Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Forever Blue

Chương 2

Tác giả: Suzanne Brockmann

Lucy lái chiếc xe tải của cô vào con đường tao nhã của Câu lạc bộ thị trấn Hatboro, cảm thấy cô không thuộc về nơi này. Cô đậu xe ở bãi xe phía sau, không sẵn lòng trao chìa khóa chiếc xe Ford dẫn động bốn bánh cũ kỹ nhưng đáng tin cậy của cô cho người phục vụ. Cô không thể chịu được suy nghĩ về tiếng cười khúc khích của họ khi họ lái nó đậu kề bên những chiếc xe hơi sang trọng và những chiếc Cadilac. Cô cũng không chắc cô có thể bước vào cửa trước của Câu lạc bộ sang trọng này với chiếc đầm màu đen xinh xắn mà cô mượn từ Sarah hay không. Xinh xắn chỉ là quy ước. Nó không tay, với đường viền cổ đáng yêu và khoét một mảng hình lỗ khóa sau lưng, và nó ôm sát cơ thể Lucy, kết thúc trên đầu gối cô rất, rất nhiều inch. Với Sarah chiếc váy bó này đã ngắn rồi, nhưng Lucy còn cao hơn bạn cô ít nhất là bốn inch. Với sự giúp đỡ của đôi giày cao gót, chiếc đầm làm đôi chân dài của Lucy càng trở nên miên man – một tác động, mà Sarah đã chỉ ra, sẽ không bị Blue McCoy bỏ lỡ.

Lucy liếc vào một trong những chiếc gương treo trên sảnh khi cô đi vào cửa sau của Câu lạc bộ.

Sarah cũng đã sửa soạn tóc cho cô, chải cố định nó lên đỉnh đầu cô. Nó nhìn như thể Lucy chỉ ngẫu nhiên cuốn nó lên khỏi cổ cô, nhưng thực tế đã mất đến nửa giờ để làm được điều đó.

Cô cũng đã trang điểm nhiều hơn là chỉ thoa một chút son bóng. Đánh mascara, kẻ line và đánh đậm đôi mắt màu nâu, và làm nổi bật ánh hồng trên đôi gò má rộng của cô.

Lucy nhìn như là ai khác vậy. Thay vì gầy, cô trông mảnh mai, chân cô dài và duyên dáng. Thay vì một cô gái bình thường, cô trông khác lạ, quyến rũ và gợi cảm một cách bí ẩn.

Blue có thể sẽ không nhận ra cô. Cô cũng hầu như không nhận ra chính mình.

Điều này có ý nghĩa, bởi vì Lucy dứt khoát không nhận ra cảm giác lạ lùng cô cảm thấy, biết là cô ở đây để gặp người đàn ông trên thực tế là một người lạ – người rất có khả năng trở thành người tình của cô trước khi đêm nay trôi qua.

Blue McCoy.

Nhưng anh không phải là người lạ. Không thực sự. Xét cho cùng, anh là anh hùng của cô trong nhiều năm. Anh nam tính một cách hoàn hảo – nếu bạn thích kiểu to lớn, nguy hiểm, bí ẩn. Và Lucy thì chắc chắn rồi.

Nhạc đang được chơi trong phòng khiêu vũ lớn của Câu lạc bộ, và nó vọng đến chỗ Lucy. Cô bắt đầu lên cầu thang, tim đập thình thịch; cô biết là Blue đang ở đâu đó đằng kia gần nơi tiếng nhạc rộn ràng.

Câu lạc bộ thị trấn đã trải qua sự thay đổi phong cách trang trí nội thất từ lần cuối cô ở trong nó. Cô không thể nhớ màu của những bức thảm treo liên tiếp trên tường, nhưng cô chắc chắn nó không phải là màu hồng thẫm gần như sương khói này. Giấy dán tường cũng khác, một bộ sưu tập của những bông hoa và những đường lượn sóng màu trầm, màu be và màu trắng lạnh trang nhã và nhiều sắc thái khác của cùng một màu hồng sẫm.

Đôi giày cao gót của cô không gây ra một tiếng động nào trên tấm thảm xa hoa khi cô đi xuống hành lang phía trước phòng khiêu vũ.

Ánh sáng trong phòng khiêu vũ chỉ được chiếu mờ ảo, và hàng trăm ngọn nến được đặt xung quanh căn phòng – trên những bàn đặt đồ ăn, trên những bàn đặt đồ uống, thậm chí trong những giá đỡ nến bên rìa của những bức tường. Hiệu quả thật đáng yêu, làm toàn bộ căn phòng lung linh ánh sáng vàng, huyền ảo như ánh nắng rực rỡ.

Những chiếc bàn đặt đồ ăn che phủ một nửa căn phòng, để nửa sàn gỗ cứng còn lại dành cho khiêu vũ. Một ban nhạc nhỏ – gồm có trống, keyboard, và guitar – được sắp đặt trong góc đối diện với quầy bar.

