Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 56: Thanh long bảo kiếm

Tác giả: Vĩnh Nguyên
Chọn tập

Ánh sáng màu vàng vẫn tập trung nơi vùng bụng cô càng lúc càng nhiều tụ hợp lại thành một quả cầu màu vàng rực, mồ hôi trên trán Hà Dĩnh bắt đầu lấm thấm trên làn da trắng mịn, vết thương trên người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Không nghĩ đứa trẻ này lại khó hạ sát đến vậy.

Đúng lúc ấy ngón tay cô khẽ cử động, đôi mắt kép hờ nhìn, cảm giác trong bụng có gì đó không ổn, đứa bé trong bụng cựa quậy, đạp mạnh như muốn đòi ra.

– Aaaa…

Cô hét lớn khi nhìn thấy Hà Dĩnh đang ra tay với đứa bé vì tiếng hét đột ngột cất lên khiến Hà Dĩnh giật mình đúng lúc cơ hội đang tiến tới gần lại bị phá hỏng.

– Anh… anh làm gì vậy – Cô phản kháng, cố thoát ra khỏi tay của Hà Dĩnh, Hà Dĩnh nổi giận.

– Nàng đang phá hỏng đại sự của ta đấy có biết không?

– Đừng… đừng làm hại nó…

Ánh mắt cô nhìn Hà Dĩnh đầy sự van xin cầu khẩn, chỉ còn hơn hai tháng nữa đứa bé sẽ chào đời, cô rất mong đợi giây phút nhìn đứa con bé bỏng chào đời.

Đôi mắt Hà Dĩnh nheo lại nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.

– Nàng nghĩ những lời cầu xin của nàng sẽ khiến ta tha cho đứa bé sao, ta đã chờ đợi ngày phục hồi lại Long Tộc hơn ngàn năm nay, ta không muốn chỉ vì lời thỉnh cầu của nàng mà bỏ đi cơ hội. Nhưng sau này ta sẽ cho nàng những đứa trẻ khác…

– Đừng mà, xin anh…

Hà Dĩnh phóng luồng ánh sáng vào bụng cô, lần này tia sáng phát ra màu trắng bạc, cô cảm thấy bụng lạnh buốt, đứa trẻ trong bụng phản ứng dữ dội khiến bụng cô càng đau đớn quằn quại. Cô cố gắng thoát ra, nước mắt cô lăn dài trên gò má, nét mặt hốt hoảng, sợ hãi.

– Lý Nam Vương…

Trong những lúc này cô chợt nhớ tới hắn, chỉ có hắn mới cứu được đứa bé, cô rất hy vọng hắn sẽ xuất hiện.

Cô cảm nhận đứa bé đạp yếu dần, cảm giác như đứa bé dần rời xa cô, trong lòng cô đau đớn khi nghĩ mất đi đứa con. Đứa con mà cô mong đợi, đứa con mà cô hy vọng, khi sinh bé ra cô đã có dự định cho bé. Mọi dự định nay đã tan thành mây khói, đôi mi dài nhắm lại, giọt nước mắt rơi xuống gò má, tay cô nắm chặt lại, hai bờ môi cắn chặt vào nhau, cô vẫn hy vọng, cô vẫn cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của Hà Dĩnh, cô hận mình vô lực quá yếu đuối khi không bảo vệ nổi đứa con của mình, nếu cô không cố chấp, nếu cô chịu buông tha sự ích kỷ của bản thân, nếu cô chịu nghe lời hắn thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy. Giữa sự sống mong manh của đứa con, cô mới cảm giác được cô cần đứa bé ra sao, vậy mà lúc trước cô có suy nghĩ sẽ bỏ đứa bé đi, cô cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm.

Một tiếng động lớn nổ lên, từ mặt nước một tia sáng màu bạc vọt lên không trung làm chấn động mạnh, cửa động rung chuyển những mảnh băng, nhũ thạch trong động bị gãy rơi lộp độp, bụi trong động bay bụi mù. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì Hà Dĩnh đã bị đánh bật văng vào một tảng nhũ thạch gần đó. Trong động, vầng hào quang màu bạc lan tỏa.

