Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoa Hồng đêm

Chương 12

Tác giả: Thái Trí Hằng

Tôi mở một tờ báo cáo kết quả tính toán, trên đó chỉ có một đống số liệu.

Những con số này như nước lũ tràn khỏi đê, coi mỗi sợi dây thần kinh trong não tôi như phố xá đan xen trong thành thị, chạy khắp bốn phương.

Tôi đang chuẩn bị cố ý nhớ về Diệp Mai Quế để thay đổi tâm trạng thì di động kêu lên.

“Có thể ra ngoài một chút không? Tớ ở đang ở dưới công ty cậu.” Là tiếng bạn đại học của tôi.

“Có thể chứ. Nhưng cậu định làm gì?”

“Cho cậu phiếu giảm giá của nhà hàng.”

“Tốt vậy sao? Giảm giá ra sao?”

“Hai người cùng đi, miễn phí một người.”

“Hả?” Tôi nghĩ một chút: “Vậy tớ không cần đâu. Tớ chẳng kiếm được ai đi ăn cùng.”

“Cậu sẽ cần.”

“Sao cậu biết?”

“Ông nội tớ bảo thế.”

“Này!” Tôi quát lớn một tiếng khiến cho các đồng nghiệp đều nhìn sang, tôi nhanh chóng hạ giọng: “Đừng đùa thế nữa.”

“Tớ không đùa đâu. Xuống lầu lấy đi.” Nói xong, cậu ta tắt máy.

Tôi xuống lầu, thấy bạn mình ở cửa.

Vừa thấy tôi, cậu ta bèn đưa phiếu giảm giá ra.

“Sao cậu có tấm phiếu này?” Tôi chỉ vào tấm phiếu trong tay.

“Tối hôm qua tớ tới nhà hàng này ăn cơm, bọn họ nói tớ là vị khách thứ một trăm thắt cà vạt tới đó ăn kể từ khi khai trương, vì vậy tặng tớ phiếu giảm giá này.”

“Cậu hay đi ăn ở chỗ đó sao?”

“Tối hôm qua là lần đầu tiên. Do trong mộng ông nội nói với tớ là…”

“Được, được rồi.” Tôi nhanh chóng lấy tay chặn miệng cậu ta lại, không dám nghe tiếp.

“Tớ về đi làm đây.” Một lát sau tôi buông bàn tay đang chặn miệng cậu ta ra.

“Cậu có rảnh thì tới tìm tớ, đừng chẳng có tin tức gì thế.”

“Do công việc thôi, lần sau sẽ mời cậu đi ăn.”

“Tớ với cậu làm bạn lâu vậy, cậu chưa từng chủ động mời tớ ăn cơm đâu đấy.” Cậu ta cười vài tiếng.

“Thật không?” Tôi cũng cười: “Xem ra ‘lần sau sẽ mời cậu đi ăn’ là câu khách sáo của tớ rồi.”

“Được rồi. Cậu về làm đi, tớ cũng đi đây.” Cậu ta đi hai bước rồi quay đầu lại: “Nhớ là phải đi đấy.”

“Được rồi.” Tôi vẫy vẫy tấm phiếu giảm giá trong tay với cậu ta: “Đi ăn làm sao quên được?”

Tiễn bạn đi xong, tôi từ từ bước trở về.

Khi tôi đi vào thang máy, đang chuẩn bị ấn vào số “7”, ngón tay đột nhiên ngừng lại.

Đúng vậy, tôi đương nhiên không quên ăn uống rồi, nhưng tôi lại quên mất chuyện mình đã từng nói với Diệp Mai Quế sẽ mời cô đi ăn cơm.

Tôi nhanh chóng chui khỏi thang máy sắp đóng cửa, đứng ở ngoài cửa lấy di động ra gọi cho Diệp Mai Quế.

“Alo, Diệp Mai Quế phải không.”

“Phải. Sao vậy?”

“Tối nay tôi mời cô đi ăn, có rảnh không?”

“Sao lại mời tôi đi ăn?”

“Vì lần trước tôi đã bảo sẽ mời cô đi ăn.”

“Lần trước?” Cô hừ một tiếng: “Chuyện tám trăm năm trước cũng lôi lên hả?”

“Ngại quá. Tôi quên mất nên mới lâu như vậy.”

“Vậy sao hôm nay lại đột nhiên nhớ ra.”

“Vì có người đưa tôi phiếu giảm giá ở nhà hàng.”