Lucy nhận ra nhiều người rải rác quanh căn phòng lớn. Đó là những công dân quyền lực và giàu có bậc nhất trong vùng. Cảnh sát trưởng và vợ ông ta cũng ở đây, cũng như giám đốc ngân hàng. Thị trưởng và vợ đang nói chuyện với chủ sở hữu đảo Carolina, nơi mà khu nghỉ dưỡng có bờ biển dài nhiều dặm ở ranh giới phía bắc của thị trấn Hatboro Creek.

Những người phụ nữ mặc những bộ đầm lộng lẫy còn những người đàn ông khoác trên mình những bộ vest đen – tất cả ngoại trừ một người. Một người đàn ông – Blue McCoy – đang mặc bộ quân phục hải quân màu trắng rực rỡ gần như huyền ảo. Khi anh quay lại, ánh sáng những ngọn nến phản chiếu trên hàng dãy và hàng dãy và hàng dãy huy chương anh đeo trên ngực mình.

Vai anh rộng không tưởng, với áo vest đồng phục cắt may khéo ôm gọn xuống hông anh. Anh đeo phù hiệu sĩ quan, và Lucy được nhắc nhở rằng Blue hoàn toàn là một trung úy – trừ khi anh lại còn được thăng cấp cao hơn kể từ lần cuối cô hỏi Gerry về sự nghiệp hải quân của em trai, con mẹ kế của anh ta.

Anh đang cầm cái mũ trắng trên tay. Mái tóc anh, một màu vàng sáng sẫm, phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Anh đang nói chuyện với Mitch Casey, chủ tịch hiệp hội thương mại của Hatboro Creek. Khuôn mặt màu đồng thiếc của Blue trông nghiêm túc, cứng rắn khi anh gật đầu với điều gì đó mà Casey đang nói. Anh đang lắng nghe chăm chú, nhưng đôi mắt xanh biếc cứ lang thang đến cửa vào phía trước, như thể anh đang đợi ai đó. Cô ư? Lucy cảm thấy một tia hài lòng lóe lên. Anh, Blue McCoy đang tìm kiếm và chờ đợi cô.

Anh có vẻ hơi cứng nhắc, như thể anh không thoải mái với không khí xung quanh. Nhưng tại sao anh phải thế chứ? Gerry và cha anh ta là những thành viên của Câu lạc bộ thị trấn. Suốt thời trung học, Blue đã chọn làm việc ở xưởng sửa chữa và đóng tàu nơi anh đã giữ con thuyền nhỏ tuyệt vời của mình.

Kể cả khi Blue hẹn hò với Jenny Lee Beaumont anh vẫn tránh xa những kẻ đến từ Câu lạc bộ thị trấn. Anh là kẻ cô độc khi còn ở trung học, với chỉ một hay hai người bạn, những người cũng bơ vơ hoặc luộm thuộm. Anh mặc áo khoác da và cưỡi một chiếc môtô mà anh tự lắp từ các phụ tùng, không giống như những đứa trẻ khó trị khác, trình độ của anh cao hơn mức thông thường. Tuy vậy, anh vẫn có danh tiếng của một kẻ gây rối đơn giản là vì anh trông như một phần của nó.

Kể cả thời trung học Blue cũng ít khi mỉm cười. Anh thường trông nghiêm túc và lặng lẽ, không bỏ lỡ thứ gì nhưng cũng hiếm khi can thiệp vào. Trừ khi, tất nhiên, những trò trêu chọc tuổi teen độc ác và thô lỗ đã đi quá giới hạn – như khi năm thành viên của đội bóng chày nam trường trung học cơ sở quyết định chứng tỏ rằng họ không vui thế nào khi có một cô gái, một cô gái Yankee, cắt ngang và tham gia vào trong đội.

Lucy có thể bảo vệ bản thân trong một cuộc chiến công bằng, nhưng năm chọi một thì quá chênh lệch.

Cho đến khi Blue hiên ngang bước vào, kết thúc bạo lực chỉ với sự hiện diện của anh. Những đứa trẻ khác đã học được phải giữ khoảng cách với anh, cảnh giác với cái vẻ lặng lẽ sôi sục và khả năng – và cả sự sẵn lòng – để chiến đấu của anh. Và chơi bẩn, nếu anh phải thế.

Rõ ràng anh đã có nhiều hơn một vài lần.

Theo câu chuyện Lucy đã nghe được, Blue lên năm khi cha Gerry nhận nuôi cậu bé ngoài bổn phận. Rõ ràng cả Blue và ông McCoy đều không vui về điều đó, nhưng Blue không còn nơi nào để đi. Blue lớn lên trong cái bóng của ông anh, là một gánh nặng của cha dượng. Không băn khoăn làm sao cậu bé đã nhanh chóng trở nên tự quyết và tự lực cánh sinh? Và rất lặng lẽ?

Không băn khoăn làm sao mà cả cậu bé và người đàn ông mà cậu trở thành đều thận trọng, rất nghiêm túc và ít khi cười.

Lucy nhớ cái cách mà Blue đã mỉm cười với cô vào buổi chiều. Blue có từng mỉm cười với Jenny Lee như thế thời trung học không? Thật khó để tin là anh đã từng. Nếu không, với nụ cười ấy, chắc chắn Jenny sẽ kết hôn với Blue thứ bảy tới thay vì anh trai con dượng của anh.

