Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

First Comes Marriage

Chương 20

Tác giả: Mary Balogh

Buổi chiều ngày hôm sau Vanessa đi bộ đến Merton House trên quảng trường Berkeley thăm chị và em gái. Cả hai đều có nhà, nhưng Stephen đã ra ngoài. Cậu cùng Constantine đi xem cuộc đua xe song mã, mặc dù theo quan điểm của Meg cậu còn quá nhỏ để nghĩ đến việc lái lòng vòng trong một chiếc xe giả tạo và tiềm tàng nguy hiểm như vậy.

“Chị rất lo,” Margaret nói khi tất cả đã yên vị trong phòng khách, “là thằng bé sẽ biến thành một thanh niên bất kham. Nó bị ấn tượng với London và tất cả những người nó gặp ở đây quá đỗi. Và rắc rối là tất cả những người ấy cũng có ấn tượng với nó, thậm chí cả những người đàn ông hơn nó hàng chục tuổi. Họ sẽ dẫn nó vào con đường lầm lạc nếu có cơ hội.

“Nó chỉ đang vẫy đôi cánh của mình thôi mà, Meg,” Katherine trấn an cô. “Thậm chí chúng còn chưa dang rộng hết. Có điều chắc chắn nó sẽ làm thế. Chúng ta cần phải tin rằng thằng bé có tính cách đủ vững vàng để không trở nên phóng túng vô trách nhiệm.”

“Em buộc phải đồng ý với Kate,” Vanessa nói. “Stephen phải được buông lỏng để trở thành một quý ông trẻ giống như những người khác, Meg ạ, và tự tìm ra con đường để trở thành mẫu người nó muốn.”

“Oh, chị nghĩ cả hai đứa đều đúng,” Meg thừa nhận với tiếng thở dài. “Thực ra, chị biết là vậy. Chỉ là thằng bé còn non trẻ quá. Nó quá trẻ đối với chốn này, một nơi có quá nhiều trò giải trí và cám dỗ.”

“Nếu có bất kì sự an ủi nào,” Vanessa nói, “thì Elliott đã thực hiện trách nhiệm với em trai của chúng ta một cách nghiêm túc. Anh ấy sẽ để mắt cẩn thận đến thằng bé trong cái lãnh địa của giới đàn ông nơi chúng ta không thể xâm nhập. Và anh ấy đã rút lui khỏi cái lãnh địa trong nhà sáng nay, con người sáng suốt. Câu chuyện bên bàn ăn sáng không có gì khác ngoài những buổi vũ hội và những tay nịnh đầm và những cuộc chinh phục. Cecily nhận được không ít hơn năm bó hoa từ những quý ông đã nhảy với mình. Cô bé tự tuyên bố mình là một sự thành công tuyệt đối, và cả nhà đều đồng ý với nó.”

“Và chị tìm cách trốn bằng việc tới đây?” Katherine nói. “Chị đã nhìn xung quanh chưa, Nessie?”

Đến giờ Vanessa mới để ý và cười. Meg luôn giữ cho nhà cửa có đầy hoa trong bốn mùa, nhưng chưa bao giờ bằng những bó hoa phong phú như thể trang hoàng cho căn phòng hôm nay.

“Có thành công hơn không?” cô nói. “Và nhiều hoa hơn?”

“Về phần chị là số ít,” Margaret nói. “Bó hoa hồng trắng là của chị. Hầu tước Allingham khá là tử tế khi gửi chúng tới. Còn những bó hoa khác là của Kate – bốn bó tất cả.”

“Em chưa bao giờ bị ngạc nhiên hơn,” Katherine nói. “Em cảm thấy mình như một bà chị họ nông thôn bất chấp cả trang phục rực rỡ. Những chuyện này sao mà vô lý.”

“Không hề,” Vanessa nói. “Tối qua cả hai người trông xinh hơn tất cả những người khác và thu hút rất nhiều mối quan tâm.”

“Do Stephen đấy thôi,” Margaret nói.

“À, phải,” Vanessa thừa nhận. “Không có Stephen thì ba chúng ta sẽ quay ngược trở lại Throckbridge với nhịp sống quen thuộc. Mặc dù ở đó thì số lượng trồng cây si của mỗi người đã nhiều hơn cả hai cộng lại bây giờ. Nhưng nói về chyện ấy thế đủ rồi. Hôm nay là một ngày đẹp trời. Chúng ta ra công viên đi dạo nhé?”

Lời gợi ý được hai cô gái sống cả đời ở thôn quê hưởng ứng nồng nhiệt. Và Hyde Park thì lớn đến mức giống như một vùng xanh tươi của miền quê được thả xuống giữa lòng London hối hả.

Họ rảo bước trên những con đường nhỏ yên ắng hơn ở đó, tránh nơi đông đúc của những kỵ sĩ và cỗ xe ngựa và những người tản bộ trong những khu vực thời thượng hơn.

“Hầu tước Allingham đã mời Meg đi dạo ở nơi đây bằng xe ngựa vào chiều mai,” Katherine tiết lộ.

“Thế ư?” Vanessa nhìn chị gái, ấn tượng. “Và chị có đồng ý đi với ngài ấy không, Meg?”

“Có,” cô nói. “Ngài ấy mời rất tha thiết. Đó là một người góa vợ, em biết đấy.”

“Còn em thì sao, Kate?” Vanessa hỏi, mỉm cười. “Tối qua em có gặp được người nào đặc biệt không?”

“Người nào cũng đặc biệt hết,” Katherine nói như đã biết trước. “Em có một khoảng thời gian thực sự náo nức. Nhưng chẳng có cảm giác vui vẻ gì khi đi bộ ở đây trong sự tĩnh mịch của công viên và hít thở mùi cỏ và cây cối. Em nhớ Warren Hall. Và em thấy nhớ Throckbridge quá đi mất.”