– Lý Nam Vương – Ánh mắt cô mở to nhìn vầng hào quang màu bạc, xung quanh có luồng ánh sáng ngũ sắc bao vây, lớp băng màu bạc bay phảng phất xung quanh hắn. Hắn đứng lơ lửng trên không, toàn thân hắn đều màu trắng, mái tóc màu bạch kim dài ngang vai nhẹ nhàng bay theo, trên đầu đôi sừng tỏa sáng, đôi mắt hắn màu tím than lạnh lẽo tỏa ra luồng sát khí. Thân hình hắn thật cao lớn, cơ thể hắn được bao bọc bởi một lớp vảy bạc như chiến giáp. Trên tay đôi kiếm màu bạc phát ra tia sáng quỷ dị.

– Lý Nam Vương, là anh sao – Trong giọng nói cô kèm theo sự vui mừng.

Hắn từ từ hạ xuống, chân tiếp đất, trên chỗ hắn hạ xuống xung quanh lớp băng tạo thành một bông sen cánh bạc.

– Thanh Long Bảo Kiếm – Hà Dĩnh không khỏi kinh ngạc, đây là bộ đôi Thanh Long Bảo Kiếm, hay còn gọi là Thanh Long Phu thê, khi kết hợp lại nó có một sức mạnh hủy diệt ghê gớm. Làm sao hắn có được bảo kiếm của Long Tộc, báu vật đã thất truyền hơn mấy nghìn vạn năm nay, nay lại nằm trong tay hắn.

Hà Dĩnh đứng dậy, khóe môi khẽ cười khẩy.

– Ngươi vẫn chưa chết – Hà Dĩnh nheo đôi mắt lại hỏi.

– Anh nghĩ tôi chết dễ như vậy sao?

Hắn phóng một luồng tia sáng màu vàng vào bụng cô, cô cảm thấy dễ chịu hơn, cảm nhận được sinh linh bé bỏng vẫn còn nhịp đập, cô vui mừng không thể nói thành lời. Đứa bé vẫn còn, nó không rời bỏ cô mà đi. Cô có thể đứng dậy được.

– Mau rời khỏi đây – Hắn nhìn cô lạnh nhạt lên tiếng.

– Muốn rời sao, rời khỏi đây không dễ đâu, nhìn xem – Hà Dĩnh bật cười lớn rồi chỉ ra cửa động. Cửa động đã bị một mảng kết giới màu đen bao phủ không thể nào thoát ra được.

– Ta đã vất vả khổ công chờ đợi ngày này lẽ nào ta lại để tuột mất cơ hội. Thanh Nhã, ta cho nàng sự lựa chọn giữa người thân và đứa bé.

Dứt lời Hà Dĩnh phất tay, một luồng ánh sáng phóng ra trước mắt cô xuất hiện Vương Đình đang bị giam trong một khối băng khổng lồ.

– Vương Đình – Mắt cô mở thật to nhìn. Vương Đình nằm yên không cử động trước ngực có mũi tên nhỏ bằng bạc cắm sâu. Chân tay cô như muốn rụng rời, cô lao lên phía trước hắn cản lại.

– Cứu lấy Vương Đình làm ơn đi – Cô nắm lấy tay hắn cầu xin, nét mặt hắn lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt màu tím càng thâm sâu lạnh lẽo, cơ thể hắn thật lạnh, sự lạnh lẽo không thể tả được nhưng sự lạnh lẽo của hắn là nỗi đau một nỗi đau khó tả, cô vẫn chỉ vì Vương Đình mà thôi.

Nằm sâu dưới đáy dòng sông lạnh lẽo, hắn thực sự đã chết nhưng hắn không cam lòng, hắn hứa sẽ bảo vệ cô và không buông tay cô vì thế hắn không thể chết một cách dễ dàng như thế, khi sự sống chỉ là một tia hy vọng mong manh, nằm sâu dưới dòng nước lạnh hắn nghe thấy tiếng cô gọi cầu cứu, như có một sức mạnh, một luồng sáng phát ra bên cạnh, tiếp cho hắn thêm một luồng sức mạnh và Thanh Long Bảo xuất hiện với người có duyên.

– Còn đây…

Hà Dĩnh lần nữa vung tay, ba người xuất hiện đó là cha mẹ và anh trai. Họ đều bị giam trong một chiếc cũi sắt lớn, Hà Dĩnh phóng một tia sáng nhỏ vào người khiến ba người họ tỉnh lại.

– Cha, mẹ…

– Huyền Chi…

Tuấn Hùng là người đầu tiên tỉnh lại gọi tên con, hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn cô.

– Cha… cô gái đó…

Tuấn Dã chỉ tay về phía cô.

