vậy. Cô tìm kiếm sự dễ chịu bằng cách tán gẫu và nướng bánh.

Angel ngước lên, tay phủ đầy bột vì đang nhào vỏ bánh. “Chị làm những cái bánh nhỏ cho lễ hội. Chị đang làm dở vỏ bánh đây. Em lấy một cái lăn bột đi. Bột nhào được đến nơi rồi đây.”

Sara liếc nhìn cái bàn đầy vật dụng trong khi ngồi xuống cái ghế bên mình. “Lâu lắm rồi em chẳng nướng bánh.”

Không kể khi cô trở thành người đầu bếp nhỏ cho cha. Bánh sinh nhật là món tủ của cô. Nhưng khi ra ở riêng, cô làm việc hàng giờ đằng đẵng, và những khi có ngày nghỉ, cô lại bận rộn mua sắm và ngắm nghía hàng hóa khi đi dạo trong thành phố. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng có thể sử dụng kỹ năng nướng bánh để thư giãn hoặc giữ cho mình bận rộn.

Nửa tiếng sau, cô tái khám phá phép màu. Và người ở bên cô cũng thật thú vị. Chị dâu của Rafe có tính nết độc lập giống Sara và khiếu hài hước.

“Thế bữa tối hôm qua thế nào?” Angel hỏi.

Sara ngước lên. “Bữa tối của chị ngon lắm. Nhưng chị không có ý nói đến nó phải không?”

Angel lắc đầu, nụ cười biết lỗi trên khuôn mặt. “Xin lỗi là chị không bảo trước với em, nhưng chị ngại là em không muốn làm khách không mời. Nhưng chị biết gia đình chồng chị. Họ mến khách lắm.”

Sara gật đầu. “Họ mở rộng vòng tay chào đón em, nhưng giá chị nói trước thì em thích hơn.”

“Lần sau vậy.” Angel nói với một cái nhún vai dễ dãi. Rõ ràng là chị ta chẳng cảm thấy tồi tệ vì đã đẩy cô đến đó.

“Em đã gặp ông bà Mancuso khi họ đến thăm Rafe ở bệnh viện.” Sara nói. “Em thích họ.”

Angel chỉ vào chỗ bột mì, ý nhắc Sara rắc bột lên mặt bàn để bột nhào không bị dính.

Sara làm theo chị từng bước.

“Bố mẹ chồng chị là người tốt. Chị chỉ mong sao họ đừng cố đẩy chị và Nick quay lại với nhau. Mọi chuyện không dễ dàng như họ nghĩ đâu.”

Giữa những hướng dẫn về cách làm vỏ bánh, Angel thổ lộ với Sara về chuyện chị sẩy thai, và lý do đằng sau cuộc chia tay. Theo như Angel thì chị muốn quên đi và tập trung năng lượng vào việc gây dựng nhà nghỉ. Nick thì muốn nói mãi về chuyện đã xảy ra và điều đó có nghĩa gì với cả hai bọn họ. Nhưng Angel cảm thấy rằng nói về cái điều đau đớn nhất trong đời chị cũng chẳng thể thay đổi được chuyện chị không bao giờ có thể làm mẹ. Sự lựa chọn của chị là tiếp tục thử lại và chịu rủi ro sẩy thai hoặc xin con nuôi. Không muốn đối mặt với sự thất vọng nữa, chị đã chọn cách cho ra đời chuyện làm ăn này.

Chị cần sự kích thích mà nhà nghỉ mang lại. Và đối với Angel, điều hay nhất là nó không để cho chị còn thời gian suy nghĩ về mất mát của họ cũng như việc mất khả năng làm mẹ của chị.

Nick muốn cuộc sống mà họ đã sống.

Angel không thể quay lại cuộc sống đó.

Tất cả những điều mà Sara bẩm sinh đã hiểu.

“Nhưng có vẻ như Rafe hiểu được tại sao chị cần cái này.” Angel nói và khoát tay quanh căn bếp nhỏ, nhưng Sara biết rằng chị có ý nói tới cả căn nhà và vụ làm ăn. “Chị ước sao Nick cũng hiểu ra như vậy.”