“Vậy à. Cho nên nếu người ta không đưa cậu phiếu giảm giá, cậu vẫn sẽ quên?”

“Chắc là… chắc là không.”

“Chắc là?: Cô lại hừ một tiếng: “Vậy chứng tỏ là cậu vẫn có thể quên.”

“Theo xác xuất học mà nói, có thể có khả năng này.”

“Được rồi.” Tiếng hít thở của cô trở nên nặng hơn: “Xác xuất để tối nay tôi đi ăn với cậu là bằng không.”

Sau đó điện thoại bị ngắt.

Tôi thật ảo não, lại chọc cô giận rồi, ngây ra một hồi mới quay lại đi thang máy lên lầu.

Vào văn phòng, ngồi trở lại chỗ ngồi, ghế còn chưa ấm di động đã lại vang lên.

“Alo.” Là giọng của Diệp Mai Quế.

“Sao vậy?”

“Thấy điện thoại đột nhiên ngắt cậu cũng chẳng buồn gọi lại sao?”

“Chẳng phải do cô gác máy sao?”

“Đúng vậy. Nhưng cậu cũng phải gọi lại hỏi tại sao chứ.”

“À. Thế vì sao cô gác máy?”

“Vì tức chứ sao.”

“Ừm, tôi hiểu. Xin lỗi.”

“Hiểu là đuợc rồi.”

“Ừ.”

Sau đó theo lẽ thường, chúng tôi lại đồng thời im lặng.

“Này!”

“Sao?”

“Vừa nãy tôi chỉ nói tối nay không đi ăn với cậu, không nói tối mai không được.”

“Vậy tối mai được chứ?”

“Có thể.”

“Được. Vậy mai gặp.”

“Đồ ngốc, tối nay cậu không về nhà sao? Chỉ tối nay là mình thấy nhau rồi còn gì.”

“Tôi thật hồ đồ.” Tôi cười vài tiếng: “Vậy tối nay tôi với cô hẹn thời gian với địa điểm là được.”

“Ừ.”

“Vậy nhé.”

“Sao vội gác điện thoại thế?”

“Hả? Còn việc gì sao?”

“Sao cậu không hỏi tôi vì sao tối nay lại không được?”

“Được, sao tối nay lại không được?”

“Vì tối nay tôi có việc.”

“À.”

“Sao cậu không hỏi tôi tối nay có chuyện gì?”

“Được, tối nay cô có chuyện gì?”

“Tối nay có người hẹn tôi đi ăn.”

“À.”

“Sao cậu không hỏi tôi tối nay ai hẹn tôi đi ăn?”

“Được, ai hẹn cô thế?”

“Cha tôi.”

“Hả.” Tôi sợ cô lại bắt mình đặt câu hỏi đành phải hỏi trước: “Sao cha cô lại hẹn cô đi ăn?”

“Chuyện này thì đừng hỏi.”

“Được.”

“Tóm lại, hôm nay tôi sẽ về muộn.”

“Được.”

“Tối nay khi về đèn ngoài hành lang sẽ tối đấy. Cậu phải cẩn thận kẻo lại đụng chân.”

“Ừ, tôi sẽ cẩn thận.” Tôi nghĩ một chút rồi nói: “vậy còn chuyện gì tôi nên hỏi mà chưa hỏi không?”

Diệp Mai Quế cười một tiếng: “Không còn.”

“Ừ. Bye bye.”

“Bye bye.”

Tắt điện thoại, tôi nghĩ nếu hôm nay Diệp Mai Quế về muộn vậy mình cũng không vội về.

Khoảng chín giờ tôi mới ra về.

Tùy tiện ăn chút gì đó ở ngoài, khi trở về nhà C đã là hơn 10 giờ.

Diệp Mai Quế không ở nhà, tôi đành mang theo Tiểu Bì ra ngoài đi dạo.

Tới khi tôi với Tiểu Bì về đã sắp 11 giờ, Diệp Mai Quế vẫn không về.

Tôi bật đèn ở phòng khách với ban công lên, sau đó về phòng, cửa phòng chỉ khép một nửa.

Tuy ngồi chỉnh sửa tài liệu ở bàn nhưng tôi vẫn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách.

Có thể do quá chuyên tâm chú ý xem trong phòng khách có tiếng động gì không cho nên phảng phất như nghe thấy cả tiếng tíc tắc của đồng hồ treo tường trong phòng khách.

Mãi tới lúc nghe thấy tiếng Diệp Mai Quế mở cửa tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ từ thu dọn tài liệu vào cặp, dọn dẹp xong xuôi, tôi đi ra cửa phòng.