Như Lucy thấy, sự chú ý của Blue đang ở giữa cả cửa vào chính và Mitch Casey khi Gerry McCoy và Jenny Lee Beaumont di chuyển lên sàn khiêu vũ.

Jenny đang mặc một bộ đầm dài màu hồng làm nổi bật mái tóc vàng đúng mốt, mềm mại và nước da màu kem pha hồng đào của cô. Đã mười lăm năm kể từ khi cô học trung học, nhưng làn da cô vẫn mượt mà và sáng sủa. Cô vẫn trông như trưởng nhóm cổ động, với nụ cười ngọt ngào và hoàn hảo, nét mặt xinh đẹp – sự thật mà không nghi ngờ gì đã giúp cô đạt được công việc của mình làm một phóng viên tin tức giải trí cho kênh truyền hình địa phương.

Gerry, tuy nhiên, trông căng thẳng, nu cười của anh ta gượng gạo khi anh ta dẫn cô dâu trong một vũ điệu chậm rãi. Phải chăng anh ta cảm thấy bị đe dọa, có lẽ, bởi sự hiện diện phi thường của em trai con mẹ kế anh ta?

Về diện mạo, hai người đàn ông không thể ít giống nhau hơn nữa. Gerry cao hơn Blue nhưng gầy hơn, hầu như yểu điệu, nếu như từ đó có thể được dùng để mô tả một người đàn ông. Mặc dù họ đều có mái tóc màu vàng hoe, của Gerry sắc vàng nhẹ và yếu ớt hơn, và tóc anh ta mảnh, hơi mỏng ở trên đỉnh, không dày dặn và gợn sóng như của Blue. Và dù cho nụ cười của Blue hiếm khi thấy, Gerry thì lúc nào cũng cười. Thực tế, vẻ vô tự lự của Gerry, thái độ lúc nào cũng vui vẻ, không lo âu tương phản rõ nét với mức độ nghiêm túc của Blue đến mức Lucy khó mà tin hai người đàn ông này sống dưới cùng một mái nhà khi còn là những cậu bé. Dường như là không tưởng khi họ cùng chia sẻ một ngôi nhà mà không làm nhau phát điên với cách thức tiếp cận cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Nhưng theo những câu chuyện quanh thị trấn bất chấp sự khác biệt, Gerry và Blue đã gần gũi nhau còn hơn nhiều cặp anh em ruột khác, những điểm mạnh và điểm yếu của họ bổ sung cho nhau. Lucy không biết chắc đó có phải là sự thật không. Thời gian mà cô cùng mẹ chuyển đến Hatboro Creek, Gerry đã đi học cao đẳng, và khi Gerry quay về sau khi tốt nghiệp, Blue đã rời đi để gia nhập hải quân.

Lucy nhìn chằm chằm ngang qua phòng khiêu vũ, nghiên cứu khuôn mặt của Blue, nhìn anh khi anh nhìn Gerry khiêu vũ với Jenny Lee.

Ánh nhìn của anh lướt quanh căn phòng, ngang qua Lucy như thể không nhận ra cô, như thể cô không hề ở đó – hoặc là như thể anh quên mất sự tồn tại của cô, như thể cô mờ nhạt hoàn toàn so với Jenny Lee.

Dạ dày Lucy siết chặt lại trong thất vọng. Nhưng ngay lập tức, cô mắng mỏ bản thân. Cô mong đợi điều gì? Cô có thực tin rằng cô là bất cứ điều gì với Blue hơn là sự thay thế khiêm nhường cho người phụ nữ mà anh thực sự muốn? Cô nên giữ sức tưởng tượng trong giới hạn thôi. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ bắt đầu tin rằng Blue không biết rõ mình khi đến với cô bởi vì tận sâu trong lòng anh đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng một người phụ nữ tốt đẹp để yêu. Hoặc cô có thể bắt đầu tin rằng cô có thể làm Blue yêu cô, rằng chỉ một đêm làm tình rực rỡ với Lucy sẽ làm mềm trái tim bị hủy hoại của anh.

Không, sự thật đáng buồn là, Lucy đến đây tối nay với đôi mắt mở rộng. Cô biết chính xác điều gì Blue muốn từ cô. Anh muốn tình dục. Không ràng buộc, không tìm kiếm tuyệt vọng, không tình yêu, không trái tim yếu mềm.

Cô biết điều đó, và dù sao đi nữa cô vẫn đến.

Chỉ trừ bây giờ cái cách đôi mắt Blue dường như nhìn xuyên qua cô cho thấy biểu hiện thiếu sự thích thú về phần anh.

Lucy là một con ngốc mới nghĩ rằng cô có thể cạnh tranh với Jenny Lee. Mặc dù Jenny chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác, cô quá xinh đẹp và ngọt ngào, phải điên mới nghĩ là Blue không còn hứng thú với cô ấy. Không nghi ngờ rằng anh hẹn Lucy ở đây tối nay với hy vọng có một sự xao nhãng – một sự xao nhãng mà cô đã thất bại trong việc trao cho anh.