– Chuyện dài lắm… không có thời gian nói đâu con. Thời khắc đã đến cha mong em con thoát khỏi tai kiếp này…

– Vui lắm phải không – Hà Dĩnh cắt ngang cuộc nói chuyện.

– Thanh Nhã, nàng chọn đi…

– Anh… một tên tồi, anh muốn gì ở tôi – Thanh Nhã nổi giận. Lúc này rất muốn băm thây cho hả giận.

– Ta muốn gì, ta đã nói rõ với nàng, chỉ cần nàng bỏ đi đứa bé ta sẽ để cho họ yên.

– Anh…

Cô không biết phải làm như thế nào khi đứng trước hai sự lựa chọn, giá như cô có thể làm được điều gì đó.

– Huyền Chi đừng nghe lời hắn, hãy bảo vệ đứa bé…

– Câm miệng – Hà Dĩnh bắn tia sáng vào huyệt đạo khiến Tuấn Hùng không thể nói được.

– Cha/cha…

Cả hai anh em họ đều đồng thanh hét lên, Tuấn Dã vội đỡ lấy cha.

– Mình, mình ơi, mình có sao không – Vợ ông là bà – Xuân Chi lo lắng. Tuấn Dã và mẹ vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ, một giấc mơ kì quặc, họ đã ngủ không biết trong bao lâu.

– Anh… làm gì đi chứ, hãy cứu lấy họ…

Cô nắm lấy tay hắn cầu khẩn, đầu gối cô quỳ xuống.

– Xin anh, hãy cứu lấy họ.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía cha mẹ của cô, họ cũng nhìn lại. Họ nhận ra hắn chính là Lý Nam Vương nhờ vào diện mạo, tuy đầu tóc, màu mắt có thay đổi nhưng vẫn nhận ra đó là hắn.

– Cha, chuyện gì đang diễn ra với chúng ta vậy, cha nói đi, đâu mới là em của con – Tuấn Dã xúc động lay vai cha, ông chỉ đáp lại con tiếng ú ớ.

– Thanh Nhã cô nói đi, cô ruốt cuộc là ai – Tuấn Dã hai tay bám lấy thanh sắt quay lại hỏi cô.

– Muốn biết sao, được ta sẽ kể cho nghe để khi chết ngươi còn biết nguyên do gì mà xuống diêm phủ.

Hà Dĩnh bắt đầu kể tóm tắt qua mọi chuyện. Sau đó quay lại nhìn cô.

– Ta không còn nhiều thời gian, nàng mau chọn đi nếu không ta chọn giúp nàng.

Dứt lời Hà Dĩnh phóng tia lửa vào lồng sắt. Những ngọn lửa màu vàng rực rỡ bao vây, ngọn lửa hỏa ngục như muốn thiêu đốt.

Hà Dĩnh nhìn cô, khóe môi hơi cong lên. Trong lòng cô rất lo lắng, hoang mang sợ hãi cô không biết mình phải làm sao bây giờ, giữa lúc đó một luồng sáng trắng lao vụt về phía trước, ngọn lửa bị dập tắt khi không gian bao trùm những khí băng lãnh.

– Chết tiệt – Hà Dĩnh nổi giận và quên mất bản thân Lý Nam Vương đang có mặt ở đây, hắn chính là người cần phải loại bỏ. – Xem ta xử lý ngươi trước “Phong Lôi Thiên Hỏa”.

Dứt lời một trận cuồng phong lao tới, những tia sét đỏ rực hội tụ trong lòng bàn tay Hà Dĩnh. Hắn cũng xuất ra một tầng khí rồi tung mình về phía trước.

Hai luồng khí va chạm nhau tạo thành một tiếng nổ lớn, mọi thứ xung quanh đều bị chấn động, bụi bay mù mịt, thạch băng nhũ trong động tuôn xuống.

Tuấn Dã đang tìm cách để thoát ra khỏi lồng sắt, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thoát ra được. Cô cố gắng di chuyển về phía họ. Bám lấy thanh sắt nhưng vội buông ra vì quá nóng.

– Huyền chi – Xuân Chi nhìn cô.

– Mẹ, con xin lỗi…

Cô khóc nức nở, không chỉ cô mà cả gia đình, đều khóc.

Một tiếng nổ uỳch làm chao đảo mọi thứ, chiếc lồng sắt bị bắn văng ra khá xa.