Diệp Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, không xem ti vi, cũng không đọc sách báo, chỉ nhắm mắt lại.

Hai tay giao nhau đặt trước ngực, tựa lưng vào ghế sô pha.

Tựa như một nụ hoa hồng đêm.

Tôi đứng đó rất lâu, không dám quấy rầy cô.

Phảng phất như tôi chỉ vừa cử động sẽ khiến cho đóa hồng đêm đó rơi xuống một cánh hoa.

Vì vậy lặng lẽ xoay người, theo cửa phòng khép nửa, nghiêng người chui vào.

Nằm trên giường, tiện tay lật một ít sách báo lên xem, cũng chú ý tới thay đổi trong phòng khách.

Không biết bao lâu sau, mãi tới lúc ngáp một cái, nhìn đồng hồ tôi mới phát hiện ra đã sắp tới giờ mình đi ngủ.

Tôi nhẹ nhàng ra phòng khách, Diệp Mai Quế vẫn nhắm mắt ngồi dựa vào ghế sô pha như trước.

Cho dù có qua bao lâu, đối với cô mà nói, tựa như không hề thay đổi.

Tôi nghi ngờ liệu có phải cô đang ngủ không.

“Diệp Mai Quế.” Tôi thử gọi một tiếng.

“Ừ.” Cô đáp lại rồi từ từ mở mắt ra.

“Mệt rồi thì về phòng ngủ đi, ngủ ở phòng khách sẽ cảm lạnh đấy.”

“Tôi chỉ đang nghĩ một chuyện thôi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ: “Sao cậu còn chưa ngủ.”

“Tôi không yên lòng về cô cho nên ra xem.”

“Hảo tâm vậy sao?” Diệp Mai Quế nở nụ cười: “Cậu chắc chắn mình là tên Kha Chí Hoành xấu xa không chịu mời tôi đi ăn chứ?”

Tôi mỉm cười, lấy từ trong túi ra tấm phiếu giảm giá của nhà hàng, đưa cho cô.

“Nhà hàng này tôi chưa từng nghe nói. Ừm.”

Diệp Mai Quế suy nghĩ một chút rồi trả phiếu giảm giá lại cho tôi, nói: “Mình hẹn nhau tám giờ tối mai gặp nhau ở trước cửa nhà hàng, được không?”

“Được.” Tôi nhận lại tấm phiếu, đi tới ghế sô pha của mình, ngồi xuống nói: “Tối nay cô đi ăn cơm với cha có được không?”

“Cũng được. Ông ấy chắc là đã lâu không gặp tôi cho nên nói rất nhiều.”

“Hai người đã bao lâu rồi không gặp nhau?”

“Đã ba bốn năm rồi.”

“Lây vậy sao?”

“Thật sự lâu sao? Tôi không cảm thấy thế.” Cô gọi Tiểu Bì tới ghế sô pha, vuốt ve nói: “Có những người cho dù ba bốn mươi năm không gặp sẽ chẳng cảm thấy lâu.”

“Cô có chắc là đang nói tới cha mình không?”

“Thẳng thắn mà nói, tôi không chắc.” Diệp Mai Quế nở nụ cười: “Tôi không chắc ông ấy có phải cha tôi không.”

Tôi rất kinh ngạc nhìn cô, tuy rằng khóe miệng cô vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói và động tác vuốt ve Tiểu Bì của cô đã bán đứng nụ cười đó.

Tôi lại nhìn cô hơi nhếch năm ngón tay lên, chỉ dùng ngón tay vuốt ve Tiểu Bì, không dùng bàn tay.

“Cô…” Tôi ngừng một chút, vẫn không nghĩ ra nên nói gì mới thích hợp, vì vậy bèn nói thẳng: “Liệu có thể, đừng cô độc như vậy nữa được không?”

“Ừm?” Cô quay sang hỏi tôi: “Cậu lo sao?”

“Đúng vậy.”

“Cám ơn.” Cô lại mỉm cười: “Tôi không sao.”

“Có thể kể chuyện về cha cô không?”

Diệp Mai Quế đột nhiên ngừng mọi âm thanh và cử động, thậm chí cả nụ cười, chỉ chăm chú nhìn tôi.

“Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn học cấp ba, trước mắt cha tôi sống ở Canada.”

“Ừm.” Tôi cảm thấy mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, cũng hơi run run.

“Chiều nay ông ấy về Đài Loan, điện cho tôi, hẹn tôi đi ăn một bữa. Vậy thôi.”

