Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đời Không Như Là Mơ

Chương 13

Tác giả: Kristan Higgins

NGAY LÚC MỞ CỬA RA, tôi đã biết rằng Natalie và Andrew sống cùng với nhau. Căn hộ của Natalie có mùi của anh, cái vị ngọt của dầu gội đầu cho trẻ em ấy, và nhận thức không thể chối cãi đó tát thẳng vào tôi. “Xin chào!” tôi nói, ôm lấy em gái mình, vuốt mái tóc bóng mượt của nó.

“Chào! Ôi, gặp chị em vui quá!” Nat ôm chặt lấy tôi rồi lùi lại. “Wyatt đâu?”

“Chào, Grace!” Andrew nói ra từ trong bếp.

Dạ dày tôi thắt lại. Andrew ở nhà Natalie. Ấm cúng làm sao.

“Chào, Andrew,” tôi đáp lại. “Wyatt bị kẹt ở bệnh viện, anh ấy sẽ đến muộn một chút.” Tôi nói trơn tru và tự chủ. Hoan hô tôi.

“Nhưng anh ấy sẽ đến chứ?” Nat nói, mày nhíu lại lo lắng.

“Ồ, tất nhiên. Anh ấy chỉ vướng một lúc thôi.”

“Em làm bánh kem hoa quả ngon tuyệt để tráng miệng.” Nat cười hớn hở. “Em muốn tạo ấn tượng tốt cho bằng được, chị biết không?”

Căn hộ của Natalie ở khu 9 thuộc New Haven, đó là phần giải tỏa của thành phố, cách không xa công ty nói con bé làm việc. Tất nhiên tôi đã từng tới đây, giúp con bé chuyển đồ, tặng nó bức tượng sắt kia làm quà cho ngôi nhà mới. Nhưng mọi thứ giờ đã khác rồi. Nat và Andrew đã ở bên nhau được bao lâu? Một tháng? Sáu tuần? Thế nhưng đồ đạc của anh đã rải rác đây đó… một chiếc áo khoác trên giá áo, giày chạy bên cạnh cửa, Tạp chí Luật New York cạnh lò sưởi. Nếu anh không sống ở đây thì anh đã ở qua đêm. Rất nhiều đêm.

“Này, đằng ấy,” Andrew vừa nói vừa đi ra khỏi bếp. Anh ôm tôi thật nhanh và tôi có thể cảm nhận rõ những đường nét gầy gò thân thuộc của anh. Những đường nét mà giờ đây tôi cảm thấy thật khó ưa.

“Chào,” tôi nói, kéo cái miệng giả nua thành một nụ cười. “Anh khỏe chứ?”

“Tuyệt! Uống cái gì nhé? Vodka gimlet? Appletini? Vang trắng của Nga?” Đôi mắt xanh hấp háp vui tươi của Andrew cười cười sau cặp kính. Anh vẫn luôn tự hào vì đã làm công việc pha chế rượu cả thời sinh viên luật.

“Cho em xin chút vang,” tôi nói, chỉ để ngăn cái khoái cảm phô trương được pha chế cocktail cho tôi của anh ta.

“Trắng hay đỏ? Bọn anh có một chai vang đỏ Cabernet Sauvignon rất ngon vừa mở đấy.”

“Cho em trắng đi,” tôi trả lời. Nụ cười của tôi cứng đơ. “Còn Wyatt thích vang đỏ.”

Lúc này, tôi bỗng cảm thấy hàm ơn chàng bác sĩ Wyatt Dunn trẻ tuổi khủng khiếp. Tối nay chắc sẽ kỳ cục lắm nến không có anh, kể cả khi anh không hề tồn tại trên thế giới vật chất này. Tôi xích lại gần chiếc ghế, Natalie líu lo kể chuyện hôm nay con bé đã không thể tìm được cá rô phi và phải tới tận Fair Heaven để vào chợ cá phía dưới sông Quinnipiac. Tôi phải dập tắt ngay hình ảnh Natalie, một chuẩn mực về vẻ đẹp trang nhã, đạp xe xuống chợ Ý, nơi mà, không nghi ngờ gì nữa, chủ hàng náo loạn lên vì con bé và ngẩn ngơ ném đi ít bánh quy trên tay, vì con bé quá xinh đẹp. Natalie với mái tóc hoàn hảo và một công việc hoành tráng. Natalie với vị hôn phu cũ của tôi, đang kể với tôi rằng con bé muốn gặp anh chàng người yêu tưởng tượng của tôi đến nhường nào.

