Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương XIII

Tác giả: Hạ Cơ

Qua ngày hôm sau, vừa ra khỏi tnlờng tôi đã thấy thiếu úy Bình đợi sẵn ngoài cứa, tay cầm một gói quà lớn, Bình bưởc vội lại gần tôi nói:

– Nhớ em quá, hôm qua anh có ghé nhà kiếm em, em đi đâu vậy?

– Em đi tới nhà nhỏ bạn.

– Đi về nhà anh đi, anh nhớ em quá.

Tôi biết anh ta muốn gì nên hai má tôi bỗng nóng bừng lên, lúng túng tôi nói:

– Ừ, nhưng mà lẹ lên em hổng có di lâu được đâu đó.

Bình mừng rỡ hối tôi lên xe ngay, tôi nhìn Bình cười:

– Làm gì gấp vậy, phải để em gởi xe dạp nhà con Mừng đã chứ, anh chạy lại nhà nó trưôc đi em sẽ đạp về tới đó liền.

Bình cười thật tươi, lật đật leo lên xe chạy liền.

Tôi vừa về tởi nhà con Mừng thì nó cũng vừa về tới, nhìn thấy tôi rồi thấy Bình nó cười:

– Hai người tính gì nữa đây, kẹo hối lộ cho tui đâu? Không có là không cho gởi xe đó. Bình vội lên tiếng:

– Cho tụi này thiếu nợ, chút đi về sẽ nạp mãi lộ đầy đủ

Mừng nhìn tôi nói:

– Còn bồ nữa, nói nhà chưa, hễ chú thím Tư qua đây hỏi tui không biết đâu nghe…

– Không sao đau bồ, tụi này đi uống nưôc chừng hơn tiếng là trỏ về thôi mà lo gì…

Bình chở thẳng tôi về nhà anh, trên đường anh hỏi tôi chuyẹn đi cải ltiơng, tôi thắc mắc thì anh cho biết chuyện đó bạn tôi đã nói cho anh hay. Bình tỏ ra không ủng hộ việc tôi đi hát cải lương, anh nói:

– Anh không chê cải lương nhưng anh biết đi cải lương em sẽ vất vả hơn và anh nghĩ là em sẽ chịu không nổi. Theo anh thì em hát tân nhạc hay hơn cải lương nhiều… em không tin cứ hỏi bạn bè em thì biết.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ tôi những giây phút. nổ lừa sắp tói nên chỉ ừ hữ cho xong chuyện chứ không nói gì nhiều, Bình thấy vậy tường tôi đồng ývới anh nên cũng chẳng nói thêm gì về vụ đó nữa.

Vừa mờ cừa vào nhà là Bình đã vội ẵm tôi lên ngay, anh đi thẳng vào buồng và nhào tởi lột áo, kéo quần tôi ra rồi leo lên ngấu nghiến như con hổ đói. Bình thật là khỏe, anh dập liên tục chẳng kiểu cọ gì ráo trọi cứ như cái máy liên tục nhồi nhắp tưng bừng làm cho người tôi như muốn bể ra tan tành cả ngàn mảnh. Tôi lịm đi một hai lần Bình mới ngưng trận và lăn ra nằm thờ như trâu rống. Tôi vẫn còn lim dim tận hưởng những thống khoái còn sót lại thì Bình bỗng đột ngột ngồi dậy:

– Mến à, anh có chuyện cần nói với em.

Chẳng biết chuyện gì nhưng tôi cũng choàng tỉnh ngước nhìn Bình, anh nói tiếp:

– Anh sắp đi theo ông tưông đổi ra ngoài miền Trung, kỳ này anh không biết bao giờ môi gặp lại em nữa.

Tôi không buồn mà cũng chẳng vui, giữa tôi với Bình có gì đâu chớ, có chăng chỉ là một thoáng tình cảm nào đó bên cạnh những đụng độ xác thịt nẩy lửa mà thôi.

– Anh sẽ viết thư cho em, anh sẽ không quên em đâu.

Bình hứa hẹn nhiều lắm, tôi không nghe gì hết, tôi cảm thấy nhàm chán vởi những lời hứa hẹn đầy hão huyền của Bình. Chia tay Bình lòng tôi dừng dưng khác hẳn vôi lần chia tay với Thiện hay thầy giáo Khoa. Chắc có lẽ tiếp xúc giữa tôi vôi Bình có vẻ vội vã quá chẳng có kỷ niệm gì cả.