“Vậy thôi?”

“Thế thôi, chứ còn định thế nào nữa?”

Cô nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì cả.

“Ừm.”

“Bất quá nếu cậu gọi cho tôi sớm 10 phút thì tốt rồi.”

“Ừm?”

“Như vậy tối nay tôi có thể đi ăn với cậu trước. Tôi không thích đi ăn với ông ấy.”

“Ừm.”

“Đừng ừm ừm nữa, chẳng có ai quy định con gái nhất định phải thích đi ăn cùng cha cả.”

“Ừ.”

“Ừ cũng không được. Trả lời dài chút đi.”

“Cô thật xinh đẹp.”

“Cám ơn.” Diệp Mai Quế lại mỉm cười.

Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy đứng dậy nói: “Cô ngồi đó đừng nhúc nhích nhé.”

“Vì sao?”

“Cho cô xem cái này, cô nhắm mắt lại trước đã.”

“Sao? Định hôn lén tôi à?”

“Này!”

“Được rồi.” Diệp Mai Quế ngồi thẳng người, nhắm mắt lại.

Tôi tắt hết đèn đi, kể cả đèn phòng khách, hành lang với đèn trong phòng mình, khiến cho toàn bộ căn nhà tối đen.

Tôi giơ chân trái lên, gác vào bàn trà, kéo cao ống quần rồi nói: “Cô có thể mở mắt rồi.”

“A…” Diệp Mai Quế hưng phấn nói: “Thất tinh bắc đẩu.”

“Đúng vậy. Ngôi sao cô khâu vào có huỳnh quang, sáng đấy chứ.”

“Ừ.”

“Sau này cho dù mình ở trong phòng cũng có thể thấy sao rồi.”

“Vậy nên đem quần treo lên trần nhà, vậy sẽ càng giống.”

“Thật không? Vậy để tôi cởi quần ra.”

“Này!”

“Tối vậy cô cũng có thấy gì được đâu.”

“Không khéo bật đèn lên cũng chẳng thấy gì đâu.” Cô cười lên khanh khách.

“Này, đấy là chuyện cười bậy, không hợp cho con gái nói ra đâu.”

“Là tự cậu hiểu sai đấy chứ. Cậu đừng quên tôi từng nghi cậu có phải con gái không.”

“Ngại quá, là tôi hiểu sai.” Tôi mỉm cười: “Lần sau tôi treo cái quần này lên trần nhà nhé?”

“Được đấy.”

Tôi với Diệp Mai Quế im lặng nhìn thất tinh bắc đẩu, không nói chuyện với nhau tiếp.

Trong bóng tối, tôi phảng phất như nhớ tới quảng trường, nhìn thấy ánh mắt chị khi nói mình cũng khát khao hòa nhập.

Tôi nhớ rất rõ ánh mắt chị khi đó, tuy ngời sáng nhưng lại thật cô đơn.

Như ánh sao lóe lên một mình giữa bầu trời đêm.

Tôi thử nhắm mắt lại, không đành lòng hồi tưởng lại ánh mắt chị.

Nhưng khi mở mắt, tôi lập tức thấy ánh mắt Diệp Mai Quế giữa phòng khách tối tăm.

Ánh mắt Diệp Mai Quế cũng lóe lên như ánh sao.

“Diệp Mai Quế.” Tôi gọi cô một tiếng.

“Ừ?”

“Cô cũng như những ngôi sao, nhất định sẽ tỏa sáng.”

“Thật không?”

“Ừ. Chỉ vì xung quanh cô có nhiều bóng tối quá nên cô luôn cảm thấy mình thuộc về bóng tối.”

Tôi chỉ vào ngôi sao trên quần, nói tiếp: “Nhưng vì cô ở trong bóng tối, cho nên cô lại càng tỏa sáng.”

“Ừ.”

“Trong trời đêm, luôn không chỉ có một vì sao. Cho nên cô không cô đơn.”

Diệp Mai Quế không đáp lời, chỉ nhìn tôi, ánh mắt nhấp nháy.

Có thể vì tôi đã quen với bóng tối trong phòng khách, cũng có thể là do ánh mắt cô càng lúc càng sáng, cho nên tôi phát hiện, phòng khách đột nhiên sáng lên.

“Cậu buông chân xuống đi. Chân cậu không mỏi à?”

“Không sao, không mỏi đâu.”

“Đặt chân lên bàn trà, thật chướng mắt.”