Sara nhướn mày. “Rafe không đứng về phía anh trai anh ấy ư?”

Người phụ nữ kia lắc đầu, “Cậu ấy nói cậu ấy đứng về phía bọn mình.” Angel ngừng ấn vỏ bánh vào khay. “Em có vẻ ngạc nhiên.”

“Chỉ là vì em luôn nghĩ rằng Rafe là một người đàn ông rất truyền thống. Anh ấy muốn những gì mà bố mẹ anh ấy có. Hôn nhân, gia đình. Một ngôi nhà với hàng rào sơn trắng.” Những điều giờ đây đang chắn giữa họ.

Angel mắm môi, rõ ràng cần thời gian để suy nghĩ. Một vài giây sau chị thở dài. “Thôi được, chị sẽ kể cho em nghe một chuyện rất riêng tư. Nhưng chị không muốn em nghĩ là chị thích đưa chuyện. Chị nói với em vì không có người phụ nữ nào lái xe năm tiếng đồng hồ chỉ để đến chào một người đàn ông. Em phải có tình cảm mạnh mẽ với Rafe, hoặc là em đã không ở đây.”

Sara cắn môi. “Sự thực là, em cần anh ấy. Em cần… chuyên môn của anh ấy.” Cô kìm được để không nói đến việc bảo vệ. Chẳng có lý do gì khiến cho chị dâu của Rafe lo lắng vì nguy hiểm đang rình rập cô.

“Đáng lẽ thì chị cũng tin em rồi đấy, trừ một điều. Mẹ cậu ấy nói rằng em chẳng hề rời cậu ấy trong suốt thời gian cậu ấy nằm viện. Đó là sự quan tâm. Dù em có thú nhận hay không?”

Sara lắc đầu cười.

“Có gì buồn cười nhỉ?”

“Chị làm em nghĩ đến chính em.” Sara đã rất thẳng thắn với Lexie khi đối diện với người phụ nữ ấy về cảm xúc của chị ta với Coop. Sara ngưỡng mộ sự thành thực của Angel và quyết định cởi mở thêm một chút. “Thôi được, em quan tâm tới Rafe.” Cô thú nhận. Cảm giác lạ lùng khi nói điều ấy nên lời.

Angel mỉm cười rộng mở. “Linh tính của chị thật tốt.” Chị nói, cười lớn. “Vậy thì, chị sẽ nói cho em biết ngọn nguồn cảm giác của mấy ông con trai nhà Mancuso về chuyện hôn nhân và gia đình. Có thể nó sẽ giúp em hiểu Rafe hơn.”

Sara đặt cái trục lăn bột lên bàn và ghé lại. “Bây giờ chị làm em nổi cơn tò mò rồi đấy.”

“Thời trẻ, cha của Rafe đã một lần ngoại tình.” Angel lau tay vào một cái khăn lau ẩm. “Không phải chuyện tình một đêm, dù đó là khởi đầu.”

Sara huýt một tiếng sáo. “Chị nói đùa.” Cô kinh ngạc với lời thú nhận của Angel, không thể tưởng tượng ra cậu thiếu niên Rafe ứng phó với chuyện này ra sao.

Cô đưa tay lên mũi gãi một chỗ ngứa, không thôi tập trung vào Angel.

“Chuyện xảy ra đã lâu rồi. Ông bố bắt đầu ngủ với một phụ nữ làm việc ở văn phòng. Joanne khi ấy đã lớn hơn và ra ở riêng, nhưng mấy ông con trai và Carol còn ít tuổi nên Mariana còn ở nhà. Bà mẹ chưa vẫn chưa bắt đầu làm việc trong công ty và không có mặt ở đó hàng ngày. Theo như chị hiểu thì dần dà Frank bắt đầu yêu người phụ nữ kia.”

“Ôi, ôi.”

Angel gật đầu đồng tình. “Nhưng Frank là một người đàn ông tốt, và tội lỗi ấy gặm nhấm ông. Ông đã chia tay người phụ nữ nọ để bảo toàn gia đình mình. Ông thú nhận mọi chuyện với Mariana, và họ đồng ý cố gắng để hàn gắn. Nhưng người phụ nữ kia cảm thấy bị phản bội và đã công khai chuyện của họ. Thậm chí là bọn trẻ con cũng biết. Chuyện rất tồi tệ.”

