Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hỏa Ngục – Inferno

Chương 76

Tác giả: Dan Brown

Bên ngoài Quảng trường St. Mark, người phụ nữ Gypsy bán những chiếc mặt nạ Venice đang dựa vào bức tường ngoài của thánh đường để nghỉ ngơi. Như mọi khi, bà tìm đến chỗ ưa thích của mình – hốc tường nhỏ giữa hai tấm lưới kim loại trên vỉa hè – một chỗ lý tưởng để đặt số hàng nặng trịch và ngắm mặt trời lặn.

Bà đã chứng kiến nhiều chuyện trên Quảng trường St. Mark trong bấy nhiêu năm, nhưng cái sự kiện quái lạ khiến bà chú ý lúc này không phải diễn ra trên quảng trường, mà ở bên dưới. Giật mình vì một tiếng động lớn dưới chân, người phụ nữ ngó qua tấm lưới nhìn xuống một cái giếng hẹp, có lẽ sâu tới ba mét. Ô cửa sổ dưới đáy mở toang và một chiếc ghế gấp được đẩy lên từ đấy giếng, cào cào vào vìa hè.

Trước vẻ ngạc nhiên của người phụ nữ Gypsy, theo sau chiếc ghế là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đuôi ngựa vàng óng, rõ ràng được đun lên từ phía dưới và giờ đang leo qua cửa sổ chui vào lỗ hổng nhỏ hẹp.

Cô gái tóc vàng lách người đứng dậy và lập tức ngước nhìn lên, giật bắn mình khi thấy bà Gypsy đang đăm đăm nhìn xuống qua tấm lưới. Cô gái tóc vàng đưa một ngón tay lên môi và cố mỉm cười. Sau đó cô ta mở ghế và trèo lên, vươn tay về phía lưới sắt.

Cô thấp quá, bà Gypsy nghĩ bụng. Mà cô làm cái gì vậy?

Cô gái tóc vàng tụt khỏi ghế và nói với ai đó bên trong. Mặc dù không có nhiều chỗ để đứng trong lòng giếng chật hẹp bên cạnh cái ghế, nhưng lúc này cô vẫn bước sang bên khi có người thứ hai – một người đàn ông tóc đen cao lớn mặc bộ đồ bảnh bao – tự mình chui lên khỏi tầng hầm thánh đường và lách vào đường ống chật chội.

Anh ta cũng ngước lên, nhìn thẳng vào bà Gypsy qua tấm lưới sắt. Sau đó, anh ta đổi chỗ cho cô gái tóc vàng và trèo lên chiếc ghế yếu ớt. Anh ta cao hơn, và khi vươn người, anh ta có thể tháo được cái then an ninh bên dưới tấm lưới sắt. Anh ta đứng kiễng trên mấy đầu ngón chân, đặt tay lên tấm lưới và đẩy lên trên. Tấm lưới nhấc lên một phân rồi anh ta lại phải đặt nó xuống.

“Giúp chúng tôi một tay được không?”, cô gái tóc vàng gọi với lên chỗ bà Gypsy.

Giúp các người một tay à? Bà Gypsy tự hỏi, không hề có ý định can thiệp. Các người đang làm gì nào?

Cô gái tóc vàng móc ra một chiếc ví đàn ông và rút tờ 100 euro, vẫy vẫy như một lời đề nghị. Tờ tiền còn nhiều hơn bà Gypsy kiếm được với những chiếc mặt nạ trong cả ba ngày trời. Không lạ gì chuyện mặc cả, bà bán mặt nạ lắc đầu và giơ ra hai ngón tay. Người phụ nữ tóc vàng rút ra một tờ tiền nữa.

Không tin nổi vận may của mình, bà Gypsy nhún vai đồng ý vẻ miễn cưỡng, cố gắng tỏ ra dửng dưng trong lúc nhoài xuống và kéo những thanh sắt, nhìn vào mắt người đàn ông để họ có thể hợp lực cho ăn khớp.

Khi người đàn ông đẩy thanh sắt một lần nữa, bà Gypsy kéo mạnh chúng lên bằng đôi tay đã được rèn luyện suốt nhiều năm mang vác hàng, và tấm lưới sắt bung lên nửa chừng. Đúng lúc bà nghĩ họ đã làm được thì có tiếng loảng xoảng rất to bên dưới, và người đàn ông biến mất, rơi tuột xuống giếng khi chiếc ghế gấp gẫy sập dưới chân anh ta.

Ngay lập tức tấm lưới sắt trở nên nặng trĩu trong tay bà, và bà nghĩ mình sẽ phải bỏ nó xuống, nhưng lời hứa 200 euro như tiếp thêm sức mạnh, vậy là bà cố kéo tấm lưới lên và vứt vào bên hông thánh đường, khiến nó vang lên một tiếng rất lớn.

Thở không ra hơi, bà Gypsy ngó xuống giếng chỗ hai con người đang xoắn lấy nhau và cái ghế gãy gập. Khi người đàn ông đứng dậy và phủi bụi trên người, bà Gypsy bèn cúi xuống giếng và chìa tay ra để nhận tiền.

Người phụ nữ tóc đuôi ngựa gật đầu biết ơn và giơ hai tờ giấy bạc lên quá đầu. Bà Gypsy cúi xuống nhưng vẫn còn quá xa.

Đưa tiền cho người đàn ông.

Đột nhiên trong giếng có sự náo loạn – những giọng nói giận dữ vang ầm ầm bên trong thánh đường. Người đàn ông và người phụ nữ đều hoảng hốt, bật ngược lại từ cửa sổ.

Rồi mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông tóc sậm màu cúi khom xuống và ra lệnh cho cô gái đặt chân lên những ngón tay khum lại thành một bàn đạp. Cô bước lên, và anh ta đẩy mạnh lên. Cô vọt lên thành giếng, răng cắn chặt mất tờ tiền để giải phóng hai tay trong lúc vươn người cố bám lấy mép. Người đàn ông đẩy lên, cao hơn… cao hơn nữa… nâng cô cho tới khi cô bám được hai tay vào mép giếng.

Lấy hết sức, cô gái đu mình lên hẳn quảng trường giống như một người phụ nữ leo khỏi bể bơi. Cô ta dúi tiền vào tay bà Gyspy và lập tức xoay người, quỳ bên mép giếng, cúi xuống đón người đàn ông.

Đã quá muộn.

Những cánh tay rắn rỏi trong trang phục đen đang với vào giếng như những xúc tu quăng quật của một con quái vật đói mồi, tóm lấy chân người đàn ông, kéo anh ta về phía cửa sổ.

“Chạy đi, Sienna!”, người đàn ông vùng vẫy kêu to. “Chạy ngay đi!”.

Bà Gypsy nhìn thấy mắt họ nhìn nhau đầy đau đớn tiếc nuối và mọi việc kết thúc. Người đàn ông bị kéo tuột xuống qua ô cửa sổ vào lại thánh đường.
Người phụ nữ tóc vàng trân trối nhìn xuống, mắt cô ầng ậng nước. “Em xin lỗi, Robert”, cô ấy khế nói. Thế rồi, sau một lúc sững lại, cô ấy nói thêm. “Vì tất cả.”

Một khắc sau, cô bò dậy, mái tóc đuôi ngựa vung vẩy khi cô lao nhanh vào ngõ hẹp Merciaria dell’Orologio, mất hút vào trung tâm Venice.

Bình luận