Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoa Hồng đêm

Chương 9

Tác giả: Thái Trí Hằng

“Israel dựng nước ở vùng đất trên sa mạc, vì vậy tìm nước là chuyện lớn nhất trong cuộc sống của nhân dân. Bọn họ thường xuyên phải tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc, mỗi khi phát hiện ra nước sẽ vui mừng hoan hô, ca hát, khiêu vũ thành vòng tròn. Đó là xuất xứ của điệu thủy vũ này.”

Nhảy điệu thủy vũ xong, chị ngồi trên bức tường thấp bên quảng trường, tiếng hít thở vẫn còn chút dồn dập: “Mayim nghĩa là ‘nước’ trong tiếng do thái, cho nên trong điệu thủy vũ không ngừng hô Mayim. Các anhc chị khóa trên của khoa em thường nhảy điệu nhảy cầu mưa, rất thú vị.”

“Chị biết nhiều thế.”

“Là em quá ngốc thôi.” Chị nở nụ cười, hít thở đã trở lại bình thường: “Điệu thủy vũ là điệu nhảy dân gian đầu tiên lưu truyền tới Đài Loan, thế mà em lại không biết.”

“Cái này.” Tôi hơi bất an: “Em rất xấu hổ.”

“Chị đùa thôi.” Chị vẫy vẫy tay, ý bảo tôi cũng ngồi xuống trên bức tường thấp này.

“Vì chị thích điệu nhảy của Israel nên có tìm hiểu đôi chút.”

“Sao chị lại thích điệu nhảy của Israel?” Tôi đi tới bức tường thấp đó, ngồi bên tay trái chị.

“Israel vô cùng đoàn kết, vì vậy điệu nhảy của họ hơn nửa đều là tay nắm tay nhảy thành một vòng tròn. Mượn câu nói của em: mọi người tạo thành một vòng tròn, cùng bước theo điệu nhảy.”

Chị quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng như cười mà không phải cười: “Thật ra chị với em giống nhau, cùng khao khát cảm giác hòa nhập.”

Chị nói xong, đứng trên bức tường thấp, nhìn lên bầu trời đêm, hai tay ra sức duỗi thân, hít thở thật sâu. Còn tôi nghe xong cảm thấy rất kinh ngạc nhưng không dám hỏi vì sao.

Dưới bầu trời đêm, chị nhất định là ngôi sao sáng chói, còn tôi lại cảm thấy, tôi biến mất trong màn đêm đem kia.

Sao đương nhiên thuộc về bầu trời đêm, dù sao chúng cũng là tiêu điểm của những ánh mắt, chỉ có bóng tối mới khát khao được là một bộ phận của bầu trời đêm.

Cho nên tôi không thể hiểu được lời của chị, chị cũng khao khát cảm giác được hòa nhập.

Sau này tôi mới nghe nói, chị mồ côi cha mẹ.

“Cậu em, em có biết chị thích nhất điệu nhảy nào không?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chị, sau đó lắc đầu.

Chị từ trên bức tường đó viu một tiếng nhảy xuống.

“Hoa hồng đêm.” Chị nói.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy danh từ “hoa hồng đêm” này.

oOo

Cơn bão hiếm thấy này tên là Nạp Lị, cục khí tượng tuyên bố cảnh báo bão trên biển lầ đầu vào 23 giờ 50 phút đêm ngày 8 tháng 9 năm 2001.

Sau đó vào 9 giờ ngày 10 tháng 9, kết thúc cảnh báo trên biển.

Nhưng Nạp Lị vẫn chưa đi xa, sau vài ngày ở đông bắc biển đảo Đài Nam, đột nhiên quay đầu lao thẳng về phía tây nam Đài Loan.

21 giờ 40 phút tối ngày 16 tháng 9, từ góc biển Đông Bắc Đài Loan là góc Tam Dương huyện Đài Bắc qua đầu huyện Nghi Lan đi tới đại lục.

Hôm đó là chủ nhật song ông chủ lại yêu cầu tổ công tác chúng tôi phải tăng ca.

Bão Nạp Lị chưa đổ bộ vào Đài Loan, mưa đã trút xuồng ầm ầm.

“Tiểu Kha, tôi đến đê sông Cơ Long xem sao.”

Lúc chập tối, 6 giờ hơn, Sơ Hồng Đạo dường như không ngồi nổi ở văn phòng nữa, đứng dậy nói với tôi.”

“Đi lúc này á? Nguy hiểm đấy.”

“Trời mưa như vậy, anh sợ là nước sông Cơ Long sẽ dâng cao. Anh tới đó xem thử ra sao.”

“Để tôi đi với anh.”

“Anh sẽ cẩn thận.” Sơ Hồng Đạo cầm lấy áo mưa: “Có chuyện gì anh sẽ báo cho cậu.”

Vì lo cho Sơ Hồng Đạo cho nên qua thời gian tan tầm lúc bình thường rồi tôi vẫn ngồi lại công ty chờ điện thoại.