Đạp xe đến chỗ hẹn với chú Vạn Lý tôi vẫn chưa biết phải đối xừ vôi chú Vạn Lý thế nào. Dầu sao thì ông ta cũng là bạn của chú Tư, chú Tư mà biết được thì không biết chú sẽ nói gì nửa. Nhưng tôi vẫn muốn đi gặp chú Vạn Lý, tôi muốn nghe ông nói là tôi đẹp lắm, muốn nghe những lời tỏ tình văn hoa của ông.

Trong quán vắng lắm, chỉ có vài đôi tình nhân đang ngồi tình tự. Chẳng ai thèm để ý tôi chúng tôi. Cầm tay tôi, nhìn sâu trong mắt tôi thật say đắm ông nói:

– Cuối cùng rồi em cũng tới, em không biết anh mừng như thế nào khi gặp lại em đâu.

Chúng tôi ngồi nói chuyện thật lâu trong quán, phải nói là ông nói tôi ngồi nghe thì đúng hơn.Tôi vừa nghe ông nói chuyện vừa nghĩ bụng, đúng là nhà soạn giả có khác, câu nói nào cũng văn hoa lãng mạn hết.

– Mình ra bờ sông ngồi đi em, ỏ trong đây ngộp quá

Ông dẫn tôi đi dọc theo bờ sông, vừa đi vừa nói chuyện nên thoáng một cái tụi tôi đã di khá xa, ra mãi tận ngoại ô.

Trời đêm nay không trăng, gió thổi nhè nhẹ man mát. Mọi chuyện cứ y như là trong tiểu thuyết vậy. Chúng tôi ngồi xuống đám cỏ bên một gốc dừa ven sông, cách đó khoảng năm mười thưởc là một cái chòi vịt bỏ trống, mái tranh nghiêng ngả xiêu vẹo. Cầm tay tôi thạt trìu mến:

– Em có thích đọc thơ không?

– Em có cả tạp thơ chép tay đầy nhóc ở nhà kìa.

– Anh có làm một bài thơ tặng em, em nghe anh đọc nha.

Ông bắt đầu đọc thơ. Miệng thì đọc thơ nhưng tay ông thì không ngừng vuốt ve bàn tay tôi, lâu lâu ông lại ngừng đọc mà hôn bàn tay tôi thật say đắm. Bài thơ dài thật dài, tôi nghe chữ đực chữ cái nên chẳng hiểu gì mấy, nhưng cũng thấy xúc động vì giọng của ông ấm và thật truyền cảm.

– Anh chép cho em đi.

– Em thích thật sao ? Ngày mai anh sẽ chép tặng em.

Đang say mê thơ phú thì trời đột ngột trở gió. Tóc tôi bay loạn tứ tung nhưng tôi cứ để mặc. Ông bất chợt quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần, ghé vào tai tôi hỏi nhỏ:

– Em có yêu anh không?

Tôi không biết trả lời làm sao. Tôi cũng không biết mình có yêu ông ta hay không nữa. Đang còn lựng chựng chưa biết trả lời sao thì cơn mưa bất chợt đổ ào xuống thật dữ dội. Ông nắm tay tôi chạy vội về phía chòi canh vịt. Chòi thật nhỏ nên mùi phân vịt pha lẫn vôi mùi rơm ẩm mốc xông lên nồng nồng làm cho mũi tôi cay cay muốn nhảy mũi, thấy thế ông vội rút trong tứi ra chiếc khăn tay trao cho tôi và nói:

– Em lấy khăn tay này lau tóc lau mặt đỡ…

Tôi cầm khăn lo giũ nưôc trên tóc mà tôi không để ý là cả người tôi cũng đã bị ưót nhẹp. Cái áo bà ba mút sơ lin xanh dính chặt vô người cứ y như là tôi không có bận gì hết. Chú Vạn Lý nhìn tôi chăm chăm, con mắt ông như là có lửa trông thấy ớn quá. Tôi quay người đi tránh tia nhìn của ông. Cái chòi canh vịt thật là nhỏ, hơi thở nóng hổi của ông cú phả vào gáy của tôi, vào cổ tôi mặc dù tôi dã cố đứng xa. Mưa mỗi lúc mỗi lớn hơn, người ông mỗi lúc mỗi xáp gần tôi hơn, tay ông đã từ từ luồn lách xoa nhẹ trên thân thể tôi, làm toàn thân tôi nóng rực mắt mũi như mờ đi theo với cơn dục vọng đang trào dâng. Cơ thể của tôi bây giờ giống như con thú dã quen đực nên chỉ cần khơi nhẹ là rần rất lên liền, tiếp nhận ngay và cuốn trôi hòa’nhập theo với tay vôi môi với lưỡi của dối phương một cách thật nồng nhiệt. Và chúng tôi đã ngã xuổng ổ rơm hồi nào không hay nữa. Tay ông bắt đầu lụp chụp lo tuột quần tôi xuống, lột áo tôi ra rồi cúi xuống hôn hôn liếm liếm thật tưng bừng…cơn sốt dục tình của tôi lúc đó đã được nâng lên tôi tột độ chỉ chờ để ược thỏa mãn và kết thúc bằng cuộc xáp trận nẩy lửa cuối cùng. Nhưng thật là thất vọng khi ông lọng cọng, hối hả chẳng còn kịp gì nữa hết, cứ thế là leo lên đâm thẳng con cặc nhỏ xíu vào mà cà nhắp, cà nhắp lia lịa dược đâu mấy cái là lăn dùng ra rên rỉ rồi thở hào hển nhìn thật là thảm hại. Tôi lúc đó thật y như là con diều đang căng gió bỗng bị đứt giây, ấm ức rậm rật chịu không nổi, chỉ muốn đạp cho ông ta một đạp cho đã cơn tức.

Sấm chôp đã bởt, cơn mưa cũng từ từ muốn tạnh. Tôi bỗng cảm thấy lạnh nên lo tìm quần kiếm áo mặc vào. Nhìn qua thấy ông Vạn Lý nằm như chết mà chán ngán và tiếc tại sao mình lại gặp địch thủ quá tệ như vậy.

Thấy tôi lo mặc quần áo, ông Vạn Lý lồm cồm bò dậy ôm tôi thầm thì:

– Mến cho anh xin lỗi, anh không muốn như vậy đâu, anh không tự kiềm chế được mình.

Tôi không nói tiếng nào quay mặt nhìn ra ngoài mưa. Ông tường là tôi giận bèn sụp xuống. Ông quì gổi, mặt úp vào bụng tôi mà năn nỉ:

– Mến đừng giận anh nhe, anh sẽ không làm như vậy nữa đâu. Anh yêu em lắm, em đừng bỏ anh nghe em. Em muốn anh làm gì anh cũng sẵn sàng hết.

Tôi tự hỏi mình tôi muốn gì ở ông ta đây? Nhìn ông ta thút thít như một đứa bé, tôi không thể nào tin được ông là soạn giả nổi tiếng, không thể nào tin đưòc ông ta đáng tuổi chú tôi. Ông nhu nhược, bất lực quá hèn gì vợ ông chẳng bỏ ông đi theo một thằng kép hát nào đó. Tự nhiên tôi lại thấy buồn cười. Tất cả những lãng mạn, mơ mộng trong tôi tan biến, cuối cùng thì cũng chỉ có bao nhiêu

đó thôi.

Qua ngày hôm sau tôi di học mà đầu nhức như búa bổ. Ngồi trong lớp mà cứ nghĩ dâu đâu. Bao nhiêu người đàn ông đã qua đời tôi rồi sao tôi chưa tìm thấy cái cảm giác mà tôi đọc trong các truyện tiểu thuyết. Người ta yêu nhau say đắm, sống chết vì nhau, bao giờ tôi mới yêu như vậy đây ?

Suy nghĩ miên man chẳng học hành gì được hết, trên bảng thầy muốn giảng gì thì giang tôi cứ trơ trơ như bức tượng cho tởi khi tiếng kẻng tan trường vang lên.

Về tới nhà tôi đã thấy chú Tư lên đồ ngồi đợi sẵn, thấy mặt tôi ông lên tiếng: .

– Con đi vôi chú ra ngoài rạp chào từ giã bà Bầu Ngọc vởi chú Vạn Lý đi, ngày mai đoàn rời bến rồi, cả tháng sau môi trở lại.

Ngày mai Lý Bình Vân đi rồi vậy mà hắn chẳng thèm nói gì vôi tôi, chắc là hắn giận tôi lắm.