“Thật không? Lần đầu tôi thấy cô chẳng phải cô cũng gác chân lên bàn sao.”

“À. Đấy là một loại tự vệ.”

“Tự vệ.”

“Khi đó tôi không biết cậu là người tốt hay không, đối với tôi cậu chỉ là một cậu trai xa lạ. Một cậu con trai xa lạ tới xem phòng, tôi đương nhiên phải lo rồi.”

“Cô đem chân gác lên bàn có tự bảo vệ được mình?”

“Ít nhất có thể khiến cậu cảm thấy tôi rất dữ, không tiện bắt nạt.”

“Cũng đúng.” Tôi mỉm cười.

“Đi ngủ đi. Mai còn phải đi làm đấy.”

“Ừ.”

Tôi thu lại chân trái gác trên bàn trà, bật đèn phòng khách lên.

“Cô cũng đừng ngủ quá muộn , đuợc không?”

“Ừ.”

“Chuyện đi ăn ngày mai đừng quên đấy.”

“Tôi đâu có đoảng như cậu.”

“Ừm, vậy cô cũng đừng có vui quá ngủ không nổi.”

“Cậu đúng là rỗi hơi.” Diệp Mai Quế trừng mắt lườm tôi một cái.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đây chắc hẳn là một câu thành sấm, vì đêm đó, kẻ lăn qua lộn lại không ngủ được, lại là tôi.

Sáng sớm hôm sau trước khi đi làm tôi dùng quần thất tinh bắc đẩu, đưa tới gần Tiểu Bì, không ngừng ép lui, một mạch tới tận goác hành lang.

Tôi rất đắc ý, cười ha hả ngoài hành lang.

“Này!” Diệp Mai Quế đột nhiên gọi một tiếng.

“Tôi đi ngay đây.” Tôi lập tức ngừng cười, quay đi định bỏ chạy.

“Chờ chút đã.” Diệp Mai Quế đi tới hành lang, đưa cho tôi một viên thuốc với một cốc nước.

Tôi ngậm viên thuốc, vị thật lạ, không khỏi lắc lắc đầu.

“Cậu lắc đầu cái gì? Đây có phải thuốc lắc đầu đâu.”

Tôi uống nước xong bèn hỏi: “Cái gì vậy?”

“Vitamin tổng hợp thôi.”

“Ừm. Tôi đi đây, tối gặp.”

Hôm nay đi làm tâm trạng thật kỳ lạ, nhịp tim chẳng hiểu sao lại trở nên dồn dập, có vẻ rất căng thẳng.

Tôi cứ cách một lúc lại hít sâu, thả lỏng một chút.

Sau đó tự nhắc mình đây chỉ là một bữa ăn thôi, có gì mà căng thẳng.

Hơn sáu giờ, bắt đầu cảm thấy không biết nên làm gì, cũng chẳng cách nào chuyên tâm làm chuyện gì.

Vì vậy bắt đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, phân loại, xắp xếp chỉnh tề.

Ngay cả ngăn kéo cũng thu dọn gọn gàng ngăn nắp.

Sơ Hồng Đạo thấy bàn làm việc của tôi, ngạc nhiên, nói: “Thật đúng là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.”

“Nghĩa là sao?”

“Người bày bày bừa làm việc cũng là cậu, người dọn sạch cũng là cậu.”

“Này, bàn của anh còn bừa bộn hơn tôi nhiều.”

“Thế giới này vốn rất hỗn loạn, bàn làm việc của tôi sao chỉ tự lo thân được?”

Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục thu dọn.

“Tiểu Kha, hôm nay cậu thật lạ đấy.”

“Đâu có.”

“Ha ha, cậu đang chuẩn bị đi ăn với cô gái nào chứ gì.”

“Sao anh biết.”

“Một kỹ sư vĩ đại tất nhiên phải có đôi mắt lợi hại như diều hâu.”

“Thật không?”

“Ừ. Hôm nay cậu đi vệ sinh nhiều lắm.”

“Thì sao?”

“Mỗi lần cậu đi đều không dài, cho nên không phải tiêu chảy. Chắc là vào soi gương rồi.”

“Cái này…”

“Anh nói đúng rồi hả. Thế nào? Đi với cô nào thế?”

Sơ Hồng Đạo hỏi vài lần, tôi đều giả chết không đáp.

“Miệng lưỡi cậu thật chẳng khác nào xử nữ…” Anh ta đội nhiên đổi sang nói.

“Làm sao?” Tôi không tự chủ hỏi lại.