Tôi không hề thích thú cái sự thật rằng tôi đang nói dối Natalie – và bố mẹ tôi, và bà, và thậm chí cả Callahan O’Shea – nhưng hình ảnh đó còn tốt hơn chán vạn lần so với hình ảnh Grace Tội Nghiệp, chịu bị đá vì chính em gái mình. Nói dối thì sai trái về đạo đức, nhưng mà này! Nếu có thời điểm nào việc nói dối là chính đáng, thì tôi phải nói rằng chính là lúc này đây.

Trong một giây ngắn ngủi, một kịch bản khác lóe lên trong mấy cái tế bào não già nua của tôi. Callahan O’Shea ngồi bên cạch tôi, đảo mắt nhìn Andrew giờ thậm chí còn đang khoe mẽ trong bếp, thái ngò tây như một con khỉ nhện điên loạn. Chàng Cal đó sẽ quàng tay qua vai tôi và thì thầm, “Tôi không thể tin được là cô đã từng đính hôn với gã hề lẻo khoẻo này.”

Phải. Chuyện đó có thể xảy ra lắm, lúc đó tôi sẽ trúng xổ số và phát hiện ra mình là đứa con hoang của Margaret Mitchell với Clark Gable.

Để đánh lạc hướng bản thân, tôi nhìn quanh phòng khách của Nat. Ánh nhìn của tôi đột ngột dừng lại trên mặt lò sưởi. “Em nhớ cái này,” tôi nói, giọng hơi chói. “Andrew, đây là cái đồng hồ em tặng anh, đúng không? Ái chà!”

Và đúng là nó. Một chiếc đồng hồ để trên mặt lò sưởi đáng yêu, màu rượu whiskey với mặt hình con bướm và các con số được làm tỉ mỉ, một chiếc chìa khóa đồng để lên dây. Tôi thấy nó trong một tiệm đồ cổ ở Litchfiled và tặng nó cho Andrew nhân dịp sinh nhật lần thứ 30 của anh, hai năm trước. Tôi lên kế hoạch toàn bộ bữa tiệc quỷ tha ma bắt đó, quả là một vị hôn thê bé nhỏ chu đáo. Một buổi picnic trên cánh đồng dọc sông Farmington. Bạn bè ở chỗ làm của anh – hồi đó là bạn chúng tôi – cùng với Ava, Paul, Kiki và Tiến sĩ Eckhart, Margaret, rồi Stuart, Julian, bố mẹ, rồi phụ huynh kiêu kỳ của Andrew, họ hình như có vẻ hơi giật mình trước ý tưởng ăn uống bên một chiếc bàn picnic công cộng. Đó thật là một ngày tuyệt vời. Tất nhiên là hồi đó, khi anh vẫn còn yêu tôi. Trước khi anh gặp em gái tôi.

“Ồ. Phải. Anh rất thích cái đồng hồ đó,” anh vừa lúng túng nói vừa đưa cho tôi ly rượu.

“Tốt, vì nó vô giá đấy,” tôi tuyên bố, ngầm thỏa mãn đến thô bỉ. “Có một không hai.”

“Và nó… nó tuyệt đẹp,” Andrew lẩm bẩm.

Tôi biết thế, đồ đần. “Vậy. Hai người thật là ấm cúng quá. Giờ anh sống ở đây hả Andrew?” tôi hỏi, và giọng tôi hơi to một chút.