Lucy biết là cô nên quay đi, bước ra khỏi căn phòng và đi xuống hành lang dài đến những bậc thang dẫn ra khu đỗ xe phía sau. Nhưng cô không thể di chuyển. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Blue và ước gì mọi thứ khác đi.

Khuôn mặt góc cạnh của anh dửng dưng, đôi mắt không tiết lộ điều gì – không cảm xúc, không gì hết. Và đó, tất nhiên, thuyết phục Lucy rằng có điều gì đó Blue đang cố gắng để dấu đi.

Mặt khác, cô phải thừa nhận đây là một tình thế không có lợi cho Blue. Cô biết rằng cô không phải là người duy nhất trong phòng đang quan sát anh để xem phản ứng của anh khi anh trai anh và người yêu cũ của anh khiêu vũ. Nếu anh mỉm cười, nó sẽ là “ nụ cười đầy tiếc nuối”. Nếu anh khó chịu, nó sẽ là “ để lộ lòng ghen tị “.

Không, Blue đang ở trong một “đôi giày” chẳng dễ chịu chút nào bây giờ, và Lucy phải là người đầu tiên trao cho anh sự tín nhiệm.

Giày. Blue không đi giày, Lucy đột nhiên nhận ra. Anh đang đi xăng đan. Anh đang mặc bộ đồng phục hải quân màu trắng rực rỡ của anh với hàng dãy và hàng dãy huy chương đeo trên ngực , và một đôi xăng đan da dưới chân.

Mọi người lên sàn khiêu vũ ngày càng nhiều, Blue quay ra và hướng đến những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra hàng hiên. Những cánh cửa tối nay bị đóng lại. Trời quá nóng để giữ chúng mở. Khí lạnh của điều hòa nhiệt độ sẽ thoát ra ngoài và khí trời đêm oi bức sẽ xâm nhập vào trong.

Đặt tay lên tay nắm cửa, Blue quay lại và nhìn ngang qua căn phòng, thẳng về phía Lucy. Lần này anh không nhìn xuyên qua cô. Lần này anh nhìn vào mắt cô. Cái hất nhẹ đầu của anh hầu như không nhận thấy, nhưng thông điệp của anh thì rõ ràng. Theo anh ra bên ngoài.

Trái tim Lucy đập thình thịch khi cô di chuyển dọc theo tường phòng khiêu vũ ra phía những cánh cửa dẫn ra hàng hiên. Có lẽ cô đã nhầm. Blue có nhận ra cô. Anh biết cô ở đây. Cô mất vài phút đi qua căn phòng, nhưng cuối cùng cô cũng đến những cánh cửa kiểu Pháp và trượt ra ngoài hàng hiên.

Âm thanh của âm nhạc và tiếng cười từ bữa tiệc dịu lại và xa hơn khi cô đóng cánh cửa phía sau cô lại. Hơi nóng đặc quánh quét lên mặt và cánh tay cô. Mặt trăng gần tròn và tỏa sáng dịu dàng xuyên qua những đám mây trên cao.

Hàng hiên rộng và được làm cẩn thận từ những phiến đá lát đồng đều, với lan can bằng gang trang trí xung quanh. Vài chiếc ghế và bàn với những cây nến lung linh đặt quanh các cạnh. Đèn lồng Nhật Bản được treo thành chuỗi trên không, nhưng ánh sáng mờ nhạt của chúng không thể so được với ánh trăng.

Khi Lucy đứng và để mắt cô quen với ánh sáng lờ mờ, cô thấy Blue trong bóng tối, dựa vào lan can, đang nhìn cô.

Blue không tin vào mắt mình. Điều đó thật lạ lùng, vì anh đã đi nhiều nơi, thấy cả những điều tốt đẹp nhất và tồi tệ nhất mà con người có thể mang đến, và anh đã bắt đầu nghĩ rằng không điều gì có thể khiến anh ngạc nhiên nữa.

Nhưng Lucy Tait, mặc một bộ đầm màu đen gợi cảm chết người, với đôi chân cô nhìn như thể dài ít nhất bảy dặm, với mái tóc cầu kỳ chải dồn lên đỉnh đầu và đôi mắt nâu ấn tượng và âm ỉ cháy, đã chứng minh rằng anh sai.

Anh đã nghĩ rằng cô sẽ đến câu lạc bộ thị trấn mặc cái gì đó kín đáo và tiện dụng. Anh đã nghĩ là anh sẽ phải sử trí tưởng tượng của mình để nhìn người phụ nữ anh nghi là ẩn bên dưới xuyên qua lớp quần áo của cô.

Cô đi về phía anh, và anh cảm thấy mạch đập của anh tăng gấp đôi như có thể dự đoán trước, anh cố gắng làm dịu nó lại ngay lập tức. Anh đã không suy nghĩ thấu đáo khi anh hỏi cô đến bữa tiệc này với anh. Không cho đến khi anh đến và nhận ra anh là trung tâm của sự dị nghị, dấu diếm và thi thoảng không dấu diếm, xảy đến với anh, như là bạn hẹn, Lucy cũng sẽ là chủ đề cho cùng những ánh mắt tọc mạch và sự suy đoán chiếu lên anh.