“Chúng ta sẽ dần dần quen với cuộc sống mới này,” Vanessa nói. “Và sẽ có rất nhiều việc cần hoàn thành trong mấy tháng tới và nhiều thứ để quan sát và trải qua đến mức khó mà dành ra được một khắc cho nỗi buồn phiền và cảm giác nhớ nhà.”

“Constantine sẽ đưa em đến tháp London cuối tuần này đấy,” Katherine nói, “và bất cứ địa danh nào em muốn đi. Em thích anh ấy quá chừng. Giá mà chúng ta biết anh ấy từ trước. Giá mà chúng ta biết Jonathan.”

“Đúng vậy,” cả Meg và Vanessa đều đồng ý.

Họ đi tiếp lên phía trước, không nói gì thêm nữa. Cả ba đều hiểu nhau đến độ với bất cứ người này hay người kia đều có thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong sự im lặng, nhất là khi có bao nhiêu cảnh đẹp của thiên nhiên để thưởng ngoạn.

Vanessa tiếp tục hồi tưởng lại ngày hôm qua – buổi ra mắt ở cung điện, vũ hội, điệu van với Elliott. Buổi tối ở bên anh.

Chắc chắn so với thời gian sau đó và lúc bây giờ cô chẳng thể nào hạnh phúc hơn, cô thầm nghĩ. Cô chỉ nhảy một điệu duy nhất với Elliott, nhưng như thế là quá đủ.

Cô sẽ nhớ mãi điệu van đầu tiên hai người đã nhảy với nhau.

Và dù đã kiệt sức vì cả hai cùng phải trải qua một ngày bận rộn, họ vẫn ân ái hết lần này đến lần khác suốt cả đêm.

Hôm nay quả thực cô thấy mệt lử. Nhưng đôi khi bản thân sự mệt mỏi có thể gần như là niềm khoan khoái.

Cô đã chậm kì kinh ba ngày. Mới ba ngày thôi. Cô không được hi vọng quá nhiều. Nhưng dù là thế, chu kì của cô luôn rất đều đặn.

Nhưng cô hi vọng… Oh, cô thực sự hi vọng.

Cuối cùng chuyến đi đã đưa ba người đến gần khu đông vui của công viên, một khu vực nơi toàn bộ giới sành điệu ra dạo chơi mỗi buổi chiều.

Hầu tước Allingham là người đầu tiên dừng lại để bày tỏ sự tôn trọng của anh với họ. Anh ngồi một mình trên chiếc ghế cao ngất của cỗ xe song mã.

“Lady Lyngate, Miss Huxtable, Miss Katherine,” anh lên tiếng, chạm cây roi ngựa vào vành mũ. “Các quý cô có khỏe không?”

Họ đảm bảo với anh là cả ba đều rất ổn và Margaret cám ơn anh vì những bông hoa.

“Dự báo nói rằng,” anh bảo, “ngày mai có khả năng sẽ mưa.”

“Oh,” Margaret nói, “một tin đáng thất vọng, thưa đức ngài.”

“Có lẽ,” anh nói, “nếu hai em gái của cô không cần cô lắm, Miss Huxtable, cô có muốn đi dạo với tôi một vòng chiều nay không. Tôi sẽ trả cô lại an toàn nơi ngưỡng cửa nhà trong vòng một giờ nữa.”

Margaret nhìn hai cô em dò hỏi.

“Mà tất nhiên là chị nên đi, Meg,” Vanessa nói. “Em sẽ về nhà cùng Kate.”

Hầu tước nhảy từ trên ghế xuống và đỡ Margaret lên chỗ ngồi cao ngất bên cạnh anh.

“Chị thấy mừng,” Vanessa nói khi cô và Katherine nhìn theo cỗ xe chạy xa dần, “là chị ấy sẵn sàng chấp nhận sự bầu bạn của một người khác.”

“Người khác?” Katherine hỏi lại.

“Một người ngoài Crispin Dew ra,” Vanessa nói. “Chị ấy đã yêu anh ta cả đời, em biết không. Chị ấy không cưới anh ta khi anh ta ngỏ lời là vì chúng ta. Nhưng họ đã có một sự thông cảm khi anh ta ra đi.”

“Nessie!” Katherine kêu lên, rõ ràng bị chấn động mạnh. “Và anh ta vừa cưới một cô gái Tây ban nha. Ôi, tội nghiệp Meg! Em chẳng biết cái gì. Và nghĩ lại lúc bọn em nghe được tin từ Warren Hall, em còn trêu chị ấy vì đã hơi phải lòng anh ta hồi chị ấy còn nhỏ. Việc đó hẳn phải gây ra một vết thương sâu sắc!”

“Không thể trách em được. Meg chưa bao giờ là người chịu nói về mình hay phô bày cảm xúc để người khác thấy,” Vanessa nói. “Chị tin rằng chị là người bạn gái tâm tình duy nhất của chị ấy. Nhưng bây giờ chị ấy chẳng thổ lộ những cảm xúc sâu kín nhất của mình nữa dù là với chị. Chị rất vui nếu Meg tìm được một ai đó để yêu thương trong mùa vũ hội năm nay hoặc năm sau.”

“Có thể là ngài hầu tước không?” Katherine nói. “Ngài ấy không được đẹp trai đến sững sờ, nhưng có vẻ đủ tốt bụng. Và ngài ấy không thể nhiều hơn Meg quá mười tuổi.”