Toàn bộ văn phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Buổi tối khoảng tám giờ, tôi nhận được điện thoại của Sơ Hồng Đạo ở văn phòng.

“Tiểu Kha, nước sông Cơ Long đã vượt mức báo động.”

Trong tiếng nói của Cơ Hồng Đạo còn xen lẫn tiếng mưa rơi mãnh liệt, cùng tiếng gió giật không ngừng.

“Anh đang ở đâu?” Tôi rất khẩn trương: “Đừng ở bờ đê nữa, mau về nhà đi.”

“Cậu yên tâm, anh sẽ về ngay đây. Nhưng nếu tiếp tục mưa như vậy, sợ là…”

“Sợ là sao?”

“Chỉ sợ vài giờ sau nước lũ sẽ tràn qua đê, đổ vào thành phố Đài Bắc.”

Giọng Sơ Hồng Thủy tuy rất bình tĩnh nhưng lại không che nổi vẻ kinh hoàng.

Gác điện thoại, tôi ngay cả cặp công tác cũng không mang theo, ngồi taxi đi thẳng về nhà.

Nhìn đồng hồ đã là tám giờ 45 phút, về nhà chậm hơn bình thường 45 phút.

Tuy đèn hành lang vẫn sáng nhưng tôi không buồn bỏ giày đi thẳng vào, xem thử phòng khách trước.

Diệp Mai Quế không ở đó.

“Diệp Mai Quế…” Đợi vài giây sau không ai đáp lại, tôi đành gọi tiếp: “Diệp Mai Quế!”

Tiểu Bì lười biếng đi về phía tôi, tôi ngồi xuống vuốt ve đầu nó: “Tiểu Bì, chị em đâu?”

Vẻ mặt nó ngạc nhiên, chắc là không hiểu.”

“Tiểu Bì, Where is your sister?” Tôi chuyển sang tiếng Anh, hỏi lại một lần.

Tiểu Bì nghiêng đầu, lè lưỡi.

Tôi vỗ mạnh vào đầu một cái, không ngờ mình lại quên mất là chó không hiểu được tiếng người.

Tôi lập tức quay người ra ngoài, đi thang máy xuống lầu.

Đẩy cửa chung cư ra, tiếng mưa rơi vẫn lộp bộp như pháo nổ.

Tôi lại vỗ đầu thêm một cái, vì quên mất tiện tay vứt ô ngoài hành lang.

Đành phải đi thang máy lên lầu, mở cửa cầm ô, lại lao xuống lầu.

Tôi tìm xe máy của Diệp Mai Quế trước, thấy nó vẫn dựng ở gần đó, có thể thấy cô không đi xe máy ra ngoài.

Cho nên người hẳn cũng không đi quá xa.

Tôi lại đi ra đầu ngõ, nhưng vấn đề ở đây là nơi này có tới vài cái “đầu ngõ”.

Rốt cuộc côc đi hướng nào.

Tôi đã từng được huấn luyện logic chuyên nghiệp cho nên trước tiên bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu tự hỏi.

Đêm hôm mưa bão, lý do ra ngoài? Hơn nữa lý do này lại không cần ngồi xe máy.

Ừm, khả năng lớn nhất là đi ra đường mua thứ gì đó.

Được, giả sử cô đi mua thứ gì đó, vậy mua cái gì?

Còn là thứ phải mua ngay, không thể đợi được?

Không sai, nhất định là bữa tối, hoặc chuẩn bị đồ ăn cho ngày bão.

Tôi mọi cửa hàng tiện ích cùng quán cơm, quán bán hàng rong nhưng đều không thấy.

Vậy cũng không sao, vì trong quá trình tìm kiếm thường có những nhân tố không thể kháng cự.

Cũng như trong phim hay trong tiểu thuyết, nhân vật nam nữ chính lỡ mất nhau một cách chẳng ra sao.

Ví dụ như nhân vật nam chính kinh hoàng tìm ở ga đầu , còn nhân vật nữ chính lại bất lực chờ đợi ở ga thứ hai.

Khi nhân vật nam chính không tìm thấy bèn vội vã chạy tới ga thứ hai, còn nhân vật nữ chính nóng lòng chờ đợi, quyết định tới ga thứ nhất.

Chỉ có điều bọn họ một đi cầu vượt một đi đường hầm, vì vậy vẫn không gặp nhau.

Sau đó nhân vật nam chính hẳn sẽ gọi to tên nhân vật nữ chính tới khản cả giọng, nhưng tàu hỏa bắt đầu ngừng, tiếng loa của nhà ga át mất tiếng tiếng gọi của nhân vật nam chính, cho nên nhân vật nữ chính không nghe thấy.

Vì vậy nhân vật nam chính cúi đầu thở dốc, nhân vật nữ chính che mặt thở dài.