Cô không đáng phải chịu đựng điều đó. Anh phải nói cô đi về trước khi ai đó thấy họ cùng với nhau.

Đó là tại sao, khi anh lần đầu chú ý là cô đang đứng bên kia căn phòng, anh không cho phép mình phản ứng lại. Anh thậm chí không để mình ngắm cô lần nữa, điều mà anh liều lĩnh muốn làm.

Nhưng ở đây trong bóng tối, cách xa khỏi những đôi mắt tọc mạch, Blue có thể nhìn ngắm cô thỏa thích.

Thánh thần ơi

Cô có thể là hình mẫu cho khao khát trần tục. Nhưng khi anh nhìn vào mắt cô, anh nhận ra điều đó là hoàn toàn có thể rằng Lucy không biết cô trông gợi tình không thể tin được. Anh có thể nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, và một kiểu tổn thương, kết hợp với vẻ ngoài không tin được, làm cô có một dáng vẻ lạ lùng trộn giữa từng trải và ngây thơ.

Blue không thể nhớ lần cuối cùng anh nhìn một người phụ nữ và muốn cô ta nhiều hơn cách anh muốn Lucy ngay bây giờ.

Anh đẩy người khỏi lan can khi cô đi đến gần. Đôi giày đen cao gót gợi cảm làm cô cao gần bằng anh và cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Dường như anh đã xa thị trấn lâu hơn anh nghĩ”, Blue nói êm ái. Anh cảm thấy cơ thể mình siết chặt khi anh hạ ánh mắt đến miệng cô để thấy cô lo lắng làm ẩm đôi môi mình với đầu lưỡi màu hồng của cô.

“Mười hai năm,” cô thì thầm.

Anh gật đầu. “ Vậy…sao em chưa kết hôn…sinh vài đứa nhóc và những thứ khác ?”

Cô khoanh tay, một bên lông mày cử động nhẹ. “ Tại sao anh chưa?”

“Anh chưa gặp ai anh không thể sống thiếu,” anh nói thẳng thừng. “Anh đoán anh kén chọn kiểu vậy.”

Lucy hếch cằm thách thức. “Và điều gì làm anh nghĩ là em không?”

Blue mỉm cười. “Bướng bỉnh và dễ thương” Với ngọn lửa thách thức trong đôi mắt, cô trông rất giống cô gái anh gặp lần đầu nhiều năm về trước và cùng lúc lại không giống cô ấy.

Anh vẫn còn nhớ cái cách Lucy mười lăm tuổi đầu cố gắng che giấu sự đau đớn của cô, thậm chí sau khi những đứa con trai đánh cô đã bỏ chạy. Mũi cô chảy máu nhẹ, và cô đang ôm sườn. Mặc dù Blue đã nhìn thấy một đứa con trai đá cô một cách dã man vào xương sườn khi cô ngã xuống đất, cô không bao giờ khóc, và cố gắng không để lộ ra là cô bị thương rất nặng. Nhưng mồ hôi lấp lánh trên mặt cô nói cho Blue biết.

Cô ngồi trên cỏ, đầu gối ép chặt vào ngực, và anh ngồi xuống kế bên cô. “Em ổn chứ, Yankee?”

“Vâng,” cô nói, lau máu chảy ra từ mũi cô với mu bàn tay. “ Vâng, Em…ổn.”

“ Em trông không ổn.”

“Em chỉ…cần ngồi đây ít phút thôi.”

“Được rồi,” Blue nói lặng lẽ. “ Không phiền nếu anh ngồi đây ít phút chứ?”

Cô lắc đầu. Không, cô không phiền.

“Vì lý do gì những đứa con trai đó đánh đập em?” Blue hỏi.

“Chúng không nghĩ một cô gái thuộc về một đội bóng chày,” Lucy nói.

“ Ừ thì, nó được gọi là đội bóng chày nam mà,” Blue bình luận.

Mắt Lucy lóe lên. “ Vậy đội nữ ở đâu?”

Blue nhún vai. “Quanh đây, con gái thường gia nhập đội cổ vũ.”

“Huấn luyện viên nói em là shortstop tốt nhất mà thị trấn tỉnh lẻ này từng có” Lucy nói dứt khoát. “Và từ những gì em thấy, ông ấy đúng. Ông đưa em vào đội hình xuất phát và để em đập tiên phong. Và anh muốn em trở thành người cổ vũ?”

Blue giấu một nụ cười. “ Em hiểu rất rõ về bản thân, phải không?”

“Có những thứ con trai có thể làm tốt hơn con gái, như tiểu đứng,” Lucy nói với anh, mắt cô hẹp lại một cách nguy hiểm, “nhưng chơi bóng chày không phải là một trong số chúng. Em sẽ dán nó vào bọn bò trườn ấy ’gương mặt chiến thắng MVP năm nay’ và lên nhận phần thưởng trong một cái váy.”

Blue có lẽ đã cười lớn ở đó, chỉ trừ cơn co thắt làm Lucy nhăn mặt. Cô nhắm mắt và nghiến chặt răng. Mặt cô trông tái xanh.

