Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Forever Blue

Chương 8

Tác giả: Suzanne Brockmann

Lucy không tìm thấy Blue trên rừng cây bên đường Gate’s Hill. Blue tìm được Lucy. Anh chỉ kiểu như xuất hiện ngay cạnh cô. Phút trước cô còn một mình ở bìa rừng nơi thi thể Gerry đã được tìm thấy, và phút sau Blue đang đứng ngay bên cạnh cô.

Cô đang nghĩ rằng anh sẽ làm điều gì đó kiểu thế, nhưng cô không nhảy lên. Ít nhất thì cũng không quá cao. Thay vào đó, cô đưa anh một cốc cà phê.

“Hy vọng là anh thích cà phê đen,” cô nói. Anh gật đầu, ánh mặt trời phản chiếu trên mái tóc vàng của anh. “Cảm ơn.”

Hôm nay sẽ hứa hẹn là một ngày oi bức, nóng nực nữa đây. Blue vẫn mặc chiếc áo sơ mi quân đội dã chiến với ống tay bị cắt bỏ, nhưng anh hầu như không cài khuy, cho phép Lucy nhìn lướt qua bộ ngực rám nắng, vững chãi của anh.

Cô đưa anh túi bánh doughnut. “Tôi cũng hy vọng anh thích bánh doughnut thạch,” cô nói, ước gì đang là mùa đông và ba mươi độ F thì anh phải mặc áo parka kéo khóa đến tận cằm. “Tôi ăn tất cả những thứ phủ mật ong. Đó là những gì anh cần để ra khỏi đây mà không có tôi.”

Blue mỉm cười. “Hợp với sở thích của tôi. Có tin gì mới ở sở cảnh sát không?”

“Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có.” Lucy uống một hớp từ cốc cà phê của cô, dựa lưng vào một cái cây khi cô nhìn anh. Đôi mắt xanh màu trời của anh trong sáng, mặt anh không có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Anh chắc hẳn đã có giấc ngủ hoàn hảo không mộng mị trong tám giờ đồng hồ, chệt tiệt nhà anh. Anh không nhìn như thể anh đã trằn trọc một khắc nào đêm qua, chẳng bị phân tâm chút nào bởi suy nghĩ về cô đang ngủ cách đó vài phòng.

Lucy đã trằn trọc đủ cho cả hai người bọn họ.

“Nguyên nhân cái chết của Gerry đã được xác nhận là bị gãy cổ,” cô tiếp tục, “nhưng chúng ta đã biết điều đó. Nó bị gãy hoàn toàn, mặc dù, các bác sĩ pháp y đã tìm thấy vài vết thâm tím nhẹ trên đầu và cổ anh ta, cho thấy có xảy ra việc bóp cổ. Kẻ giết anh ta biết hắn đang làm gì. Nó không phải là tai nạn, và dường như là những vết thâm tím không đủ để cho thấy một cuộc chống cự dữ dội, kéo dài. Kẻ giết người biết chính xác hắn dự định làm gì thậm chí trước khi hắn đặt tay lên Gerry.”

Blue nhìn ra xa, lầm bầm nguyền rủa.

“Tin tốt là Gerry không cảm thấy gì,” Lucy nói lặng lẽ. “Thậm chí anh ta hầu như chẳng biết.”

“Phải, tôi biết điều đó.” Miệng anh siết lại khi anh nhìn lại vào Lucy. “Còn điều gì trong báo cáo nữa không?”

Cô lắc đầu. “Tôi chỉ đọc lướt qua vài trang đầu tiên. Tôi sẽ đọc kỹ nó sau. Anh cũng có thể xem nó, nếu anh muốn.” Cô thở dài, biết là cô phải nói với anh về những gì Matt Parker được cho là đã nhìn thấy.

“Em có tin xấu nữa,” Blue nói, đọc nét mặt cô. “Là gì vậy?”

“Một vài nhân chứng đã trình diện,” Lucy nói. “Một trong số họ nhớ là anh đã ở đây, tranh cãi với Gerry, khoảng hai mươi phút trước thời điểm tử vong được xác định.”

Blue không nói một lời nào. Môi anh chỉ mím chặt hơn.

“Cả nhân chứng này cũng nói dối,” Lucy tiếp tục, “hoặc là ông ta đã thấy ai đó hay cái gì đó ở đây có thể đưa cho chúng ta chỉ dẫn để tìm ra điều gì thực sự đã xảy ra.”

“Ai đó đã ở đây, dĩ nhiên là vậy,” Blue nói. Anh đặt cốc cà phê và túi bánh doughnut xuống một tảng đá và đi vào trung tâm khoảng rừng trống, ra hiệu cho Lucy đi theo.

“Thi thể của Gerry được tìm thấy ở ngay đây,” anh nói với cô, chỉ vào một khu vực mà cỏ dại đã bị giẫm nát. “Tôi không trông mong việc tìm thấy bất cứ điều gì mới. Quá nhiều người, cả cảnh sát và nhân viên cấp cứu, thêm vào dấu chân của họ trước khi cuộc điều tra đúng cách có thể được thực hiện.” Anh đứng thẳng lên. “Những gì tôi làm sáng nay là tìm kiếm ở khoảng rừng trống và trong rừng cây, một vòng tròn xung quanh nơi Gerry được tìm thấy làm tâm điểm.”

Anh hướng vào rừng cây, và Lucy đi theo anh xuyên qua tầng cây thấp dày đặc.

“Tôi không nghĩ cảnh sát đã tìm kiếm ra xa thế này từ chỗ vụ án mạng xảy ra,” Blue nói qua vai anh khi họ đi được khoảng nửa dặm. “Nhưng tôi không có gì hay hơn để làm sáng nay, nên tôi chỉ tiếp tục đi.”

Anh dừng lại ở một vệt dài cắt qua những cây bụi dày đặc. Nó không lớn hơn vệt hai bánh xe, lún sâu vào một bên sườn ngọn đồi, của một chiếc xe tải hoặc xe Jeep đi xuyên qua.

Blue cúi xuống, chỉ vào mặt đất ẩm ướt. “Dấu vết lốp xe,” anh nói. “Lốp xe lớn. Rộng hơn lốp xe tải cỡ trung của em cỡ bốn inch. Và những gì được gắn với lốp xe cỡ lớn đó thì cũng to và nặng.”

Đủ rõ ràng, dấu vết lún sâu vào vùng đất tối màu. Bùn đã bắt đầu khô. Bất cứ cái gì để lại dấu vết này cũng ở đây ngay sau khi cơn mưa cuối cùng, chắc hẳn gần thời điểm tử vong của Gerry.

“Nó có phải là một loại xe tải khổng lồ?” Lucy suy ngẫm, cúi xuống bên cạnh anh.

“Là thế hoặc là một chiếc xe địa hình,” Blue nói.

“Lốp xe có vẻ mới,” Lucy nhận xét. “Rãnh lốp xe hầu như không mòn. Chúa tôi, chúng ta có thể chụp một bức ảnh dấu vết này và dễ dàng tìm thấy thứ phù hợp, để tìm ra ai đã ở đây tối đó, nếu họ vẫn ở trong thị trấn.”

“Và nhìn qua đây này,” Blue nói, đứng lên và chỉ xa hơn xuống vết cắt dài. “Kẻ nào lái thứ này đã rời khỏi đây vô cùng vội vã.”

Lucy cũng đứng lên, lau tay cô vào quần. “Điều này thật tuyệt! Hãy quay lại xe tải của tôi và thông báo cho đội trợ giúp. Tôi sẽ có một đội tội phạm chụp những bức ảnh và làm khuôn cho những lốp xe này.” Cô cười toe toét. “McCoy, tôi nghĩ là có thể anh vừa cứu cái cổ của chính mình rồi.”

Blue mỉm cười với sự hăng hái của cô khi anh theo cô hướng về đường chính, nơi cô đậu chiếc xe tải của mình. “Cẩn thận, hoặc là mọi người sẽ nói đây là một cuộc điều tra thiên vị.”

“Phải, đúng vậy, nó là như thế,” Lucy thừa nhận.

Khi cô liếc qua vai cô về phía anh, anh có thể nhìn thấy một lượng hơi nóng đang cuộn trào có thể làm máu anh sôi lên trong nháy mắt. Nhưng anh cũng có thế thấy sự cảm phục sáng lên trong đôi mắt cô. Anh có thể thấy sự cảm phục và tôn trọng và điều gì đó giống như lòng tôn sùng một anh hùng.