Khi bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên ôm một tia hy vọng cuối cùng chuẩn bị sang nơi ga khác tìm, ngay chớp mắt trước khi thấy nhau, tàu hỏa vừa vặn tiến vào, che khuất tầm mắt của họ.

Cho nên tôi sẽ tiếp tục tìm một lượt, chỉ có điều thứ tự lần này ngược với lần trước, song vẫn không thấy đâu.

Ừm, không sao, đây chắc là do sai lầm cầu vượt với đường hầm thôi.

Tôi quyết định về nhà, vì có thể cô đã mua xong, về nhà rồi.

Tôi thả lỏng bước chân, từ từ đi về nhà C, Tiểu Bì nằm trên mặt đất ngủ nhưng Diệp Mai Quế vẫn không thấy đâu.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, thử bình tĩnh tự hỏi.

Nếu phủ định giả thiết lớn nhất là cô đi mua đồ ăn, vậy giả thiết thứ hai có thể xảy ra là gì?

Đúng rồi, chắc là đi thuê truyện tranh hay tiểu thuyết.

Có thể cô là loại người thích nằm trong chăn đọc sách trong những ngày bão, mới trước đây tôi cũng vậy.

Mở hai mắt ra, chiếc ghế sô pha Diệp Mai Quế hay ngồi vẫn trống không, còn tiếng mưa gió ngoài ban công càng lúc càng lớn.

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, tôi gần như nhảy dựng khỏi ghế.

“Đồ ngốc! Đi thuê truyện thì tùy ý chọn vào quyển là được, sao mà chọn lâu vậy.”

Tôi không khỏi mắng vài tiếng.

Để tránh cho tiếng gọi bị tiếng loa át mất hay ánh mắt bị tàu hỏa che khuất, tôi lưu lại một tơ giấy trên bàn trà, chỉ cần cô ngồi lên ghế sô pha là có thể thấy.

Trên tờ giấy tôi bảo cô gọi điện cho tôi, sau đó ghi lại số điện thoại của mình.

Vốn định ghi thêm những lời như: Tiểu Bì nằm trong tay tôi, không được báo cảnh sát, lập tức mang hai vạn đồng tới… nhưng tôi thật sự chẳng có tâm tình để nói đùa.

Cầm ô lên, đi thẳng tới hai điểm cho thuê duy nhất ở gần đó.

Cửa hàng cho thuê sách đầu tiên có rất ít người, tôi can đảm dùng sức đẩy cửa vào, phát ra tiếng vang rất lớn.

Tiếng mở cửa cùng tiếng nước tí tách rơi từ trên người tôi xuống thu hút mọi ánh mắt kinh ngạc trong quán.

Tôi đành ráng hỏi cô gái nhân viên trong cửa hàng: “Cho hỏi vừa rồi có một cô gái tới thuê sách không?”

“Cô gái ra sao?” Cô nhân viên rời mắt khỏi máy tính, hỏi tôi.

“Là…”

Tôi đột nhiên cạn từ, vì không biết nên tả vẻ ngoài của Diệp Mai Quế ra sao?

Tôi thậm chí còn không biết cô mặc quần áo thế nào.

“Thân cao chừng 165 cm, vóc người không béo cũng không gầy. Mái tóc màu đen, không dài cũng không ngắn. Không đeo kính, khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt.”

Tôi nghĩ một chút, thử hình dung hình dáng của Diệp Mai Quế.

“Nói vậy là được…” Cô nhân viên tử tế hỏi: “Anh nói xem, cô ấy có đẹp không?”

“Ừ. Cô ấy rất đẹp.”

“So với tôi thì sao?”

“Một trời một vực.”

“Ai là trời? Ai là vực?”

“Cô ấy là trời, cô là vực.”

“Tôi không thấy!” Cô nhân viên lập tức chuyển mắt về màn hình máy tính, bắt đầu giả điếc không để ý tới tôi nữa.

Tôi lập tức chạy tới cửa hàng cho thuê sách thứ hai, nhân viên cửa hàng cũng là nữ.

Lần này tôi rũ hết nước trên người trước sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Tôi rất lẽ phép lặp lại vấn đề vừa rồi, cũng miêu tả lại vẻ ngoài của Diệp Mai Quế.

“Cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?” Cô nhân viên cửa hàng đang sửa sang lại sách trên giá, quay lại hỏi tôi.

“Khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua còn rất trẻ.”

“Vậy chẳng phải cũng xấp xỉ tuổi tôi?”

“Không, cô ấy trẻ hơn. Cô nhìn qua ít nhất cũng ba mấy tuổi.”

“Tôi không thấy!” Cô nhân viên cửa hàng dùng sức cắm phập quyển sách vào giá, không để ý tới tôi nữa.

Ra khỏi cửa hàng cho thuê sách thứ hai, trên đường đã có vài vũng nước.