Tôi sửa soạn thật đẹp rồi đi theo chú Tư ra rạp. Chúng tôi ngồi nói chuyện vôi bà Bầu Ngọc và chú Vạn Lý thật lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng Lý Bình Vân đâu. Thấy tôi cứ nhìn ra cửa có vẻ sốt ruột, chú Tư hỏi:

– Con có hẹn vởi ai hả Mến?

– Dạ thưa chú con có hẹn tởi nhà một đứa ban chép bài.

– Vậy con đi đi.

Đã lỡ nói xạo rồi nên tôi đành phải đứng dậy đi về mà vẫn còn tiếc không gặp được Lý Bình Vân. Cả tuần sau dó dù đoàn đã đi rồi nhưng chú Vạn Lý vẫn lui tởi ghé nhà tôi hoài, tôi tìm đủ mọi cách tránh mặt chú nhưng có một lần ông đến bất tử tránh không kịp tôi phải bưng nưôc lên mời ông rồi trốn vô phòng. Mỗi lần gặp tôi ông đều nhìn bằng một con mắt thật tội nghiệp. Tôi không để ý gì đến chú Vạn Lý vì tất cả tâm trí tôi đều dành cho Lý Bình Vân. Tôi tự trách mình tại sao đêm đó không đến chồ hẹn vôi anh ta để bây giờ tiếc mãi. Chắc anh ta quên tôi rồi, chung quanh anh lúc nào cũng có cả tá đàn bà đợi sẵn mà, rồi lại còn thêm cô đào ánh Mai nữa….

Tôi tránh chú Vạn Lý nhưng chẳng tránh được lâu. Một hôm vừa bưôc ra cổng tniờng tôi đã thấy ông lù lù đứng đợi. Giả bộ như không thấy tôi dắt xe đi thẳng. Ông chạy theo kêu ơi ôi làm ai cũng quay lại ngó tôi. Ông ta xỉn lắm rồi, không muốn để ổng quậy phá tnlớc cổng trường nên tôi đành đi theo ông. Ông dẫn tôi về nhà. Nhà ông ờ trong một ngõ cụt gần xóm chợ. Căn nhà thật là bề bộn, giấy má nằm từng đổng xen lẫn vôi ly chén dơ. Căn nhà tối tăm nồng nặc mùi mốc, mùi rượu và cả trăm thứ mùi khác. Ông lục lọi trong chồng giấy rồi đưa cho tôi một tờ:

– Bài thd của em đó.

Tôi chẳng còn thiết tha gì với mấy cái vụ văn chương của ông nên gạt nó qua một bên:

– Anh muốn gì nói đi, em còn phải đi về.

– Anh biết lỗi anh rồi, em đừng đối xử với anh như vậy nưa Mến, em muốn anh làm gì đây?

Ông vừa khóc lóc vừa đập đầu đạp cổ như một thằng điên làm tôi cảm thấy sợ. Tôi hạ dịu dọng:

– Em không muốn anh làm gì hết. Chuyện của mình không đi tôi đâu đâu, anh dầu sao cũng là bạn của chú Tư em mà. Cứ coi như giữa em với anh chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

– Em chê tôi già phải không, em mê thằng Lý Bình Vân rồi chứ gì. Tôi đã nói với em rồi thằng đó chỉ gạt con gái thôi chứ yêu thương gì ai.

Ngán ngẩm về những câu nói đầy vẻ ghen tương của ông tôi không nói năng gì thêm nữa bưôc vội ra khỏi nhà lên xe đi về.

Đạp xe khỏi xóm nhà ông Vạn Lý khá xa nhưng câu nói của ông vẫn còn trong đâu tôi, chẳng lẽ tôi yêu Lý Bình Vân thật sao?

Cả đêm tôi không ngủ được, trằn trọc vởi ý nghĩ có phải tôi đã yêu Lý Bình Vân rồi không. Một phần trong tôi muốn tin đó là sự thật, nhưng phần còn lại thì nhất định cãi là tôi không thể nào yêu một người nguội lạnh, vô tình và coi tôi rẻ như vậy được Tôi ưôc gì được ở bên anh ta một phút để nhìn vào mắt anh ta coi anh ta thật sự nghĩ gì về mình.

Sáng sôm tôi đang quét sân thì thằng bé hàng xóm gọi vôi sang:

– Chị Mến ơi, cái anh bữa hổm gởi cho chị cái gì nữa nè.

Mừng quính tôi giựt cái. thơ trong tay thằng nhỏ rồi chạy thẳng vào phòng. Đúng là thơ của Lý Bình Vân:

Mến!

Bình luận