Và trong khoảnh khắc đó, Blue nhận ra Lucy vẫn là cô nữ sinh ngày nào phải lòng anh – không, không phải anh, nhưng là một hình tượng anh hùng vĩ đại nào đó của anh. Anh đã từng là một siêu anh hùng người đã cứu cô khỏi cuộc xua đuổi của những kẻ tấn công cô vào một ngày mười hai năm về trước. Anh là một thành viên SEAL ưu tú của hải quân – và anh biết từ cả một giá toàn sách về hải quân và SEAL mà anh tìm thấy trong phòng Lucy là cô đã đọc tất cả huyền thoại về những anh hùng và lòng yêu nước và lòng trung thành của những đơn vị SEAL. Với Lucy, anh là một huyền thoại sống.

Và điều đó làm anh hấp dẫn đối với cô – chắc hẳn là hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông bình thường nào mà cô từng biết.

Sự thật là, Lucy không thực sự biết chút nào về Blue. Bởi vì anh là một con người. Nhưng tất cả sự lôi cuốn đối với cô, tất cả sự tôn trọng và cảm phục của cô là dựa trên những ý tưởng về việc anh là ai. Nó dựa trên một hình tượng theo cái cách mà cô nghĩ rằng anh là ai.

Lại nữa, anh kỳ vọng điều gì chứ? Từ khi anh đến đây, anh không làm gì để cho cô hiểu về anh. Anh không nói với cô bí mật nào, anh không chia sẻ cảm giác nào của anh. Thực tế là, Blue có thể đếm trên đầu ngón tay những người anh đã chia sẻ các cảm xúc và những bí mật của mình.

Frisco là một người. Nhưng đã hàng năm từ khi Blue thực sự nói chuyện với người lính SEAL bị thương này. Anh đã đến thăm anh ấy ở bệnh viện cựu chiến binh và trung tâm phục hồi một vài lần ngay sau khi anh ấy bị thương. Nhưng Frisco không muốn nói chuyện. Và Blue cuối cùng đã ngừng đến thăm anh ấy.

Thật khó khăn để viếng thăm. Thật khó khăn để điều khiển cảm giác tội lỗi của sự hiểu biết rằng anh, Blue, có thể đứng dậy và đi ra khỏi bệnh viện, trong khi Frisco không bao giờ có thể. Quá khó để mỉm cười và trông như có niềm hy vọng khi đối mặt với nỗi đau của Frisco. Và bây giờ đã là một khoảng thời gian dài kể từ khi Blue viếng thăm Frisco, anh sẽ không biết nói gì với anh ấy.

Nhưng Blue vẫn có thể nói chuyện với Joe Catalanotto, vị chỉ huy của Alpha Squad. Và Daryl “Harvard” Becker, thủ lĩnh của Alpha Squad. Nhưng chỉ có thế. Quỷ thật quên những ngón tay anh đi. Những ngày này, Blue có thể đếm những người anh để cho bước vào cuộc sống của anh trên những ngón tay cái.

Anh nhìn những tia nắng vờn trên mái tóc dài màu nâu của Lucy khi cô mở cửa chiếc xe tải và lấy ra micrô gắn vào bộ điện đàm liên lạc của cô. Cô mỉm cười với anh – hàm răng trắng lóe sáng và mái tóc nâu lấp lánh.

Anh quan tâm gì khi mà cô muốn ngủ với anh bởi vì hình tượng anh hùng lừng lững mà cô mang theo trong mình cả tá năm? Chìa khóa của câu đó là cô muốn ngủ với anh. Mọi người đều có động cơ của mình. Động cơ của Jenny Lee thời trung học là quẩn quanh gần nhà của Gerry để thu hút sự chú ý của anh trai Blue. Những người phụ nữ anh đã có quan hệ kể từ khi đó cũng có động cơ của họ. Họ muốn thoát khỏi sự buồn chán trong cuộc sống của họ, trải nghiệm sự phấn khích trong một thoáng, đồng hành một đoạn với một người lạ đẹp trai người sẽ trượt ra khỏi cuộc sống của họ trong một hoặc hai ngày. Vậy thì có vấn đề gì khi động cơ của Lucy là cô muốn ngủ với siêu anh hùng chứ?

Tất nhiên, cô không hoàn toàn bị thuyết phục là cô nên ngủ với bất cứ ai. Cô có tính cách đứng đắn của một cô gái tốt xuyên suốt con người cô, điều đó chỉ bị áp đảo bởi cảm xúc và ham muốn và sức hút của trăng tròn vào đêm ấy ở câu lạc bộ thị trấn.

Blue nhìn Lucy điện đàm thông tin về những dấu vết lốp xe mà anh đã tìm thấy. Cô thật sống động, đầy sinh khí. Mặc dù cô đang nói với điều phối viên qua điện đàm, cô nói chuyện bằng tay cô, bằng điệu bộ cử chỉ, cô nhún vai, chuyển động, mỉm cười. Anh lại bị ấn tượng chỉ bởi cô trông thật xinh đẹp biết bao.

Nó không phải là loại vẻ đẹp sẽ thu hút ánh mắt hoặc còi xe khi cô dạo bước xuống phố. Trên thực tế, ăn mặc như cô ngay bây giờ trong bộ đồng phục cảnh sát, thì hầu hết đàn ông sẽ không liếc đến cô lần thứ hai.

Nhưng Blue biết rõ hơn. Anh biết đến sự ấm áp trong nụ cười của cô; sức hút của tính cách lạc quan, hài hước, tươi trẻ; đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh. Và anh biết mùi vị của sự quyến rũ trong nụ hôn của cô và cảm giác không thể quên được khi cơ thể tuyệt vời của cô dựa vào anh.

Khi anh nhìn, ngôn ngữ cơ thể cô thay đổi một cách tinh tế, nhẹ nhàng. Anh chú ý vào lời cô nói.

Cô liếc vào đồng hồ của cô. “Tôi biết mấy giờ rồi,” cô nói. “Tôi biết là đã gần mười một giờ, nhưng điều này quan trọng hơn –“

“Cảnh sát trưởng nói là ông sẽ gửi ai đó đến ngay lập tức,” một giọng phụ nữ lạo xạo nói qua điện đàm, “nhưng cô tốt hơn nên mang cái mông của cô quay lại sở cảnh sát trước buổi trưa với bất cứ vũ khí nào McCoy đang che giấu, không thì sẽ có cả địa ngục để bước qua đấy.”

Bất cứ vũ khí nào McCoy đang che giấu?

Nó cũng không thực sự gây ngạc nhiên lắm. Blue đã biết là nó sẽ tới không sớm thì muộn. Họ sẽ lục soát anh, hy vọng tìm thấy và lấy đi bất cứ khẩu súng nào anh có, hy vọng điều đó làm anh bớt nguy hiểm đi.

Lucy đang làm hết sức để trì hoãn điều không thể tránh được. “Annabella – “

“Cảnh sát trưởng đang la tôi, Lucy. Tôi không thể ở đây và tranh cãi với cô bây giờ được,” điều phối viên nói. “Làm công việc của cô đi. Việc truyền tin sẽ dừng lại ở đây.”

“Không, Annabella…” Lucy nguyền rủa gay gắt, cúi người vào trong chiếc xe tải để điều chỉnh điện đàm. “Cô ấy đã tắt nó rồi.” Cô móc cái micrô vào lại vị trí của nó và nhìn sang Blue. “Cô ấy thậm chí đã tắt cả đường dây để công dân liên lạc với sở cảnh sát.”

“Em biết đấy, Yankee, nếu có việc gì em phải làm ở sở cảnh sát, tôi sẽ ở lại đây và đợi đội tội phạm đến,” Blue tình nguyện.

Lucy lắc đầu. “Đó không phải là công việc,” cô nói. “Bởi vì anh là việc tôi phải làm.”

Blue mỉm cười. “Mặc dù tôi thực sự thích cái cách mà em nói,” anh dài giọng, “Nhưng tôi có cảm giác đó không chính xác là những gì em dự định.”