“Thật ra, ừ… không… Anh vẫn còn một vài tháng hợp đồng thuê nhà. Vậy nên, không, không hẳn.” Anh trao đổi với Natalie một cái liếc nhanh, hồi hộp.

“Ừm. Nhưng rõ ràng, vì đồ đạc của anh đã chuyển khẩu về đây hết rồi…” Tôi nhấp một ngụm vang trắng lớn.

Hai người họ không ai nói gì. Tôi tiếp, đảm bảo giọng mình thật êm ái. “Như thế thật tốt. Tiết kiệm được tiền thuê nữa. Rất hợp lý.” Và nhanh. Nhưng tất nhiên, họ đang yêu. Ai mà lại không phải lòng Natalie, bông hoa xinh đẹp của gia đình tôi cơ chứ? Nat trẻ hơn. Tóc vàng, mắt xanh. Cao hơn. Xinh hơn. Thông minh hơn. Trời, tôi ước gì Wyatt Dunn có thật! Ước gì Callahan O’Shea đang ở đây! Bất cứ thứ gì ngoài cái cảm giác vô giá trị cứ dội lên mãi mà không chịu biến đi. Tôi thả lỏng hàm và ngồi xuống bên cạnh em gái mình và ngắm nó thật kỹ. “Chúa ơi, chúng ta trông không hề giống nhau, nhỉ?” tôi nói.

“Ồ, em nghĩ là có đấy!” con bé thành thật thốt lên. “Trừ màu tóc, Grace, chị có nhớ hồi em học trung học và thử uốn tóc không? Rồi nhuộm tóc nâu nữa?” Con bé cười phá lên và vươn tới đầu gối tôi. “Em đã tan nát khi mái tóc không ra giống như chị.”

Và lại thế nữa. Tôi không thể giận Natalie. Gần như thể là tôi không được phép giận con bé, không bao giờ. Thật không công bằng, và hoàn toàn đúng. Tôi nhớ cái ngày con bé đang nhắc tới. Con bé uốn tóc, phải rồi, uốn cái mái tóc xinh đẹp, sành điệu ấy rồi nhuộm nó thành một màu nâu tẻ nhạt, xấu xí. Hồi đó con bé 14 tuổi và đã khóc trong phòng vì những lọn quăn do hóa chất không tạo ra được kết quả như mong đợi. Một tuần sau, tóc con bé thẳng trở lại và con bé trở thành đứa con gái da trắng tóc sẫm duy nhất trong trường có chân tóc màu vàng.

Con bé muốn được giống tôi. Nó nghĩ trông chúng tôi giống nhau – tôi, thấp hơn 7 phân, nặng hơn 6 cân, mái tóc đáng nguyền rủa, đôi mắt nâu tầm thường.

“Chắc chắn là có nét tương đồng rồi,” Andrew nói. Biến ngay, tôi nghĩ. Tôi đây, học một lớp để kiếm chồng, vớt vát bọn đàn ông trên mạng, mê mệt một gã tù tội, và anh thì có viên ngọc trai này, đồ khốn không xứng đáng. À. Tôi đoán nỗi oán hận cuối cùng cũng chưa biến mất hẳn. Không phải là cơn giận do Andrew gây nên.

Anh dường như đón bắt được suy nghĩ đó. “Tốt hơn anh nên kiểm tra món cơm Ý. Anh không nghĩ nó sẽ quánh lại được nếu không được cầu nguyện thành khẩn.” Nói đoạn, anh lùi vào bếp như một con cua chết nhát.

“Grace, mọi chuyện ổn chứ?” Natalie nhẹ nhàng hỏi.

Tôi hít một hơi. “Ồ, tất nhiên rồi.” Tôi ngừng lại. “À, Wyatt và chị có chút hục hặc.”

“Ôi, không!”