Điều này có nghĩa là hệ thống thoát nước trong nội thành đã bắt đầu quá tải, không thể nhanh chóng xử lý hết nước mưa.

Nhưng mưa vẫn tiếp tục trút xuống, không hề có dấu hiệu ngừng lại, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Nghĩ tới lời của Sơ Hồng Đạo, tôi không khỏi hoảng loạn.

Lấy di động trong túi ra, pin vẫn còn, cũng không có thông báo gì, cho nên hẳn cô vẫn chưa về.

Diệp Mai Quế rốt cuộc đang ở đâu?

Không được, tôi phải bình tĩnh, quá trình của tôi nhất định không kín kẽ, có chỗ không chu toàn, tôi nhất định phải debug.

Ngoại trừ mua đồ ăn với thuê tiểu thuyết ra, cô còn có thể ra ngoài vì cái gì nữa?

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, cô sẽ không buồn chán tới mức ra ngoài dạo phố chứ?

Cái này cũng không thể, thứ nhất là cô không có thói quen này, thứ hai là phần lớn những cửa hàng đã đóng cửa.

Huống hồ hôm nay còn là ngày mưa to gió lớn nữa.

A! Có thể cô vừa đi mua đồ ăn vừa đi thuê tiểu thuyết, một trước một sau cho nên tốn thời gian hơn.

Nghĩ tới đây tôi lại tìm khắp mỗi quán ăn cửa hàng với nơi cho thuê sách.

Vẫn không có bóng dáng cô.

Khi vào hai cửa hàng cho thuê sách, cô nhân viên cửa hàng khi thấy tôi vào lần thứ hai còn đáp lại tôi một cái nhìn khinh khỉnh.

Tôi đã đến mức không thể bình tâm để tự hỏi, chỉ nhìn di động không ngừng, để ý xem nó có kêu lên không.

Dùng điện thoại công cộng tự gọi cho mình, di động kêu, chứng tỏ điện thoại của tôi không có vấn đề gì.

Thật ra tôi tình nguyện phát hiện di động mình hỏng, vậy còn có thể là cô đã về nhưng không liên lạc được với tôi.

Chẳng lẽ cô đi đường, một chiếc ô tô không cẩn thận bị mưa che khuất tầm mắt, phanh lại không ăn nên đụng phải?

Sau đó bị đưa tới bệnh viện cấp cứu?

Cô còn có thể dùng một hơi cuối cùng nói với bác sĩ: “Xin chuyển lời tới Kha Chí Hoành, anh thật ra là một người con trai rất tuấn tú. Còn có, tôi yêu…”

Tôi không thể nghĩ loạn vậy được, đây là lời bài hát tiếng Anh ‘Tell Laura I Love Her’, tuyệt dối không xảy ra với Diệp Mai Quế được.

Cô cũng không phải người như vậy, không phải người sẽ làm trái với lương tâm khen tôi đẹp trai, cho dù là lúc sắp tắt thở đi nữa.

Người đi đường càng lúc càng ít, quán quán đóng cửa, đường cũng càng lúc càng tối.

Vài con chó hoang vốn sống ở trong ngõ cũng vì mưa to mà không biết tránh ở đâu.

Thế giới này chỉ còn mưa rơi trắng xóa cùng tiếng mưa đinh tai nhức óc.

Trong lúc mông lung, tôi phảng phất như nhìn thấy quảng trường, lúc nhảy điệu nhảy dân gian, còn cả bóng người tránh trong chỗ tối.

Còn âm nhạc đang vang được phát vang dội trong quảng trường dần dần át đi tiếng mưa rơi.

Tôi cứ lẳng lặng đứng như vậy một lúc lâu, muốn về lại sợ trở về.

Vì nếu khi về không thấy Diệp Mai Quế, tôi nên làm gì?

Tôi bước đi không mục đích, không biết đi mất bao lâu, tới khi tỉnh lại, đã tới trạm xe điện ngầm.

Hóa ra tôi cứ theo thói quen bình thường, rẽ trái rẽ phải, đi tới nơi này.

Không có sai biệt cầu vượt với đường hầm, cũng chẳng có tiếng loa của nhà ga át tiếng hô của tôi, lại càng không có tàu hỏa vừa vặn vào ga che khuất tầm mắt.

Tôi rốt cuộc cũng thấy Diệp Mai Quế.

Diệp Mai Quế đứng ở dưới nhà vòm, trong tay cầm một cái ô, khuôn mặt nhìn về cửa ra của trạm xe điện ngầm.

Tuy rằng tôi chỉ thấy nửa mặt bên phải của cô, nhưng tôi dám cược một năm tiền lương với bạn, đó là Diệp Mai Quế.

Vì có những người bạn gặp cả đời song vẫn thấy xa lạ với khuôn mặt của người đó, nhưng có những người cho dù chỉ nhìn thoáng qua đôi chút cũng tuyệt đối không nhận nhầm.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh, đó là lần đầu chị kéo tôi vào vòng tròn, khuôn mặt bên phải của chịdưới ánh đèn màu trắng.