Lucy cảm thấy mặt cô đỏ lên. Tuy nhiên, cô buộc bản thân phải nhìn vào mắt anh. “Tôi phải tịch thu vũ khí của anh, McCoy,” cô nói với anh. “Tôi cần phải lục soát anh. Và sau đó chúng ta phải đi về sở cảnh sát để anh có thể điền vào giấy tờ để lấy lại tài sản của anh khi vụ này qua đi.”

Blue chậm rãi gật đầu. “Điều này thì dễ rồi,” anh nói. “Em sẽ không tìm thấy bất kỳ vũ khí nào trên người tôi. Chúng ta không phải đi bất cứ đâu cả. Em chỉ cần thông báo thông tin đó thôi.”

Anh không nói là anh không có bất kỳ vũ khí nào. Anh đã nói là cô sẽ không tìm thấy chúng. Lucy giữ ánh mắt anh. “Nhìn vào mắt tôi và nói với tôi là anh không mang vũ khí,” cô nói nhẹ nhàng.

“Tôi không mang vũ khí,” anh nói, mắt anh kiên định.

Luồng thất vọng quét qua cô làm cô hầu như chết lặng. “Well, chết tiệt,” cô nói. “Tôi đoán là bây giờ chúng ta đã biết chắc rằng anh sẽ nói dối tôi.”

Blue không nói một lời nào. Anh chỉ nhìn cô.

Mắt cô bốc lửa khi cô nhìn lại anh. “Anh muốn thử một lần nữa không?” cô hỏi.

Anh không hề chớp mắt. “Tôi không mang vũ khí.”

Trong một thoáng Blue nghĩ là Lucy sẽ bước giật lại và đấm vào bụng anh. Thay vào đó, cô rút vũ khí của cô ra. “Chống tay vào xe tải, và giang chân ra.”

“Lucy, nó sẽ không làm được gì hơn –“

“Bởi vì tôi sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì ư?” cô kết thúc hộ anh. “Anh muốn đặt cược không?” Cô ra hiệu về chiếc xe tải. “Được rồi, di chuyển đi, McCoy. Vào vị trí đi.”

“Điều này là không cần thiết.”

Lucy bùng nổ. “Anh là một SEAL, chết tiệt nhà anh,” cô nói, phát vào bên sườn chiếc xe tải của cô với một bàn tay mở ra. Âm thanh vang vọng trong sự tĩnh lặng. “Tôi biết là anh không vào thị trấn mà không mang theo vũ khí, và cảnh sát trưởng Bradley cũng biết anh không vào thị trấn mà không mang theo vũ khí. Ông ta không ngu ngốc và tôi không ngu ngốc, và – “

“Và tôi cũng không ngu ngốc.” Blue giữ cằm cô trong một tay, kéo đầu cô để buộc cô phải nhìn vào mắt anh. Trong một chuyển động mau lẹ, anh đã đứng gần cô, ép cô sát vào sườn chiếc xe tải của cô. Đùi anh ấn vào đùi cô, cảm giác gần như làm anh quên hết mọi thứ ngoài thôi thúc cần phải cảm thấy môi cô trên môi anh lần nữa. Gần như. Bằng cách nào đó anh tập trung trở lại vào vấn đề trước mắt.

“Em đúng,” anh thì thầm. “Tôi là một SEAL. Và tôi không thể quên là có kẻ nào đó ngoài kia đã giết Gerry. Tôi sẽ không loanh quanh ở đây mà không trang bị vũ khí – gần như khỏa thân vậy – với một tên giết người đang tự do. Và nếu điều đó có nghĩa là tôi phải nói dối em, Yankee, thì tôi sẽ nói dối em. Nó không phải là nhân cách. Đừng nghĩ điều đó như thế. Không có một SEAL biết nhận thức nào người sẽ không nói dối mẹ Teresa để giữ vũ khí trong một tình thế tiềm tàng nguy hiểm như tình hình lúc này.

Lucy cố gắng kéo mình ra xa khỏi anh, nhưng anh giữ cô thật chặt.

“Em nhìn vào mắt tôi,” Blue tiếp tục, “và em hãy nói với tôi rằng nếu tôi thừa nhận với em là tôi có mang vũ khí em sẽ không khăng khăng tịch thu những vũ khí đó.” Mắt anh như thép xanh, cứng rắn và không khoan nhượng. “Em hãy nói với tôi rằng em sẽ chỉ nói đơn giản là, ‘Well, cảm ơn anh rất nhiều, Blue. Cảm ơn anh đã với với tôi sự thật. Tôi biết súng và dao trên người anh có ý nghĩa với anh nhiều như thế nào, nên tôi sẽ không nói thông tin đó trong báo cáo của tôi cho cảnh sát trưởng Bradley.”

Lucy im lặng.

“Không thể nói với tôi như thế, phải không?” Blue gật đầu. “Trong trường hợp đó. Tôi sẽ nói lại lần nữa. Tôi không mang vũ khí.”

Lucy hếch cằm cô thậm chí còn cao hơn nữa. “Và tôi nói, chống tay vào xe tải và giang chân anh ra.”

Blue bật cười. Cô rõ ràng là bị áp đảo, rõ ràng trong một vị trí bị chế ngự, nhưng cô sẽ không chịu thua. Cô từ chối thoái lui. Đáng lẽ ra phải tức giận vì điều đó, anh lại thích cô như thế. Và anh thích cô. Trời đất ơi, anh thực sự thích cô.

“Anh sẽ bỏ tôi ra và làm như tôi nói, hay là tôi phải lôi anh đến nhà giam trước?” Đôi mắt màu nâu của cô lại lóe lên, miệng cô run nhẹ vì tức giận. Tất cả những điều đó làm Blue không thể hôn cô. Ôi chúa ơi, anh muốn hôn cô một cách mãnh liệt. Anh muốn thế, và chết tiệt nó đi, anh sẽ làm thế.

“Thôi nào, Yankee,” anh nói mềm mại. “Đừng đấu với nhau nữa. Chúng ta ở cùng một bên mà, phải không?”

Cô liếc nhìn anh. “Tôi không còn chắc về điều đó nữa.”

“Có,” anh nói chắc chắn. “Chúng ta ở cùng một bên. Vì vậy hãy hôn nhau và rút ra kết luận nào.”

Mắt Lucy mở lớn khi anh nghiêng về phía trước, hạ thấp miệng anh trên miệng cô. Môi anh lướt nhẹ trên đôi môi ngọt ngào của cô và anh chỉ còn cách thiên đường trọn vẹn một chút xíu nữa thôi thì cô mở miệng nói.

“Đừng,” cô thì thào. “Làm ơn, Blue – đừng.”

Anh đã không làm. Anh không hôn cô. Anh dừng lại. Trong số tất cả những điều khó khăn anh đã trải qua trong cuộc đời mình, đây có thể là điều khó khăn nhất.

“Tôi không thể làm thế,” Lucy thì thầm. “Nhớ không? Cho đến khi tôi tìm ra kẻ giết Gerry, anh là người bị tình nghi, và tôi không thể làm thế.”

“Chỉ là một nụ hôn thôi mà.” giọng anh nghe cáu kỉnh và miễn cưỡng với cả chính đôi tai anh.

Lucy lắc đầu. “Không,” cô nói. “Nó hầu như chắc chắn sẽ không chỉ là một nụ hôn.” Bằng cách nào đó anh mất khả năng kiềm giữ cô, và cô thoát khỏi vòng tay anh, đẩy bản thân cô khỏi chiếc xe tải và di chuyển ra một khoảng cách an toàn khỏi anh. Cô quay lại đối diện với anh. “Nó sẽ không chỉ là một nụ hôn, và anh biết điều đó cũng rõ như tôi vậy.”

Tay cô khẽ run khi cô đẩy tóc ra sau tai cô trở lại, và cô nắm vũ khí của cô chặt hơn ngang ngực cứ như thể cô phải giữ bản thân vững vàng. Mắt cô mở lớn và gần như cảm thấy tổn thương, và cô cắn chặt môi dưới của cô giữa hai hàm răng. Nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào anh, đầu cô ngẩng cao.

“Dù thế nào, nó cũng hoàn toàn không thích hợp,” cô nói thêm. Cô hít vào một hơi thở sâu, thở ra nhanh chóng một cách ầm ĩ. “Vì vậy chỉ cần chấp nhận nó, được không?”

Cô đang nói về vấn đề gì…?

Quỷ tha ma bắt, cô vẫn dự định lục soát anh. Blue lầm bầm nguyền rủa.