“Và ngài ấy là một hầu tước,” Vanessa nói, mỉm cười. “Chúng ta đã nói tới mức chán chê về những chuyện thế này rồi.”

“Nhưng mà ngài ấy không phải là hoàng tử,” Katherine nói, và họ phá lên cười và đi tiếp.

Cecily đang đi bộ cùng với một nhóm các quý cô trẻ, những cô hầu tụt lại một khoảng cách ở phía sau. Họ dừng lại để nói chuyện với hai chàng trai trên lưng ngựa khi Vanessa và Katherine đi đến gần – Vanessa nhận ra họ từ buổi vũ hội tối qua. Những lời chào hỏi vang lên với nhiều tiếng cười vui vẻ.

Cecily mỉm cười rạng rỡ với hai người và rủ họ gia nhập nhóm của cô.

“Bọn em đang định xuống Serpentine,” cô giải thích.

“Ồ, chị rất muốn được nhìn thấy hồ nước đó,” Katherine nói.

Vanessa cũng muốn đi xem – nhưng tốt hơn là không nên đi cùng một nhóm thanh niên trẻ đầy sức sống thế này. Chắc là cô đã già mất rồi, cô rầu rĩ kết luận.

“Em đi đi,” cô giục Katherine. “Dù sao chị cũng phải về nhà. Có lẽ Elliott đã về rồi cũng nên. Cecily và người hầu của cô bé sẽ đưa em về sau.”

“Tất nhiên là chúng ta sẽ đi cùng nhau,” Cecily nói. “Giá mà chị mang cả em trai mình đi cùng.”

“Ôi, đúng thế,” một cô gái trong nhóm thốt lên. “Anh ấy đẹp trai quá. Nhất là những lọn tóc quăn ấy.”

Một chuỗi những tiếng cười khúc khích bùng lên.

Vanessa nhìn họ đi xa dần. Nhưng bây giờ cô chẳng có bạn đồng hành cũng như người hầu và không được la cà nữa. Có lẽ khi về đến nhà cô sẽ nằm nghỉ độ một tiếng và ngủ bù cho mấy giấc đã bị lỡ hai đêm vừa qua. Trừ khi Elliott đã về nhà, tất nhiên. Và rồi có lẽ…

Cô tăng tốc nhanh hơn.

Có ba quý cô đang lại gần trên một chiếc xe ngựa bốn bánh, tất cả đều đội mũ bonnet hoặc những chiếc mũ vô cùng hợp mốt. Vanessa nhìn họ thán phục cho đến khi một người ngồi quay lưng lại với lũ ngựa quay đầu lại, và Vanessa thấy người đó chính là Mrs. Bromley Hayes.

Người phụ nữ nhìn cô một lúc, và họ mỉm cười niềm nở với nhau.

“Oh, dừng lại,” Mrs. Bromley – Hayes gọi người xà ích khi chiếc xe đi ngang hàng với Vanessa. “Lady Lyngate! Đúng là người tôi mong được gặp hôm nay. Tôi phải cám ơn cô vì sự lịch thiệp tối hôm qua. Một vũ hội huy hoàng đúng không? Đáng ra tôi đã ở lại lâu hơn nếu không bị vướng một cuộc hẹn ở nơi khác.”

“Oh,” Vanessa nói, “tôi rất vui khi nghe điều đó. Tôi hi vọng cô không cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt. Có một sơ sót không may là thiếp mời của cô đã không được gửi đi.”

“Cô thật tốt quá,” người phụ nữ nói, và quay sang những người đi cùng. “Tôi sẽ đi bộ cùng Lady Lyngate một lúc. Mọi người cứ đi trước đi. Tôi sẽ tự tìm đường về nhà.”

Người xà ích nhảy từ trên chỗ ngồi xuống đất, và chẳng mấy chốc Mrs. Bromley-Hayes, ăn mặc hợp thời trang và đẹp đến sửng sốt, đã ở bên cạnh Vanessa và khoác tay cô để họ có thể tản bộ về phía trước cùng nhau.

“Elliott nói rằng sau ngày hôm qua cô đã bị mệt,” Mrs. Bromley – Hayes nói. “Nhưng thật là tốt khi trông thấy cô ra ngoài và hít thở không khí chiều nay.”

Elliott ư?

“Hôm nay cô gặp anh ấy?” Vanessa hỏi.

“Ồ, vâng, tất nhiên,” người thiếu phụ nói. “Anh ấy đến thăm tôi sáng nay giống như mọi ngày.”

Tại sao?

“Anh ấy ư?” Vanessa hỏi.

“Oh, cô không cần lo lắng làm gì,” cô ta nói với tiếng cười khẽ. “Nam giới nhà Wallace luôn rất kín đáo, cô biết đấy, và chung thủy hết mực với vợ mình ở nơi công cộng. Elliott sẽ không bao giờ làm cô mất mặt. Và cô sẽ có ngôi nhà của anh ấy và những đứa con thừa kế của anh ấy. Cô đã có tước hiệu của anh ấy rồi. Quả thực, Lady Lyngate, tôi mới là người nên ghen tị với cô. Cô không cần phải ghen tị với tôi.”

Cô ta đang nói cái gì vậy? Nhưng dù là một kẻ đần độn, hoặc một người sống ở chốn sơn cùng thủy tận của đất nước, cũng không thể hiểu nhầm ý của cô ta.

Cô ta là tình nhân của Elliott!

Mặc dù Anna là một quả phụ vô cùng đáng kính, đôi lúc cô ấy cũng có vài điều tiếng trong cách cư xử, à, như là quá thân mật với một số quý ông.

Những lời Constantine nói tối hôm qua trở lại trong đầu Vanessa rõ mồn một như anh đang đi bên cạnh cô và nói với họ.