Tôi nhớ rất rõ, khi đó trên quảng trường đang phát bài hát “Tennessee Waltz”.

Giai điệu Tennessee Waltz chỉ vang lên trong đầu tôi vài giây rồi lập tức bị tiếng mưa gió đánh tan.

“Diệp Mai Quế.” Tôi lên tiếng gọi.

Cô hiển nhiên không nghe thấy, không chút phản ứng.

Tôi đi vào trong nhà vòm, thu ô, lại gọi một tiếng: “Diệp Mai Quế.”

Thân thể cô hơi run lên một cái, quay lại đối mặt với tôi, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Là Diệp Mai Quế không sai, đáng tiếc bạn không cược với tôi.”

“Sao cô lại ở đây?” Tôi hỏi cô.

“Cậu từ đâu chui ra thế?” Cô hỏi tôi.

“Không đứng ngoài nữa, về trước đã rồi nói.” Tôi bung ô, vẫy vẫy tay với cô.

Diệp Mai Quế gật đầu, cũng bung ô.

Tôi xem đồng hồ, đã sắp 11 giờ rồi, trên đường tối đen gần như cơ hồ nửa bóng người.

Gió thổi tuy rất mạnh, ô lúc nào cũng có thể rời tay bay mất.

Tôi đi trước cô, quay đầu lại liên tục, như cô sẽ đột nhiên biến mất vậy.

Rốt cuộc cũng trở lại chung cư, thu ô, dùng chìa khóa mở cửa.

Trong chung cư sáng rực, tôi thở phào một hơi, như được sinh ra một lần nữa.

Sau đó nhìn thoáng qua, trên tay cô ngoại trừ ô ra không còn gì khác.

Tôi ấn nút, chờ thang máy xuống.

Trong lúc chờ thang máy mở cửa, tôi không kìm nổi lòng hiếu kỳ: “Loại thời tiết quỷ quái này, rốt cuộc cô còn ra ngoài làm gì?”

Diệp Mai Quế ngẩng đầu nhìn những con số trên thang máy, không nói gì.

“Cô không đi mua đồ ăn, cũng không thuê tiểu thuyết, chẳng lẽ đi ngắm phong cảnh?”

Tôi càng nghĩ càng khó hiểu: “Phong cảnh ngày bão dễ nhìn vậy sao?”

Cô nghe xong quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi một cái.

Còn khuôn mặt cô như vừa trải qua một trận gió tuyết.

Thang máy mở ra, nhưng cô không hề có ý đi vào, chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt cùng vẻ mặt lạnh băng của cô đông cứng, không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Miễn cưỡng giơ ngón tay ra ấn nút một lần nữa, cửa thang máy lại mở ra.

“Lên lầu đi.” Tôi nói.

Diệp Mai Quế thu lại ánh mắt, bước nhanh vào thang máy, sau đó đóng cửa thang máy lại.

Trước khi tôi kịp bước vào thang máy.

Tôi ngơ ngác nhìn thang máy từ từ lên trên, ngừng ở vị trí số “7”.

Sau đó lại ấn nút gọi thang máy xuống.

Đến lúc tôi lên tầng 7, ra khỏi thang máy, mở cửa ra, vào nhà C. Đèn ngoài hành lang đã tắt, ngay cả phòng khách cũng tối đen.

Chỉ có dưới khe cửa phòng Diệp Mai Quế ánh lên một chút ánh sáng.

Tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Vào phòng, đóng cửa lại, ngay cả quần áo cũng không thay, tiện tay tháo kính , lấy những thứ trong túi ra, sau đó nằm sấp xuống giường.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi như nhớ lại lúc trước, khi ở quảng trường nhảy điệu nhảy dân gian, nghe thấy tiếng của một đàn anh: “Xin hãy mời bạn nhảy!”

Khi đó tôi luôn thối lui, trốn vào trong chỗ tối, trốn tới nơi xa nhất tối nhất.

Nhưng ánh mắt tôi vẫn nhìn từng đôi nam nữ sung sướng khiêu vũ giữa trung tâm quảng trường.

Tôi chìm trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ, cho tới lúc tiếng chuông di động đánh thức.

“Alo.” Tôi trả lời hàm hồ.

“Cậu đã ngủ chưa?”

“Rồi.”

“Xin lỗi.”

“Không sao. Có chuyện gì vậy?”

“Cậu lưu lại số điện thoại này đi.”

Tôi xem thử số điện thoại, là một dãy số xa lạ.

“Được rồi.”

“Không sao.”

“Thật không?”

“Chẳng lẽ cậu còn có việc gì à?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện gì?”

“Xin hỏi cô là ai?”

“Này!” Cô đột nhiên hét lên một tiếng, tôi cũng bừng tỉnh khỏi cơn mê.