Tôi nhắm mắt lại. Tôi thực sự đã trở thành một kẻ nói dối tài tình. “Phải. Thì, anh ấy quá cống hiến cho bọn trẻ, em biết không?” Phải, Grace, đúng là một cái gai, cái anh chàng bác sĩ phẫu thuật nhi khoa ấy. “Ý chị là, anh ấy rất tuyệt vời. Chị phát điên vì anh ấy. Nhưng chẳng mấy khi được gặp.”

“Em đoán đó là một mối nguy hiểm của nghề này,” Natalie nói khẽ, mắt con bé cụp xuống đầy cảm thông.

“Phải.”

“Nhưng, em hy vọng là anh ấy bù đắp được việc đó chứ?” Nat hỏi, và tôi trả lời rằng ừ, quả thật là thế. Bữa sáng trên gường… dâu tây, và bánh quế thì hơi cháy, thật đáng yêu, anh ấy cứ như một đứa trẻ … những đóa hoa anh gửi (thực ra tôi có gửi cho mình ít hoa). Cách anh ấy lắng nghe… thích biết về các lớp học mà chị đang dạy. Chiếc khăn xinh đẹp anh ấy mới gửi tuần trước (thực ra, đúng là tôi có một chiếc khăn mới rất đẹp, trừ chuyện tôi tự mua nó vào ngày cùng Julian đi mua sắm.)

“Ôi, này, chị đã nói với em là chị đang ứng cử cho ghế chủ nhiệm bộ môn lịch sử chưa?” tôi nói, cố gắng thay đổi đề tài.

“Ôi, Grace, như thế thật tuyệt!” em gái tôi reo lên. “Chị sẽ làm được rất nhiều điều cho nơi đó! Nó sẽ trở nên sống động nếu chị là người chịu trách nhiệm.”

Rồi, theo tín hiệu, điện thoại của tôi reo. Tôi đứng dậy, với tay vào túi, rút điện thoại và lật nó mở ra. “Là Wyatt,” tôi nói, mỉm cười với Nat.

“Được rồi! Em sẽ để cho chị chút riêng tư.” Con bé bắt đầu đứng dây.

“Không, ở lại đi!” tôi ra lệnh, rồi quay lại điện thoại. Rốt cuộc thì con bé cần phải nghe cuộc trò chuyện… từ phía tôi. “Chào, anh yêu,” tôi nói.

“Chào cưng,” Julian nói. “Anh đang nghĩ đến chuyện đổi tên.”

“Ôi, không! Thằng bé ổn chứ ạ?” tôi hỏi, không quên nghiêm mặt lo lắng, như đã tập trong gương chiếu hậu trên đường tới đây.

“Cái gì đó nam tính hơn, em biết đấy? Như là Will hay Jack. Spike. Em nghĩ sao?”

“Em nghĩ thằng bé thật may mắn vì anh là bác sĩ của mó,” tôi trả lời dứt khoát, cười với em gái.

“Nhưng mà, có khi thế lại hơi nam tính quá. Có khi là Mike. Hay Mack. Ai chà, có lẽ anh chả đổi nữa. Mẹ anh sẽ giết anh mất.”

“Không, không, như thế được mà, anh yêu! Em hiểu. Tất nhiên là con bé cũng sẽ hiểu! Không, họ đều biết anh làm gì để kiếm sống mà! Đâu phải anh là…” Tôi dừng lại, “Thợ mộc hay gì đâu. Hay thợ may. Anh đang cứu người mà!”

“Bình tĩnh đi em gái,” Julian chỉnh.

“Anh nói phải,” tôi nói.

“Bữa tối có món gì vậy?” bạn tôi hỏi.

“Cơm Ý, măng tây và cá rô phi. Một ít bánh hoa quả ngon lành mà em em đã mất bao nhiêu công mới làm được đấy.”

“Em sẽ gửi chị Grace một ít mang về!” Natalie nói vọng vào.

“Nhớ phải đảm bảo là mang bánh về cho anh đấy.” Julian nói. “Anh xứng đáng mà. Chúng ta có nên tán gẫu chút nữa không? Muốn anh cầu hôn không?”

“Không, không, anh yêu, thế được rồi. Chúc anh buổi tối tuyệt vời,” tôi nói.