Như cơn giận của Elliott lúc nhìn thấy người quả phụ trong phòng vũ hội của anh khi mà cô ta không được mời.

Tất nhiên là cô ta không được mời.

“Ôi, trời,” Mrs. Bromley-Hayes lại lên tiếng, hàm chứa sự cười cợt trong giọng nói, “đừng có nói với tôi là cô không biết nhé.”

“Tôi cho rằng,” Vanessa nói qua đôi môi có cảm giác đã cứng đờ và không tuân theo ý chí của cô một cách dễ dàng, “cô đang trông cậy vào sự thiếu hiểu biết của tôi, ma’am.”

“Tôi quên,” cô ta nói, “là cô mới bước ra từ vùng quê và chưa từng hòa nhập với xã hội văn minh. Không thể trông mong cô hiểu được những sự vận hành bí ẩn của nó. Lady Lyngate tội nghiệp. Nhưng ngay cả cô, chắc chắn cũng không thể cho rằng Elliott cưới mình vì bất cứ lí do nào khác ngoài lợi ích chứ.”

Tất nhiên là thế. Anh thậm chí còn không nghĩ đến chuyện cưới cô cho đến khi cô hỏi anh.

“Cô phải nhìn lại mình trong gương đi,” Mrs. Bromley-Hayes tiếp tục. “Nó không bảo rằng cô xấu xí. Cô không xấu, và hẳn cô phải được ca ngợi về cách ăn mặc cũng như những gì cô có thể làm với nhan sắc của mình. Nhưng Elliott đã lừng danh từ lâu, cô biết không, về gu thưởng thức tinh tế của anh ấy đối với phụ nữ.”

Người vợ và cô tình nhân đang đi bên nhau tay trong tay, Vanessa nghĩ, chắc chắn là trong một địa điểm công khai nhất của buổi chiều London. Bức tranh họ trình diễn trước tất cả mọi người trong công viên hẳn vô cùng lố bịch. Và đương nhiên, mọi người hẳn phải biết. Chỉ có cô là không cho đến mấy phút trước.

“Tinh tế theo cách nào?” cô hỏi.

Đó là điều khả dĩ nhất cô có thể nói mà không có bất cứ cơ hội nào nghĩ được một câu hay ho hơn hoặc một lời đối đáp sắc bén hơn. Đầu cô kêu vo vo như có một bầy ong cư ngụ trong đó.

Người đàn bà cất tiếng cười trầm trầm.

“Ah,” cô ta nói, “mèo phải có vuốt, đúng không? Nhưng thôi nào, Lady Lyngate, chẳng có lí do nào khiến chúng ta không trở thành bạn tốt. Sao lại để cho đàn ông chen vào giữa chúng ta? Đàn ông là những sinh vật ngu ngốc. Có thể chúng ta cần họ vì những lí do nhất định – chà, ít nhất là một lí do – nhưng chúng ta có thể vui vẻ hơn nhiều mà không có họ trong hầu hết thời gian.”

“Hãy thứ lỗi cho tôi,” Vanessa nói, rút tay ra. “Lúc gặp cô là tôi đang trên đường về nhà. Ở nhà đang chờ tôi.”

“Elliott ư?” Cô ta phá lên cười. “Lady Lyngate đáng thương. Tôi nghi ngờ điều đó. Tôi rất nghi ngờ đấy.”

“Xin chào cô,” Vanessa nói, và vội vã đi xuyên qua đám đông, không nhìn sang trái cũng như sang phải.

Từ mớ bòng bong trong tâm trí cô những ý nghĩ cụ thể bật ra, rõ như ban ngày, cùng một lúc.

Sự thật là cô xấu xí.

Là Elliott đã khen cô xinh đẹp, cũng như người ta vỗ về một đứa trẻ bằng những lời phỉnh nịnh dối trá.

Là cho đến lúc cô nói chuyện với anh vào buổi sáng cách đây hai ngày, thì hôm nào anh cũng ra khỏi nhà từ sáng cho đến tối sau khi họ chuyển đến London.

Là trong mấy ngày đầu tiên ở đây có lúc mẹ anh đã thổ lộ rằng bà hi vọng có thể anh sẽ khác với cha mình.

Là việc ân ái thường xuyên của anh chẳng liên quan gì đến tình yêu và tất cả chỉ là để gây giống đứa con thừa kế của anh.

Là anh đã dành ra mấy phút trong tối qua để nói chuyện với Mrs. Bromley-Hayes trước khi cô ta đi khỏi.

Là nhìn thấy cô ta ở nhà hát đã khiến anh lo lắng đến mức cứ gõ những ngón tay lên chỗ dựa tay trong lô của họ.

Là anh và Constantine đã gây hấn – và chính Constantine là người đã đưa cô ta đến gặp họ ở nhà hát và xuất hiện ở buổi vũ hội tối qua. Để làm bẽ mặt Elliott.

Là anh đã gặp và nói chuyện với Mrs. Bromley-Hayes hôm nay và kể với người phụ nữ đó là cô, Vanessa đây, đang mệt rũ. Như một đứa trẻ được ban cho quá nhiều niềm vui từ hôm trước.

Là anh cực kì đẹp trai và quyến rũ và không thể nào thấy thỏa mãn với một người vợ như cô.

Là cô đích thị là một con ngốc và đần độn.

Ngây thơ, cả tin, ngớ ngẩn.

Bất hạnh.

Khốn khổ.

Cô gần như không thể, trước khi về được đến nhà rất lâu, đặt bước chân này lên trước bước chân kia.