“Diệp Mai Quế, cô đang ở đâu?” Tôi nhanh chóng nhìn đồng hồ: “Đã khuya lắm rồi.”

“Đừng lo, tôi đang ở phòng khách.”

Tôi đeo kính lại, ngồi dậy khỏi giường, thấy ánh sáng từ phòng khách hắt vào phòng mình.

“Ừm.”

“Tôi đã thấy tờ giấy.”

“Tờ giấy nào?”

“Cậu để trên bàn trà ấy.”

“Chữ rất xấu hả?”

“Ừ, đúng là rất xấu.” Diệp Mai Quế cười một tiếng.

“‘Diệp Mai Quế: thấy tờ giấy này rồi xin đừng đi loạn nữa. Gọi vào di động cho tôi, tôi ra ngoài tìm kiếm.’ Cậu viết như vậy chẳng khác nào thông báo cảnh cáo bà vợ bỏ trốn .”

Diệp Mai Quế vẫn cười, tôi chưa từng nghe thấy tiếng cười khanh khách như vậy từ cô.

“Buồn cười đến vậy sao?”

“Đúng vậy. Buồn cười lắm.” Cô lại tự đọc tự cười vài giây, sau đó tiếng cười ngừng lại, nói: “Cậu thật sự ra ngoài tìm tôi?”

“Đúng vậy. Khi tôi đi làm về không thấy cô nên mới chạy ra ngoài tìm.”

“A…” Bên kia điện thoại, cô dường như đang suy nghĩ gì đó: “Mấy giờ cậu về?”

“Khoảng tám giờ 45. Tôi đi taxi về.”

“Ra vậy, hèn gì tôi chờ mà không thấy cậu.”

“Chờ?”

“Ừ, tôi chờ cậu ở trạm xe điện ngầm. Không ngờ cậu lại đi taxi về.”

“Vì sao cô nghĩ tôi lại không đi taxi?”

“Vì cậu rất nhỏ nhen.”

Sau khi nói xong, Diệp Mai Quế lại cười.

“Tôi vội về nên phải ngồi taxi.” Tôi chờ cô cười xong mới nói tiếp.

“Ừ. Tôi đùa thôi, cậu không nhỏ nhen.”

“Cô cứ chờ ở trạm xe điện ngầm sao?”

“Tôi có về một lần. Gọi cậu từ hanh lang không thấy gì, tôi đành phải gõ cửa phòng cậu, vẫn không thấy có phản ứng gì nên tôi nghĩ cậu còn chưa về. Tôi không nghĩ nhiều, lại ra ngoài.”

“Vậy sao cô không thấy tờ giấy?”

“Đồ ngốc, tôi vốn không ngồi xuống đương nhiên không thấy tờ giấy đặt trên bàn trà rồi.”

“À. Thì ra là thế.”

“Cậu còn gì muốn hỏi không?”

“Tôi có thể hỏi sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Sao cô lại tới trạm xe điện ngầm chờ tôi? Cô cứ ở nhà cũng chờ tôi được mà.”

Tôi hỏi xong, từ trong điện thoại vang lên tiếng hít thở phì phò, tôi thầm hô không ổn.

“Không, không phải tôi ra đấy đợi cậu. Tôi thấy cảnh tượng mưa to gió lớn đẹp tuyệt, hơn nữa sắc trời thật tối, đường lại ngập nước, tôi đi xem xem có phải cậu bị chậu hoa hay biển quảng cáo bị gió thổi tung rơi xuống đập trúng, hay là do mưa quá lớn không nhìn rõ đường, sau đó không cẩn thận rớt xuống cống. Chuyện hay ho như vậy nên tôi đương nhiên phải ra ngoài xem rồi. Trả lời như vậy đã vừa lòng cậu chưa?”

Tiếng cô nói chuyện như mưa to ngoài phòng, lốp bốp liên miên không ngừng.

“Vậy thật xin lỗi. Tôi không có ý đó.”

“Vậy ý cậu là gì?”

“Ý tôi là trời mưa to gió lớn, cô ở nhà an toàn hơn. Nếu cô ra ngoài tôi sẽ lo lắm đấy..”

“Cậu có lòng tốt vậy sao?”

“Có chứ. Thế nên tôi mới đi tìm cô.”

“Hừ.”

Chúng tôi cùng im lặng.

Không ngờ lại y như khi giáp mặt nói chuyện với nhau, nói qua điện thoại cũng vậy, nói một lúc lại ngừng một lúc.

“Thật xin lỗi.” Rốt cuộc tôi mở miệng trước.

“Sao?”

“Tôi không nên bảo cô ra ngoài vì muốn ngắm cảnh mưa bão.”

“Hừ.”

“Xin lỗi.”

“Nói một lần là đủ rồi.”

“Ừm.”

Tôi đáp lời một tiếng, rồi lại bắt dầu im lặng.

“Sao lại không nói?”

“Tôi không biết nên nói gì.”