“Anh gọi điện cho mẹ em thì sao?” Blue hỏi.

Lucy lắc đầu. “ Bà đang làm việc.”

“Em đau_”

“Em ổn”.

Blue đứng lên. “ Bà làm việc trong văn phòng của nhà máy, đúng không?”

“Em nói, em ổn!” Lucy bò dậy và gây ra ảnh hưởng làm cô lắc lư.

Blue đỡ cô, nâng cô dậy. “ Em có một cái xương sườn bị gãy, Yankee. Anh sẽ đưa em đến chỗ bác sĩ Gray”.

“Không, làm ơn!” đôi mắt nâu sẫm của Lucy mở lớn, giọng cô van nài khi cô nhìn chằm chằm vào anh. “Nó chỉ là một vết nứt. Bác sĩ sẽ băng cho em và nói em không thể chơi bóng trong ba tuần. Khi đó em sẽ ra khỏi đội hình xuất phát đủ lâu để mất vị trí của mình. Em sẽ dành phần còn lại của mùa giải trên băng ghế dự bị.

“Thi thoảng em có thể ngồi ngoài.”

“Không phải lần này,” Lucy nói tuyệt vọng. “Nếu em ngồi ngoài, bọn bò trườn kia sẽ thắng. Em không thể để điều đó xảy ra.”

Blue im lặng.

“Em sẽ tự băng cho mình,” Lucy nói với anh, cằm giữ cao. “Nó sẽ đau, nhưng chết tiệt em đi nếu em không chơi.”

Cô đã chơi, và đủ rõ ràng, năm đó cô thắng phần thưởng đáng thèm muốn ‘Cầu thủ Danh giá nhất’ (MVP) cho đội trung học. Cô đã từng có tính nết ngoan cố như quỷ, và từ cách cô giữ đầu cô cùng một góc thách thức, dường như cô vẫn giữ sự gan dạ và can đảm cho đến giờ. Bên trong, cô không khác đi. Chỉ có hình dáng bên ngoài có vài sự thay đổi. Nhiều hơn một vài.

Blue để ánh mắt chu du qua bộ đầm màu đen ôm sát và xuống đôi chân dài phủ đôi tất nylon. “Anh đoán điều anh thực sự muốn nói,” anh nói, nhìn lại vào mắt cô, “là anh không thể tin được là em chưa kết hôn. Anh không thể tin em sẽ đi vào nơi này một mình, nhìn giống như em đây.”

“Nhưng em không một mình, cô nói mềm mại. “Em đi với anh mà.”

Khao khát cắt một nhát sắc bén qua Blue, và mặc dù với tất cả những ý định tốt đẹp nhất của anh, anh biết không cách nào anh có thể nói cô đi về nhà. Không trừ khi anh đi cùng cô.

Nhưng có lẽ anh có thể đi. Chỉ trong khoảng nửa giờ, anh có thể cáo lỗi Gerry và Jenny Lee và chào ra về trước khi bữa tối được phục vụ. Cho đến khi đó, anh và Lucy có thể ở ngoài hàng hiên này. Không ai có thể thấy họ. Không ai phải biết hết.

Lucy giữ ánh mắt Blue, băn khoăn gần như tuyệt vọng là anh đang nghĩ gì. Và anh đang suy nghĩ. Anh đang lên kế hoạch, ra quyết định. Có nhiều hơn khao khát nguyên sơ, nóng bỏng, trong suốt trong mắt anh, mặc dù cũng có rất nhiều ham muốn. Cô phải nói với Sarah, cô nghĩ hầu như ngớ ngẩn, rằng bộ đầm màu đen xinh xắn là một thành công vang dội.

“Anh có thể có điệu nhảy này không?” cuối cùng Blue lên tiếng, giọng miền nam mượt mà kéo dài như nhung đen trong bóng tối.

Oh, vâng. Nhưng…”ngay ở đây ư?” Lucy hỏi, thoát khỏi sự kìm giữ của đôi mắt quyến rũ để liếc ra xung quanh hàng hiên vắng vẻ.

Blue mỉm cười tinh quái, chỉ nhếch nhẹ một bên mép. “Phải,” anh nói. Anh móc vành mũ lên một cái cột trụ của lan can. Và sau đó anh với đến cô.

Bên trong câu lạc bộ thị trấn, ban nhạc đang chơi một giai điệu quen thuộc, chậm rãi, xưa cũ. Âm nhạc dường như trôi giạt trong sự tĩnh lặng của đêm, xa cách và tha thiết và tinh khiết.

Lucy trượt tay phải của cô vào tay Blue, toàn bộ cánh tay còn lại trên bờ vai vững chắc của anh. Cô cảm thấy tay anh vòng quanh eo cô, cảm thấy hơi ấm của tay anh trên lưng cô.

Chúa ơi, cô đang khiêu vũ cùng Blue McCoy.