May mắn làm sao – thật may mắn – anh không có ở nhà khi cô về tới đó. Mẹ chồng cô đang trong phòng khách, người quản gia cho cô hay, tiếp chuyện một số người viếng thăm.

Vanessa đi qua phòng khách, bước nhẹ hết mức để không ai nghe thấy. Cô leo lên phòng mình, kiểm tra chắc chắn để cả cửa phòng ngủ và phòng thay đồ của cô đều đóng chặt, trèo lên giường với nguyên áo váy trên người trừ giày và mũ, và kéo chăn trùm kín đến tận đầu.

Cô ước mình có thể chết luôn ngay tại đó.

Cô ước muốn đến tuyệt vọng.

Hedley, cô thì thầm.

Nhưng ngay cả như thế cũng không công bằng. Cô đã phản bội người đàn ông đã yêu cô bằng cả cuộc sống của mình – với một người đàn ông vô cảm người thậm chí không biết ý nghĩa của tình yêu.

Và người đó cũng chính là chồng cô.

Thật không thể tin nổi, cô ngủ thiếp đi.

Elliott bỏ ra một giờ ở câu lạc bộ đấm bốc của Jackson, nhận được đến hơn một lời phản đối từ những người cùng tập về việc coi mỗi hiệp đấu như một trận chiến thực sự.

Anh bỏ ra mười lăm phút ở câu lạc bộ White và rời khỏi đó bất chấp một nhóm bạn quen mà anh thường giao du gọi anh lại nhập hội cùng bọn họ.

Anh đã cưỡi ngựa thơ thẩn trên đường phố London, tránh xa công viên hoặc bất cứ địa điểm nào có khả năng chạm mặt người nào đó quen biết và buộc phải dừng lại để nói dăm ba câu lịch sự.

Nhưng cuối cùng anh đã về đến nhà. George Bowen vẫn ở trong văn phòng của mình. Anh ta đẩy một chồng ngất ngưởng thư từ sang cho ông chủ của mình khi anh bước vào. Elliott cầm lên và đọc lướt qua những lá thư, tất cả đều cần sự xem xét của anh. Nếu không, tất nhiên, thì George đã tự mình xử lý chúng và chẳng làm phiền anh.

“Lệnh bà có nhà không?” anh hỏi.

“Cả hai quý bà đều ở nhà cả,” George đáp, “trừ phi họ lẻn xuống tầng hầm của gia nhân khuất mắt trông coi của tôi.”

“Tốt,” Elliott đặt xấp thư xuống và đi lên gác.

Anh không thể thoát khỏi ý nghĩ là mình đã làm tổn thương Anna. Cô đã rất yên lặng trong suốt chuyến thăm của anh. Cô đã nghe anh nói với nụ cười he hé trên môi. Rồi cô bảo với anh rằng việc anh tới đây là không cần thiết, rằng cô đã nhận ra tối qua cô đã may mắn đến mức nào khi lại được tự do để tiếp tục kết giao với người khác. Hai năm chẳng phải khá dài đối với bất cứ mối quan hệ nào sao? Tự do là thứ cô quý trọng nhất với cảnh góa bụa của mình. Và quan hệ bất chính của họ đã phần nào trở nên nhạt nhẽo, anh có đồng ý không?

Anh đã không đồng ý – làm thế là sống sượng. Hơn nữa, chuyện yêu đương của họ đối với anh không trở nên nhạt nhẽo, mà chỉ là… không còn thích hợp. Nhưng đó cũng không phải là điều anh có thể nói với cô.

Anh phải cảm ơn Vanessa vì cái thực tế là anh bị dằn vặt suốt ngày bởi có khả năng anh đã làm tổn thương Anna. Vanessa và những cảm xúc! Anh chưa bao giờ thực sự bị làm phiền bởi những cảm xúc của người khác trước khi gặp cô – bao gồm cả cảm xúc của anh.

Cô không có trong phòng khách, cả mẹ anh và Cecily cũng vậy.

Hẳn cô đang ở phòng ngủ, anh kết luận sau khi lên gác và xác định chắc chắn là cô không có trong phòng thay đồ. Nhưng cánh cửa phòng ngủ đóng chặt. Anh gõ nhẹ lên nó, không có ai trả lời. Nhưng cô có trong đấy, anh cá là thế. Có lẽ cô đang ngủ say.

Anh tự mỉm cười với mình và quyết định không gõ mạnh hơn. Anh đã giữ cô thức quá nhiều trong đêm qua sau một ngày bận rộn. Hoặc cô giữ anh thức. Họ đã khiến cho nhau thức cả đêm.

Anh vẫn còn ngạc nhiên vì nhận thấy cô quá đỗi gợi tình. Cô chẳng phải tuýp phụ nữ quen thuộc của anh. Có lẽ đó lại là sự hấp dẫn.

Anh nhàn nhã đi xuống dưới nhà trở lại và xem một vài lá thư, mặc dù anh không thể đọc cho viết những lời phúc đáp bất cứ lá thư nào. Vì George đã hoàn tất công việc của ngày hôm nay và đã biến mất.

Anh trở lên trên gác và cạo râu và thay quần áo. Lúc này đã sắp đến giờ ăn tối, nhưng vẫn không nghe thấy một tiếng động nào từ phòng Vanessa. Có lẽ cô cũng không có trong đó. Có lẽ George đã nhầm và cô vẫn ở bên ngoài, nhưng cô có khả năng ở đâu giờ này thì anh không biết.

Anh gõ cửa phòng cô lần nữa và, khi không có tiếng trả lời, anh cẩn thận mở cửa và nhìn vào trong.