– Cha… mẹ…

Cô hét lên rồi chạy về phía trước, trên trán Tuấn Dã xuất hiện máu, bên cạnh là người mẹ đã ngất đi còn Tuấn Hùng cũng bị thương, miệng chỉ ú ớ như muốn nói gì đó. Cô cố gắng mở cánh cửa lồng sắt rồi lôi họ ra.

– Mẹ… mẹ tỉnh lại đi – Cô lay tay mẹ liên tục, nước mắt lăn dài trên má.

Tuấn Hùng bắt mạch cho vợ sau đó ra hiệu an ủi cô.

– Rời khỏi đây mau – Hắn từ bên kia nói vọng tới, trong khi đó hắn đang ra sức đối phó với Hà Dĩnh.

Động bắt đầu rung chuyển ngày càng dữ dội, những mảnh thạch băng bắt đầu tách nứt ra dần dần, bụi mù bay trong không dày đặc. Tay Hà Dĩnh xuất ra một thanh đao có ánh sáng màu xanh vây quanh. Tiếng đao kiếm va chạm nhau phát ra những vầng hào quang chói mắt, một tia sáng từ thanh đao phóng ra những tia sáng nhỏ lao vụt vụt như tên bắn, hắn khó khăn né tránh. Cơ thể hắn vừa trải qua một trận sinh tử nên chưa bình phục, hơn nữa hắn vừa lo đối phó lại lo bảo vệ cho cô nên sức lực có hạn. Hắn cảm nhận trong cơ thể không ổn khi lực gần cạn kiệt. Bả vai cảm thấy đau nhói khi bị những tia sáng bắn trúng, thân hình hắn bị bắn văng vào thạnh nhũ, những mảnh thạch nhũ từ trên cao rơi xuống như đổ đá.

Hà Dĩnh từ trên cao hạ mình xuống, trên người cũng bị thương không ít, Hà Dĩnh loạng choạng đứng nhưng dù sao vẫn đỡ hơn hắn, hắn nằm yên không cử động.

– Ngươi nghĩ, ngươi có Thanh Long Bảo sẽ giết được ta sao, ta nói cho ngươi hay dù ngươi có Thanh Long Bảo nhưng ngươi vừa trải qua tai kiếp sức mạnh của ngươi chưa đủ để đột phá điều khiển được Thanh Long Bảo. Ta bây giờ sẽ giết chết ngươi, ta và ngươi chỉ tồn tại một mà thôi.

Hà Dĩnh phóng tia sáng đánh thẳng vào hắn, cơ thể hắn văng lên một lần nữa rồi rơi xuống trước cửa động, đúng lúc đó cô chạy vào bên trong cửa động, theo sau còn có Tuấn Dã chạy đuổi theo để lôi cô lại.

Cô bịt mắt mình lại hét lên vì sợ khi cơ thể hắn nằm ngay dưới chân, tay cô từ từ bỏ ra khỏi mắt. Thân hình hắn đầy máu và những vết thương.

– Lý Nam Vương…

Cô ngồi xuống lay vai hắn nhưng hắn vẫn nằm đó.

– Nam Vương anh không sao chứ, tỉnh dậy đi, Nam Vương à…

Cô tát nhẹ lên mặt hắn, hắn vẫn không phản ứng, cơ thể hắn dần dần biến đổi trở lại với thân phận là Lý Nam Vương.

– Huyền Chi à, mau rời khỏi đây – Tuấn Dã nắm lấy tay cô lôi đi nhưng cô đã kháng cự lại.

– Không được, em phải cứu Vương Đình. Anh lo cho anh ta giùm em.

Dứt lời cô lao về phía trước bước chân cô dừng lại khi nhìn thấy Hà Dĩnh ngồi trên một tảng ngọc băng màu xanh lam đang dưỡng thần, đôi mắt mở ra khi nghe tiếng bước chân cô đến.

– Ta biết nàng sẽ quay lại tìm hắn – Hà Dĩnh chỉ tay về phía Vương Đình. Cô muốn lao tới nhưng đã bị chặn lại bởi một luồng sáng từ trong lòng bàn tay Hà Dĩnh.

– Nàng muốn cứu hắn sao, không dễ – Hà Dĩnh nhìn tảng băng nhũ thạch bị nứt ra thành nhiều đường tạo thành nhiều hình thù kỳ quái.

– Trước tiên muốn giết hắn ta đành mượn nước mắt của nàng, sau đó sẽ…

Hà Dĩnh nhìn vào bụng cô, cô giật mình muốn lùi lại về phía sau.