“Cậu có thể nói vì sao lại ra ngoài tìm tôi.”

“Vì lo cho cô.”

“Sao lại lo cho tôi?”

“Đây là phản ứng bản năng, cũng chẳng tự hỏi nhiều. Cũng như cô hỏi con mèo vì sao khi thấy chuột lại muốn bắt, mèo cũng không trả lời được.”

“Cậu luôn lấy ví dụ kỳ quái, lần này tôi lại biến thành chuột. Có ví dụ nào khác không?”

“Cũng như không thấy tiền đâu đương nhiên sẽ vội vàng tìm kiếm.”

“Được, được lắm. Không ngờ tôi lại biến thành tiền. Còn nữa không?”

“Không, hết rồi.” Tôi như nghe tiếng viên đạn nạp vào nòng.

Lần im lặng này kéo dài thật lâu.

Im lặng khi nói chuyện mặt đối mặt khác với im lặng qua di động, một cái không mất tiền còn một cái phải trả tiền.

Thời gian đúng là tiền bạc, nhất là với điện thoại di động.

Tôi rất muốn nhắc Diệp Mai Quế, điện thoại là do cô gọi, như vẫy sẽ lãng phí rất nhiều tiền.

Nhưng nếu tôi hảo tâm nhắc nhở cô, nói không tốt sẽ khiến cô cảm thấy tôi chỉ muốn dập máy mà thôi.

“Sao cậu không dập máy?”

“À, vì tôi còn đang suy nghĩ.”

“Cậu nghĩ cái gì?”

“Tôi nghĩ nên lấy ví dụ minh họa ra sao cho tâm trạng lo lắng nên mới đi tìm cô, để cô có thể hiểu được.”

“Cậu cứ nói thẳng là được rồi, sao phải lấy ví dụ.”

“Tôi có thể nói thẳng sao?”

“Nói nhảm. Có ai bảo cậu vòng vo tam quốc đâu.”

“Trời đã tối, mưa to gió lớn như vậy, lại thấy nước lũ sẽ tràn vào thành phố Đài Bắc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là cô có ở nơi an toàn hay không? Cho nên tôi vội vàng đi taxi về nhà, muốn xem xem cô có ở nhà không, có bình an không. Tôi không biết vì sao đây lại là suy nghĩ đầu tiên, nhưng nó hiện lên trong đầu, tôi chỉ nghe theo chứ không đi nghiên cứu nó. Sau khi tôi về lại phát hiện cô không ở nhà, tôi chỉ cảm thấy muốn tìm cô, nói với cô ra ngoài rất nguy hiểm rồi mang cô về. Tôi đâu có tâm trạng tự hỏi vì sao mình lại phải ra ngoài tìm cô? Huống hồ cô cũng không ngốc, nhất định hiểu rõ ngoài đường đêm hôm mưa bão còn đáng sợ hơn mãnh thú hung ác trong rừng, cho nên nếu không có việc gì, cô nhất định sẽ ở nhà. Nhưng về nhà lại không thấy cô, tôi đương nhiên phải ra ngoài tìm rồi, chẳng lẽ tôi lại ở nhà yên ổn xem tivi hay ngủ sao? Cô luôn hỏi tôi vì sao vì sao. Lo lắng còn cần lý do sao?”

Theo thế mưa ngoài phòng càng thêm lớn, tôi cùng càng nói càng mau, một hơi nói tới cạn lời.

“Ừ. Tôi biết rồi.” Một lúc sau, Diệp Mai Quế trả lời.

“Ừ.” Tôi cũng đáp lại một tiếng.

“Kha Chí Hoành.”

“Sao vậy?” Đợi vài giây sau không nghe thấy cô nói tiếp, đành phải hỏi cô.

“Khi ở thang máy dưới tầng tôi không nên dữ với anh như vậy. Thật xin lỗi.”

“Không sao. Là vì tôi lỡ lời thôi.”

“Tôi cũng vì lo cho cậu nên mới ra trạm xe điện ngầm chờ.”

“Ừ. Tôi cũng biết.”

Mọi ánh sáng trong nháy mắt tắt phụt, mất điện.

“Á? Mất điện?” Diệp Mai Quế nhỏ giọng hét lên.

“Cô đừng sợ.” Tôi xuống giường, quờ quạng đi tới: “Tôi có mua một cái đèn pin cắm trại, tôi lấy ra phòng khách. Cô chờ tôi một chút.”

“Được.”

Tôi tìm được đèn pin trên giá sách bàn học, tôi đã sớm lắp pin vào.

Tôi sờ soạng cái đèn một lúc, tìm được công tắc, bật đèn sáng.

Mang theo đèn, mở cửa phòng, tôi đi ra phòng khách, đặt cái đèn lên bàn trà.

“Sáng đấy chứ.” Tôi đứng bên tay phải cô.