Chiếc giường trông lộn xộn, ở giữa nhô lên một khối, anh đoán đấy là vợ mình mặc dù chẳng có một phần nào của người cô lộ ra.

Anh bước vào phòng và đi vòng qua giường tới gần cái hình thù kia. Anh vén một góc chăn lên. Cô nằm cuộn tròn như quả bóng, mặc nguyên áo xống, mái tóc xõa tung, một bên má lộ ra ửng đỏ.

Chắc là cô mệt lắm. Anh mỉm cười.

“Cô bé ham ngủ,” anh nói dịu dàng, “em sắp có nguy cơ lỡ mất bữa tối đấy.”

Cô mở mắt ra và quay đầu lại nhìn anh. Cô bắt đầu mỉm cười. Và rồi quay phắt đi và nằm co lại còn kĩ hơn nữa.

“Em không đói,” cô nói.

Hay gương mặt đỏ của cô biểu thị một cơn sốt? Anh chạm mặt sau những ngón tay lên má cô, nhưng cô gạt tay anh ra và vùi mặt sâu hơn vào trong chăn.

Anh nhấc tay lên, để nó lưng chừng phía trên cô.

“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi. “Em không khỏe à?”

“Không.”

“Xảy ra vấn đề gì sao?” anh hỏi cô.

“Không có gì.” Giọng cô nghẹt lại trong chăn. “Ngài đi đi.”

Anh nhướng mày và chắp tay lại sau lưng. Anh đứng nhìn xuống cô.

“Đi đi?” anh nói. “Em nằm đây trong khi đã đến giờ ăn tôi? Thế mà nói không có chuyện gì?”

Một ý nghĩ đột ngột ập đến với anh.

“Chu kì của em?” anh hỏi. “Nó đến rồi à?”

“Không.”

Vậy rắc rối đó là gì? Nhưng chắc chắn nó bắt nguồn từ sự mệt mỏi lúc sáng?

“Vanessa,” anh nói, “em nhìn tôi đi!”

“Đó có phải một mệnh lệnh?” cô hỏi anh, xoay người một cách mạnh mẽ để nằm ngửa ra và nhìn lên anh chằm chằm qua mái tóc lộn xộn. Váy áo cuộn lại quanh người cô. “Vâng, thưa đức ngài. Bất cứ điều gì ngài sai bảo.”

Anh cau mày.

“Tôi nghĩ,” anh nói, “tốt hơn em hãy nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

Và đột ngột anh có linh tính. Con.

“Em sẽ không chia sẻ với ngài,” cô nói, hất tóc khỏi gương mặt bằng một khuỷu tay. “Ngài có thể bảo em chẳng có lựa chọn nào khác vì em đã lấy ngài. Và ngài có thể nói em có bổn phận vâng lời ngài và chấp nhận những đặc quyền hôn nhân của ngài bất cứ khi nào chúng làm ngài hài lòng khi dùng đến. Nhưng nếu một người có thể phá vỡ những lời thề, thì người kia cũng có thể ngay cho dù cô ta chỉ là một phụ nữ và do đó là một người vô giá trị. Em sẽ hét rất, rất to nếu ngài thử chạm vào em lần nữa. Nó không phải lời đe dọa suông đâu.”

Ah, phải. Là Con.

“Tôi có thể thấy là không phải,” anh nói. “Tôi đã phạm phải tội gì vậy?”

“Chứa chấp một tình nhân khi mà ngài là người đã có gia đình,” cô nói. “Không quan trọng chuyện cô ta đẹp còn em thì không. Ngài biết điều đó trước khi lấy em. Và không quan trọng rằng người cầu hôn là em. Ngài có thể nói không. Nhưng ngài đã không làm thế. Ngài đã lấy em. Ngài đã nói những lời thề thiêng liêng với em. Và ngài đã phá vỡ chúng. Ngài không phải là chồng em nữa, ngoại trừ trên danh nghĩa.”

“Em có chắc chắn,” anh hỏi, run lên và cả hơi giận dữ, “Là Con đã cho em những thông tin chính xác không, Vanessa?”

“Ha!” Cô nói. “Ngài đang cố phủ nhận chứ gì? Hôm nay ngài có ở nhà Mrs. Bromley-Hayes hay là không?”

À. Rốt cuộc không phải là Con.

“Ngài thấy không?” cô nói khi anh không trả lời ngay lập tức. “Ngài không thể phủ nhận được đâu.”

“Anna đã đến đây?” anh hỏi.

“Anna,” cô nói khinh miệt. “Và cô ấy gọi ngài là Elliott. Ấm áp làm sao! Em gặp cô ấy trong công viên. Ngài đi ra đi. Hôm nay em không muốn gặp lại ngài nữa. Ước gì là vĩnh viễn.”

“Em hãy để tôi giải thích?” anh đề nghị.

“Ha!” cô nói lần nữa. “Ngài đi đi.”

“Em đã muốn bào chữa cho mình khi tôi phát hiện em đang khóc lóc trên bức chân dung người chồng quá cố của em,” anh nhắc nhở cô, “và cuối cùng tôi đã lắng nghe em. Có vẻ mọi thứ không phải bao giờ cũng được như thế.”

“Cô ấy không phải là tình nhân của ngài ư?” Giọng cô khinh miệt hơn cả lúc trước.

“Không,” anh nói.

“Ha! Vậy Mrs. Bromley-Hayes là kẻ nói dối?” cô hỏi anh.

“Tôi không biết cô ấy đã nói gì với em,” anh nói.

Anh chờ đợi.

Cô hất chăn ra và vắt chân xuống bên kia giường. Cô đứng lên và vuốt lại chiếc váy đi dạo thanh nhã mới tinh, nó cần đến nhiều hơn là hai bàn tay để trông vừa mắt trở lại. Cô lùa những ngón tay vào mái tóc, xoay lưng lại với anh.