“Nhưng họ đã ở lại bên nhau và tiếp tục cuộc hôn nhân của họ.” Sara nói, nhớ đến đôi vợ chồng quấn quít đêm qua.

Angel gật đầu. “Họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng vụ ngoại tình cũng để lại những vết sẹo. Đôi khi chị nghĩ Nick không thể gạt bỏ được ý nghĩ rằng anh ấy luôn cần chị ở bên để anh ấy có thể nhìn thấy chị, kiểm soát chị. Trong đầu anh ấy, để chị làm việc ở bên ngoài, đặc biệt là nói chuyện với người lạ có nghĩa là tạo cơ hội cho vấn đề xảy đến.”

Sara ngừng lại, nghĩ về những gì Angel nói. “Có thể là nó không phải là chuyện dối lừa. Có thể chỉ là anh ấy sợ mất chị, trong những khoảng thời gian nhất định. Một công việc như thế này đòi hỏi sự cam kết rất nhiều. Cũng gần giống với công việc của em. Hiếm người có thể hiểu được điều đó. Em biết thế mà. Mọi người trong gia đình em đã hoặc đang kết hôn với cảnh sát đều có vấn đề trong hôn nhân.”

“Nhưng lối suy nghĩ của anh ấy đã chia rẽ bọn chị, chứ không phải là nơi này!” Angel đập mạnh bột nhào trong thất vọng.

“Chị bảo là anh ấy muốn nói chuyện. Sao chị không cho anh ấy cơ hội đó?” Sara hỏi nhẹ nhàng.

“Và đánh thức mọi chuyện một lần nữa ư?” Chị lắc đầu. “Không đâu. Cám ơn em. Nghe này, chị đã nghĩ về chuyện này hàng triệu lần rồi. Chị không muốn nói về chuyện này nữa đâu, nếu em không phiền.”

Nỗi đau trong mắt người phụ nữ thật là rõ ràng. Vết thương còn mới quá.

“Không đâu mà. Em hiểu.” Sara quyết định thay đổi chủ đề sang chuyện quan trọng hơn trong trái tim cô. “Em đánh cuộc là việc Rafe cần có một cuộc hôn nhân ổn định bị ảnh hưởng bởi những gì anh ấy đã trải qua khi chỉ là một đứa trẻ. Mấy ông con trai khi đó bao nhiêu tuổi hả chị?”

“Nick lúc ấy mười tám tuổi, bắt đầu học cao đẳng. Rafe mới mười lăm. Carol 12 tuổi, vẫn còn khá nhỏ, nhưng mấy ông con trai thì hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”

“Có nghĩa là Rafe hiểu rất rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra?”

“Chính thế.” Angel nói. “Cậu ấy biết phải làm thế nào để giữ được quan hệ tình cảm.”

Nhưng kể cả anh ấy cũng chẳng thể tạo ra phép màu. Sara nghĩ.

Angel đứng lên và ngắm nghía những chiếc vỏ bánh nhỏ đang chờ nướng và tra nhân. “Em làm tuyệt đấy.” Angel nói.

“Cảm ơn chị!” Sara nói, cảm thấy tự hào về bản thân và những nỗ lực làm việc với Betty Crocker[1] của mình.

[1] Nhãn hiệu bột bánh phổ thông ở Mỹ.

“Có khi ngày mai em có thể giúp chị tra nhân bánh? Chị muốn làm chúng tơi ngon trước khi lễ hội bắt đầu.”

Sara gật đầu. “Em sẽ rất vui lòng giúp chị.

Có tiếng gõ ở cửa ngách.

“Hy vọng đó không phải là cha chị hay Nick muốn tới để đóng vai một người đàn ông khéo tay.” Chị thì thầm. “Chờ chị một phút nhé.” Chị quay ra, đi về phía cửa, vén rèm để xem ai đang ở bên ngoài.