Lucy cố gắng làm trái tim đang nện thình thịch của cô chậm lại, chờ đợi và trông chừng khi Blue chậm chạm quay lại chiếc xe tải. Các cơ bắp ở cánh tay mạnh mẽ của anh cuộn lại khi anh dùng chúng để chống đỡ hầu hết trọng lượng của mình, bàn chân anh vững chãi và đôi chân dài của anh giang ra.

Anh quay đầu lại và nhìn cô qua vai anh. Hơi nóng trong đôi mắt anh là không thể nhầm lẫn.

Chưa đến một phút trước, anh đã suýt hôn cô, và bây giờ cô phải làm nhiệm vụ là lục soát anh, rà soát khắp cơ thể anh để chắc chắn rằng anh không mang vũ khí được cất giấu dưới quần áo anh. Hoặc là cất giấu trong quần áo anh, cô nhận ra, nhìn vào cái khóa kim loại lớn của chiếc thắt lưng của anh. Mặc dù vậy, điều này thật lạ. Quá kỳ lạ.

“Được rồi, làm đi,” anh nói. “Đừng để một người đàn ông đợi.”

Lucy bước về phía trước, không biết chính xác phải bắt đầu từ đâu. Blue đang nhìn cô với một nụ cười nửa miệng lười biếng, chậm chạp trên khuôn mặt đẹp trai của anh, dù vậy, cô cũng bắt đầu với lưng anh. Nó dường như là nơi ít nguy hiểm hơn hẳn đôi chân dài săn chắc hay, chúa giúp cô, cặp mông khỏe mạnh hoàn hảo của anh.

Hay là nó có ít nguy hiểm hơn không nhỉ? Khi cô chạy hai bàn tay cô xuống chiếc áo sơ mi bằng cotton mềm mại, cô có thể cảm thấy những dải cơ của anh. Nó chỉ ở trên lưng anh. Làm thế nào anh có thật nhiều cơ trên lưng anh? Nhưng cô không có nhiệm vụ xem xét những dải cơ này. Cô đang tìm kiếm bất cứ loại vũ khí nào có thể cất giấu. Một khẩu súng ngắn. Một con dao. Ai mà biết được, thậm chí có thể là cả một vài quả lựu đạn. Anh đang mang thứ gì đó, và bất chấp những gì anh nói, cô sẽ tìm ra nó.

Lucy có thể cảm thấy một giọt mồ hôi nhỏ xuống trên lưng cô khi cô trượt đôi tay cô quanh sườn anh.

Bao đeo súng. Anh đang đeo một bao súng ngắn trên vai dưới cánh tay trái của anh. Hân hoan, cô trượt tay cô xuống dưới áo sơ mi, chỉ để tìm thấy bao đeo súng …rỗng không?

“Khẩu súng ở đâu, McCoy?” cô hỏi.

“Tôi đã nói với em rồi,” anh nói. “Tôi không mang vũ khí.”

“Vâng, phải rồi,” cô nói. Cô đang đứng đây với đôi tay trong áo sơ mi của anh, mặt sau những ngón tay cô đang chạm vào làn da trơn mượt ấm áp của anh. Cô rút nhanh tay cô ra. “Tôi được cho là sẽ tin anh đeo bao súng ngắn rỗng bởi vì anh đã quá quen với việc đeo nó đến mức anh cảm thấy không bình ổn nếu anh không có nó ở đó, dù có súng hay không. Phải không?”

“Chính xác,” Blue nói với một nụ cười. “Tôi không thể giải thích tốt hơn nữa.”

Lucy hừ giọng, tìm kiếm hết những thứ được đựng trong các túi áo sơ mi của anh, hết sức cố gắng để không chạm vào làn da trơn mượt như xa tanh của anh lần nữa. Trong túi áo bên phía tay phải anh cô tìm thấy một con dao quân đội Thụy Sỹ.

Đến lượt Blue hừ giọng. “Đó không phải là vũ khí,” anh chế giễu. “Tôi sử dụng con dao đó để làm những việc như phết bơ lạc lên bánh sandwich của tôi thôi.”

“Từ những gì tôi đã đọc về những hải quân SEAL,” Lucy nói, “một chiếc giày cũng có thể là một vũ khí.”

“Tôi đang không đi giày,” Blue dài giọng. “Mặc dù nếu tôi đi, em chắc chắn sẽ muốn kiểm tra súng tiểu liên bí mật của SEAL được dấu trong đế giày.

“Chỉ cần im lặng và để tôi làm việc này cho xong đi,” Lucy càu nhàu, cúi xuống để rà soát mắt cá chân phải anh, đôi tay cô di chuyển chầm chậm lên trên chân anh. Anh có đôi chân đẹp nổi bật.

“Làm việc này cho xong?” Blue lẩm bẩm. “Tôi lại nghĩ em đang thích thú với việc này. Tôi chắc như quỷ là tôi có. Tôi đang tính là nếu em muốn chạm vào tôi ở khắp mọi nơi, và ý của tôi thực sự là khắp mọi nơi ý, thì, điều đó hơn cả tốt đối với tôi. Tôi chắc chắn thích hơn nữa nếu chúng ta làm nó ở nơi nào riêng tư như phòng ngủ của em, thay vì ở một nơi lộ thiên như thế này. Nhưng mà…bất cứ điều gì làm em nóng lên.”

Lucy cố gắng di chuyển đôi tay cô qua những cơ bắp cứng cáp của đôi chân anh nhanh chóng và không riêng tư, cho đến khi cô nhận ra những gì anh đang làm. Anh cố tình làm cô bối rối, để cô xao lãng công việc của cô. Có cái gì đó ở đây mà anh đang cố gắng che dấu.

Đôi tay cô di chuyển lên trên một bắp đùi mạnh mẽ, đến các khớp nối của đôi chân anh. Nhưng rồi cô do dự. Chúa ơi, một người phụ nữ có thể khám xét một người đàn ông kỹ lưỡng đến mức nào mà không làm cả hai xấu hổ? Và còn có câu hỏi về chiếc thắt lưng của anh –

“Đừng dừng lại ở đó, em yêu,” Blue dài giọng.

Và đột nhiên Lucy biết rằng anh chỉ nói thế bởi vì anh muốn cô dừng lại ở đó. Anh đang cố gắng mê hoặc cô, làm cô lui lại.

Được thôi. Cô sẽ chơi theo cách của anh – nhưng chỉ trong một lát.

Cô trở lui lại mắt cá chân trái anh, rồi lại khám xét lên trên, đến đỉnh bắp đùi anh. Cô lại dừng lại một chút.

Cô khám xét mông và hông anh khá cẩn thận – để làm anh nghĩ rằng anh đang chiến thắng trong trò chơi này.

“Thắt lưng đẹp đấy,” cô nói, tiếp tục khám xét một cách không hiệu quả quanh thắt lưng anh. Rồi cô thả quả bom của mình. “Một cái khóa kim loại lớn như thế này phải làm tất cả chuông và còi ở sân bay kêu lên đấy nhỉ? Tôi cá là nhân viên an ninh sân bay luôn luôn bảo anh tháo nó ra và đi qua máy dò kim loại mà không có nó.”

Blue nhún vai “Nó xảy ra một hay hai lần gì đó,” anh nói.

“Anh không phiền nếu tôi tháo cái thắt lưng này ra và xem nó một chút chứ,” Lucy nói, tháo cái khóa ra. “Xem xét kỹ lưỡng hơn một chút?”

Cô phải cho anh biết. Anh không phản ứng gì khi cô kéo chiếc thắt lưng của anh ra khỏi những vòng đỉa trên quần anh. Anh không thể hiện sự ngạc nhiên của mình. Anh không thở dài, không kêu ca, thậm chí không hắng giọng để thừa nhận sự thất bại của anh. Và anh đã biết là nó sẽ đến.

Anh chỉ nói, theo kiểu thực tế nó vậy, “chiếc thắt lưng đó giữ cho quần tôi khỏi tuột.”

“Xem ra nó còn làm nhiều hơn thế,” Lucy nói, xem xét bên trong cái khóa. Đã rõ ràng, ẩn giấu bên trong cái khóa, và cả một phần da dày của chiếc thắt lưng, là một con dao bấm tự động ngắn nhưng trông rất nguy hiểm.

Blue liếc về phía cô và con dao qua vai anh, nhưng vẫn không nói gì.