“Yêu em,” Julian nói. “Giờ nói lại như thế với anh đi.”

“Ôi, ừm, em cũng vậy.” Mặt tôi nóng dần – tôi không định tuyên bố tình yêu của mình với chàng bạn trai tưởng tượng. Cho dù là tôi thì cũng sẽ không đi xa đến thế. Rồi tôi gập máy lại và thở dài. “Ôi, anh ấy không thể tới được. Ca phẫu thuật phức tạp hơn anh ấy tưởng và anh ấy muốn ở gần đó cho tới khi cậu bé qua cơn nguy kịch.”

“Ôiii,” Natalie thở dài, mặt con bé chuyển thành một vẻ gì đó giống như là đáng yêu. “Ôi, Grace, em rất tiếc vì anh ấy không đến được, nhưng Chúa ơi, anh ấy có vẻ thật tuyệt vời!”

“Đúng thế,” tôi nói. “Đúng là như thế.”

Sau bữa tối, Natalie tiễn tôi ra chỗ đỗ xe trong bãi. “À, em rất tiếc không được gặp Wyatt,” con bé nói. “Nhưng vẫn thật tuyệt vì chị ở đây.” Giọng con bé vang vọng trong căn hầm xi măng rộng lớn.

“Cảm ơn,” tôi nói, mở khóa xe, đặt hộp Tupperware đựng miếng bánh hoa quả tuyệt hảo của Julian lên ghế sau và quay lại phía em gái. “Vậy mọi chuyện giữa em và Andrew là thực sự nghiêm túc?”

Con bé ngần ngử. “Vâng. Em hy vọng chuyện đó không làm chị bận tâm.”

“Ừm, chỉ là chị không muốn em có một mối quan hệ qua đường thôi, Nat,” tôi nhắc lại có phần hơi gay gắt. “Chị muốn nói, như thế thì sẽ đau đớn lắm, em biết không? Chị chỉ… Chị rất mừng. Như thế rất tốt.”

“Chị chắc chứ?”

“Có, chị chắc.”

Con bé mỉm cười, nụ cười chân thành, hạnh phúc quen thuộc của nó. “Cảm ơn chị, chị biết đấy, sau này được gặp Wyatt thì em phải cảm ơn anh ấy mới được. Nói thật với chị, em nghĩ chắc em đã chia tay với Andrew nếu không phải chị đang gặp gỡ ai đó. Chỉ là, cảm giác thật rất sai trái, chị biết không?”

“Ừmm,” tôi nói, “Ừm… Chị… Chị nên đi thôi. Tạm biệt, Natalie. Cảm ơn em vì bữa tối thú vị.”

Mưa kéo đến trắng trời khi tôi lái xe về nhà, cần gạt nước nhỏ xinh trên xe tôi kiên cường chống chọi để tôi có thể thấy đường. Đó là một đêm khắc nghiệt, rét hơn bình thường, lộng gió và hoang dại, rất giống cái đêm lốp xe tôi bị nổ. Đêm đầu tiên tôi gặp Wyatt Dunn. Nghĩ đến đây, tôi khịt mũi một cái.

Trong một giây hài lòng sâu kín, tôi tưởng tượng ra mình giữ im lặng khi ở trong phòng tắm tại đám cưới Kitty. Rằng tôi để cho cảm giác tội lỗi thực thi phép màu của nó và thừa nhận rằng, phải, như thế là sai, một người đàn bà không nên hẹn hò với người đàn ông từng hẹn thề với chị gái mình. Andrew cũng có thể sẽ vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời tôi, và tôi có thế sẽ không phải nhìn thấy mắt anh dán vào khuôn mặt của Natalie với vẻ biết ơn và sự ngây ngất – một biểu hiện mà tôi có thể thành thật nói với bạn rằng tôi chưa từng thấy bao giờ. Không, khi Andrew nhìn tôi, ở đó có tình cảm, có sự hài hước, tôn trọng và thoải mái. Tất cả những thứ đó, nhưng không có những tiếng sét. Tôi đã yêu anh. Anh không yêu lại tôi theo cùng cách ấy.