“Em nghe đây,” cô nói.

“Anna là tình nhân của tôi trong gần một năm trước và tròn một năm trước nữa,” anh nói với cô. “Nếu sự thật đó xúc phạm đến em, Vanessa, thì cho tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể thay đổi chuyện trong quá khứ và sẽ không thay đổi nếu như có thể. Lúc đó tôi chưa kết hôn. Lúc đó tôi còn chưa biết em.”

“Em không nghĩ là em sẽ tăng thêm sức cạnh tranh ngay cả khi ngài đã kết hôn,” cô nói.

“Khi tôi đưa em cùng mẹ tôi và Cecily lên thành phố trước lễ cưới của chúng ta,” anh nói, “tôi đến chỗ Anna để nói với cô ấy tôi sắp lấy vợ. Cô ấy nổi khùng dữ dội với tôi và tôi bỏ đi. Tôi nghĩ như vậy là kết thúc vấn đề, nhưng dường như không phải. Cô ấy xuất hiện ở nhà hát buổi tối cách đây hai ngày và ở vũ hội tối hôm qua và tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói rõ với cô ấy rằng quan hệ của chúng tôi đã chấm dứt. Cho nên tôi đã đến gặp cô ấy hôm nay để làm điều đó.”

“Và ngài cũng kể với cô ấy rằng sau ngày hôm qua em đã bị mệt,” cô nói.

Anh ngập ngừng.

“Tôi nghĩ mình đã nói thế,” anh thừa nhận.

“Sao ngài dám nói đến tên em trước mặt cô ta,” cô nói, quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Nó quả thực là một nếm trải đáng buồn. Cô ấy có dẫn dắt em đến chỗ tin rằng chúng tôi và là tình nhân không, Vanessa? Giả dụ rằng em sẽ không bao giờ gặp lại tôi mà cứ để lời dối trá đó ấp ủ trong đầu mình? Cô ấy hoàn toàn không biết gì về em, đúng không? Chúng tôi không phải tình nhân và đã không còn như thế kể từ khi tôi đính ước với em. Tôi không nghĩ cô ấy có khả năng nuôi dưỡng sự thù oán như vậy, nhưng có vẻ cô ấy đã làm thế. Tôi xin lỗi từ trong trái tim mình vì em đã bị tổn thương bởi tất cả những gì nhớp nhúa của kết cục một mối quan hệ.”

“Ngài có sở hữu một trái tim không?” cô hỏi anh. “Ngài đã dành cả đêm qua trên chiếc giường này với em. Em nghĩ ngài đến vì quan tâm đến em. Nhưng việc đầu tiên ngài làm sáng nay là tới chỗ tình nhân của ngài.”

“Tôi đến thăm tình nhân cũ của tôi, đúng vậy,” anh nói. “Tôi vừa giải thích lí do tôi cảm thấy cần thiết phải tới đó.”

“Nhưng ngài cảm thấy không cần thiết phải nói với em ngài định đi đâu?” cô hỏi.

“Không,” anh nói.

“Tại sao ngài lại chấm dứt mối quan hệ đó?” cô hỏi anh.

“Bởi vì tôi đã kết hôn.”

Cô thoáng mỉm cười.

“Chứ không phải vì ngài đã kết hôn với em ư?” cô hỏi anh. “Chỉ vì ngài đã kết hôn thôi? Chà, đó là một lí do, em cho là vậy. Có lẽ nó rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu trước khi cái ý thức đạo đức quý phái này hao mòn và ngài đi kiếm một nhân tình mới?”

“Không bao giờ,” anh nói. “Chừng nào cả hai ta còn sống.”

“Em cho rằng,” cô nói, nhìn xuống đôi tay mình, “trước cô ta ngài đã có nhiều tình nhân khác.”

“Đúng,” anh nói.

“Tất cả đều xinh đẹp, em nghĩ thế.”

“Đúng.”

“Làm sao em có thể -” cô mở miệng.

Anh ngắt lời cô, giọng khàn đi.

“Chuyện này đủ rồi, Vanessa,” anh nói. “Đủ rồi! Tôi đã nói với em rằng em rất đẹp và tôi không nói dối. Dù em không thể tin lời tôi, chắc chắn em không thể không tin vào những hành động của tôi. Chẳng lẽ những lần ân ái của tôi không nói với em rằng tôi thấy em vừa xinh đẹp vừa hấp dẫn đến không thể cưỡng lại sao?”

Đôi mắt cô long lanh đầy nước mắt và cô lại quay phắt đi lần nữa.

Sự thiếu tự tin về ngoại hình của mình đã ăn sâu vào cô. Anh nhận ra. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết. Cô đã nuôi dưỡng sự vui vẻ như một liều thuốc giải độc. Nhưng khi cô bị cướp đi niềm vui, cô chẳng còn lá chắn nào để chống đỡ những tổn thương.

“Em ước gì cô ta không phải tình nhân của ngài,” cô nói. “Em không thích cô ta. Em không thể chịu đựng ý nghĩ là ngài đã -”

“Và tôi không thể chịu nối ý nghĩ về em với Dew,” anh nói, “khác nhau về hoàn cảnh thôi, Vanessa. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều thích tin rằng những người bạn đời của chúng ta đến với ta còn nguyên vẹn và tinh khôi như trẻ sơ sinh, rằng họ không có một người nào khác chỉ có hai ta mà thôi. Nhưng chuyện đó là không thể. Em đã sống gần hai mươi tư năm trước khi gặp tôi. Và tôi đã sống ngót ba mươi năm trước khi gặp em. Và nếu chẳng ai trong chúng ta làm những chuyện đó trong quãng đời ấy, thì chúng ta sẽ không phải là mình như bây giờ. Và tôi thích em như con người trong hiện tại. Tôi nghĩ em cũng đang bắt đầu thích tôi.”