“Anh dùng con dao này để làm gì?” Lucy hỏi, đặt con dao trở lại trong cái khóa thắt lưng. “Và đừng nói với tôi là nó dùng để cắt thạch nho nhé.”

Anh điềm tĩnh nhìn vào mắt cô. Cô có thể thấy là không có sự hối tiếc trên mặt anh. “Tôi đoán là tôi đã đánh giá thấp em,” anh nói, bắt đầu đứng thẳng lên.

Lucy dừng anh lại. “Chúng ta chưa xong,” cô nói, mỉm cười ngọt ngào. “Trong khi thắt lưng của anh đã được tháo ra, có lẽ anh muốn cởi nốt quần anh ra và đưa tôi khẩu súng mà tôi biết là anh giấu trong quần sóc của anh.”

Anh mỉm cười. Sau đó anh cười lớn. Và sau đó anh bắt bài cô. “Em nghĩ là tôi giấu thứ gì đó ở đây,” anh nói. “Nhưng em sai rồi. Thôi được, em cứ tự nhiên đích thân kiểm tra và xem xét đi”

Anh biết là cô sẽ không làm thế. Không, anh nghĩ là anh biết – nhưng anh lại sai nữa rồi.

Điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến là Lucy đã nhầm lẫn và cô kết thúc nhanh chóng với người đàn ông mà cô đã mơ mộng kể từ khi cô mười lăm tuổi. Tất nhiên, nếu cô nhầm lẫn, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để cô quên nó đi.

Nhưng cô không nhầm lẫn. Cô không thể nhầm lẫn được. Chỉ có chúa mới biết khẩu súng từ bao đeo trên vai anh đã đi đâu. Mặc dù vậy, Blue chắc chắn có khẩu súng thứ hai nhét vào trong áo lót ở lưng anh. Nó sẽ không mất nhiều thời gian để đẩy nó xuống, vào quần sóc của anh và sau đó luồn nó đến một vị trí mà hầu hết phụ nữ sẽ không khám xét cẩn thận chút nào.

Cầu nguyện rằng cô đã đúng, cô khám xét anh và những ngón tay cô tìm ra…

Kim loại.

“Ôi,” Blue nói. “làm ơn cẩn thận nhé.”

“Xin lỗi anh,” Lucy nói ngọt ngào. “Anh muốn lấy nó ra khỏi đó, hay là để tôi? Tất nhiên, chúa không cho phép là nó đã được nạp đạn và tôi tình cờ chạm và chốt an toàn và –“

Blue cau có với cô, đưa tay vào trong quần anh. Anh kéo ra một khẩu súng ngắn nhỏ xíu.

Và hướng nó vào cô, trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. “giơ tay lên,” anh quát lớn và cô giơ tay cô lên trong sự hoảng hốt.

Bước xa khỏi anh, Lucy vấp vào một cái rễ cây và ngã xuống đất trên mông của cô.

Blue khóa lại chốt an toàn và giúp cô đứng lên với một tay trong khi đưa cô khẩu súng với tay còn lại. “Chết tiệt, Lucy,” anh nói. “Em xác định là có một khẩu súng trong người tôi, và em để tôi tự lấy nó ra? Điều đó cực kỳ ngu ngốc. Nếu tôi là một kẻ xấu, tôi sẽ bắn và em đã bị giết chết rồi. Lần tới em trong một tình huống tương tự, em chĩa súng vào đầu gã đó và ra lệnh hắn ta cởi quần dài và quần sóc ra, và để khẩu súng rơi xuống đất. Rồi thì em lấy nó lên. Em đã hiểu chưa?”

Lucy gật đầu. Trái tim cô vẫn đập thình thịch, adrenaline trào lên qua huyết mạch của cô. Đây là một bài học mà cô sẽ không bao giờ quên. Nhưng cô cũng có một bài học cho anh.

“Nếu anh dám,” cô nói lạnh nhạt, “dám chĩa súng vào tôi một lần nữa trong quá trình của cuộc điều tra này, tôi sẽ bắt giữ và buộc tôi anh đe dọa nhân viên cảnh sát. Anh đã hiểu chưa?”

Dọc con đường cô có thể thấy một xe tuần tra cảnh sát đang hướng về phía họ. Đó là Frank Redffield và Tom Harper. Họ đến để chụp ảnh và lấy mẫu khuôn của những vết lốp xe.

Blue nhìn từ xe tuần tra đến Lucy và gật đầu. “Nghe có vẻ công bằng với tôi,” anh nói. Rồi anh mỉm cười. “Quy ước là em có thể bắt và giữ tôi sau khi tôi làm thế.”

Lucy không cười. Cô chỉ nhìn chăm chú vào anh một cách điềm tĩnh. Cô đã vui mừng vì tìm được hai thứ vũ khí mà anh không nghĩ là cô có thể tìm thấy, nhưng anh cao tay hơn khi làm cô trông như một kẻ ngốc.

“Để súng và thắt lưng của tôi vào két an toàn của em,” Blue nói với cô. “Chúng ta chỉ có thời gian để đưa những gã này đến xem xét vết lốp xe trước khi chúng ta phải đến sở cảnh sát và giao nộp đồ đạc của tôi.”

Lucy nhấc thắt lưng của Blue với con dao dấu trong nó lên khỏi mặt đất, cầu nguyện rằng cô không trở thành một kẻ thậm chí còn ngốc hơn nữa. Thay vì giữ lại cái thắt lưng, cô đưa trả nó cho anh.

“Anh nói là anh cần nó để giữ quần anh khỏi tuột,” cô nói với anh. Cô lấy chùm chìa khóa khỏi túi và mở khóa két sắt nặng nề được gắn vào ghế chiếc xe tải của cô. Cô cất khẩu súng của Blue và con dao quân đội Thụy Sỹ vào trong và khóa cái két lại. “Tôi biết là anh đã nói không bao giờ được giả định,” cô thêm vào, quay ra nhìn anh, “nhưng trong trường hợp này, tôi đã giả định là khẩu súng ở bao đeo súng trên vai anh không ở quá xa nó. Nếu không thì tôi cũng sẽ đưa khẩu súng lại cho anh. Quá tệ là tôi không thể hoàn thành được cái viễn cảnh là cảm ơn anh đã nói cho tôi sự thật.”

Blue không cử động. Anh đứng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn giữ cái thắt lưng trên tay. Có một sự pha trộn kỳ quặc của ngạc nhiên trên mặt anh – ngạc nhiên và điều gì đó nữa mà cô không thể xác định được chính xác. Dù nó có là gì đi nữa, cũng chắc chắn là anh không mong đợi cô phá vỡ bất cứ luật lệ nào vì lợi ích của anh.

Lucy đi qua anh, hướng thẳng đến nơi Frank đậu xe tuần tra. Cô liếc qua vai cô về phía Blue. “Tôi đoán là anh đã đánh giá thấp tôi,” cô nói.

Blue không nói một lời nào, nhưng biểu hiện trong mắt anh đã nói lên một cách hùng hồn.

Lucy giúp Tom và Frank kéo thiết bị nặng nề và vật dụng cần thiết để làm một cái khuôn thạch cao của vết lốp xe để lại xuyên qua rừng cây. Cả ba người bọn họ thở hổn hển và mệt đứt hơi và nghe như cả một đội quân càn quét qua những bụi cây rậm. Chỉ có Blue có khả năng di chuyển một cách im lặng mặc dù thực tế là anh mang ít nhất – và có lẽ thậm chí nhiều hơn – đồ đạc.

Họ đã đi được nửa đường lên đồi, khi Blue giơ một tay lên, dừng họ lại.

Có một âm thanh đến từ một khoảng cách xa. Nó nhỏ hơn một tiếng rì rầm kỳ lạ, một tiếng rền rĩ tầm trung.

Mãi cho đến khi Blue quay đi và bắt đầu chạy về phía những dấu vết lốp xe thì Lucy mới nhận ra âm thanh đó là gì.

Những chiếc mô tô.

Đó là âm thanh của một nhóm những chiếc mô tô. Chỉ cần một ít nỗ lực, những chiếc mô tô có thể làm hỏng những dấu vết lốp xe trên đường mòn, đưa cuộc điều tra trở lại con số không.

Lucy thả thùng thạch cao khô cô đang mang xuống và chạy theo sau Blue. Cô hét lên qua vai cho Frank và Tom theo sau.