“Rafe, vào đây đi!” Chị nói, mở cửa, không báo trước với Sara hay để cô có cơ hội chuẩn bị.

Rafe bước vào trong nhà, trông quá gợi cảm với cái áo phông màu xanh tím than và quần bò bạc màu. Bụng cô lại cuộn lên một cách kỳ quặc giống như những lần khác khi cô ở gần anh.

“Chào anh!” Sara vẫy anh.

“Chào.” Anh vẫy tay đáp trả.

Angel nghiêng người, chào anh với một cái ôm của người chị. “Cơn gió nào đưa em đến vậy?”

“Em có chuyện phải nói với Sara.” Rafe nói, mắt anh không rời khuôn mặt cô.

“Chị sẽ vào trong và rửa ráy một chút. Để hai em tự nhiên.” Angel nói.

“Cám ơn chị.” Sara thì thầm.

Rafe chờ đến khi Angel đi khuất hẳn, bước chân chị cọt kẹt trên cầu thang. Anh kéo một cái ghế, quay nó lại và ngồi xuống, tựa lưng ra phía sau. “Bột dính trên mặt em kìa.” Anh cười và lấy tay quệt lên trán cô.

Da cô như bị thiêu đốt chỉ bởi sự đụng chạm ấy.

Mặc dầu đôi mắt anh ánh lên thẳm sâu hơn, anh không công nhận sự khát khao hiển nhiên giữa họ. “Anh đến ngay khi nhận được tin nhắn. Có chuyện gì xảy ra vậy?” thay vào đó, anh hỏi.

“Ngân hàng gửi cảnh báo cho em. Có ai đó cố gắng tiếp cận tài khoản của em để lần theo các khoản chi.”

Anh cau mày. “Chuyện không hay đây. Có biết là ai không?”

Cô lắc đầu. “Không. Nhưng em chỉ dùng tiền mặt kể từ khi em rời New York. Bọn chúng sẽ không thể lần ra em bằng cách ấy.”

“Nhưng nếu chúng quyết tâm, sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Sara thở một hơi dài, buông xuôi trong khi bụng Rafe quặn lên. Cô trông chẳng còn rạng rỡ như tia nắng trong chiếc quần sóc trắng với áo không tay màu vàng hấp dẫn mà như một kẻ vừa mất đi người bạn thân thiết nhất.

Anh đặt một bàn tay lên vai cô. Làn da trần của cô như làm sém cả lòng bàn tay anh. “Cho đến giờ thì chúng ta vẫn thấy rằng bọn chúng chưa tìm ra được em. Nhưng anh nghĩ em nên đến ở với anh bây giờ. Để cho nó an toàn.”

Cô gật đầu. “Em cũng đang nghĩ như vậy. Chỗ của anh khuất nẻo và khó tìm. Angel thì đang là trung tâm của mọi sự chú ý. Chỉ có điều…” Cô nhăn mũi.

“Gì vậy em?”

“Em mong được giúp Angel làm bánh ngày mai.” Cô liếc nhìn những chiếc vỏ bánh chưa nướng trên bàn.

Anh cười phá lên. “Sara Rios, em định nói với anh là em thích bị thuần hóa đấy hả?”

Một màu hồng dễ thương ửng trên gò má cô, và một nụ cười vui thích mở trên môi cô. “Cứ cho là cũng có lúc này, lúc khác.”

“Được, em đừng lo. Em vẫn có thể giúp được mà. Chỉ có điều anh sẽ luôn ở bên em để theo dõi. Nếu có kẻ nào tìm ra em, chúng sẽ thấy em không chỉ có một mình.”

Cô gật đầu, đồng ý. “Nếu anh không ngại đóng vai trông trẻ?”

“Tất nhiên là không rồi. Đằng nào anh cũng sẽ có mặt ở lễ hội.” Giờ thì anh có lý do để ở bên cô, ngắm nhìn đôi chân dài, cặp mông gợi cảm và khuôn mặt tuyệt vời của cô…

“Tuyệt quá! Cảm ơn anh.” Khuôn mặt cô sáng lên nhẹ nhõm. “Em sẽ phải dọn dẹp ở đây, nhưng sau đó em sẽ gói ghém đồ đạc và mình có thể đi.”