“Đều rất gấp.” Nói xong Sơ Hồng Đạo lại cười lên ha hả.

Tôi không để ý tới anh ta nữa, cầm cặp, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Xuống dưới lầu công ty, xem đồng hồ, mới 7 giờ.

Do dự tại chỗ vài phút, quyết định đi taxi tới nhà hàng rồi tính.

Đến cửa nhà hàng, cũng vẫn chưa tới bảy rưỡi, đành phải lang thang ở gần đó.

Căn chuẩn thời gian, đúng 8 giờ, trở lại nhà hàng.

Đợi không tới 1 phút, Diệp Mai Quế bèn xuất hiện.

“Vào thôi.” Cô đi tới bên cạnh tôi, nói một câu đơn giản.

Nhà hàng này nhìn bên ngoài rất giống hàng ăn kiểu Nhật, ngồi vào chỗ xong nhìn trang trí lại thấy giống quán ăn kiểu Trung Quốc , phục vụ mặc đồ lại giống bán thức ăn Thái, tới khi nhìn thực đơn xong tôi mới biết là quán ăn Tây.

Chúng tôi chọn món ăn xong, Diệp Mai Quế hỏi tôi: “Phiếu giảm giá là ai đưa cậu?”

“Bạn tôi. Hôm tôi chuyển nhà cô cũng gặp rồi đó.”

“À. Anh ta tên là gì?”

“Cậu ta chỉ là một vai phụ nhỏ, chẳng cần có tên.”

“Này.”

“Được rồi. Anh ta họ Lam, tên Hòa Ngạn. Lam Hòa Ngạn.”

“Cái tên thật bình thường.”

“Thật không?” Tôi mỉm cười.

Cái tên này cũng đồng âm với một công trình thủy lợi khác – đập ngăn sông (Lan Hà Yển).

Đập ngăn sông cắt ngang qu con sông, nhưng độ cao của đập không thể quá cao, mục đích chỉ là để nang mực nước ở thượng lưu lên nhằm dẫn nước sông vào các kênh rạch ở bờ sông, sau đó dùng để cung cáp nước tưới hay dẫn tới trạm nước máy.

Lạm Hòa Ngạn làm ở một công ty cố vấn công trình khác, chức danh là kỹ sư, so với tôi thì ít hơn một chữ “phó”.

“Này, cậu xem đi.” Diệp Mai Quế chỉ vào bàn ăn bên tay trái mình, nhỏ giọng nói.

Một phục vụ thu lại hai thực đơn, mỗi tay cầm một tấm, sau đó coi thực đơn như cánh, giương hai tay ra, vung tay bay lượn.

“Buồn cười thật.” Cô cười nói.

“Thật xin lỗi.” Một phục vụ khác đi tới bàn chúng tôi: “Giúp các vị rót thêm chút nước.”

Rót nước xong, tay phải cầm bình nước, tay anh ta như đang cầm dây cuơng khi cưỡi ngựa, sau đó nhảy đi.

“Cậu cố ý đem tôi tới quán ăn này chọc cười tôi à?”

Diệp Mai Quế nói xong lại cười không khép miệng lại nổi.

“Tôi cũng tới lần đầu thôi.”

“Vậy à.” Cô nghĩ một chút rồi hỏi tôi: “Vậy cậu thấy họ đang làm gì vậy?”

“Tôi đoán…” Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chủ quán này hẳn là người Mông Cổ.”

“Vì sao?”

“Vì động tác của hai người phục vụ kia rất giống điệu nhảy Mông Cổ.”

“Thật không?”

“Điệu nhảy Mông Cổ có một điểm độc đáo, đó là người nhảy thường bắt chước động tác cưỡi ngựa đi đường hay diều hâu bay lượn. Phục vụ đưa thực đơn giống như diều hâu bay lượn giữa thảo nguyên, còn người rót nước là cầm cương cưỡi ngựa, rong ruổi đại mạc.”

“Ngay cả cái này cậu cũng biết? Ai dạy cậu vậy?”

“Là…” Tôi kéo dài âm cuối, nhưng mãi vẫn không nói ra đáp án.

Bởi vì, đó là chị dạy tôi.

Tôi đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy vì Diệp Mai Quế mà nhớ tới chị.

Số lần càng lúc càng thường xuyên, hơn nữa khi nhớ tới chị, cảm giác như đòn đánh vào ngực càng lúc càng mạnh.

Diệp Mai Quế à, sao cô lại khiến tôi nhớ tới chị?