Blue đang di chuyển rất nhanh qua những cái cây, gần như là không tưởng để bắt kịp anh. Dù vậy Lucy vẫn cố gắng, nhảy qua những mỏm đá và rễ cây trong khi những cành cây đập vào mặt và tay cô.

Âm thanh của những chiếc mô tô trở nên lớn hơn và sau đó xa hơn, và khi Lucy nhìn thấy Blue chỉ đứng lặng ở phía trước, cô sợ rằng điều tệ nhất đã xảy ra. Cô chậm lại, và anh chắc chắn đã nghe thấy cô đang đến, nhưng anh không quay lại. Anh chỉ đứng đó, nhìn xuống con đường mòn.

Những dấu vết của những lốp xe lớn đã hoàn toàn bị san phẳng và xóa sạch. Không có gì đáng giá còn lại, không có gì họ có thể sử dụng để tìm ra phương tiện đã ở đây vào đêm Gerry bị giết.

Mặt Blue siết chặt, vô cảm, và khi anh liếc nhìn cô, đôi mắt anh lạnh tanh.

“Tôi đáng lẽ phải ở lại đây,” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi đáng lẽ phải bảo vệ những dấu vết này cho đến khi khuôn mẫu được làm xong. Đây là sai lầm của tôi.”

“Cả của tôi nữa,” Lucy thì thầm. “Oh, Blue, tôi xin lỗi.”

Blue im lặng khi họ lái xe quay lại nhà cô. Anh im lặng khi cô làm một cuộc khám xét nhanh túi vải thô của anh, im lặng khi họ lái xe đến sở cảnh sát và nộp một trong những khẩu súng của anh cho cảnh sát trưởng Bradley.

Mãi đến khi họ rời sở cảnh sát thì anh mới lên tiếng.

“Sheldon Bradley có dính líu,” Blue nói.

Lucy quay sang nhìn anh ngạc nhiên. “Dính líu vào cái gì?”

“Vụ này,” anh nói. “Vụ dàn xếp vừa rồi. Và chắc hẳn cả vụ giết Gerry.”

“Anh nghĩ là cảnh sát trưởng,” Lucy lặp lại một cách ngờ vực, “giết Gerry và cố gắng để gán nó cho anh?”

“Tôi không nói thế,” Blue nói. “Tôi nói là tôi nghĩ Bradley có dính líu theo cách nào đó. Bradley hay ai đó ở sở cảnh sát.”

“Nghe này, tôi biết là anh khó chịu về vụ này,” Lucy nói. “Nó là thời điểm tệ hại khi những chiếc mô tô đi lên con đường mòn đó –“

“Tôi nghĩ là thời điểm hoàn toàn chính xác một cách chết tiệt đối với tôi,” Blue ngắt ngang. “Em điện đàm thông báo cho sở cảnh sát, nói cho Bradley về những dấu vết lốp xe, và không đến bốn mươi phút sau những kẻ cưỡi mô tô đến cùng một con đường mòn, xóa đi những bằng chứng?”

Lucy thở dài. “Anh đúng đấy,” cô thừa nhận. “Nó dường như hơi quá trùng hợp. Nhưng thế không có nghĩa là cảnh sát trưởng có dính líu vào. Bất cứ ai đang nghe trên kênh chín cũng có thể nghe thấy là chúng ta đã tìm ra những dấu vết đó.” Cô lái chiếc xe tải đến phía trước quán thịt nướng. “Anh nghĩ sao nếu chúng ta mua gì đó cho bữa trưa?”

Blue lấy ra tờ năm đôla từ ví của anh. “Tốt hơn hết là mua suất của tôi mang về,” anh nói, đưa nó cho cô.

Lucy gật đầu. “Tôi sẽ ra ngay.”

Quán thịt nướng vẫn đông đúc, như thường lệ, nhưng Lucy bắt gặp ánh mắt của Iris và nhanh chóng gọi hai suất sandwich. Sarah vẫy tay với cô từ một cái bàn trong góc, và Lucy đi đến đó.

“Chào,” cô nói, ngồi xuống đối diện với Sarah.

Sarah làm một cử động rõ ràng là để tìm kiếm bên ngoài cửa sổ, chỗ chiếc xe tải của Lucy, nơi Blue đang ngồi. “Sao anh ta không vào và gọi bữa trưa của chính mình nhỉ?” cô hỏi. “Hay là anh ta có quá nhiều nhiễm sắc thể Y để làm điều đó?”

Lucy thở dài. “Lần cuối anh ấy ở đây, chúng ta gần như đã có một cuộc náo loạn,” cô nói. “Hầu hết dân thị trấn đã buộc tội Blue giết người.”

“Mặc dù vậy, cậu thì không,” Sarah nói, nhìn bạn cô.

“Không, mình thì không,” Lucy đồng ý.

“Cậu có chắc là cậu không lún vào quá sâu với người đàn ông này chứ?”

Lucy gượng cười. “Chúng ta có thể nói về chuyện gì đó khác không?” cô hỏi.

Sarah do dự. Cô rõ ràng có nhiều điều muốn nói với chủ đề đó.

“Đi mà?”

“Được rồi,” Sarah nói một cách bình thản. “Có vài tin mới đây – vài tin tức tốt đẹp. Cậu có nhớ cuộn băng giới thiệu mình gửi đến Hiệp hội Âm nhạc Charleston không? Họ muốn mình là một phần trong chuỗi những buổi hòa nhạc mùa đông của họ như là một nghệ sĩ đặc biệt. Họ yêu cầu mình làm một chương trình về những bài hát Pháp trữ tình cổ điển.”

Lucy mỉm cười với bạn cô, mắt cô bừng sáng niềm vui. “Điều đó thật tuyệt! Họ có đưa ra thời gian cụ thể cho cậu không?”

“Vào tháng mười hai,” Sarah nói. Cô ấy làm vẻ mặt biểu cảm. “Đấy là giả sử rằng lúc đó mình đã sinh em bé.”

Lucy bật cười. “Còn đến sáu tháng nữa cơ mà. Không ai đã từng mang bầu đến mười lăm tháng cả.”

“Dù sao thì vẫn chưa.”

“Lucy,” Iris gọi lớn. “Đồ cô gọi xong rồi.”

Lucy đứng lên. “Chúc mừng cậu nhé,” cô nói.

“Cảm ơn,” Sarah nói. “Nhớ gọi cho mình nhé, được không?” Cô nghiêng về phía trước và thấp giọng. “Lucy, mình phải hỏi cậu xem những gì mình nghe thấy có phải là sự thật không – rằng gã đàn ông siêu cường tráng đó đang ở nhà cậu? Với cậu?”

Lucy nhắm mắt lại, thầm nguyền rủa. Cô ngồi lại vào bàn Sarah. “Cậu nghe được điều đó à?” cô hỏi.

Sarah gật đầu. “Mọi người đang nói đấy,” cô nói, “và những gì họ đang nói chẳng tốt đẹp gì đâu.”

“Jedd Southeby không cho Blue thuê phòng ở motel,” Lucy nói. “Mình phải làm gì bây giờ, để anh ấy ngủ trong nhà giam à?”

Sarah gật đầu.” Đúng,” cô nói. “Nó là một điều đáng tiếc, nhưng…đúng vậy.”

Lucy lắc đầu, lại đứng lên. “Mình không thể làm thế,” cô nói. “Cảm ơn đã nói cho mình biết, nhưng …”Cô nhún vai. “Mình đoán là mọi người đằng nào chẳng nói về điều gì đấy.”

“Lucy, anh ta có thể đã làm đấy, cậu biết mà.” Sự lo lắng thể hiện trong đôi mắt màu lục nhạt của Sarah. “Cậu mở cửa nhà cậu cho một người đàn ông người mà rất có thể là một kẻ giết người. Mình biết là cậu chắc hẳn không nhìn theo cách đó – anh ta là người đàn ông mà cậu đã luôn luôn tôn trọng và khâm phục. Đừng để điều đó che mờ khả năng phán đoán vốn rất tốt của cậu.”

“Mình rất cảm kích sự lo lắng của cậu,” Lucy nói. “Mình thực sự đấy.”

“Nhưng…”

“Mình sẽ nói chuyện với cậu sau nhé.”