Anh khiêu vũ duyên dáng và khéo léo, và khi đùi của anh chạm nhẹ vào của cô, cô biết đó không phải là ngẫu nhiên. Chậm rãi và chắc chắc anh kéo cô vào gần anh hơn, cho đến khi ngực cô chạm vào ngực anh, cho đến khi chân họ tiếp tục chạm vào nhau. Tay anh di chuyển lên phía trên, khám phá phía sau bộ đầm của cô, tìm ra vùng da thịt bị lộ ra qua mảng khoét hình lỗ khóa.

Lucy cảm thấy sự khao khát, cảm thấy sự siết chặt trong cô, cô bám vào Blue khi những ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Cô kéo những ngón tay mình ra khỏi bàn tay anh, chạy chúng trên cánh tay và vai anh để gặp bàn tay kia của cô ở phía sau cổ anh.

Cô có thể thấy sự hài lòng trong đôi mắt màu đại dương sâu thẳm của Blue. Anh biết cũng như cô rằng cô chắc hẳn sẽ kết thúc trên giường anh tối nay. Điều hiển nhiên đó làm anh hài lòng, Nó cũng thật rõ ràng là anh cũng ham muốn cô, cô nhận ra điều đó từ cách cơ thể họ khớp vào nhau.

Bây giờ bất cứ lúc nào, anh sẽ hôn cô. Bây giờ bất cứ lúc nào, anh sẽ nghiêng về phía trước và chạm môi anh vào môi cô và cả hai người họ sẽ bùng nổ với đam mê. Cô có thể hình dung họ đi thẳng tới phòng motel của Blue, cởi quần áo của nhau khi họ leo lên cabin chiếc xe tải của cô, chỉ vừa đủ làm nó bên trong trước khi…

Lucy cảm thấy choáng váng. Điều này diễn ra quá nhanh. Phải, cô muốn làm tình với người đàn ông này. Cô đến đây tối nay biết rằng trang phục cô đang mặc gửi đi một thông điệp, biết rằng sự hiện diện nhỏ bé của cô là một lời khẳng định to và rõ ràng cho câu hỏi tình dục không lời của Blue. Nhưng cô hình dung họ sẽ ăn tối trước, hoặc là ít nhất cũng uống gì đấy và có những cuộc trò chuyện nho nhỏ, trước khi nhượng bộ sức hút bản năng lóe lên giữa họ.

Nhưng nói chuyện lịch sự và cuộc chuyện trò nhỏ không có chỗ trong mối quan hệ này. Cơ thể cô hiểu rõ điều đó, hơi nóng tràn ngập trong cô, sẵn sàng cho những gì cô thực sự muốn, những phản ứng hết sức cơ bản và mật thiết.

Lucy không đợi để Blue hôn cô. Kéo miệng anh xuống miệng mình, cô hôn anh.

Cô cảm nhận được hơn là nghe thấy tiếng cười ngạc nhiên của anh, tiếng cười kéo dài chỉ trong một phần giây trước khi anh nghiêng đầu và hôn trả lại cô với sự cấp thiết lấy mất hơi thở của cô.

Anh kéo cô cùng với anh vào sâu hơn trong bóng tối. Tay anh khám phá cơ thể cô, phủ lên ngực cô, trượt xuống để khum lấy mông cô, với xuống viền váy của cô và trượt lên bên trong, đẩy váy cô dọc theo bắp đùi mượt mà bọc trong tất nylon của cô. Anh khám phá ra viền của đôi tất dài trên đùi cô và rên rỉ, hôn cô dữ dội hơn, sâu hơn, khi ngón tay anh mơn trớn làn da mềm mại mượt mà của cô, khi anh tìm đến quần con ren mềm mượt của cô.

Họ thậm chí còn chưa quay trở lại phòng khách sạn của anh. Suy nghĩ điên rồ đó chạy vụt qua đầu Lucy. Nhưng họ phải làm thế. Có luật cấm làm tình nơi công cộng. Vì chúa, cô là một nhân viên cảnh sát. cô không thể làm thế này. Không phải ở đây.

Lucy kéo nhẹ lưng ra. “Blue…”

“Quay trở lại phòng anh với anh”. Giọng nói mượt mà của anh trở nên thô nhám, khàn khàn, và hụt hơi.

Cô gật đầu. “Vâng.”

Blue hôn cô trở lại và cô bám chặt lấy anh, cô nhắm chặt mắt chống lại sự hối tiếc chắc chắn sẽ đến vào buổi sáng và cả ngày mai của cô. Nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời, Lucy từ chối suy nghĩ vượt quá hiện tại, ở đây và bây giờ. Cô đánh mất mình lần nữa trong nụ hôn của anh.

Anh có vị giống như cô đã luôn hình dung là anh sẽ – ngọt ngào và sạch sẽ và tuyệt vời.

Anh rời khỏi cô, nắm lấy tay cô và kéo cô về phía cổng. “Đi nào.”

“Chúng ta chỉ cứ thế rời đi ư?”

Đôi mắt anh đang cháy sáng dữ dội trong ánh sáng lờ mờ từ những chiếc đèn lồng Nhật Bản. “Em có thể cá.”

“Nhưng…”

“Đi nào, Yankee. Hãy đi làm cho mọi giấc mơ của anh thành hiện thực.” Giọng anh thấp, rung lên với ham muốn của anh khi anh kéo mạnh tay cô.