“Trong lúc đó, anh sẽ gọi điện cho đội trưởng và hỏi xem anh ấy có tin gì của Chưởng lý quận không?”

“Tốt quá. Em ngại không muốn gọi điện hỏi. Em biết họ rà soát thiết bị nghe trộm thường xuyên nhưng dù sao…” Cô thở dài. “Rafe, cảm ơn anh. Em hiểu rõ là anh không có nghĩa vụ phải làm thế.”

Có thể là không, nhưng anh cũng không bao giờ để mặc cô.

Trong khi Sara ở trên gác tắm rửa và thu dọn đồ đạc. Rafe gọi cho đội trưởng bằng điện thoại của Angel và để lại tin nhắn để đội trưởng có thể gọi lại vào điện thoại di động của anh.

Anh đang định lấy một lon soda trong tủ lạnh thì nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ phía trên bồn rửa. Một tiếng động lớn lại lặp lại.

Thận trọng, Rafe đi ra ngoài bằng cửa ngách – và suýt nữa vấp phải anh trai mình đang cố gắng gắn cái vòi tưới vườn vào họng nước bên hông nhà.

“Anh đang làm cái gì thế?” Rafe hỏi. May sao anh chưa rút súng để chĩa vào anh ruột mình.

“Anh đang thay vòi mới cho cái vòi cũ bị rò. Còn cậu đang làm gì ở đây?”

“Em đến đón Sara. Thế chị Angel có biết anh ở đây không?”

Nick lắc đầu. “Và đừng nói gì với cô ấy. Pirro kể chuyện cái vòi bị rò và Angel gặp khó khăn khi tưới vườn.”

“Nếu chị ấy thấy anh ở đây, chị ấy sẽ giết anh đấy.”

“Thế cho nên cậu đừng có nói gì với cô ấy cả.”

Rafe nhướn mày. “Thế anh tưởng là chị ấy sẽ không để ý thấy cái vòi mới ư?”

Angel không muốn được giúp đỡ. Nhưng việc anh trai anh cố gắng giúp chứ không ca cẩm gì là một dấu hiệu tốt. Dẫu gì đi chăng nữa, khi phát hiện ra việc anh Nick nhúng mũi vào cuộc sống của mình, cơn giận của Angel sẽ làm ầm cả thị trấn lên.

“Khi mà cô ấy phát hiện ra thì vòi cũng đã sửa và anh cũng đã biến rồi. Ít nhất thì cô ấy cũng không phải đánh vật với cái vòi cũ nữa.”

“Anh thật quá tử tế.” Rafe ngừng lại, suy nghĩ xem có nên khuyên nhủ gì không. Nhưng đây là anh trai anh, anh muốn thấy anh ấy hạnh phúc. “Cũng có thể là Angel sẽ hài lòng vì anh quan tâm đến… dự án của chị ấy. Thay vì len lén xung quanh nghĩ rằng chị ấy không thể tự xử lý được mọi chuyện, có khi anh nên nói với chị ấy là anh dần chấp nhận được công việc kinh doanh của chị ấy. Em đánh cuộc đó sẽ là một bước đi dài để hàn gắn hai người đấy.”

“Có thể là Angel tự phát biểu ý kiến của mình!”

Rafe rên lên và, không nhìn vào mắt anh trai, quay mặt lại, đối diện với bà chị dâu.

“Ơ chị.” Rafe chào Angel bằng một nụ cười.

Bà chị dâu cau mày, ánh mắt vượt qua Rafe hướng về phía chồng mình.

Rafe chẳng muốn ở vào chỗ của Nick lúc này. “Em để anh chị nói chuyện riêng nhé.” Rafe nói, lùi ra và đi vào nhà trước khi anh phải dính líu sâu thêm vào một bi kịch gia đình.

Một khi đã ở trong nhà, anh thấy Sara đang chờ anh trong bếp, bên cô là chiếc vali có bánh xe đã sẵn sàng, như muốn nói thành lời rằng anh sắp đưa cô về nhà.

Bình luận