Cô thở dài và gục đầu xuống.

“Ý tưởng tiếp cận chúng ta ở nhà hát và đến vũ hội tối qua là của ai vậy?” cô hỏi anh. “Của cô ta? Hay của Constantine?”

“Tôi không biết,” anh nói. “Có thể là cả hai. Tôi phải tước đoạt quyền lực của họ bằng cách khai báo với em ngay lập tức: Ồ, nhân tiện, quý cô ngồi kế bên Con là tình nhân cũ của tôi, có lẽ cô ta còn chưa biết lúc này cô ta đã thành tình nhân cũ. Tôi xin lỗi, nhưng tôi hứa sẽ làm cậu bé ngoan suốt cuộc đời còn lại. Nó sẽ tháo gỡ rất nhiều việc đau đầu, phải không?”

Cô ngoái đầu lại qua vai mình và hơi mỉm cười với anh mặc dù khuôn mặt vẫn nhợt nhạt.

“Nó sẽ phá hỏng vở kịch của em mất,” cô nói.

“Thật sao?”

Cô gật đầu.

“Và phát hiện mới này có phá hủy cuộc hôn nhân của em không?” anh hỏi cô. “Nó có phá hủy cả cuộc đời còn lại của em không?”

“Elliott,” cô nói, “ngài đang nói với em toàn bộ sự thật chứ?”

“Đúng vậy,” anh nhìn lại cô chăm chú.

Cô thở ra và quay hẳn về phía anh.

“Em chưa bao giờ tin hoặc thậm chí mong muốn một hạnh phúc đời đời,” cô nói. “Em thật ngớ ngẩn làm sao khi ngày hôm qua và sáng nay đã cho rằng rốt cuộc mình đã tìm thấy nó. Em đã lầm. Nhưng không, không gì bị phá hủy cả. Em sẽ tiếp tục sống. Chúng ta sẽ đi tiếp. Ngài có thấy em bất khuất không – Ngài có thấy em có chút xíu hấp dẫn nào không?”

“Tôi có thấy,” anh nói. Vào khoảnh khắc đó anh có thể sải bước qua bên kia giường và ôm chặt cô vào lòng, nhưng có vẻ làm thế là không nên. Cô rất có thể nghi ngờ sự ngay thật của anh. “Nhưng tôi sẽ không dùng từ hấp dẫn, mặc dù chính xác là như thế. Nó cũng vô vị nữa. Tôi sẽ dùng từ không thể cưỡng lại.”

“Oh,” cô nói. “Em thực sự không biết tại sao. Trông em xấu tệ.” Cô cúi xuống nhìn lại mình.

“Ngay lúc này trông em quả đúng như thế,” anh tán thành. “Nếu có con chuột nào trong nhà, chắc chắn nó sẽ bị dọa chạy bán sống bán chết sau khi liếc em một cái. Quần áo đi chơi không có nghĩa là được mặc trên giường, em biết không. Và tóc thì cần phải chải sau mỗi giờ.

“Oh,” cô nói, và cười – đúng hơn là một âm thanh run run yếu ớt.

“Để tôi rung chuông gọi cô hầu của em,” anh nói. “Tôi sẽ xuống dưới nhà và bảo Mama với Cecily là rốt cuộc họ sẽ không bị bỏ đói tối nay, rằng em sẽ xuống trong vòng nửa giờ nữa.”

“Nó sẽ là một nhiệm vụ của thần Herculean,” cô nói khi anh đi vòng qua giường và tới phòng thay đồ của cô, “để khiến em trông thuận mắt trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”

“Không hẳn,” anh nói, kéo dây chuông và quay đầu lại nhìn cô. “Tất cả những gì em phải làm là mỉm cười, Vanessa. Nụ cười của em là phép màu nhiệm.”

“Em phải viện đến sự phỉnh phờ của ngài, con người ngốc nghếch ạ, và đi xuống dưới nhà với ngài ngay bây giờ, rồi mỉm cười. “Mẹ ngài sẽ ngất xỉu luôn.”

“Tôi sẽ quay lại trong hai lăm phút nữa,” anh nói khi bước vào phòng thay đồ của mình và đóng cửa lại.

Anh đứng tựa vào đó một lúc, mắt nhắm nghiền.

Anh có rất nhiều lỗi lầm phải chuộc lại. Gần đây anh đã làm tổn thương quá nhiều người. Anh đã bị tổn thương trong hai năm vừa qua bởi những người anh tin cậy đến nỗi anh đã thực hiện bổn phận một cách lạnh lùng và quay lưng với tình yêu – và với cả tiếng cười và niềm vui.

Dù sao đi nữa anh đã làm tổn thương người khác.

Trong đó có cả người vợ anh đã lấy một cách quá miễn cưỡng và bất cần.

Anh đã cưới một báu vật mà anh hoàn toàn không xứng đáng.

Cô đã nói câu gì mấy phút trước nhỉ? Anh cau mày cố nhớ.

Em chưa bao giờ tin hoặc thậm chí mong muốn một hạnh phúc đời đời. Em thật ngớ ngẩn làm sao khi ngày hôm qua và sáng nay đã cho rằng rốt cuộc mình đã tìm thấy nó.

Ngày hôm qua và sáng nay cô cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tất nhiên là cô cảm thấy như vậy.

Bởi vì anh cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Bình luận