Lucy có thể cảm thấy ánh mắt Sarah nhìn theo cô khi cô thanh toán cho Iris cho bữa trưa và mang theo túi giấy đựng đồ ăn ra ngoài vỉa hè. Cô đi đến chiếc xe tải của cô và dừng lại.

Blue đã đi rồi.

Lần này thì cô không nguyền rủa thầm nữa. Cô nhìn quanh, làm một vòng ba trăm sáu mươi độ, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho biết nơi anh có thể đi.

Xe tuần tra cảnh sát của Tom Harper chạy qua, với tốc độ nhanh hơn bình thường, và với một linh cảm, Lucy trèo vào trong chiếc xe tải của cô, thả cái túi có những chiếc sandwich vào ghế hành khách và đi theo.

Xe tuần tra của Tom đến phía trước lô đất trống gần cửa hàng ga, cách vài lô tính từ đường Main.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Blue ở đó. Anh đang đối đầu với ba người đàn ông, nhìn như thể là anh đang dự định đánh với tất cả bọn họ cùng một lúc. Một trong số họ có một sợi xích và một người khác có một thanh gỗ dài, nhưng Blue là người chiếm ưu thế. Một đám đông nhỏ đã túm tụm lại để xem.

Khi cô nhảy ra khỏi chiếc xe tải của cô và chạy về phía họ, Lucy có thể nhận ra một trong số họ là Merle Groggin. Một người khác là Matt Parker. Và người thứ ba là Leroy Hurley.

Mũi của Matt đang chảy máu, Merle có một con mắt đang bắt đầu bầm đen và Leroy thì cáu giận và đẫm mồ hôi. Blue thì thậm chí còn không có vẻ bị bù xù tí nào. Chỉ tức giận như quỷ thôi.

“Được rồi, dừng lại,” Lucy gọi lớn, Tom Harper chỉ cách một bước ngay sau cô.

“Cô kêu hắn dừng lại ý,” Merle nói, ra dấu về phía Blue. “Hắn là kẻ đe dọa sẽ đánh chúng tôi tơi tả.”

“Ông đã nhảy vào tôi,” Blue dài giọng. “Nhớ chứ?”

“McCoy, lùi lại,” Lucy nói sắc bén.

Anh liếc về phía cô, và cô có thể thấy sự giận dự trong đôi mắt anh. Sự giận dữ chết chóc, nóng chảy, gay gắt, chân thực.

“Những tên này vừa trở về từ một cuộc dạo chơi thú vị trên những chiếc mô tô,” anh nói với cô. “Những chiếc mô tô đời mới, sáng bóng. Em nghĩ là ai đã đưa cho họ những chiếc mô tô đó? Họ nói với tôi là họ tìm thấy chúng, rằng chúng rơi ra từ một chiếc xe tải đi ngang qua đường quốc lộ. Tôi nghĩ là họ cần một chút can đảm để nói cho tôi câu chuyện thực sự – như ai gọi cho họ và nói họ lái mô tô lên con đường mòn ngang qua đường Gate’s Hill – nên tôi yêu cầu họ suy nghĩ kỹ hơn một chút. Đó là khi họ nhảy vào tôi.”

“Hắn ta điên rồi,” Leroy nói. “Sự thật là chúng tôi tìm thấy những chiếc mô tô đó. Những cái thùng đựng chúng vẫn còn trên tuyến đường 17. Chúng tôi sẽ chỉ cho cô nơi đó, nếu cô muốn. Chúng tôi không nghĩ là sẽ thiệt hại gì khi lái thử một chuyến.”

Giọng Blue thấp, nguy hiểm. “Các người nói toàn điều vớ vẩn. Ông và ‘ông bạn’ Merle chỉ tình cờ ra ngoài đi dạo dọc theo đường quốc lộ thôi à? Hay là có lẽ ông là người tìm thấy chúng và ông nghĩ là,’Chà, có lẽ mình nên gọi cho Merle, để xem ông ta có muốn lái một chuyến không.’ Không thèm bận tâm đến thực tế là cách đây hai ngày ông còn đe dọa sẽ giết ông ta.”

Leroy khua thanh gỗ ông ta đang giữ trong tay. “Mày đang nói tao là một kẻ nói dối à?”

“Quỷ thật, đúng vậy.” Mắt Blue tóe lửa. “Ông là một kẻ dối trá, nát rượu và khốn nạn, và tôi sẽ lôi được sự thật ra từ ông như thể đó là điều cuối cùng ông phải làm.”

Leroy nổi giận.”Gọi tao là kẻ dối trá lần nữa, và tao sẽ -“

“Ông muốn đánh tôi với cái que đó à, tiến tới và làm đi, ông sẽ đo ván như cái bao của –“

Leroy nhảy lên, thanh gỗ phang xuống trên không trung.

Nhưng Blue đã di chuyển. Anh không còn ở nơi anh đã từng đứng. Anh quay tròn, vung cú đá khi anh quay người, bàn chân anh đá mạnh vào cánh tay của Luroy. Thanh gỗ bay đi, và có một tiếng rắc lớn vang lên đó hẳn phải là âm thanh của xương bị gãy.

Leroy thét lên.

Lucy quăng mình ra trước Blue, túm lấy cánh tay anh, cố gắng giữ anh lại. “Dừng lại,” cô rít lên. “Ngay lập tức!”

Leroy ngã sụp xuống đất, rền rĩ và ôm cánh tay ông ta.

“Nói cho tôi ai đưa cho ông những chiếc mô tô đó,” Blue ra lệnh.

Leroy khạc nhổ ra đất.

Blue nhìn Lucy. Đôi mắt anh hoang dại và anh vẫn thở nặng nhọc. “Tôi có thể làm ông ta nói cho tôi,” anh nói.

Cô lắc đầu. “Không, anh không thể,” cô nói.

“Điện đàm gọi sự giúp đỡ y tế,” Tom nói với cô. “Chúng ta tốt hơn nên đưa tất cả đi.”

Lucy rất tức giận với Blue.

Sự giận dữ của cô mãnh liệt đến mức tràn ngập trong chiếc xe tải, vây quanh cả hai bọn họ. Cô giận dữ khi cô lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của sở cảnh sát, giận dữ khi cô lái xuống đường Main. Cô vẫn giận dữ khi cô rẽ phải vào đường Fox Run và phanh kít lại để dừng xe trên con đường rải sỏi ở nhà cô.

Cô trèo một cách giận dữ xuống khỏi ca bin chiếc xe tải và hiên ngang đi lên phía trước và leo lên hiên nhà. Cô mở khóa cửa bếp và đẩy nó mở ra.

“Tôi muốn anh đi vào trong,” cô nói sin sit, “và tôi muốn anh ở lại đấy cho đến khi tôi quay lại.”

Sự giận dự của Blue toát ra.” Từ khi nào em bắt đầu bảo tôi phải làm gì thế?”

“Từ khi anh bắt đầu hành động như một tên ngốc,” Lucy nói. “Chúa toàn năng, McCoy, anh đang nghĩ gì vậy? Anh có thực sự nghĩ là anh có thể đánh cho Leroy Hurley tơi tả, làm ông ta nói cho anh những gì anh muốn biết và không chịu rủi ro của việc bị tống giam? Tôi phải nói vòng vo với cảnh sát trưởng Bradley để giữ ông ta khỏi tống giam anh.” Cô đẩy tóc khỏi mặt cô trong sự thất vọng khi cô hiên ngang đi vào bếp và đi tới đi lui trong phòng. ”Tôi không biết mọi việc như thế nào ở những đội SEAL, nhưng ở phía này của nước Mỹ, anh không thể chỉ đi quanh đe dọa mọi người bởi vì anh nổi giận. Chúa ơi, tôi trông đợi nhiều hơn thế từ anh.”

Tôi trông đợi nhiều hơn thế từ anh. Những lời cô nói đẩy Blue qua giới hạn, tống anh vào sự giận dữ và cảm xúc trào dâng mà anh không thể thoát ra được. Anh đã cố gắng, nhưng nó bao bọc anh hoàn toàn, và anh đánh mất sự kiềm chế.

“Nếu em trông đợi nhiều hơn thế từ tôi,” Blue bùng nổ, “ thì đó là vấn đề của em, Yankee, không phải của tôi. Bởi vì đoán xem ? Tôi không hoàn hảo. Tôi chưa từng hoàn hảo.”