– Anh… anh muốn làm gì?

– Làm gì nàng sẽ rõ, người nàng yêu là ai, hắn hay hắn ta…

Hà Dĩnh vung tay về phía hắn, thân hình bị một mũi kiếm đâm trúng, máu văng lên cao bắn vào những mảng thạch nhũ còn Tuấn Dã bị hất ra khỏi cửa động.

– Nam Vương…

Cô chạy tới bên ôm lấy người hắn:

– Nam Vương anh tỉnh lại đi…

Một giọt nước mắt cô rơi xuống mặt hắn, cô không hiểu sao lại khóc vì hắn, cô rất sợ nhưng không biết sợ điều gì, cô chỉ biết sợ một lỗi sợ không tên.

Ngón tay hắn khẽ cử động, cô cảm nhận được điều đó, nét mặt cô trở nên vui mừng.

– Nam Vương à, Nam Vương…

Cô lay nhẹ vai hắn, đôi mắt hắn mở ra nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, khóe môi hắn nở nụ cười yếu ớt, rồi ho ra máu…

– Anh đừng cử động…

– Em không sao chứ, em khóc vì tôi sao?

Giọng hắn rất yếu ớt, bàn tay hắn khẽ chạm lên má cô nhẹ lau nước mắt cho cô.

– Tôi không buông em dễ như vậy… Thanh Nhã à… tôi…

– Tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây.

– Không cần – Hắn nắm lấy tay cô khi cô đứng dậy – Có thể cho tôi chạm vào con… một chút được không?

Cô không nói gì chỉ cúi đầu im lặng, bàn tay hắn chậm rãi chạm lên bụng cô. Hắn cảm nhận được đứa con đang đạp trong bụng, môi hắn khẽ cười sau đó nắm lấy tay cô.

– Cảm ơn em… Thanh Nhã… Vương Đình… khụ khụ… hắn rất yêu em và em… cũng yêu hắn phải không… trả lời tôi đi…

– Tôi…

Vào lúc này cô cảm thấy khó trả lời. Hắn chạm tay lên môi cô để bịt lại.

– Em không cần trả lời, em có thể nói với tôi một câu được không, hãy nói rằng em yêu tôi.

– Tôi…

– Em biết không… tôi rất muốn nghe câu này của em… những có lẽ… thôi bỏ đi…

Hắn lại ho ra máu, mũi kiếm trên ngực phải vẫn rỉ máu. Đôi mắt hắn nhắm lại, cô vội lay hắn, hắn lại từ từ mở mắt ra, nở nụ cười yếu ớt để an ủi cô.

– Em, yên tâm tôi chỉ nhắm mắt ngủ một giấc rồi dậy…

– Anh đừng ngủ…

– Tôi sẽ không sao, tôi đã hứa bảo vệ em vì vậy em đừng lo… đừng khóc nữa mà…

-…?

– Thanh Nhã…

– Cảm ơn em… hãy luôn vui vẻ, tôi muốn thấy em luôn nở nụ cười trên môi, tôi không thể đem lại cho em nụ cười tươi và hạnh phúc, Vương Đình thì hắn có thể… tôi…

Hắn chạm tay lên má cô, đôi mắt mệt mỏi, chứa đựng sự đau thương, ánh mắt chứa chan đầy tình cảm, cô cúi xuống để tránh đi tia nhìn của hắn. Trong lòng cô rất nhiều cảm xúc hỗn loạn đan xen, cô không biết mình phải làm gì vào lúc này.

– Thanh Nhã…. à, Huyền Chi… anh…yêu em…

Nói dứt lời, bàn tay hắn từ từ buông tay cô.

– Lý… Nam… Lý Nam… Vương…

Cô lay vai hắn liên tục nhưng đáp lại là sự im lặng và đôi mắt nhắm như ngủ. Cô ốm lấy hắn vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má.

Tiếng cười lạnh lẽo bỗng cất lên, cô quay lại nhìn khi là Hà Dĩnh khi hắn đã mở Ngọc Băng trong hộp ra, những tia sáng từ tòa băng trong động tỏa ra thứ ánh sáng ngũ sắc kỳ bí, tất cả ánh sáng đều tập trung vào Ngọc Băng. Trước cảnh tượng này cô từ từ buông hắn, đặt nhẹ hắn nằm xuống.

Chọn tập
Bình luận
× sticky