Bất chấp việc Margaret đang ngủ trong phòng dành cho khách khi tôi trở về, và dù Angus đã cố hết sức để thể hiện với tôi rằng tôi là sinh vật tuyệt vời nhất trên trái đất xanh tươi của Chúa, ngôi nhà vẫn có cảm giác thật trống trải. Giá như anh ấy đang trên đường tới nhà tôi. Tôi sẽ đưa cho anh một lý rượu và xoa bóp vai cho anh, và anh sẽ cười mãn nguyện. Có thể chúng tôi sẽ ôm ấp nhau trên chiếc ghế đằng kia, rồi tiến thẳng về gường. Angus sẽ không đến mức cắn đùa Wyatt Dunn, bởi vì Angus, ý là trong pha tưởng tượng này, là một vị thẩm phán xuất sắc để đánh giá tính cách, và đơn thuần ngưỡng mộ Wyatt.

Tôi đánh răng, rửa mặt và nhăn nhó nhìn mái tóc của mình, rồi thấy mình đang băn khoăn không biết tầng áp mái có cần thiết phải được, thật ra là ghé thăm một chút không. Phải. Tất nhiên là nó cần rồi. Bên ngoài khá ẩm ướt, dù cơn mưa tầm tã quanh Hartford đã tạnh, chỉ còn hơi sương mù và ẩm. Chắc chắn lúc này Callahan O’Shea sẽ không ở ngoài mái nhà. Đây chỉ là thái độ bình thường của người chủ nhà thôi… có thể một cánh cửa sổ trên khi còn mở. Có thể trời sẽ mưa nữa. Chẳng bao giờ biết được.

Callahan O’Shea có ở ngoài đó. Tốt cho anh đấy, Cal, tôi nghĩ. Anh ta không phải loại người để cho một tí thời tiết của New England ngăn cản công việc của mình.

Chắc hẳn hồi ở tù anh ta nhớ bên ngoài lắm. Vẫn biết rằng anh ta đã ở loại nhà tù dành cho các tội danh ít nghiêm trọng, rõ ràng là thế, nhưng khi tôi hình dung về anh ta, anh ta lúc nào cũng vận một bộ đồ áo liền quần màu da cam hoặc một bộ sọc đen trắng, trong một chiếc buồng nhỏ có chấn song và một chiếc gường sắt. (Có không thiếu gì phim về loại nhà tù này, và vậy nên hình ảnh trong tưởng tượng của tôi giống như nhà tù trong phim Nhà tù Shawshank.)

Mất một giây, tôi tưởng tượng ra sẽ thế nào nếu có mặt ở dưới kia với Callahan O’Shea, anh ôm tôi, tôi ghé đầu lên trên vai anh, và hình ảnh tuyệt vời đến mức tôi có thể cảm nhận được tiếng thình thịch của nhịp tim anh dưới tay tôi, ngón tay anh nghịch tóc tôi. Thỉnh thoảng, một trong hai chúng tôi khe khẽ nói gì đó với người kia, nhưng hầu như, chúng tôi chỉ giữ yên như vậy.

“Đừng có mất thời gian,” tôi tự lên giọng dạy đời chính mình. “Ngay cả nếu không có tiền án, anh ta cũng không phải gu của mày đâu.” Với lại, cái giọng nói phát bực của tôi tiếp tục, anh ta thậm chí còn chẳng để ý đến mày. Thêm vào điều đó là cái cảm giác khó chịu bực bội tôi cảm thấy khi ở gần anh chàng láng giềng to lớn, cơ bắp đó… không. Tôi muốn có cảm giác được an ủi, an toàn, ổn định. Không phải là sự căng thẳng giận dữ và hấp dẫn giới tính. Bất kể nhìn từ đây thì nó có vẻ hay ho đến mức nào.

Bình luận
× sticky