Tác động của những lời anh nói đẩy Lucy lùi lại chạm vào quầy bếp. Anh có thể nhìn thấy sự choáng váng trong mắt cô, sự hoảng hốt trên mặt cô, nhưng một khhi anh đã bắt đầu, anh không thể dừng lại.

“Em xem tôi như một kiểu anh hùng chết tiệt nào đó, nhưng tôi không phải. Tôi cũng có da thịt và máu, và cũng có thể làm hỏng việc như bất cứ ai.”

“Đoán được nữa không?” anh tiếp tục. “Thi thoảng tôi cũng la hét. Tôi thích la hét. Tôi thích đánh nhau. Nhưng tôi không luôn luôn thắng, bởi vì tôi không phải là một anh hùng. Tôi không luôn luôn đúng. Tôi không luôn luôn kiềm chế. Tôi phạm lỗi, thi thoảng là những lỗi lầm ngu ngốc. Tôi nổi giận. Tôi bị thương. tôi sợ hãi. Và ngay bây giờ tôi đang cảm thấy cả ba điều đó.” Giọng anh nhẹ hơn, và anh nhìn ra khỏi cô, ra ngoài cửa sổ nhà bếp. “Tôi chỉ không thể nói với em điều đó, phải không? Bởi vì…em trông đợi nhiều hơn thế từ tôi.”

Sự im lặng bao quanh họ hầu như gượng gạo, không tự nhiên. Blue có thể nghe thấy tiếng máy tủ lạnh chạy, tiếng tíc tắc của đồng hồ hầu như không thể nghe được. Bên ngoài, một làn gió thổi nhẹ và một cành cây chạm vào ngôi nhà.

Anh nghe thấy Lucy tiến một bước về phía anh và một bước nữa, và sau đó anh cảm thấy bàn tay cô trên lưng anh. Nó là sự tiếp xúc mang ý nghĩa đem đến sự an ủi. Blue không biết anh muốn gì từ cô, nhưng anh hầu như chắc chắn đó không phải là sự an ủi. Mặc dù vậy, khi anh quay lại và nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt cô, anh biết mà không nghi ngờ gì rằng anh sẽ nhận bất cứ điều gì cô đưa ra. Và có lẽ thậm chí cả vài thứ sau đó nữa.

Cô đi vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt khi anh ôm cô, và sự khao khát tuôn trào bên trong anh sắc nhọn và đau đớn như quỷ. Đây không phải là sự an ủi, nó là sự tra tấn.

“Em rất xin lỗi,” cô thì thầm.

Anh cảm thấy đôi tay cô trên lưng anh, trong tóc anh, nó vuốt ve và xoa dịu. Nhưng nó không làm được.

“Lucy, anh muốn em,” anh thì thầm, “và anh không nghĩ là anh có thể chịu đựng được thêm tí nào nữa.”

Anh cảm thấy cô cứng người lại với những lời anh nói. Cô nhấc đầu ra và anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Blue—”

Anh chạm vào môi cô với một ngón tay, làm cô im lặng.

“Anh không phải là người như em nghĩ,” anh nói. “Em nghĩ anh là một kiểu quý ông nào đó. Em nghĩ tất cả những gì em phải làm là nói với anh ‘không” và ‘đừng’, mặc dù em cũng muốn nó nhiều một cách chết tiệt như anh muốn. Em nghĩ rằng bởi vì anh là một kiểu anh hùng gì đó anh sẽ giữ cả hai chúng ta không đi quá xa. Em nghĩ em có thể nhìn anh bằng đôi mắt nâu to tròn này, không cần lo ngại để giấu đi em cũng muốn anh nhiều như thế nào. Em nghĩ em có thể đẩy anh lên lầu vào một phòng cho khách nào đó, trong khi em ngủ chỉ cách đó một tầng lầu, với cánh cửa phòng em không khóa và mở rộng, như thể anh đủ mạnh mẽ để giữ chúng ta cách xa nhau. Nhưng đoán xem? Em mà để cánh cửa đó mở ra và không khóa đêm nay, thì anh sẽ xem đó như một lời mời đấy – bởi vì anh không đủ mạnh mẽ. Anh không muốn là người đủ mạnh mẽ thêm một chút nào nữa. Anh không phải là một anh hùng, Lucy, và anh mệt mỏi như quỷ khi phải đóng vai đó.”

Cô đang run rẩy, thực sự run rẩy, trong vòng tay anh. “Blue, em không thể. Anh nói đúng. Một phần trong em muốn bên anh theo cách đó, nhưng em không thể -“

“Có lẽ em không thể, nhưng anh chắc như quỷ là có thể.”

Blue hôn cô. Anh bao phủ môi Lucy bằng môi anh và uống lấy cô. Cô có vị ngọt ngào và nóng bỏng và cô hoàn toàn làm anh bùng cháy. Nếu cô kháng cự lại nụ hôn của anh, cô chỉ kháng cự trong nửa giây. Và sau đó lưỡi cô chào đón anh một cách mãnh liệt, kéo anh vào miệng cô, mạnh hơn, sâu hơn nữa.

Sức mạnh của niềm đam mê trong câu trả lời của cô lấy đi hơi thở của anh. Anh hôn cô thêm nữa rồi thêm nữa, cố gắng một cách tuyệt vọng để đến gần hơn nữa, để lấp đầy các giác quan của anh bằng cô, để có thêm nữa, nhiều hơn nữa.

Anh tìm đến áo sơ mi của cô, kéo mạnh đuôi áo lên và ra khỏi phần thắt lưng quần cô. Anh tìm thấy làn da mềm mại của cô và rên rỉ với cảm giác mềm mượt bên dưới những đầu ngón tay.

Và anh vẫn hôn cô và cô vẫn hôn anh. Nó thật hoang dại, tuyệt diệu, và kinh ngạc. Anh không thể có đủ, sẽ không bao giờ có đủ. Đôi tay cô trong tóc anh, trên lưng anh, trên đường cong của mông anh, kéo anh gần cô hơn nữa.

Cô chắc chắn có thể cảm thấy của anh ấn vào cô, hoàn toàn bị khuấy động. Anh đã cứng đến mức đau đớn.

Blue nâng cô lên và đôi chân cô khóa quanh thắt lưng anh. Anh trở nên mê mẩn, điên cuồng với nhận thức rằng anh sẽ có cô. Ngay ở đây và ngay bây giờ, anh có thể chiếm lấy cô và cô sẽ không từ chối.

Anh kéo áo sơ mi của anh ra qua đầu và nhanh chóng tháo bao đeo súng trên vai anh, sau đó thả nó trên bàn bếp. Đôi tay Lucy ở mọi nơi, lướt qua những bó cơ trên vai anh và ngực và lưng, chạm vào anh, vuốt ve làn da anh, chỉ nhẹ nhàng đủ để làm anh hoàn toàn phát điên.

Em không thể.

Đôi mắt Blue mở ra. Lucy không nói. Cô vẫn đang hôn anh. Cô không nói lên sự phản đối của cô nữa. Nhưng nó vẫn vang lên trong đầu anh, lặp đi lặp lại.

Em không thể.

Nếu họ không dừng lại, cô sẽ đánh mất công việc của cô và lòng tự trọng của cô nữa, như cô đã nói với anh.

Và nếu họ dừng lại, anh sẽ đánh mất tâm trí mình. Sau hết, anh không phải là anh hùng.

Nhưng dù vậy, làm sao anh có thể sẵn lòng làm điều gì đó sẽ phá hủy cô?

Như thể cô cảm nhận được sự do dự của anh. Lucy nhấc đầu cô lên, nhìn chằm chằm với sự choáng váng đột ngột vào mắt Blue.

“Ôi, chúa tôi,” cô nói. “Chúng ta đang làm gì thế này? Em đang làm gì thế này? Blue, em không thể làm thế này.”

Blue nhẹ nhàng đặt cô xuống, cách xa khỏi anh, trên quầy nhà bếp. Anh nhìn ra khỏi cô – cô nhìn quá ngon lành một cách chết tiệt với mái tóc rối bù và quần áo xộc xệch. Anh nhấc bao đeo súng của anh từ cái bàn và áo sơ mi của anh từ trên sàn, giữ mắt anh ngoảnh đi.

“Anh sẽ ra ngoài,” anh nói, những từ ngữ chỉ vừa vặn thoát ra khỏi hàm răng nghiến chặt của anh, “để lấy chút không khí.”

Bình luận