“Cậu sao vậy?” Diệp Mai Quế thấy tôi không nói gì bèn hỏi.

“Không sao.” Tôi mỉm cười.

“Có phải làm việc mệt quá không?” Ánh mắt cô thật ấm áp, giọng nói thật mềm mại: “Tôi thấy gần đây cậu luôn làm việc tới khuya.”

“Gần đây công việc hơi nhiều, chẳng có cách nào.”

“Đừng quá mệt mỏi, phải chăm sóc thân thể cẩn thận.”

“Cái này phải là tôi nói với cô mới đúng chứ.”

Tôi mỉm cười, cô dường như cũng hơi ngượng ngùng.

Đồ ăn bưng lên, người phục vụ đem từng món đồ ăn một đặt chỉnh tề lên bàn.

“Mình cùng ăn đi.” Ánh mắt Diệp Mai Quế thật giảo hoạt, nụ cười thật tươi sáng.

Tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nhớ ý của câu này, ngực cũng buông lỏng.

Diệp Mai Quế à, cô mới đúng là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.

Bởi người kéo tôi vào quảng trường trong ký ức là cô, người kéo tôi rời khỏi đó cũng là cô.

Cô đã cầm lấy dao nĩa, mỉm cười với tôi, dường như đang chờ tôi.

Vì thế tôi cũng cầm lấy dao nĩa, ý bảo cô cùng ăn.

“Đúng rồi, sao cậu lại học công trình thủy lợi?”

“Khi điền vào nguyện vọng trong đơn dự thi Đại Học, không cẩn thận điền sai.”

“Điền sai?”

“Khi đó vừa ngủ trưa xong, mơ mơ màng màng nên điền nhầm.”

“Thật không?” Diệp Mai Quế buông tạm dao nĩa xuống, nhìn tôi: “Tôi muốn nghe nói thật đấy nhé.”

Tôi nhìn cô một lúc, cũng buông dao nĩa.

“Tôi ở ven biển, trước đây khi có bão, đường phố thường bị ngập lụt. Khi đó tôi chỉ cảm thấy ngập lụt thật vui vì đám trẻ chúng tôi có thể chạy trên đường bắt cá. Có khi không cẩn thận còn bị cá đụng vào chân nữa.” Tôi mỉm cười.

“Cá ở đâu ra?”

“Có con theo nước biển chảy ngược tới, có con theo nước lũ tràn qua đê. Có điều đa số là từ những hộ nuôi cá tràn ra.”

“À.”

“Sau này lớp có một bạn nhà nuôi cá, khi bão đổ bộ, bố cậu ta vì lo mất cá nên mạo hiểm mưa gió ra ngoài, kết quả bị nước lũ cuốn đi. Từ đó về sau tôi bèn…”

“Bèn thế nào?”

“Không có gì, chỉ không ra đường bắt cá nữa thôi. Bất quá mỗi khi nhớ tới chuyện bắt cá trước kia không hiểu vì sao sẽ có cảm giác tội lỗi.”

“Trẻ con đương nhiên không hiểu chuyện rồi, chỉ cảm thấy có trò hay để chơi thôi. Cậu đừng để ý.”

“Ừ, cám ơn.” Tôi gật đầu rồi nói: “Khi điền nguyện vọng, thấy hệ công trình thủy lợi, không hề nghĩ ngợi, điền vào. Học đại học xong, cảm giác tội lỗi đó mới dần biến mất.”

Tôi xoay chén trà trong tay rồi hỏi cô: “Cô thì sao? Cô học gì?”

“Tôi học nuôi dạy trẻ.”

“Có lý do đặc biệt gì không?”

“Tôi chỉ đơn thuần thích công việc nuôi dạy này thôi, không có lý do gì đặc biệt.” Cô đột nhiên mỉm cười: “Nếu trước đây cậu để tôi dạy, có lẽ sẽ không mang cảm giác tội lỗi trên lưng lâu như vậy.”

“Vậy giờ cô…”

“Tôi giờ là một nhân viên nhỏ trong công ty kinh doanh, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Diệp Mai Quế mỉm cười.

“Sao lại…”

“Sau khi tốt nghiệp tôi từng làm giáo viên trong nhà trẻ. Sau đó vì…”

“Ừm?”

“Kha Chí Hoành.” Cô nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu: “Đừng hỏi, được không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Sau đó đương nhiên chúng tôi lại im lặng.

Bất quá im lặng như vậy nhưng bầu không khí cũng không ngượng ngập, chỉ là thói quen khi nói chuyện của tôi với cô mà thôi.