“Ừ.” Tôi không chỉ nghe thấy tiếng cô trả lời, còn thấy cô gật đầu.

“Hai ta lại cầm di động nói chuyện nữa à?”

Tay trái Diệp Mai Quế cầm di động dàn sát vào tai trái, tay phải chỉ vào tôi, cười nói.

“Tôi không sao. Dù sao cũng không phải là tôi gọi.”

“Á!” Cô đột nhiên phát hiện, lập tức tắt di động.

Tôi mỉm cuời, cũng tắt máy.

“Sao lại mất điện thế?”

“Lý do mất điện có thể có rất nhiều, có điều tôi đoán lần này chắc là do nước nũ tràn vào sở điện.”

Tôi ngồi trở lại ghế sô pha của mình, thở dài nói.

“Sao lại thở dài?”

“Không có gì?” Vì tôi nghĩ tới lời của Sơ Hồng Đạo.

Nếu anh ta nói đúng, nước lũ chắc đã vượt khỏi đê, tràn vào Đài Loan.

“Ngày mai cô không được ra ngoài đâu đấy, hiểu không?”

“Thành phố Đài Bắc đã tuyên bố ngày mai không cần đi làm đi học cho nên tôi sẽ không ra ngoài.”

“Ừ.”

“Dù sao giờ chúng ta đều có di động, nếu tôi ra ngoài anh cũng biết tôi ở đâu mà.”

“Cũng đúng. Có điều không có việc gì đừng ra ngoài thì hơn.”

“Ừ.”

Diệp Mai Quế gọi Tiểu Bì một cái, cho nó ngồi lên ghế sô pha bên tay trái cô.

Vì vậy Tiểu Bì vừa hay ở giữa tôi với cô.

Thân hình cô hơi cong sang trái, cúi đầu, tay trãi nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bì, như đang dỗ nói ngủ

Mũi còn ngâm một điệu nhạc.

Tuy rằng ngoài trời mưa to gó lớn, thi thoảng còn vang lên tiếng chậu hoa ngoài ban công đụng vào song săt, nhưng trong phòng khách lại thật yên tĩnh.

Tôi đột nhiên cũng muốn vuốt ve Tiểu Bì, nhưng tôi phải duỗi thẳng người, vươn dài tay phải mới chạm được tới.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, thân thể không tự giác hơi di chuyển một chút, lại quấy nhiễu sự yên tĩnh trong phòng khách.

Diệp Mai Quế ngẩng đầu, ngừng vỗ, nhìn tôi, mỉm cười.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Không sao.” Tôi cũng cười.

“Ừ.” Diệp Mai Quế thu tay trái lại, ngồi thẳng dậy.

“Cô mệt rồi sao?”

“Không. Tôi còn muốn đọc sách nữa.”

“Vậy cô đọc đi.”

“Cậu thì sao?”

“Dù sao mai cũng không cần đi làm, tôi ngồi đây với cô.”

“Oa, vĩ đại vậy sao.”

“Cô còn vĩ đại hơn. Hôm nay lúc về xem cô có ở nhà không tôi còn ngồi xuống ghế sô pha một lúc rồi mới đi tìm cô. Cô lúc về lại ngay cả ghế cũng không ngồi lại đi tiếp ngay.”

Tôi nói xong, Diệp Mai Quế mỉm cười.

Diệp Mai Quế cầm sách trong tay, nhờ ánh đèn của đèn pin cắm trại kia, bắt đầu đọc.

Bốn phía tối đen, chỉ còn lại màu trắng của ngọn đèn, chiếu lên khuôn mặt cô.

Cô hiện giờ tựa như một đóa hoa hồng đêm được chăm sóc hết lòng trong nhà kính, vì vậy có vẻ mềm mại và quyến rũ không nói nên lời.

Tôi nhắm mắt lại, đang muốn nghỉ ngơi một lát, trong đầu lại đột nhiên vang lên bài hát Tennessee Waltz.

Còn cả lời nhắc của chị lần đầu kéo tôi ra khiêu vũ: “Đừng sợ, đừng căng thẳng, thoải mái đi, xoay một vòng.”

Giọng nói của chị có thể coi là rõ ràng, tuy rằng vì năm tháng quá lâu mà khiến giọng điệu biến đổi.

Tôi đã lâu lắm không nghe giọng chị vang lên trong đầu mình.

Tôi gần như bị chị kéo đi, thuận thế bước sang phải ba bước, xoay bên trái một vòng.

Nếu không phải bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Tôi mở to đôi mắt, phát hiện Diệp Mai Quế cũng đang nhìn mình.

“Mệt rồi sao?” Cô hỏi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

“Mệt thì nói nhé.”

Giọng nói của Diệp Mai Quế rất ôn nhu, ánh mắt thật xinh đẹp, vẫn là một đóa hoa hồng đêm nở rộ.

Khi tôi nhắm mắt lại một lần nữa, giọng nói của chị đã không còn.

Bình luận