“Anh trai anh sẽ tìm anh.” Anh trai anh và cả trăm người khách khác. “Anh ta sẽ băn khoăn là anh đi đâu.”

“Nếu Gerry thấy em đi vào trong câu lạc bộ thị trấn, anh ấy sẽ biết chính xác nơi nào anh đến.”

Lucy đỏ mặt. “Em nghiêm túc đấy,” cô nói, kéo tay cô ra khỏi tay anh. “Anh biết là những thị trấn nhỏ có thể ngồi lê đôi mách như thế nào mà. Mọi người sẽ nghĩ rằng anh rời khỏi bởi vì anh không thể chịu được việc nhìn thấy Gerry cùng với Jenny Lee.”

“Anh và Jenny Lee,” Blue nói, lắc đầu. “Đó là chuyện xưa rồi mà.”

Lucy có lẽ gần như tin anh. Gần như. “Đó không phải là cách nó sẽ diễn ra,” cô nói lặng lẽ. “Không ai sẽ biết là anh rời đi với em, không ai thậm chí thấy chúng ta với nhau.”

“Và anh không muốn,” Blue nói. “Anh cũng không muốn họ nói về em.”

Lucy mỉm cười rầu rĩ. “ Họ có thể nói gì nào, nó chắc hẳn là sự thật, không phải sao?”

Anh mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm, gợi cảm và căng hết cỡ. “well, phải,” anh nói, “nếu họ nói anh nhìn em một cái và mất kiểm soát.”

Những từ ngữ êm ái của anh làm trái tim Lucy nhảy lên cổ họng cô. Nhưng nó chỉ là từ ngữ, cô nhắc nhở bản thân. “ Em sẵn lòng đánh cá,” cô nói “ là anh chưa từng mất kiểm soát.”

Đôi mắt anh bí ẩn, không thể đọc được. “Luôn luôn có lần đầu tiên.” Giọng anh gần như không thể nghe thấy được. “Tất cả những gì anh biết là, anh sẽ làm gần như bất cứ thứ chết tiệt gì để làm tình với em ngay bây giờ, Lucy.”

“Thôi được,” Lucy nói, khoanh tay lại và mỉm cười để giấu đi cái cách những từ ngữ của anh làm mạch của cô chạy đua. “Có lẽ nếu em chơi đúng bài, chúng ta có thể làm cho đám cưới vào thứ bảy trở thành lễ cưới đôi.”

Cô đang quấy nhiễu anh, để xem nếu ngôn từ của cô có thể làm anh lui lại. “ Anh nói gần như bất cứ thứ chết tiệt gì,” Blue nói, mỉm cười với biểu hiện của cô, cô đã nghĩ anh sẽ rút lui. Vậy là anh nắm được thóp cô. “ Anh đoán là kết hôn rơi vào mô tả đó nhỉ. Chắc rồi. Nhưng tại sao phải đợi đến tận thứ bảy? Chúng ta có thể bay tới Las Vegas và hoàn thành việc trói buộc tối nay. Ngay bây giờ.”

Lucy chịu thua. “Chúng ta đều biết anh không phải cưới em để có được thứ anh muốn – thứ em cũng muốn.”

Anh bước về phía cô. “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa nào?”

Cô nâng cằm cô lên. “Chúng ta đợi cho đến khi anh đi vào trong và cáo lỗi với Gerry và Jenny Lee.”

Blue lại mỉm cười, chết tiệt thật, anh không thể nhớ lần cuối anh mỉm cười và cười to nhiều đến thế. Nhưng lần này thật vui. Lucy Tait có khả năng đối đầu với anh. Cô là một đối thủ đáng giá, và anh thích điều đó. Anh thích điều đó rất nhiều.

Anh di chuyển đến gần cô đủ để đặt tay anh quanh eo cô, gần đủ để nghiêng về phía trước cho một nụ hôn nhục cảm, dài khác. Nhưng Lucy với đến anh trước, lướt tay cô dọc theo ve áo khoác của anh, nhẹ nhàng lần theo những huy chương anh đeo trên ngực với một ngón tay.

“Nhìn tất cả những thứ này xem,” cô chiêm ngưỡng. “Anh là gì, một kiểu anh hùng chăng?”

“Chỉ là một SEAL,” Blue thì thầm, bị mê hoặc bởi đường cong tao nhã của đôi môi cô, bởi những đốm tàn nhang lấm chấm trên gò má và sống mũi cô, bởi vành tai thanh tú như vỏ sò của cô.

Cô nghiêng về phía trước nên môi cô chỉ là một lời thì thầm đến anh. “Đi tìm anh trai anh đi,” cô nói như gió thoảng.

Anh lại hôn cô, anh không thể cưỡng lại được, chìm đắm trong sự mềm mại của cô, ngạc nhiên làm thế nào mà một người phụ nữ có thể hoàn toàn ngọt ngào và đầy hương vị. Khi anh cuối cùng cũng kéo mình ra, giọng anh không còn nghe như của anh nữa. “Đừng đi đâu đấy.”

Lucy mỉm cười. “Em sẽ không đâu.”

Bình luận