Nếu trong lúc chúng tôi nói chuyện không có lúc nào trầm ngâm hay im lặng, tôi ngược lại lại cảm thấy không quen.

Tôi tin Diệp Mai Quế cũng vậy.

Tôi còn biết khi cô không muốn nói chuyện, ngay cả một chữ cũng không nói, nhưng chỉ cần cô muốn nói, hơn nữa xác định bạn sẽ nghe, cô sẽ nói không chút phòng bị, nói rất thoải mái.

“Mình đi thôi.” Diệp Mai Quế nhìn đồng hồ.

“Ừ.” Tôi cũng nhìn đồng hồ, mười giờ.

Khi đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân nói với cặp nam nữ thanh toán trước chúng tôi: “Chúc mừng các bạn.”

Nhân viên thu ngân mỉm cười vui vẻ: “Các bạn là khách hàng thứ một trăm dắt tay nhau tới thanh toán kể từ khi nhà hàng chúng tôi khai trương. Vì vậy cửa hàng chúng tôi sẽ tặng các bạn phiếu giảm giá.”

Tới phiên chúng tôi thanh toán, tôi đưa cho anh ta phiếu giảm giá, anh ta bèn cười nói: “Chúc mừng bạn. bạn là vị khách thứ một trăm cầm phiếu giảm giá tới thanh toán, cho nên nhà hàng chúng tôi sẽ tặng bàn một phiếu giảm giá.”

Sau khi nói xong, lại đưa cho tôi một phiếu giảm giá khác.

Khi chúng tôi ra cửa, phục vụ thu thực đơn và phục vụ rót nước đều đứng bên cửa.

Khi đi qua bọn họ, tôi nói với người phục vụ rót nước: “Nửa thân trên của cậu phải thẳng lên, hơn nữa nhịp nhảy của chân hơi chậm, vì vậy bước chân không đủ lưu loát, như vậy không thể tạo ra sự sảng khái khi rong ruổi nơi đại mạc.”

Lại nói với người phục vụ thu thực đơn: “Tay cậu phải khép lại, hơn nữa khi giương cánh bay lượn, lực chuyển động bả vai với khuỷu tay phải đủ, vậy mới là hùng ưng ngạo nghễ trên thảo nguyên Mông Cổ.”

Bọn họ nghe xong, đồng thanh nói: “Cầu cho trời xanh phù hộ các bạn vĩnh viễn bình an và hạnh phúc.”

Ra khỏi cửa, Diệp Mai Quế quay lại cười với tôi: “Cậu đoán đúng rồi, ông chủ quả nhiên là người Mông Cổ.”

Tôi cũng mỉm cười rồi nhìn phiếu giảm giá trên tay: “Bọn họ lại cho thêm một phiếu giảm giá, làm sao đây?”

“Vậy tìm lúc nào đó tới ăn.”

“Cô thích nhà hàng này?”

“Ừ.” Cô gật đầu rồi lại nói: “Ngay cả động tác rất nhỏ của phục vụ mà cậu cũng nhìn ra, giỏi thật đấy.”

Diệp Mai Quế ơi, cô biết không?

Tôi có thể nhìn ra tư thế cưỡi ngựa của người phục vụ rót nước không đủ sảng khoái, còn tư thế bay lượn của người phục vụ thu thực đơn không uy mãnh được như diều hâu; nhưng còn cô, lại cực giống hoa hồng đêm, tôi vốn không cách nào chọn ra được điểm kiềm diễm của cô.

“Cô đến đây bằng cách nào?” Tôi hỏi cô.

“Đi xe máy thôi. Xe tôi dựng ở phía trước.”

Tôi đi cùng cô ra điểm giữ xe, dặn dò: “Trời cũng tối rồi, lái xe về phải cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Vậy tôi đi trước, mai gặp lại.”

Tôi quay người định đi.

“Đồ ngốc, lại quên mình ở cùng nhau à?”

“Ai da, tôi thật đoảng quá, phải là chút nữa gặp lại mới đúng.” Tôi vỗ vỗ đầu mình.

“Cậu có thể đập thêm cái nữa.”

“Vì sao?”

“Vì chúng ta đương nhiên phải cùng về rồi, sao cậu lại đi trước cơ chứ?”

Tôi nhìn ánh mắt Diệp Mai Quế, sau đó không tự chủ, lại vỗ lên đầu mình một cái.

“Mình cùng về nhà thôi.” Hoa hồng đêm nói.

Bình luận
× sticky